Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Trở Thành Sủng Phi Của Hậu Cung
Chương 12:
Hồng Diệp Tự Hỏa
27/09/2024
Dù sao Cát Kinh Nghĩa cũng là người có kinh nghiệm, ông ta nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết, không biết rõ ngọn nguồn, trong tay không có chứng cứ cũng không sao cả.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy chắc chắn lão già xấu xa Quan Triều kia chưa điều tra ra được gì, thế mà ông ta lại dám kiếm chuyện trước mặt Hoàng Đế, ông ta tính dựa vào giọng nói thần bí kia để gian lận có đúng không?
Nếu chỉ cần nói mỗi đáp án như thế thì ông ta cũng biết làm mà.
Ông ta ho nhẹ một tiếng: “Quan Thượng thư, ông tố cáo Chúc Tinh Nghiệp, sao còn kéo thêm cả đám người này đến đây làm gì?”
Quan Triều hừ lạnh một tiếng: “Tất cả bọn họ đều có liên quan đến vụ án này. T.ội đầu tiên là t.ội l/ừa hôn, ràng Chúc Tinh Nghiệp đã có thê tử, lại dám l/ừa lão phu rằng hắn ta chưa thành hôn. T.ội thứ hai, hắn ta dám cấu kết với nha hoàn Lâm gia, l/ừa g/ạt nữ tử nhà lành bỏ trốn. Người đứng cạnh hắn ta là cô nương Lâm gia bị hắn ta l/ừa, cô nương ấy bị hắn ta hủy hoại cả cuộc đời. Nữ tử áo đỏ ở phía sau từng là nha hoàn của Lâm cô nương, lúc trước là nàng ta giật dây bắc cầu cho Lâm cô nương và Chúc Tinh Nghiệp, giúp đỡ Lâm cô nương bỏ trốn, người bên trái nàng ta là Phạm Anh, tam công tử phủ Chinh Viễn Tướng quân…”
Quan Triều cũng đã điều tra được một số manh mối rồi, ông ta nhanh chóng chỉ ra danh tính tất cả những người có mặt tại hiện trường.
Câu nói này giống như một tia sét đánh thẳng xuống.
Lâm cô nương quay đầu nhìn chằm chằm Xuân Bích - người đã từng là nha hoàn của mình, hiện đang là tam thiếu phu nhân Phạm gia bằng ánh mắt khó tin.
Nàng ấy và Xuân Bích lớn lên cùng nhau, tình như tỷ muội, tại sao Xuân Bích lại hãm hại nàng ấy như vậy?
Xuân Bích bối rối khi bí mật giấu kín trong lòng bị Quan Triều vạch trần, mặc dù nàng ta vô cùng hoảng s.ợ nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nàng ta còn quỳ xuống đất dập đầu: “Oan uổng quá, đại nhân, nô tỳ một lòng trung thành với tiểu thư, sao nô tỳ có thể làm ra chuyện bán chủ như vậy chứ.”
Phạm Anh càng thêm hoang mang, hắn ta vốn đang uống rượu với mấy người bạn tốt ở bên ngoài, đột nhiên bị Quan Triều mời tới đây. Vừa tới cửa cung thì gặp Xuân Bích, họ chưa kịp nói gì với nhau đã bị dẫn vào đây rồi, hắn ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hôm nay nghe nói thê tử hiền lành ôn nhu của mình lại làm ra chuyện như vậy, Phạm Anh không tin: “Quan đại nhân, có phải ngài hiểu lầm chuyện gì rồi không? Tiểu tử biết rõ thân phận của nội tử, Phạm gia và tổ tiên Lâm gia có hôn ước. Sau khi Lâm cô nương nhiễm bệnh qua đời Lâm phu nhân đã nhận nha hoàn của Lâm cô nương làm con gái nuôi, duy trì hôn ước giữa hai nhà. Lâm phu nhân cũng đã phái người đến thương lượng với nhà tiểu tử về chuyện này.”
Ngụ ý là nhà bọn họ biết thân phận của Xuân Bích, Lâm gia không l/ừa hôn.
Cát Kinh Nghĩa nhìn Phạm Anh bằng ánh mắt đồng tình, một chàng trai hiền lành lại bị nữ nhân độc ác đó l/ừa hôn, bây giờ hắn ta còn nói đỡ cho đối phương.
Ông ta chỉ Lâm cô nương đứng bên cạnh Chúc Tinh Nghiệp nói: “Đây mới là tiểu thư Lâm gia, nàng ấy vẫn chưa qua đời.”
Xuân Bích vội vàng nói: “Phu quân, thiếp thân xin lỗi vì đã l/ừa chàng chuyện này, quả thật cô nương vẫn còn sống trên đời, nhưng… mẫu thân che giấu chuyện này để bảo vệ thanh danh của tiểu thư, nói với bên ngoài rằng cô nương đã qua đời. Sau đó mẫu thân nhớ tới việc thiếp thân dốc lòng chăm sóc người, nên mới nhận thiếp thân làm con gái nuôi.”
Phạm Anh không biết nên tin ai, thành hôn gần một năm, thê tử vẫn luôn là người lương thiện, dịu dàng, hào phóng, hiếu thuận, nhìn thế nào cũng không giống loại người như vậy.
Đường Thi nhìn trò khôi hài này, không khỏi lắc đầu.
【Tố chất tâm lý của người tên Xuân Bích này tốt thật đấy. Cũng phải thôi, một tiểu cô nương mười mấy tuổi đã biết tính toán tìm cách hãm hại tiểu thư nhà mình, để thay thế đối phương sống trong giàu sang phú quý, làm sao có thể là một người bình thường được chứ?】
【Lâm cô nương thật đáng thương, đường đường là một tiểu thư thế gia lại rơi vào tình cảnh như thế này. Nếu Cát đại nhân không điều tra rõ, chỉ s.ợ đến ch.ết nàng ấy cũng không biết rằng nha hoàn tốt thân thiết như tỷ muội trong nhà chính là một trong những thủ phạm gây ra bi kịch cuộc đời nàng ấy.】
Cát Kinh Nghĩa lo lắng vì không có chút manh mối nào.
Bà cố nội ơi, ngài đừng cảm thán nữa mà, ngài tiết lộ một số thông tin quan trọng để định tội đôi nam nữ chóa má này đi chứ.
Nếu không ông ta “nhìn rõ mọi việc” như thế nào hử?
Dù sao ông ta cũng là Hình bộ Thượng thư kinh nghiệm đầy mình, cho dù trong tay Cát Kinh Nghĩa không có chứng cứ thực tế nào thì ông ta vẫn có thể tự tin thẩm vấn tiếp: “Đúng thế không? Xuân Bích ngươi nói đi, vì sao trước đây ngươi liên tục sắp xếp Lâm cô nương "tình cờ" gặp gỡ Chúc Tinh Nghiệp, giúp Chúc Tinh Nghiệp chuyển thư cho Lâm cô nương, lại còn giúp bọn họ che giấu Lâm phu nhân?”
Xuân Bích cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Chúc Tinh Nghiệp: “Lúc trước cô nương có thiện cảm với Chúc Tinh Nghiệp, không buồn ăn uống, nô tỳ thật sự lo lắng cho sức khỏe của cô nương, lại không thể thuyết phục được cô nương, cho nên nô tỳ mới… Thiếp thân cũng không biết Chúc Tinh Nghiệp là loại người x.ấu xa đến mức đó, mới một năm đã dám phụ lòng cô nương. Cô nương, nô tỳ hối hận lắm, nếu sớm biết có kết quả như vậy nô tỳ thà bị cô nương ghét bỏ chứ nhất định không làm chuyện đó, chắc chắn nô tỳ sẽ báo lại với phu nhân ngay.”
Đường Thi vừa nhìn nàng ta biểu diễn, vừa lật quyển sách nhỏ.
【Giải Oscar nợ nàng ta một chiếc cúp vàng đấy. Chính nàng ta là người lên kế hoạch cho buổi gặp gỡ đầu tiên giữa Chúc Tinh Nghiệp và Lâm cô nương mà. Hôm đó trời mưa, nàng ta nói mình bỏ quên chiếc trâm ngọc bích muốn quay lại tìm, để một mình Lâm cô nương ở lại trong hành lang quanh chùa Thanh Sơn trú mưa. Lúc này con rắn bọn họ đặt trước trên hành lang bò ra, Lâm cô nương rất s.ợ rắn, cô nương ấy hoảng s.ợ lao vội ra bên ngoài, lao thẳng vào vòng tay Chúc Tinh Nghiệp, Chúc Tinh Nghiệp cầm cây gậy đ.uổi rắn lại bị rắn c.ắn cho một nhát.】
【Chậc chậc, anh hùng cứu mỹ nhân, khổ nhục kế, có đủ hết nè.】
【Lâm cô nương cảm động đến nước mắt lưng tròng, lại không biết Chúc Tinh Nghiệp tiêu tốn bốn trăm văn tiền để mua con rắn đó từ trong tay ông cụ Mân dưới chân núi. Còn vì sao hắn ta biết Lâm cô nương s.ợ rắn ấy hả? Tất nhiên là do Xuân Bích nói cho hắn ta biết chứ còn gì nữa.】
Cát Kinh Nghĩa mừng rỡ, bà cố nội tốt bụng quá, nhanh chóng cung cấp cho ông ta chứng cứ quan trọng như vậy, lại còn có cả nhân chứng nữa. Ông ta muốn mời bà cố nội này đến Hình bộ trấn thủ, vì Hình bộ còn rất nhiều vụ án cũ mãi chưa có manh mối gì.
Ông ta thẳng thừng vạch trần lời nói dối của Xuân Bích: “Ngươi nói dối. Hình Bộ đã điều tra rõ rồi, ban đầu hai người lên kế hoạch sắp đặt mọi thứ nên Lâm cô nương mới phải lòng Chúc Tinh Nghiệp. Ngươi nói cho Chúc Tinh Nghiệp biết Lâm cô nương sợ rắn nhất, Chúc Tinh Nghiệp tiêu tốn bốn trăm văn tiền để mua con rắn đó từ trong tay một ông cụ dưới chân núi, hắn ta đặt con rắn đó trên con đường Lâm cô nương phải đi qua, sau đó hắn ta cố tình để rắn c.ắn một nhát trong lúc cứu Lâm cô nương. Bây giờ Hình bộ đã tìm thấy người dân họ Mân kia, có thể mời ông ta đến đối chất với các ngươi bất cứ lúc nào.”
Tuy đã có chứng cứ, nhưng Xuân Bích không đích thân đi mua rắn nên nàng ta vẫn không chịu thừa nhận.
“Cát đại nhân, thiếp thân thật sự không biết Chúc Tinh Nghiệp đã mua con rắn đó, thiếp thân thật sự không lên kế hoạch sắp đặt gì với hắn ta hết. Nếu như đại nhân không tin, thiếp thân nguyện lấy cái ch.ết để tự chứng minh trong sạch của bản thân.”
Nói xong nàng ta định lao về phía cây cột bên phải, lại bị Phạm Anh đứng cạnh ôm chặt lấy: “A Bích, nàng bình tĩnh một chút, nàng không nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho hài tử trong bụng chứ.”
Đường Thi rất muốn tặng cho nàng ta một like.
【Hay lắm, sao nàng ta may mắn thế chứ, nàng ta mang thai như thể có thêm một tấm bùa hộ mệnh nữa, đến Cát thượng thư cũng phải e dè. Lỡ như x.ảy ra chuyện một x.ác hai mạng, thì khác nào gây thù với phủ Chinh Viễn tướng quân đâu?"
【Chắc nàng ta cũng không biết Chúc Tinh Nghiệp vẫn còn giữ tờ giấy nàng ta viết sở thích của Lâm cô nương đâu nhỉ, tất nhiên một kẻ tiểu nhân xảo trá như hắn ta sẽ giữ lại gì đó rồi.
Ngoài ra, hòa thượng béo ở chùa Thanh Sơn từng bắt gặp hai người lén lút nói chuyện với nhau, sau đó Chúc Tinh Nghiệp đã chi năm lượng bạc bịt miệng hắn ta.】
Cát Kinh Nghĩa lập tức bỏ qua Xuân Bích, chĩa mũi dùi vào Chúc Tinh Nghiệp: “Chúc Tinh Nghiệp, ngươi mua rắn tập kích Lâm cô nương, lại bỏ năm lượng bạc mua chuộc hòa thượng che giấu việc này giúp ngươi. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để nói nữa không?”
Chúc Tinh Nghiệp vẫn chưa lên tiếng, Lâm cô nương vẫn luôn im lặng đột nhiên bùng nổ xông đến đẩy Chúc Tinh Nghiệp ngã lăn ra đất, hai tay ra sức cào mạnh lên mặt hắn ta: “Là ngươi, là ngươi hủy hoại cuộc đời của ta…”
“Ngươi điên rồi, ngươi làm gì, buông ra…” Chúc Tinh Nghiệp cố gắng giãy giụa, một lúc sau mới đẩy được Lâm cô nương ra.
Nhưng trên gương mặt tuấn tú lịch sự của hắn ta đã có thêm vài vết cào đỏ tươi, trong đó có một vết cào sượt qua lông mày, suýt nữa thì chọc vào mắt hắn ta.
Đường Thi thở dài tiếc nuối:【Chỉ thiếu một chút xíu nữa thối. Xấu quá đi mất, l.inh h.ồn của hắn ta đã đủ x.ấu xí rồi, bây giờ đến cả mặt cũng thấy gớm, cay mắt quá đi mất, còn x.ấu hơn cả cẩu Hoàng Đế nữa.】
Thiên Hành Đế vô tội, không làm gì cũng bị mắng…
Quá đủ rồi, chỉ là một khuôn mặt thôi mà? Hắn ra hiệu cho Quảng Tuyền đưa tai lại gần nói: “Đến Thái Y Viện lấy cao trị sẹo về đây.”
Quảng Tuyền đang xem kịch hăng say, nhỏ giọng thì thầm: “Hoàng Thượng, mấy ngày trước thái y có kê đơn cho ngài, ngài nói không cần mà ạ?”
Thiên Hành Đế lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta.
Quảng Tuyền đành phải bỏ lại vở diễn mới xem được một nửa, lui xuống làm việc.
Sau khi Lâm cô nương bị đẩy ra, nàng ấy che mặt gào khóc, khóc khàn cả giọng, khiến người khác thấy đau cả đầu nhưng không ai nói gì.
Nàng ấy khóc một lúc lâu mới dừng lại, dập đầu ba cái thật mạnh với Quan Triều và Cát Kinh Nghĩa: “Tạ ơn hai vị đại nhân đã cho dân nữ biết sự thật, không đến mức đến khi chết cũng phải làm quỷ hồ đồ.”
Cát Kinh Nghĩa nhớ đến rất nhiều năm trước ông ta từng đến Lâm gia thăm hỏi Lâm phụ, lúc đó Lâm cô nương chỉ khoảng ba, bốn tuổi, trên đầu buộc hai chùm tóc tròn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, trắng trẻo mũm mĩm. Vừa trông thấy Lâm phụ đã chạy tới, nũng nịu gọi “A phụ”, một tiếng gọi thôi cũng khiến Tế tửu đại nhân tính tình cổ hủ của Quốc Tử Giám phải mềm lòng, ông ta ôm cô bé vào lòng, chạm vào cái mũi nho nhỏ của cô bé hỏi: “Hôm nay Tiểu Niếp lại gây ra họa gì nữa rồi?”
Mười mấy năm qua, cảnh còn người mất.
Ông ta bất đắc dĩ, thở dài: “Trước kia ta và phụ thân con từng có qua lại, sau này con có khó khăn gì thì tới tìm bá phụ.”
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Chúc Tinh Nghiệp: “Ngươi có nhận t.ội không?”
Chúc Tinh Nghiệp vất vả lắm mới trở nên nổi bật, tuy nói đây chỉ là việc riêng nhưng hắn ta đã đắc tội với hai vị Thượng thư, Hoàng Đế cũng thấy được bộ mặt x.ấu xí nhất của hắn ta, sau này chắc chắn hắn ta không còn hy vọng gì nữa.
Hắn ta không cam lòng, cố gắng bào chữa: “Cát đại nhân, là do Xuân Bích ghen ghét xuất thân của Lâm Uyển, muốn thay thế Lâm Uyển. Nàng ta chủ động đến tìm hạ quan, nàng ta muốn hạ quan đi dụ dỗ Lâm Uyển. Ban đầu hạ quan đã từ chối, nhưng sau này hạ quan bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của Lâm Uyển nên mới làm như vậy. Hạ quan biết sai rồi, sau này hạ quan sẽ đối xử tốt với Lâm thị, đời này sẽ không phụ nàng ấy.”
Hắn ta nói xong lại quỳ xuống nhìn về phía Lâm cô nương: “Uyển Nhi, ta sai rồi, trong lòng ta chỉ có nàng. Ta chỉ quá muốn thành công, mong muốn có thể làm rạng danh gia tộc, nhưng người ta yêu chỉ có một mình nàng, nàng tha thứ cho ta có được không?”
Đây là lần đầu tiên Đường Thi thấy người mặt dày mặt dạn như thế này.
【Hắn ta thấy không lấy được nữ nhi của Quan Thượng thư, nên tiếp tục lên kế hoạch cưới nữ nhi của bạn cũ Cát Thượng thư đấy à? Tính toán hay thật đấy.】
Qua Qua có vẻ lo lắng:【Lâm cô nương có thể bị hắn ta lừa không?】
Đường Thi cũng không chắc lắm:【Cái này cũng khó nói lắm. Bây giờ thanh danh của Lâm cô nương đã bị hủy hoại, nếu về nhà sẽ dẫn đến phiền phức và đủ loại lời dèm pha, nàng ấy cũng không còn nơi nào khác để đi.】
Đây là nỗi bi ai của nữ tử thời cổ đại.
Trong điện lại trở nên yên ắng, chỉ có tiếng khóc nhỏ của Lâm cô nương, hiển nhiên nàng ấy cũng đang do dự.
Cát Kinh Nghĩa thật sự không muốn thấy nàng ấy đồng ý một cách hồ đồ, ông ta lên tiếng hỏi: “Chúc Tinh Nghiệp, ngươi nói Xuân Bích xui khiến ngươi làm tất cả mọi chuyện, ngươi có chứng cứ gì không?"
Bây giờ Chúc Tinh Nghiệp sẵn sàng làm mọi thứ để tẩy trắng cho mình, hắn ta vội vàng nói: “Có, có, Cát đại nhân, trong thư phòng của hạ quan còn giữ lại mấy lá thư Xuân Bích gửi cho hạ quan, nội dung bức thư đó bảo hạ quan lừa gạt Uyển Nhi.”
Xuân Bích cứ tưởng rằng nàng ta có thể chối bay chối biến vì không có chứng cứ, không ngờ đã lâu như vậy rồi mà Chúc Tinh Nghiệp vẫn lén lút cất giấu những bức thư đó, nàng ta lập tức hoảng hốt: “Ngươi nói bậy, không có chuyện đó đâu, đại nhân, chắc chắn hắn ta đã làm giả bức thư đó.”
“Có làm giả hay không, thẩm tra đối chiếu bút tích là sẽ biết.” Cát Kinh Nghĩa lạnh nhạt nói.
Chúc Tinh Nghiệp lại nói: “Đại nhân, hòa thượng trong chùa từng gặp hạ quan và Xuân Bích bàn bạc với nhau, còn có tiểu nhị ở trà lâu Tứ Hải cũng biết chúng ta. Chúng ta đã từng gặp nhau ba lần, những người này đều có thể làm nhân chứng.”
Bằng chứng lần lượt được đưa ra, cuối cùng Xuân Bích cũng không thể chống đỡ nổi nữa, nàng ta run rẩy ngồi bệt xuống mặt đất.
Phạm Anh thấy nàng ta như vậy, còn gì mà không rõ nữa.
Sắc mặt hắn ta xanh mét, bất ngờ buông lỏng tay Xuân Bích nhìn nàng ta bằng ánh mắt xa lạ.
Ánh mắt của hắn ta làm Xuân Bích cảm thấy đau đớn, nàng ta muốn bước đến kéo tay hắn ta: “Phu quân, phu quân, không phải như vậy, không phải như vậy đâu…”
Lần này Phạm Anh không ra mặt cho nàng ta nữa: “Bán chủ cầu vinh, hôn nhân giữa ta và ngươi vốn là một âm mưu, ta không nhận nổi câu phu quân này của ngươi.”
Lần này đến lượt Xuân Bích đau lòng khóc lóc.
Sự thật đã rõ.
Thiên Hành Đế ra quyết định: “Cát Thượng thư, vụ án này giao cho Hình bộ xử trí. Lâm cô nương, trẫm thông cảm vì ngươi bị kẻ gian hãm hại không có nhà để về, đặc biệt ban cho ngươi một tòa viện, không thể bán trao tay, không thể cho thuê, tòa viện đó chỉ cho ngươi ở. Nếu ngươi không ở nữa, quan phủ sẽ thu hồi lại căn nhà.”
Đôi mắt Đường Thi sáng rực, những lời khen ngợi liên tục tuôn ra như dòng nước.
【Cuối cùng cẩu Hoàng Đế cũng biết làm người rồi.】
【Đặt ra quy định như vậy, không ai có thể lấy mất nhà của Lâm cô nương. Chỉ cần nàng ấy không hồ đồ từ bỏ căn nhà đó, cả đời này nàng ấy sẽ không rơi vào cảnh không có nhà để về nữa.】
【Ngôi nhà rộng đến trăm mét vuông trong Kinh Thành, chỉ có thể là nhà tứ hợp viện, cẩu Hoàng Đế hào phóng quá đi mất, nhưng vì sao hắn lại vung tay trừ tiền của các phi tần như thế chứ!】
Thiên Hành Đế vốn định kiếm cớ ban thưởng, trả lại ba tháng bổng lộc đã trừ cho các nàng, nhưng khi nghe thấy vậy Thiên Hành Đế quyết định thôi luôn.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy chắc chắn lão già xấu xa Quan Triều kia chưa điều tra ra được gì, thế mà ông ta lại dám kiếm chuyện trước mặt Hoàng Đế, ông ta tính dựa vào giọng nói thần bí kia để gian lận có đúng không?
Nếu chỉ cần nói mỗi đáp án như thế thì ông ta cũng biết làm mà.
Ông ta ho nhẹ một tiếng: “Quan Thượng thư, ông tố cáo Chúc Tinh Nghiệp, sao còn kéo thêm cả đám người này đến đây làm gì?”
Quan Triều hừ lạnh một tiếng: “Tất cả bọn họ đều có liên quan đến vụ án này. T.ội đầu tiên là t.ội l/ừa hôn, ràng Chúc Tinh Nghiệp đã có thê tử, lại dám l/ừa lão phu rằng hắn ta chưa thành hôn. T.ội thứ hai, hắn ta dám cấu kết với nha hoàn Lâm gia, l/ừa g/ạt nữ tử nhà lành bỏ trốn. Người đứng cạnh hắn ta là cô nương Lâm gia bị hắn ta l/ừa, cô nương ấy bị hắn ta hủy hoại cả cuộc đời. Nữ tử áo đỏ ở phía sau từng là nha hoàn của Lâm cô nương, lúc trước là nàng ta giật dây bắc cầu cho Lâm cô nương và Chúc Tinh Nghiệp, giúp đỡ Lâm cô nương bỏ trốn, người bên trái nàng ta là Phạm Anh, tam công tử phủ Chinh Viễn Tướng quân…”
Quan Triều cũng đã điều tra được một số manh mối rồi, ông ta nhanh chóng chỉ ra danh tính tất cả những người có mặt tại hiện trường.
Câu nói này giống như một tia sét đánh thẳng xuống.
Lâm cô nương quay đầu nhìn chằm chằm Xuân Bích - người đã từng là nha hoàn của mình, hiện đang là tam thiếu phu nhân Phạm gia bằng ánh mắt khó tin.
Nàng ấy và Xuân Bích lớn lên cùng nhau, tình như tỷ muội, tại sao Xuân Bích lại hãm hại nàng ấy như vậy?
Xuân Bích bối rối khi bí mật giấu kín trong lòng bị Quan Triều vạch trần, mặc dù nàng ta vô cùng hoảng s.ợ nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nàng ta còn quỳ xuống đất dập đầu: “Oan uổng quá, đại nhân, nô tỳ một lòng trung thành với tiểu thư, sao nô tỳ có thể làm ra chuyện bán chủ như vậy chứ.”
Phạm Anh càng thêm hoang mang, hắn ta vốn đang uống rượu với mấy người bạn tốt ở bên ngoài, đột nhiên bị Quan Triều mời tới đây. Vừa tới cửa cung thì gặp Xuân Bích, họ chưa kịp nói gì với nhau đã bị dẫn vào đây rồi, hắn ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hôm nay nghe nói thê tử hiền lành ôn nhu của mình lại làm ra chuyện như vậy, Phạm Anh không tin: “Quan đại nhân, có phải ngài hiểu lầm chuyện gì rồi không? Tiểu tử biết rõ thân phận của nội tử, Phạm gia và tổ tiên Lâm gia có hôn ước. Sau khi Lâm cô nương nhiễm bệnh qua đời Lâm phu nhân đã nhận nha hoàn của Lâm cô nương làm con gái nuôi, duy trì hôn ước giữa hai nhà. Lâm phu nhân cũng đã phái người đến thương lượng với nhà tiểu tử về chuyện này.”
Ngụ ý là nhà bọn họ biết thân phận của Xuân Bích, Lâm gia không l/ừa hôn.
Cát Kinh Nghĩa nhìn Phạm Anh bằng ánh mắt đồng tình, một chàng trai hiền lành lại bị nữ nhân độc ác đó l/ừa hôn, bây giờ hắn ta còn nói đỡ cho đối phương.
Ông ta chỉ Lâm cô nương đứng bên cạnh Chúc Tinh Nghiệp nói: “Đây mới là tiểu thư Lâm gia, nàng ấy vẫn chưa qua đời.”
Xuân Bích vội vàng nói: “Phu quân, thiếp thân xin lỗi vì đã l/ừa chàng chuyện này, quả thật cô nương vẫn còn sống trên đời, nhưng… mẫu thân che giấu chuyện này để bảo vệ thanh danh của tiểu thư, nói với bên ngoài rằng cô nương đã qua đời. Sau đó mẫu thân nhớ tới việc thiếp thân dốc lòng chăm sóc người, nên mới nhận thiếp thân làm con gái nuôi.”
Phạm Anh không biết nên tin ai, thành hôn gần một năm, thê tử vẫn luôn là người lương thiện, dịu dàng, hào phóng, hiếu thuận, nhìn thế nào cũng không giống loại người như vậy.
Đường Thi nhìn trò khôi hài này, không khỏi lắc đầu.
【Tố chất tâm lý của người tên Xuân Bích này tốt thật đấy. Cũng phải thôi, một tiểu cô nương mười mấy tuổi đã biết tính toán tìm cách hãm hại tiểu thư nhà mình, để thay thế đối phương sống trong giàu sang phú quý, làm sao có thể là một người bình thường được chứ?】
【Lâm cô nương thật đáng thương, đường đường là một tiểu thư thế gia lại rơi vào tình cảnh như thế này. Nếu Cát đại nhân không điều tra rõ, chỉ s.ợ đến ch.ết nàng ấy cũng không biết rằng nha hoàn tốt thân thiết như tỷ muội trong nhà chính là một trong những thủ phạm gây ra bi kịch cuộc đời nàng ấy.】
Cát Kinh Nghĩa lo lắng vì không có chút manh mối nào.
Bà cố nội ơi, ngài đừng cảm thán nữa mà, ngài tiết lộ một số thông tin quan trọng để định tội đôi nam nữ chóa má này đi chứ.
Nếu không ông ta “nhìn rõ mọi việc” như thế nào hử?
Dù sao ông ta cũng là Hình bộ Thượng thư kinh nghiệm đầy mình, cho dù trong tay Cát Kinh Nghĩa không có chứng cứ thực tế nào thì ông ta vẫn có thể tự tin thẩm vấn tiếp: “Đúng thế không? Xuân Bích ngươi nói đi, vì sao trước đây ngươi liên tục sắp xếp Lâm cô nương "tình cờ" gặp gỡ Chúc Tinh Nghiệp, giúp Chúc Tinh Nghiệp chuyển thư cho Lâm cô nương, lại còn giúp bọn họ che giấu Lâm phu nhân?”
Xuân Bích cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Chúc Tinh Nghiệp: “Lúc trước cô nương có thiện cảm với Chúc Tinh Nghiệp, không buồn ăn uống, nô tỳ thật sự lo lắng cho sức khỏe của cô nương, lại không thể thuyết phục được cô nương, cho nên nô tỳ mới… Thiếp thân cũng không biết Chúc Tinh Nghiệp là loại người x.ấu xa đến mức đó, mới một năm đã dám phụ lòng cô nương. Cô nương, nô tỳ hối hận lắm, nếu sớm biết có kết quả như vậy nô tỳ thà bị cô nương ghét bỏ chứ nhất định không làm chuyện đó, chắc chắn nô tỳ sẽ báo lại với phu nhân ngay.”
Đường Thi vừa nhìn nàng ta biểu diễn, vừa lật quyển sách nhỏ.
【Giải Oscar nợ nàng ta một chiếc cúp vàng đấy. Chính nàng ta là người lên kế hoạch cho buổi gặp gỡ đầu tiên giữa Chúc Tinh Nghiệp và Lâm cô nương mà. Hôm đó trời mưa, nàng ta nói mình bỏ quên chiếc trâm ngọc bích muốn quay lại tìm, để một mình Lâm cô nương ở lại trong hành lang quanh chùa Thanh Sơn trú mưa. Lúc này con rắn bọn họ đặt trước trên hành lang bò ra, Lâm cô nương rất s.ợ rắn, cô nương ấy hoảng s.ợ lao vội ra bên ngoài, lao thẳng vào vòng tay Chúc Tinh Nghiệp, Chúc Tinh Nghiệp cầm cây gậy đ.uổi rắn lại bị rắn c.ắn cho một nhát.】
【Chậc chậc, anh hùng cứu mỹ nhân, khổ nhục kế, có đủ hết nè.】
【Lâm cô nương cảm động đến nước mắt lưng tròng, lại không biết Chúc Tinh Nghiệp tiêu tốn bốn trăm văn tiền để mua con rắn đó từ trong tay ông cụ Mân dưới chân núi. Còn vì sao hắn ta biết Lâm cô nương s.ợ rắn ấy hả? Tất nhiên là do Xuân Bích nói cho hắn ta biết chứ còn gì nữa.】
Cát Kinh Nghĩa mừng rỡ, bà cố nội tốt bụng quá, nhanh chóng cung cấp cho ông ta chứng cứ quan trọng như vậy, lại còn có cả nhân chứng nữa. Ông ta muốn mời bà cố nội này đến Hình bộ trấn thủ, vì Hình bộ còn rất nhiều vụ án cũ mãi chưa có manh mối gì.
Ông ta thẳng thừng vạch trần lời nói dối của Xuân Bích: “Ngươi nói dối. Hình Bộ đã điều tra rõ rồi, ban đầu hai người lên kế hoạch sắp đặt mọi thứ nên Lâm cô nương mới phải lòng Chúc Tinh Nghiệp. Ngươi nói cho Chúc Tinh Nghiệp biết Lâm cô nương sợ rắn nhất, Chúc Tinh Nghiệp tiêu tốn bốn trăm văn tiền để mua con rắn đó từ trong tay một ông cụ dưới chân núi, hắn ta đặt con rắn đó trên con đường Lâm cô nương phải đi qua, sau đó hắn ta cố tình để rắn c.ắn một nhát trong lúc cứu Lâm cô nương. Bây giờ Hình bộ đã tìm thấy người dân họ Mân kia, có thể mời ông ta đến đối chất với các ngươi bất cứ lúc nào.”
Tuy đã có chứng cứ, nhưng Xuân Bích không đích thân đi mua rắn nên nàng ta vẫn không chịu thừa nhận.
“Cát đại nhân, thiếp thân thật sự không biết Chúc Tinh Nghiệp đã mua con rắn đó, thiếp thân thật sự không lên kế hoạch sắp đặt gì với hắn ta hết. Nếu như đại nhân không tin, thiếp thân nguyện lấy cái ch.ết để tự chứng minh trong sạch của bản thân.”
Nói xong nàng ta định lao về phía cây cột bên phải, lại bị Phạm Anh đứng cạnh ôm chặt lấy: “A Bích, nàng bình tĩnh một chút, nàng không nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho hài tử trong bụng chứ.”
Đường Thi rất muốn tặng cho nàng ta một like.
【Hay lắm, sao nàng ta may mắn thế chứ, nàng ta mang thai như thể có thêm một tấm bùa hộ mệnh nữa, đến Cát thượng thư cũng phải e dè. Lỡ như x.ảy ra chuyện một x.ác hai mạng, thì khác nào gây thù với phủ Chinh Viễn tướng quân đâu?"
【Chắc nàng ta cũng không biết Chúc Tinh Nghiệp vẫn còn giữ tờ giấy nàng ta viết sở thích của Lâm cô nương đâu nhỉ, tất nhiên một kẻ tiểu nhân xảo trá như hắn ta sẽ giữ lại gì đó rồi.
Ngoài ra, hòa thượng béo ở chùa Thanh Sơn từng bắt gặp hai người lén lút nói chuyện với nhau, sau đó Chúc Tinh Nghiệp đã chi năm lượng bạc bịt miệng hắn ta.】
Cát Kinh Nghĩa lập tức bỏ qua Xuân Bích, chĩa mũi dùi vào Chúc Tinh Nghiệp: “Chúc Tinh Nghiệp, ngươi mua rắn tập kích Lâm cô nương, lại bỏ năm lượng bạc mua chuộc hòa thượng che giấu việc này giúp ngươi. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để nói nữa không?”
Chúc Tinh Nghiệp vẫn chưa lên tiếng, Lâm cô nương vẫn luôn im lặng đột nhiên bùng nổ xông đến đẩy Chúc Tinh Nghiệp ngã lăn ra đất, hai tay ra sức cào mạnh lên mặt hắn ta: “Là ngươi, là ngươi hủy hoại cuộc đời của ta…”
“Ngươi điên rồi, ngươi làm gì, buông ra…” Chúc Tinh Nghiệp cố gắng giãy giụa, một lúc sau mới đẩy được Lâm cô nương ra.
Nhưng trên gương mặt tuấn tú lịch sự của hắn ta đã có thêm vài vết cào đỏ tươi, trong đó có một vết cào sượt qua lông mày, suýt nữa thì chọc vào mắt hắn ta.
Đường Thi thở dài tiếc nuối:【Chỉ thiếu một chút xíu nữa thối. Xấu quá đi mất, l.inh h.ồn của hắn ta đã đủ x.ấu xí rồi, bây giờ đến cả mặt cũng thấy gớm, cay mắt quá đi mất, còn x.ấu hơn cả cẩu Hoàng Đế nữa.】
Thiên Hành Đế vô tội, không làm gì cũng bị mắng…
Quá đủ rồi, chỉ là một khuôn mặt thôi mà? Hắn ra hiệu cho Quảng Tuyền đưa tai lại gần nói: “Đến Thái Y Viện lấy cao trị sẹo về đây.”
Quảng Tuyền đang xem kịch hăng say, nhỏ giọng thì thầm: “Hoàng Thượng, mấy ngày trước thái y có kê đơn cho ngài, ngài nói không cần mà ạ?”
Thiên Hành Đế lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta.
Quảng Tuyền đành phải bỏ lại vở diễn mới xem được một nửa, lui xuống làm việc.
Sau khi Lâm cô nương bị đẩy ra, nàng ấy che mặt gào khóc, khóc khàn cả giọng, khiến người khác thấy đau cả đầu nhưng không ai nói gì.
Nàng ấy khóc một lúc lâu mới dừng lại, dập đầu ba cái thật mạnh với Quan Triều và Cát Kinh Nghĩa: “Tạ ơn hai vị đại nhân đã cho dân nữ biết sự thật, không đến mức đến khi chết cũng phải làm quỷ hồ đồ.”
Cát Kinh Nghĩa nhớ đến rất nhiều năm trước ông ta từng đến Lâm gia thăm hỏi Lâm phụ, lúc đó Lâm cô nương chỉ khoảng ba, bốn tuổi, trên đầu buộc hai chùm tóc tròn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, trắng trẻo mũm mĩm. Vừa trông thấy Lâm phụ đã chạy tới, nũng nịu gọi “A phụ”, một tiếng gọi thôi cũng khiến Tế tửu đại nhân tính tình cổ hủ của Quốc Tử Giám phải mềm lòng, ông ta ôm cô bé vào lòng, chạm vào cái mũi nho nhỏ của cô bé hỏi: “Hôm nay Tiểu Niếp lại gây ra họa gì nữa rồi?”
Mười mấy năm qua, cảnh còn người mất.
Ông ta bất đắc dĩ, thở dài: “Trước kia ta và phụ thân con từng có qua lại, sau này con có khó khăn gì thì tới tìm bá phụ.”
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Chúc Tinh Nghiệp: “Ngươi có nhận t.ội không?”
Chúc Tinh Nghiệp vất vả lắm mới trở nên nổi bật, tuy nói đây chỉ là việc riêng nhưng hắn ta đã đắc tội với hai vị Thượng thư, Hoàng Đế cũng thấy được bộ mặt x.ấu xí nhất của hắn ta, sau này chắc chắn hắn ta không còn hy vọng gì nữa.
Hắn ta không cam lòng, cố gắng bào chữa: “Cát đại nhân, là do Xuân Bích ghen ghét xuất thân của Lâm Uyển, muốn thay thế Lâm Uyển. Nàng ta chủ động đến tìm hạ quan, nàng ta muốn hạ quan đi dụ dỗ Lâm Uyển. Ban đầu hạ quan đã từ chối, nhưng sau này hạ quan bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của Lâm Uyển nên mới làm như vậy. Hạ quan biết sai rồi, sau này hạ quan sẽ đối xử tốt với Lâm thị, đời này sẽ không phụ nàng ấy.”
Hắn ta nói xong lại quỳ xuống nhìn về phía Lâm cô nương: “Uyển Nhi, ta sai rồi, trong lòng ta chỉ có nàng. Ta chỉ quá muốn thành công, mong muốn có thể làm rạng danh gia tộc, nhưng người ta yêu chỉ có một mình nàng, nàng tha thứ cho ta có được không?”
Đây là lần đầu tiên Đường Thi thấy người mặt dày mặt dạn như thế này.
【Hắn ta thấy không lấy được nữ nhi của Quan Thượng thư, nên tiếp tục lên kế hoạch cưới nữ nhi của bạn cũ Cát Thượng thư đấy à? Tính toán hay thật đấy.】
Qua Qua có vẻ lo lắng:【Lâm cô nương có thể bị hắn ta lừa không?】
Đường Thi cũng không chắc lắm:【Cái này cũng khó nói lắm. Bây giờ thanh danh của Lâm cô nương đã bị hủy hoại, nếu về nhà sẽ dẫn đến phiền phức và đủ loại lời dèm pha, nàng ấy cũng không còn nơi nào khác để đi.】
Đây là nỗi bi ai của nữ tử thời cổ đại.
Trong điện lại trở nên yên ắng, chỉ có tiếng khóc nhỏ của Lâm cô nương, hiển nhiên nàng ấy cũng đang do dự.
Cát Kinh Nghĩa thật sự không muốn thấy nàng ấy đồng ý một cách hồ đồ, ông ta lên tiếng hỏi: “Chúc Tinh Nghiệp, ngươi nói Xuân Bích xui khiến ngươi làm tất cả mọi chuyện, ngươi có chứng cứ gì không?"
Bây giờ Chúc Tinh Nghiệp sẵn sàng làm mọi thứ để tẩy trắng cho mình, hắn ta vội vàng nói: “Có, có, Cát đại nhân, trong thư phòng của hạ quan còn giữ lại mấy lá thư Xuân Bích gửi cho hạ quan, nội dung bức thư đó bảo hạ quan lừa gạt Uyển Nhi.”
Xuân Bích cứ tưởng rằng nàng ta có thể chối bay chối biến vì không có chứng cứ, không ngờ đã lâu như vậy rồi mà Chúc Tinh Nghiệp vẫn lén lút cất giấu những bức thư đó, nàng ta lập tức hoảng hốt: “Ngươi nói bậy, không có chuyện đó đâu, đại nhân, chắc chắn hắn ta đã làm giả bức thư đó.”
“Có làm giả hay không, thẩm tra đối chiếu bút tích là sẽ biết.” Cát Kinh Nghĩa lạnh nhạt nói.
Chúc Tinh Nghiệp lại nói: “Đại nhân, hòa thượng trong chùa từng gặp hạ quan và Xuân Bích bàn bạc với nhau, còn có tiểu nhị ở trà lâu Tứ Hải cũng biết chúng ta. Chúng ta đã từng gặp nhau ba lần, những người này đều có thể làm nhân chứng.”
Bằng chứng lần lượt được đưa ra, cuối cùng Xuân Bích cũng không thể chống đỡ nổi nữa, nàng ta run rẩy ngồi bệt xuống mặt đất.
Phạm Anh thấy nàng ta như vậy, còn gì mà không rõ nữa.
Sắc mặt hắn ta xanh mét, bất ngờ buông lỏng tay Xuân Bích nhìn nàng ta bằng ánh mắt xa lạ.
Ánh mắt của hắn ta làm Xuân Bích cảm thấy đau đớn, nàng ta muốn bước đến kéo tay hắn ta: “Phu quân, phu quân, không phải như vậy, không phải như vậy đâu…”
Lần này Phạm Anh không ra mặt cho nàng ta nữa: “Bán chủ cầu vinh, hôn nhân giữa ta và ngươi vốn là một âm mưu, ta không nhận nổi câu phu quân này của ngươi.”
Lần này đến lượt Xuân Bích đau lòng khóc lóc.
Sự thật đã rõ.
Thiên Hành Đế ra quyết định: “Cát Thượng thư, vụ án này giao cho Hình bộ xử trí. Lâm cô nương, trẫm thông cảm vì ngươi bị kẻ gian hãm hại không có nhà để về, đặc biệt ban cho ngươi một tòa viện, không thể bán trao tay, không thể cho thuê, tòa viện đó chỉ cho ngươi ở. Nếu ngươi không ở nữa, quan phủ sẽ thu hồi lại căn nhà.”
Đôi mắt Đường Thi sáng rực, những lời khen ngợi liên tục tuôn ra như dòng nước.
【Cuối cùng cẩu Hoàng Đế cũng biết làm người rồi.】
【Đặt ra quy định như vậy, không ai có thể lấy mất nhà của Lâm cô nương. Chỉ cần nàng ấy không hồ đồ từ bỏ căn nhà đó, cả đời này nàng ấy sẽ không rơi vào cảnh không có nhà để về nữa.】
【Ngôi nhà rộng đến trăm mét vuông trong Kinh Thành, chỉ có thể là nhà tứ hợp viện, cẩu Hoàng Đế hào phóng quá đi mất, nhưng vì sao hắn lại vung tay trừ tiền của các phi tần như thế chứ!】
Thiên Hành Đế vốn định kiếm cớ ban thưởng, trả lại ba tháng bổng lộc đã trừ cho các nàng, nhưng khi nghe thấy vậy Thiên Hành Đế quyết định thôi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.