Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng
Chương 43:
Khải Phu Vi An
17/07/2023
Đời này Cố Sanh không muốn lại đi vườn bách thú đế đô lần thứ hai.
Cố Sanh vốn dĩ không muốn chụp ảnh cùng Sophie, nhưng hướng dẫn viên cùng người chăn nuôi quá nhiệt tình. Còn có Sophie, không hiểu tính tình kém như vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt vì cái gì sẽ nguyện ý chụp ảnh chung với cô? Tuy rất cảm tạ đãi ngộ này, nhưng cô thật sự gánh vác không nổi. Tấm ảnh chụp chung còn bị treo ở khu hắc tinh tinh Đông Phi gì đó, chỉ cần tưởng tượng đến, Cố Sanh liền muốn sống ở hành tinh khác.
Bên tai tràn ngập tiếng cười động kinh của Xảo Xảo cùng Tạ Tư Vũ, sỉ nhục! Cô không còn thiết sống nữa rồi.
“Có thể suy xét lại quyên cho nó cái thảm lông,” Chu Lê An xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đề nghị cô, “Thảm lông nhà em màu sắc và hoa văn cũng rất khó coi.”
“À…… Cảm ơn anh không cần đề nghị, tôi chắc chắn sẽ không tiếp thu.” Cố Sanh mặt vô biểu tình mà cự tuyệt. Xoay người, nhíu mày đứng ở cửa nhà mình: “Đã tới nhà tôi rồi, cảm ơn anh đưa tôi về.”
“Ừm.” Chu Lê An lười nhác mà dựa vào vách tường, bóng dáng thân ảnh thon dài bị kéo đến thật dài, “Không mời tôi đi vào uống ly trà?”
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Lê An giấu nửa khuôn mặt ở bên trong bóng ma.
Ánh sáng hồng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng hành lang, cằm của anh để lại bóng ma ở dưới cổ. Ánh mắt nửa trong sáng nửa ám muội, khóe miệng lại vô ý thức nhếch lên. Rõ ràng biểu tình nhạt nhẽo, lại cố tình cất giấu câu dẫn như có như không.
Cố Sanh: “…… Là một thân sĩ, anh cảm thấy đưa ra yêu cầu như vậy với một vị thục nữ có thích hợp không?”
“Vì cái gì không thích hợp?” Chu Lê An tươi cười lười biếng: “Hơn nữa, ai nói em tôi là thân sĩ?”
Cố Sanh: “……”
“Tôi đã làm hành vi thân sĩ gì mà làm em sinh ra ảo giác như vậy?” Chu Lê An oai đầu, nhìn bộ dáng Cố Sanh nghẹn họng trân trối mà cười rộ lên, “Ngại quá, là tôi sai.”
Anh hơi mỉm cười: “Tôi cũng không phủ nhận bản thân là lưu manh.”
“…… Lưu manh mà anh còn tự hào?” Cố Sanh ngạnh cổ.
“Cố Sanh,” Chu Lê An nói, “Em biết có câu gọi là, trong lòng bản thân nghĩ gì, thì người khác chính là cái đó.”
Cố Sanh: “……” Người này giống như trời sinh là khắc tinh của cô, xuất hiện để khắc cô.
Chu Lê An hơi cúi xuống, tầm mắt ngang hàng với Cố Sanh. Hơi thở mát lạnh nhẹ nhàng mà phun ở trên mặt Cố Sanh, ánh mắt của anh hơi rũ xuống, như có như không mà nhìn chằm chằm miệng của Cố Sanh : “Mở cửa đi, một ngày mệt mỏi. Sáng mai còn có giải phẫu, ngủ trễ ngày mai không thức nổi.”
…… Cho nên trêu chọc cô?
Miệng pháo cư nhiên một ngày cũng thua một người, Cố Sanh nghẹn khuất mắng anh: “Chu Lê An, anh là đồ tồi!”
Chu Lê An:....
Bởi vì Cố Sanh mắng câu này, Chu đại thiếu rất không có phẩm hạnh cho cô xem.
……
Quả nhiên da mặt dày, thiên hạ vô địch.
Cố Sanh không biết lần thứ mấy hối hận tật xấu của bản thân trông mặt mà bắt hình dong. Anh thoạt nhìn là thân sĩ, kỳ thật là mặt người dạ thú. Anh thoạt nhìn tính lãnh đạm, kỳ thật là trên giường không bằng cầm thú. Cô có tội, cô tin loại ma quỷ như Chu Lê An. Người này chính là “ra vẻ đạo mạo”, căn bản là không nói đạo lý.
Vừa vào cửa liền ôm cô lên giường, mẹ nó vậy mà kêu mệt?
Ngày hôm sau Cố Sanh từ trên giường bò dậy, chân mềm nhũn. Cố Sanh hoài nghi người này mỗi ngày đến phòng tập thể thao, hoặc là trói bao cát giải phẫu. Cô tốt xấu cũng 90 cân, trước kia bạn nhảy nam bế cô lâu nhất cũng chỉ có mười phút. Anh có thể nhẹ nhàng ôm cô làm từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ chuyển tới sô pha!!
Cố Sanh uống ba cốc nước xuống bụng, cảm giác giọng nói bốc khói mới giảm bớt.
Gọi điện thoại nhục mạ Chu Lê An mười phút, trong lòng thoải mái nhiều.
“Giúp tôi thu dọn quần áo một chút, treo áo sơmi lên.” Chu Lê An dựa vào tay vịn hành lang, dựa vào cửa sổ hút thuốc, “Giúp tôi chuẩn bị một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân mới. Muốn màu lam, hồng nhạt giống của em.”
“???”Cố Sanh có chút ngốc, “…… Có ý gì?”
“Khăn tắm quá nhỏ,”tiếng nói thanh lãnh của Chu Lê An từ dễ nghe trở nên đáng ghét, “Cố Sanh, tôi có thói ở sạch.”
Cố Sanh:!!!!!
Anh có thói ở sạch thì liên quan gì đến tôi? Anh có thói ở sạch còn dùng khăn tắm, ly của tôi! Ngủ chung giường với tôi?!
“Cho tôi một chìa khóa dự phòng, mặt khác, còn cần một đôi dép lê.”
Nói xong câu cuối cùng, Chu Lê An nói “bệnh viện có việc phải làm” rồi treo điện thoại.
Cố Sanh nhìn điện thoại mà trong đại não xuất hiện một mảnh bông tuyết, tựa như cái TV kiểu cũ. Kiểu gì cũng không ra hình ảnh. Nếu cô nhớ không lầm là cô không có làm gì sai, Chu Lê An gia hỏa này vừa rồi nói nhiều như vậy, là muốn làm tu hú vào nhà cô ở sao? Nhà anh to như vậy, phòng ở không hết, chạy tới ở chung cư nhỏ của cô?? Anh có phải có bệnh hay không!
Không chờ đến cuối tháng, Cố Sanh lại nhận được điện thoại thúc giục của đoàn phim. Vai nam nữ chính của “phong lôi” đã được định. Toàn bộ nhân vật đề đã được định, vì hợp tác lâu dài, đoàn phim quyết định trước tiên khởi động máy.
“Ảnh tạo hình phải nhanh chóng hoàn thành.” Đạo diễn Vương An tự mình liên hệ Cố Sanh, thái độ coi như thân thiện.
Cố Sanh kỳ thật có một chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới đạo diễn Vương An danh tiếng như vậy, còn bình dị gần gũi như vậy. Vừa lúc cô có tương đối đầy đủ thời gian, Tần lão sư trực tiếp phê chuẩn đơn xin nghỉ, Cố Sanh nhanh chóng thu dọn hành lý vào đoàn.
Địa điểm quay chụp của “phong lôi” ở ma đô.
Đoàn phim chủ yếu an bài chỗ nghỉ cho diễn viên, bất quá mỗi người già trẻ không giống nhau, đãi ngộ đương nhiên cũng không giống nhau. Cố Sanh là người đảm nhận nhân vật nữ, suất diễn đứng hàng ba, rất vinh hạnh mà cùng nhóm diễn viên chính tới cùng khách sạn.
Tới khách sạn, Cố Sanh đăng ký để hành lý, vội vàng đến đoàn phim.
Nam nữ chính còn chưa tới, diễn viên khác đã vào chỗ. Phòng hóa trang bên kia có người đang xếp hàng chờ hoá trang. Cố Sanh chỉ có một mình, không có trợ lý cũng không có người đại diện, không quen biết ai. Đạo diễn không ở đây, nhân viên công tác không quen biết cô, không ai trang điểm cho cô. Trợ lý của Lâm Thanh Ngọc thấy cô, dẫn cô đến phòng hóa trang, Lâm Thanh Ngọc giới thiệu cô với nhân viên công tác mới có người trang điểm cho cô.
Nhân vật Vương Ngọc Linh này cuối cùng do Lâm Thanh Ngọc diễn, người mà đạo diễn nhìn trúng đã vào đoàn phim khác. Lâm Thanh Ngọc rất thích Cố Sanh, thấy cô câu nệ liền an ủi cô: “Da mặt phải dày lên chút, miệng phải ngọt. Ở bên cạnh chờ là vô dụng, chờ mãi cũng không đến lượt mình.”
Cố Sanh không hiểu quy tắc giới giải trí lắm, khiêm tốn mà nghe.
Trang điểm xong, Lâm Thanh Ngọc vừa lúc dẫn cô đến studio. Cố Sanh tuy không có nhân viên trang điểm riêng, nhưng trời sinh da quá đẹp, làm gì cũng đẹp. Hơn nữa Cố Sanh rất nhạy với máy ảnh, không cần dạy cô cũng có thể tự bắt máy một cách chính xác. Tứ chi giãn ra, tự tin hào phóng, xuyên qua máy ảnh thể hiện cảm xúc một cách chân thật.
Lâm Thanh Ngọc vừa xem vừa cảm khái: “Cô gái này có vẻ ngoài thật ưa nhìn, tùy tiện một chút cũng đẹp hơn hoa.”
Ai không thích người đẹp chứ? Nhiếp ảnh gia thích nhất đối phương hợp tác thế này, hiệu quả rất cao: “Cô gái này từ chỗ nào ra? Nếu tiến vào giới sớm, lại linh hoạt, không chừng trong giới thời trang cùng người mẫu có một vị trí nhỏ cho cô ấy.”
Lâm Thanh Ngọc cười không nói chuyện, Cố Sanh chụp xong, cô trở lại.
Cố Sanh làm việc rất năng suất, cơ hồ không cần làm lại. Chốc lát đã chụp xong, đứng ở một bên xem người khác chụp.
Lâm Thanh Ngọc là tiền bối tính tình rất hiền hoà, cũng hay hướng dẫn kỹ thuật diễn cho hậu bối. Tuy còn chưa khởi động máy, nhưng Cố Sanh biết bản thân không thông minh bằng những người khác, cho nên trước tiên phải chuẩn bị. Không có việc gì thì cầm kịch bản tìm Lâm lão sư lãnh giáo. Lâm lão sư trước kia từng đọc qua kịch bản, cũng từng xem xét nhân vật Phượng Nghê Thường này. Tuy rằng cuối cùng không chọn vai diễn này, nhưng cũng tính là có từng nghiên cứu.
Cố Sanh hỏi Lâm Thanh Ngọc, Lâm Thanh Ngọc cũng không bủn xỉn chỉ giáo, nói phân tích của bản thân về nhân vật này cho Cố Sanh nghe. Năng lực nghiệp vụ của Lâm Thanh Ngọc ngoài kỹ thuật diễn còn có phân tích nhân vật sâu sắc hơn người bình thường, ba ngày ngắn ngủi, Cố Sanh cảm thấy bản thân được lợi không ít.
Lâm Thanh Ngọc cười tủm tỉm: “Cô tuổi này có thể tự phân tích đến trình độ này, đã là có tiềm năng.”
“Vẫn là nhờ Lâm lão sư chỉ giáo.” Cố Sanh cười hắc hắc.
Thời gian nam nữ chính vào đoàn chậm hơn bọn cô bốn ngày, nữ chính đến vào buổi chiều, nam chính vào lúc ban đêm mới đến.
Nam chính của “phong lôi” là diễn viên Hồ Dực thuộc phái thực lực, năm trước mới vừa được nhận giải ảnh đế. Là nam diễn viên trẻ tuổi nhất trong phái thực lực. Nữ chính là người năm trước đoạt huy chương Viên Tích Quân.
Khi Viên Tích Quân đến phòng hóa trang, Cố Sanh vừa lúc đưa cà phê mua được cho Lâm lão sư. Cô vừa đến cửa phòng hóa trang đã bị bảo vệ ngăn cản: “Ngại quá, phòng bên này là phòng hóa trang của diễn viên chính, không tiện để người không liên quan ra vào.”
“Tôi không phải người không liên quan.” Cố Sanh mỗi ngày tới phòng hóa trang này, lần đầu tiên biết đây là phòng hóa trang của diễn viên chính, “Tôi là diễn viên trong đoàn phim.”
Bảo vệ hiển nhiên không tin, đen mặt đuổi cô đi: “Phòng hóa trang của diễn viên quần chúng ở đầu hành lang kia.”
Hồi lâu, trợ lý của Lâm Thanh Ngọc nghe được động tĩnh mới từ bên trong đi ra giải thích với bảo vệ, bảo vệ mới cho Cố Sanh đi vào. Cũng không xin lỗi. Cố Sanh cau mày liếc mắt, trợ lý Tiểu Lương lắc đầu với cô. Cố Sanh cùng cô ấy đi vào, nhìn thấy kính hoá trang lớn nhất ở phía trước bị chiếm bởi một đoàn chuyên viên trang điểm vây quanh Viên Tích Quân, nhận được ánh mắt của Tiểu Lương cô cũng hiểu ngầm.
Lâm Thanh Ngọc có chuyên viên trang điểm riêng, nhưng cô ấy diễn kịch luôn tôn trọng nhà tạo hình của đoàn phim, rất ít mang chuyên viên trang điểm theo.
Các cô đi vào trong một phòng hóa trang nhỏ.
“Tiểu Cố lại đây,” Lâm Thanh Ngọc ở trong giới lăn lộn nhiều năm như vậy, có một số việc sớm đã thành thói quen. Giao Cố Sanh cho chuyên viên trang điểm cùa mình, “Lát nữa đạo diễn đến, có thể lập tức khởi động máy, cô nhanh chóng trang điểm cho cô ấy.”
Cố Sanh đưa cà phê cho Lâm Thanh Ngọc, ngồi xuống tạo hình. Tiểu Lương không nín được tám với Cố Sanh: “Vị kia bộ tịch rất lớn, về sau cô sẽ biết. Mặc kệ là ai, đụng tới cô ta đều phải nhường, ngàn vạn đừng đắc tội.”
“Vì sao?” Cố Sanh đương nhiên biết rất nhiều minh tinh có quyền lực, lần đầu tiên thấy diễn viên có bộ tịch lớn như vậy.
“Vị kia không giống các minh tinh khác.” Tiểu Lương hạ giọng, “Vị kia có gia thế rất lớn, có quyền trong giới thượng lưu đế đô, là thiên kim đại tiểu thư. Ai chạm vào cô ta đều phải chết, đạo diễn nhìn cô ta còn phải cúi đầu khom lưng.”
Cố Sanh tuy cũng coi như vui chơi trong giới giải trí, nhưng giữa giới vũ đạo và giới giải trí vẫn có vách tường, cô không biết.
“Cô có biết chuyện Dương Băng Băng năm trước không?” Dương Băng Băng, được xưng là quốc bảo nhan sắc trong nước, trứ danh quốc tế. Năm trước không biết làm sao truyền ra chuyện được bao dưỡng mà phá thai rồi bị gièm pha, “Nghe nói chính là chọc tới vị này.”
Cố Sanh sợ ngây người, “Ghê vậy sao?”
“Ghê sao?” Tiểu Lương vừa nói vừa nhìn lén cửa, nói hăng say, “Trong vòng này địa vị càng cao, có người nào mà sạch sẽ? Chẳng qua là ăn ý giữ kín như bưng mà thôi. Nhưng vị kia cũng không thèm sợ mấy quy tắc này.”
“À……” Cố Sanh cảm thán một tiếng, không biết nói gì, trong lòng yên lặng quyết định cách vị này xa một chút.
Trong chốc lát, Cố Sanh tạo hình xong. Đạo diễn cũng tới. Cô không từ phòng hóa trang lớn đi ra, từ cửa nhỏ đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài diễn viên đều đã hóa trang xong, Cố Sanh lần đầu tiên thấy nam chính Hồ Dực. Tuy 33 tuổi, thoạt nhìn như 26. Diện mạo cũng vô cùng nam tính tuấn mỹ.
Hồ Dực là người rất khiêm tốn, ít nhất là khi nói chuyện với nhau. Thấy Cố Sanh là người mới cũng không bỏ qua cô, khách khí mà chào hỏi với cô.
Một đám người chờ Viên Tích Quân ra tới.
Đợi một tiếng đồng hồ, Viên Tích Quân mới tạo hình xong, khoan thai tới muộn. Đạo diễn thu lại vẻ nôn nóng bất mãn trên mặt, còn đặc biệt chân thành mà khen Viên Tích Quân vài câu. Nói cô ta gấp gáp hóa trang, thật chuyên nghiệp.
Viên Tích Quân cũng nói vài câu “không vất vả”.
Cố Sanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuy không phải lần đầu tiên hiểu câu “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ”, nhưng nội tâm vẫn là có chút khó chịu. Đạo diễn triệu tập mọi người đến, kêu người chuẩn bị đồ vật liền bắt đầu nghi thức khởi động máy.
Cố Sanh mới đi qua, Viên Tích Quân dường như đột nhiên chú ý tới cô, đôi mắt xuyên qua mọi người rơi xuống trên người cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Viên Tích Quân vừa chuyển mắt, lại nhìn về phía bên cạnh.
Cố Sanh chớp mắt, trong lòng có cảm giác kỳ quái. Yên lặng đứng cạnh đám người.
Ở tầng cao nhất của hội sở, u Dương Lâm nằm liệt trên sô pha chơi game. Dường như mới nhớ tới gì đó liền đá chân Quách Tuân bên cạnh, hỏi một câu: “Anh, Viên tỷ lúc trước có nhờ anh cho chị ấy vào bộ điện ảnh mới không?”
“phong lôi hả?” Quách Tuân ngậm thuốc lá ném lên bàn một lá bài.
“À.” u Dương Lâm nói “Viên tỷ trước kia không phải không muốn tham gia bộ phim này sao? Đạo diễn họ Vương kia trước giờ không thích nhân vật nữ chủ. Sao lại đột nhiên sửa chủ ý?”
“Tôi không biết, cô ta không phải từ trước đến nay nghĩ cái gì thì muốn cái đó sao?” Quách Tuân nhìn thoáng qua Giang Lăng đang đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, không biết suy nghĩ cái gì, “Cậu quan tâm cái này, không bằng hỏi Giang Lăng, sao cảm giác gần đây có chút đa sầu đa cảm? Tương tư ai à?”
u Dương Lâm cười hắc hắc, bị người bên cửa sổ nghe thấy hung hăng trừng mắt liếc mắt một cái.
Giang Lăng đi tới, ngồi giữa sô pha: “Lão tử gần đây rất vội, vì cái hạng mục mở làng du lịch ngoại ô mà vội đến đầu trọc, không giống mấy người nhàn hạ như vậy. Đúng rồi, Lê An gần đây sao thế? Rủ đi chơi cũng không được?”
Hắn giống như vô tình mà nói giỡn: “Người này sao còn vội hơn tôi nữa.”
Cố Sanh vốn dĩ không muốn chụp ảnh cùng Sophie, nhưng hướng dẫn viên cùng người chăn nuôi quá nhiệt tình. Còn có Sophie, không hiểu tính tình kém như vậy, nhìn ai cũng không vừa mắt vì cái gì sẽ nguyện ý chụp ảnh chung với cô? Tuy rất cảm tạ đãi ngộ này, nhưng cô thật sự gánh vác không nổi. Tấm ảnh chụp chung còn bị treo ở khu hắc tinh tinh Đông Phi gì đó, chỉ cần tưởng tượng đến, Cố Sanh liền muốn sống ở hành tinh khác.
Bên tai tràn ngập tiếng cười động kinh của Xảo Xảo cùng Tạ Tư Vũ, sỉ nhục! Cô không còn thiết sống nữa rồi.
“Có thể suy xét lại quyên cho nó cái thảm lông,” Chu Lê An xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đề nghị cô, “Thảm lông nhà em màu sắc và hoa văn cũng rất khó coi.”
“À…… Cảm ơn anh không cần đề nghị, tôi chắc chắn sẽ không tiếp thu.” Cố Sanh mặt vô biểu tình mà cự tuyệt. Xoay người, nhíu mày đứng ở cửa nhà mình: “Đã tới nhà tôi rồi, cảm ơn anh đưa tôi về.”
“Ừm.” Chu Lê An lười nhác mà dựa vào vách tường, bóng dáng thân ảnh thon dài bị kéo đến thật dài, “Không mời tôi đi vào uống ly trà?”
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Lê An giấu nửa khuôn mặt ở bên trong bóng ma.
Ánh sáng hồng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng hành lang, cằm của anh để lại bóng ma ở dưới cổ. Ánh mắt nửa trong sáng nửa ám muội, khóe miệng lại vô ý thức nhếch lên. Rõ ràng biểu tình nhạt nhẽo, lại cố tình cất giấu câu dẫn như có như không.
Cố Sanh: “…… Là một thân sĩ, anh cảm thấy đưa ra yêu cầu như vậy với một vị thục nữ có thích hợp không?”
“Vì cái gì không thích hợp?” Chu Lê An tươi cười lười biếng: “Hơn nữa, ai nói em tôi là thân sĩ?”
Cố Sanh: “……”
“Tôi đã làm hành vi thân sĩ gì mà làm em sinh ra ảo giác như vậy?” Chu Lê An oai đầu, nhìn bộ dáng Cố Sanh nghẹn họng trân trối mà cười rộ lên, “Ngại quá, là tôi sai.”
Anh hơi mỉm cười: “Tôi cũng không phủ nhận bản thân là lưu manh.”
“…… Lưu manh mà anh còn tự hào?” Cố Sanh ngạnh cổ.
“Cố Sanh,” Chu Lê An nói, “Em biết có câu gọi là, trong lòng bản thân nghĩ gì, thì người khác chính là cái đó.”
Cố Sanh: “……” Người này giống như trời sinh là khắc tinh của cô, xuất hiện để khắc cô.
Chu Lê An hơi cúi xuống, tầm mắt ngang hàng với Cố Sanh. Hơi thở mát lạnh nhẹ nhàng mà phun ở trên mặt Cố Sanh, ánh mắt của anh hơi rũ xuống, như có như không mà nhìn chằm chằm miệng của Cố Sanh : “Mở cửa đi, một ngày mệt mỏi. Sáng mai còn có giải phẫu, ngủ trễ ngày mai không thức nổi.”
…… Cho nên trêu chọc cô?
Miệng pháo cư nhiên một ngày cũng thua một người, Cố Sanh nghẹn khuất mắng anh: “Chu Lê An, anh là đồ tồi!”
Chu Lê An:....
Bởi vì Cố Sanh mắng câu này, Chu đại thiếu rất không có phẩm hạnh cho cô xem.
……
Quả nhiên da mặt dày, thiên hạ vô địch.
Cố Sanh không biết lần thứ mấy hối hận tật xấu của bản thân trông mặt mà bắt hình dong. Anh thoạt nhìn là thân sĩ, kỳ thật là mặt người dạ thú. Anh thoạt nhìn tính lãnh đạm, kỳ thật là trên giường không bằng cầm thú. Cô có tội, cô tin loại ma quỷ như Chu Lê An. Người này chính là “ra vẻ đạo mạo”, căn bản là không nói đạo lý.
Vừa vào cửa liền ôm cô lên giường, mẹ nó vậy mà kêu mệt?
Ngày hôm sau Cố Sanh từ trên giường bò dậy, chân mềm nhũn. Cố Sanh hoài nghi người này mỗi ngày đến phòng tập thể thao, hoặc là trói bao cát giải phẫu. Cô tốt xấu cũng 90 cân, trước kia bạn nhảy nam bế cô lâu nhất cũng chỉ có mười phút. Anh có thể nhẹ nhàng ôm cô làm từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ chuyển tới sô pha!!
Cố Sanh uống ba cốc nước xuống bụng, cảm giác giọng nói bốc khói mới giảm bớt.
Gọi điện thoại nhục mạ Chu Lê An mười phút, trong lòng thoải mái nhiều.
“Giúp tôi thu dọn quần áo một chút, treo áo sơmi lên.” Chu Lê An dựa vào tay vịn hành lang, dựa vào cửa sổ hút thuốc, “Giúp tôi chuẩn bị một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân mới. Muốn màu lam, hồng nhạt giống của em.”
“???”Cố Sanh có chút ngốc, “…… Có ý gì?”
“Khăn tắm quá nhỏ,”tiếng nói thanh lãnh của Chu Lê An từ dễ nghe trở nên đáng ghét, “Cố Sanh, tôi có thói ở sạch.”
Cố Sanh:!!!!!
Anh có thói ở sạch thì liên quan gì đến tôi? Anh có thói ở sạch còn dùng khăn tắm, ly của tôi! Ngủ chung giường với tôi?!
“Cho tôi một chìa khóa dự phòng, mặt khác, còn cần một đôi dép lê.”
Nói xong câu cuối cùng, Chu Lê An nói “bệnh viện có việc phải làm” rồi treo điện thoại.
Cố Sanh nhìn điện thoại mà trong đại não xuất hiện một mảnh bông tuyết, tựa như cái TV kiểu cũ. Kiểu gì cũng không ra hình ảnh. Nếu cô nhớ không lầm là cô không có làm gì sai, Chu Lê An gia hỏa này vừa rồi nói nhiều như vậy, là muốn làm tu hú vào nhà cô ở sao? Nhà anh to như vậy, phòng ở không hết, chạy tới ở chung cư nhỏ của cô?? Anh có phải có bệnh hay không!
Không chờ đến cuối tháng, Cố Sanh lại nhận được điện thoại thúc giục của đoàn phim. Vai nam nữ chính của “phong lôi” đã được định. Toàn bộ nhân vật đề đã được định, vì hợp tác lâu dài, đoàn phim quyết định trước tiên khởi động máy.
“Ảnh tạo hình phải nhanh chóng hoàn thành.” Đạo diễn Vương An tự mình liên hệ Cố Sanh, thái độ coi như thân thiện.
Cố Sanh kỳ thật có một chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới đạo diễn Vương An danh tiếng như vậy, còn bình dị gần gũi như vậy. Vừa lúc cô có tương đối đầy đủ thời gian, Tần lão sư trực tiếp phê chuẩn đơn xin nghỉ, Cố Sanh nhanh chóng thu dọn hành lý vào đoàn.
Địa điểm quay chụp của “phong lôi” ở ma đô.
Đoàn phim chủ yếu an bài chỗ nghỉ cho diễn viên, bất quá mỗi người già trẻ không giống nhau, đãi ngộ đương nhiên cũng không giống nhau. Cố Sanh là người đảm nhận nhân vật nữ, suất diễn đứng hàng ba, rất vinh hạnh mà cùng nhóm diễn viên chính tới cùng khách sạn.
Tới khách sạn, Cố Sanh đăng ký để hành lý, vội vàng đến đoàn phim.
Nam nữ chính còn chưa tới, diễn viên khác đã vào chỗ. Phòng hóa trang bên kia có người đang xếp hàng chờ hoá trang. Cố Sanh chỉ có một mình, không có trợ lý cũng không có người đại diện, không quen biết ai. Đạo diễn không ở đây, nhân viên công tác không quen biết cô, không ai trang điểm cho cô. Trợ lý của Lâm Thanh Ngọc thấy cô, dẫn cô đến phòng hóa trang, Lâm Thanh Ngọc giới thiệu cô với nhân viên công tác mới có người trang điểm cho cô.
Nhân vật Vương Ngọc Linh này cuối cùng do Lâm Thanh Ngọc diễn, người mà đạo diễn nhìn trúng đã vào đoàn phim khác. Lâm Thanh Ngọc rất thích Cố Sanh, thấy cô câu nệ liền an ủi cô: “Da mặt phải dày lên chút, miệng phải ngọt. Ở bên cạnh chờ là vô dụng, chờ mãi cũng không đến lượt mình.”
Cố Sanh không hiểu quy tắc giới giải trí lắm, khiêm tốn mà nghe.
Trang điểm xong, Lâm Thanh Ngọc vừa lúc dẫn cô đến studio. Cố Sanh tuy không có nhân viên trang điểm riêng, nhưng trời sinh da quá đẹp, làm gì cũng đẹp. Hơn nữa Cố Sanh rất nhạy với máy ảnh, không cần dạy cô cũng có thể tự bắt máy một cách chính xác. Tứ chi giãn ra, tự tin hào phóng, xuyên qua máy ảnh thể hiện cảm xúc một cách chân thật.
Lâm Thanh Ngọc vừa xem vừa cảm khái: “Cô gái này có vẻ ngoài thật ưa nhìn, tùy tiện một chút cũng đẹp hơn hoa.”
Ai không thích người đẹp chứ? Nhiếp ảnh gia thích nhất đối phương hợp tác thế này, hiệu quả rất cao: “Cô gái này từ chỗ nào ra? Nếu tiến vào giới sớm, lại linh hoạt, không chừng trong giới thời trang cùng người mẫu có một vị trí nhỏ cho cô ấy.”
Lâm Thanh Ngọc cười không nói chuyện, Cố Sanh chụp xong, cô trở lại.
Cố Sanh làm việc rất năng suất, cơ hồ không cần làm lại. Chốc lát đã chụp xong, đứng ở một bên xem người khác chụp.
Lâm Thanh Ngọc là tiền bối tính tình rất hiền hoà, cũng hay hướng dẫn kỹ thuật diễn cho hậu bối. Tuy còn chưa khởi động máy, nhưng Cố Sanh biết bản thân không thông minh bằng những người khác, cho nên trước tiên phải chuẩn bị. Không có việc gì thì cầm kịch bản tìm Lâm lão sư lãnh giáo. Lâm lão sư trước kia từng đọc qua kịch bản, cũng từng xem xét nhân vật Phượng Nghê Thường này. Tuy rằng cuối cùng không chọn vai diễn này, nhưng cũng tính là có từng nghiên cứu.
Cố Sanh hỏi Lâm Thanh Ngọc, Lâm Thanh Ngọc cũng không bủn xỉn chỉ giáo, nói phân tích của bản thân về nhân vật này cho Cố Sanh nghe. Năng lực nghiệp vụ của Lâm Thanh Ngọc ngoài kỹ thuật diễn còn có phân tích nhân vật sâu sắc hơn người bình thường, ba ngày ngắn ngủi, Cố Sanh cảm thấy bản thân được lợi không ít.
Lâm Thanh Ngọc cười tủm tỉm: “Cô tuổi này có thể tự phân tích đến trình độ này, đã là có tiềm năng.”
“Vẫn là nhờ Lâm lão sư chỉ giáo.” Cố Sanh cười hắc hắc.
Thời gian nam nữ chính vào đoàn chậm hơn bọn cô bốn ngày, nữ chính đến vào buổi chiều, nam chính vào lúc ban đêm mới đến.
Nam chính của “phong lôi” là diễn viên Hồ Dực thuộc phái thực lực, năm trước mới vừa được nhận giải ảnh đế. Là nam diễn viên trẻ tuổi nhất trong phái thực lực. Nữ chính là người năm trước đoạt huy chương Viên Tích Quân.
Khi Viên Tích Quân đến phòng hóa trang, Cố Sanh vừa lúc đưa cà phê mua được cho Lâm lão sư. Cô vừa đến cửa phòng hóa trang đã bị bảo vệ ngăn cản: “Ngại quá, phòng bên này là phòng hóa trang của diễn viên chính, không tiện để người không liên quan ra vào.”
“Tôi không phải người không liên quan.” Cố Sanh mỗi ngày tới phòng hóa trang này, lần đầu tiên biết đây là phòng hóa trang của diễn viên chính, “Tôi là diễn viên trong đoàn phim.”
Bảo vệ hiển nhiên không tin, đen mặt đuổi cô đi: “Phòng hóa trang của diễn viên quần chúng ở đầu hành lang kia.”
Hồi lâu, trợ lý của Lâm Thanh Ngọc nghe được động tĩnh mới từ bên trong đi ra giải thích với bảo vệ, bảo vệ mới cho Cố Sanh đi vào. Cũng không xin lỗi. Cố Sanh cau mày liếc mắt, trợ lý Tiểu Lương lắc đầu với cô. Cố Sanh cùng cô ấy đi vào, nhìn thấy kính hoá trang lớn nhất ở phía trước bị chiếm bởi một đoàn chuyên viên trang điểm vây quanh Viên Tích Quân, nhận được ánh mắt của Tiểu Lương cô cũng hiểu ngầm.
Lâm Thanh Ngọc có chuyên viên trang điểm riêng, nhưng cô ấy diễn kịch luôn tôn trọng nhà tạo hình của đoàn phim, rất ít mang chuyên viên trang điểm theo.
Các cô đi vào trong một phòng hóa trang nhỏ.
“Tiểu Cố lại đây,” Lâm Thanh Ngọc ở trong giới lăn lộn nhiều năm như vậy, có một số việc sớm đã thành thói quen. Giao Cố Sanh cho chuyên viên trang điểm cùa mình, “Lát nữa đạo diễn đến, có thể lập tức khởi động máy, cô nhanh chóng trang điểm cho cô ấy.”
Cố Sanh đưa cà phê cho Lâm Thanh Ngọc, ngồi xuống tạo hình. Tiểu Lương không nín được tám với Cố Sanh: “Vị kia bộ tịch rất lớn, về sau cô sẽ biết. Mặc kệ là ai, đụng tới cô ta đều phải nhường, ngàn vạn đừng đắc tội.”
“Vì sao?” Cố Sanh đương nhiên biết rất nhiều minh tinh có quyền lực, lần đầu tiên thấy diễn viên có bộ tịch lớn như vậy.
“Vị kia không giống các minh tinh khác.” Tiểu Lương hạ giọng, “Vị kia có gia thế rất lớn, có quyền trong giới thượng lưu đế đô, là thiên kim đại tiểu thư. Ai chạm vào cô ta đều phải chết, đạo diễn nhìn cô ta còn phải cúi đầu khom lưng.”
Cố Sanh tuy cũng coi như vui chơi trong giới giải trí, nhưng giữa giới vũ đạo và giới giải trí vẫn có vách tường, cô không biết.
“Cô có biết chuyện Dương Băng Băng năm trước không?” Dương Băng Băng, được xưng là quốc bảo nhan sắc trong nước, trứ danh quốc tế. Năm trước không biết làm sao truyền ra chuyện được bao dưỡng mà phá thai rồi bị gièm pha, “Nghe nói chính là chọc tới vị này.”
Cố Sanh sợ ngây người, “Ghê vậy sao?”
“Ghê sao?” Tiểu Lương vừa nói vừa nhìn lén cửa, nói hăng say, “Trong vòng này địa vị càng cao, có người nào mà sạch sẽ? Chẳng qua là ăn ý giữ kín như bưng mà thôi. Nhưng vị kia cũng không thèm sợ mấy quy tắc này.”
“À……” Cố Sanh cảm thán một tiếng, không biết nói gì, trong lòng yên lặng quyết định cách vị này xa một chút.
Trong chốc lát, Cố Sanh tạo hình xong. Đạo diễn cũng tới. Cô không từ phòng hóa trang lớn đi ra, từ cửa nhỏ đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài diễn viên đều đã hóa trang xong, Cố Sanh lần đầu tiên thấy nam chính Hồ Dực. Tuy 33 tuổi, thoạt nhìn như 26. Diện mạo cũng vô cùng nam tính tuấn mỹ.
Hồ Dực là người rất khiêm tốn, ít nhất là khi nói chuyện với nhau. Thấy Cố Sanh là người mới cũng không bỏ qua cô, khách khí mà chào hỏi với cô.
Một đám người chờ Viên Tích Quân ra tới.
Đợi một tiếng đồng hồ, Viên Tích Quân mới tạo hình xong, khoan thai tới muộn. Đạo diễn thu lại vẻ nôn nóng bất mãn trên mặt, còn đặc biệt chân thành mà khen Viên Tích Quân vài câu. Nói cô ta gấp gáp hóa trang, thật chuyên nghiệp.
Viên Tích Quân cũng nói vài câu “không vất vả”.
Cố Sanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuy không phải lần đầu tiên hiểu câu “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ”, nhưng nội tâm vẫn là có chút khó chịu. Đạo diễn triệu tập mọi người đến, kêu người chuẩn bị đồ vật liền bắt đầu nghi thức khởi động máy.
Cố Sanh mới đi qua, Viên Tích Quân dường như đột nhiên chú ý tới cô, đôi mắt xuyên qua mọi người rơi xuống trên người cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Viên Tích Quân vừa chuyển mắt, lại nhìn về phía bên cạnh.
Cố Sanh chớp mắt, trong lòng có cảm giác kỳ quái. Yên lặng đứng cạnh đám người.
Ở tầng cao nhất của hội sở, u Dương Lâm nằm liệt trên sô pha chơi game. Dường như mới nhớ tới gì đó liền đá chân Quách Tuân bên cạnh, hỏi một câu: “Anh, Viên tỷ lúc trước có nhờ anh cho chị ấy vào bộ điện ảnh mới không?”
“phong lôi hả?” Quách Tuân ngậm thuốc lá ném lên bàn một lá bài.
“À.” u Dương Lâm nói “Viên tỷ trước kia không phải không muốn tham gia bộ phim này sao? Đạo diễn họ Vương kia trước giờ không thích nhân vật nữ chủ. Sao lại đột nhiên sửa chủ ý?”
“Tôi không biết, cô ta không phải từ trước đến nay nghĩ cái gì thì muốn cái đó sao?” Quách Tuân nhìn thoáng qua Giang Lăng đang đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, không biết suy nghĩ cái gì, “Cậu quan tâm cái này, không bằng hỏi Giang Lăng, sao cảm giác gần đây có chút đa sầu đa cảm? Tương tư ai à?”
u Dương Lâm cười hắc hắc, bị người bên cửa sổ nghe thấy hung hăng trừng mắt liếc mắt một cái.
Giang Lăng đi tới, ngồi giữa sô pha: “Lão tử gần đây rất vội, vì cái hạng mục mở làng du lịch ngoại ô mà vội đến đầu trọc, không giống mấy người nhàn hạ như vậy. Đúng rồi, Lê An gần đây sao thế? Rủ đi chơi cũng không được?”
Hắn giống như vô tình mà nói giỡn: “Người này sao còn vội hơn tôi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.