Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 17:

Khải Phu Vi An

26/04/2023

Cố Sanh cúi đầu ngơ ngẩn mà nhìn hộp cơm trên đùi, bỗng nhiên nhận thấy được, dường như bản thân có tâm tư khác thường với Chu Lê An.

Mới bò ra từ hố sâu Lục Nhạn Chu, lại cảm tình tràn lan, cô thật đúng là không chừa.

Cố Sanh hít sâu một hơi, mơ hồ đem mất mát trong lòng áp xuống. Ngửa đầu nhìn không trung, ánh sáng chói mắt từ khe hở lá cây rọi xuống, loang lổ trên mặt đất…Về sau cô sẽ không lại chuyện dư thừa.

Hộp cơm nhỏ thoạt nhìn không lớn, song cũng khá nặng. Cố Sanh một mạch ăn hết toàn bộ, xách theo túi xách về nhà.

Nghỉ phép một ngày, đối với cô thì không khác ngày thường là mấy. Chỉ là đổi nơi tập luyện.

Ngày hôm sau, bầu không khí của vũ đoàn quả nhiên giống như Cố Sanh nghĩ.

Chân của Lý Oánh Oánh bị thương, người nhảy chính với độc vũ cũng chưa thể nhảy. Tuần diễn 36 thành thị này, mị sắc lần đầu đầu tư nhiều tiền bạc đến như vậy. Từ người nhảy chính đến người nhảy phụ, từ trang phục đến đạo cụ, mỗi một phân đoạn đều phải bảo đảm không bị bại lộ. Kết quả hiện tại trụ cột quan trọng nhất lại xảy ra chuyện, nghiêm túc mà nói, hạng mục lần này có thể triển khai đúng thời hạn hay không mới là vấn đề.

Sáng sớm, Diêm lão sư với Tần lão sư đều tới. Chu lão sư đến sau, trễ một tí, nhưng cũng trước 8 giờ.

Ba lão sư đối với thương thế của Lý Oánh Oánh vô cùng tức giận. Đặc biệt là Tần lão sư, tức giận gọi Lý Oánh Oánh vào văn phòng mắng một trận. Nữ nhân ưu nhã 40 tuổi, không kiềm giọng được mà mắng lớn.

Nghe được một câu thì nửa câu đã là nghiêm khắc trách cứ, các cô gái trong vũ đoàn ai cũng rụt cổ, không ai dám đi ngang qua văn phòng.

Cửa mở ra, Lý Oánh Oánh khóc lóc đi ra từ trong văn phòng. Tần lão sư mặc kệ cô là lý do gì mà bị thương ở chân, từ khi xác định cô là người nhảy chính, Lý Oánh Oánh nên tự giác gánh vác trách nhiệm mà không làm chậm trễ tiến độ.

Không làm được, chính là do cô ta sai.

“Hạ Vãn Phong cùng mấy người có mặt lúc đó đến đây.” Diêm lão sư sắc mặt cũng khó coi, xanh mét. Bất quá tính tình của Diêm lão sư tương đối ôn hòa, ít khi tức giận, “Đem chuyện lúc đó xảy ra như thế nào, kể rõ ràng ra.”

Lúc ấy có sáu người, trừ bỏ đương sự Lý Oánh Oánh cùng Hạ Vãn Phong, còn có bốn cô gái tổ B.

Các cô gái bị kêu đi vào, cửa đóng lại.

Vương Phi Dư tập luyện ở phòng nhỏ bên cạnh cũng đi ra, đứng ở cửa nhìn một lát, bỗng nhiên quay đầu gọi Cố Sanh: “Chị Cố Sanh.”

Chuyện chân của Lý Oánh Oánh bị thương, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng. Cố Sanh không muốn tìm phiền toái, liền tận lực tránh xa một chút: “?”

“Chị Cố Sanh, chị muốn làm người nhảy chính sao?” Vương Phi Dư hỏi chuyện rất trực tiếp.

Cố Sanh đang luyện một động tác, ngẩng đầu lên, không rõ cô ta hỏi câu này có ý tứ gì.

“Chị Cố Sanh vốn dĩ chính là người nhảy chính của vũ đoàn, đã từng có tiếng tăm. Không chừng người nhảy chính của Mị Sắc chúng ta sẽ là chị.”

Nói xong, cũng mặc kệ Cố Sanh có phản ứng gì. Cô ta cầm theo khăn lông, quẹo vào phòng vệ sinh bên cạnh đi rửa mặt.

Các cô gái bên cạnh nghe được đoạn đối thoại của hai người nhìn qua.

Cố Sanh không quản các cô, nâng cánh tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục luyện tập.

Quả nhiên, cửa văn phòng đóng cả một buổi sáng, nháo đến kết quả cuối cùng, chính là không có kết quả.

Lý Oánh Oánh tức giận muốn chết, cô ta vô cùng ủy khuất, cần phải minh oan cho bản thân. Cô ta kiên trì nói, Hạ Vãn Phong cố ý đẩy cô ta, rắp tâm hãm hại. Hạ Vãn Phong đương nhiên không thừa nhận, liều mạng nói thật sự chỉ là hiếu học, chỉ đến gần quan sát động tác, căn bản không có ác ý.

Hai bên ồn ào đến mặt đỏ tai hồng, Lý Oánh Oánh trong lòng xúc động mà tát Hạ Vãn Phong một cái, Hạ Vãn Phong tức khắc ủy khuất mà khóc.

Đánh người hay không, khác biệt rất lớn.

Lý Oánh Oánh vốn dĩ một chân bị thương, các lão sư trong lòng không vui, còn phải suy xét tâm tình của cô ta. Kết quả là cô ta quá kiêu ngạo, làm nổi bật vẻ ủy khuất đáng thương của Hạ Vãn Phong. Hai bên đối lập nhau, Lý Oánh Oánh ngược lại gặp xúi quẩy, còn cố ý ức hiếp người mới. Hơn nữa Chu lão sư cố ý bảo vệ Hạ Vãn Phong, cuối cùng, ngược lại người bệnh như Lý Oánh Oánh lại bị trừng phạt.



Tần lão sư đặc biệt thất vọng, “Oánh Qánh, trò vẫn luôn cảm thấy ta không cho trò cơ hội, thiên vị Phi Dư. Hiện tại ta cho trò cơ hội, hạng mục lớn như vậy giao cho trò, kết quả chính trò lại gánh không nổi chuyện này. Trò làm như vậy, kêu ta sau này sao có thể tín nhiệm trò nữa? Như vậy đi, hạng mục này, trò cũng đừng tham dự. Ta cho trò một tháng, trò trở về nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Mặc kệ Lý Oánh Oánh tranh thủ như thế nào, mấy lão sư thương lượng hồi lâu, cô ta cùng hạng mục này hoàn toàn vô duyên.

Tần lão sư nhéo mi cốt, phiền hà lên tiếng: “Chuyện khác để qua một bên, trước mắt chuyện quan trọng nhất, là một lần nữa xác định người nhảy chính.”

Hạng mục đã được đầu tư vào nhiều như vậy, không có khả năng gác lại. Huống chi, đây là hạng mục mỗi năm một lần của Mị Sắc.

Diêm lão sư xem xét những người có thể đảm đương vị trí nhảy chính, trong lòng cảm thấy có chút mạo hiểm: “Thời gian quá ngắn, chỉ còn lại có nửa tháng. Lại tuyển chọn lần nữa cũng không kịp……”

Không thể tổ chức tuyển chọn, chỉ có thể chọn đích danh một người. Nhưng chọn ai, còn phải suy xét cẩn thận.

Xong việc, Tần lão sư yêu cầu mọi người trở về luyện tập, bản thân xách túi rời đi. Diêm lão sư hôm nay còn có việc, cũng không thể ở lại. Chu lão sư thế mà không rời đi, nhìn theo bóng dáng các cô gái.

Hồi lâu, bà gọi Hạ Vãn Phong ở lại: “Vãn Phong, trò ở lại một chút.”

Hạ Vãn Phong bước chân cứng lại, ngoan ngoãn ở lại.

“Vãn Phong, con muốn làm người nhảy chính sao?” Khi Chu lão sư hỏi câu nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Vãn Phong, câu hỏi quá thẳng thắn. Bất quá cô ta luôn rất bình tĩnh, từ bề ngoài nhìn không ra manh mối gì.

Đôi mắt của Hạ Vãn Phong hơi lóe sáng, lắc đầu: “Con còn chưa đủ tư cách.”

“Ừm.” Chu lão sư gật đầu, rũ mắt, viết gì đó lên giấy, “Con trở về đi.”

Hạ vãn phong đứng không nhúc nhích, muốn nói lại thôi. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cúc cung, rời văn phòng.

Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, người nhảy chính mới không thể xác định nhanh như vậy. Các lão sư thương lượng biện pháp giải quyết, trừ bỏ số lượng lớn các thành viên giữ vị trí độc vũ không cần luyện tập, mặt khác toàn bộ các cô gái tổ A đều tham dự luyện tập cùng Lý Oánh Oánh. Biện pháp này tuy rằng không nói rõ, nhưng không sai biệt lắm chính là cho mọi người một cơ hội nữa.

Ai là người nhảy chính còn chưa được quyết định, lão sư của vũ đoàn lại bắt các thành viên tổ A luyện tập.

Bởi vậy, khó tránh khỏi các vũ công sẽ nóng nảy, trong lòng hầu hết mọi người, ít nhiều đều có chút tham vọng. Ngày thường khi Vương Phi Dư cùng Lý Oánh Oánh hơn thua không rõ ràng thì không nói, nhưng khi hai người không có ở đây, bầu không khí ở tổ A liền đột nhiên hiện ra. Các cô gái ai cũng muốn bộc lộ tài năng trước mặt ba vị lão sư, đều muốn bắt lấy cơ hội tốt lần này.

Mấy ngày nay, không khí nóng nảy ở vũ đoàn dần tăng mạnh, các thành viên tập luyện mặc trời nóng như lửa. Mỗi ngày đến trời tối vẫn còn thật nhiều người ở lại.

Cố Sanh quản không được, mỗi ngày cô cứ theo lẽ thường mà tập luyện, nên làm cái gì thì làm.

Vào giữa tháng 7, được Chu lão sư gửi thiệp mời. Con gái của Chu lão sư, Xảo Xảo, sắp tới sẽ đính hôn, Xảo Xảo đặc biệt thích Cố Sanh, năn nỉ mẹ mình nhất định mời Cố Sanh tham gia tiệc đính hôn.

Cố Sanh có chút khó xử: “Chu lão sư, có nhầm lẫn gì chăng?”

Cô với Xảo Xảo mới gặp một lần, nói chưa tới vài câu. Như hai người xa lạ. Mặt khác, tuy Chu lão sư ngày thường rất giản dị, nhưng từ một vài chi tiết vẫn có thể nhìn ra, gia cảnh Chu lão sư rất không thể xem thường. Cố Sanh không muốn tiếp xúc với người của giới thượng lưu.

“Không nhầm đâu, là thiệp mời cho trò.” Chu lão sư cơ hồ không tiết lộ gia cảnh của bản thân với vũ đoàn, nhưng cũng sẽ không cố tình kiêng dè, “Là một thiệp mời đến tiệc đính hôn của Xảo Xảo, người được mời hầu hết là người trẻ tuổi, trạc tuổi trò. Xảo Xảo trước kia cũng học nhảy, nó cũng có vài người bạn ở học viện dạy nhảy, có vài người có thành tích khá tốt. Nói không chừng trò cũng quen biết.”

Cố Sanh: “À thì ra là vậy……”

“Nếu không quen ai cũng không sao, chẳng lẽ trò còn không quen ta sao?” Chu lão sư cười rộ lên, kiên trì mời cô, “Đến lúc đó Vãn Phong cũng đến.”

Không thể từ chối, cũng chỉ có thể đồng ý.

Địa điểm tổ chức tiệc đính hôn cũng không tính là xa, cách Mị Sắc hai con phố buôn bán, một hội trường rất xa hoa.

Cố Sanh hỏi Chu lão sư về yêu cầu trang phục. Cô cố ý đến trung tâm mua sắm chọn vài bộ lễ phục trang trọng chút.



Vào trưa tiệc đính hôn hôm đó, Cố Sanh được xác định là người nhảy chính mới.

Tần lão sư, Diêm lão sư, Chu lão sư nhất trí quyết định.

Vị trí này chỉ Cố Sanh có thể đảm đương. Cô học rất nhanh, mười ngày đã hiểu rõ các động tác. Không chỉ hiểu rõ, thậm chí còn sáng tạo giúp động tác nguyên thủy trở nên mới mẻ hơn.

Ba vị lão sư đều là vũ công chuyên nghiệp, quan sát kỹ lưỡng. Phần biểu diễn của Cố Sanh, ngược lại so với nguyên bản xuất sắc hơn nhiều. Lý Oánh Oánh thiếu sức cuốn hút, Cố Sanh thì lại có thừa. Nói thực ra, nếu không phải vì cân bằng bầu không khí trong vũ đoàn, bồi dưỡng người mới, thời điểm quyết định người nhảy chính, Tần lão sư đã muốn chọn Cố Sanh.

Sau khi Cố Sanh được chọn, Lý Oánh Oánh phá lệ buổi tối gọi cho Cố Sanh, nghe khẩu khí còn rất cao hứng: “Không phải là trà xanh họ Hạ kia là được! Trà xanh kia cho rằng làm hại tôi, có Chu lão sư làm chỗ dựa, liền nhất định có thể làm người nhảy chính sao? Cười chết, cũng không đến lượt cô ta!”

Cố Sanh: “…… Cô tịnh dưỡng chân cho tốt đi, tranh thủ cơ hội nhảy chính lần tới.”

Lý Oánh Oánh hừ một tiếng, cúp máy.

Cố Sanh không kịp tìm người trang điểm chuyên nghiệp, vừa tắm xong ở vũ đoàn. Tùy tiện bôi chút son môi, thay lễ phục rồi vội vàng đến hội trường.

Chu lão sư nói là tiệc đính hôn nhỏ, bước tới cửa, cô mới thực sự cảm nhận được “nhỏ” trong miệng của người giàu. Toàn bộ hội trường từ trên xuống dưới, từ cửa đến bên trong trang trí đều thay đổi một lần. Siêu xe trước cửa, xem ra, gia cảnh của Chu lão sư không thể xem thường.

Cố Sanh có chút hối hận, nghe Chu lão sư nói thì đơn giản, liền cho rằng không cần trang điểm quá cầu kỳ, cô thật sự chẳng trang điểm gì nhiều.

“Ngại quá cho tôi qua.”

Một giọng nữ vang lên từ sau lưng, Cố Sanh vừa định tránh ra, tiếng động lớn dọa cô nhảy dựng.

Quay đầu lại, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng ở cửa. Người lái xe đặc biệt quen mắt, là cô gái ngày đó ở bệnh viện ôm con mèo. Còn người ngồi bên ghế phụ, là Hạ Vãn Phong trang điểm như búp bê Barbie.

Hạ vãn phong nhìn Cố Sanht, cười lạnh: “Cố Sanh, sao cô đến đây?”

“Chu lão sư mời.”

Cố Sanh là người rất nhạy cảm, Hạ Vãn Phong không vui, cô ta lập tức cảm giác được.

“Vậy hả.”

Thái độ của cô ta so với khi đi theo vũ đoàn như hai người khác nhau.

Hạ Vãn Phong vén tóc ra sau tai, gật đầu: “Cô muốn vào thì đi nhanh đi. Trong chốc lát nơi này sẽ có rất nhiều xe, cô đứng đây, bọn họ lái xe rất nhanh, nếu đụng cô thì lại có chuyện.”

Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng Cố Sanh gật đầu.

Đang chuẩn bị tránh ra, bên cạnh có một chiếc xe màu trắng dừng lại. Người nọ có mái tóc màu lam, ăn mặc rất “chất chơi”. Chống tay, duỗi đầu nhìn qua: “Ồ, cô là Cố Sanh à?”

Cố Sanh chưa gặp hắn bao giờ, nhưng rõ ràng hắn đang nói chuyện với mình. Chần chờ một giây, gật đầu: “Xin chào?”

“Càng đến gần, quả nhiên càng xinh đẹp!” Nam nhân tóc lam mang đến cho cô cảm giác quen thuộc, nói chuyện không hề cố kỵ: “Chính cô làm Lê An ca của tôi, đóa hoa cao lãnh, cam tâm tình nguyện thành tiểu tam ——”

Hắn còn chưa dứt lời, bị người phía sau đạp vào mông, ngồi ở trên mặt đất.

Cửa xe sau mở ra, Chu Lê An một thân tây trang màu đen, đứng dậy.

Đèn đường rọi xuống, đem bóng anh kéo dài. Tóc của anh được vuốt ra sau, lộ ra mi mắt dày cong, hỗn độn nhưng không mất mỹ cảm. Lông mi chậm rãi nâng lên, khóe môi không chút để ý cười.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Sanh nháy mắt dời tầm mắt, nhìn về nơi khác.

Chu Lê An hơi bất ngờ, anh nhìn chằm chằm Cố Sanh, đuôi mắt chứa ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook