Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính
Chương 34
Miên Nhuyễn Nhuyễn
06/03/2023
Hôm nay Mộc Trạch Tây đã chọn đến nhà La Nam Nam theo cuộc hẹn. La Nam
Nam cười xấu xa, ấn cô trước bàn trang điểm để trang điểm cho Mộc Trạch
Tây. Khuôn mặt của Mộc Trạch Tây vốn đã rất xinh đẹp, hút mắt như một
bông hoa với những cánh hoa xếp chồng lên nhau.
La Nam Nam chỉ cần phác hoạ vài nét bút là có thể giải phóng hoàn toàn vẻ đẹp rực rỡ của Mộc Trạch Tây.
Vẽ một đường kẻ mắt mảnh cho Mộc Trạch Tây, tô son, hoàn toàn phô bày ra nhan sắc xinh đẹp đầy tính công kích của Mộc Trạch Tây. Giấu đi vẻ mềm mại thường ngày của cô.
Mộc Trạch Tây không biết lý do, hỏi La Nam Nam có chuyện gì?
La Nam Nam nói với Mộc Trạch Tây, lát nữa bọn họ sẽ đến một quán bar tên là "Tảo Quy" do anh trai của một người bạn mà La Nam Nam quen mở ra. Có người bảo vệ rất an toàn.
Hôm nay cô ấy tổ chức một trò chơi lớn, mọi người đều cosplay lên biểu diễn, chủ đề là hoang dã hư hỏng —— Đó là chủ đề phi chính thống.
Mộc Trạch Tây cũng được thay một bộ áo liền quần bằng da và váy ngắn đặc biệt của cô em nóng bỏng, đường cắt bó sát của áo da đã hoàn toàn tôn lên bộ ngực đẫy đà và cặp mông to tròn của Mộc Trạch Tây.
Cổ và cổ tay đeo nhiều lớp trang sức bạc. Ở giữa đùi còn đeo hai cái vòng chân, cắm mấy cái chủy thủ giả lóe ánh sáng bạc. Chân đeo đôi bốt màu đen cao đến cổ chân.
La Nam Nam rất hài lòng. Hiện tại Mộc Trạch Tây đã thay đổi từ một hoa sen trắng trà xanh quyến rũ thành một người phi chính thống. Giống như một nữ sát thủ hung hãn có thể lưu loát rút chủy thủ từ chiếc vòng ở chân ra giết người bất cứ lúc nào.
Mộc Trạch Tây nghĩ đến lời cảnh cáo của Nghiêm Kỷ, “Cố gắng ở nhà ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung.”
“Nam Nam, thật sự phải đi à?” Mộc Trạch Tây do dự hỏi. Chuyện như vậy không cần phải để ý Nghiêm Kỷ mới đúng, nhưng không hiểu sao cô lại hơi sợ hãi.
“Chắc chắn đi rồi.” La Nam Nam tìm bộ tóc giả ngắn rồi đội vào.
“Mộc Trạch Tây, cậu biết cậu đang cos ai không?”
“Ai?”
“Lưu Tiên Phi trong phim điện ảnh 《Hai Kiếp Yêu Tinh》”
*Lưu Tiên Phi: Diễn viên Lưu Diệc Phi, nhưng chữ Diệc tác giả viết là Tiên, không biết là sai sót hay dụng ý của tác giả vì LDP được Cnet gọi là Thần Tiên tỷ tỷ.
*Bộ của LDP trong phim HKYT mà Tây cos:
Mộc Trạch Tây???
Nghiêm Kỷ tạm thời về nước, tin nhắn trả lời cuối cùng của Mộc Trạch Tây là nói rằng hôm nay cô sẽ đến thư viện học. Nhưng cô không nói là thư viện nào, Nghiêm Kỷ không tìm thấy người, dường như cô cũng tắt chuông vì bị anh gọi nhiều lần, hết pin.
Cô luôn trốn tránh anh hoặc cho rằng những tin nhắn của anh không quan trọng, không kịp trả lời. Nghiêm Kỷ nhịn đến mức răng va vào nhau lập cập, rất nhiều lần muốn lập tức bay về nước để dạy cô nghe lời, làm đến khi cô xin tha.
Nghiêm Kỷ nâng cổ tay xem đồng hồ, còn rất sớm, trời vừa tối hẳn. Trước tiên, anh đi đến quán bar tên "Tảo Quy" do anh và các người bạn của mình cùng đầu tư thành lập để uống một chén. Đợi đến lúc Mộc Trạch Tây về nhà rồi tìm cô.
Thời gian trôi qua trong khi chờ đợi lúc nào cũng là sự giày vò, Nghiêm Kỷ lại tiếp tục rót thêm nửa ly rượu pha Rum - Vodka.
Triệu Nhạc Sinh nhìn Nghiêm Kỷ liên tục cau mày xem đồng hồ, tặc lưỡi bảo lạ, “Không thể tưởng tượng nổi, cậu Nghiêm còn nhớ phụ nữ cơ đấy. Có người nữ phụ nữ nào mà cậu không bắt được? Chắc không phải là con gái tổng thống của một quốc gia nào đó đâu nhỉ!”
Nghiêm Kỷ phớt lờ anh.
“Sao anh lại có thời gian đến đây ngắm cảnh?” Nghiêm Kỷ chợt hỏi.
“Cô em gái không chịu ngồi yên của tôi đã hẹn mấy đứa bạn cùng lớp đến đây chơi, mặc dù ở đây rất an toàn. Nhưng với tư cách là một người anh trai, tất nhiên tôi phải đích thân đến đây đặt chỗ, đề phòng có tên nhóc thúi nào đó lừa nó đi.”
Triệu Nhạc Sinh nói, nghĩ đến gì đó, ngạc nhiên thốt lên, “Trong số các bạn học của nó có một cô gái rất xinh đẹp! Khí chất và ngoại hình có thể nói là tuyệt nhất, cũng không phải là con gái gia đình quyền quý nào cả. Trang điểm gợi cảm nhưng người lại rất trong sáng. Tôi muốn xem thêm vài lần nhưng tiếc là bị em gái tôi đuổi đi, không cho tôi nhìn bọn nó chơi.”
Triệu Nhạc Sinh vỗ vai Nghiêm Kỷ, hứng thú nói, “Này! Cậu Nghiêm, cậu muốn đi xem thử hay không? Tôi luôn cảm thấy đó là kiểu mà cậu sẽ thích.”
“Không cần.” Nghiêm Kỷ phiền não, Mộc Trạch Tây mãi vẫn chưa gọi cho anh, anh sẽ sử dụng các mối quan hệ của mình để vào hệ thống thân phận tìm cô như một tên tội phạm bị truy nã.
Ngay cả những học sinh cấp ba cũng rất cuồng Nghiêm Kỷ, khiến Triệu Nhạc Sinh hận ngứa răng. Mấy năm trước, người trong nhà còn để anh, một chàng trai hai mươi tuổi học với Nghiêm Kỷ mười bốn mười lăm tuổi, lúc đó mới thật sự làm Triệu Nhạc Sinh tức chết.
Bọn họ đều là kiểu biết người biết mặt nhưng không biết lòng, không biết tên này thật sự xấu xa, rảnh đến nỗi chơi game.
“Đừng chờ đợi cô gái nhỏ của cậu, khả năng là thừa dịp cậu đi vắng đã hẹn hò với một cậu học sinh ba tốt nào khác rồi.” Triệu Nhạc Sinh cố ý nói kích Nghiêm Kỷ, “Này? Cô bé đó có biết bộ mặt thật của cậu không?”
Nghiêm Kỷ lạnh lùng liếc anh ta, chê anh ta ồn ào. Nhưng sau khi nghe lọt những lời đó, trong lòng anh thầm nghĩ, Mộc Trạch Tây còn lâu mới dám.
Thấy Nghiêm Kỷ không phản ứng, Triệu Nhạc Sinh chợt cảm thấy không thú vị nên đổi chủ đề khác.
Anh hếch cằm về một hàng ghế dài náo nhiệt ở phía xa, “Bọn họ chơi một trò chơi rất thú vị, phức tạp và hay thay đổi. Mặc dù người nào cũng trang điểm ăn mặc kỳ quái, nhưng cũng không hổ là một đám chăm học. Tiền đặt cược là đề thi các môn. Ai thua sẽ thêm đề.”
Bên kia lại vang lên tiếng cười, những người ngồi ở bàn bên cạnh cũng rất hứng thú xem bọn họ chơi.
Triệu Nhạc Sinh nhìn thấy nụ cười yêu kiều của Mộc Trạch Tây trong đám người, vỗ Nghiêm Kỷ bảo anh xem, “Nhìn kìa, nhìn kìa, chính là cô gái đó. Chính là cô ấy! Khi cô ấy bước vào, cả người cô ấy tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.”
Nghiêm Kỷ đang định gọi cho một cục trưởng nào đó, bực bội vì bị anh ta vỗ. Buộc phải quay đầu nhìn một cái, chỉ một cái liếc mắt này, Nghiêm Kỷ treo máy.
Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh khẽ híp lại, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ nhỏ bé đang cười đùa khoác vai cậu nam sinh gầy gò, Mộc Trạch Tây mặc một bộ váy da nhỏ gợi cảm.
Nghiêm Kỷ……
Mộc Trạch Tây và những người khác đang chơi một mô hình trò chơi thu nhỏ khổng lồ do Trần Triết và La Nam Nam nghĩ ra, tên là《 Bàn Cổ khai thiên lập địa: Đại Phú Ông du hành xuyên thời gian vì nông dân phản kích thành công 》
*Bàn Cổ (nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc)
*Đại Phú Ông còn có nghĩa là trò Monopoly (Cờ tỷ phú).
Nó là một trò chơi tổng hợp cốc xúc xắc, bài poker, cờ máy bay, cờ tỷ phú. Bên trong còn có các trò phụ như bài Tarot, rút thăm, đáp đề - xác định và đánh giá, nói thật siêu mạo hiểm vân... vân.
Có nhiều quy tắc, lộn xộn, xếp chồng lớp này qua lớp khác, là nơi cực kỳ tuyệt vời. Còn có rất nhiều hố bất ngờ. Vô cùng hấp dẫn. Tiền đặt cược át chủ bài là đề thi, bên thắng sẽ đưa đề thi cho bên thua, cứ một bản chồng lên.
Vận may của Mộc Trạch Tây không tệ, đều thắng mấy môn mà cô không nhớ giỏi, cô cảm thấy mình có thể chơi tiếp.
Triệu Nhạc Tiểu rút ổ sạc của Mộc Trạch Tây ở bên kia ra, đưa điện thoại cho Mộc Trạch Tây, “Mộc Trạch Tây! Điện thoại cậu sạc đầy rồi, có thể khởi động máy.”
“Được rồi, cảm ơn cậu.” Mộc Trạch Tây nhận điện thoại, vừa bật lên thì đã có một tin nhắn trùng hợp xuất hiện【Nghiêm Kỷ: Không ngoan.】
Trong lòng Mộc Trạch Tây không khỏi run lên, nghi ngờ, đang định trả lời.
“Chọn chọn, Trạch Tây đến cậu!” La Nam Nam thích rượu Cocktail nên uống hơi nhiều, lập tức sung sướng, đầu lưỡi hơi lớn.
Mộc Trạch Tây bình tĩnh lại sau khi nghe tiếng gọi, chỉ có thể tung xúc xắc trước. Căn cứ vào điểm số nhảy cờ máy bay, sau đó rút một lá bài Tarot. Lá bài đó là: Con người và ma quỷ bị ngăn cách bởi một bức tường dây dưa và chia lìa, con người bị bóng đen bao trùm giống như con nhện trên cơ thể ma quỷ, xâm nhập, luôn bị trói buộc ở bên nhau.
Triệu Nhạc Tiểu rất có hứng thú với bài Tarot, bình thường hay nghiên cứu, cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy lá bài này.
Cô phân tích, “Lá bài này có thể chia thành ba nghĩa. Nghĩa thứ nhất: Một là cậu, một là người khác, ngăn cách có nghĩa là khoảng cách hoặc nhân tố nào đó, sự dây dưa giữa hai người không hợp nhau.
Nghĩa thứ hai: Dù là ngăn cách hay chia lìa thì cuối cùng cũng sẽ khơi gợi tà niệm của ma quỷ, sau đó một phe yếu hơn. Ví như “Người” sẽ kiểm soát. Nghĩa thứ ba: Cậu sẽ gặp được một người vừa giống như người vừa giống như quỷ. Có thể có hết cả ba nghĩa!”
La Nam Nam không hiểu bài Tarot, cô đã tung hết ba cơ hội, bảo Mộc Trạch Tây tung lại.
Lần này Mộc Trạch Tây lại rút trúng một lá bài ẩn ngữ khác, giải bài là: Duyên số họa phúc có nhau. Cái còn lại là đồ vật hai cực.
Mộc Trạch Tây không có thời gian để khó hiểu, cô tiếp tục tung mạnh lần cuối. Rút trúng một gói quà thẻ bài hộ mệnh, một lần thuật thế thân và một lần che giấu tổn thương.
Tất cả mọi người có mặt đều chấn động, loại bỏ tấm thẻ kỳ lạ mà Mộc Trạch Tây vừa rút được.
Điện thoại rung lên, Mộc Trạch Tây cúi đầu kiểm tra.
【Vẫn ở thư viện làm bài nhỉ.】
Mộc Trạch Tây chột dạ, trong lòng hơi rùng mình, lo lắng cắn ngón tay, trả lời【Ừ.…】
【Trò chơi có vui không. Lắc cốc xúc rất vui vẻ.】
Đầu óc Mộc Trạch Tây ù đi, ngón tay cử động.【?】
【Quay đầu lại, tôi ở bàn sau cậu.】
Mộc Trạch Tây đột nhiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Nghiêm Kỷ mặc bộ vest, đeo giày da đang ngồi trên một chiếc ghế dài rộng lớn ở cách đó không xa.
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh, bóng tối bao trùm lên khuôn mặt trầm tuấn, tối tăm mù mịt. Làm người ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt và thái độ của anh.
Đôi chân dài bắt chéo ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thon dài vân vê ly rượu thủy tinh đặt trên đầu gối, bên trong lăn một viên đá tròn hình mặt trăng. Tư thế trông có vẻ tùy tiện nhưng luôn có cảm giác tà khí không rõ.
Radar của Mộc Trạch Tây dành cho Nghiêm Kỷ vang inh ỏi trong đầu cô, chân lập tức mềm nhũn. Mặc dù ánh đèn mờ, khoảng cách xa như vậy nhưng cô biết, chắc chắn Nghiêm Kỷ đang tức giận.
Nghiêm Kỷ nhấp một ngụm rượu, hầu kết lên xuống. Ngón tay thong thả ung dung gõ màn hình.
Chỉ trong vài giây, Mộc Trạch Tây bị anh tóm gọn đến nỗi tim sắp bay ra ngoài. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt điện thoại nhìn chằm chằm màn hình, anh giày vò cô, rốt cuộc anh muốn nói gì.
Tin nhắn đến,【Đi đến ghế lô phòng số 14】
Không đợi Mộc Trạch Tây thả lỏng.
Liên tiếp truyền đến,【Không đến cũng không sao.】
Chỉ vài chữ nhưng ý tứ rõ ràng đến mức con dao đã kề trên cổ Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây từ từ đứng dậy, giọng run rẩy nói với đám người La Nam Nam rằng cô muốn đi vệ sinh. Mọi người đều chơi vui, không ai để ý sự khác thường của cô.
Mộc Trạch Tây gần như di chuyển bằng những bước chân nặng nề, đi đến ghế lô phòng số 14.
Sau khi cầm tay nắm cửa lạnh lẽo, cô mở cửa, bên trong tối om, giống như một cái lồng đen tối tiềm tàng nguy hiểm không xác định. Cứ như thể có một con ma trong bóng tối sẽ cuốn cô vào vực sâu tăm tối bất cứ lúc nào.
Mộc Trạch Tây không khỏi sợ hãi. Đôi giày cao gót màu đen lùi lại về sau, người co rúm.
Mới lùi một bước đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Cánh tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo nhỏ, trực tiếp dẫn Mộc Trạch Tây vào bóng tối. Khi Mộc Trạch Tây trốn trong bóng tối, cô thầm nghĩ: Không phải ma bắt cô xuống vực sâu mà là ác ma kéo cô cùng nhau ngã xuống.
Nghiêm Kỷ đi vào bật đèn, bên trong là một phòng rượu riêng tư và độc lập có quầy bar.
Anh ném Mộc Trạch Tây đứng lên trên bục, ánh mắt xa xăm nhìn cô chằm chằm. Nghiêm Kỷ hít sâu vài hơi mới có thể kiềm chế không cưỡng hôn cô. Anh hơi suy nghĩ.
Nghiêm Kỷ không nói gì nhưng hơi thở nguy hiểm kèm theo xâm lược trên người anh rất mạnh mẽ và quen thuộc. Mộc Trạch Tây ngẩng mặt lên, hơi hoảng loạn, “Nghiêm Kỷ… Sao cậu…Sao cậu về rồi.”
“Về rồi là sao?” Nghiêm Kỷ thuật lại lời Mộc Trạch Tây, nhìn trang phục của cô rồi cười một cách khó hiểu.
Cúi người tới gần Mộc Trạch Tây, ánh mắt sắc bén dò xét một mảng lớn da thịt bị lộ ra trước ngực Mộc Trạch Tây, giọng nói lạnh lùng nhưng âm điệu cao vút, mang theo ý răn dạy và quở trách.
“Cậu ra ngoài ăn mặc thế này à?”
Bóng người cao lớn bao trùm đến cô, cảm giác vô cùng áp bức. Mộc Trạch Tây “Tự biết đuối lý”. Giọng cô hơi nhút nhát, nhỏ giọng trả lời, “Có áo khoác…Khi đến đã cởi ra…”
Bộ váy da nhỏ cực kỳ mỏng, hơi ngắn và gợi cảm. Một khe nhỏ vài cm cũng được mở ra ở mặt trước của chân để lộ nhiều đùi hơn.
Nghiêm Kỷ đưa tay kéo bộ váy nhỏ của cô lên một chút, anh có thể nhìn thấy mấy cái vòng chân theo phong cách Punk một cao một thấp trên cặp đùi to mềm, gợi cảm và dâm đãng. Chủy thủ giả trên cái vòng tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, thu hút ánh mắt mọi người nhắm thẳng lên trên.
Giọng nam trầm thấp dễ nghe hừ lạnh một tiếng.
“Hóa ra Tây Tây thích hoang dã, nếu tôi biết sớm thì đã không phải giả vờ." Nghiêm Kỷ bóp khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây, hạ thấp giọng nói bên tai Mộc Trạch Tây, “Tôi có rất nhiều đồ cosplay, cậu mặc từng cái cho tôi xem.”
Hơi thở ấm áp phả bên tai, cơ thể Mộc Trạch Tây run lên, mềm nhũn. Không biết tại sao lại nhớ đến đêm đầu tiên của hai người, thấp thoáng nhìn thấy những thứ trong căn phòng kia, một cảm giác sợ hãi bao trùm trong lòng cô.
Khuôn mặt cô vặn vẹo, nắm vạt áo Nghiêm Kỷ muốn giải thích, “Không phải! Nghiêm Kỷ tớ…”
Nghiêm Kỷ chặn đôi môi ẩm ướt của cô lại, xuỵt với cô, “Muộn rồi.”
“Mắng ——!” Những ngón tay thon dài mở khóa quần âu dưới bụng, ấn Mộc Trạch Tây lên quầy bar.
“Làm xong rồi nói.”
La Nam Nam chỉ cần phác hoạ vài nét bút là có thể giải phóng hoàn toàn vẻ đẹp rực rỡ của Mộc Trạch Tây.
Vẽ một đường kẻ mắt mảnh cho Mộc Trạch Tây, tô son, hoàn toàn phô bày ra nhan sắc xinh đẹp đầy tính công kích của Mộc Trạch Tây. Giấu đi vẻ mềm mại thường ngày của cô.
Mộc Trạch Tây không biết lý do, hỏi La Nam Nam có chuyện gì?
La Nam Nam nói với Mộc Trạch Tây, lát nữa bọn họ sẽ đến một quán bar tên là "Tảo Quy" do anh trai của một người bạn mà La Nam Nam quen mở ra. Có người bảo vệ rất an toàn.
Hôm nay cô ấy tổ chức một trò chơi lớn, mọi người đều cosplay lên biểu diễn, chủ đề là hoang dã hư hỏng —— Đó là chủ đề phi chính thống.
Mộc Trạch Tây cũng được thay một bộ áo liền quần bằng da và váy ngắn đặc biệt của cô em nóng bỏng, đường cắt bó sát của áo da đã hoàn toàn tôn lên bộ ngực đẫy đà và cặp mông to tròn của Mộc Trạch Tây.
Cổ và cổ tay đeo nhiều lớp trang sức bạc. Ở giữa đùi còn đeo hai cái vòng chân, cắm mấy cái chủy thủ giả lóe ánh sáng bạc. Chân đeo đôi bốt màu đen cao đến cổ chân.
La Nam Nam rất hài lòng. Hiện tại Mộc Trạch Tây đã thay đổi từ một hoa sen trắng trà xanh quyến rũ thành một người phi chính thống. Giống như một nữ sát thủ hung hãn có thể lưu loát rút chủy thủ từ chiếc vòng ở chân ra giết người bất cứ lúc nào.
Mộc Trạch Tây nghĩ đến lời cảnh cáo của Nghiêm Kỷ, “Cố gắng ở nhà ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung.”
“Nam Nam, thật sự phải đi à?” Mộc Trạch Tây do dự hỏi. Chuyện như vậy không cần phải để ý Nghiêm Kỷ mới đúng, nhưng không hiểu sao cô lại hơi sợ hãi.
“Chắc chắn đi rồi.” La Nam Nam tìm bộ tóc giả ngắn rồi đội vào.
“Mộc Trạch Tây, cậu biết cậu đang cos ai không?”
“Ai?”
“Lưu Tiên Phi trong phim điện ảnh 《Hai Kiếp Yêu Tinh》”
*Lưu Tiên Phi: Diễn viên Lưu Diệc Phi, nhưng chữ Diệc tác giả viết là Tiên, không biết là sai sót hay dụng ý của tác giả vì LDP được Cnet gọi là Thần Tiên tỷ tỷ.
*Bộ của LDP trong phim HKYT mà Tây cos:
Mộc Trạch Tây???
Nghiêm Kỷ tạm thời về nước, tin nhắn trả lời cuối cùng của Mộc Trạch Tây là nói rằng hôm nay cô sẽ đến thư viện học. Nhưng cô không nói là thư viện nào, Nghiêm Kỷ không tìm thấy người, dường như cô cũng tắt chuông vì bị anh gọi nhiều lần, hết pin.
Cô luôn trốn tránh anh hoặc cho rằng những tin nhắn của anh không quan trọng, không kịp trả lời. Nghiêm Kỷ nhịn đến mức răng va vào nhau lập cập, rất nhiều lần muốn lập tức bay về nước để dạy cô nghe lời, làm đến khi cô xin tha.
Nghiêm Kỷ nâng cổ tay xem đồng hồ, còn rất sớm, trời vừa tối hẳn. Trước tiên, anh đi đến quán bar tên "Tảo Quy" do anh và các người bạn của mình cùng đầu tư thành lập để uống một chén. Đợi đến lúc Mộc Trạch Tây về nhà rồi tìm cô.
Thời gian trôi qua trong khi chờ đợi lúc nào cũng là sự giày vò, Nghiêm Kỷ lại tiếp tục rót thêm nửa ly rượu pha Rum - Vodka.
Triệu Nhạc Sinh nhìn Nghiêm Kỷ liên tục cau mày xem đồng hồ, tặc lưỡi bảo lạ, “Không thể tưởng tượng nổi, cậu Nghiêm còn nhớ phụ nữ cơ đấy. Có người nữ phụ nữ nào mà cậu không bắt được? Chắc không phải là con gái tổng thống của một quốc gia nào đó đâu nhỉ!”
Nghiêm Kỷ phớt lờ anh.
“Sao anh lại có thời gian đến đây ngắm cảnh?” Nghiêm Kỷ chợt hỏi.
“Cô em gái không chịu ngồi yên của tôi đã hẹn mấy đứa bạn cùng lớp đến đây chơi, mặc dù ở đây rất an toàn. Nhưng với tư cách là một người anh trai, tất nhiên tôi phải đích thân đến đây đặt chỗ, đề phòng có tên nhóc thúi nào đó lừa nó đi.”
Triệu Nhạc Sinh nói, nghĩ đến gì đó, ngạc nhiên thốt lên, “Trong số các bạn học của nó có một cô gái rất xinh đẹp! Khí chất và ngoại hình có thể nói là tuyệt nhất, cũng không phải là con gái gia đình quyền quý nào cả. Trang điểm gợi cảm nhưng người lại rất trong sáng. Tôi muốn xem thêm vài lần nhưng tiếc là bị em gái tôi đuổi đi, không cho tôi nhìn bọn nó chơi.”
Triệu Nhạc Sinh vỗ vai Nghiêm Kỷ, hứng thú nói, “Này! Cậu Nghiêm, cậu muốn đi xem thử hay không? Tôi luôn cảm thấy đó là kiểu mà cậu sẽ thích.”
“Không cần.” Nghiêm Kỷ phiền não, Mộc Trạch Tây mãi vẫn chưa gọi cho anh, anh sẽ sử dụng các mối quan hệ của mình để vào hệ thống thân phận tìm cô như một tên tội phạm bị truy nã.
Ngay cả những học sinh cấp ba cũng rất cuồng Nghiêm Kỷ, khiến Triệu Nhạc Sinh hận ngứa răng. Mấy năm trước, người trong nhà còn để anh, một chàng trai hai mươi tuổi học với Nghiêm Kỷ mười bốn mười lăm tuổi, lúc đó mới thật sự làm Triệu Nhạc Sinh tức chết.
Bọn họ đều là kiểu biết người biết mặt nhưng không biết lòng, không biết tên này thật sự xấu xa, rảnh đến nỗi chơi game.
“Đừng chờ đợi cô gái nhỏ của cậu, khả năng là thừa dịp cậu đi vắng đã hẹn hò với một cậu học sinh ba tốt nào khác rồi.” Triệu Nhạc Sinh cố ý nói kích Nghiêm Kỷ, “Này? Cô bé đó có biết bộ mặt thật của cậu không?”
Nghiêm Kỷ lạnh lùng liếc anh ta, chê anh ta ồn ào. Nhưng sau khi nghe lọt những lời đó, trong lòng anh thầm nghĩ, Mộc Trạch Tây còn lâu mới dám.
Thấy Nghiêm Kỷ không phản ứng, Triệu Nhạc Sinh chợt cảm thấy không thú vị nên đổi chủ đề khác.
Anh hếch cằm về một hàng ghế dài náo nhiệt ở phía xa, “Bọn họ chơi một trò chơi rất thú vị, phức tạp và hay thay đổi. Mặc dù người nào cũng trang điểm ăn mặc kỳ quái, nhưng cũng không hổ là một đám chăm học. Tiền đặt cược là đề thi các môn. Ai thua sẽ thêm đề.”
Bên kia lại vang lên tiếng cười, những người ngồi ở bàn bên cạnh cũng rất hứng thú xem bọn họ chơi.
Triệu Nhạc Sinh nhìn thấy nụ cười yêu kiều của Mộc Trạch Tây trong đám người, vỗ Nghiêm Kỷ bảo anh xem, “Nhìn kìa, nhìn kìa, chính là cô gái đó. Chính là cô ấy! Khi cô ấy bước vào, cả người cô ấy tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.”
Nghiêm Kỷ đang định gọi cho một cục trưởng nào đó, bực bội vì bị anh ta vỗ. Buộc phải quay đầu nhìn một cái, chỉ một cái liếc mắt này, Nghiêm Kỷ treo máy.
Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh khẽ híp lại, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ nhỏ bé đang cười đùa khoác vai cậu nam sinh gầy gò, Mộc Trạch Tây mặc một bộ váy da nhỏ gợi cảm.
Nghiêm Kỷ……
Mộc Trạch Tây và những người khác đang chơi một mô hình trò chơi thu nhỏ khổng lồ do Trần Triết và La Nam Nam nghĩ ra, tên là《 Bàn Cổ khai thiên lập địa: Đại Phú Ông du hành xuyên thời gian vì nông dân phản kích thành công 》
*Bàn Cổ (nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc)
*Đại Phú Ông còn có nghĩa là trò Monopoly (Cờ tỷ phú).
Nó là một trò chơi tổng hợp cốc xúc xắc, bài poker, cờ máy bay, cờ tỷ phú. Bên trong còn có các trò phụ như bài Tarot, rút thăm, đáp đề - xác định và đánh giá, nói thật siêu mạo hiểm vân... vân.
Có nhiều quy tắc, lộn xộn, xếp chồng lớp này qua lớp khác, là nơi cực kỳ tuyệt vời. Còn có rất nhiều hố bất ngờ. Vô cùng hấp dẫn. Tiền đặt cược át chủ bài là đề thi, bên thắng sẽ đưa đề thi cho bên thua, cứ một bản chồng lên.
Vận may của Mộc Trạch Tây không tệ, đều thắng mấy môn mà cô không nhớ giỏi, cô cảm thấy mình có thể chơi tiếp.
Triệu Nhạc Tiểu rút ổ sạc của Mộc Trạch Tây ở bên kia ra, đưa điện thoại cho Mộc Trạch Tây, “Mộc Trạch Tây! Điện thoại cậu sạc đầy rồi, có thể khởi động máy.”
“Được rồi, cảm ơn cậu.” Mộc Trạch Tây nhận điện thoại, vừa bật lên thì đã có một tin nhắn trùng hợp xuất hiện【Nghiêm Kỷ: Không ngoan.】
Trong lòng Mộc Trạch Tây không khỏi run lên, nghi ngờ, đang định trả lời.
“Chọn chọn, Trạch Tây đến cậu!” La Nam Nam thích rượu Cocktail nên uống hơi nhiều, lập tức sung sướng, đầu lưỡi hơi lớn.
Mộc Trạch Tây bình tĩnh lại sau khi nghe tiếng gọi, chỉ có thể tung xúc xắc trước. Căn cứ vào điểm số nhảy cờ máy bay, sau đó rút một lá bài Tarot. Lá bài đó là: Con người và ma quỷ bị ngăn cách bởi một bức tường dây dưa và chia lìa, con người bị bóng đen bao trùm giống như con nhện trên cơ thể ma quỷ, xâm nhập, luôn bị trói buộc ở bên nhau.
Triệu Nhạc Tiểu rất có hứng thú với bài Tarot, bình thường hay nghiên cứu, cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy lá bài này.
Cô phân tích, “Lá bài này có thể chia thành ba nghĩa. Nghĩa thứ nhất: Một là cậu, một là người khác, ngăn cách có nghĩa là khoảng cách hoặc nhân tố nào đó, sự dây dưa giữa hai người không hợp nhau.
Nghĩa thứ hai: Dù là ngăn cách hay chia lìa thì cuối cùng cũng sẽ khơi gợi tà niệm của ma quỷ, sau đó một phe yếu hơn. Ví như “Người” sẽ kiểm soát. Nghĩa thứ ba: Cậu sẽ gặp được một người vừa giống như người vừa giống như quỷ. Có thể có hết cả ba nghĩa!”
La Nam Nam không hiểu bài Tarot, cô đã tung hết ba cơ hội, bảo Mộc Trạch Tây tung lại.
Lần này Mộc Trạch Tây lại rút trúng một lá bài ẩn ngữ khác, giải bài là: Duyên số họa phúc có nhau. Cái còn lại là đồ vật hai cực.
Mộc Trạch Tây không có thời gian để khó hiểu, cô tiếp tục tung mạnh lần cuối. Rút trúng một gói quà thẻ bài hộ mệnh, một lần thuật thế thân và một lần che giấu tổn thương.
Tất cả mọi người có mặt đều chấn động, loại bỏ tấm thẻ kỳ lạ mà Mộc Trạch Tây vừa rút được.
Điện thoại rung lên, Mộc Trạch Tây cúi đầu kiểm tra.
【Vẫn ở thư viện làm bài nhỉ.】
Mộc Trạch Tây chột dạ, trong lòng hơi rùng mình, lo lắng cắn ngón tay, trả lời【Ừ.…】
【Trò chơi có vui không. Lắc cốc xúc rất vui vẻ.】
Đầu óc Mộc Trạch Tây ù đi, ngón tay cử động.【?】
【Quay đầu lại, tôi ở bàn sau cậu.】
Mộc Trạch Tây đột nhiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Nghiêm Kỷ mặc bộ vest, đeo giày da đang ngồi trên một chiếc ghế dài rộng lớn ở cách đó không xa.
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh, bóng tối bao trùm lên khuôn mặt trầm tuấn, tối tăm mù mịt. Làm người ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt và thái độ của anh.
Đôi chân dài bắt chéo ngồi trên ghế sô pha, ngón tay thon dài vân vê ly rượu thủy tinh đặt trên đầu gối, bên trong lăn một viên đá tròn hình mặt trăng. Tư thế trông có vẻ tùy tiện nhưng luôn có cảm giác tà khí không rõ.
Radar của Mộc Trạch Tây dành cho Nghiêm Kỷ vang inh ỏi trong đầu cô, chân lập tức mềm nhũn. Mặc dù ánh đèn mờ, khoảng cách xa như vậy nhưng cô biết, chắc chắn Nghiêm Kỷ đang tức giận.
Nghiêm Kỷ nhấp một ngụm rượu, hầu kết lên xuống. Ngón tay thong thả ung dung gõ màn hình.
Chỉ trong vài giây, Mộc Trạch Tây bị anh tóm gọn đến nỗi tim sắp bay ra ngoài. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt điện thoại nhìn chằm chằm màn hình, anh giày vò cô, rốt cuộc anh muốn nói gì.
Tin nhắn đến,【Đi đến ghế lô phòng số 14】
Không đợi Mộc Trạch Tây thả lỏng.
Liên tiếp truyền đến,【Không đến cũng không sao.】
Chỉ vài chữ nhưng ý tứ rõ ràng đến mức con dao đã kề trên cổ Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây từ từ đứng dậy, giọng run rẩy nói với đám người La Nam Nam rằng cô muốn đi vệ sinh. Mọi người đều chơi vui, không ai để ý sự khác thường của cô.
Mộc Trạch Tây gần như di chuyển bằng những bước chân nặng nề, đi đến ghế lô phòng số 14.
Sau khi cầm tay nắm cửa lạnh lẽo, cô mở cửa, bên trong tối om, giống như một cái lồng đen tối tiềm tàng nguy hiểm không xác định. Cứ như thể có một con ma trong bóng tối sẽ cuốn cô vào vực sâu tăm tối bất cứ lúc nào.
Mộc Trạch Tây không khỏi sợ hãi. Đôi giày cao gót màu đen lùi lại về sau, người co rúm.
Mới lùi một bước đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Cánh tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo nhỏ, trực tiếp dẫn Mộc Trạch Tây vào bóng tối. Khi Mộc Trạch Tây trốn trong bóng tối, cô thầm nghĩ: Không phải ma bắt cô xuống vực sâu mà là ác ma kéo cô cùng nhau ngã xuống.
Nghiêm Kỷ đi vào bật đèn, bên trong là một phòng rượu riêng tư và độc lập có quầy bar.
Anh ném Mộc Trạch Tây đứng lên trên bục, ánh mắt xa xăm nhìn cô chằm chằm. Nghiêm Kỷ hít sâu vài hơi mới có thể kiềm chế không cưỡng hôn cô. Anh hơi suy nghĩ.
Nghiêm Kỷ không nói gì nhưng hơi thở nguy hiểm kèm theo xâm lược trên người anh rất mạnh mẽ và quen thuộc. Mộc Trạch Tây ngẩng mặt lên, hơi hoảng loạn, “Nghiêm Kỷ… Sao cậu…Sao cậu về rồi.”
“Về rồi là sao?” Nghiêm Kỷ thuật lại lời Mộc Trạch Tây, nhìn trang phục của cô rồi cười một cách khó hiểu.
Cúi người tới gần Mộc Trạch Tây, ánh mắt sắc bén dò xét một mảng lớn da thịt bị lộ ra trước ngực Mộc Trạch Tây, giọng nói lạnh lùng nhưng âm điệu cao vút, mang theo ý răn dạy và quở trách.
“Cậu ra ngoài ăn mặc thế này à?”
Bóng người cao lớn bao trùm đến cô, cảm giác vô cùng áp bức. Mộc Trạch Tây “Tự biết đuối lý”. Giọng cô hơi nhút nhát, nhỏ giọng trả lời, “Có áo khoác…Khi đến đã cởi ra…”
Bộ váy da nhỏ cực kỳ mỏng, hơi ngắn và gợi cảm. Một khe nhỏ vài cm cũng được mở ra ở mặt trước của chân để lộ nhiều đùi hơn.
Nghiêm Kỷ đưa tay kéo bộ váy nhỏ của cô lên một chút, anh có thể nhìn thấy mấy cái vòng chân theo phong cách Punk một cao một thấp trên cặp đùi to mềm, gợi cảm và dâm đãng. Chủy thủ giả trên cái vòng tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, thu hút ánh mắt mọi người nhắm thẳng lên trên.
Giọng nam trầm thấp dễ nghe hừ lạnh một tiếng.
“Hóa ra Tây Tây thích hoang dã, nếu tôi biết sớm thì đã không phải giả vờ." Nghiêm Kỷ bóp khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây, hạ thấp giọng nói bên tai Mộc Trạch Tây, “Tôi có rất nhiều đồ cosplay, cậu mặc từng cái cho tôi xem.”
Hơi thở ấm áp phả bên tai, cơ thể Mộc Trạch Tây run lên, mềm nhũn. Không biết tại sao lại nhớ đến đêm đầu tiên của hai người, thấp thoáng nhìn thấy những thứ trong căn phòng kia, một cảm giác sợ hãi bao trùm trong lòng cô.
Khuôn mặt cô vặn vẹo, nắm vạt áo Nghiêm Kỷ muốn giải thích, “Không phải! Nghiêm Kỷ tớ…”
Nghiêm Kỷ chặn đôi môi ẩm ướt của cô lại, xuỵt với cô, “Muộn rồi.”
“Mắng ——!” Những ngón tay thon dài mở khóa quần âu dưới bụng, ấn Mộc Trạch Tây lên quầy bar.
“Làm xong rồi nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.