Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
Chương 18:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
13/01/2023
“Tốt nhất cậu cứ ở yên đây đi.” Nói xong, Nghiêm Kỷ tức tốc xoay người đi về phía phòng giáo vụ.
Nghiêm Kỷ, Vương Khiết và Lâm Thi Vũ đều nói Mộc Trạch Tê không bị sao cả, chỉ là tới ngày đèn đỏ mà thôi, sau đó ba người lại giúp Lâm Thi Vũ hoàn thành hồ sơ quỹ lớp.
Đợi tới lúc Nghiêm Kỷ chạy về lại phòng y tế, Mộc Trạch Tê đã không còn ở đó nữa, anh lại vội vàng đuổi theo cô.
Lúc này, anh nhìn thấy Mộc Trạch Tê ở phía xa xa đang đeo cặp đi về phía cổng trường. Một chân của cô mang giày trắng, chân còn lại thì mang dép lê để học bơi. Vì hai bên không bằng nhau nên cô đi chân thấp chân cao, trông rất khập khiễng, càng khiến bóng lưng mảnh mai thêm tiêu điều như nhành liễu héo úa.
“Mộc Trạch Tê.” Nghiêm Kỷ gọi cô.
Mộc Trạch Tê bất ngờ quay đầu.
Nghiêm Kỷ thấy rõ vẻ ngạc nhiên trong mắt Mộc Trạch Tê, như thể anh quay lại là chuyện gì kinh ngạc lắm vậy. Cô hỏi anh: “Sao lại quay về?”
Mộc Trạch Tê cũng cảm thấy rất lạ. Cô vốn định tìm ai đó để vay tiền bắt xe về nhà, nhưng trong sân trường lại chẳng có bóng người nào, như là bỗng nhiên biến mất vậy, báo hại cô chẳng bắt gặp được ai hết.
Cuối cùng Mộc Trạch Tê đành mặt dày mở miệng nhờ vả Nghiêm Kỷ. Cô buồn bực hỏi: “Nghiêm Kỷ… cậu có thể cho tớ mượn ba mươi đồng để bắt xe không, thứ hai tớ sẽ trả lại cho cậu.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, dưới ánh đèn đường lập lòe, làn da nõn nà của cô như phát sáng, khiến anh bất chợt nhớ ra trông Mộc Trạch Tê giống cái gì. Gần trường có một tiệm bánh ngọt, bên trong có bán món thạch được tạo hình thành chú thỏ vừa mềm, vừa trắng, lại đàn hồi, trông ngon mắt vô cùng.
Yết hầu Nghiêm Kỷ khẽ động: “Để tôi đưa cậu về.”
Dứt lời, vừa hay bác Trần lái xe tiến vào.
Lúc đầu Mộc Trạch Tê còn hơi ngạc nhiên, sau đó vô thức cúi đầu sửa sang lại quần áo trên người mình.
Nếu làm dơ nệm xe nhà Nghiêm Kỷ, cô thật sự không bồi thường nổi đâu; hơn nữa cô cũng không muốn ngồi xe nhà Nghiêm Kỷ về với dáng vẻ chật vật, cả người toàn máu thế này.
Vì vừa nãy đã khóc một lần nên giờ chóp mũi vẫn còn hơi hồng hồng, cô nói: “Không cần đâu, đồ của tớ bẩn lắm, để tớ đón xe về là được rồi.”
Nghiêm Kỷ cau mày, cô gái này thật sự không biết dáng vẻ của mình bây giờ quyến rũ cỡ nào sao. Một miếng thạch bóng loáng mê người, vừa trắng vừa đàn hồi như vậy mà bơ vơ một mình bên ngoài, không có người bảo vệ thì dù là ai cũng đều muốn tới nhấm nháp một miếng mất.
Nếu cứ để cô một mình đi về như thế, vậy thì chẳng khác gì dâng cô vào miệng sói. Lông mày Nghiêm Kỷ cau lại, ngày thường hay nhờ mình giúp đỡ lắm mà, sao lúc này lại quay ngoắt không nói. Đáng lẽ cô phải cầu xin mình giúp đỡ, đồng ý để mình đưa về chứ.
Bác Trần là một người vừa hòa nhã lại vừa ga-lăng. Ông ấy hiểu được suy nghĩ trong đầu Nghiêm Kỳ, bèn mỉm cười làm ra tư thế “mời”, nói: “Cô Mộc, con gái đi một mình trên đường giữa buổi tối thanh vắng rất nguy hiểm, an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất.”
Đúng lúc này, Nghiêm Kỷ vội cởi đồng phục thể dục của mình ra, trải lên ghế: “Nếu cậu sợ, như vậy thì sẽ không dính bẩn nữa.”
Mộc Trạch Tê vô cùng sửng sốt, trong lòng cũng hơi cảm động. Nghiêm Kỷ thế mà lại biết mình đang buồn bực vì chuyện gì. Anh và bác Trần đã làm đến nước này mà cô còn từ chối nữa thì quả thực không tốt lắm, nếu không thì lại giống như đang làm giá vậy.
Chiếc xe đắt tiền chầm chậm chạy ra ngoài cổng trường.
Mộc Trạch Tê ngồi yên trên xe, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, đầu cúi thấp như sắp dán vào ngực. Trên quần nhỏ của cô vẫn còn dính máu, trong cặp còn có giày và vớ trắng bị nhuộm đỏ.
Cô sợ trong không gian chật hẹp, kín kẽ này, người khác sẽ ngửi thấy mùi tanh của máu tỏa ra từ người cô. Cũng may trên xe có lắp đặt máy khử mùi, làm sạch không khí dành riêng cho xe hơi.
Nghiêm Kỷ khẽ liếc mắt sang, lén nhìn Mộc Trạch Tê. Lúc này, cô co mình vào một góc, như muốn biến bản thân thành hạt bụi, tiêu diệt sự tồn tại của mình.
Chân của cô rất trắng nên dù đã dùng khăn tay ướt lau sơ qua thì vẫn có thể nhìn thấy mấy vệt máu mờ mờ còn đọng lại trên đùi.
Bởi vì một bên vớ bị dính máu nên cô đã cởi hẳn nó ra, giờ một bên chân chỉ còn lại mỗi chiếc dép, để lộ bàn chân trắng nõn. Bởi vì quá căng thẳng và xấu hổ, ngón chân trắng trẻo không kiềm được mà cuộn lại, ửng lên màu hồng dễ thương.
Thật sự rất giống miếng thạch trắng.
“Cậu muốn về đâu?” Nghiêm Kỷ đột nhiên mở miệng hỏi.
Mộc Trạch Tê khó hiểu nhìn Nghiêm Kỷ, sao cô lại có cảm giác hình như Nghiêm Kỷ biết rất rõ về tình hình trong nhà cô vậy nhỉ.
Nghiêm Kỷ, Vương Khiết và Lâm Thi Vũ đều nói Mộc Trạch Tê không bị sao cả, chỉ là tới ngày đèn đỏ mà thôi, sau đó ba người lại giúp Lâm Thi Vũ hoàn thành hồ sơ quỹ lớp.
Đợi tới lúc Nghiêm Kỷ chạy về lại phòng y tế, Mộc Trạch Tê đã không còn ở đó nữa, anh lại vội vàng đuổi theo cô.
Lúc này, anh nhìn thấy Mộc Trạch Tê ở phía xa xa đang đeo cặp đi về phía cổng trường. Một chân của cô mang giày trắng, chân còn lại thì mang dép lê để học bơi. Vì hai bên không bằng nhau nên cô đi chân thấp chân cao, trông rất khập khiễng, càng khiến bóng lưng mảnh mai thêm tiêu điều như nhành liễu héo úa.
“Mộc Trạch Tê.” Nghiêm Kỷ gọi cô.
Mộc Trạch Tê bất ngờ quay đầu.
Nghiêm Kỷ thấy rõ vẻ ngạc nhiên trong mắt Mộc Trạch Tê, như thể anh quay lại là chuyện gì kinh ngạc lắm vậy. Cô hỏi anh: “Sao lại quay về?”
Mộc Trạch Tê cũng cảm thấy rất lạ. Cô vốn định tìm ai đó để vay tiền bắt xe về nhà, nhưng trong sân trường lại chẳng có bóng người nào, như là bỗng nhiên biến mất vậy, báo hại cô chẳng bắt gặp được ai hết.
Cuối cùng Mộc Trạch Tê đành mặt dày mở miệng nhờ vả Nghiêm Kỷ. Cô buồn bực hỏi: “Nghiêm Kỷ… cậu có thể cho tớ mượn ba mươi đồng để bắt xe không, thứ hai tớ sẽ trả lại cho cậu.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, dưới ánh đèn đường lập lòe, làn da nõn nà của cô như phát sáng, khiến anh bất chợt nhớ ra trông Mộc Trạch Tê giống cái gì. Gần trường có một tiệm bánh ngọt, bên trong có bán món thạch được tạo hình thành chú thỏ vừa mềm, vừa trắng, lại đàn hồi, trông ngon mắt vô cùng.
Yết hầu Nghiêm Kỷ khẽ động: “Để tôi đưa cậu về.”
Dứt lời, vừa hay bác Trần lái xe tiến vào.
Lúc đầu Mộc Trạch Tê còn hơi ngạc nhiên, sau đó vô thức cúi đầu sửa sang lại quần áo trên người mình.
Nếu làm dơ nệm xe nhà Nghiêm Kỷ, cô thật sự không bồi thường nổi đâu; hơn nữa cô cũng không muốn ngồi xe nhà Nghiêm Kỷ về với dáng vẻ chật vật, cả người toàn máu thế này.
Vì vừa nãy đã khóc một lần nên giờ chóp mũi vẫn còn hơi hồng hồng, cô nói: “Không cần đâu, đồ của tớ bẩn lắm, để tớ đón xe về là được rồi.”
Nghiêm Kỷ cau mày, cô gái này thật sự không biết dáng vẻ của mình bây giờ quyến rũ cỡ nào sao. Một miếng thạch bóng loáng mê người, vừa trắng vừa đàn hồi như vậy mà bơ vơ một mình bên ngoài, không có người bảo vệ thì dù là ai cũng đều muốn tới nhấm nháp một miếng mất.
Nếu cứ để cô một mình đi về như thế, vậy thì chẳng khác gì dâng cô vào miệng sói. Lông mày Nghiêm Kỷ cau lại, ngày thường hay nhờ mình giúp đỡ lắm mà, sao lúc này lại quay ngoắt không nói. Đáng lẽ cô phải cầu xin mình giúp đỡ, đồng ý để mình đưa về chứ.
Bác Trần là một người vừa hòa nhã lại vừa ga-lăng. Ông ấy hiểu được suy nghĩ trong đầu Nghiêm Kỳ, bèn mỉm cười làm ra tư thế “mời”, nói: “Cô Mộc, con gái đi một mình trên đường giữa buổi tối thanh vắng rất nguy hiểm, an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất.”
Đúng lúc này, Nghiêm Kỷ vội cởi đồng phục thể dục của mình ra, trải lên ghế: “Nếu cậu sợ, như vậy thì sẽ không dính bẩn nữa.”
Mộc Trạch Tê vô cùng sửng sốt, trong lòng cũng hơi cảm động. Nghiêm Kỷ thế mà lại biết mình đang buồn bực vì chuyện gì. Anh và bác Trần đã làm đến nước này mà cô còn từ chối nữa thì quả thực không tốt lắm, nếu không thì lại giống như đang làm giá vậy.
Chiếc xe đắt tiền chầm chậm chạy ra ngoài cổng trường.
Mộc Trạch Tê ngồi yên trên xe, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, đầu cúi thấp như sắp dán vào ngực. Trên quần nhỏ của cô vẫn còn dính máu, trong cặp còn có giày và vớ trắng bị nhuộm đỏ.
Cô sợ trong không gian chật hẹp, kín kẽ này, người khác sẽ ngửi thấy mùi tanh của máu tỏa ra từ người cô. Cũng may trên xe có lắp đặt máy khử mùi, làm sạch không khí dành riêng cho xe hơi.
Nghiêm Kỷ khẽ liếc mắt sang, lén nhìn Mộc Trạch Tê. Lúc này, cô co mình vào một góc, như muốn biến bản thân thành hạt bụi, tiêu diệt sự tồn tại của mình.
Chân của cô rất trắng nên dù đã dùng khăn tay ướt lau sơ qua thì vẫn có thể nhìn thấy mấy vệt máu mờ mờ còn đọng lại trên đùi.
Bởi vì một bên vớ bị dính máu nên cô đã cởi hẳn nó ra, giờ một bên chân chỉ còn lại mỗi chiếc dép, để lộ bàn chân trắng nõn. Bởi vì quá căng thẳng và xấu hổ, ngón chân trắng trẻo không kiềm được mà cuộn lại, ửng lên màu hồng dễ thương.
Thật sự rất giống miếng thạch trắng.
“Cậu muốn về đâu?” Nghiêm Kỷ đột nhiên mở miệng hỏi.
Mộc Trạch Tê khó hiểu nhìn Nghiêm Kỷ, sao cô lại có cảm giác hình như Nghiêm Kỷ biết rất rõ về tình hình trong nhà cô vậy nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.