Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
Chương 41: Tới bệnh viện kiểm tra 1
Hoàn Nhiên Nhất Tiếu
17/08/2024
Tại đồn công an huyện.
Sau khi cha con Hứa Ái Quốc rời đi, Trương Trường Chinh cứ đứng ngồi không yên, liên tục suy nghĩ về những lời của Hứa Cẩm Ninh, tự hỏi liệu điều đó có phải thật hay không.
Đợi đến lúc tan ca, chú ấy vội vàng về nhà.
“Anh về rồi à”. Khi về đến nhà, vợ của chú ấy là Trần Tuyết Mai đang nấu cơm.
Vợ chồng Trương Trường Chinh không sống cùng cha mẹ mà ở riêng trong một căn nhà nhỏ do cơ quan phân phối.
Dù căn nhà không lớn, nhưng có vợ ở bên cạnh nên Trương Trường Chinh thấy vẫn đủ ấm áp.
Vợ của chú ấy làm việc ở bưu điện nên tan ca sớm hơn chú ấy một chút.
“Em đừng làm cơm vội, anh muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra”.
“Hả, đi bệnh viện? Sao phải đi, em đâu có thấy khó chịu gì”.
Trương Trường Chinh nhìn vợ với vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: “Dạo này em có tới kinh nguyệt không?”
Nghe chồng hỏi về kỳ kinh của mình, Trần Tuyết Mai lập tức đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn trả lời: “Sao tự nhiên anh lại hỏi cái đó, để em nghĩ xem... hình như là không có”.
Cô ấy bổ sung thêm: “Hình như đã hai tháng rồi em không thấy”.
Trong lòng Trương Trường Chinh vui mừng, hai tháng không thấy, chẳng phải là đúng rồi sao?
“Nhưng anh cũng biết đấy, từ nhỏ kỳ kinh của em vốn đã không đều”.
Trần Tuyết Mai không có vấn đề gì về sức khỏe, chỉ là kỳ kinh không đều mà thôi.
“Nhưng sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Trương Trường Chinh ôm lấy vợ nói: “Mai Mai, trưa nay anh mơ thấy có một đôi trẻ nhỏ, chúng nói muốn đầu thai làm con của chúng ta, nên…”
Nghe đến chuyện con cái, ánh mắt Trần Tuyết Mai lập tức trùng xuống.
Việc chưa có con với chồng vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô ấy.
Cả hai đều rất mong có con, rõ ràng sức khỏe của bọn họ đều không có vấn đề gì, nhưng tại sao nhiều năm trôi qua mà vẫn chưa có tin vui chứ?
Dù mẹ chồng nói cô ấy đừng lo lắng, chồng cũng bảo con cái là chuyện duyên số, nhưng Trần Tuyết Mai vẫn không thể không bận tâm, nhất là khi ngoài kia, thỉnh thoảng cô ấy lại nghe thấy những lời đàm tiếu.
Họ nói: "Trương Trường Chinh là người đàn ông tốt, lại là công an, cao lớn, đẹp trai, sao lại đi cưới một cô gái mồ côi như Trần Tuyết Mai làm gì, hiện tại không sinh được con, thật là đáng tiếc”.
Trần Tuyết Mai cố gắng tự an ủi bản thân là không cần quan tâm đến lời nói của người khác.
Nhưng thực ra, cô ấy vẫn để ý.
Vì thế, cô ấy từng bồng bột đưa ra đề nghị ly hôn để chồng có thể cưới người khác.
Cô ấy biết rằng, thời đại này, không chỉ là việc không có con, mà ngay cả việc chỉ sinh con gái mà không sinh được con trai cũng khiến người ta bị chỉ trích, bị nói sau này không có con nối dõi, chết đi không có ai thờ cúng.
Trần Tuyết Mai yêu Trương Trường Chinh, nên cô ấy không muốn chồng mình phải chịu đựng những lời đàm tiếu đó.
Vì vậy, cô ấy mới đau lòng đề nghị ly hôn.
Nhưng bây giờ, chồng cô ấy lại nói rằng mình mơ thấy hai đứa trẻ…
“Anh mơ thấy, nên muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra sao?” Trần Tuyết Mai hỏi.
Sau khi cha con Hứa Ái Quốc rời đi, Trương Trường Chinh cứ đứng ngồi không yên, liên tục suy nghĩ về những lời của Hứa Cẩm Ninh, tự hỏi liệu điều đó có phải thật hay không.
Đợi đến lúc tan ca, chú ấy vội vàng về nhà.
“Anh về rồi à”. Khi về đến nhà, vợ của chú ấy là Trần Tuyết Mai đang nấu cơm.
Vợ chồng Trương Trường Chinh không sống cùng cha mẹ mà ở riêng trong một căn nhà nhỏ do cơ quan phân phối.
Dù căn nhà không lớn, nhưng có vợ ở bên cạnh nên Trương Trường Chinh thấy vẫn đủ ấm áp.
Vợ của chú ấy làm việc ở bưu điện nên tan ca sớm hơn chú ấy một chút.
“Em đừng làm cơm vội, anh muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra”.
“Hả, đi bệnh viện? Sao phải đi, em đâu có thấy khó chịu gì”.
Trương Trường Chinh nhìn vợ với vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi: “Dạo này em có tới kinh nguyệt không?”
Nghe chồng hỏi về kỳ kinh của mình, Trần Tuyết Mai lập tức đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn trả lời: “Sao tự nhiên anh lại hỏi cái đó, để em nghĩ xem... hình như là không có”.
Cô ấy bổ sung thêm: “Hình như đã hai tháng rồi em không thấy”.
Trong lòng Trương Trường Chinh vui mừng, hai tháng không thấy, chẳng phải là đúng rồi sao?
“Nhưng anh cũng biết đấy, từ nhỏ kỳ kinh của em vốn đã không đều”.
Trần Tuyết Mai không có vấn đề gì về sức khỏe, chỉ là kỳ kinh không đều mà thôi.
“Nhưng sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Trương Trường Chinh ôm lấy vợ nói: “Mai Mai, trưa nay anh mơ thấy có một đôi trẻ nhỏ, chúng nói muốn đầu thai làm con của chúng ta, nên…”
Nghe đến chuyện con cái, ánh mắt Trần Tuyết Mai lập tức trùng xuống.
Việc chưa có con với chồng vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô ấy.
Cả hai đều rất mong có con, rõ ràng sức khỏe của bọn họ đều không có vấn đề gì, nhưng tại sao nhiều năm trôi qua mà vẫn chưa có tin vui chứ?
Dù mẹ chồng nói cô ấy đừng lo lắng, chồng cũng bảo con cái là chuyện duyên số, nhưng Trần Tuyết Mai vẫn không thể không bận tâm, nhất là khi ngoài kia, thỉnh thoảng cô ấy lại nghe thấy những lời đàm tiếu.
Họ nói: "Trương Trường Chinh là người đàn ông tốt, lại là công an, cao lớn, đẹp trai, sao lại đi cưới một cô gái mồ côi như Trần Tuyết Mai làm gì, hiện tại không sinh được con, thật là đáng tiếc”.
Trần Tuyết Mai cố gắng tự an ủi bản thân là không cần quan tâm đến lời nói của người khác.
Nhưng thực ra, cô ấy vẫn để ý.
Vì thế, cô ấy từng bồng bột đưa ra đề nghị ly hôn để chồng có thể cưới người khác.
Cô ấy biết rằng, thời đại này, không chỉ là việc không có con, mà ngay cả việc chỉ sinh con gái mà không sinh được con trai cũng khiến người ta bị chỉ trích, bị nói sau này không có con nối dõi, chết đi không có ai thờ cúng.
Trần Tuyết Mai yêu Trương Trường Chinh, nên cô ấy không muốn chồng mình phải chịu đựng những lời đàm tiếu đó.
Vì vậy, cô ấy mới đau lòng đề nghị ly hôn.
Nhưng bây giờ, chồng cô ấy lại nói rằng mình mơ thấy hai đứa trẻ…
“Anh mơ thấy, nên muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra sao?” Trần Tuyết Mai hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.