Chương 208:
Bích Vân Thiên
07/07/2022
Vương Chính Trạch nghĩ một hồi, nói: “Bọn chúng đều còn nhỏ, sao có thể nhìn ra được? Cần từ từ dạy dỗ mới đúng, mà lúc này Bệ hạ còn đang trẻ tuổi, sớm quyết định chuyện này như vậy cũng không tốt, nói không chừng năm sau Bệ hạ đã có tiểu hoàng tử rồi thì sao.”
Chương Minh cảm thấy lời nịnh nọt này của Vương Chính Trạch đúng thật là có hơi khó coi, nếu Hoàng đế không phải đã tới bước đường cùng thì sao lại phải lập người nối ngôi?
Hoàng đế hiếm khi nhìn Vương Chính Trạch một cái thật sâu, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Lý Hiện vội vã chạy vào, hắn biết trừ phi gặp phải chuyện bất đắc dĩ nếu không Lý Hiện cũng sẽ không nhằm lúc này mà vào đây, quả nhiên chỉ thấy Lý Hiện kề bên tai hắn nói nhỏ mấy câu.
Hoàng đế vừa nghe xong đã kinh ngạc đứng thẳng dậy, có lẽ là vì quá mức vội vàng mà còn lật đổ luôn cả cái bàn trước mặt.
Cái bàn ngã trên mặt đất, trong phòng truyền ra một tiếng rầm cực lớn, mấy vị đại thần cũng bị dọa cho giật thót, Chương đại nhân đang quỳ phía trước thì càng nhanh tay nhanh mắt né ra, nhất thời tất cả mọi người đều ào ào nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế nói: “Chuyện này để sau rồi bàn.” Nói xong ngay cả đầu cũng không quay lại mà cùng với Lý Hiện đi ra khỏi cửa. Vương Chính Trạch không nói ra được, chỉ cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của Hoàng đế có hơi quen mắt, tuy Hoàng đế đã cực kỳ đè nén nhưng bởi vì quá mức đột ngột nên vẫn để lộ ra dấu vết.
Ánh mắt mừng như điên kia tuy chỉ là lướt qua nhưng cũng cực kỳ quen thuộc, khổ cực đè nén cảm xúc, dáng vẻ không biết phải làm sao. Năm xưa khi lần đầu tiên hắn ta biết Lâm Dao có thai cũng là như vậy, lúc đó hai người đã kết hôn rất lâu, cuối cùng cũng có tin vui... Chỉ là sau đó hắn ta quá bận, lại thêm vào lúc đó hắn ta đều đặt tất cả tâm tư vào con đường làm quan, nên đứa bé không còn nữa.
Vương Chính Trạch phát hiện, gần đây mình thường hay nhớ đến Lâm Dao, mà mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Hoàng đế ra khỏi Văn Uyên các, ngồi lên long liễn, lúc này mới không nén được sự run rẩy mà hỏi: “Là thật sao?”
“Hoàn toàn chính xác, nô tài đã xác nhận lại rồi.” Lý Hiện cũng cực kỳ vui mừng, lại nói: “Thái ngự y đang đứng ngay trước cửa, nếu người không tin có thể trực tiếp gọi ông ấy đến hỏi là được.”
Hoàng đế nói: “Đi.”
Đến nội cung, quả nhiên liền thấy Thái ngự y vẫn luôn đứng chờ Hoàng đế, trên mặt ông ấy cũng không đè nén nổi niềm vui, nói: “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện.”
Hoàng đế nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra, kích động tới mức hốc mắt cũng đỏ lên, tỉ mỉ dò hỏi đầu đuôi ngọn ngành, cuối cùng nói: “Đứa cháu kia của ngươi đúng thật là có chút bản lĩnh chân chính.”
Thái ngự y còn định nói gì đó, ai ngờ lại thấy Hoàng đế ngay cả đầu cũng không quay lại mà đã đi ra ngoài, hiển nhiên là đã có hơi gấp gáp, ông ta không khỏi cười lên, nói với Lý Hiện: “Lần đầu tiên ta thấy Bệ hạ thất thổ thế này đấy.”
Lâm Dao vừa định đi ngủ, tắm rửa xong nàng liền ngồi trước bàn trang điểm bôi thuốc mỡ, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào bụng mình, nơi này vẫn còn bằng phẳng, nhưng nàng biết nhanh thôi, sinh mệnh nhỏ ở đây sẽ được nuôi lớn lên.
Mậu Xuân bưng một ly sữa bò vào, nói: “Phu nhân, Thái lang trung bảo người nên uống nhiều sữa bò.”
Từ khi mang thai nàng liền cực kỳ mẫn cảm với mùi vị, Lâm Dao không thích mùi của sữa bò, tuy mùi rất nhạt nhưng lại cứ luôn có hơi tanh tanh. Nhưng nếu Thái lang trung đã nói vậy thì nàng bằng lòng nghe theo, Lâm Dao nhận lấy sữa uống một ngụm nhỏ, ngọt lịm, nàng nhịn không được ngẩng đầu lên, Mậu Xuân cười nói: “Nô tỳ đã hỏi Thái lang trung, nếu người không thích thì phải làm sao, ngài ấy nói có thể thêm một muỗng đường”
Lâm Dao cảm thấy Mậu Xuân thật sự quá chu đáo, liền khen tặng nàng ấy, mà sữa bò có thêm đường đúng là ngon hơn nhiều, một hơi đã uống hết hơn nửa ly.
Mậu Xuân vẫn còn dỗ nói: “Phu nhân, người uống thêm chút nữa đi.”
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, còn có giọng nói căng thẳng của Tào ma ma nữa: “Tam gia, sao ngài lại đột nhiên tới đây? Không phải... Ta không phải không cho ngài vào, mà là ngài khắp người bụi bặm thế này, ít nhất cũng phải rửa tay đã chứ?”
Lâm Dao kinh ngạc đứng dậy, thật ra sau khi nàng có thai thì vẫn luôn nghĩ nên nói với Triệu Hằng ra sao, bởi vì nàng không biết hắn định làm thế nào.
Vừa mong chờ lại vừa có hơi lo lắng, chính ngay lúc này, cánh cửa két một tiếng liền bị đẩy ra, Triệu Hằng nhanh chóng đi vào, đợi khi nhìn thấy Lâm Dao, hắn nhất thời dừng bước lại, hiển nhiên là đang cực kỳ lưỡng lự.
Chính là loại cảm xúc vừa muốn bước lên trước nhưng lại không dám bước lên.
Tào ma ma bưng một chậu nước vào, nói: “Tam gia, thế này không được đâu, ngài phải rửa ráy sạch sẽ đã.”
Ngày thường Tào ma ma sẽ không dám làm thế này, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng Lâm Dao nên gan bà cũng lớn hơn rất nhiều, chỉ cần là tốt cho đứa nhỏ, thì lời gì bà cũng dám nói ra.
Lúc này Triệu Hằng mới nhớ ra mình chưa làm sạch người, vậy là liền ngoan ngoãn đi theo Tào ma ma qua phòng cách vách rửa tay, còn thay một bộ quần áo mới trong sự giám sát của Tào ma ma nữa, lúc này mới quay trở lại.
Lý Hiện thấy Hoàng đế nghe lời như vậy cũng thật cảm thấy líu lưỡi, nếu Tào ma ma này mà biết người trước mặt bà ấy là Hoàng đế, thì không biết sẽ có tâm trạng gì đây? Bà ấy lại dám sai sử như vậy.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Dao và Triệu Hằng, hai người im lặng cả nửa ngày, cuối cùng Lâm Dao nói: “Ta có lời muốn nói với chàng”
Triệu Hằng nói: “Ta biết tin rồi.” Nói xong hắn liền ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng kề đầu mình vào trên bụng Lâm Dao, dịu dàng nói: “Có phải chúng ta con rồi không?”
Vẻ mặt của Triệu Hằng vừa chân thành lại vừa cẩn thận, khiến những lo âu trong lòng Lâm Dao cũng biến mất hoàn toàn, chàng ấy cũng mong chờ đứa bé này phải không.
Chương Minh cảm thấy lời nịnh nọt này của Vương Chính Trạch đúng thật là có hơi khó coi, nếu Hoàng đế không phải đã tới bước đường cùng thì sao lại phải lập người nối ngôi?
Hoàng đế hiếm khi nhìn Vương Chính Trạch một cái thật sâu, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Lý Hiện vội vã chạy vào, hắn biết trừ phi gặp phải chuyện bất đắc dĩ nếu không Lý Hiện cũng sẽ không nhằm lúc này mà vào đây, quả nhiên chỉ thấy Lý Hiện kề bên tai hắn nói nhỏ mấy câu.
Hoàng đế vừa nghe xong đã kinh ngạc đứng thẳng dậy, có lẽ là vì quá mức vội vàng mà còn lật đổ luôn cả cái bàn trước mặt.
Cái bàn ngã trên mặt đất, trong phòng truyền ra một tiếng rầm cực lớn, mấy vị đại thần cũng bị dọa cho giật thót, Chương đại nhân đang quỳ phía trước thì càng nhanh tay nhanh mắt né ra, nhất thời tất cả mọi người đều ào ào nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế nói: “Chuyện này để sau rồi bàn.” Nói xong ngay cả đầu cũng không quay lại mà cùng với Lý Hiện đi ra khỏi cửa. Vương Chính Trạch không nói ra được, chỉ cảm thấy vẻ mặt vừa rồi của Hoàng đế có hơi quen mắt, tuy Hoàng đế đã cực kỳ đè nén nhưng bởi vì quá mức đột ngột nên vẫn để lộ ra dấu vết.
Ánh mắt mừng như điên kia tuy chỉ là lướt qua nhưng cũng cực kỳ quen thuộc, khổ cực đè nén cảm xúc, dáng vẻ không biết phải làm sao. Năm xưa khi lần đầu tiên hắn ta biết Lâm Dao có thai cũng là như vậy, lúc đó hai người đã kết hôn rất lâu, cuối cùng cũng có tin vui... Chỉ là sau đó hắn ta quá bận, lại thêm vào lúc đó hắn ta đều đặt tất cả tâm tư vào con đường làm quan, nên đứa bé không còn nữa.
Vương Chính Trạch phát hiện, gần đây mình thường hay nhớ đến Lâm Dao, mà mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Hoàng đế ra khỏi Văn Uyên các, ngồi lên long liễn, lúc này mới không nén được sự run rẩy mà hỏi: “Là thật sao?”
“Hoàn toàn chính xác, nô tài đã xác nhận lại rồi.” Lý Hiện cũng cực kỳ vui mừng, lại nói: “Thái ngự y đang đứng ngay trước cửa, nếu người không tin có thể trực tiếp gọi ông ấy đến hỏi là được.”
Hoàng đế nói: “Đi.”
Đến nội cung, quả nhiên liền thấy Thái ngự y vẫn luôn đứng chờ Hoàng đế, trên mặt ông ấy cũng không đè nén nổi niềm vui, nói: “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, cuối cùng cũng đạt được tâm nguyện.”
Hoàng đế nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra, kích động tới mức hốc mắt cũng đỏ lên, tỉ mỉ dò hỏi đầu đuôi ngọn ngành, cuối cùng nói: “Đứa cháu kia của ngươi đúng thật là có chút bản lĩnh chân chính.”
Thái ngự y còn định nói gì đó, ai ngờ lại thấy Hoàng đế ngay cả đầu cũng không quay lại mà đã đi ra ngoài, hiển nhiên là đã có hơi gấp gáp, ông ta không khỏi cười lên, nói với Lý Hiện: “Lần đầu tiên ta thấy Bệ hạ thất thổ thế này đấy.”
Lâm Dao vừa định đi ngủ, tắm rửa xong nàng liền ngồi trước bàn trang điểm bôi thuốc mỡ, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào bụng mình, nơi này vẫn còn bằng phẳng, nhưng nàng biết nhanh thôi, sinh mệnh nhỏ ở đây sẽ được nuôi lớn lên.
Mậu Xuân bưng một ly sữa bò vào, nói: “Phu nhân, Thái lang trung bảo người nên uống nhiều sữa bò.”
Từ khi mang thai nàng liền cực kỳ mẫn cảm với mùi vị, Lâm Dao không thích mùi của sữa bò, tuy mùi rất nhạt nhưng lại cứ luôn có hơi tanh tanh. Nhưng nếu Thái lang trung đã nói vậy thì nàng bằng lòng nghe theo, Lâm Dao nhận lấy sữa uống một ngụm nhỏ, ngọt lịm, nàng nhịn không được ngẩng đầu lên, Mậu Xuân cười nói: “Nô tỳ đã hỏi Thái lang trung, nếu người không thích thì phải làm sao, ngài ấy nói có thể thêm một muỗng đường”
Lâm Dao cảm thấy Mậu Xuân thật sự quá chu đáo, liền khen tặng nàng ấy, mà sữa bò có thêm đường đúng là ngon hơn nhiều, một hơi đã uống hết hơn nửa ly.
Mậu Xuân vẫn còn dỗ nói: “Phu nhân, người uống thêm chút nữa đi.”
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, còn có giọng nói căng thẳng của Tào ma ma nữa: “Tam gia, sao ngài lại đột nhiên tới đây? Không phải... Ta không phải không cho ngài vào, mà là ngài khắp người bụi bặm thế này, ít nhất cũng phải rửa tay đã chứ?”
Lâm Dao kinh ngạc đứng dậy, thật ra sau khi nàng có thai thì vẫn luôn nghĩ nên nói với Triệu Hằng ra sao, bởi vì nàng không biết hắn định làm thế nào.
Vừa mong chờ lại vừa có hơi lo lắng, chính ngay lúc này, cánh cửa két một tiếng liền bị đẩy ra, Triệu Hằng nhanh chóng đi vào, đợi khi nhìn thấy Lâm Dao, hắn nhất thời dừng bước lại, hiển nhiên là đang cực kỳ lưỡng lự.
Chính là loại cảm xúc vừa muốn bước lên trước nhưng lại không dám bước lên.
Tào ma ma bưng một chậu nước vào, nói: “Tam gia, thế này không được đâu, ngài phải rửa ráy sạch sẽ đã.”
Ngày thường Tào ma ma sẽ không dám làm thế này, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng Lâm Dao nên gan bà cũng lớn hơn rất nhiều, chỉ cần là tốt cho đứa nhỏ, thì lời gì bà cũng dám nói ra.
Lúc này Triệu Hằng mới nhớ ra mình chưa làm sạch người, vậy là liền ngoan ngoãn đi theo Tào ma ma qua phòng cách vách rửa tay, còn thay một bộ quần áo mới trong sự giám sát của Tào ma ma nữa, lúc này mới quay trở lại.
Lý Hiện thấy Hoàng đế nghe lời như vậy cũng thật cảm thấy líu lưỡi, nếu Tào ma ma này mà biết người trước mặt bà ấy là Hoàng đế, thì không biết sẽ có tâm trạng gì đây? Bà ấy lại dám sai sử như vậy.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Dao và Triệu Hằng, hai người im lặng cả nửa ngày, cuối cùng Lâm Dao nói: “Ta có lời muốn nói với chàng”
Triệu Hằng nói: “Ta biết tin rồi.” Nói xong hắn liền ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng kề đầu mình vào trên bụng Lâm Dao, dịu dàng nói: “Có phải chúng ta con rồi không?”
Vẻ mặt của Triệu Hằng vừa chân thành lại vừa cẩn thận, khiến những lo âu trong lòng Lâm Dao cũng biến mất hoàn toàn, chàng ấy cũng mong chờ đứa bé này phải không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.