Chương 9
Giang Nhất Thủy
06/10/2021
Tình yêu, vốn chính là thứ ích kỷ.
Sau khi Hạ Chí Văn nhận được điện thoại của Tả Tĩnh U điện thoại, lập tức thu thập hành lý từ thủ đô bay trở về Hải thành. Trước khi rời đi Hạ Chí Văn còn gọi điện thoại cho Lâm Tiêu, nói rằng anh vì Đồng Đồng còn có chuyện của người yêu mới đi gặp Tả Tĩnh U.
Lâm Tiêu hãm sâu vào tin đồn người thứ ba lúc này đang phong bế ở đoàn phim đóng phim. Lúc nhận được cuộc gọi của Hạ Chí Văn anh ta vừa vặn kết thúc một cảnh quay ngồi ở ghế trong góc phim trường choàng một cái áo uống nước.
Ánh sáng cuối tháng tư thập phần tươi đẹp, nhưng gió ở hoang mạc đất bắc thổi về đây lại có chút lạnh. Lâm Tiêu tránh ở nơi gió lạnh không thổi đến ôm bình giữ ấm uống nước, sau khi nghe trong điện thoại truyền tới thanh âm của Hạ Chí Văn thì trong lòng cũng ấm áp.
Chỉ là anh ta còn chưa kịp rải vài câu đưa đẩy với người kia thì liền nghe được Hạ Chí Văn muốn đi gặp Tả Tĩnh U, tay hắn cầm ly nước tay không cách nào khống chế mà nắm càng thêm chặt.
Nhưng Lâm Tiêu cuối cùng vẫn nhịn lại ghen ghét trong lòng, ngữ khí lo lắng cùng Hạ Chí Văn nói: "Vậy Đồng Đồng bị thương thế nào? Có chuyện gì hay không?"
Ngữ khí Hạ Chí Văn gấp gáp hiển nhiên đang thập phần lo lắng: "Chắc là té không nhẹ, bằng không Tĩnh U cũng sẽ không liên lạc với anh. Đồng Đồng từ nhỏ liền rất sợ đau, hiện tại không biết đã khóc thành bộ dáng gì đây."
Lâm Tiêu gian nan nuốt xuống cổ họng, có chút không được tự nhiên mà nói: "Ừm...... Mấy đứa nhỏ rất thích khóc, anh nhớ chút đồ ăn con bé thích rồi quà nữa, trấn an cô bé thật tốt."
"Còn có nên liên hệ trợ lý bên Hải thành một chút, trực tiếp đón anh từ sân bay đi bệnh viện. Đừng tự mình lái xe, cũng đừng quá quá mệt nhọc, không phải gần đây quay phim đã rất mệt sao? Mấy ngày nay anh bồi Đồng Đồng thật tốt nhưng cũng bớt thời giờ nghỉ ngơi một chút."
Lâm Tiêu là đàn ông hắn đương nhiên cũng hiểu biết tâm thái của đàn ông. Anh ta có thể biểu hiện ghen nhưng cũng không thể biểu hiện đến quá lớn độ. Ở giai đoạn quan hệ nguy hiểm cho dù Hạ Chí Văn hiện tại yêu anh yêu đến khí thế hừng hực, nhưng bản thân anh cũng không có tự tin có thể so sánh cùng Tả Tĩnh U.
Huống chi, Tả Tĩnh U cùng Hạ Chí Văn còn có một đứa con. Quan hệ như vậy thì tự nhiên anh sẽ không thể chiến thắng.
Nhưng đồng thời anh cũng biết đàn ông bạc tình. Ở trước tình yêu cùng dục vọng trước mặt thì cho dù có con cái ràng buộc cũng không xem là cái gì.
Cho nên anh chỉ có thể nỗ lực để Hạ Chí Văn càng yêu mình nhiều hơn một chút, sau đó dần dần mà không thể rời khỏi anh.
Quả nhiên, nghe được Lâm Tiêu nói ôn nhu quan tâm như vậy, Hạ Chí Văn không tự giác mà áy náy lên. Hạ Chí Văn dừng một chút, nhẹ giọng cùng Lâm Tiêu nói: "Thực xin lỗi a tiểu Lâm, em không nên nghĩ quá nhiều. Anh cùng Tĩnh U đầu năm nay đã ly hôn, cho nên lần này thật sự là gặp con chứ hoàn toàn không có ý khác, em cũng không cần ghen nha."
Bên đầu dây bên kia Lâm Tiêu cười khẽ ra tiếng. Anh cầm ly nước rũ mắt, còn ngón tay không tự giác câu lấy cái nắm bình giữ ấm rồi nhẹ giọng nói: "Đương nhiên em sẽ ghen, anh đi gặp vợ trước làm sao em có thể không thèm để ý đây?"
"Nhưng em biết, kỳ thật anh là vì Đồng Đồng. Đó là con gái của anh anh không có khả năng không đi gặp con bé. Cả đời dài như vậy mà, cho nên dù sao em cũng sẽ quen."
Lâm Tiêu dừng một chút, có ám chỉ mà nói: "Huống chi, chị Tĩnh U cũng không phải người sẽ dựa vào chuyện con cái này vãn hồi chồng mình đi tằng tục. Cho nên nói em đã yên tâm với anh rồi."
"Anh nhớ rõ phải chiếu cố bản thân cho tốt, biết không?"
Hạ Chí Văn một chút liền nhẹ nhàng lên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Trong khoảng thời gian này ủy khuất em rồi, nhưng em yên tâm nha vì thông báo đính chính sẽ mau phát ra. Hãy cho anh một chính thời gian, anh sẽ đường đường chính chính mà, mà để em trở thành người yêu của anh."
Lâm Tiêu cười cười, cùng người kia nói: "Đừng nói lời buồn nôn như vậy nha, em yêu anh, em biết là được."
Hai người lại nói chút lời buồn nôn tán tỉnh, vẫn là Lâm Tiêu phải chuẩn bị diễn mới tắt điện thoại.
Lâm Tiêu buông điện thoại xuống, ngửa đầu nhìn về phía đất trống cách đó không xa. Gió cát thổi quét còn tất cả đều xám xịt, dường như cái gì cũng không nhìn thấy rõ ràng. Chỉ có một ít tia nắng từ không trung chiếu xuống mang đến một chút ánh sáng.
Ở nơi đó, phó đạo diễn đang quay phim cho nhiều diễn viên quần chúng. Lâm Tiêu không khỏi nghĩ đến rất nhiều năm trước, chính mình cũng là một trong rất nhiều diễn viên quần chúng, mà cũng là Hạ Chí Văn đem anh từ này nhóm người này đào ra, cho anh một cơ hội bộc lộ tài năng.
Ở ngày đông rét lạnh kia, ngày anh phiêu lưu không có chỗ nào dựa vào thì Hạ Chí Văn đã đưa tay về phía anh để hắn có thể tiếp tục sống.
Hạ Chí Văn tựa như ánh sáng chiếu vào phim trường ảm đạm này, làm một ít ấm áp trong sinh mệnh của anh sống lại.
Cho dù khi đó Hạ Chí Văn đã kết hôn, nhưng anh vẫn nỗ lực mà từng bước một hướng về phía trước đi, thẳng đến đi đến trước mặt Hạ Chí Văn rồi trở thành nam chính của người kia.
Lâm Tiêu trầm tư một hồi lại một lần nữa cầm lấy điện thoại click mở Weibo nhìn đến trang đầu tất cả đều là tin xấu của anh cùng Hạ Chí Văn.
Lâm Tiêu lướt màn hình nhìn fans Tả Tĩnh U cùng fans anh khắc khẩu, lời nói thập phần kịch liệt thì câu môi cười cười.
Tiểu tam? Hắn một chút cũng không để bụng cách gọi này.
Tình yêu mà, vốn chính là thứ ích kỷ. Mọi người đều bằng bản lĩnh mà tranh thủ được người yêu thương, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao? Nhân sinh ngắn ngủi như vậy, cũng rét lạnh cô độc như vậy, mà chỉ khi có hai linh hồn giao hội thì mới có thể có được một tia lửa cùng tia sáng trong cái chớp mắt. Vì cái gì không thể tận tình đi hưởng thụ giờ phút này đây?
Lâm Tiêu bấm đến khung tin nhắn rồi bấm vào một dãy số nặc danh gửi đi một tin nhắn: Đêm nay đem tin tức Hạ Chí Văn cùng Tả Tĩnh U đã ly hôn phát ra đi.
Dù sao, bọn họ xác thật là đã ly hôn không phải sao? Hạ Chí Văn cùng Tả Tĩnh U kỳ thật không còn liên quan gì, từ nay về sau người kia chính là người của anh.
Sau khi thấy tin nhắn trả lời thì Lâm Tiêu cũng kéo dãy số này vào danh sách đen sau đó đứng dậy đi về chỗ đạo diễn, tiếp tục quay suất diễn của hắn.
Hạ Chí Văn bay trở về Hải Thành, khi tới bệnh viện đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Từ nửa năm trước, sau khi Hạ Chí Văn đã thẳng thắn khẩn cầu Tả Tĩnh U rằng chính mình yêu người khác thì hai người liền bắt đầu xuống tay làm các thủ tục ly hôn. Trừ bỏ vấn đề chia tài sản rườm rà thì Đồng Đồng do ai chăm sóc cũng là vấn đề lớn.
Hạ Chí Văn xuất quỹ trước tự biết có sai, không dám cùng Tả Tĩnh U tranh đoạt quyền nuôi nấng Đồng Đồng cho nên Đồng Đồng thuận lý thành chương liền để Tả Tĩnh U nuôi nấng.
Từ khi đó bắt đầu, Tả Tĩnh U liền cố ý vô tình giảm bớt thời gian hai cha con gặp mặt. Thẳng đến nửa tháng trước Tả Tĩnh U cùng Hạ Chí Văn chính thức xử lý xong thủ tục ly hôn thì cô ấy đã mang theo Đồng Đồng rời khỏi nhà lúc trước đã cùng anh sinh sống hơn nữa tạm thời đem Đồng Đồng gửi nuôi ở nhà bà ngoại.
Con cái còn nhỏ, có thể sẽ không hiểu được hàm ý của ly hôn. Tả Tĩnh U cùng Hạ Chí Văn cũng chưa định hiện tại nói cho con bé, chờ thêm một thời gian sau khi Đồng Đồng đã quen việc Hạ Chí Văn không trở về nhà thì sẽ nói rõ tình huống này với con bé.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này, Đồng Đồng vẫn luôn cho rằng Hạ Chí Văn đi nơi rất xa quay phim, không thể thường xuyên trở về gặp con bé.
Cho nên hôm nay có thể gặp ba thì Đồng Đồng lại rất vui vẻ.
Mà sau khi thuốc tê qua đi miệng vết thương bắt đầu đau đớn, vào buổi sáng nhìn thấy ba Đồng Đồng vẫn quấn lấy ba cùng nhau chơi cờ phi hành.
Khó có khi được gặp mặt nên Hạ Chí Văn bồi Đồng Đồng chơi cả một buổi sáng. Cuối cùng sau khi đem con dỗ đến vui vẻ, Hạ Chí Văn nhìn Tả Tĩnh U ngồi ở đối diện nhìn chăm chú vào cha con hai người, ho nhẹ một tiếng rồi cùng Đồng Đồng nói: "Đồng Đồng a, ba còn có việc bận cho nên không thể bồi bồi con thêm nữa nga."
Hạ Chí Văn giơ tay xoa xoa đầu Đồng Đồng, cười hống con bé: "Đồng Đồng phải kiên cường, lần sau ba tới gặp con sẽ mang con đi ra ngoài chơi thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ của Đồng Đồng một chút liền suy sụp lên, trong mắt đều là mất mát: "Ba ba rất bận sao, hiện tại phải đi rồi ạ? Không thể bồi Đồng Đồng thêm một hồi sao? Đồng Đồng cũng rất nhớ ba!"
Hạ Chí Văn gật đầu, mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói dối: " Ừm, rất nhiều dì nhiều chú chờ ba quay về làm việc nha. Ba tuy rằng cũng rất nhớ Đồng Đồng, nhưng mà thật sự quá bận rồi."
Đồng Đồng là một đứa nhỏ hiểu chuyện khi nghe đến đó dù luyến tiếc, nhưng cũng chỉ là nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Chí Văn nói: "Vậy lần sau ba về, phải bồi Đồng Đồng lâu một chút nga."
Hạ Chí Văn gật đầu, lại thập phần ôn hòa xoa nhẹ đầu tóc rối của Đồng Đồng an ủi nói: "Sẽ, lần sau trở về thì ba dắt con đi công viên giải trí thế nào?"
"Dạ!" Đồng Đồng gật đầu, hướng Hạ Chí Văn vươn ngón tay lại ngọt ngào mà cười nói: "Vậy ba ơi, chúng ta đã hứa cho nên móc tay nha."
Hạ Chí Văn cười một chút, duỗi tay câu ngón tay út của con gái: "Được."
"Đã hứa xong, ngoéo tay làm tin, một trăm phần trăm không thay đổi."
Đồng Đồng móc ngón tay, cùng ba ba ký kết khế ước rồi cười hì hì nói: "Ba ba đáp ứng Đồng Đồng rồi cho nên nhất định không thể nuốt lời nha!"
Hạ Chí Văn sang sảng cười, an ủi con gái: "Đó là điều đương nhiên rồi, ba cũng sẽ không lừa Đồng Đồng, ba nói được thì nhất định sẽ làm được."
Thật vất vả an ủi con gái xong thì Hạ Chí Văn ngước mắt, nhìn về phía Tả Tĩnh U ngồi ở giường bệnh đối diện vẫn trước sau mỉm cười nhìn hai người, xấu hổ mà liếm liếm cánh môi, có chút ngượng ngùng nói: "Tĩnh U, anh phải đi về. Em...... Có thể tiễn anh không?"
Sáng nay hắn có chuyện muốn nói với Tĩnh U lại thôi, cứ tựa hồ có cái gì muốn nói cùng Tả Tĩnh U, Tả Tĩnh U biết ý nghĩ của hắn liền thở dài gật gật đầu. Tả Tĩnh U đứng dậy, vỗ vỗ đầu con gái trên giường, khinh thanh tế ngữ mà trấn an: "Mẹ đưa ba đi xuống dưới lầu, một hồi trở về bồi Đồng Đồng ăn cơm trưa nha, Đồng Đồng ở chỗ này ngoan ngoãn mà chờ các chị hộ sĩ."
Đồng Đồng gật đầu, ngoan ngoãn nói dạ.
Tả Tĩnh U thở dài, lại sờ sờ đầu con gái lúc này mới xoay người nói với Hạ Chí Văn: "Đi thôi, tôi đưa anh xuống lầu."
Hạ Chí Văn cong con mắt cười: "Được."
Hai người một trước một sau đi ra phòng bệnh, mới ra cửa, Hạ Chí Văn liền gấp không chờ nổi đã gọi Tả Tĩnh U lại: "Tĩnh U...... Tĩnh U...... Chúng ta giữa trưa tìm một nơi yên tĩnh ăn cơm trưa sau đó nói chuyện đàng hoàng được không?"
Thanh âm Hạ Chí Văn bên trái lỗ tai Tĩnh U nổ vang, Tả Tĩnh U dừng bước chân nghĩ thầm. Nàng thở dài một hơi, xoay người nhìn về phía Hạ Chí Văn, ngữ khí bình tĩnh: "Không cần đi nơi khác đâu lần này kêu anh trở về, chủ yếu là vì thăm hỏi Đồng Đồng một chút."
"Còn những chuyện khác, không phải chúng ta đã nói rõ ràng sao? Còn cần nói cái gì?"
Những chuyện giữa bọn họ muốn nói đều ở lúc anh ta thẳng thắn thành khẩn xuất quỹ cùng lúc nói muốn ly hôn đã nói sạch sẽ. Tả Tĩnh U cũng không cảm thấy giữa bọn họ còn chuyện gì cần nói.
Ở tầng hai của bệnh viện này đa số là một ít người bệnh thân phận rất cao, hoàn cảnh cũng rất yên lặng. Cũng đúng lúc vào giữa trưa nên những người chữa bệnh và chăm sóc đều đang dùng thời giờ này đi ăn cơm trưa, trên hành lang trống rỗng, không có bất luận một người nào.
Tả Tĩnh U đứng ở hành lang dài sâu thẳm, ôm cánh tay lẳng lặng mà nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt như hồ sâu.
Hạ Chí Văn nhìn đến biểu tình này của nàng lại có chút không biết làm sao mà gãi gãi tóc, liếm liếm cánh môi cùng nàng nói: "Chính là...... Sau khi chuyện của anh cùng Lâm Tiêu bị tuôn ra ngoài vào hai ngày trước đã liên lụy đến em...... Cho nên anh nghĩ...... cho nên bên em cũng nên công khai giải thích?"
"Hơn nữa đêm qua tin tức ly hôn của chúng ta cũng bị phát ra hết, lúc này phòng làm việc của em cũng phải cho một câu trả lời đi."
Tả Tĩnh U không nói chuyện chỉ là lẳng lặng mà nhìn anh ta.
Hạ Chí Văn nhìn ánh mắt nàng trầm tĩnh cảm nhận được áp lực cực lớn. Anh suy nghĩ một hồi đơn giản tự nhận thua nói: "Anh biết, hiện tại tìm em nói chuyện này là không đúng, nhưng Tĩnh U à, xem ở phân lượng chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy em có thể giúp anh hay không."
"Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn, em hiện tại phát chút tình người giải thích một chút là chúng ta từ năm trước đã không chung tình cảm cũng đã ly hôn được không?"
Tóm lại chính là, đừng làm những người khác cảm thấy Lâm Tiêu là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác.
Tả Tĩnh U nghe hiểu ý của hắn ôm cánh tay cười khẽ một tiếng, tâm cũng bị lạnh rồi: "Anh kêu tôi nói cái gì? Nói chúng ta năm trước cũng đã ly hôn? Nói Lâm Tiêu không phải kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của chúng ta? Sau khi ly hôn mà anh còn muốn tôi đi giữ gìn danh dự cho người đàn ông đã phá tan hôn nhân của tôi sao?"
"Hạ Chí Văn, anh thật là một kẻ si tình nhỉ."
"Nhưng mà dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì muốn tôi giúp anh ta? Là bằng anh yêu anh ta? Hay bằng hắn cướp đi chồng của tôi, làm con tôi không có cha hả?"
Thanh âm Tả Tĩnh U ép tới rất thấp, trên mặt mang theo trào phúng nhàn nhạt chưa bao giờ có: "Vì cái gì tôi phải rộng lượng như vậy, đi thành toàn cho tình yêu của anh hả?"
Sau khi Hạ Chí Văn nhận được điện thoại của Tả Tĩnh U điện thoại, lập tức thu thập hành lý từ thủ đô bay trở về Hải thành. Trước khi rời đi Hạ Chí Văn còn gọi điện thoại cho Lâm Tiêu, nói rằng anh vì Đồng Đồng còn có chuyện của người yêu mới đi gặp Tả Tĩnh U.
Lâm Tiêu hãm sâu vào tin đồn người thứ ba lúc này đang phong bế ở đoàn phim đóng phim. Lúc nhận được cuộc gọi của Hạ Chí Văn anh ta vừa vặn kết thúc một cảnh quay ngồi ở ghế trong góc phim trường choàng một cái áo uống nước.
Ánh sáng cuối tháng tư thập phần tươi đẹp, nhưng gió ở hoang mạc đất bắc thổi về đây lại có chút lạnh. Lâm Tiêu tránh ở nơi gió lạnh không thổi đến ôm bình giữ ấm uống nước, sau khi nghe trong điện thoại truyền tới thanh âm của Hạ Chí Văn thì trong lòng cũng ấm áp.
Chỉ là anh ta còn chưa kịp rải vài câu đưa đẩy với người kia thì liền nghe được Hạ Chí Văn muốn đi gặp Tả Tĩnh U, tay hắn cầm ly nước tay không cách nào khống chế mà nắm càng thêm chặt.
Nhưng Lâm Tiêu cuối cùng vẫn nhịn lại ghen ghét trong lòng, ngữ khí lo lắng cùng Hạ Chí Văn nói: "Vậy Đồng Đồng bị thương thế nào? Có chuyện gì hay không?"
Ngữ khí Hạ Chí Văn gấp gáp hiển nhiên đang thập phần lo lắng: "Chắc là té không nhẹ, bằng không Tĩnh U cũng sẽ không liên lạc với anh. Đồng Đồng từ nhỏ liền rất sợ đau, hiện tại không biết đã khóc thành bộ dáng gì đây."
Lâm Tiêu gian nan nuốt xuống cổ họng, có chút không được tự nhiên mà nói: "Ừm...... Mấy đứa nhỏ rất thích khóc, anh nhớ chút đồ ăn con bé thích rồi quà nữa, trấn an cô bé thật tốt."
"Còn có nên liên hệ trợ lý bên Hải thành một chút, trực tiếp đón anh từ sân bay đi bệnh viện. Đừng tự mình lái xe, cũng đừng quá quá mệt nhọc, không phải gần đây quay phim đã rất mệt sao? Mấy ngày nay anh bồi Đồng Đồng thật tốt nhưng cũng bớt thời giờ nghỉ ngơi một chút."
Lâm Tiêu là đàn ông hắn đương nhiên cũng hiểu biết tâm thái của đàn ông. Anh ta có thể biểu hiện ghen nhưng cũng không thể biểu hiện đến quá lớn độ. Ở giai đoạn quan hệ nguy hiểm cho dù Hạ Chí Văn hiện tại yêu anh yêu đến khí thế hừng hực, nhưng bản thân anh cũng không có tự tin có thể so sánh cùng Tả Tĩnh U.
Huống chi, Tả Tĩnh U cùng Hạ Chí Văn còn có một đứa con. Quan hệ như vậy thì tự nhiên anh sẽ không thể chiến thắng.
Nhưng đồng thời anh cũng biết đàn ông bạc tình. Ở trước tình yêu cùng dục vọng trước mặt thì cho dù có con cái ràng buộc cũng không xem là cái gì.
Cho nên anh chỉ có thể nỗ lực để Hạ Chí Văn càng yêu mình nhiều hơn một chút, sau đó dần dần mà không thể rời khỏi anh.
Quả nhiên, nghe được Lâm Tiêu nói ôn nhu quan tâm như vậy, Hạ Chí Văn không tự giác mà áy náy lên. Hạ Chí Văn dừng một chút, nhẹ giọng cùng Lâm Tiêu nói: "Thực xin lỗi a tiểu Lâm, em không nên nghĩ quá nhiều. Anh cùng Tĩnh U đầu năm nay đã ly hôn, cho nên lần này thật sự là gặp con chứ hoàn toàn không có ý khác, em cũng không cần ghen nha."
Bên đầu dây bên kia Lâm Tiêu cười khẽ ra tiếng. Anh cầm ly nước rũ mắt, còn ngón tay không tự giác câu lấy cái nắm bình giữ ấm rồi nhẹ giọng nói: "Đương nhiên em sẽ ghen, anh đi gặp vợ trước làm sao em có thể không thèm để ý đây?"
"Nhưng em biết, kỳ thật anh là vì Đồng Đồng. Đó là con gái của anh anh không có khả năng không đi gặp con bé. Cả đời dài như vậy mà, cho nên dù sao em cũng sẽ quen."
Lâm Tiêu dừng một chút, có ám chỉ mà nói: "Huống chi, chị Tĩnh U cũng không phải người sẽ dựa vào chuyện con cái này vãn hồi chồng mình đi tằng tục. Cho nên nói em đã yên tâm với anh rồi."
"Anh nhớ rõ phải chiếu cố bản thân cho tốt, biết không?"
Hạ Chí Văn một chút liền nhẹ nhàng lên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Trong khoảng thời gian này ủy khuất em rồi, nhưng em yên tâm nha vì thông báo đính chính sẽ mau phát ra. Hãy cho anh một chính thời gian, anh sẽ đường đường chính chính mà, mà để em trở thành người yêu của anh."
Lâm Tiêu cười cười, cùng người kia nói: "Đừng nói lời buồn nôn như vậy nha, em yêu anh, em biết là được."
Hai người lại nói chút lời buồn nôn tán tỉnh, vẫn là Lâm Tiêu phải chuẩn bị diễn mới tắt điện thoại.
Lâm Tiêu buông điện thoại xuống, ngửa đầu nhìn về phía đất trống cách đó không xa. Gió cát thổi quét còn tất cả đều xám xịt, dường như cái gì cũng không nhìn thấy rõ ràng. Chỉ có một ít tia nắng từ không trung chiếu xuống mang đến một chút ánh sáng.
Ở nơi đó, phó đạo diễn đang quay phim cho nhiều diễn viên quần chúng. Lâm Tiêu không khỏi nghĩ đến rất nhiều năm trước, chính mình cũng là một trong rất nhiều diễn viên quần chúng, mà cũng là Hạ Chí Văn đem anh từ này nhóm người này đào ra, cho anh một cơ hội bộc lộ tài năng.
Ở ngày đông rét lạnh kia, ngày anh phiêu lưu không có chỗ nào dựa vào thì Hạ Chí Văn đã đưa tay về phía anh để hắn có thể tiếp tục sống.
Hạ Chí Văn tựa như ánh sáng chiếu vào phim trường ảm đạm này, làm một ít ấm áp trong sinh mệnh của anh sống lại.
Cho dù khi đó Hạ Chí Văn đã kết hôn, nhưng anh vẫn nỗ lực mà từng bước một hướng về phía trước đi, thẳng đến đi đến trước mặt Hạ Chí Văn rồi trở thành nam chính của người kia.
Lâm Tiêu trầm tư một hồi lại một lần nữa cầm lấy điện thoại click mở Weibo nhìn đến trang đầu tất cả đều là tin xấu của anh cùng Hạ Chí Văn.
Lâm Tiêu lướt màn hình nhìn fans Tả Tĩnh U cùng fans anh khắc khẩu, lời nói thập phần kịch liệt thì câu môi cười cười.
Tiểu tam? Hắn một chút cũng không để bụng cách gọi này.
Tình yêu mà, vốn chính là thứ ích kỷ. Mọi người đều bằng bản lĩnh mà tranh thủ được người yêu thương, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao? Nhân sinh ngắn ngủi như vậy, cũng rét lạnh cô độc như vậy, mà chỉ khi có hai linh hồn giao hội thì mới có thể có được một tia lửa cùng tia sáng trong cái chớp mắt. Vì cái gì không thể tận tình đi hưởng thụ giờ phút này đây?
Lâm Tiêu bấm đến khung tin nhắn rồi bấm vào một dãy số nặc danh gửi đi một tin nhắn: Đêm nay đem tin tức Hạ Chí Văn cùng Tả Tĩnh U đã ly hôn phát ra đi.
Dù sao, bọn họ xác thật là đã ly hôn không phải sao? Hạ Chí Văn cùng Tả Tĩnh U kỳ thật không còn liên quan gì, từ nay về sau người kia chính là người của anh.
Sau khi thấy tin nhắn trả lời thì Lâm Tiêu cũng kéo dãy số này vào danh sách đen sau đó đứng dậy đi về chỗ đạo diễn, tiếp tục quay suất diễn của hắn.
Hạ Chí Văn bay trở về Hải Thành, khi tới bệnh viện đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Từ nửa năm trước, sau khi Hạ Chí Văn đã thẳng thắn khẩn cầu Tả Tĩnh U rằng chính mình yêu người khác thì hai người liền bắt đầu xuống tay làm các thủ tục ly hôn. Trừ bỏ vấn đề chia tài sản rườm rà thì Đồng Đồng do ai chăm sóc cũng là vấn đề lớn.
Hạ Chí Văn xuất quỹ trước tự biết có sai, không dám cùng Tả Tĩnh U tranh đoạt quyền nuôi nấng Đồng Đồng cho nên Đồng Đồng thuận lý thành chương liền để Tả Tĩnh U nuôi nấng.
Từ khi đó bắt đầu, Tả Tĩnh U liền cố ý vô tình giảm bớt thời gian hai cha con gặp mặt. Thẳng đến nửa tháng trước Tả Tĩnh U cùng Hạ Chí Văn chính thức xử lý xong thủ tục ly hôn thì cô ấy đã mang theo Đồng Đồng rời khỏi nhà lúc trước đã cùng anh sinh sống hơn nữa tạm thời đem Đồng Đồng gửi nuôi ở nhà bà ngoại.
Con cái còn nhỏ, có thể sẽ không hiểu được hàm ý của ly hôn. Tả Tĩnh U cùng Hạ Chí Văn cũng chưa định hiện tại nói cho con bé, chờ thêm một thời gian sau khi Đồng Đồng đã quen việc Hạ Chí Văn không trở về nhà thì sẽ nói rõ tình huống này với con bé.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này, Đồng Đồng vẫn luôn cho rằng Hạ Chí Văn đi nơi rất xa quay phim, không thể thường xuyên trở về gặp con bé.
Cho nên hôm nay có thể gặp ba thì Đồng Đồng lại rất vui vẻ.
Mà sau khi thuốc tê qua đi miệng vết thương bắt đầu đau đớn, vào buổi sáng nhìn thấy ba Đồng Đồng vẫn quấn lấy ba cùng nhau chơi cờ phi hành.
Khó có khi được gặp mặt nên Hạ Chí Văn bồi Đồng Đồng chơi cả một buổi sáng. Cuối cùng sau khi đem con dỗ đến vui vẻ, Hạ Chí Văn nhìn Tả Tĩnh U ngồi ở đối diện nhìn chăm chú vào cha con hai người, ho nhẹ một tiếng rồi cùng Đồng Đồng nói: "Đồng Đồng a, ba còn có việc bận cho nên không thể bồi bồi con thêm nữa nga."
Hạ Chí Văn giơ tay xoa xoa đầu Đồng Đồng, cười hống con bé: "Đồng Đồng phải kiên cường, lần sau ba tới gặp con sẽ mang con đi ra ngoài chơi thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ của Đồng Đồng một chút liền suy sụp lên, trong mắt đều là mất mát: "Ba ba rất bận sao, hiện tại phải đi rồi ạ? Không thể bồi Đồng Đồng thêm một hồi sao? Đồng Đồng cũng rất nhớ ba!"
Hạ Chí Văn gật đầu, mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói dối: " Ừm, rất nhiều dì nhiều chú chờ ba quay về làm việc nha. Ba tuy rằng cũng rất nhớ Đồng Đồng, nhưng mà thật sự quá bận rồi."
Đồng Đồng là một đứa nhỏ hiểu chuyện khi nghe đến đó dù luyến tiếc, nhưng cũng chỉ là nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Chí Văn nói: "Vậy lần sau ba về, phải bồi Đồng Đồng lâu một chút nga."
Hạ Chí Văn gật đầu, lại thập phần ôn hòa xoa nhẹ đầu tóc rối của Đồng Đồng an ủi nói: "Sẽ, lần sau trở về thì ba dắt con đi công viên giải trí thế nào?"
"Dạ!" Đồng Đồng gật đầu, hướng Hạ Chí Văn vươn ngón tay lại ngọt ngào mà cười nói: "Vậy ba ơi, chúng ta đã hứa cho nên móc tay nha."
Hạ Chí Văn cười một chút, duỗi tay câu ngón tay út của con gái: "Được."
"Đã hứa xong, ngoéo tay làm tin, một trăm phần trăm không thay đổi."
Đồng Đồng móc ngón tay, cùng ba ba ký kết khế ước rồi cười hì hì nói: "Ba ba đáp ứng Đồng Đồng rồi cho nên nhất định không thể nuốt lời nha!"
Hạ Chí Văn sang sảng cười, an ủi con gái: "Đó là điều đương nhiên rồi, ba cũng sẽ không lừa Đồng Đồng, ba nói được thì nhất định sẽ làm được."
Thật vất vả an ủi con gái xong thì Hạ Chí Văn ngước mắt, nhìn về phía Tả Tĩnh U ngồi ở giường bệnh đối diện vẫn trước sau mỉm cười nhìn hai người, xấu hổ mà liếm liếm cánh môi, có chút ngượng ngùng nói: "Tĩnh U, anh phải đi về. Em...... Có thể tiễn anh không?"
Sáng nay hắn có chuyện muốn nói với Tĩnh U lại thôi, cứ tựa hồ có cái gì muốn nói cùng Tả Tĩnh U, Tả Tĩnh U biết ý nghĩ của hắn liền thở dài gật gật đầu. Tả Tĩnh U đứng dậy, vỗ vỗ đầu con gái trên giường, khinh thanh tế ngữ mà trấn an: "Mẹ đưa ba đi xuống dưới lầu, một hồi trở về bồi Đồng Đồng ăn cơm trưa nha, Đồng Đồng ở chỗ này ngoan ngoãn mà chờ các chị hộ sĩ."
Đồng Đồng gật đầu, ngoan ngoãn nói dạ.
Tả Tĩnh U thở dài, lại sờ sờ đầu con gái lúc này mới xoay người nói với Hạ Chí Văn: "Đi thôi, tôi đưa anh xuống lầu."
Hạ Chí Văn cong con mắt cười: "Được."
Hai người một trước một sau đi ra phòng bệnh, mới ra cửa, Hạ Chí Văn liền gấp không chờ nổi đã gọi Tả Tĩnh U lại: "Tĩnh U...... Tĩnh U...... Chúng ta giữa trưa tìm một nơi yên tĩnh ăn cơm trưa sau đó nói chuyện đàng hoàng được không?"
Thanh âm Hạ Chí Văn bên trái lỗ tai Tĩnh U nổ vang, Tả Tĩnh U dừng bước chân nghĩ thầm. Nàng thở dài một hơi, xoay người nhìn về phía Hạ Chí Văn, ngữ khí bình tĩnh: "Không cần đi nơi khác đâu lần này kêu anh trở về, chủ yếu là vì thăm hỏi Đồng Đồng một chút."
"Còn những chuyện khác, không phải chúng ta đã nói rõ ràng sao? Còn cần nói cái gì?"
Những chuyện giữa bọn họ muốn nói đều ở lúc anh ta thẳng thắn thành khẩn xuất quỹ cùng lúc nói muốn ly hôn đã nói sạch sẽ. Tả Tĩnh U cũng không cảm thấy giữa bọn họ còn chuyện gì cần nói.
Ở tầng hai của bệnh viện này đa số là một ít người bệnh thân phận rất cao, hoàn cảnh cũng rất yên lặng. Cũng đúng lúc vào giữa trưa nên những người chữa bệnh và chăm sóc đều đang dùng thời giờ này đi ăn cơm trưa, trên hành lang trống rỗng, không có bất luận một người nào.
Tả Tĩnh U đứng ở hành lang dài sâu thẳm, ôm cánh tay lẳng lặng mà nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt như hồ sâu.
Hạ Chí Văn nhìn đến biểu tình này của nàng lại có chút không biết làm sao mà gãi gãi tóc, liếm liếm cánh môi cùng nàng nói: "Chính là...... Sau khi chuyện của anh cùng Lâm Tiêu bị tuôn ra ngoài vào hai ngày trước đã liên lụy đến em...... Cho nên anh nghĩ...... cho nên bên em cũng nên công khai giải thích?"
"Hơn nữa đêm qua tin tức ly hôn của chúng ta cũng bị phát ra hết, lúc này phòng làm việc của em cũng phải cho một câu trả lời đi."
Tả Tĩnh U không nói chuyện chỉ là lẳng lặng mà nhìn anh ta.
Hạ Chí Văn nhìn ánh mắt nàng trầm tĩnh cảm nhận được áp lực cực lớn. Anh suy nghĩ một hồi đơn giản tự nhận thua nói: "Anh biết, hiện tại tìm em nói chuyện này là không đúng, nhưng Tĩnh U à, xem ở phân lượng chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy em có thể giúp anh hay không."
"Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn, em hiện tại phát chút tình người giải thích một chút là chúng ta từ năm trước đã không chung tình cảm cũng đã ly hôn được không?"
Tóm lại chính là, đừng làm những người khác cảm thấy Lâm Tiêu là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác.
Tả Tĩnh U nghe hiểu ý của hắn ôm cánh tay cười khẽ một tiếng, tâm cũng bị lạnh rồi: "Anh kêu tôi nói cái gì? Nói chúng ta năm trước cũng đã ly hôn? Nói Lâm Tiêu không phải kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của chúng ta? Sau khi ly hôn mà anh còn muốn tôi đi giữ gìn danh dự cho người đàn ông đã phá tan hôn nhân của tôi sao?"
"Hạ Chí Văn, anh thật là một kẻ si tình nhỉ."
"Nhưng mà dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì muốn tôi giúp anh ta? Là bằng anh yêu anh ta? Hay bằng hắn cướp đi chồng của tôi, làm con tôi không có cha hả?"
Thanh âm Tả Tĩnh U ép tới rất thấp, trên mặt mang theo trào phúng nhàn nhạt chưa bao giờ có: "Vì cái gì tôi phải rộng lượng như vậy, đi thành toàn cho tình yêu của anh hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.