Chương 10
Giang Nhất Thủy
06/10/2021
Liên minh mặt trận thất tình!
Trào phúng trên mặt Tả Tĩnh U đâm xuyên qua da mặt vốn đã rất mỏng của Hạ Chí Văn. Trên mặt Hạ Chí Văn có chút không nhịn được, anh nắm tóc thần sắc buồn rầu nói: "Anh biết anh rất có lỗi với em, mà chuyện anh có lỗi với em cũng không liên quan đến cậu ấy."
Hạ Chí Văn thở dài, đầy mặt đều là áy náy: "Là anh bỏ hứa hẹn mà xuất quỹ trước, là anh yêu người khác, là anh động tâm trước......"
Hạ Chí Văn áy náy lại nghiêm túc nhìn Tả Tĩnh U nói: "Nhưng mà Tĩnh U, cậu ấy là vô tội. Anh không thể...... Bởi vì sai lầm của mình mà để cậu ấy đeo tiếng xấu này trên lưng."
"Dù sao chúng ta đã ly hôn, em hãy giúp một lần được không? Coi như là chúng ta hợp tác, không phải em chuẩn bị quay phim mới sao? Anh có thể đầu tư cho em cũng sẽ lấy phần chia rất ít...... Chỉ cần em có thể...... Em có thể......"
Tả Tĩnh U lui về phía sau một bước, dựa vào trên tường lạnh lùng mà nhìn anh ta, thần sắc trào phúng mà nói: "Tôi có thể cái gì? Tôi cũng không thiếu tiền, cũng không cần anh trợ giúp."
"Hạ Chí Văn, nếu anh có thể xuất quỹ trong lúc còn trong hôn nhân vậy vì cái gì không thể ra ngoài tự thay anh ta một mình gánh chịu tiếng xấu đây?"
Đối mặt với thái độ trào phúng lãnh đạm của nàng, ngữ khí của Hạ Chí Văn ngữ cũng sốt sắng lên: "Tĩnh U, em không cần nói như vậy, em biết rõ trong đó anh có, anh không thể......"
Tả Tĩnh U liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt đều là lạnh lùng: "Không thể cái gì? Không thể thừa nhận xuất quỹ? Sẽ ảnh hưởng phim điện ảnh hai người sắp chiếu? Hay là nói, không thể thừa nhận anh ta chen chân vào tình cảm của người khác, sẽ ảnh hưởng sự nghiệp danh tiếng của anh ta đây?"
Cho dù là lúc ly hôn Hạ Chí Văn cũng không có thấy qua bộ dáng Tả Tĩnh U hùng hổ doạ người như vậy. Hắn sốt ruột gãi đầu, ngữ khí hơi chút có chút gấp: "Em làm sao...... làm sao có thể nói như vậy? Em làm sao nói khắc nghiệt thế?"
"Tôi khắc nghiệt?" Tả Tĩnh U cười nhạo một tiếng, khẽ nhếch cằm, trong ánh mắt đều là trào phúng: "Hạ Chí Văn, hôm nay tôi kêu anh về là để gặp Đồng Đồng, không phải nghe anh nói muốn muốn cứu danh dự của người yêu mới thế nào."
"Anh trở về đi, trong chuyện này cái gì cần làm sáng tỏ tôi sẽ làm sáng tỏ, còn chuyện dư thừa, tôi sẽ không làm."
Hạ Chí Văn một chút liền bực, đỏ mặt đề cao âm lượng: "Tĩnh U! Sao em có thể tuyệt tình như vậy, cứ thấy chết mà không cứu chứ?"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, nàng nhìn kỹ người đàn ông quen thuộc lại xa lạ trước mặt, khó có thể tin mà nói: "Tôi tuyệt tình? Tôi thấy chết không cứu? Hạ Chí Văn anh phải làm rõ, hai anh có ngày hôm nay là vấn đề của tôi hay sao?"
Hạ Chí Văn hung hăng dậm chân tại chỗ một cái, lại có chút tức muốn hộc máu: "Là vấn đề của anh! Là sai lầm của anh! Nhưng Tĩnh U em không nên nói chuyện không tình cảm như vậy."
"Đúng!" Hạ Chí Văn đề cao âm lượng rồi mặt dày vô sĩ mà nói, "Anh sai mười phần, nhưng em cũng biết anh với em chia tay là vì anh không yêu em nữa!"
"Em mất đi chỉ là một người chồng không yêu em, còn anh ta mất đi là một phần tình yêu chân thành tha thiết!"
Khi nghe được chồng trước của mình nói một câu như thơ trong phim của Quỳnh Dao vậy thì cả người Tả Tĩnh U cũng chấn động, hơi hơi dựa vào trên tường khó có thể tin mà nhìn hắn.
Hắn như làm sao có thể...... làm sao có thể nói ra lời vô sĩ như vậy đây?
Cùng lúc đó, hai người đang khắc khẩu cũng không ai chú ý tới có một bóng người chống gậy, xuất hiện ở một bên ngay chỗ cua. Mà sau khi nghe được câu này thì đồng dạng lui về phía sau một bước, trốn ở sau bức tường ngay chỗ cua đầy mặt đều là biểu tình khó có thể tin.
Doãn Bạch chống gậy dựa vào trên tường, bên tai không ngừng truyền đến thanh âm nghe muốn tức hộc máu của Hạ Chí Văn: "Sự nghiệp hiện tại của cậu ấy đang gặp phải cửa ải khó khăn, chẳng lẽ anh không nên ra tay giúp trợ cậu ấy sao? Giữa chúng ta không còn yêu nhau chẳng lẽ cũng không thể nói một chút quan hệ lợi ích sao? Tả Tĩnh U, em bình tĩnh một chút, phân tích tình huống một chút nha?"
"Em ra đính chính thì đối với em hay với cậu ấy đều có lợi!"
Cô nghe đoạn lời thoại như thế thì cả người xấu hổ đến ung thư cũng phải phạm vào. Trời ơi! Trước kia sao bản thân không phát hiện Hạ Chí Văn có khả năng viết được mấy lời thoại như biên kịch phim của Quỳnh Dao chứ, đây là mấy lời thoại thần tiên lừa người gì đây.
Cái gì gọi là cô ấy mất đi một người chồng còn anh ta mất đi tình yêu.
Cái gì gọi là giữa họ không còn tình yêu nhưng là có thể nói lợi ích?
Này không phải anh ta đơn phương xuất quỹ sao? Làm sao anh ta còn nói đúng tình hợp lý như vậy?
Sau khi Doãn Bạch lớn lên không phải lần đầu tiên nhìn thấy người da mặt dày như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị loại người da mặt siêu cấp dày này làm cho khiếp sợ rồi.
Ban đầu khi cô nhìn đến tin đồn thì chỉ cảm thấy chuyện xấu Hạ Chí Văn làm chỉ có xuất quỹ thôi, hiện tại xem ra thì cả đầu óc Hạ Chí Văn cũng có bệnh đi.
Tuyệt đối là có bệnh?
Nếu như không có bệnh, sao có thể bỏ vợ bỏ con như thế, làm sao có thể thất tín bội nghĩa rồi còn đi đến nói mấy lời vô sĩ như vậy chứ?
Doãn Bạch chấn kinh rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời làm chuyện thất lễ như thế. Cô thoáng ló đầu ra, đang âm thầm nhìn trộm hai người cũng đang giằng co nhau trên hành lang.
Hành lang dài sâu thẳm, Tả Tĩnh U dựa vào trên tường đang ôm cánh tay nhìn Hạ Chí Văn, hốc mắt ửng đỏ. Cánh môi nàng khẽ run rốt cuộc sau mấy phen nhẫn nại sau, trong mắt lập lòe ánh nước mắt rồi mắng ra một câu: "Anh...... Anh bệnh tâm thần rồi."
Tả Tĩnh U tựa như chưa có mắng chửi ai bao giờ, sau khi mắng câu này liền hướng về nút thang máy rồi đưa tay bấm nút, không thể nhịn được nữa mà nói: "Anh mau đi, Hạ Chí Văn anh đi đi."
"Chuyện này, tôi sẽ không đáp ứng anh! Tôi vĩnh viễn, sẽ không dùng tình cảm của mình đi đổi lấy lợi ích!"
Tả Tĩnh U giơ tay che miệng, thanh âm lẫn vào chút khóc nức nở: "Đúng, anh không yêu tôi nhưng anh cũng không hỏi tôi rằng, có phải không còn yêu anh hay không! Anh như thế nào có thể, nói mấy lời quá đáng như thế đây?"
Doãn Bạch đang âm thầm đứng nghe, mà sau khi nghe được một câu chấn kinh như thế rồi nhìn bộ dáng Tả Tĩnh U rưng rưng ẩn nhẫn thì cả người liền chấn động.
Cô gái đáng thương......
Ở một khắc này Doãn Bạch thông qua chật vật trên người Tả Tĩnh U phảng phất thấy được chính mình.
Ở trước mặt Tả Tĩnh U, Hạ Chí Văn kích động đồng dạng đột nhiên ngẩng đầu. Khi đối diện với đôi mắt rưng rưng ẩn nhẫn thì ngay tức khắc ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy...... anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Anh chỉ cảm thấy, sau khi anh làm chuyện quá mức như vậy thì Tả Tĩnh U kiêu ngạo sẽ nhất định nhẫn tâm buông anh.
Anh không nghĩ tới...... Không nghĩ tới......
Hạ Chí Văn ngẩng đầu nhìn người đối diện một cái, lại nhanh chóng mà cúi đầu mà hốc mắt cũng đỏ theo. Anh ấp úng mà nói câu: "Thật xin lỗi......"
"Về sau, về sau anh sẽ không......"
Sẽ không cái gì? Sẽ không nói như thế nữa? Nhưng tổn thương đã tạo thành, còn bù đắp thế nào được?
Gương vỡ lại lành sao? Đương nhiên là không thể. Anh đã vì Lâm Tiêu quyết ý rời khỏi gia đình còn sao có thể quay về đây?
Hạ Chí Văn buồn rầu mà gãi đầu một chút, có chút cô đơn mà xoay người: "Em chiếu cố Đồng Đồng thật tốt nha, anh đi rồi thì chuyện này anh sẽ tự xử lý sẽ không làm phiền em nữa."
Sau khi Hạ Chí Văn nói xong đã vội vàng rời đi.
Doãn Bạch ở phía sau bức tường nhìn Hạ Chí Văn đang hướng về phía cô chạy như trối chết, vội vàng nhấc gậy lên rồi rũ mắt coi như chính mình là một người qua đường, sau đó một tay cầm một cái túi một tay cầm gậy chống đốc đốc đốc mà đi về phía trước.
Rất nhanh Hạ Chí Văn đỏ mắt cùng Doãn Bạch gặp thoáng qua. Vào một khắc đó Hạ Chí Văn vội vàng rời đi cũng không thấy được Doãn Bạch ngước mắt, hướng về phía anh ta đang mờ mịt chạy đi tặng một ánh mắt thoáng khinh thường.
A, đàn ông!
Doãn Bạch chống gậy từ chỗ cua đi ra, lúc ngẩng đầu thì nhìn Tả Tĩnh U vẫn còn đứng ở hành lang.
Tả Tĩnh U đưa lưng về phía cô, một tay chống ở trên tường còn ngửa đầu nhéo nhéo chóp mũi, đem nước mắt trong mắt mình chớp chớp thong thả nuốt trở về.
Doãn Bạch nhìn đến bộ dạng này của cô ấy lại có chút do dự nên xoay người hay không.Coi như cái gì cũng không thấy được, lại yên lặng rời đi. Kết quả khi ở cô mới vừa nhấc chân muốn đi thì Tả Tĩnh U nhéo giữa mày, xoay người nhìn về hướng cô.
Doãn Bạch ngẩng đầu, không tự nhiên mà đối diện với hai mắt mông lung đẫm lệ của người kia, cả người cương ở tại chỗ.
Xong đời...... Bị phát hiện, chạy không thoát!
Doãn Bạch nghĩ như vậy liền chống gậy, hướng người trước mặt lại lộ ra một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lễ phép: "Ha hả...... Tả tiểu thư......"
Tả Tĩnh U một chút liền ngây ngẩn cả người: "Doãn Đổng?"
Doãn Bạch một tay chống gậy, một tay cầm theo một cái túi, nhìn đến trên mặt Tả Tĩnh U còn dính nước mắt thì thần sắc thập phần xấu hổ. Nhưng cô có thể đem chuyện này đều coi như chưa có gì xảy ra, vì thế cô cười trừ một cái lại có chút ngượng ngùng mà nói: "A...... Tả tiểu thư, Đồng Đồng có khỏe không?"
Cô nói xong, một tay nhấc túi còn thanh âm rầu rĩ có chút miễn cưỡng mà nói: "Tôi bị chút cảm mạo nên tới bệnh viện khám, cũng...... Thuận tiện đem theo mấy quyển truyện cổ tích tới cho Đồng Đồng xem."
Trên thực tế vào ngày hôm qua, sau khi trở về thì Doãn Bạch liền bởi vì một đêm suy nghĩ chuyện xấu hổ của mình, cứ trái lo phải nghĩ ngủ không được, kết quả đã cảm lạnh. Vốn dĩ ở nhà uống thuốc thì tốt rồi, nhưng Doãn Bạch lại nghĩ đến đứa nhỏ nhà kế bên bởi vì cô đe dọa ngã xuống rồi nằm viện liền có chút không đành lòng. Vì thế Doãn Bạch lấy ra mấy quyển truyện coi như quà xin lỗi, nghĩ muốn thừa dịp lúc người lớn không có mặt thì lại đây thăm.
Ai biết sẽ khéo như vậy lại đụng phải trường hợp Hạ Chí Văn cùng Tả Tĩnh U cãi nhau. Doãn Bạch kỳ thật đối chuyện người khác cũng không cảm thấy quá hứng thú, đụng vào trường hợp như vậy thì cô không khỏi muốn thay Tả Tĩnh U cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Tả Tĩnh U là một người trưởng thành trầm ổn hơn so với cô, sau khi nghe được Doãn Bạch nói như vậy liền nghiêng người đưa lưng về phía Doãn Bạch lung tung xoa xoa nước mắt trong mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười rồi hướng Doãn Bạch đi qua: "Doãn Đổng có tâm, thật là cảm ơn cô."
Doãn Bạch nhấp môi, có chút gian nan nói: "Không cần khách khí."
Cô nhìn Tả Tĩnh U đang hướng mình đi tới liền đem cái túi có mấy quyển sách đưa qua: "Đây, phiền toái cô mang vào giúp, xem như tôi đưa cho con bé."
Tả Tĩnh U tiếp nhận sách, thần sắc kinh ngạc: "Doãn Đổng không vào gặp Đồng Đồng sao?" Tuy rằng Tả Tĩnh U nghe xong Đồng Đồng kể lại thì hai đứa nhỏ cùng Doãn Bạch cũng không có quen thuộc nhiều lắm, nhưng cảm giác bọn nhỏ cùng Doãn Bạch ở chung thật sự rất hòa hợp.
Doãn Bạch hít hít cái mũi, vội vàng xua tay nói: "Không không không, tôi bị bệnh cảm cho nên không tiện đi vào."
Doãn Bạch rũ mắt nhìn hốc mắt Tả Tĩnh U đỏ bừng, trên lông mi dài còn treo nước mắt thì bỗng nhiên lại nghĩ tới ban đêm đó khi cô ấy đưa khăn tay cho cô, nghĩ thầm nguyên lai các cô thật đứng là người đứng trên cùng liên minh mặt trận thất tình a.
Từ trước đến nay người trưởng thành không thích cùng xa lạ giao tiếp --Doãn Bạch, lấy khăn tay ở túi sơ mi của mình xuống, đưa qua: "Đúng rồi, còn có cái này......"
Tả Tĩnh U ngẩng đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn cô.
Doãn Bạch nhấp môi lại có chút ngượng ngùng nói: "Bộ dáng này của cô, khi đi gặp con bé sẽ bị phát hiện. Lau đi......"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút lại theo bản năng mà giơ tay đi lau nước mắt của mình. Doãn Bạch vội vàng ngăn nàng lại rồi đem khăn tay nhét vào tay nàng, hoảng loạn mà nói: "Mấy đứa nhỏ...... là rất mẫn cảm. Nếu mẹ mình khổ sở......thì người nhận ra trước tiên sẽ là nó."
"Cô...... Trước cứ bình phục lại một chút."
Tả Tĩnh U nhìn khăn tay trong lòng bàn tay, gật gật đầu rồi hơi chút xoay người, đưa lưng về phía Doãn Bạch nhẹ nhàng ấn lau đi nước mắt dư thừa.
Doãn Bạch đứng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng hơi hơi ngửa đầu, tóc dài như thác nước rối tung trên vai đang giơ tay lau mắt để lau đi nước mắt dư thừa trong mắt thì trong lòng dâng lên một cổ đồng cảm như bản thân mình cũng khổ sở như thế.
Bị người ta bỏ, trước nay đều vẫn rất khổ sở.
Nhưng cô chưa từng an ủi người khác, cũng không biết an ủi như thế nào. Doãn Bạch nghĩ nghĩ, móc điện thoại ra rồi click mở một bài hát, nói với Tả Tĩnh U một câu: "Kỳ thật...... Cũng không cần quá thương tâm. Mà...... Tất cả đã là quá khứ."
Tả Tĩnh U quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn cô một cái.
Đây là đang an ủi nàng sao?
Doãn Bạch đón nhận ánh mắt đó của nàng thì cười một chút: "Cho cô nghe một bài hát." Nhìn đến trên phân lượng Tả Tĩnh U là mẹ của bạn nhỏ hàng xóm của cô, Doãn Bạch quyết định an ủi người kia một chút.
Doãn Bạch nói xong ngón tay nhấn một cái, trong ánh mắt Tĩnh U liền kinh ngạc lên, trong điện thoại phát ra một bài hát đặc biệt vui vẻ: "Người luôn chỉ để lại số điện thoại......"
Khi Tả Tĩnh U nghe giai điệu cổ xưa lại hoài cựu như thế thì hơi hơi sửng sốt một chút, tiếp theo nhịn không được gợi khóe môi lên phụt cười ra một tiếng.
Liên minh trận tuyến thất tình sao, đây là cái gì a......
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, ngước mắt cười nhìn Doãn Bạch một cái rồi lại rũ mắt, lúc này nước mắt không chịu khống chế như trân châu giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống. Tựa hồ như ý thức được chính mình thất thố, Tả Tĩnh U vội vàng giơ tay để che lại mặt mình, yên lặng tùy ý cho nước mắt mình chảy xuống.
Vốn dĩ Doãn Bạch nhìn đến nàng cười đã nhẹ nhàng một chút, trong nháy mắt nhìn đến nước mắt của nàng thì đầu liền thấy toang.
Xong đời, giống như làm sai!
Doãn Bạch hoảng loạn đến chân tay luống cuống, vội vàng tắt nhạc đi nhìn Tả Tĩnh U lúc này giơ tay che mặt liền vội vàng xin lỗi: "Cái kia...... Cái kia...... Ngượng ngùng...... Tôi......"
Cô hoảng hoảng loạn loạn hoàn toàn không giống như một người trưởng thành, nhìn lại trông như là một bạn nhỏ đối mặt với cảm xúc không xong thì chân tay luống cuống. Tả Tĩnh U che mặt nước mắt không nhịn được rơi càng thêm mãnh liệt.
Tiếng nói của cô run rẩy lại có chút xin lỗi mà nói: "Tôi cũng...... Rất xin lỗi Doãn Đổng...... Là tôi thất thố......"
"Tôi cũng không biết vì cái gì......"
Rõ ràng đã nói sẽ nhẫn nại thật tốt cũng rõ ràng quyết định sẽ không khóc, chính là khi ở trước mặt người xa lạ có thiện ý trước mắt, lại nhịn không được lại rơi lệ.
Tả Tĩnh U che mặt, rũ mắt thấp thấp nói: "Tôi cũng không biết vì cái gì......"
Có thể là Doãn Bạch giống như đứa nhỏ cũng lại hoặc là cảm xúc động lại lâu như vậy rốt cuộc cũng có cửa chạy ra, Tả Tĩnh U lại không cách nào tự khống chế nói: "Tôi cho rằng chỉ cần tôi làm đủ tốt thì hôn nhân cũng không có bất kỳ nan đề gì. Nhưng mà tôi phát hiện, chỉ có một mình tôi làm tốt, thì không đủ......"
Chợt nghe một câu bộc bạch như thế làm Doãn Bạch đứng tại chỗ, nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt mình bất lực che mặt cúi đầu lại không khỏi nghĩ tới lúc chính mình bị Tiêu Niệm vứt bỏ.
Doãn Bạch nhìn Tả Tĩnh U, lẩm bẩm tự nói như là nói cho Tả Tĩnh U nghe, lại như là đang nói cho chính mình nghe: "A...... Tôi hiểu tôi hiểu......"
"Rõ ràng không phải tôi sai, lại luôn là suy nghĩ có phải mình làm sai chỗ nào hay không. Vì cái gì cô ấy yêu người khác mà lại không yêu mình đây?"
"Có phải tôi không tốt ở điểm nào hay không?"
Trào phúng trên mặt Tả Tĩnh U đâm xuyên qua da mặt vốn đã rất mỏng của Hạ Chí Văn. Trên mặt Hạ Chí Văn có chút không nhịn được, anh nắm tóc thần sắc buồn rầu nói: "Anh biết anh rất có lỗi với em, mà chuyện anh có lỗi với em cũng không liên quan đến cậu ấy."
Hạ Chí Văn thở dài, đầy mặt đều là áy náy: "Là anh bỏ hứa hẹn mà xuất quỹ trước, là anh yêu người khác, là anh động tâm trước......"
Hạ Chí Văn áy náy lại nghiêm túc nhìn Tả Tĩnh U nói: "Nhưng mà Tĩnh U, cậu ấy là vô tội. Anh không thể...... Bởi vì sai lầm của mình mà để cậu ấy đeo tiếng xấu này trên lưng."
"Dù sao chúng ta đã ly hôn, em hãy giúp một lần được không? Coi như là chúng ta hợp tác, không phải em chuẩn bị quay phim mới sao? Anh có thể đầu tư cho em cũng sẽ lấy phần chia rất ít...... Chỉ cần em có thể...... Em có thể......"
Tả Tĩnh U lui về phía sau một bước, dựa vào trên tường lạnh lùng mà nhìn anh ta, thần sắc trào phúng mà nói: "Tôi có thể cái gì? Tôi cũng không thiếu tiền, cũng không cần anh trợ giúp."
"Hạ Chí Văn, nếu anh có thể xuất quỹ trong lúc còn trong hôn nhân vậy vì cái gì không thể ra ngoài tự thay anh ta một mình gánh chịu tiếng xấu đây?"
Đối mặt với thái độ trào phúng lãnh đạm của nàng, ngữ khí của Hạ Chí Văn ngữ cũng sốt sắng lên: "Tĩnh U, em không cần nói như vậy, em biết rõ trong đó anh có, anh không thể......"
Tả Tĩnh U liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt đều là lạnh lùng: "Không thể cái gì? Không thể thừa nhận xuất quỹ? Sẽ ảnh hưởng phim điện ảnh hai người sắp chiếu? Hay là nói, không thể thừa nhận anh ta chen chân vào tình cảm của người khác, sẽ ảnh hưởng sự nghiệp danh tiếng của anh ta đây?"
Cho dù là lúc ly hôn Hạ Chí Văn cũng không có thấy qua bộ dáng Tả Tĩnh U hùng hổ doạ người như vậy. Hắn sốt ruột gãi đầu, ngữ khí hơi chút có chút gấp: "Em làm sao...... làm sao có thể nói như vậy? Em làm sao nói khắc nghiệt thế?"
"Tôi khắc nghiệt?" Tả Tĩnh U cười nhạo một tiếng, khẽ nhếch cằm, trong ánh mắt đều là trào phúng: "Hạ Chí Văn, hôm nay tôi kêu anh về là để gặp Đồng Đồng, không phải nghe anh nói muốn muốn cứu danh dự của người yêu mới thế nào."
"Anh trở về đi, trong chuyện này cái gì cần làm sáng tỏ tôi sẽ làm sáng tỏ, còn chuyện dư thừa, tôi sẽ không làm."
Hạ Chí Văn một chút liền bực, đỏ mặt đề cao âm lượng: "Tĩnh U! Sao em có thể tuyệt tình như vậy, cứ thấy chết mà không cứu chứ?"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút, nàng nhìn kỹ người đàn ông quen thuộc lại xa lạ trước mặt, khó có thể tin mà nói: "Tôi tuyệt tình? Tôi thấy chết không cứu? Hạ Chí Văn anh phải làm rõ, hai anh có ngày hôm nay là vấn đề của tôi hay sao?"
Hạ Chí Văn hung hăng dậm chân tại chỗ một cái, lại có chút tức muốn hộc máu: "Là vấn đề của anh! Là sai lầm của anh! Nhưng Tĩnh U em không nên nói chuyện không tình cảm như vậy."
"Đúng!" Hạ Chí Văn đề cao âm lượng rồi mặt dày vô sĩ mà nói, "Anh sai mười phần, nhưng em cũng biết anh với em chia tay là vì anh không yêu em nữa!"
"Em mất đi chỉ là một người chồng không yêu em, còn anh ta mất đi là một phần tình yêu chân thành tha thiết!"
Khi nghe được chồng trước của mình nói một câu như thơ trong phim của Quỳnh Dao vậy thì cả người Tả Tĩnh U cũng chấn động, hơi hơi dựa vào trên tường khó có thể tin mà nhìn hắn.
Hắn như làm sao có thể...... làm sao có thể nói ra lời vô sĩ như vậy đây?
Cùng lúc đó, hai người đang khắc khẩu cũng không ai chú ý tới có một bóng người chống gậy, xuất hiện ở một bên ngay chỗ cua. Mà sau khi nghe được câu này thì đồng dạng lui về phía sau một bước, trốn ở sau bức tường ngay chỗ cua đầy mặt đều là biểu tình khó có thể tin.
Doãn Bạch chống gậy dựa vào trên tường, bên tai không ngừng truyền đến thanh âm nghe muốn tức hộc máu của Hạ Chí Văn: "Sự nghiệp hiện tại của cậu ấy đang gặp phải cửa ải khó khăn, chẳng lẽ anh không nên ra tay giúp trợ cậu ấy sao? Giữa chúng ta không còn yêu nhau chẳng lẽ cũng không thể nói một chút quan hệ lợi ích sao? Tả Tĩnh U, em bình tĩnh một chút, phân tích tình huống một chút nha?"
"Em ra đính chính thì đối với em hay với cậu ấy đều có lợi!"
Cô nghe đoạn lời thoại như thế thì cả người xấu hổ đến ung thư cũng phải phạm vào. Trời ơi! Trước kia sao bản thân không phát hiện Hạ Chí Văn có khả năng viết được mấy lời thoại như biên kịch phim của Quỳnh Dao chứ, đây là mấy lời thoại thần tiên lừa người gì đây.
Cái gì gọi là cô ấy mất đi một người chồng còn anh ta mất đi tình yêu.
Cái gì gọi là giữa họ không còn tình yêu nhưng là có thể nói lợi ích?
Này không phải anh ta đơn phương xuất quỹ sao? Làm sao anh ta còn nói đúng tình hợp lý như vậy?
Sau khi Doãn Bạch lớn lên không phải lần đầu tiên nhìn thấy người da mặt dày như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị loại người da mặt siêu cấp dày này làm cho khiếp sợ rồi.
Ban đầu khi cô nhìn đến tin đồn thì chỉ cảm thấy chuyện xấu Hạ Chí Văn làm chỉ có xuất quỹ thôi, hiện tại xem ra thì cả đầu óc Hạ Chí Văn cũng có bệnh đi.
Tuyệt đối là có bệnh?
Nếu như không có bệnh, sao có thể bỏ vợ bỏ con như thế, làm sao có thể thất tín bội nghĩa rồi còn đi đến nói mấy lời vô sĩ như vậy chứ?
Doãn Bạch chấn kinh rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời làm chuyện thất lễ như thế. Cô thoáng ló đầu ra, đang âm thầm nhìn trộm hai người cũng đang giằng co nhau trên hành lang.
Hành lang dài sâu thẳm, Tả Tĩnh U dựa vào trên tường đang ôm cánh tay nhìn Hạ Chí Văn, hốc mắt ửng đỏ. Cánh môi nàng khẽ run rốt cuộc sau mấy phen nhẫn nại sau, trong mắt lập lòe ánh nước mắt rồi mắng ra một câu: "Anh...... Anh bệnh tâm thần rồi."
Tả Tĩnh U tựa như chưa có mắng chửi ai bao giờ, sau khi mắng câu này liền hướng về nút thang máy rồi đưa tay bấm nút, không thể nhịn được nữa mà nói: "Anh mau đi, Hạ Chí Văn anh đi đi."
"Chuyện này, tôi sẽ không đáp ứng anh! Tôi vĩnh viễn, sẽ không dùng tình cảm của mình đi đổi lấy lợi ích!"
Tả Tĩnh U giơ tay che miệng, thanh âm lẫn vào chút khóc nức nở: "Đúng, anh không yêu tôi nhưng anh cũng không hỏi tôi rằng, có phải không còn yêu anh hay không! Anh như thế nào có thể, nói mấy lời quá đáng như thế đây?"
Doãn Bạch đang âm thầm đứng nghe, mà sau khi nghe được một câu chấn kinh như thế rồi nhìn bộ dáng Tả Tĩnh U rưng rưng ẩn nhẫn thì cả người liền chấn động.
Cô gái đáng thương......
Ở một khắc này Doãn Bạch thông qua chật vật trên người Tả Tĩnh U phảng phất thấy được chính mình.
Ở trước mặt Tả Tĩnh U, Hạ Chí Văn kích động đồng dạng đột nhiên ngẩng đầu. Khi đối diện với đôi mắt rưng rưng ẩn nhẫn thì ngay tức khắc ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy...... anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Anh chỉ cảm thấy, sau khi anh làm chuyện quá mức như vậy thì Tả Tĩnh U kiêu ngạo sẽ nhất định nhẫn tâm buông anh.
Anh không nghĩ tới...... Không nghĩ tới......
Hạ Chí Văn ngẩng đầu nhìn người đối diện một cái, lại nhanh chóng mà cúi đầu mà hốc mắt cũng đỏ theo. Anh ấp úng mà nói câu: "Thật xin lỗi......"
"Về sau, về sau anh sẽ không......"
Sẽ không cái gì? Sẽ không nói như thế nữa? Nhưng tổn thương đã tạo thành, còn bù đắp thế nào được?
Gương vỡ lại lành sao? Đương nhiên là không thể. Anh đã vì Lâm Tiêu quyết ý rời khỏi gia đình còn sao có thể quay về đây?
Hạ Chí Văn buồn rầu mà gãi đầu một chút, có chút cô đơn mà xoay người: "Em chiếu cố Đồng Đồng thật tốt nha, anh đi rồi thì chuyện này anh sẽ tự xử lý sẽ không làm phiền em nữa."
Sau khi Hạ Chí Văn nói xong đã vội vàng rời đi.
Doãn Bạch ở phía sau bức tường nhìn Hạ Chí Văn đang hướng về phía cô chạy như trối chết, vội vàng nhấc gậy lên rồi rũ mắt coi như chính mình là một người qua đường, sau đó một tay cầm một cái túi một tay cầm gậy chống đốc đốc đốc mà đi về phía trước.
Rất nhanh Hạ Chí Văn đỏ mắt cùng Doãn Bạch gặp thoáng qua. Vào một khắc đó Hạ Chí Văn vội vàng rời đi cũng không thấy được Doãn Bạch ngước mắt, hướng về phía anh ta đang mờ mịt chạy đi tặng một ánh mắt thoáng khinh thường.
A, đàn ông!
Doãn Bạch chống gậy từ chỗ cua đi ra, lúc ngẩng đầu thì nhìn Tả Tĩnh U vẫn còn đứng ở hành lang.
Tả Tĩnh U đưa lưng về phía cô, một tay chống ở trên tường còn ngửa đầu nhéo nhéo chóp mũi, đem nước mắt trong mắt mình chớp chớp thong thả nuốt trở về.
Doãn Bạch nhìn đến bộ dạng này của cô ấy lại có chút do dự nên xoay người hay không.Coi như cái gì cũng không thấy được, lại yên lặng rời đi. Kết quả khi ở cô mới vừa nhấc chân muốn đi thì Tả Tĩnh U nhéo giữa mày, xoay người nhìn về hướng cô.
Doãn Bạch ngẩng đầu, không tự nhiên mà đối diện với hai mắt mông lung đẫm lệ của người kia, cả người cương ở tại chỗ.
Xong đời...... Bị phát hiện, chạy không thoát!
Doãn Bạch nghĩ như vậy liền chống gậy, hướng người trước mặt lại lộ ra một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lễ phép: "Ha hả...... Tả tiểu thư......"
Tả Tĩnh U một chút liền ngây ngẩn cả người: "Doãn Đổng?"
Doãn Bạch một tay chống gậy, một tay cầm theo một cái túi, nhìn đến trên mặt Tả Tĩnh U còn dính nước mắt thì thần sắc thập phần xấu hổ. Nhưng cô có thể đem chuyện này đều coi như chưa có gì xảy ra, vì thế cô cười trừ một cái lại có chút ngượng ngùng mà nói: "A...... Tả tiểu thư, Đồng Đồng có khỏe không?"
Cô nói xong, một tay nhấc túi còn thanh âm rầu rĩ có chút miễn cưỡng mà nói: "Tôi bị chút cảm mạo nên tới bệnh viện khám, cũng...... Thuận tiện đem theo mấy quyển truyện cổ tích tới cho Đồng Đồng xem."
Trên thực tế vào ngày hôm qua, sau khi trở về thì Doãn Bạch liền bởi vì một đêm suy nghĩ chuyện xấu hổ của mình, cứ trái lo phải nghĩ ngủ không được, kết quả đã cảm lạnh. Vốn dĩ ở nhà uống thuốc thì tốt rồi, nhưng Doãn Bạch lại nghĩ đến đứa nhỏ nhà kế bên bởi vì cô đe dọa ngã xuống rồi nằm viện liền có chút không đành lòng. Vì thế Doãn Bạch lấy ra mấy quyển truyện coi như quà xin lỗi, nghĩ muốn thừa dịp lúc người lớn không có mặt thì lại đây thăm.
Ai biết sẽ khéo như vậy lại đụng phải trường hợp Hạ Chí Văn cùng Tả Tĩnh U cãi nhau. Doãn Bạch kỳ thật đối chuyện người khác cũng không cảm thấy quá hứng thú, đụng vào trường hợp như vậy thì cô không khỏi muốn thay Tả Tĩnh U cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Tả Tĩnh U là một người trưởng thành trầm ổn hơn so với cô, sau khi nghe được Doãn Bạch nói như vậy liền nghiêng người đưa lưng về phía Doãn Bạch lung tung xoa xoa nước mắt trong mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười rồi hướng Doãn Bạch đi qua: "Doãn Đổng có tâm, thật là cảm ơn cô."
Doãn Bạch nhấp môi, có chút gian nan nói: "Không cần khách khí."
Cô nhìn Tả Tĩnh U đang hướng mình đi tới liền đem cái túi có mấy quyển sách đưa qua: "Đây, phiền toái cô mang vào giúp, xem như tôi đưa cho con bé."
Tả Tĩnh U tiếp nhận sách, thần sắc kinh ngạc: "Doãn Đổng không vào gặp Đồng Đồng sao?" Tuy rằng Tả Tĩnh U nghe xong Đồng Đồng kể lại thì hai đứa nhỏ cùng Doãn Bạch cũng không có quen thuộc nhiều lắm, nhưng cảm giác bọn nhỏ cùng Doãn Bạch ở chung thật sự rất hòa hợp.
Doãn Bạch hít hít cái mũi, vội vàng xua tay nói: "Không không không, tôi bị bệnh cảm cho nên không tiện đi vào."
Doãn Bạch rũ mắt nhìn hốc mắt Tả Tĩnh U đỏ bừng, trên lông mi dài còn treo nước mắt thì bỗng nhiên lại nghĩ tới ban đêm đó khi cô ấy đưa khăn tay cho cô, nghĩ thầm nguyên lai các cô thật đứng là người đứng trên cùng liên minh mặt trận thất tình a.
Từ trước đến nay người trưởng thành không thích cùng xa lạ giao tiếp --Doãn Bạch, lấy khăn tay ở túi sơ mi của mình xuống, đưa qua: "Đúng rồi, còn có cái này......"
Tả Tĩnh U ngẩng đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn cô.
Doãn Bạch nhấp môi lại có chút ngượng ngùng nói: "Bộ dáng này của cô, khi đi gặp con bé sẽ bị phát hiện. Lau đi......"
Tả Tĩnh U sửng sốt một chút lại theo bản năng mà giơ tay đi lau nước mắt của mình. Doãn Bạch vội vàng ngăn nàng lại rồi đem khăn tay nhét vào tay nàng, hoảng loạn mà nói: "Mấy đứa nhỏ...... là rất mẫn cảm. Nếu mẹ mình khổ sở......thì người nhận ra trước tiên sẽ là nó."
"Cô...... Trước cứ bình phục lại một chút."
Tả Tĩnh U nhìn khăn tay trong lòng bàn tay, gật gật đầu rồi hơi chút xoay người, đưa lưng về phía Doãn Bạch nhẹ nhàng ấn lau đi nước mắt dư thừa.
Doãn Bạch đứng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng hơi hơi ngửa đầu, tóc dài như thác nước rối tung trên vai đang giơ tay lau mắt để lau đi nước mắt dư thừa trong mắt thì trong lòng dâng lên một cổ đồng cảm như bản thân mình cũng khổ sở như thế.
Bị người ta bỏ, trước nay đều vẫn rất khổ sở.
Nhưng cô chưa từng an ủi người khác, cũng không biết an ủi như thế nào. Doãn Bạch nghĩ nghĩ, móc điện thoại ra rồi click mở một bài hát, nói với Tả Tĩnh U một câu: "Kỳ thật...... Cũng không cần quá thương tâm. Mà...... Tất cả đã là quá khứ."
Tả Tĩnh U quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn cô một cái.
Đây là đang an ủi nàng sao?
Doãn Bạch đón nhận ánh mắt đó của nàng thì cười một chút: "Cho cô nghe một bài hát." Nhìn đến trên phân lượng Tả Tĩnh U là mẹ của bạn nhỏ hàng xóm của cô, Doãn Bạch quyết định an ủi người kia một chút.
Doãn Bạch nói xong ngón tay nhấn một cái, trong ánh mắt Tĩnh U liền kinh ngạc lên, trong điện thoại phát ra một bài hát đặc biệt vui vẻ: "Người luôn chỉ để lại số điện thoại......"
Khi Tả Tĩnh U nghe giai điệu cổ xưa lại hoài cựu như thế thì hơi hơi sửng sốt một chút, tiếp theo nhịn không được gợi khóe môi lên phụt cười ra một tiếng.
Liên minh trận tuyến thất tình sao, đây là cái gì a......
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, ngước mắt cười nhìn Doãn Bạch một cái rồi lại rũ mắt, lúc này nước mắt không chịu khống chế như trân châu giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống. Tựa hồ như ý thức được chính mình thất thố, Tả Tĩnh U vội vàng giơ tay để che lại mặt mình, yên lặng tùy ý cho nước mắt mình chảy xuống.
Vốn dĩ Doãn Bạch nhìn đến nàng cười đã nhẹ nhàng một chút, trong nháy mắt nhìn đến nước mắt của nàng thì đầu liền thấy toang.
Xong đời, giống như làm sai!
Doãn Bạch hoảng loạn đến chân tay luống cuống, vội vàng tắt nhạc đi nhìn Tả Tĩnh U lúc này giơ tay che mặt liền vội vàng xin lỗi: "Cái kia...... Cái kia...... Ngượng ngùng...... Tôi......"
Cô hoảng hoảng loạn loạn hoàn toàn không giống như một người trưởng thành, nhìn lại trông như là một bạn nhỏ đối mặt với cảm xúc không xong thì chân tay luống cuống. Tả Tĩnh U che mặt nước mắt không nhịn được rơi càng thêm mãnh liệt.
Tiếng nói của cô run rẩy lại có chút xin lỗi mà nói: "Tôi cũng...... Rất xin lỗi Doãn Đổng...... Là tôi thất thố......"
"Tôi cũng không biết vì cái gì......"
Rõ ràng đã nói sẽ nhẫn nại thật tốt cũng rõ ràng quyết định sẽ không khóc, chính là khi ở trước mặt người xa lạ có thiện ý trước mắt, lại nhịn không được lại rơi lệ.
Tả Tĩnh U che mặt, rũ mắt thấp thấp nói: "Tôi cũng không biết vì cái gì......"
Có thể là Doãn Bạch giống như đứa nhỏ cũng lại hoặc là cảm xúc động lại lâu như vậy rốt cuộc cũng có cửa chạy ra, Tả Tĩnh U lại không cách nào tự khống chế nói: "Tôi cho rằng chỉ cần tôi làm đủ tốt thì hôn nhân cũng không có bất kỳ nan đề gì. Nhưng mà tôi phát hiện, chỉ có một mình tôi làm tốt, thì không đủ......"
Chợt nghe một câu bộc bạch như thế làm Doãn Bạch đứng tại chỗ, nhìn nữ nhân đang đứng trước mặt mình bất lực che mặt cúi đầu lại không khỏi nghĩ tới lúc chính mình bị Tiêu Niệm vứt bỏ.
Doãn Bạch nhìn Tả Tĩnh U, lẩm bẩm tự nói như là nói cho Tả Tĩnh U nghe, lại như là đang nói cho chính mình nghe: "A...... Tôi hiểu tôi hiểu......"
"Rõ ràng không phải tôi sai, lại luôn là suy nghĩ có phải mình làm sai chỗ nào hay không. Vì cái gì cô ấy yêu người khác mà lại không yêu mình đây?"
"Có phải tôi không tốt ở điểm nào hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.