Chương 8
Giang Nhất Thủy
06/10/2021
A a a a không được kêu tôi Chị tiên nữ.
Tả Tĩnh U đến, toàn bộ lực chú ý của Đồng Đồng ngồi ở trên giường cũng dừng ở trên người nàng.
Đồng Đồng hướng Tả Tĩnh U giang hai tay cánh tay mềm mụp mà làm nũng: "Mẹ ơi mẹ đã đến rồi, con muốn mẹ ôm một cái!"
Tả Tĩnh U vội vàng đi đến mép giường, đau lòng mà đem con gái ôm ở trong lòng ngực, trong mắt còn có nước mắt lóng lánh rồi vô cùng ôn nhu mà nói: "Đồng Đồng, còn đau không?"
Đồng Đồng nằm ở trong lòng ngực mẹ ngửa đầu nhìn mẹ mình, cười lắc đầu: "Không đau, dì bác sĩ đã khám cho con, còn giúp con băng bó miệng vết thương rồi ạ, mẹ không cần lo lắng."
Đồng Đồng an ủi xong Tả Tĩnh U, lại rủ xuống mắt có chút tự trách: "Xin lỗi mẹ, đều do con ham chơi mới ngã xuống, lần sau con sẽ không bao giờ làm như vậy."
Đồng Đồng thật sự là một đứa nhỏ rất ngoan, sẽ an ủi mẹ mà cũng sẽ xin lỗi, Tả Tĩnh U còn nói được cái gì nữa. Nàng ôm ôm Đồng Đồng, cúi người nhẹ nhàng hôn chỗ trán mà đứa nhỏ không bị thương một cái, thấp giọng an ủi con mình: "Không có việc gì thì tốt rồi, Đồng Đồng biết cái gì gọi là chuyện nguy hiểm làm mẹ rất cao hứng, mẹ sẽ không trách con."
Tả Tĩnh U duỗi tay xoa xoa đầu đứa nhỏ, nhẹ giọng dỗ con, hỏi con còn đau chỗ nào không. Đồng Đồng đem hết những chỗ mình bị thương bày ra rồi làm nũng nói muốn thổi thổi. Sau đó Tả Tĩnh U cũng nhẹ nhàng thổi cho con mình, Đồng Đồng cười nói: "A, mẹ làm phép thuật cho con vui vẻ, miệng vết thương của con rất mau là có thể khỏi rồi!"
Đứa nhỏ cười đến vui vẻ làm trong lòng Tả Tĩnh U cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng xoa xoa sợi tóc mềm mại sau cái ót của đứa nhỏ, ôn nhu cười: " Đúng, Đồng Đồng nhất định có thể mau khỏi."
Thấy Tả Tĩnh U đem đứa nhỏ hống xong rồi thì trợ lý Dương Nghệ đúng ở một bên lúc này mới cười tủm tỉm mà nói: "Được rồi, Đồng Đồng ngoan. Dì Dương Nghệ cũng có đem quà đến để Đồng Đồng làm vết thương mau bay đi nè."
"Keng keng keng keng!"
Dương Nghệ duỗi tay từ phía sau móc ra một búp bê Barbie tiên nữ phép thuật rồi đưa tới trước mặt Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhận quà, ánh mắt đều là kinh hỉ: "Oa, là tiên nữ phép thuật! Còn có ma pháp bổng!" Văn Văn một bên cũng thò qua tới nhìn lễ vật, ánh mắt đều là hâm mộ: "Oa, tiên nữ phép thuật thật lớn! Con cũng muốn, con cũng muốn!"
Dương Nghệ duỗi tay xoa xoa tóc đen của Văn Văn, mặt đầy ý cười: "Của Văn Văn dì cũng có chuẩn bị, ở trong xe đó nha, một hồi đi về là có thể thấy được."
Văn Văn giơ lên cao đôi tay hoan hô một tiếng xúi giục Đồng Đồng mau mở quà.
Mắt thấy lực chú ý của hai đứa nhỏ đều bị quà hấp dẫn đi, Tả Tĩnh U ôn nhu mà nhìn Đồng Đồng một cái ngước mắt nhìn về phía Doãn Bạch, gọi một câu: "Doãn Đổng......"
Doãn Bạch chống gậy đứng ở đuôi giường, ánh mắt nhìn khắp bốn phía trong phòng, mà trong đầu óc cô bây giờ đều là làm sao có thể ưu nhã không xấu hổ mà chuồn đi đây. Rốt cuộc đây là cả gia đình vui vẻ, cô cảm thấy chính mình thật là thập phần dư thừa.
Kết quả Tả Tĩnh U bỗng nhiên kêu một tiếng như vậy, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem gậy trong tay ném xuống.
Doãn Bạch hoàn hồn, nắm gậy trong tay, lại nhịn không được suy nghĩ vừa rồi khí phách của cô là làm sao lại hăng hái đi trông người bệnh như vậy, cả người xấu hổ đến không được. Nhưng cô quan sát người trước mặt một chút, gặp trường hợp xấu hổ thì cô cũng có thể dùng mặt nạ lạnh nhạt xem như không có chuyện gì che giấu cho qua đi.
Cô nhấp môi, đem tầm mắt dừng ở trên người Tả Tĩnh U làm bộ cao lãnh hỏi: "Tả tiểu thư có việc sao?"
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Tả Tĩnh U mơ hồ có thể cảm giác được Doãn Bạch là người cái rất có sĩ diện. Cho nên nàng nhợt nhạt cười một chút, cũng không có nói tới chuyện khi nảy mình nhìn thấy mà chỉ là rất chân thành mà cảm ơn: "Tôi nghe dì làm nói là hôm nay xe của cô đã đưa Đồng Đồng lại đây, cảm ơn cô."
Tả tĩnh giơ tay xoa xoa đầu tóc con gái, nhìn Doãn Bạch mi mắt cong cong: "Tôi không nghĩ tới, cô là hàng xóm của mẹ tôi. Tóm lại, chuyện hôm nay thật cảm ơn cô."
Doãn Bạch duy trì mặt nạ lạnh nhạt: "Không có việc gì đâu, cũng không cần khách khí. Đều là hàng xóm, chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Cô dừng một chút, nhìn Đồng Đồng ngồi ở trên giường bệnh, khẽ cắn cánh môi lấy hết can đảm nói một câu: "Nếu cô đã đến rồi thì Đồng Đồng cũng không cần tôi trông. Tôi còn có việc, xin đi trước."
Giọng nói rơi xuống, Doãn Bạch chống gậy hoảng không chọn đường mà cứ hướng ngoài cửa đi đến.
Tả Tĩnh U theo bản năng mà liền gọi cô lại: "Ai, Doãn Đổng...... Vậy tiền thuốc men cô ứng......"
Doãn Bạch cũng không quay đầu lại đã nói: "Không có việc gì, không cần đưa lại."
Đồng Đồng trên giường nghe được chị xinh đẹp phải đi, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô, có chút khó hiểu hỏi: "Chị tiên nữ, chị phải về nhà sao?"
Doãn Bạch nghe một tiếng "Chị tiên nữ" này cả người đều không tốt! Đây để bạn nhỏ các cô gọi là tốt rồi, không nên làm trò trước mặt người lớn!
Doãn Bạch tạm dừng bước chân một chút rồi chống gậy quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, nỗ lực mà cười trừ một cái: "Ừm, tôi còn phải về nhà, mẹ em đã tới hãy ở lại với mẹ đi."
Đồng Đồng nga một tiếng, có chút đáng thương vô cùng mà nhìn cô: "Chúng em sau này có thể đến tìm chị chơi không ạ?"
"Đương nhiên có thể." Doãn Bạch tươi cười nhu hòa một chút, thật chân thành mà nói: "Chờ khi khỏi rồi thì hai đứa có thể đến sân tìm tôi."
Văn Văn ghé vào mép giường, lanh mồm lanh miệng mà đoạt một câu: "Sau đó chị sẽ kể chuyện cho chúng em nghe sao?"
Doãn Bạch gật đầu: "Ừm, sẽ kể, chỉ cần hai đứa không nháo tôi."
Ở trước mặt người không thân mà nói một hơi nhiều như vậy đối với Doãn Bạch tới nói thật ra là có chút gian nan. Cô dừng một chút muốn làm chính mình thoạt nhìn hiền lành đi: "Được rồi, tôi về đây, hẹn gặp lại."
Sau khi cáo biệt thì Doãn Bạch xách theo gậy vội không ngừng mà đi ra ngoài.
Đồng Đồng cùng Văn Văn nhìn bóng dáng của cô trăm miệng một lời mà cao giọng hô một câu: "Hẹn gặp lại chị tiên nữ"
Dưới chân Doãn Bạch lảo đảo một cái làm lúc ra cửa thiếu chút nữa đụng vào cửa.
A a a a, không cần làm trò trước mặt người khác kêu mình chị tiên nữ a! Muốn chết muốn chết! Bộ dáng như này thì cô còn làm sao làm bộ người trưởng thành thuần thục đây!
Doãn Bạch chống gậy đốc đốc đốc mà một đường đi thật nhanh, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Tả Tĩnh U ngồi ở mép giường nhìn theo phương hướng thân ảnh người kia biến mất, lại có chút kinh ngạc. Doãn Đổng này...... thoạt nhìn giống như không quen cùng người khác giao tiếp lắm. Trước kia cô cho rằng Doãn Bạch chỉ là cao lãnh quái dị, hiện tại khi thấy như này thì......
Có thế cùng bạn nhỏ chơi chung rất tốt mà lại không giao tiếp với người trưởng thành tốt lắm, cảm giác này có chút......
"Ai...... chị Tĩnh U, em tự nhiên cảm thấy Doãn lão bản giống như có chút ngại giao tiếp ha?" Dương Nghệ ở một bên mắt đang nhìn nơi Doãn Bạch biến mất, chuẩn xác mà đem lời trong lòng Tả Tĩnh U nói ra tới.
Dương Nghệ quay đầu nhìn lão bản của mình có chút bát quái nho nhỏ mà nói: "Lúc trước ở mấy buổi tiệc đã gặp qua cô ấy mấy lần, trong giới người ta nói cô ấy có tiếng cao lãnh không thích nói chuyện, nhưng hồi nãy thấy...... thì cô ấy không phải nói rất nhiều sao?"
Dương Nghệ nói rồi bỗng nhiên giơ cao tay trái lên, hứng thú hừng hực mà hô lên nói: "Tin tưởng sức mạnh ái! Trở thành tiên nữ phép thuật đi!"
Sau khi Dương Nghệ diễn xong phụt cười một tiếng ra tới: "Làm sao lại có người đáng yêu như vậy chứ!" giống như mấy đứa nhỏ tràn ngập đồng thú.
Tả Tĩnh U bật cười, nhìn cả người trợ lý đều đang biểu diễn thì Tả tiểu thư lắc đầu nói: "Được rồi, không phải đã nói không được đàm luận về người khác hay sao."
"Em đi tìm trợ lý của Doãn Đổng tìm liên hệ phương thức rồi hỏi về chuyện thuốc men này. Số liền này vẫn nên trả lại cho cô ấy."
Dương Nghệ làm ngón tay OK liền xoay người ra khỏi phòng bệnh, liên hệ trợ lý Doãn Bạch đi.
Bởi vì Đồng Đồng từ vách tường ngã xuống nên bị thương không nhẹ. Tả Tĩnh U vẫn luôn do dự, đến sau khi Dương Nghệ rời đi thì cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh rồi kéo số Hạ Chí Văn từ danh sách đen ra ngoài sau đó gọi điện thoại cho hắn.
Nàng vừa gọi thì Hạ Chí Văn giống như lập tức nhận. Trong điện thoại truyền đến thanh âm mệt mỏi của người đàn ông kia: "Cám ơn trời đất, Tĩnh U, cuối cùng em cũng nguyện ý gọi cho anh."
Hạ Chí Văn không chờ nàng nói chuyện, liền giống như đảo đậu nói một chuỗi dài: "Có phải em đồng ý hợp tác với anh không? Hiện tại tin đồn càng lúc càng lớn, đối với em hay anh còn có Lâm Tiêu ba người chúng ta đều ảnh hưởng rất nhiều, em hay mau cùng anh đính chính một chút......"
Tả Tĩnh U nghe thanh âm người đàn ông kia từ trong điện thoại truyền đến làm tinh thần có một trận hoảng hốt. Ở nửa năm trước, bọn họ vẫn là một đôi thần tiên mà mỗi người đều hâm mộ. Nhưng cũng giống như lúc trước khi Hạ Chí Văn yêu nàng vậy, chỉ chớp mắt anh ta liền yêu một người đàn ông khác rồi cũng kêu người ta là "Muse", yêu đến oanh oanh liệt liệt giống như trước.
Người đàn ông này giống như là một nhóm lửa, dù là với nghệ thuật, với điện ảnh, hay đối với tình yêu đều là trực tiếp nhiệt tình nhất. Từ lúc nào mà Tả Tĩnh U còn tin tưởng vững chắc nhóm lửa ấm áp này vĩnh viễn bao bọc lấy nàng.
Lại không nghĩ rằng hắn sẽ quyết đoán tuyệt tình mà xoay người rời đi như thế, làm nàng đau như bỏng rát. Chỉ còn lại một mình nàng đứng tại chỗ, thiêu tan xương nát thịt.
Tả Tĩnh U hít sâu một hơi, nhịn lại cảm xúc trong lòng dựa vào bồn rửa tay bên thấp thấp nói một tiếng: "Hiện tại tôi không muốn cùng anh nói chuyện này......"
Tả Tĩnh U dừng một chút, gian nan nuốt xuống cổ họng mới chậm rãi nói ra một hơi, ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Chí Văn...... Đồng Đồng nó...... Té bị thương......Nếu anh có thời gian hãy lại đây thăm con bé đi."
Hạ Chí Văn kinh hãi: "Đồng Đồng bị thương! Con bé làm sao lại bị thương, bị thương nơi nào? Ở đâu? Hiện tại anh liền bay trở về!"
Tả Tĩnh U dừng một chút, cùng anh ta nói: "Một lát tôi kêu trợ lý gửi qua cho anh, tạm thời anh không cần ở trước mặt đứa nhỏ nói đến chuyện của chúng ta, quay về thì an ủi Đồng Đồng cho tốt là được."
"Còn những chuyện khác, chúng ta nói sau."
Tả Tĩnh U nói xong câu đó liền lưu loát tắt điện thoại, đem số Hạ Chí Văn một lần nữa để bỏ vào danh sách đen.
Sau khi Tả Tĩnh U làm xong tất cả thì dựa vào bên bồn rửa tay nhìn tên Hạ Chí Văn trên điện thoại, trong đầu đều là một ít ý tưởng lộn xộn.
Sau khi phát hiện chuyện đó thì mỗi một lần, mỗi một lần nhìn đến tên Hạ Chí Văn nàng đều nhịn không được tự hỏi bản thân mình là vì cái gì xảy ra chuyện như vậy?
Vì cái gì người có chứng nhận kết hôn với mình, người nói cả đời sẽ yêu mình lại đi yêu người khác? Rốt cuộc bọn họ bắt đầu thế nào? Người kia rốt cuộc có cái gì hấp dẫn anh ta? Mình rốt cuộc nơi nào không bằng người kia? Hoặc bản thân đã làm sai chỗ nào?
Vô số dấu chấm hỏi trái chiều trong đầu của Tĩnh U dâng lên, làm cho tâm ý nàng hoảng loạn, bực bội bất kham lại mỏi mệt vạn phần.
Chính là tất cả cũng sẽ qua đi......Cho dù quá trình rất không ổn, nhưng chung quy cũng sẽ qua.
Tả Tĩnh U giơ tay tự tát lên trán mình một cái, để cho mình có chút thanh tĩnh ngắn ngủi. Không cần suy nghĩ gì nữa, chuyện đều đã thành như vậy rồi nghĩ nhiều hay không cũng không có tác dụng gì.
Trừ bỏ đối mặt, không còn biện pháp nào.
Tả Tĩnh U hít sâu một hơi rồi xoay người dùng nước rửa hốc mắt đỏ hoe của mình, sau đó dừng một hồi lâu mới từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Khi nhìn đến con gái mình ở trên giường chơi đến vui vẻ, Tả Tĩnh U lộ ra tươi cười nhu hòa: "Đồng Đồng...... mẹ muốn nói cho con một cái tin tức tốt!"
Đồng Đồng ngửa đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, trên mặt treo một nụ cười to: "Mẹ muốn nói với con tin tốt gì ạ?"
Tả Tĩnh U cười một chút, nói: "Ba con nói sẽ sắp xếp về thăm con!"
Nghe được tin tức ba sẽ đến thì hai mắt Đồng Đồng sáng ngời, vội vàng hỏi: "Thật vậy hả mẹ? Thật sao? Con có thể nhìn gặp ba sao?"
" Ừm, có thể, không bao lâu nữa là có thể gặp."
Nhưng cũng rất nhanh, con cũng sẽ không thể thường xuyên thấy anh ta nữa.
....................
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Đồng: Người trưởng thành đúng là sinh vật phức tạp mà.
Tả Tĩnh U đến, toàn bộ lực chú ý của Đồng Đồng ngồi ở trên giường cũng dừng ở trên người nàng.
Đồng Đồng hướng Tả Tĩnh U giang hai tay cánh tay mềm mụp mà làm nũng: "Mẹ ơi mẹ đã đến rồi, con muốn mẹ ôm một cái!"
Tả Tĩnh U vội vàng đi đến mép giường, đau lòng mà đem con gái ôm ở trong lòng ngực, trong mắt còn có nước mắt lóng lánh rồi vô cùng ôn nhu mà nói: "Đồng Đồng, còn đau không?"
Đồng Đồng nằm ở trong lòng ngực mẹ ngửa đầu nhìn mẹ mình, cười lắc đầu: "Không đau, dì bác sĩ đã khám cho con, còn giúp con băng bó miệng vết thương rồi ạ, mẹ không cần lo lắng."
Đồng Đồng an ủi xong Tả Tĩnh U, lại rủ xuống mắt có chút tự trách: "Xin lỗi mẹ, đều do con ham chơi mới ngã xuống, lần sau con sẽ không bao giờ làm như vậy."
Đồng Đồng thật sự là một đứa nhỏ rất ngoan, sẽ an ủi mẹ mà cũng sẽ xin lỗi, Tả Tĩnh U còn nói được cái gì nữa. Nàng ôm ôm Đồng Đồng, cúi người nhẹ nhàng hôn chỗ trán mà đứa nhỏ không bị thương một cái, thấp giọng an ủi con mình: "Không có việc gì thì tốt rồi, Đồng Đồng biết cái gì gọi là chuyện nguy hiểm làm mẹ rất cao hứng, mẹ sẽ không trách con."
Tả Tĩnh U duỗi tay xoa xoa đầu đứa nhỏ, nhẹ giọng dỗ con, hỏi con còn đau chỗ nào không. Đồng Đồng đem hết những chỗ mình bị thương bày ra rồi làm nũng nói muốn thổi thổi. Sau đó Tả Tĩnh U cũng nhẹ nhàng thổi cho con mình, Đồng Đồng cười nói: "A, mẹ làm phép thuật cho con vui vẻ, miệng vết thương của con rất mau là có thể khỏi rồi!"
Đứa nhỏ cười đến vui vẻ làm trong lòng Tả Tĩnh U cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng xoa xoa sợi tóc mềm mại sau cái ót của đứa nhỏ, ôn nhu cười: " Đúng, Đồng Đồng nhất định có thể mau khỏi."
Thấy Tả Tĩnh U đem đứa nhỏ hống xong rồi thì trợ lý Dương Nghệ đúng ở một bên lúc này mới cười tủm tỉm mà nói: "Được rồi, Đồng Đồng ngoan. Dì Dương Nghệ cũng có đem quà đến để Đồng Đồng làm vết thương mau bay đi nè."
"Keng keng keng keng!"
Dương Nghệ duỗi tay từ phía sau móc ra một búp bê Barbie tiên nữ phép thuật rồi đưa tới trước mặt Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhận quà, ánh mắt đều là kinh hỉ: "Oa, là tiên nữ phép thuật! Còn có ma pháp bổng!" Văn Văn một bên cũng thò qua tới nhìn lễ vật, ánh mắt đều là hâm mộ: "Oa, tiên nữ phép thuật thật lớn! Con cũng muốn, con cũng muốn!"
Dương Nghệ duỗi tay xoa xoa tóc đen của Văn Văn, mặt đầy ý cười: "Của Văn Văn dì cũng có chuẩn bị, ở trong xe đó nha, một hồi đi về là có thể thấy được."
Văn Văn giơ lên cao đôi tay hoan hô một tiếng xúi giục Đồng Đồng mau mở quà.
Mắt thấy lực chú ý của hai đứa nhỏ đều bị quà hấp dẫn đi, Tả Tĩnh U ôn nhu mà nhìn Đồng Đồng một cái ngước mắt nhìn về phía Doãn Bạch, gọi một câu: "Doãn Đổng......"
Doãn Bạch chống gậy đứng ở đuôi giường, ánh mắt nhìn khắp bốn phía trong phòng, mà trong đầu óc cô bây giờ đều là làm sao có thể ưu nhã không xấu hổ mà chuồn đi đây. Rốt cuộc đây là cả gia đình vui vẻ, cô cảm thấy chính mình thật là thập phần dư thừa.
Kết quả Tả Tĩnh U bỗng nhiên kêu một tiếng như vậy, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem gậy trong tay ném xuống.
Doãn Bạch hoàn hồn, nắm gậy trong tay, lại nhịn không được suy nghĩ vừa rồi khí phách của cô là làm sao lại hăng hái đi trông người bệnh như vậy, cả người xấu hổ đến không được. Nhưng cô quan sát người trước mặt một chút, gặp trường hợp xấu hổ thì cô cũng có thể dùng mặt nạ lạnh nhạt xem như không có chuyện gì che giấu cho qua đi.
Cô nhấp môi, đem tầm mắt dừng ở trên người Tả Tĩnh U làm bộ cao lãnh hỏi: "Tả tiểu thư có việc sao?"
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Tả Tĩnh U mơ hồ có thể cảm giác được Doãn Bạch là người cái rất có sĩ diện. Cho nên nàng nhợt nhạt cười một chút, cũng không có nói tới chuyện khi nảy mình nhìn thấy mà chỉ là rất chân thành mà cảm ơn: "Tôi nghe dì làm nói là hôm nay xe của cô đã đưa Đồng Đồng lại đây, cảm ơn cô."
Tả tĩnh giơ tay xoa xoa đầu tóc con gái, nhìn Doãn Bạch mi mắt cong cong: "Tôi không nghĩ tới, cô là hàng xóm của mẹ tôi. Tóm lại, chuyện hôm nay thật cảm ơn cô."
Doãn Bạch duy trì mặt nạ lạnh nhạt: "Không có việc gì đâu, cũng không cần khách khí. Đều là hàng xóm, chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Cô dừng một chút, nhìn Đồng Đồng ngồi ở trên giường bệnh, khẽ cắn cánh môi lấy hết can đảm nói một câu: "Nếu cô đã đến rồi thì Đồng Đồng cũng không cần tôi trông. Tôi còn có việc, xin đi trước."
Giọng nói rơi xuống, Doãn Bạch chống gậy hoảng không chọn đường mà cứ hướng ngoài cửa đi đến.
Tả Tĩnh U theo bản năng mà liền gọi cô lại: "Ai, Doãn Đổng...... Vậy tiền thuốc men cô ứng......"
Doãn Bạch cũng không quay đầu lại đã nói: "Không có việc gì, không cần đưa lại."
Đồng Đồng trên giường nghe được chị xinh đẹp phải đi, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cô, có chút khó hiểu hỏi: "Chị tiên nữ, chị phải về nhà sao?"
Doãn Bạch nghe một tiếng "Chị tiên nữ" này cả người đều không tốt! Đây để bạn nhỏ các cô gọi là tốt rồi, không nên làm trò trước mặt người lớn!
Doãn Bạch tạm dừng bước chân một chút rồi chống gậy quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, nỗ lực mà cười trừ một cái: "Ừm, tôi còn phải về nhà, mẹ em đã tới hãy ở lại với mẹ đi."
Đồng Đồng nga một tiếng, có chút đáng thương vô cùng mà nhìn cô: "Chúng em sau này có thể đến tìm chị chơi không ạ?"
"Đương nhiên có thể." Doãn Bạch tươi cười nhu hòa một chút, thật chân thành mà nói: "Chờ khi khỏi rồi thì hai đứa có thể đến sân tìm tôi."
Văn Văn ghé vào mép giường, lanh mồm lanh miệng mà đoạt một câu: "Sau đó chị sẽ kể chuyện cho chúng em nghe sao?"
Doãn Bạch gật đầu: "Ừm, sẽ kể, chỉ cần hai đứa không nháo tôi."
Ở trước mặt người không thân mà nói một hơi nhiều như vậy đối với Doãn Bạch tới nói thật ra là có chút gian nan. Cô dừng một chút muốn làm chính mình thoạt nhìn hiền lành đi: "Được rồi, tôi về đây, hẹn gặp lại."
Sau khi cáo biệt thì Doãn Bạch xách theo gậy vội không ngừng mà đi ra ngoài.
Đồng Đồng cùng Văn Văn nhìn bóng dáng của cô trăm miệng một lời mà cao giọng hô một câu: "Hẹn gặp lại chị tiên nữ"
Dưới chân Doãn Bạch lảo đảo một cái làm lúc ra cửa thiếu chút nữa đụng vào cửa.
A a a a, không cần làm trò trước mặt người khác kêu mình chị tiên nữ a! Muốn chết muốn chết! Bộ dáng như này thì cô còn làm sao làm bộ người trưởng thành thuần thục đây!
Doãn Bạch chống gậy đốc đốc đốc mà một đường đi thật nhanh, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Tả Tĩnh U ngồi ở mép giường nhìn theo phương hướng thân ảnh người kia biến mất, lại có chút kinh ngạc. Doãn Đổng này...... thoạt nhìn giống như không quen cùng người khác giao tiếp lắm. Trước kia cô cho rằng Doãn Bạch chỉ là cao lãnh quái dị, hiện tại khi thấy như này thì......
Có thế cùng bạn nhỏ chơi chung rất tốt mà lại không giao tiếp với người trưởng thành tốt lắm, cảm giác này có chút......
"Ai...... chị Tĩnh U, em tự nhiên cảm thấy Doãn lão bản giống như có chút ngại giao tiếp ha?" Dương Nghệ ở một bên mắt đang nhìn nơi Doãn Bạch biến mất, chuẩn xác mà đem lời trong lòng Tả Tĩnh U nói ra tới.
Dương Nghệ quay đầu nhìn lão bản của mình có chút bát quái nho nhỏ mà nói: "Lúc trước ở mấy buổi tiệc đã gặp qua cô ấy mấy lần, trong giới người ta nói cô ấy có tiếng cao lãnh không thích nói chuyện, nhưng hồi nãy thấy...... thì cô ấy không phải nói rất nhiều sao?"
Dương Nghệ nói rồi bỗng nhiên giơ cao tay trái lên, hứng thú hừng hực mà hô lên nói: "Tin tưởng sức mạnh ái! Trở thành tiên nữ phép thuật đi!"
Sau khi Dương Nghệ diễn xong phụt cười một tiếng ra tới: "Làm sao lại có người đáng yêu như vậy chứ!" giống như mấy đứa nhỏ tràn ngập đồng thú.
Tả Tĩnh U bật cười, nhìn cả người trợ lý đều đang biểu diễn thì Tả tiểu thư lắc đầu nói: "Được rồi, không phải đã nói không được đàm luận về người khác hay sao."
"Em đi tìm trợ lý của Doãn Đổng tìm liên hệ phương thức rồi hỏi về chuyện thuốc men này. Số liền này vẫn nên trả lại cho cô ấy."
Dương Nghệ làm ngón tay OK liền xoay người ra khỏi phòng bệnh, liên hệ trợ lý Doãn Bạch đi.
Bởi vì Đồng Đồng từ vách tường ngã xuống nên bị thương không nhẹ. Tả Tĩnh U vẫn luôn do dự, đến sau khi Dương Nghệ rời đi thì cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh rồi kéo số Hạ Chí Văn từ danh sách đen ra ngoài sau đó gọi điện thoại cho hắn.
Nàng vừa gọi thì Hạ Chí Văn giống như lập tức nhận. Trong điện thoại truyền đến thanh âm mệt mỏi của người đàn ông kia: "Cám ơn trời đất, Tĩnh U, cuối cùng em cũng nguyện ý gọi cho anh."
Hạ Chí Văn không chờ nàng nói chuyện, liền giống như đảo đậu nói một chuỗi dài: "Có phải em đồng ý hợp tác với anh không? Hiện tại tin đồn càng lúc càng lớn, đối với em hay anh còn có Lâm Tiêu ba người chúng ta đều ảnh hưởng rất nhiều, em hay mau cùng anh đính chính một chút......"
Tả Tĩnh U nghe thanh âm người đàn ông kia từ trong điện thoại truyền đến làm tinh thần có một trận hoảng hốt. Ở nửa năm trước, bọn họ vẫn là một đôi thần tiên mà mỗi người đều hâm mộ. Nhưng cũng giống như lúc trước khi Hạ Chí Văn yêu nàng vậy, chỉ chớp mắt anh ta liền yêu một người đàn ông khác rồi cũng kêu người ta là "Muse", yêu đến oanh oanh liệt liệt giống như trước.
Người đàn ông này giống như là một nhóm lửa, dù là với nghệ thuật, với điện ảnh, hay đối với tình yêu đều là trực tiếp nhiệt tình nhất. Từ lúc nào mà Tả Tĩnh U còn tin tưởng vững chắc nhóm lửa ấm áp này vĩnh viễn bao bọc lấy nàng.
Lại không nghĩ rằng hắn sẽ quyết đoán tuyệt tình mà xoay người rời đi như thế, làm nàng đau như bỏng rát. Chỉ còn lại một mình nàng đứng tại chỗ, thiêu tan xương nát thịt.
Tả Tĩnh U hít sâu một hơi, nhịn lại cảm xúc trong lòng dựa vào bồn rửa tay bên thấp thấp nói một tiếng: "Hiện tại tôi không muốn cùng anh nói chuyện này......"
Tả Tĩnh U dừng một chút, gian nan nuốt xuống cổ họng mới chậm rãi nói ra một hơi, ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Chí Văn...... Đồng Đồng nó...... Té bị thương......Nếu anh có thời gian hãy lại đây thăm con bé đi."
Hạ Chí Văn kinh hãi: "Đồng Đồng bị thương! Con bé làm sao lại bị thương, bị thương nơi nào? Ở đâu? Hiện tại anh liền bay trở về!"
Tả Tĩnh U dừng một chút, cùng anh ta nói: "Một lát tôi kêu trợ lý gửi qua cho anh, tạm thời anh không cần ở trước mặt đứa nhỏ nói đến chuyện của chúng ta, quay về thì an ủi Đồng Đồng cho tốt là được."
"Còn những chuyện khác, chúng ta nói sau."
Tả Tĩnh U nói xong câu đó liền lưu loát tắt điện thoại, đem số Hạ Chí Văn một lần nữa để bỏ vào danh sách đen.
Sau khi Tả Tĩnh U làm xong tất cả thì dựa vào bên bồn rửa tay nhìn tên Hạ Chí Văn trên điện thoại, trong đầu đều là một ít ý tưởng lộn xộn.
Sau khi phát hiện chuyện đó thì mỗi một lần, mỗi một lần nhìn đến tên Hạ Chí Văn nàng đều nhịn không được tự hỏi bản thân mình là vì cái gì xảy ra chuyện như vậy?
Vì cái gì người có chứng nhận kết hôn với mình, người nói cả đời sẽ yêu mình lại đi yêu người khác? Rốt cuộc bọn họ bắt đầu thế nào? Người kia rốt cuộc có cái gì hấp dẫn anh ta? Mình rốt cuộc nơi nào không bằng người kia? Hoặc bản thân đã làm sai chỗ nào?
Vô số dấu chấm hỏi trái chiều trong đầu của Tĩnh U dâng lên, làm cho tâm ý nàng hoảng loạn, bực bội bất kham lại mỏi mệt vạn phần.
Chính là tất cả cũng sẽ qua đi......Cho dù quá trình rất không ổn, nhưng chung quy cũng sẽ qua.
Tả Tĩnh U giơ tay tự tát lên trán mình một cái, để cho mình có chút thanh tĩnh ngắn ngủi. Không cần suy nghĩ gì nữa, chuyện đều đã thành như vậy rồi nghĩ nhiều hay không cũng không có tác dụng gì.
Trừ bỏ đối mặt, không còn biện pháp nào.
Tả Tĩnh U hít sâu một hơi rồi xoay người dùng nước rửa hốc mắt đỏ hoe của mình, sau đó dừng một hồi lâu mới từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Khi nhìn đến con gái mình ở trên giường chơi đến vui vẻ, Tả Tĩnh U lộ ra tươi cười nhu hòa: "Đồng Đồng...... mẹ muốn nói cho con một cái tin tức tốt!"
Đồng Đồng ngửa đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, trên mặt treo một nụ cười to: "Mẹ muốn nói với con tin tốt gì ạ?"
Tả Tĩnh U cười một chút, nói: "Ba con nói sẽ sắp xếp về thăm con!"
Nghe được tin tức ba sẽ đến thì hai mắt Đồng Đồng sáng ngời, vội vàng hỏi: "Thật vậy hả mẹ? Thật sao? Con có thể nhìn gặp ba sao?"
" Ừm, có thể, không bao lâu nữa là có thể gặp."
Nhưng cũng rất nhanh, con cũng sẽ không thể thường xuyên thấy anh ta nữa.
....................
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Đồng: Người trưởng thành đúng là sinh vật phức tạp mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.