Sau Khi Bị Đám Pháo Hôi Nghe Thấy Tiếng Lòng, Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Nằm Thắng
Chương 42: Tới bệnh viện kiểm tra 2
Hoàn Nhiên Nhất Tiếu
17/08/2024
“Đúng vậy, Mai Mai, anh có cảm giác rằng em đang mang thai con của chúng ta”. Trương Trường Chinh đặt bàn tay lớn của mình lên bụng vợ.
Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay chồng trên bụng mình, cô ấy cảm thấy lời nói của anh như gieo vào lòng cô một niềm tin rằng trong bụng cô ấy thực sự có hai sinh linh nhỏ bé.
Nhưng sau nhiều năm chờ đợi và liên tục thất vọng, cô ấy không dám hy vọng quá nhiều.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn không thể từ chối chồng.
“Được, vậy chúng ta đi tới bệnh viện kiểm tra”.
“Được”.
Vậy là hai người chưa ăn cơm đã lên đường đến bệnh viện.
Họ sống ngay trong thị trấn, cách bệnh viện huyện cũng không xa. Trương Trường Chinh đạp xe đạp, chẳng mấy chốc đã đưa vợ đến bệnh viện huyện.
Lúc này, có nhiều bác sĩ đã tan ca, nhưng vẫn còn người trực ban.
Họ lấy số, gặp bác sĩ, là một bác sĩ trung y lớn tuổi.
“Có chỗ nào không thoải mái à?” Bác sĩ hỏi.
“Bác sĩ, phiền ông xem giúp có phải vợ tôi đang mang thai không”.
“Được”.
Ông bác sĩ già đặt tay lên cổ tay Trần Tuyết Mai để bắt mạch.
Trong phòng khám chỉ có ba người: ông bác sĩ, Trần Tuyết Mai và Trương Trường Chinh.
Bác sĩ tập trung bắt mạch mà không nói gì, khiến cả hai vợ chồng càng thêm căng thẳng, im lặng không dám thở mạnh.
Trương Trường Chinh nắm chặt tay mình, vì chú ấy hiểu rằng việc kiểm tra xem vợ có mang thai hay không không chỉ đơn giản là việc có em bé, mà còn là việc kiểm chứng lời nói của Hứa Cẩm Ninh. Liệu những điều Hứa Cẩm Ninh nói có đúng hay không?
Thời gian chờ đợi dường như kéo dài vô tận, dù thực tế chỉ là vài phút ngắn ngủi, nhưng với Trương Trường Chinh và Trần Tuyết Mai thì nó lại có cảm giác như cả một đời.
Cuối cùng, bác sĩ già nở một nụ cười: “Đúng rồi, vợ cậu thực sự đang mang thai”.
Nghe được những lời này, Trần Tuyết Mai sững người.
Cô ấy không nghe lầm chứ? Cô ấy thật sự đã mang thai rồi!
Cô ấy quay sang nhìn chồng với ánh mắt ngơ ngác.
Khi Trương Trường Chinh nghe tin này, cảm giác như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Vợ chú ấy thật sự đã có thai. Chú ấy sắp được làm cha rồi, còn Mai Mai thì sắp được làm mẹ.
Điều Hứa Cẩm Ninh nói đã trở thành sự thật. Mai Mai thực sự mang thai.
Nói cách khác, lời tiên đoán của Hứa Cẩm Ninh về việc bắt cóc trẻ em và việc chú ấy sẽ hy sinh trong tương lai cũng có thể là sự thật?
“Trường Chinh, vừa rồi bác sĩ nói rằng…” Trần Tuyết Mai kích động đến nỗi không nói nên lời.
Trương Trường Chinh liền nắm lấy tay vợ, nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng vậy, anh cũng nghe rồi. Bác sĩ nói em đang mang thai, chúng ta sắp có con rồi”.
“Chúng ta sắp có con, chúng ta có con rồi…” Trần Tuyết Mai lẩm bẩm, nước mắt không kiềm được tuôn rơi.
Họ đã có con thật rồi. Cô và chồng cuối cùng cũng đã có con.
Giây phút này, Trần Tuyết Mai như được giải thoát khỏi mọi áp lực đã đè nặng trong lòng bấy lâu nay.
Không ai biết được trước đây cô đã phải chịu đựng biết bao áp lực vì chuyện con cái.
Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay chồng trên bụng mình, cô ấy cảm thấy lời nói của anh như gieo vào lòng cô một niềm tin rằng trong bụng cô ấy thực sự có hai sinh linh nhỏ bé.
Nhưng sau nhiều năm chờ đợi và liên tục thất vọng, cô ấy không dám hy vọng quá nhiều.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn không thể từ chối chồng.
“Được, vậy chúng ta đi tới bệnh viện kiểm tra”.
“Được”.
Vậy là hai người chưa ăn cơm đã lên đường đến bệnh viện.
Họ sống ngay trong thị trấn, cách bệnh viện huyện cũng không xa. Trương Trường Chinh đạp xe đạp, chẳng mấy chốc đã đưa vợ đến bệnh viện huyện.
Lúc này, có nhiều bác sĩ đã tan ca, nhưng vẫn còn người trực ban.
Họ lấy số, gặp bác sĩ, là một bác sĩ trung y lớn tuổi.
“Có chỗ nào không thoải mái à?” Bác sĩ hỏi.
“Bác sĩ, phiền ông xem giúp có phải vợ tôi đang mang thai không”.
“Được”.
Ông bác sĩ già đặt tay lên cổ tay Trần Tuyết Mai để bắt mạch.
Trong phòng khám chỉ có ba người: ông bác sĩ, Trần Tuyết Mai và Trương Trường Chinh.
Bác sĩ tập trung bắt mạch mà không nói gì, khiến cả hai vợ chồng càng thêm căng thẳng, im lặng không dám thở mạnh.
Trương Trường Chinh nắm chặt tay mình, vì chú ấy hiểu rằng việc kiểm tra xem vợ có mang thai hay không không chỉ đơn giản là việc có em bé, mà còn là việc kiểm chứng lời nói của Hứa Cẩm Ninh. Liệu những điều Hứa Cẩm Ninh nói có đúng hay không?
Thời gian chờ đợi dường như kéo dài vô tận, dù thực tế chỉ là vài phút ngắn ngủi, nhưng với Trương Trường Chinh và Trần Tuyết Mai thì nó lại có cảm giác như cả một đời.
Cuối cùng, bác sĩ già nở một nụ cười: “Đúng rồi, vợ cậu thực sự đang mang thai”.
Nghe được những lời này, Trần Tuyết Mai sững người.
Cô ấy không nghe lầm chứ? Cô ấy thật sự đã mang thai rồi!
Cô ấy quay sang nhìn chồng với ánh mắt ngơ ngác.
Khi Trương Trường Chinh nghe tin này, cảm giác như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Vợ chú ấy thật sự đã có thai. Chú ấy sắp được làm cha rồi, còn Mai Mai thì sắp được làm mẹ.
Điều Hứa Cẩm Ninh nói đã trở thành sự thật. Mai Mai thực sự mang thai.
Nói cách khác, lời tiên đoán của Hứa Cẩm Ninh về việc bắt cóc trẻ em và việc chú ấy sẽ hy sinh trong tương lai cũng có thể là sự thật?
“Trường Chinh, vừa rồi bác sĩ nói rằng…” Trần Tuyết Mai kích động đến nỗi không nói nên lời.
Trương Trường Chinh liền nắm lấy tay vợ, nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng vậy, anh cũng nghe rồi. Bác sĩ nói em đang mang thai, chúng ta sắp có con rồi”.
“Chúng ta sắp có con, chúng ta có con rồi…” Trần Tuyết Mai lẩm bẩm, nước mắt không kiềm được tuôn rơi.
Họ đã có con thật rồi. Cô và chồng cuối cùng cũng đã có con.
Giây phút này, Trần Tuyết Mai như được giải thoát khỏi mọi áp lực đã đè nặng trong lòng bấy lâu nay.
Không ai biết được trước đây cô đã phải chịu đựng biết bao áp lực vì chuyện con cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.