Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính

Chương 19:

Miên Nhuyễn Nhuyễn

13/01/2023

Mẹ đang đi công tác, trong nhà không có ai cả. Mộc Trạch Tê muốn tới chỗ bố và bà nội để thăm bà. Nhưng nếu cô đến đó với dáng vẻ chật vật này, chắc chắn mẹ sẽ lại dùng nó làm cái cớ để nổi giận với bố.

Cuối cùng Mộc Trạch Tê vẫn nói cho anh địa chỉ nhà mình.

Chiếc xe tiến vào khu nhà của Mộc Trạch Tê.

Sau khi bước xuống xe, Mộc Trạch Tê cẩn thận kiểm tra lại ghế ngồi, trên đó không dính máu, nhưng trên đồng phục thể dục xanh trắng thì có. Mộc Trạch Tê ngượng chín người, vội vàng nói: “Xin lỗi cậu, Nghiêm Kỷ, hay là tớ giúp cậu giặt sạch nó nhé!”

Nghiêm Kỷ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Không cần đâu, vốn lúc đầu đã quyết định dùng để lót rồi mà, chỉ là một bộ đồ thôi, giờ cậu cũng không tiện dính nước nữa. Thôi, mau lên nhà đi.”

Dáng vẻ hiện tại của Mộc Trạch Tê thật sự rất chật vật, cần phải dọn dẹp và tắm rửa ngay lập tức, vậy nên cô đành luôn miệng nói cảm ơn sau đó vội xoay người rời đi.

Nghiêm Kỷ nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, lại quét mắt nhìn bộ đồ dính chút máu kia, vươn tay nhặt lên ném vào thùng rác. Sau đó, Nghiêm Kỷ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Khuya lắm rồi, để tôi lái xe về đi.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Bác Trần chuyển sang ghế phụ, sau đó như một thói quen, tự nhiên thắt dây an toàn rồi nắm chặt tay cầm trên xe.

Nghiêm Kỷ khởi động xe, nhả số, đạp chân ga hết cỡ, lái xe lao nhanh như bay. Chiếc xe xa hoa mang phong cách cổ xưa lại dùng tốc độ sánh ngang với siêu xe chạy trên đường.

Quãng đường vốn dĩ cần tận sáu mươi phút mới tới được nhà tổ nhà họ Nghiêm thì giờ chỉ cần hai mươi phút là đến nơi. Người hầu của nhà họ Nghiêm đã thành thói quen, sớm mở rộng cổng lớn để xe chạy thẳng một mạch vào trong.

Ngày thường Nghiêm Kỷ sống một mình ở biệt thự bên ngoài, chỉ khi cuối tuần mới trở về nhà tổ của gia đình mình.

Một người phụ nữ đoan trang, nhã nhặn, xinh đẹp ngồi bên bàn cơm gọi anh lại: “Sao đây? Ông nội và bà nội ra ngoài du lịch, không ở nhà tổ nên con bắt đầu làm biếng rồi hả? Mau tới ăn cơm đi.”

Nghiêm Kỷ đáp lại: “Mẹ. “

Trên bàn cơm, Phương Vinh Hoa gắp cho Nghiêm Kỷ chút rau, rồi cất giọng lạnh lùng: “Nghe nói ở ngoài, con hay lén lút che chở cho Lâm Thi Vũ, đứa con gái riêng của nhà họ Lâm kia. Ông nội con còn cố ý tới tìm mẹ, hỏi có phải con có ý gì với con gái nhà người ta không kìa.”



Sắc mặt Nghiêm Kỷ không cảm xúc, chỉ lo bới cơm: “Bạn bè thuở nhỏ mà thôi. Mà Lâm Thi Vũ cũng không giống người khác, trong mắt cậu ấy không có ham muốn danh vọng hay lợi ích gì cả.”

Lúc nhỏ Nghiêm Kỷ hay dính lấy ông nội, từng đến vùng nông thôn nào đó làm xây dựng cùng ông nội, ở đó quen biết với Lâm Thi Vũ lúc ấy mới 6 tuổi.

Năm đó Lâm Thi Vũ non nớt không biết gì suýt nữa thì rơi vào hố phân giữa ruộng của Nghiêm Kỷ, nếu rơi xuống thật thì theo tính tình của Nghiêm Kỷ, chắc phải lột da toàn thân mới thay đổi được.

Anh và Lâm Thi Vũ trở thành bạn bè, cũng từng chơi với nhau một thời gian ngắn, lúc đó Nghiêm Kỷ cảm thấy khá vui.

Sau khi lớn, Lâm Thi Vũ lại không nhớ ra Nghiêm Kỷ, vì lúc còn bé Nghiêm Kỷ dùng tên và thân phận của một đứa trẻ khác.

Nghiêm Kỷ cũng không định làm quen lại với Lâm Thi Vũ, chỉ là ánh mắt nhìn cô ấy đúng là không giống những người xung quanh, có vẻ kỳ lạ, tiện thể bảo vệ cô ấy một chút.

Phương Hoa Dung biết tính tình con trai mình cổ quái, trước giờ làm gì cũng chỉ quan tâm xem có vui hay không. Mà cô bé Lâm Thi Vũ này lại ngây thơ, anh vui thì giúp thôi.

“Vậy thì tiếc quá, ông nội con uổng công vui mừng rồi. Ông già rồi mới có cháu nên mong có chắt lắm, trông mong con mãi. Thế sao tối nay con về muộn thế?”

Nghiêm Kỷ kể ngắn gọn lại chuyện đưa Mộc Trạch Tê về.

“Hóa ra là con gái của Vạn Dung.” Phương Hoa Dung cười một tiếng, nhớ lại ký ức cũ mà có phần cảm thán: “Vạn Dung dạy con gái đúng thật là... Nhưng chắc con bé trông xinh lắm.”

Đầu Nghiêm Kỷ lập tức xuất hiện khuôn mặt xinh như hoa của Mộc Trạch Tê cùng dáng vẻ mảnh mai dễ vỡ của cô.

Nghiêm Kỷ từng thấy vô số phụ nữ vì quyền thế nhà họ Nghiêm hoặc vì khuôn mặt anh mà tiếp cận anh.

Nhưng Mộc Trạch Tê là người đẹp nhất, khí chất đặc biệt nhất trong số đó. Anh không tỏ rõ ý kiến, chỉ “vâng” một tiếng.

Phương Hoa Dung vừa nghe đã tươi cười nhìn con trai mình: “Nếu con bé có ý mà con thích thì nuôi dưỡng bên người đi. Nhà chúng ta chẳng thiếu thứ gì, sau này chia tay cũng sẽ không để con bé chịu thiệt, con bé cũng có thể có được thứ mình muốn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook