Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 11:
Hồng Diệp Tự Hỏa
25/09/2024
Hôm nay sau khi nghị sự ở Ngự Thư Phòng, Hoàng Đế cố tình gọi các phi tần ở lại ăn cơm.
Đường Thi nuốt nước miếng, chỉ có sáu người ăn nhưng bày tận ba cái bàn, trên bàn trải một chiếc khăn trải bàn màu trắng, thái giám bưng những chiếc khay đỏ đựng thức ăn lên, một lát sau thức ăn đã được bày kín ba chiếc bàn.
Đường Thi lặng lẽ đếm, có tám mươi món ăn, còn chưa tính đến các loại hoa quả điểm tâm tráng miệng sau khi ăn xong đâu đấy.
Xa xỉ, quá xa xỉ!
“Ban ngồi!” Bên trên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Thiên Hành Đế.
Thục Phi vội vàng dẫn đầu phúc thân hành lễ: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Đường Thi cũng học theo, chờ Thục Phi, Lý Chiêu dung, An Tần đều ngồi xuống, nàng mới ngồi xuống bên cạnh, cuối cùng là đến Chu Tài nhân.
Tiểu tổ thừa cơ kiếm lợi của nàng và Chu Tài nhân ngồi ở cuối cùng.
Chờ Hoàng Đế động đũa các phi tần mới cầm đũa lên, nhưng vì cố tỏ vẻ đoan trang nên tất cả mọi người đều có vẻ khép nép hơn, các nàng chỉ gắp đồ ăn gần mình nhất, hơn nữa lúc ăn cũng vô cùng thong thả chậm rãi.
Đường Thi vốn vô cùng vui sướng vì sắp được ăn một bữa tiệc lớn, nhưng lại bị bầu không khí căng thẳng này khiến nàng chẳng còn muốn ăn uống gì nữa.
Có đồ ăn ngon mà chỉ được nhìn không thể ăn uống một cách thoải mái, khổ quá đi mà, trong lòng nàng đầy rẫy nỗi oán hựn.
【Mấy người này có bị khùm không thế? Sáu người ăn cơm mà bày tận ba bàn thức ăn, nhiều món có với tới đâu mà ăn, còn ăn trong bầu không khí im lặng như thế này nữa chứ.】
Qua Qua:【Ký chủ ơi, ngày thường chỉ có một mình Hoàng Đế cũng phải bày ba bàn thức ăn như thế này á.】
Đường Thi:【Giai cấp thống trị đáng ghét, lối sống xa hoa của giai cấp thống trị càng làm lộ rõ sự th.ối nát của cái xã hội phong kiến này, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.】
Thiên Hành Đế đặt đũa xuống.
Quảng Tuyền hầu hạ bên cạnh vội vàng tiến lên châm trà cho hắn.
Thục Phi thấy thế vội vàng đặt đũa theo, sau đó là Lý Chiêu dung, An Tần, Chu Tài nhân, Đường Thi chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, cũng lưu luyến đặt đũa xuống, trong lòng không ngừng kêu rên.
【Ghét nhất là phải đi ăn cơm cùng với ông chủ hay khách hàng, dễ bị nhồi máu cơ tim với dễ tổn thọ lắm đấy.】
Thiên Hành Đế không thay đổi sắc mặt khi nghe thấy người nào đó chửi rủa, hắn liếc mắt nhìn lướt qua các phi tần, rồi lại cầm đũa lên: “Món ăn hôm nay không hợp khẩu vị các nàng à?”
“Sao Hoàng Thượng lại nói như vậy, tay nghề của Ngự Thiện Phòng tốt lắm đấy ạ, thần thiếp chưa bao giờ được ăn món đầu sư tử (thịt viên lớn) ngon như thế này đâu ạ.” Thục Phi cười khanh khách mà tiếp lời.
An Tần cũng vội vàng thể hiện rằng bản thân chưa từng được ăn món ăn nào ngon đến vậy.
Lý Chiêu dung còn trích dẫn một câu thơ để ca ngợi.
Đường Thi và Chu Tài nhân ngồi co rúm lại như chim cút ở vị trí cuối cùng, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Nhưng ánh mắt Hoàng Đế vẫn lướt tới, ngay sau đó mấy người Thục Phi cũng nhìn sang, khuôn mặt Đường Thi lập tức đỏ bừng lên, nàng căng thẳng đến mức chân tay luống cuống: “Ngon, ăn rất ngon ạ.”
Nói xong, nàng còn bưng bát múc một miếng to cho vào miệng khiến hai má phồng lên, trông giống hệt một chú sóc con cố gắng gặm hạt dẻ như để chứng minh độ tin cậy trong lời nói của mình.
Khiến mấy người Thục Phi nhịn không được mà bật cười.
Ngay cả trong mắt Thiên Hành Đế cũng hiện lên một ý cười khó nhận biết, hắn có một chút ấn tượng với vị phi tần này, nàng ấy nhát gan ít nói, cũng có thể coi như một ngoại lệ trong số các phi tần hậu cung.
Chu Tài nhân cũng học theo Đường Thi, nàng ta cũng múc một miếng cơm thật to thể hiện bản thân cũng rất hài lòng với thức ăn.
Thiên Hành Đế không nhìn qua đó nữa, cười nói: “Dùng bữa đi.”
Mọi người lại cầm đũa lên.
Lúc này Đường Thi mới thở phào nhẹ nhõm nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, sự căng thẳng cũng giảm bớt đi đôi chút, nàng liếc mắt qua thì thấy An Tần ở bên cạnh đang ăn tôm hùm.
Tiểu thái giám đứng hầu đang lột vỏ tôm, lộ phần thịt tôm trắng như tuyết, chấm thêm chút nước chấm, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon.
Bây giờ Đường Thi mới phát hiện trên bàn ăn có bày mấy món hải sản, nàng không khỏi có chút hoài niệm.
【Quào, không ngờ trong cung còn có hải sản, tôm hùm ngon quá đi mất, sò nướng cũng rất thơm. Nếu có thêm mấy món như bào ngư xào tỏi, mực nướng, tôm tích nướng muối tiêu, cua xào cay… Thì càng tốt, ta nhớ những ngày tháng muốn ăn hải sản lúc nào thì ăn trước kia quá đi mất.】
Trên bàn có vài tầm mắt không rõ rơi lên người An Tần, thậm chí Thiên Hành Đế cũng nghiêm túc nhìn nàng ta.
Hắn biết rất rõ lý lịch của mấy phi tần này.
Thục Phi, Lý Chiêu dung, Đường Tần, Chu Tài nhân đều là người Kinh Thành chưa từng đến biển bao giờ, chỉ có An Tần đến từ vùng đất Tế Châu gần biển.
An Tần cũng phát hiện ra mọi người đều đang nhìn về phía nàng ta, nói đúng hơn họ đang nhìn phần th.ịt tôm trong bát của nàng ta. Thục Phi không giấu được sự gh/en t/ị dưới đáy mắt, sắc mặt Lý Chiêu dung có chút khó coi, Hoàng Thượng nhìn nàng ta bằng ánh mắt nóng rực trước nay chưa từng có.
Trong phút chốc An Tần đã hiểu ngay, tất cả mọi người đều hiểu lầm giọng nói đó có liên quan đến nàng ta.
Nàng ta bỗng có một suy nghĩ táo bạo, quyết định tương kế tựu kế giơ đũa gắp một con sò nướng sau đó thuần thục bóc vỏ ăn, lộ vẻ mặt như đang nhớ đến những chuyện xưa cũ.
Dáng vẻ này đủ để chứng minh suy đoán của mọi người là đúng.
Bàn tay trái đặt dưới bàn của Thục Phi nắm chặt lấy chiếc khăn tay, An Tần có năng lực qu.ỷ thần khó có thể đoán trước như vậy, các nàng lấy gì để tranh sủng với nàng ta đây? Không thấy Hoàng Thượng đã nhìn nàng ta rất nhiều lần rồi à?
Lý Chiêu dung cũng cảm thấy không quá dễ chịu, tại sao một nữ nhân dối trá như An Tần lại may mắn đến vậy chứ?
Thiên Hành Đế là người từng trải, hắn thản nhiên quay đi chỗ khác bảo thái giám lột hải sản cho các phi tử không nhìn nàng ta nữa.
Đường Thi đang thèm ăn hải sản nhưng lại ngại đứng dậy gắp hải sản ăn, nàng vừa nghe vậy đã vui vẻ hẳn lên, bắt đầu ăn hải sản đã được bóc sẵn trong bát.
【Qua Qua, ăn ngon lắm luôn á, con bào ngư này mập ú ụ luôn nè.】
【Tôm tích cũng rất ngon, ta vẫn muốn ăn thêm hai con nữa.】
An Tần lập tức duỗi tay gắp thêm hai con tôm tích, Thục Phi bực mình cúi đầu, nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt nàng ta cũng biến mất.
Đường Thi không hề cảm nhận được những biến động không rõ ràng trên bàn ăn. Nàng chỉ cảm thấy hiện tại ăn cơm thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì An Tần bên cạnh cũng ăn liên tục, nàng ta đã thả lỏng hơn rất nhiều rồi đấy. Hình như cẩu Hoàng Đế đột nhiên phát hiện ra bản thân cũng có lương tâm, nên mới ra lệnh cho thái giám thỉnh thoảng di chuyển vị trí đĩa thức ăn, thế là nàng có thể gắp được nhiều món ăn hơn rồi.
Thức ăn ở chỗ Hoàng Đế ngon thật đấy, Đường Thi vui vẻ ăn uống nên không chửi thầm Hoàng Đế nữa.
Ăn xong, nàng lặng lẽ xoa xoa cái bụng nhỏ đã căng phồng lên.
【Qua Qua, ta no căng luôn rồi.】
Qua Qua:【Ai bảo ngươi ăn nhiều như thế làm gì, ăn không nổi nữa thì đừng có mà ăn chứ.】
Đường Thi tỏ vẻ đáng thương:【Ngươi chẳng biết gì cả, bây giờ không có kỹ thuật làm đông lạnh, Kinh Thành lại không có biển, muốn ăn được một bữa hải sản cũng không dễ dàng gì. Ta đoán Hoàng Thượng cũng chỉ được ăn vài lần trong một tháng, có lẽ cả đời này ta chỉ được ăn ké một bữa như vậy thôi, tất nhiên phải cố gắng ăn nhiều một chút chứ.】
Lâu lắm rồi An Tần không ăn nhiều thức ăn đến vậy, lúc ăn thì không thấy làm sao cả, sau khi ăn xong mới cảm thấy hơi buồn nôn, sắc mặt nàng ta cũng không thoải mái.
Thiên Hành Đế phất tay ra hiệu cho người dâng sơn trà giúp dạ dày dễ tiêu hoá hơn lên.
Thục Phi và Lý Chiêu dung nhìn trà sơn trà chua lòm, tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Vậy mà giọng nói vui vẻ kia vẫn cứ vang lên bên tai:【Ta thích uống nước sơn tra ngâm nhất, nếu cho thêm một chút mật ong nữa thì toẹt với ông mặt trời luôn, ôi cái vị chua chua ngọt ngọt này.】
An Tần vốn không thích ăn đồ chua, nàng ta nghe thấy thế thì cố kiềm chế cảm xúc ghét bỏ mà nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lộ vẻ như đang thưởng thức mật ong vậy.
Ăn cơm xong, Đường Thi mới phát hiện các phi tần hơi kỳ lạ.
Nhưng nàng cũng không quan tâm lắm. Đột nhiên nàng xuyên không đến đây nên cũng không thân thiết với những phi tần khác, hơn nữa nàng là một thanh niên của xã hội chủ nghĩa sao có thể làm mấy cái trò con bòa đó được, vẫn nên trốn xa một chút thôi.
Nhưng hôm nay Hoàng Đế cũng kỳ lạ không kém, trước đó hắn chỉ gọi các nàng đến ngồi một hai canh giờ buổi sáng đã cho về rồi, có lúc còn chả có cơ hội gặp mặt nữa cơ.
Tại sao hôm nay hắn lại bảo bọn họ ở lại ăn cơm chung, ăn xong rồi mà vẫn chưa có ý định thả cho các nàng về, Hoàng Đế muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ còn định bảo tối nay các nàng ở lại "ấy" một lần à? Cũng không phải là không được, nhưng phải chờ nàng tiêu hóa đã rồi tính.
Ăn quá no, Đường Thi bị cơn buồn ngủ bao vây, nàng ngồi trên ghế nhưng hai mí mắt bắt đầu díp lại, gật gù như con gà mổ thóc.
Lý Chiêu dung thấy bộ dạng không tim không phổi của nàng, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị. Quả nhiên Đường Tần là một kẻ ngốc, chỉ cần được ăn uống no đủ là có thể mặc kệ mọi thứ. Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, không hiểu chuyện gì như nàng ấy cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Tại sao ký chủ kia lại không phải là Đường Tần, nếu không thì là Chu Tài nhân cũng được mà.
Ít nhất hai người đó không khiến người khác chán ghét như vậy.
Khi Đường Thi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Qua Qua đột nhiên xuất hiện.
【Ký chủ, Quan Triều kéo Chúc Tinh Nghiệp và một đám người nữa tiến cung kìa.】
Cơn buồn ngủ của Đường Thi bay sạch sẽ, đột nhiên nàng cảm thấy tỉnh táo hẳn: 【Quào, chuẩn bị được xem trò vui rồi à?】
Qua Qua hiểu rõ Đường Thi, thoạt nhìn có vẻ nhát gan, nhưng nàng ấy thích mấy chuyện ồn ào náo nhiệt này nhất đấy, vì cuộc sống hoàng cung cổ đại cũng nhàm chán quá rồi.
【Toẹt vời, xem ra chúng ta sắp được xem phát sóng trực tiếp rồi, không cần ta phải thuật lại nữa. Ký chủ có thấy kích động không?】
Đường Thi nói:【Kích động chứ sao không. Ta rất thích tính cách nói là làm ngay của Quan Thượng thư đấy, chuyện hôm nay thì đừng để đến ngày mai.】
Dưới ánh mắt trông mong của một đám người, Quan Triều dẫn theo mười mấy người tiến cung cầu kiến, trong đó còn có cả Cát Kinh Nghĩa.
À, ông lão này mặt dày mày dạn đến xem náo nhiệt, dù sao người trẻ tuổi vô sỉ, lòng dạ thâm sâu có thể lừa gạt được ông lão Quan Triều như Chúc Tinh Nghiệp cũng hiếm thấy lắm đấy.
Vừa thấy Hoàng Đế, Quan Triều đã lên tiếng trước: “Hoàng Thượng, Chúc Tinh Nghiệp không biết tu dưỡng đức hạnh, cấu kết với nha hoàn, bàn mưu tính kế hãm hại Lâm cô nương, mong Hoàng Thượng cách chức biên tu ở Hàn Lâm Viện của hắn ta.”
Quan Triều tin rằng.
Chắc chắn bệ hạ sẽ muốn để một người có phẩm hạnh không tốt, vì muốn leo lên cành cao mà bất chấp mọi thủ đoạn như Chúc Tinh Nghiệp biết đến sự tồn tại của giọng nói thần bí kia.
Quả nhiên, ông ta đã đoán đúng suy nghĩ của Thiên Hành Đế.
Thiên Hành Đế vui vẻ hạ chỉ: "Bãi bỏ chức biên tu ở Hàn Lâm Viện của Chúc Tinh Nghiệp, biếm làm thứ dân.”
Chong đèn ngày đêm đọc sách suốt mười năm, vất vả lắm mới đỗ đạt công danh, làm sao Chúc Tinh Nghiệp có thể cam chịu bị tước đoạt công danh như thế này chứ. Cho dù hắn ta không muốn làm mất lòng Quan Triều đến đâu, thì hôm nay hắn ta cũng phải đứng ra ngụy biện cho chính mình: “Hoàng Thượng, vi thần bị oan. Vi thần không biết nhạc phụ đại nhân nghe lời gièm pha, vu khống vi thần từ ai mà nói như vậy, xin Hoàng Thượng làm chủ cho vi thần.”
Quan Triều cũng có chuẩn bị mới đến: “Hoàng Thượng, vi thần đã nhờ Hình bộ điều tra rõ ngọn nguồn mọi việc, chứng cứ đều ở chỗ Cát đại nhân.”
Cát - người đi xem náo nhiệt - Kinh Nghĩa ngây người.
Ông ta chỉ đi theo hóng hớt chuyện của đồng liêu thôi mà, mới qua một hai canh giờ, ông ta tra được cái r/ắm ấy. Lại nói, đây là chuyện nhà của người khác, không phải việc mà Hình Bộ bọn họ nên quản, ông ta c/ướp đâu ra bằng chứng hả?
Lão già Quan Triều giảo hoạt này dám hãm hại ông ta.
Nhưng vẫn có người không biết mà tin tưởng.
Đường Thi cảm thán:【Cát Thượng thư giỏi thật, ngài ấy điều tra được chứng cứ quan trọng nhanh như vậy, ngưỡng mộ ngài ấy quá đi mất.】
【Ngài ấy định lấy lại công bằng cho những người xui xẻo kia đúng không? Ngài ấy đúng là một vị quan thanh liêm, chính trực.】
Cát Kinh Nghĩa nghe thấy giọng nói thần bí đó nói như vậy, là biết chuyện này đã được quyết định xong xuôi rồi, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ đẩy lên đầu của ông ta nhằm che dấu ng.uồn tin tức.
Quan Triều quá xảo quyệt.
Quả nhiên, Thiên Hành Đế lên tiếng: “Nếu đã như thế, vụ án ngày hôm nay sẽ giao cho Cát đại nhân thẩm tra xử lí.”
Đường Thi nuốt nước miếng, chỉ có sáu người ăn nhưng bày tận ba cái bàn, trên bàn trải một chiếc khăn trải bàn màu trắng, thái giám bưng những chiếc khay đỏ đựng thức ăn lên, một lát sau thức ăn đã được bày kín ba chiếc bàn.
Đường Thi lặng lẽ đếm, có tám mươi món ăn, còn chưa tính đến các loại hoa quả điểm tâm tráng miệng sau khi ăn xong đâu đấy.
Xa xỉ, quá xa xỉ!
“Ban ngồi!” Bên trên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Thiên Hành Đế.
Thục Phi vội vàng dẫn đầu phúc thân hành lễ: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Đường Thi cũng học theo, chờ Thục Phi, Lý Chiêu dung, An Tần đều ngồi xuống, nàng mới ngồi xuống bên cạnh, cuối cùng là đến Chu Tài nhân.
Tiểu tổ thừa cơ kiếm lợi của nàng và Chu Tài nhân ngồi ở cuối cùng.
Chờ Hoàng Đế động đũa các phi tần mới cầm đũa lên, nhưng vì cố tỏ vẻ đoan trang nên tất cả mọi người đều có vẻ khép nép hơn, các nàng chỉ gắp đồ ăn gần mình nhất, hơn nữa lúc ăn cũng vô cùng thong thả chậm rãi.
Đường Thi vốn vô cùng vui sướng vì sắp được ăn một bữa tiệc lớn, nhưng lại bị bầu không khí căng thẳng này khiến nàng chẳng còn muốn ăn uống gì nữa.
Có đồ ăn ngon mà chỉ được nhìn không thể ăn uống một cách thoải mái, khổ quá đi mà, trong lòng nàng đầy rẫy nỗi oán hựn.
【Mấy người này có bị khùm không thế? Sáu người ăn cơm mà bày tận ba bàn thức ăn, nhiều món có với tới đâu mà ăn, còn ăn trong bầu không khí im lặng như thế này nữa chứ.】
Qua Qua:【Ký chủ ơi, ngày thường chỉ có một mình Hoàng Đế cũng phải bày ba bàn thức ăn như thế này á.】
Đường Thi:【Giai cấp thống trị đáng ghét, lối sống xa hoa của giai cấp thống trị càng làm lộ rõ sự th.ối nát của cái xã hội phong kiến này, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.】
Thiên Hành Đế đặt đũa xuống.
Quảng Tuyền hầu hạ bên cạnh vội vàng tiến lên châm trà cho hắn.
Thục Phi thấy thế vội vàng đặt đũa theo, sau đó là Lý Chiêu dung, An Tần, Chu Tài nhân, Đường Thi chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, cũng lưu luyến đặt đũa xuống, trong lòng không ngừng kêu rên.
【Ghét nhất là phải đi ăn cơm cùng với ông chủ hay khách hàng, dễ bị nhồi máu cơ tim với dễ tổn thọ lắm đấy.】
Thiên Hành Đế không thay đổi sắc mặt khi nghe thấy người nào đó chửi rủa, hắn liếc mắt nhìn lướt qua các phi tần, rồi lại cầm đũa lên: “Món ăn hôm nay không hợp khẩu vị các nàng à?”
“Sao Hoàng Thượng lại nói như vậy, tay nghề của Ngự Thiện Phòng tốt lắm đấy ạ, thần thiếp chưa bao giờ được ăn món đầu sư tử (thịt viên lớn) ngon như thế này đâu ạ.” Thục Phi cười khanh khách mà tiếp lời.
An Tần cũng vội vàng thể hiện rằng bản thân chưa từng được ăn món ăn nào ngon đến vậy.
Lý Chiêu dung còn trích dẫn một câu thơ để ca ngợi.
Đường Thi và Chu Tài nhân ngồi co rúm lại như chim cút ở vị trí cuối cùng, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Nhưng ánh mắt Hoàng Đế vẫn lướt tới, ngay sau đó mấy người Thục Phi cũng nhìn sang, khuôn mặt Đường Thi lập tức đỏ bừng lên, nàng căng thẳng đến mức chân tay luống cuống: “Ngon, ăn rất ngon ạ.”
Nói xong, nàng còn bưng bát múc một miếng to cho vào miệng khiến hai má phồng lên, trông giống hệt một chú sóc con cố gắng gặm hạt dẻ như để chứng minh độ tin cậy trong lời nói của mình.
Khiến mấy người Thục Phi nhịn không được mà bật cười.
Ngay cả trong mắt Thiên Hành Đế cũng hiện lên một ý cười khó nhận biết, hắn có một chút ấn tượng với vị phi tần này, nàng ấy nhát gan ít nói, cũng có thể coi như một ngoại lệ trong số các phi tần hậu cung.
Chu Tài nhân cũng học theo Đường Thi, nàng ta cũng múc một miếng cơm thật to thể hiện bản thân cũng rất hài lòng với thức ăn.
Thiên Hành Đế không nhìn qua đó nữa, cười nói: “Dùng bữa đi.”
Mọi người lại cầm đũa lên.
Lúc này Đường Thi mới thở phào nhẹ nhõm nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, sự căng thẳng cũng giảm bớt đi đôi chút, nàng liếc mắt qua thì thấy An Tần ở bên cạnh đang ăn tôm hùm.
Tiểu thái giám đứng hầu đang lột vỏ tôm, lộ phần thịt tôm trắng như tuyết, chấm thêm chút nước chấm, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon.
Bây giờ Đường Thi mới phát hiện trên bàn ăn có bày mấy món hải sản, nàng không khỏi có chút hoài niệm.
【Quào, không ngờ trong cung còn có hải sản, tôm hùm ngon quá đi mất, sò nướng cũng rất thơm. Nếu có thêm mấy món như bào ngư xào tỏi, mực nướng, tôm tích nướng muối tiêu, cua xào cay… Thì càng tốt, ta nhớ những ngày tháng muốn ăn hải sản lúc nào thì ăn trước kia quá đi mất.】
Trên bàn có vài tầm mắt không rõ rơi lên người An Tần, thậm chí Thiên Hành Đế cũng nghiêm túc nhìn nàng ta.
Hắn biết rất rõ lý lịch của mấy phi tần này.
Thục Phi, Lý Chiêu dung, Đường Tần, Chu Tài nhân đều là người Kinh Thành chưa từng đến biển bao giờ, chỉ có An Tần đến từ vùng đất Tế Châu gần biển.
An Tần cũng phát hiện ra mọi người đều đang nhìn về phía nàng ta, nói đúng hơn họ đang nhìn phần th.ịt tôm trong bát của nàng ta. Thục Phi không giấu được sự gh/en t/ị dưới đáy mắt, sắc mặt Lý Chiêu dung có chút khó coi, Hoàng Thượng nhìn nàng ta bằng ánh mắt nóng rực trước nay chưa từng có.
Trong phút chốc An Tần đã hiểu ngay, tất cả mọi người đều hiểu lầm giọng nói đó có liên quan đến nàng ta.
Nàng ta bỗng có một suy nghĩ táo bạo, quyết định tương kế tựu kế giơ đũa gắp một con sò nướng sau đó thuần thục bóc vỏ ăn, lộ vẻ mặt như đang nhớ đến những chuyện xưa cũ.
Dáng vẻ này đủ để chứng minh suy đoán của mọi người là đúng.
Bàn tay trái đặt dưới bàn của Thục Phi nắm chặt lấy chiếc khăn tay, An Tần có năng lực qu.ỷ thần khó có thể đoán trước như vậy, các nàng lấy gì để tranh sủng với nàng ta đây? Không thấy Hoàng Thượng đã nhìn nàng ta rất nhiều lần rồi à?
Lý Chiêu dung cũng cảm thấy không quá dễ chịu, tại sao một nữ nhân dối trá như An Tần lại may mắn đến vậy chứ?
Thiên Hành Đế là người từng trải, hắn thản nhiên quay đi chỗ khác bảo thái giám lột hải sản cho các phi tử không nhìn nàng ta nữa.
Đường Thi đang thèm ăn hải sản nhưng lại ngại đứng dậy gắp hải sản ăn, nàng vừa nghe vậy đã vui vẻ hẳn lên, bắt đầu ăn hải sản đã được bóc sẵn trong bát.
【Qua Qua, ăn ngon lắm luôn á, con bào ngư này mập ú ụ luôn nè.】
【Tôm tích cũng rất ngon, ta vẫn muốn ăn thêm hai con nữa.】
An Tần lập tức duỗi tay gắp thêm hai con tôm tích, Thục Phi bực mình cúi đầu, nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt nàng ta cũng biến mất.
Đường Thi không hề cảm nhận được những biến động không rõ ràng trên bàn ăn. Nàng chỉ cảm thấy hiện tại ăn cơm thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì An Tần bên cạnh cũng ăn liên tục, nàng ta đã thả lỏng hơn rất nhiều rồi đấy. Hình như cẩu Hoàng Đế đột nhiên phát hiện ra bản thân cũng có lương tâm, nên mới ra lệnh cho thái giám thỉnh thoảng di chuyển vị trí đĩa thức ăn, thế là nàng có thể gắp được nhiều món ăn hơn rồi.
Thức ăn ở chỗ Hoàng Đế ngon thật đấy, Đường Thi vui vẻ ăn uống nên không chửi thầm Hoàng Đế nữa.
Ăn xong, nàng lặng lẽ xoa xoa cái bụng nhỏ đã căng phồng lên.
【Qua Qua, ta no căng luôn rồi.】
Qua Qua:【Ai bảo ngươi ăn nhiều như thế làm gì, ăn không nổi nữa thì đừng có mà ăn chứ.】
Đường Thi tỏ vẻ đáng thương:【Ngươi chẳng biết gì cả, bây giờ không có kỹ thuật làm đông lạnh, Kinh Thành lại không có biển, muốn ăn được một bữa hải sản cũng không dễ dàng gì. Ta đoán Hoàng Thượng cũng chỉ được ăn vài lần trong một tháng, có lẽ cả đời này ta chỉ được ăn ké một bữa như vậy thôi, tất nhiên phải cố gắng ăn nhiều một chút chứ.】
Lâu lắm rồi An Tần không ăn nhiều thức ăn đến vậy, lúc ăn thì không thấy làm sao cả, sau khi ăn xong mới cảm thấy hơi buồn nôn, sắc mặt nàng ta cũng không thoải mái.
Thiên Hành Đế phất tay ra hiệu cho người dâng sơn trà giúp dạ dày dễ tiêu hoá hơn lên.
Thục Phi và Lý Chiêu dung nhìn trà sơn trà chua lòm, tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Vậy mà giọng nói vui vẻ kia vẫn cứ vang lên bên tai:【Ta thích uống nước sơn tra ngâm nhất, nếu cho thêm một chút mật ong nữa thì toẹt với ông mặt trời luôn, ôi cái vị chua chua ngọt ngọt này.】
An Tần vốn không thích ăn đồ chua, nàng ta nghe thấy thế thì cố kiềm chế cảm xúc ghét bỏ mà nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lộ vẻ như đang thưởng thức mật ong vậy.
Ăn cơm xong, Đường Thi mới phát hiện các phi tần hơi kỳ lạ.
Nhưng nàng cũng không quan tâm lắm. Đột nhiên nàng xuyên không đến đây nên cũng không thân thiết với những phi tần khác, hơn nữa nàng là một thanh niên của xã hội chủ nghĩa sao có thể làm mấy cái trò con bòa đó được, vẫn nên trốn xa một chút thôi.
Nhưng hôm nay Hoàng Đế cũng kỳ lạ không kém, trước đó hắn chỉ gọi các nàng đến ngồi một hai canh giờ buổi sáng đã cho về rồi, có lúc còn chả có cơ hội gặp mặt nữa cơ.
Tại sao hôm nay hắn lại bảo bọn họ ở lại ăn cơm chung, ăn xong rồi mà vẫn chưa có ý định thả cho các nàng về, Hoàng Đế muốn làm cái gì đây? Chẳng lẽ còn định bảo tối nay các nàng ở lại "ấy" một lần à? Cũng không phải là không được, nhưng phải chờ nàng tiêu hóa đã rồi tính.
Ăn quá no, Đường Thi bị cơn buồn ngủ bao vây, nàng ngồi trên ghế nhưng hai mí mắt bắt đầu díp lại, gật gù như con gà mổ thóc.
Lý Chiêu dung thấy bộ dạng không tim không phổi của nàng, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị. Quả nhiên Đường Tần là một kẻ ngốc, chỉ cần được ăn uống no đủ là có thể mặc kệ mọi thứ. Đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, không hiểu chuyện gì như nàng ấy cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Tại sao ký chủ kia lại không phải là Đường Tần, nếu không thì là Chu Tài nhân cũng được mà.
Ít nhất hai người đó không khiến người khác chán ghét như vậy.
Khi Đường Thi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì Qua Qua đột nhiên xuất hiện.
【Ký chủ, Quan Triều kéo Chúc Tinh Nghiệp và một đám người nữa tiến cung kìa.】
Cơn buồn ngủ của Đường Thi bay sạch sẽ, đột nhiên nàng cảm thấy tỉnh táo hẳn: 【Quào, chuẩn bị được xem trò vui rồi à?】
Qua Qua hiểu rõ Đường Thi, thoạt nhìn có vẻ nhát gan, nhưng nàng ấy thích mấy chuyện ồn ào náo nhiệt này nhất đấy, vì cuộc sống hoàng cung cổ đại cũng nhàm chán quá rồi.
【Toẹt vời, xem ra chúng ta sắp được xem phát sóng trực tiếp rồi, không cần ta phải thuật lại nữa. Ký chủ có thấy kích động không?】
Đường Thi nói:【Kích động chứ sao không. Ta rất thích tính cách nói là làm ngay của Quan Thượng thư đấy, chuyện hôm nay thì đừng để đến ngày mai.】
Dưới ánh mắt trông mong của một đám người, Quan Triều dẫn theo mười mấy người tiến cung cầu kiến, trong đó còn có cả Cát Kinh Nghĩa.
À, ông lão này mặt dày mày dạn đến xem náo nhiệt, dù sao người trẻ tuổi vô sỉ, lòng dạ thâm sâu có thể lừa gạt được ông lão Quan Triều như Chúc Tinh Nghiệp cũng hiếm thấy lắm đấy.
Vừa thấy Hoàng Đế, Quan Triều đã lên tiếng trước: “Hoàng Thượng, Chúc Tinh Nghiệp không biết tu dưỡng đức hạnh, cấu kết với nha hoàn, bàn mưu tính kế hãm hại Lâm cô nương, mong Hoàng Thượng cách chức biên tu ở Hàn Lâm Viện của hắn ta.”
Quan Triều tin rằng.
Chắc chắn bệ hạ sẽ muốn để một người có phẩm hạnh không tốt, vì muốn leo lên cành cao mà bất chấp mọi thủ đoạn như Chúc Tinh Nghiệp biết đến sự tồn tại của giọng nói thần bí kia.
Quả nhiên, ông ta đã đoán đúng suy nghĩ của Thiên Hành Đế.
Thiên Hành Đế vui vẻ hạ chỉ: "Bãi bỏ chức biên tu ở Hàn Lâm Viện của Chúc Tinh Nghiệp, biếm làm thứ dân.”
Chong đèn ngày đêm đọc sách suốt mười năm, vất vả lắm mới đỗ đạt công danh, làm sao Chúc Tinh Nghiệp có thể cam chịu bị tước đoạt công danh như thế này chứ. Cho dù hắn ta không muốn làm mất lòng Quan Triều đến đâu, thì hôm nay hắn ta cũng phải đứng ra ngụy biện cho chính mình: “Hoàng Thượng, vi thần bị oan. Vi thần không biết nhạc phụ đại nhân nghe lời gièm pha, vu khống vi thần từ ai mà nói như vậy, xin Hoàng Thượng làm chủ cho vi thần.”
Quan Triều cũng có chuẩn bị mới đến: “Hoàng Thượng, vi thần đã nhờ Hình bộ điều tra rõ ngọn nguồn mọi việc, chứng cứ đều ở chỗ Cát đại nhân.”
Cát - người đi xem náo nhiệt - Kinh Nghĩa ngây người.
Ông ta chỉ đi theo hóng hớt chuyện của đồng liêu thôi mà, mới qua một hai canh giờ, ông ta tra được cái r/ắm ấy. Lại nói, đây là chuyện nhà của người khác, không phải việc mà Hình Bộ bọn họ nên quản, ông ta c/ướp đâu ra bằng chứng hả?
Lão già Quan Triều giảo hoạt này dám hãm hại ông ta.
Nhưng vẫn có người không biết mà tin tưởng.
Đường Thi cảm thán:【Cát Thượng thư giỏi thật, ngài ấy điều tra được chứng cứ quan trọng nhanh như vậy, ngưỡng mộ ngài ấy quá đi mất.】
【Ngài ấy định lấy lại công bằng cho những người xui xẻo kia đúng không? Ngài ấy đúng là một vị quan thanh liêm, chính trực.】
Cát Kinh Nghĩa nghe thấy giọng nói thần bí đó nói như vậy, là biết chuyện này đã được quyết định xong xuôi rồi, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ đẩy lên đầu của ông ta nhằm che dấu ng.uồn tin tức.
Quan Triều quá xảo quyệt.
Quả nhiên, Thiên Hành Đế lên tiếng: “Nếu đã như thế, vụ án ngày hôm nay sẽ giao cho Cát đại nhân thẩm tra xử lí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.