Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng
Chương 42:
Khải Phu Vi An
12/07/2023
“Chu Lê An, tôi có từng nói với anh hay không, không cần nửa đêm gọi điện thoại cho tôi!” Vô số lần bị Chu Lê An nửa đêm gọi video đánh thức, Cố Sanh thật sự muốn giết người. Đại thiếu gia rốt cuộc có tật xấu gì!
“Cứ thích nửa đêm xuất hiện, mẹ nó anh là Sadako hả?”
Chu Lê An hơi đưa điện thoại di động ra xa một chút, lông mi dày che đôi mắt, bình tĩnh.
Anh một chút tự giác cũng không có: “Em đi ma đô?”
“Đúng vậy, thì sao?” Cố Sanh một bụng oán khí mà bò dậy, tóc dài quăn xoã trên vai.
Chu Lê An lười nhác xoa tóc, híp mắt nhìn người trong video tức giận bò dậy. Video mà Giang Lăng gửi, anh đã xem kỹ, nói thật, cũng không tệ lắm. Nhưng bộ dáng lúc Cố Sanh buồn ngủ mông lung chọc tâm tình ai đó ngứa ngáy hơn lúc cô mặc sườn xám nữa. Dù thế nào dáng vẻ Cố Sanh ôm anh đổ mồ hôi đầm đìa tóc dính ở khóe miệng chỉ anh có thể thấy.
Bất quá, tiểu tử Giang Lăng kia vui đùa có chút quá trớn, khi nào thiếu gia Giang gia nhàn hạ như vậy?
Ánh mắt thuần hắc dần thâm trầm, Chu Lê An nhạt nhẽo hiện lên một tia khó chịu.
“Đi ma đô làm gì?” Tiếng nói thanh lãnh đúng lý hợp tình, phảng phất mùi vị của dục vọng chiếm hữu.
Cố Sanh cũng không cảm thấy câu hỏi của anh rất kỳ quái, người này thường không nói nhiều, không thể lấy tiêu chuẩn người bình thường đi hạn chế nhất cử nhất động của Chu Lê An, Cố Sanh hiện tại đã quen. Gãi đầu, Cố Sanh bưng ly nước đầu giường mà uống, rất thành thật mà trả lời: “Thử kính.”
“Thử kính?” Chu Lê An lần đầu tiên nghe đến.
“Đúng rồi. Có đạo diễn tới vũ đoàn tuyển vai phụ cho một bộ phim.” Cố Sanh nửa điểm không nhận ra bản thân tự báo cáo hết cho Chu Lê An, vô cùng tự nhiên mà nói chuyện đạo diễn tới vũ đoàn chọn cô thử kính vai Phượng Nghê Thường cho anh nghe: “Nếu được chọn, có thể vào đoàn phim ba đến bốn tháng. Ai, cũng không biết nữa……”
Lúc cô đang nói không cảm thấy có chỗ nào sai cả, người đối diện nghe cũng vậy.
“Đạo diễn là ai?” Chu Lê An kỳ thật mới từ phòng tắm ra, không chút để ý tóc ướt, giọt nước theo cổ thon dài một đường trượt xuống. Làn da của anh ở dưới ánh đèn trắng sáng, đường cong cơ bắp thon dài hiện rõ.
Cố Sanh mới chú ý tới anh không có mặc quần áo, trong gương chiếu ra toàn thân cơ bắp tam giác của anh. Xương bả vai đẹp như điêu khắc.
Cô lén đỏ mặt: “…… Hình như là đạo diễn Vương An.”
“Vương An?” Chu Lê An không có ấn tượng gì. Ném khăn lông qua một bên, ngồi vào mép giường. Anh mặc quần áo, mặc một cái quần dài màu xám. Xương quai xanh gầy ốm cùng cổ hình thành một góc vuông xinh đẹp, thân hình thon dài, Cố Sanh nhìn lén qua gương thấy eo của anh tuy gầy nhưng rắn chắc như nhân ngư vậy. Khăn trải giường màu lam làm làn da của anh phát sáng, cô lại chột dạ muốn nhìn.
“Đơn vị sản xuất là công ty nào? Người đầu tư là ai? Nhà sản xuất ở đâu?” Tiếng nói mát lạnh không nhanh không chậm, Chu Lê An căn bản không phát hiện.
Cố Sanh nào biết đâu? Cô chỉ đi thử kính thôi mà.
Chu Lê An thấy bộ dạng cô ngu ngốc chớp mắt loạn xạ như có tật giật mình cũng biết cô nương này cái gì cũng không biết, một con ruồi nhặng không đầu đâm loạn.
“Muốn đi bao lâu?” Chu Lê An kỳ thật không hiểu biết giới giải trí nhiều lắm, sản nghiệp của Chu gia tập trung đầu tư trí tuệ nhân tạo AI, nông sản hoặc y dược, bệnh viện, viện điều dưỡng, làng du lịch, nghiên cứu khoa học. Cũng chưa từng đặt chân vào giới giải trí. Bất quá mối quan hệ của anh trong giới giải trí cũng không tính là thiếu, cũng biết một ít nhân vật, tỷ như trong vòng rất nhiều nhị đại ăn chơi trác táng chơi đùa với các tiểu minh tinh mới nổi, thật ra họ cũng không khác súc sinh là mấy.
Cô nương này lớn lên xinh đẹp, tính cách lại dễ ức hiếp, đầu óc còn ngốc, ném vào giới giải trí như củ cải trắng chờ heo tới ủn.
“Mấy ngày trở về đi.”
Cái này Cố Sanh cũng không thể trả lời chắc chắn, cô còn chưa biết đậu hay rớt nữa, cũng chỉ là thử kính. Bất quá nói đến đây, cô rốt cuộc cũng cảm giác được, phương thức nói chuyện của Chu Lê An sao cứ quái quái?
Hai người bọn họ khi nào mà thân thiết đến vậy?
“Ai không phải! Anh hơn nửa đêm gọi video cho tôi, chính là hỏi cái này?” Cô chỉ còn thiếu điều ở trên trán viết một hàng chữ “Anh có phải có bệnh hay không”.
Chu Lê An hơi cong khóe miệng, ánh mắt chậm rãi hạ xuống. Ánh mắt u trầm đen tối, biểu tình cũng hơi thay đổi: “Đương nhiên không phải. Tôi cố ý đánh thức em, nên đi WC.”
“Anh có phải có bệnh hay không?” Cố Sanh tức chết, mắng ra tiếng, “Anh có tin về sau hai giờ đêm tôi đều gọi kêu anh đi WC không?”
Chu Lê An bị chọc cười, như gặp chuyện lạ hỏi cô: “Em thức dậy nổi sao?”
“Không nổi thì tôi đặt báo thức!” Cố Sanh tức giận thở dốc.
Cô thở hổn hển hơn nửa ngày, rốt cuộc phát hiện tầm mắt của anh có chút kỳ quái.
Theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn xuống, Cố Sanh mới phát hiện cô nhìn lén người khác, người nào đó cũng đang nhìn lén cô. Bộ đồ ngủ 79 tệ này chất lượng quá kém, khuy áo ngay chính giữa ngực bị sút một viên. Còn chết hơn nữa, cô không có thói quen mặc nội y khi mặc áo ngủ, bên trong đều trống rỗng. Không có khuy áo, độ cung của ngực liền lộ ra.
Như ẩn như hiện, cảnh tượng đêm đó của hai người hiện ra như video ngắn.
Cố Sanh trong nháy mắt đỏ mặt, kéo chăn che lại bản thân: “Đồ lưu manh! Anh chờ đó Chu Lê An, thù này về sau nhất định tôi sẽ báo!”
Mắng anh một câu kinh điển xong, tắt video, ngủ.
Bên kia gác máy, đôi mắt của Chu Lê An đen như nhiễm mực nước. Ngón tay thon dài ở đầu gối điểm điểm, gọi giám đốc. Khi ném di động qua một bên, Chu Lê An vẫn nghĩ đến độ cung xinh đẹp kia.
Chờ người đẹp ngu ngốc về đế đô, cái gì nên nói vẫn nên nói ra……
……
Vốn cho rằng sẽ chờ một đoạn thời gian mới ra kết quả, kết quả mới ba ngày, Cố Sanh đã nhận được cuộc gọi từ tổ đạo diễn.
Kêu cô trong vòng 3 ngày đến đoàn phim một chuyến, ký hợp đồng, chụp ảnh tạo hình. Thời gian hơi gấp, nhưng bộ phim này chuẩn bị quá lâu, đã hơn một năm. Đạo diễn hy vọng mau chóng bắt đầu quay. Điểm này Cố Sanh cũng có thể hiểu, chủ yếu là thù lao đóng phim khá hời, 85 vạn. Tuy thấp hơn diễn viên chính, nhưng là một người mới, Cố Sanh thật không phàn nàn gì.
Chuyện này ít nhiều cũng nhờ danh của Chu lão sư. Trừ bỏ Chu lão sư, Cố Sanh cũng không thể nhớ được những người khác. Cô nhìn kỹ thù lao rõ ràng trên hợp đồng, cảm thấy mấy tháng tham gia khóa học biểu diễn thật không lãng phí. Không lỗ.
Tạ Tư Vũ nhìn hợp đồng của Cố Sanh mà chảy nước miếng: “Trời ạ, đúng là làm minh tinh thật tốt, kiếm tiền quá dễ dàng.”
Cô ấy trở thành bác sĩ chính thức của mười viện, cả năm làm quần quật cũng kiếm không đến số tiền này.
“Coi như có thêm một khoản thu nhập.” Cố Sanh nhún vai, “Trước đừng nói cái này, tiền thưởng tuần diễn lần này tới rồi. Chúc mừng một chút?”
Điểm tốt của nghề này nhảy là ở chỗ này, thu vào không ổn định, nhưng chỉ cần có cơ hội diễn chính, tổng thể có thể nói thu vào rất cao. Cố Sanh cảm thấy bản thân lại nâng cao diễn xuất, có thể tích cóp một chiếc BMW không tồi.
Tạ Tư Vũ lập tức vui vẻ, vô cùng cao hứng mà quyết định nghỉ một ngày.
“Đi vườn bách thú trước đi,” Tạ Tư Vũ đã thật lâu không có rời thành thị, mỗi ngày đều một đường hai điểm, cảm giác bản thân nhanh chóng phế đi, “Chủ nhật, hẹn mấy người bạn cùng đi đế đô đến vườn bách thú xem tinh tinh, khỉ đầu chó, con khỉ gì đó.”
“Vì sao muốn xem tinh tinh, khỉ đầu chó, con khỉ?” Cố Sanh cảm thấy mông lung, “Chúng không thể xem gì khác sao?”
“Cậu đi xem kình đầu hạc tớ cũng không ý kiến?”
Cố Sanh:????
Kình đầu hạc, một loài chim có thể đói chết vì quên ăn cơm. Cô ấy không thể xem sinh vật nào có đầu óc hơn được sao?
“Còn nhớ rõ lúc cậu chuyển nhà, tớ giúp cậu quyên một đống chăn nệm quần áo khăn lông cũ sao?” Tạ Tư Vũ cười thần bí, “Tớ muốn nhìn xem chúng nó có vật tẫn kỳ dụng hay không, chết cũng có ý nghĩa.”
“????”Cố Sanh tổng cảm thấy không đúng chỗ nào, “Ai từ từ, nói lại xem, cậu quyên đồ của tớ tới chỗ nào rồi?”
“Bí mật.”
Cô ấy chết sống cũng không nói ra. Khi Tạ Tư Vũ không muốn nói thì có cạy miệng cũng không ra.
……
Chuyện Cố Sanh đi đóng phim vốn dĩ do Chu lão sư giật dây bắc cầu. Cho nên khi xin nghỉ, rất dễ được cho phép.
Chủ yếu do tuần diễn của mị sắc cũng sắp kết thúc, vũ đoàn gần đây phải nhường cơ hội các buổi diễn nhỏ cho các vũ công khác. Hầu hết các cô gái trong tuần diễn lần này đều ở lại đoàn luyện nhảy. Bất quá Chu lão sư yêu cầu, trong quá trình Cố Sanh đóng phim cũng không thể chậm trễ, sớm muộn gì cũng phải luyện tập.
Đoàn phim yêu cầu vào đoàn vào tháng tám, còn chưa đến hai mươi ngày nữa.
Chỉ là Cố Sanh không nghĩ tới, nói kêu mấy người bạn tốt, sẽ biến thành Bùi Nhiên, Chu Lê An, Xảo Xảo với vị hôn phu của cô ấy, một nhà Quách Kim Thành đều tới. Tạ Tư Vũ khi nào có năng lực ngoại giao nghịch thiên như vậy, mang được hai bác sĩ mổ chính của khoa ngoại thần kinh tới? Hơn nữa, từ lần trước Chu Lê An trước mặt mọi người nói bản thân đang theo đuổi Cố Sanh, Bùi Nhiên đã thật lâu không xuất hiện trong vòng bạn bè của Cố Sanh, hôm nay sao cũng tới?
“Vừa vặn chủ nhật ai cũng nghỉ ngơi, Quách học trưởng muốn mang bạn nhỏ trong nhà đi ra ngoài chơi. Vừa lúc có thể đi cùng nhau.” Tạ Tư Vũ cũng không muốn rủ nhiều người như vậy, “Chính Xảo Xảo ở trong nhóm lên tiếng rủ.”
Xảo Xảo nhếch miệng cười, kéo cánh tay của vị hôn phu Nghiêm Gia Minh, dựa đầu lên: “Em ngẫu nhiên cũng muốn nếm thử mùi vị giống người thường đi dạo công viên.”
“Không phải công viên giải trí.” Tạ Tư Vũ sửa lại cho đúng, “Là vườn bách thú hoang dại.”
Xảo Xảo nhún vai: “Được thôi, vườn bách thú hoang dại.”
Vị hôn phu của cô ấy không hổ là cỗ máy đông lạnh, vừa cao soái vừa lạnh lùng mà đứng một bên, một câu cũng không nói, không khí nóng bức đều cảm giác mát lạnh.
Chu Lê An ăn mặc tương đối đơn giản, lười nhác mà đứng ở một bên.
Cùng Nghiêm Gia Minh không phân cao thấp, so với hắn càng xuất chúng ngoại hình, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Nhóm người bọn họ ai cũng thời thượng mà đứng ở cửa vườn bách thú như mấy con khỉ bên trong, ai đi ngang qua cũng nhìn.
“Được chưa? Bằng không tôi mang bạn nhỏ nhà tôi đi trước.” Quách Kim Thành thật sự chịu không nổi bị người khác tham quan, “Mấy người tự chậm rãi thương lượng đi.”
Quách Kim Thành vừa đi, biến thành ba nam ba nữ. Không khí càng xấu hổ.
Cũng không phải ba nam ba nữ đi cùng sẽ xấu hổ, mà là Chu Lê An lãnh đạm, nhưng hiển nhiên đi về phía Cố Sanh. Bùi Nhiên đang an tĩnh mấy ngày sau đó, tự chuẩn bị tâm lý cho bản thân. Anh ấy muốn cạnh tranh công bằng. Tạ Tư Vũ trái nhìn Chu Lê An, phải nhìn Bùi Nhiên, lâm vào rối rắm.
Cô ấy vốn muốn giúp Bùi Nhiên, nhưng Chu Lê An là nam thần của cô ấy!
“Ai nha đi thôi đi thôi!” Xảo Xảo cảm thấy rất hứng thú với hoạt động bình dân này, hưng phấn nắm tay Cố Sanh và Tạ Tư Vũ, “Còn chờ nữa thì em thành cá khô mất.”
Nắng tháng tám ở đế đô nóng muốn chết, mọi người tuy đã thoa kem chống nắng, vẫn không chịu nổi.
Mua vé, có hai hình thức xem động vật hình thức. Một là dễ, chính là dựa vào hai cái đùi đi hết cái vườn bách thú hai trăm héc-ta này. Hai là dễ, thuê xe ngắm cảnh.
Một đám người trẻ tuổi đam mê vận động, đương nhiên là chọn hình thức dễ.
Ngồi trên xe, phát hiện còn có hướng dẫn viên. Xe này trừ bỏ bọn họ, còn có khách khác cũng chọn hình thức dễ. Cố Sanh mới phát hiện chuyện xấu hổ nhất không phải là Chu Lê An cùng Bùi Nhiên ngồi ở hai bên trái phải với cô. Mà là khi xe của các cô đi qua khu vực của tinh tinh Đông Phi và khỉ đầu chó, Cố Sanh thấy bốn bộ quần áo khăn lông cũ trên giường.
Đông Phi tinh tinh đã hai mươi tuổi kia đang khoác khăn trải giường màu hồng phấn của Cố Sanh, ngồi ở bên hồ nước chải lông.
Hướng dẫn viên trên xe còn nhiệt tình diễn thuyết: “Con tinh tinh đen này gọi là Sophie, đặc biệt thích cái khăn trải giường màu hồng phấn này. Đi đến nơi nào cũng khoác, cái này là đồ vật mà nó âu yếm nhất. Người chăn nuôi cũng không thể lấy đi. Chúng ta cũng vô cùng cảm tạ chị gái có lòng hảo tâm hiến cho bốn bộ quần áo trên giường kia, thật là vô cùng có tình yêu……”
Tạ Tư Vũ cười như động kinh, chỉ vào Cố Sanh: “Chính là cậu ấy chính là cậu ấy!”
Xảo Xảo cũng hăng say, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái kính viễn vọng, đi xem hoa văn trên khăn trải giường: “Ai, em phát hiện là dương dương lười a! A Sanh chị thật sự rất thích dương dương lười a, WeChat ID đều là dương dương lười……”
“Không phải,” Tạ Tư Vũ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “WeChat của cậu ấy là dương dương chậm.”
“À cũng đúng,” Xảo Xảo bị nhắc nhở, nhớ tới, “Em thiếu chút nữa đã quên. A Sanh thật dễ thương, tuổi này, còn xem phim hoạt hình?”
“Cậu ấy không chỉ có xem, áo ngủ của cậu ấy đều là phim hoạt hoạ.” Tạ Tư Vũ nhân cơ hội phá đám, nói ra chuyện Cố Sanh hồi cấp hai mặc mấy quần áo trẻ thơ. Giờ khắc này đặc biệt muốn tìm thanh đao kết liễu Tạ Tư Vũ.
“A? Nguyên lai cô là chị gái nhỏ đó sao?” Người hướng dẫn kỳ thật ngay từ đầu đã chú ý tới Cố Sanh, lập tức cue cô. Bên hông anh ta treo một cái loa khuếch đại âm thanh, dùng tình cảm mãnh liệt mênh mông mà nói: “Xem ra chị gái nhỏ rất đơn thuần, tràn ngập ngây thơ chất phác a, thích xem phim hoạt hình. Chị gái nhỏ nếu có hứng thú, có thể đi cùng chúng ta chụp ảnh với Sophie a. Bé nhất định rất cảm kích chị tặng bé món đồ như thế.”
Cố Sanh: “……” Tầm mắt bên cạnh tập trung lại đây, Cố Sanh xấu hổ đỏ mặt.
Nếu tôi có tội, thỉnh đem tôi vào đại lao, không cần trước công chúng tuyên bố khăn trải giường hồng nhạt là đồ vật yêu thích của tôi.
Chu Lê An như có như không mà lướt qua, cười như không cười.
Cố Sanh giãy giụa: “…… Tôi đã sớm không xem dương dương lười, tôi hiện tại chỉ xem vua hải tặc.”
“Kia không phải là phim hoạt hình?” Chu Lê An không mặn không nhạt một đòn trí mạng.
Tiếng nói thanh lãnh vừa phát ra, người trên xe đều nhìn qua.
Cố Sanh không biết dũng khí ở đâu ra, bắt lấy tay của Chu Lê An, gắt gao nắm: “Anh không nói lời nào sẽ chết sao?”
Chu Lê An tùy ý để cô nắm cái tay kia, khóe miệng cong lên, cười đến không chút để ý.
Tầm mắt của Xảo Xảo ngồi cạnh Nghiêm Gia Minh rơi xuống cái tay của Chu Lê An bị người ta bắt lấy, kinh ngạc chớp mắt một cái. Có chút ngạc nhiên khi nào Chu Lê An thay đổi tính tình, khoan dung như vậy? Quay đầu, ánh mắt đánh giá Cố Sanh.
“Sẽ không chết, nhưng nụ cười sẽ dời đi.”
Cố Sanh: “???”
Chu Lê An hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô, “Từ trên mặt em, chuyển đến trên mặt tôi.”
Cố Sanh: “……”
“Cứ thích nửa đêm xuất hiện, mẹ nó anh là Sadako hả?”
Chu Lê An hơi đưa điện thoại di động ra xa một chút, lông mi dày che đôi mắt, bình tĩnh.
Anh một chút tự giác cũng không có: “Em đi ma đô?”
“Đúng vậy, thì sao?” Cố Sanh một bụng oán khí mà bò dậy, tóc dài quăn xoã trên vai.
Chu Lê An lười nhác xoa tóc, híp mắt nhìn người trong video tức giận bò dậy. Video mà Giang Lăng gửi, anh đã xem kỹ, nói thật, cũng không tệ lắm. Nhưng bộ dáng lúc Cố Sanh buồn ngủ mông lung chọc tâm tình ai đó ngứa ngáy hơn lúc cô mặc sườn xám nữa. Dù thế nào dáng vẻ Cố Sanh ôm anh đổ mồ hôi đầm đìa tóc dính ở khóe miệng chỉ anh có thể thấy.
Bất quá, tiểu tử Giang Lăng kia vui đùa có chút quá trớn, khi nào thiếu gia Giang gia nhàn hạ như vậy?
Ánh mắt thuần hắc dần thâm trầm, Chu Lê An nhạt nhẽo hiện lên một tia khó chịu.
“Đi ma đô làm gì?” Tiếng nói thanh lãnh đúng lý hợp tình, phảng phất mùi vị của dục vọng chiếm hữu.
Cố Sanh cũng không cảm thấy câu hỏi của anh rất kỳ quái, người này thường không nói nhiều, không thể lấy tiêu chuẩn người bình thường đi hạn chế nhất cử nhất động của Chu Lê An, Cố Sanh hiện tại đã quen. Gãi đầu, Cố Sanh bưng ly nước đầu giường mà uống, rất thành thật mà trả lời: “Thử kính.”
“Thử kính?” Chu Lê An lần đầu tiên nghe đến.
“Đúng rồi. Có đạo diễn tới vũ đoàn tuyển vai phụ cho một bộ phim.” Cố Sanh nửa điểm không nhận ra bản thân tự báo cáo hết cho Chu Lê An, vô cùng tự nhiên mà nói chuyện đạo diễn tới vũ đoàn chọn cô thử kính vai Phượng Nghê Thường cho anh nghe: “Nếu được chọn, có thể vào đoàn phim ba đến bốn tháng. Ai, cũng không biết nữa……”
Lúc cô đang nói không cảm thấy có chỗ nào sai cả, người đối diện nghe cũng vậy.
“Đạo diễn là ai?” Chu Lê An kỳ thật mới từ phòng tắm ra, không chút để ý tóc ướt, giọt nước theo cổ thon dài một đường trượt xuống. Làn da của anh ở dưới ánh đèn trắng sáng, đường cong cơ bắp thon dài hiện rõ.
Cố Sanh mới chú ý tới anh không có mặc quần áo, trong gương chiếu ra toàn thân cơ bắp tam giác của anh. Xương bả vai đẹp như điêu khắc.
Cô lén đỏ mặt: “…… Hình như là đạo diễn Vương An.”
“Vương An?” Chu Lê An không có ấn tượng gì. Ném khăn lông qua một bên, ngồi vào mép giường. Anh mặc quần áo, mặc một cái quần dài màu xám. Xương quai xanh gầy ốm cùng cổ hình thành một góc vuông xinh đẹp, thân hình thon dài, Cố Sanh nhìn lén qua gương thấy eo của anh tuy gầy nhưng rắn chắc như nhân ngư vậy. Khăn trải giường màu lam làm làn da của anh phát sáng, cô lại chột dạ muốn nhìn.
“Đơn vị sản xuất là công ty nào? Người đầu tư là ai? Nhà sản xuất ở đâu?” Tiếng nói mát lạnh không nhanh không chậm, Chu Lê An căn bản không phát hiện.
Cố Sanh nào biết đâu? Cô chỉ đi thử kính thôi mà.
Chu Lê An thấy bộ dạng cô ngu ngốc chớp mắt loạn xạ như có tật giật mình cũng biết cô nương này cái gì cũng không biết, một con ruồi nhặng không đầu đâm loạn.
“Muốn đi bao lâu?” Chu Lê An kỳ thật không hiểu biết giới giải trí nhiều lắm, sản nghiệp của Chu gia tập trung đầu tư trí tuệ nhân tạo AI, nông sản hoặc y dược, bệnh viện, viện điều dưỡng, làng du lịch, nghiên cứu khoa học. Cũng chưa từng đặt chân vào giới giải trí. Bất quá mối quan hệ của anh trong giới giải trí cũng không tính là thiếu, cũng biết một ít nhân vật, tỷ như trong vòng rất nhiều nhị đại ăn chơi trác táng chơi đùa với các tiểu minh tinh mới nổi, thật ra họ cũng không khác súc sinh là mấy.
Cô nương này lớn lên xinh đẹp, tính cách lại dễ ức hiếp, đầu óc còn ngốc, ném vào giới giải trí như củ cải trắng chờ heo tới ủn.
“Mấy ngày trở về đi.”
Cái này Cố Sanh cũng không thể trả lời chắc chắn, cô còn chưa biết đậu hay rớt nữa, cũng chỉ là thử kính. Bất quá nói đến đây, cô rốt cuộc cũng cảm giác được, phương thức nói chuyện của Chu Lê An sao cứ quái quái?
Hai người bọn họ khi nào mà thân thiết đến vậy?
“Ai không phải! Anh hơn nửa đêm gọi video cho tôi, chính là hỏi cái này?” Cô chỉ còn thiếu điều ở trên trán viết một hàng chữ “Anh có phải có bệnh hay không”.
Chu Lê An hơi cong khóe miệng, ánh mắt chậm rãi hạ xuống. Ánh mắt u trầm đen tối, biểu tình cũng hơi thay đổi: “Đương nhiên không phải. Tôi cố ý đánh thức em, nên đi WC.”
“Anh có phải có bệnh hay không?” Cố Sanh tức chết, mắng ra tiếng, “Anh có tin về sau hai giờ đêm tôi đều gọi kêu anh đi WC không?”
Chu Lê An bị chọc cười, như gặp chuyện lạ hỏi cô: “Em thức dậy nổi sao?”
“Không nổi thì tôi đặt báo thức!” Cố Sanh tức giận thở dốc.
Cô thở hổn hển hơn nửa ngày, rốt cuộc phát hiện tầm mắt của anh có chút kỳ quái.
Theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn xuống, Cố Sanh mới phát hiện cô nhìn lén người khác, người nào đó cũng đang nhìn lén cô. Bộ đồ ngủ 79 tệ này chất lượng quá kém, khuy áo ngay chính giữa ngực bị sút một viên. Còn chết hơn nữa, cô không có thói quen mặc nội y khi mặc áo ngủ, bên trong đều trống rỗng. Không có khuy áo, độ cung của ngực liền lộ ra.
Như ẩn như hiện, cảnh tượng đêm đó của hai người hiện ra như video ngắn.
Cố Sanh trong nháy mắt đỏ mặt, kéo chăn che lại bản thân: “Đồ lưu manh! Anh chờ đó Chu Lê An, thù này về sau nhất định tôi sẽ báo!”
Mắng anh một câu kinh điển xong, tắt video, ngủ.
Bên kia gác máy, đôi mắt của Chu Lê An đen như nhiễm mực nước. Ngón tay thon dài ở đầu gối điểm điểm, gọi giám đốc. Khi ném di động qua một bên, Chu Lê An vẫn nghĩ đến độ cung xinh đẹp kia.
Chờ người đẹp ngu ngốc về đế đô, cái gì nên nói vẫn nên nói ra……
……
Vốn cho rằng sẽ chờ một đoạn thời gian mới ra kết quả, kết quả mới ba ngày, Cố Sanh đã nhận được cuộc gọi từ tổ đạo diễn.
Kêu cô trong vòng 3 ngày đến đoàn phim một chuyến, ký hợp đồng, chụp ảnh tạo hình. Thời gian hơi gấp, nhưng bộ phim này chuẩn bị quá lâu, đã hơn một năm. Đạo diễn hy vọng mau chóng bắt đầu quay. Điểm này Cố Sanh cũng có thể hiểu, chủ yếu là thù lao đóng phim khá hời, 85 vạn. Tuy thấp hơn diễn viên chính, nhưng là một người mới, Cố Sanh thật không phàn nàn gì.
Chuyện này ít nhiều cũng nhờ danh của Chu lão sư. Trừ bỏ Chu lão sư, Cố Sanh cũng không thể nhớ được những người khác. Cô nhìn kỹ thù lao rõ ràng trên hợp đồng, cảm thấy mấy tháng tham gia khóa học biểu diễn thật không lãng phí. Không lỗ.
Tạ Tư Vũ nhìn hợp đồng của Cố Sanh mà chảy nước miếng: “Trời ạ, đúng là làm minh tinh thật tốt, kiếm tiền quá dễ dàng.”
Cô ấy trở thành bác sĩ chính thức của mười viện, cả năm làm quần quật cũng kiếm không đến số tiền này.
“Coi như có thêm một khoản thu nhập.” Cố Sanh nhún vai, “Trước đừng nói cái này, tiền thưởng tuần diễn lần này tới rồi. Chúc mừng một chút?”
Điểm tốt của nghề này nhảy là ở chỗ này, thu vào không ổn định, nhưng chỉ cần có cơ hội diễn chính, tổng thể có thể nói thu vào rất cao. Cố Sanh cảm thấy bản thân lại nâng cao diễn xuất, có thể tích cóp một chiếc BMW không tồi.
Tạ Tư Vũ lập tức vui vẻ, vô cùng cao hứng mà quyết định nghỉ một ngày.
“Đi vườn bách thú trước đi,” Tạ Tư Vũ đã thật lâu không có rời thành thị, mỗi ngày đều một đường hai điểm, cảm giác bản thân nhanh chóng phế đi, “Chủ nhật, hẹn mấy người bạn cùng đi đế đô đến vườn bách thú xem tinh tinh, khỉ đầu chó, con khỉ gì đó.”
“Vì sao muốn xem tinh tinh, khỉ đầu chó, con khỉ?” Cố Sanh cảm thấy mông lung, “Chúng không thể xem gì khác sao?”
“Cậu đi xem kình đầu hạc tớ cũng không ý kiến?”
Cố Sanh:????
Kình đầu hạc, một loài chim có thể đói chết vì quên ăn cơm. Cô ấy không thể xem sinh vật nào có đầu óc hơn được sao?
“Còn nhớ rõ lúc cậu chuyển nhà, tớ giúp cậu quyên một đống chăn nệm quần áo khăn lông cũ sao?” Tạ Tư Vũ cười thần bí, “Tớ muốn nhìn xem chúng nó có vật tẫn kỳ dụng hay không, chết cũng có ý nghĩa.”
“????”Cố Sanh tổng cảm thấy không đúng chỗ nào, “Ai từ từ, nói lại xem, cậu quyên đồ của tớ tới chỗ nào rồi?”
“Bí mật.”
Cô ấy chết sống cũng không nói ra. Khi Tạ Tư Vũ không muốn nói thì có cạy miệng cũng không ra.
……
Chuyện Cố Sanh đi đóng phim vốn dĩ do Chu lão sư giật dây bắc cầu. Cho nên khi xin nghỉ, rất dễ được cho phép.
Chủ yếu do tuần diễn của mị sắc cũng sắp kết thúc, vũ đoàn gần đây phải nhường cơ hội các buổi diễn nhỏ cho các vũ công khác. Hầu hết các cô gái trong tuần diễn lần này đều ở lại đoàn luyện nhảy. Bất quá Chu lão sư yêu cầu, trong quá trình Cố Sanh đóng phim cũng không thể chậm trễ, sớm muộn gì cũng phải luyện tập.
Đoàn phim yêu cầu vào đoàn vào tháng tám, còn chưa đến hai mươi ngày nữa.
Chỉ là Cố Sanh không nghĩ tới, nói kêu mấy người bạn tốt, sẽ biến thành Bùi Nhiên, Chu Lê An, Xảo Xảo với vị hôn phu của cô ấy, một nhà Quách Kim Thành đều tới. Tạ Tư Vũ khi nào có năng lực ngoại giao nghịch thiên như vậy, mang được hai bác sĩ mổ chính của khoa ngoại thần kinh tới? Hơn nữa, từ lần trước Chu Lê An trước mặt mọi người nói bản thân đang theo đuổi Cố Sanh, Bùi Nhiên đã thật lâu không xuất hiện trong vòng bạn bè của Cố Sanh, hôm nay sao cũng tới?
“Vừa vặn chủ nhật ai cũng nghỉ ngơi, Quách học trưởng muốn mang bạn nhỏ trong nhà đi ra ngoài chơi. Vừa lúc có thể đi cùng nhau.” Tạ Tư Vũ cũng không muốn rủ nhiều người như vậy, “Chính Xảo Xảo ở trong nhóm lên tiếng rủ.”
Xảo Xảo nhếch miệng cười, kéo cánh tay của vị hôn phu Nghiêm Gia Minh, dựa đầu lên: “Em ngẫu nhiên cũng muốn nếm thử mùi vị giống người thường đi dạo công viên.”
“Không phải công viên giải trí.” Tạ Tư Vũ sửa lại cho đúng, “Là vườn bách thú hoang dại.”
Xảo Xảo nhún vai: “Được thôi, vườn bách thú hoang dại.”
Vị hôn phu của cô ấy không hổ là cỗ máy đông lạnh, vừa cao soái vừa lạnh lùng mà đứng một bên, một câu cũng không nói, không khí nóng bức đều cảm giác mát lạnh.
Chu Lê An ăn mặc tương đối đơn giản, lười nhác mà đứng ở một bên.
Cùng Nghiêm Gia Minh không phân cao thấp, so với hắn càng xuất chúng ngoại hình, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Nhóm người bọn họ ai cũng thời thượng mà đứng ở cửa vườn bách thú như mấy con khỉ bên trong, ai đi ngang qua cũng nhìn.
“Được chưa? Bằng không tôi mang bạn nhỏ nhà tôi đi trước.” Quách Kim Thành thật sự chịu không nổi bị người khác tham quan, “Mấy người tự chậm rãi thương lượng đi.”
Quách Kim Thành vừa đi, biến thành ba nam ba nữ. Không khí càng xấu hổ.
Cũng không phải ba nam ba nữ đi cùng sẽ xấu hổ, mà là Chu Lê An lãnh đạm, nhưng hiển nhiên đi về phía Cố Sanh. Bùi Nhiên đang an tĩnh mấy ngày sau đó, tự chuẩn bị tâm lý cho bản thân. Anh ấy muốn cạnh tranh công bằng. Tạ Tư Vũ trái nhìn Chu Lê An, phải nhìn Bùi Nhiên, lâm vào rối rắm.
Cô ấy vốn muốn giúp Bùi Nhiên, nhưng Chu Lê An là nam thần của cô ấy!
“Ai nha đi thôi đi thôi!” Xảo Xảo cảm thấy rất hứng thú với hoạt động bình dân này, hưng phấn nắm tay Cố Sanh và Tạ Tư Vũ, “Còn chờ nữa thì em thành cá khô mất.”
Nắng tháng tám ở đế đô nóng muốn chết, mọi người tuy đã thoa kem chống nắng, vẫn không chịu nổi.
Mua vé, có hai hình thức xem động vật hình thức. Một là dễ, chính là dựa vào hai cái đùi đi hết cái vườn bách thú hai trăm héc-ta này. Hai là dễ, thuê xe ngắm cảnh.
Một đám người trẻ tuổi đam mê vận động, đương nhiên là chọn hình thức dễ.
Ngồi trên xe, phát hiện còn có hướng dẫn viên. Xe này trừ bỏ bọn họ, còn có khách khác cũng chọn hình thức dễ. Cố Sanh mới phát hiện chuyện xấu hổ nhất không phải là Chu Lê An cùng Bùi Nhiên ngồi ở hai bên trái phải với cô. Mà là khi xe của các cô đi qua khu vực của tinh tinh Đông Phi và khỉ đầu chó, Cố Sanh thấy bốn bộ quần áo khăn lông cũ trên giường.
Đông Phi tinh tinh đã hai mươi tuổi kia đang khoác khăn trải giường màu hồng phấn của Cố Sanh, ngồi ở bên hồ nước chải lông.
Hướng dẫn viên trên xe còn nhiệt tình diễn thuyết: “Con tinh tinh đen này gọi là Sophie, đặc biệt thích cái khăn trải giường màu hồng phấn này. Đi đến nơi nào cũng khoác, cái này là đồ vật mà nó âu yếm nhất. Người chăn nuôi cũng không thể lấy đi. Chúng ta cũng vô cùng cảm tạ chị gái có lòng hảo tâm hiến cho bốn bộ quần áo trên giường kia, thật là vô cùng có tình yêu……”
Tạ Tư Vũ cười như động kinh, chỉ vào Cố Sanh: “Chính là cậu ấy chính là cậu ấy!”
Xảo Xảo cũng hăng say, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái kính viễn vọng, đi xem hoa văn trên khăn trải giường: “Ai, em phát hiện là dương dương lười a! A Sanh chị thật sự rất thích dương dương lười a, WeChat ID đều là dương dương lười……”
“Không phải,” Tạ Tư Vũ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, “WeChat của cậu ấy là dương dương chậm.”
“À cũng đúng,” Xảo Xảo bị nhắc nhở, nhớ tới, “Em thiếu chút nữa đã quên. A Sanh thật dễ thương, tuổi này, còn xem phim hoạt hình?”
“Cậu ấy không chỉ có xem, áo ngủ của cậu ấy đều là phim hoạt hoạ.” Tạ Tư Vũ nhân cơ hội phá đám, nói ra chuyện Cố Sanh hồi cấp hai mặc mấy quần áo trẻ thơ. Giờ khắc này đặc biệt muốn tìm thanh đao kết liễu Tạ Tư Vũ.
“A? Nguyên lai cô là chị gái nhỏ đó sao?” Người hướng dẫn kỳ thật ngay từ đầu đã chú ý tới Cố Sanh, lập tức cue cô. Bên hông anh ta treo một cái loa khuếch đại âm thanh, dùng tình cảm mãnh liệt mênh mông mà nói: “Xem ra chị gái nhỏ rất đơn thuần, tràn ngập ngây thơ chất phác a, thích xem phim hoạt hình. Chị gái nhỏ nếu có hứng thú, có thể đi cùng chúng ta chụp ảnh với Sophie a. Bé nhất định rất cảm kích chị tặng bé món đồ như thế.”
Cố Sanh: “……” Tầm mắt bên cạnh tập trung lại đây, Cố Sanh xấu hổ đỏ mặt.
Nếu tôi có tội, thỉnh đem tôi vào đại lao, không cần trước công chúng tuyên bố khăn trải giường hồng nhạt là đồ vật yêu thích của tôi.
Chu Lê An như có như không mà lướt qua, cười như không cười.
Cố Sanh giãy giụa: “…… Tôi đã sớm không xem dương dương lười, tôi hiện tại chỉ xem vua hải tặc.”
“Kia không phải là phim hoạt hình?” Chu Lê An không mặn không nhạt một đòn trí mạng.
Tiếng nói thanh lãnh vừa phát ra, người trên xe đều nhìn qua.
Cố Sanh không biết dũng khí ở đâu ra, bắt lấy tay của Chu Lê An, gắt gao nắm: “Anh không nói lời nào sẽ chết sao?”
Chu Lê An tùy ý để cô nắm cái tay kia, khóe miệng cong lên, cười đến không chút để ý.
Tầm mắt của Xảo Xảo ngồi cạnh Nghiêm Gia Minh rơi xuống cái tay của Chu Lê An bị người ta bắt lấy, kinh ngạc chớp mắt một cái. Có chút ngạc nhiên khi nào Chu Lê An thay đổi tính tình, khoan dung như vậy? Quay đầu, ánh mắt đánh giá Cố Sanh.
“Sẽ không chết, nhưng nụ cười sẽ dời đi.”
Cố Sanh: “???”
Chu Lê An hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô, “Từ trên mặt em, chuyển đến trên mặt tôi.”
Cố Sanh: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.