Chương 209:
Bích Vân Thiên
07/07/2022
“Thái lang trung nói còn chưa tới hai tháng” Hiển nhiên đứa bé này là sau khi Lâm Dao về kinh mới có: “Tam gia, đứa nhỏ này... Chàng định làm thế nào?”
Triệu Hằng đứng dậy nắm chặt lấy tay Lâm Dao, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói: “Đừng lo, cứ yên tâm sinh đứa nhỏ ra, trong nhà ta... có vài phần sản nghiệp nho nhỏ muốn cho con trai kế thừa.”
Lâm Dao biết Triệu Hằng là con trai thứ ba của phủ Ninh Quốc công, sau này phân gia sẽ được chia không ít gia sản. Dù sao những đứa con khác dù không được kế thừa chức vị Thế tử, thì ngoại trừ gia nghiệp tổ truyền, trong nhà cũng sẽ đem những gia sản có thể phân chia ra chia đều cho mấy đứa con trai.
“Vậy ta...”
“Con không thể không có mẫu thân, ta cũng không thể không có nàng...” Triệu Hằng nhìn Lâm Dao nghiêm túc nói.
Nếu nói sau khi Lâm Dao có thai không lo lắng là giả, vì dù sao hai người vẫn luôn không rõ ràng thế này, cho dù hai bên có tình nhưng lại không danh không phận, nếu chỉ mong một chút vui sướng nhất thời, nam hoan nữ ái thì cũng không nói làm gì, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ tới là, đáy lòng vốn đã từ bỏ ý muốn làm mẫu thân lại gặp phải một lương y, trị khỏi chứng vô sinh cho mình.
Nàng đương nhiên cũng yêu Triệu Hằng, còn có gì có thể so được với chuyện cùng người mình yêu sinh ra đứa con thuộc về họ, mà đứa trẻ này vừa hay cũng là đứa bé được đối phương yêu thương mong ngóng?
Sóng mũi Lâm Dao cay xè, dường như sắp rơi nước mắt.
Triệu Hằng thấy vậy liền sốt ruột, tay chân luống cuống dỗ dành nàng, hôn lên má nàng, còn nắm lấy đầu ngón tay nàng nói: “Đừng khóc, tổn hại thân thể.”
Lâm Dao hít hít mũi, hỏi: “Lỡ như là một nữ nhi thì sao?” Thật ra trong mắt Lâm Dao, con trai cũng được, mà con gái cũng tốt, đều là bảo bối trong lòng nàng, nhưng trong mắt người đời, lại chỉ có con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp.
Triệu Hằng lại cực kỳ tự nhiên nói: “Chúng ta cũng không thể chỉ có một đứa con đúng không?”
Lâm Dao cuối cùng cũng nhịn không được mà òa khóc, sau đấy còn chùi hết nước mắt vào áo Triệu Hằng, dáng vẻ trẻ con ấy chỉ khiến Triệu Hằng cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng càng nhiều là yêu thương ngập tràn, hắn nói: “Ngực áo không đủ thì còn có tay áo nữa, kiểu gì cũng sẽ đủ thôi.”
Lâm Dao nhịn không được mà bật cười, giả vờ tức giận đập lên ngực Triệu Hằng vài cái, hai người lại lần nữa ôm lấy nhau, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng được lấp đầy, nỗi lo âu bao ngày nay của Lâm Dao cũng tan biến, Triệu Hằng vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ vỗ vỗ sau lưng nàng.
Hai người nói xong thì cùng nhau lên giường, Lâm Dao lại chậm chạp không ngủ, Triệu Hằng liền hỏi: “Còn muốn luyện chữ à?”
Lâm Dao nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Thư phòng ở ngay cách vách, Triệu Hằng ngồi trên ghế thái sư sau bàn nhìn Lâm Dao luyện chữ, vừa mới đầu nàng còn có hơi không được tự nhiên, dù sao ánh mắt Triệu Hằng cũng quá nóng bỏng, nhưng một khi bắt đầu luyện thì đã không tự giác mà đắm chìm vào.
Một lúc sau, đợi viết xong mới phát hiện Triệu Hằng đang mài mực: “Thật là vất vả cho Tam gia rồi.”
Hiển nhiên Triệu Hằng rất ít khi mài mực cho người khác, tuy đã cực kỳ cẩn thận nhưng bên ngoài nghiên mực vẫn có chút mực nước trào ra, sau khi thấy Lâm Dao nhìn qua thì có hơi uất ức nói: “Đây là lần đầu tiên.”
Lâm Dao không khỏi bật cười, thơm nhẹ một cái lên má Triệu Hằng, đợi khi định rụt người về mới phát hiện, tay của Triệu Hằng đã đặt phía sau eo nàng, là sợ nàng té ngã.
Đợi khi Lâm Dao viết xong, Triệu Hằng liền nhìn vào, sau đó chỉ vào mấy chữ nói: “Chỗ này, còn có chỗ này nữa... đã được rồi.”
Lâm Dao phát hiện nét chữ thật sự sẽ thay đổi theo tâm trạng của người viết, chữ được viết ra lúc này đã dịu dàng hơn trước kia mấy phần, nét chữ của Vệ phu nhân vốn thanh tú, bây giờ lại thêm vào vài phần ý vị đặc trưng của nàng.
Viết chữ xong, đêm cũng đã khuya, đương nhiên là phải ngủ rồi. Đêm khuya yên tĩnh, Lâm Dao tỉnh dậy vì khát, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền thấy Triệu Hằng đang ngồi ở mép giường, đôi mắt do thức khuya có hơi đỏ, dáng vẻ như cả đêm không ngủ.
Điều này khiến Lâm Dao cực kỳ kinh ngạc, nhịn không được nói: “Tam gia, có phải chàng có chỗ nào không khỏe không?”
Triệu Hằng lại nói: “Ta sợ không cẩn thận mà đá nhầm nàng”
Lâm Dao dở khóc dở cười nói: “Ngày thường Tam gia ngủ cũng đã rất ổn định, trước nay vẫn luôn nghiêm chỉnh, sao đột nhiên lại đá người được? Đừng lo lắng, ngày mai còn phải dậy sớm nữa, mau ngủ đi.”
Triệu Hằng đáp một tiếng, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Có phải khát nước không?”
Lâm Dao gật đầu, Triệu Hằng lập tức nhảy dựng lên, động tác hơi mạnh, phát ra tiếng động cực lớn, sau đó hét lên: “Người đâu!”
Vốn dĩ sau khi Lâm Dao có thai mọi người vẫn luôn có hơi căng thẳng, nhất là Tào ma ma, quả thật là cẩn thận từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhìn chằm chằm vào ăn uống ngủ nghỉ của Lâm Dao, nếu không cũng sẽ không nhất quyết bắt Triệu Hằng phải rửa sạch người.
Quả nhiên Triệu Hằng vừa gọi một tiếng như vậy, bên ngoài lập tức liền truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Tào ma ma, còn có Mậu Xuân ở bên ngoài vừa bị Tào ma ma kêu dậy, thêm cả Lý Hiện ngay tức thì xông vào.
Sắc mặt Tào ma ma trắng bệch, lớn tiếng nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?” Nói xong lại nhìn Lâm Dao, lúc này Lâm Dao đang dựa nửa người vào giường, sắc mặt... hồng hào căng mịn, vẻ mặt này cũng là vì vừa mới tỉnh dậy, nhìn cũng không có gì không ổn, bà ấy có hơi ngơ ngác, hỏi: “Tam gia, phu nhân bọn ta sao thế?”
Thấy cả đống người đang nhìn chằm chằm mình, Triệu Hằng ho mạnh một tiếng, nói: “A Dao nói mình khát nước.”
Triệu Hằng đứng dậy nắm chặt lấy tay Lâm Dao, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói: “Đừng lo, cứ yên tâm sinh đứa nhỏ ra, trong nhà ta... có vài phần sản nghiệp nho nhỏ muốn cho con trai kế thừa.”
Lâm Dao biết Triệu Hằng là con trai thứ ba của phủ Ninh Quốc công, sau này phân gia sẽ được chia không ít gia sản. Dù sao những đứa con khác dù không được kế thừa chức vị Thế tử, thì ngoại trừ gia nghiệp tổ truyền, trong nhà cũng sẽ đem những gia sản có thể phân chia ra chia đều cho mấy đứa con trai.
“Vậy ta...”
“Con không thể không có mẫu thân, ta cũng không thể không có nàng...” Triệu Hằng nhìn Lâm Dao nghiêm túc nói.
Nếu nói sau khi Lâm Dao có thai không lo lắng là giả, vì dù sao hai người vẫn luôn không rõ ràng thế này, cho dù hai bên có tình nhưng lại không danh không phận, nếu chỉ mong một chút vui sướng nhất thời, nam hoan nữ ái thì cũng không nói làm gì, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ tới là, đáy lòng vốn đã từ bỏ ý muốn làm mẫu thân lại gặp phải một lương y, trị khỏi chứng vô sinh cho mình.
Nàng đương nhiên cũng yêu Triệu Hằng, còn có gì có thể so được với chuyện cùng người mình yêu sinh ra đứa con thuộc về họ, mà đứa trẻ này vừa hay cũng là đứa bé được đối phương yêu thương mong ngóng?
Sóng mũi Lâm Dao cay xè, dường như sắp rơi nước mắt.
Triệu Hằng thấy vậy liền sốt ruột, tay chân luống cuống dỗ dành nàng, hôn lên má nàng, còn nắm lấy đầu ngón tay nàng nói: “Đừng khóc, tổn hại thân thể.”
Lâm Dao hít hít mũi, hỏi: “Lỡ như là một nữ nhi thì sao?” Thật ra trong mắt Lâm Dao, con trai cũng được, mà con gái cũng tốt, đều là bảo bối trong lòng nàng, nhưng trong mắt người đời, lại chỉ có con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp.
Triệu Hằng lại cực kỳ tự nhiên nói: “Chúng ta cũng không thể chỉ có một đứa con đúng không?”
Lâm Dao cuối cùng cũng nhịn không được mà òa khóc, sau đấy còn chùi hết nước mắt vào áo Triệu Hằng, dáng vẻ trẻ con ấy chỉ khiến Triệu Hằng cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng càng nhiều là yêu thương ngập tràn, hắn nói: “Ngực áo không đủ thì còn có tay áo nữa, kiểu gì cũng sẽ đủ thôi.”
Lâm Dao nhịn không được mà bật cười, giả vờ tức giận đập lên ngực Triệu Hằng vài cái, hai người lại lần nữa ôm lấy nhau, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng được lấp đầy, nỗi lo âu bao ngày nay của Lâm Dao cũng tan biến, Triệu Hằng vừa dịu dàng vừa nhỏ nhẹ vỗ vỗ sau lưng nàng.
Hai người nói xong thì cùng nhau lên giường, Lâm Dao lại chậm chạp không ngủ, Triệu Hằng liền hỏi: “Còn muốn luyện chữ à?”
Lâm Dao nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Thư phòng ở ngay cách vách, Triệu Hằng ngồi trên ghế thái sư sau bàn nhìn Lâm Dao luyện chữ, vừa mới đầu nàng còn có hơi không được tự nhiên, dù sao ánh mắt Triệu Hằng cũng quá nóng bỏng, nhưng một khi bắt đầu luyện thì đã không tự giác mà đắm chìm vào.
Một lúc sau, đợi viết xong mới phát hiện Triệu Hằng đang mài mực: “Thật là vất vả cho Tam gia rồi.”
Hiển nhiên Triệu Hằng rất ít khi mài mực cho người khác, tuy đã cực kỳ cẩn thận nhưng bên ngoài nghiên mực vẫn có chút mực nước trào ra, sau khi thấy Lâm Dao nhìn qua thì có hơi uất ức nói: “Đây là lần đầu tiên.”
Lâm Dao không khỏi bật cười, thơm nhẹ một cái lên má Triệu Hằng, đợi khi định rụt người về mới phát hiện, tay của Triệu Hằng đã đặt phía sau eo nàng, là sợ nàng té ngã.
Đợi khi Lâm Dao viết xong, Triệu Hằng liền nhìn vào, sau đó chỉ vào mấy chữ nói: “Chỗ này, còn có chỗ này nữa... đã được rồi.”
Lâm Dao phát hiện nét chữ thật sự sẽ thay đổi theo tâm trạng của người viết, chữ được viết ra lúc này đã dịu dàng hơn trước kia mấy phần, nét chữ của Vệ phu nhân vốn thanh tú, bây giờ lại thêm vào vài phần ý vị đặc trưng của nàng.
Viết chữ xong, đêm cũng đã khuya, đương nhiên là phải ngủ rồi. Đêm khuya yên tĩnh, Lâm Dao tỉnh dậy vì khát, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền thấy Triệu Hằng đang ngồi ở mép giường, đôi mắt do thức khuya có hơi đỏ, dáng vẻ như cả đêm không ngủ.
Điều này khiến Lâm Dao cực kỳ kinh ngạc, nhịn không được nói: “Tam gia, có phải chàng có chỗ nào không khỏe không?”
Triệu Hằng lại nói: “Ta sợ không cẩn thận mà đá nhầm nàng”
Lâm Dao dở khóc dở cười nói: “Ngày thường Tam gia ngủ cũng đã rất ổn định, trước nay vẫn luôn nghiêm chỉnh, sao đột nhiên lại đá người được? Đừng lo lắng, ngày mai còn phải dậy sớm nữa, mau ngủ đi.”
Triệu Hằng đáp một tiếng, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Có phải khát nước không?”
Lâm Dao gật đầu, Triệu Hằng lập tức nhảy dựng lên, động tác hơi mạnh, phát ra tiếng động cực lớn, sau đó hét lên: “Người đâu!”
Vốn dĩ sau khi Lâm Dao có thai mọi người vẫn luôn có hơi căng thẳng, nhất là Tào ma ma, quả thật là cẩn thận từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhìn chằm chằm vào ăn uống ngủ nghỉ của Lâm Dao, nếu không cũng sẽ không nhất quyết bắt Triệu Hằng phải rửa sạch người.
Quả nhiên Triệu Hằng vừa gọi một tiếng như vậy, bên ngoài lập tức liền truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Tào ma ma, còn có Mậu Xuân ở bên ngoài vừa bị Tào ma ma kêu dậy, thêm cả Lý Hiện ngay tức thì xông vào.
Sắc mặt Tào ma ma trắng bệch, lớn tiếng nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?” Nói xong lại nhìn Lâm Dao, lúc này Lâm Dao đang dựa nửa người vào giường, sắc mặt... hồng hào căng mịn, vẻ mặt này cũng là vì vừa mới tỉnh dậy, nhìn cũng không có gì không ổn, bà ấy có hơi ngơ ngác, hỏi: “Tam gia, phu nhân bọn ta sao thế?”
Thấy cả đống người đang nhìn chằm chằm mình, Triệu Hằng ho mạnh một tiếng, nói: “A Dao nói mình khát nước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.