Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính
Chương 32:
Miên Nhuyễn Nhuyễn
13/01/2023
Đếm ra có một trăm ba mươi tám tệ!
A… bởi vì lúc sáng ném ra mười tệ đó, bây giờ tiền của cô không đủ, chỉ có thể mua một hộp. Mộc Trạch Tề đành đứng ở ngoài cửa sổ trơ mắt nhìn bánh su kem của mình dần trở nên xa xôi.
Nhân viên bán hàng ở khu vực trưng bày gần cửa sổ là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta thấy ánh mắt khao khát của cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt này, có hơi không kiềm lòng được. Hơn nữa người xinh đẹp luôn sẽ có được đặc quyền.
Anh ta lấy ra hai hộp bánh su kem, chủ động mở lời: “Bạn học này, hay là em cầm lấy trước đi, giá chênh lệch anh có thể bù vào trước, ngày mai em có thể đến đây trả anh.”
“Ơ? Thật, thật sự được sao?” Mộc Trạch Tê do dự hỏi.
“Không cần. Phần của cô ấy tôi sẽ trả.” Nghiêm Kỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộc Trạch Tê, móc ví tiền lấy ra mấy tờ tiền giấy màu đỏ đặt lên cửa sổ.
Anh quay đầu hỏi Mộc Trạch Tê: “Có muốn mua thêm vài hộp không.”
Từ lúc nãy anh đã quan sát Mộc Trạch Tê, nhìn ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy đống đồ ngọt này, đột nhiên nhớ lại lần trước lúc cô đọc sách ngữ văn cũng là ánh mắt thế này.
Đồ ngọt có thể lý giải được, sách ngữ văn thì sao?
Mộc Trạch Tê không mua nhiều như vậy, nhanh chóng lắc đầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cao tầm 1m83, anh vốn kén ăn nên cả người nhìn rất gầy, không ngờ lại thích ăn đồ ngọt?
Nếu cô muốn ăn, tổng tài bá đạo trong tương lai là Nghiêm Kỷ có thể mua lại cả cửa hàng. Nhưng anh biết bây giờ mua cái gì cô đều sẽ từ chối hoặc là trả lại tiền. Chậc, phiền phức.
Anh nhìn ra sự nghi ngờ của cô, tự động giải thích: “Tôi đột nhiên rất muốn, rất muốn ăn một loại thạch trái cây trắng mịn, mềm mềm.” Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Nghiêm Kỷ liếc nhìn Mộc Trạch Tề một cái, cười nhẹ nói: “Quá quyến rũ nên liền đến đây.”
Mộc Trạch Tê bị ánh mắt này của anh nhìn đến run cả người.
Đôi mắt đào hoa của Nghiêm Kỷ vốn đã là một đôi mắt sáng đa tình như say như tỉnh, nhưng ánh mắt đào hoa của anh ngoài vẻ đa tình còn nhiều thêm vài phần bức người.
Ngày thường anh cười dịu dàng vẫn ổn, nhưng một khi anh không cười hoặc nheo mắt nhìn người thì thực sự rất khiến người khác sợ hãi.
Ham muốn sống sót của Mộc Trạch Tê rất lớn, nói trắng ra chính là sợ. Cô cẩn thận nhớ lại, gần đây quả thật bản thân không xảy ra xung đột với Lâm Thi Vũ.
Cô lấy ra một trăm ba mươi tệ đưa cho Nghiêm Kỷ: “Cảm ơn cậu Nghiêm Kỷ, số tiền còn lại ngày mai tớ sẽ trả cho cậu. Cậu đột nhiên muốn ăn, vậy tất nhiên là được rồi, tớ thấy cậu cả ngày hôm nay đều không ăn gì.”
Nghiêm Kỷ vốn không nhận, giọng nói hơi chua mang theo sự kinh ngạc cảm thán: “Hóa ra cậu vẫn để ý tôi sao.”
Mộc Trạch Tê cười gượng. Bởi vì giờ nghỉ trưa hôm nay Nghiêm Kỷ cứ nhìn cô ăn cơm, nhìn đến mức cô muốn hỏi Nghiêm Kỷ có muốn ăn một miếng cơm không.
Mộc Trạch Tê nhét tiền vào trong tay Nghiêm Kỷ, sau khi cảm ơn xong nói phải đi ngay cho kịp tàu điện ngầm rồi chạy mất.
Nghiêm Kỷ mở cặp sách lấy cái hoodie đen ra, vừa muốn mặc vào liền nhận được điện thoại của bố, chỉ đành thôi.
Sau khi Mộc Trạch Tê ăn hết bánh su kem, đúng lúc Vạn Dung trở về.
Mộc Trạch Tê để lại phần cho mẹ, đưa một hộp khác cho Vạn Dung: “Mẹ đem cho bà và em trai.”
“Con không phải muốn giữ dáng sao? Aiya cái bánh su kem này khá tinh xảo, bao nhiêu tiền vậy?” Vạn Dung hỏi.
“Con không mập. Cái này đắt hơn ngày thường một chút, 5 tệ.” Mộc Trạch Tê không thay đổi sắc mặt.
“Con giúp mẹ một việc. Hôm qua bà nội nói không rảnh, muộn chút nữa mẹ phải qua bên đó chăm sóc em con. Cho nên mẹ cần con đưa một phần quà đến nhà họ Nghiêm.”
Ông nội đã qua đời của Mộc Trạch Tê và bà nội của nhà họ Nghiêm có quan hệ tình thân không cùng huyết thống, lúc nhỏ từng ở cùng một khu trong thời kỳ đặc biệt, xem như là thanh mai trúc mã.
Nhưng ông nội sớm đã qua đời, Vạn Dung không muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Nghiêm, mỗi năm đều thúc giục bà nội làm một số đặc sản đưa đến tặng cho nhà họ Nghiêm. Đều nói là quà cáp nhẹ, tình nghĩa nặng. Không thể không nói mẹ mình thật cao tay.
Mộc Trạch Tê ngẩn người, nhà họ Nghiêm…
Mộc Trach Tê tắm rửa xong thay quần áo sạch sẽ, Vạn Dung sửa lại cổ áo sơ mi cho cô : “Qua bên đó đừng căng thẳng, tốt nhất là dẻo miệng một chút biết chưa? Nói chuyện với Nghiêm Kỷ nhiều thêm vài câu, đi chơi trở về muộn chút cũng không sao.”
Mộc Trạch Tề đã tính toán rồi, hôm nay là thứ năm, Nghiêm Kỷ sẽ không về nhà tổ, bản thân đưa quà xong sẽ trở về.
A… bởi vì lúc sáng ném ra mười tệ đó, bây giờ tiền của cô không đủ, chỉ có thể mua một hộp. Mộc Trạch Tề đành đứng ở ngoài cửa sổ trơ mắt nhìn bánh su kem của mình dần trở nên xa xôi.
Nhân viên bán hàng ở khu vực trưng bày gần cửa sổ là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta thấy ánh mắt khao khát của cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt này, có hơi không kiềm lòng được. Hơn nữa người xinh đẹp luôn sẽ có được đặc quyền.
Anh ta lấy ra hai hộp bánh su kem, chủ động mở lời: “Bạn học này, hay là em cầm lấy trước đi, giá chênh lệch anh có thể bù vào trước, ngày mai em có thể đến đây trả anh.”
“Ơ? Thật, thật sự được sao?” Mộc Trạch Tê do dự hỏi.
“Không cần. Phần của cô ấy tôi sẽ trả.” Nghiêm Kỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộc Trạch Tê, móc ví tiền lấy ra mấy tờ tiền giấy màu đỏ đặt lên cửa sổ.
Anh quay đầu hỏi Mộc Trạch Tê: “Có muốn mua thêm vài hộp không.”
Từ lúc nãy anh đã quan sát Mộc Trạch Tê, nhìn ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy đống đồ ngọt này, đột nhiên nhớ lại lần trước lúc cô đọc sách ngữ văn cũng là ánh mắt thế này.
Đồ ngọt có thể lý giải được, sách ngữ văn thì sao?
Mộc Trạch Tê không mua nhiều như vậy, nhanh chóng lắc đầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ cao tầm 1m83, anh vốn kén ăn nên cả người nhìn rất gầy, không ngờ lại thích ăn đồ ngọt?
Nếu cô muốn ăn, tổng tài bá đạo trong tương lai là Nghiêm Kỷ có thể mua lại cả cửa hàng. Nhưng anh biết bây giờ mua cái gì cô đều sẽ từ chối hoặc là trả lại tiền. Chậc, phiền phức.
Anh nhìn ra sự nghi ngờ của cô, tự động giải thích: “Tôi đột nhiên rất muốn, rất muốn ăn một loại thạch trái cây trắng mịn, mềm mềm.” Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Nghiêm Kỷ liếc nhìn Mộc Trạch Tề một cái, cười nhẹ nói: “Quá quyến rũ nên liền đến đây.”
Mộc Trạch Tê bị ánh mắt này của anh nhìn đến run cả người.
Đôi mắt đào hoa của Nghiêm Kỷ vốn đã là một đôi mắt sáng đa tình như say như tỉnh, nhưng ánh mắt đào hoa của anh ngoài vẻ đa tình còn nhiều thêm vài phần bức người.
Ngày thường anh cười dịu dàng vẫn ổn, nhưng một khi anh không cười hoặc nheo mắt nhìn người thì thực sự rất khiến người khác sợ hãi.
Ham muốn sống sót của Mộc Trạch Tê rất lớn, nói trắng ra chính là sợ. Cô cẩn thận nhớ lại, gần đây quả thật bản thân không xảy ra xung đột với Lâm Thi Vũ.
Cô lấy ra một trăm ba mươi tệ đưa cho Nghiêm Kỷ: “Cảm ơn cậu Nghiêm Kỷ, số tiền còn lại ngày mai tớ sẽ trả cho cậu. Cậu đột nhiên muốn ăn, vậy tất nhiên là được rồi, tớ thấy cậu cả ngày hôm nay đều không ăn gì.”
Nghiêm Kỷ vốn không nhận, giọng nói hơi chua mang theo sự kinh ngạc cảm thán: “Hóa ra cậu vẫn để ý tôi sao.”
Mộc Trạch Tê cười gượng. Bởi vì giờ nghỉ trưa hôm nay Nghiêm Kỷ cứ nhìn cô ăn cơm, nhìn đến mức cô muốn hỏi Nghiêm Kỷ có muốn ăn một miếng cơm không.
Mộc Trạch Tê nhét tiền vào trong tay Nghiêm Kỷ, sau khi cảm ơn xong nói phải đi ngay cho kịp tàu điện ngầm rồi chạy mất.
Nghiêm Kỷ mở cặp sách lấy cái hoodie đen ra, vừa muốn mặc vào liền nhận được điện thoại của bố, chỉ đành thôi.
Sau khi Mộc Trạch Tê ăn hết bánh su kem, đúng lúc Vạn Dung trở về.
Mộc Trạch Tê để lại phần cho mẹ, đưa một hộp khác cho Vạn Dung: “Mẹ đem cho bà và em trai.”
“Con không phải muốn giữ dáng sao? Aiya cái bánh su kem này khá tinh xảo, bao nhiêu tiền vậy?” Vạn Dung hỏi.
“Con không mập. Cái này đắt hơn ngày thường một chút, 5 tệ.” Mộc Trạch Tê không thay đổi sắc mặt.
“Con giúp mẹ một việc. Hôm qua bà nội nói không rảnh, muộn chút nữa mẹ phải qua bên đó chăm sóc em con. Cho nên mẹ cần con đưa một phần quà đến nhà họ Nghiêm.”
Ông nội đã qua đời của Mộc Trạch Tê và bà nội của nhà họ Nghiêm có quan hệ tình thân không cùng huyết thống, lúc nhỏ từng ở cùng một khu trong thời kỳ đặc biệt, xem như là thanh mai trúc mã.
Nhưng ông nội sớm đã qua đời, Vạn Dung không muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Nghiêm, mỗi năm đều thúc giục bà nội làm một số đặc sản đưa đến tặng cho nhà họ Nghiêm. Đều nói là quà cáp nhẹ, tình nghĩa nặng. Không thể không nói mẹ mình thật cao tay.
Mộc Trạch Tê ngẩn người, nhà họ Nghiêm…
Mộc Trach Tê tắm rửa xong thay quần áo sạch sẽ, Vạn Dung sửa lại cổ áo sơ mi cho cô : “Qua bên đó đừng căng thẳng, tốt nhất là dẻo miệng một chút biết chưa? Nói chuyện với Nghiêm Kỷ nhiều thêm vài câu, đi chơi trở về muộn chút cũng không sao.”
Mộc Trạch Tề đã tính toán rồi, hôm nay là thứ năm, Nghiêm Kỷ sẽ không về nhà tổ, bản thân đưa quà xong sẽ trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.