Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính
Chương 35: (H)
Miên Nhuyễn Nhuyễn
10/03/2023
“Không! Đừng! Lần trước tớ đã nói rõ rồi!”
Mộc Trạch Tây bất ngờ bị đẩy ngã xuống quầy bar, cô giật mình vùng vẫy, quay đầu nhìn Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ mặc bộ vest gọn gàng sạch sẽ, tóc vuốt lên, nét mặt sắc bén hoàn toàn lộ ra, càng hiện lên tính công kích.
Ánh đèn trong ghế lô số 14 rất mờ, chỉ có ánh đèn neon quanh quầy bar chiếu rõ sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng trơn bóng. Đôi mắt có thể cho người ta nhìn thấy rõ cảm xúc của anh được giấu trong bóng tối.
Một lần nữa, khí thế khó hiểu sẽ làm gia tăng thêm sự áp bức khiến người ta suy nghĩ, khiến Mộc Trạch Tây càng thêm hồi hộp.
Nghe Mộc Trạch Tây từ chối, khuôn mặt ẩn trong bóng tối và đôi mắt thon dài híp lại, nhìn cô.
Nghiêm Kỷ khẽ thở dài một hơi, “Thật không biết cậu có ý thức được tình cảnh của mình hay không, hay là không ý thức được?” Nói xong, anh mở thêm khóa kéo.
gậy th*t to dài đỏ bừng nhô ra khỏi đường may của khóa kéo, mặc dù vẫn còn một đoạn ẩn trong quần tây nhưng nó to đến nỗi làm người ta kinh ngạc, ngẩng rất cao hướng lên trên. Dường như còn hung hãn hơn lúc trước.
“Cứng thành thế này, chỉ có thể cắm vào âm đ*o ẩm ướt của cậu rồi bắn ra mới được.”
dương v*t dữ tợn với khí thế mạnh mẽ, mạnh như vũ bão tiến vào giữa hai chân cô.
Mộc Trạch Tây hoảng sợ vùng vẫy, đứng dậy muốn tách ra, từ chối nói: “Không! Nghiêm Kỷ! Cậu không thể làm vậy! Tớ không muốn làm tình với cậu!”
Cô lại bị Nghiêm Kỷ đẩy về, giữ chặt.
Mặc dù Mộc Trạch Tây đã bị áp chế bởi khí thế phẫn nộ của Nghiêm Kỷ. Dựa vào trên quầy bar vùng vẫy, giống như con cá bị ấn trên thớt giãy đành đạch, sắp bị người ta mổ xẻ.
Nhưng cô phản ứng tương đối nhanh, lập tức lấy điện thoại ra giả bộ làm động tác gọi điện. Cảnh cáo Nghiêm Kỷ, “Tớ gọi điện thoại nói với bà Nghiêm!”
Nghiêm Kỷ tặc lưỡi, duỗi tay giữ cổ tay Mộc Trạch Tây. Áp người về phía trước, cúi xuống đè lên lưng cô, cắn vào da thịt mềm mại của cô, dùng đầu ngón tay chọc vào phần thịt mềm tràn qua các vòng chân, trượt quay tròn.
Anh trách móc hỏi Mộc Trạch Tây, “Lâu vậy mà cậu vẫn không nhớ tôi à.”
Mộc Trạch Tây không khỏi ngẩn ngơ.
Hai người đã không gặp nhau gần một tháng, Nghiêm Kỷ vốn nhớ cô, càng muốn làm cô. Bây giờ trang phục của Mộc Trạch Tây giống như một trò chơi tình thú, khiêu khích khiến Nghiêm Kỷ càng thêm thích thú.
dương v*t được thả ra, cương khó chịu. Anh phải quay đi quay lại một lần mỗi khi làm tình.
Nghiêm Kỷ đã theo dõi Mộc Trạch Tây được một thời gian và biết rất nhiều nội dung của Nghìn lẻ một đêm. Lúc trước Mộc Trạch Tây hành động nhanh như vậy là do hiểu lầm La Nam Nam bị thứ gọi là hệ thống xóa sổ vì cái gọi là cốt truyện, nên toàn thân cô bị bao phủ bởi thép gai.
Trong khoảng thời gian này, bất kể là việc anh ra nước ngoài hay làm bạn với La Nam Nam thì trái tim Mộc Trạch Tây đã hồi phục ổn định. Chỉ cần chơi đến khi cô chịu thua là được.
Bây giờ, toàn bộ cơ thể Nghiêm Kỷ đè trên người Mộc Trạch Tây, dùng chóp mũi cọ xát với đôi tai nhạy cảm của Mộc Trạch Tây, “Cậu chẳng những không nhớ tôi mà còn lén đi chơi sau lưng tôi.”
Sau đó hơi dừng lại, lời nói ra từ giọng điệu cưng chiều lại làm Mộc Trạch Tây sợ hãi, “Không ngoan, nên phạt.”
Chóp mũi hơi lạnh giống như lưỡi rắn độc tự do bên tai cô. Nghiêm Kỷ hiện đang có loại tà khí nguy hiểm, Mộc Trạch Tây sợ hãi. Sau khi nghe câu tiếp theo, Mộc Trạch Tây bùng nổ, “Không được!”
Nghiêm Kỷ ấn mông đào của Mộc Trạch Tây. Vén quần lót cô lên, cuộn lại vài vòng, quần lót bị cuộn còn lại một mảnh, kẹt ở giữa cặp đùi to mềm.
Sau đó anh kéo quần lót, bất ngờ giật lên trên thật mạnh! Quần lót đột nhiên siết chặt, trực tiếp ghì vào giữa cánh môi nhạy cảm khiến âm đ*o nhạy cảm bật lên.
“A ~!” Mộc Trạch Tây ngạc nhiên kêu lên.
Nghiêm Kỷ nới lỏng cổ tay Mộc Trạch Tây, nói, “Cậu đánh đi. Cứ đánh tùy thích.”
“Cái gì?!” Mộc Trạch Tây nhìn Nghiêm Kỷ với vẻ mặt khó tin.
Nghiêm Kỷ kéo quần lót chà lên xuống, hành hạ cái khe nhỏ nhạy cảm. Mộc Trạch Tây tê dại ngứa ngáy vì bị cọ xát, cơ thể mềm nhũn, cô khẽ rên rỉ.
Nghiêm Kỷ không quan tâm nói, “Mặc dù khi làm chuyện này vẫn gọi cho bà nội để bà nghe được con cháu vô lễ. Nhưng tôi không quan tâm.”
Mộc Trạch Tây trợn mắt kinh ngạc. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc làm một chuyện đồi bại như vậy!
Nghiêm Kỷ quan sát sắc mặt cô, xé bỏ tấm chắn của cô từng chút một, “Xem vẻ mặt cậu, rõ ràng là cậu không muốn gọi cho bà vào lúc này. Bởi vì cậu biết tôi nhất định sẽ chơi cậu, cậu trốn không thoát. Cậu chỉ giả vờ tỏ ra nguy hiểm.”
Trong nháy mắt, Mộc Trạch Tây đã hiểu, Nghiêm Kỷ hoàn toàn không sợ cái này. Giống như khi còn nhỏ, Nghiêm Kỷ có thể bắt nạt cô bằng đủ mọi cách dưới con mắt của bà Nghiêm.
Nghiêm Kỷ không kiêng nể gì vươn ngón tay bóc tách hột le nhỏ ẩn sâu, dùng đầu ngón tay cạo nhẹ. Ngay khi Mộc Trạch Tây vừa trốn, anh cạo mạnh hơn, vê xoa hột le, hành hạ đến mức cô không thể ngừng phun ra.
“Muốn mách lẻo thì sao không mang chuyện tôi bắt nạt cậu khi còn nhỏ ra để tố cáo một lượt. Nói với bà rằng tôi đã lén hù dọa cậu khi còn nhỏ, sau khi lớn lên lại chơi cậu, nói tôi luôn luôn bắt nạt cậu.”
“Không biết xấu hổ!” Mộc Trạch Tây run rẩy kẹp chặt chân, đôi mắt ngấn lệ tức giận mắng.
Nghiêm Kỷ cong môi cười, cố ý dùng dương v*t to cứng chọc vào giữa hai chân cô, “Cậu phải nhịn một lúc, nói cho hết câu. Suy cho cùng làm cậu thêm vài lần, cơ thể cậu sẽ mềm nhũn và run rẩy giống như bây giờ, khóc lóc ầm ĩ kêu anh Nghiêm đừng cắm tớ, đừng cắm tớ nữa. Hở?”
Mộc Trạch Tây không nhịn được lắc mông trốn khỏi dương v*t dữ tợn, khóc nức nở, cô sợ, cô rất sợ.
Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang cầm điện thoại của Mộc Trạch Tây, cô cắn môi rên rỉ. Áo khoác da nhỏ trên người cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên dưới đã nhầy nhụa không thể tả. Bây giờ Mộc Trạch Tây giống như nữ sát thủ bị bắt giữ, chờ đợi sự dạy dỗ hoặc sỉ nhục không biết trước.
Tay Nghiêm Kỷ tăng thêm lực, thỉnh thoảng kéo quần lót. Quần lót xoắn lại dính mật dịch trào ra từ âm đ*o, ẩm ướt trơn dính. Giống như sợi dây thừng ngâm trong dầu ướt, trơn trượt.
Theo sự lôi kéo, hột le và cánh môi nhỏ được cọ xát ở giữa một lúc, một lúc nữa lại trượt sang một bên dồn ép hột le. Phối hợp với tốc độ lúc nhanh lúc chậm, cứ như vậy tập trung tấn công vào cái khe nhỏ nhạy cảm kia.
Chỉ chốc lát, đôi chân Mộc Trạch Tây run run trở nên yếu ớt, cô hét to một tiếng, lại lên đỉnh lần nữa. Mật dịch chảy ra giữa hai chân rồi chảy lên hai cái vòng chân.
“Hức ~~ đừng! Tớ không muốn làm! Tớ không muốn làm!” Giọng nói run run kèm theo sự sợ hãi, ngay cả ý chí cũng tiêu tan hơn nửa.
Lần này, xem như Mộc Trạch Tây là kẻ thua cuộc.
Nghiêm Kỷ nhếch môi cười nhẹ, một lần nữa làm chủ thành công.
Loại người như Nghiêm Kỷ vốn không biết sợ và không bị ràng buộc khi làm bất cứ chuyện gì. Lúc trước là vì cảm xúc của Mộc Trạch Tây nên anh mới châm chước cho cô và dừng lại. Bây giờ anh đã tìm ra "Điểm mấu chốt" và "Con át chủ bài" của Mộc Trạch Tây.
Nhưng không ngờ cô lại có bản lĩnh lớn. Lén đi chơi sau lưng anh.
“Đã cho cậu cơ hội nhưng cậu không gọi thì chính là đồng ý. Vậy thì hãy ngoan ngoãn nằm xuống, đừng nghịch ngợm.” Nghiêm Kỷ hờ hững nói xong. Anh vươn tay dễ dàng giật lấy điện thoại trong tay Mộc Trạch Tây, tùy tiện ném lên chiếc ghế sô pha ở cách đó không xa.
Mộc Trạch Tây nằm sấp, cắn cánh tay mình. Cô biết tình hình hôm nay, Nghiêm Kỷ đã nắm được cô, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô nếu anh không bắn ra.
Nghiêm Kỷ cầm dương v*t cương cứng vỗ bạch bạch lên cặp mông đào đang vểnh lên nằm sấp. Rồi sau đó cắm cây gậy to dài vào giữa hai cánh mông đào to mềm, ưỡn thẳng lưng, chậm rãi đi vào cọ xát giữa cặp mông đào.
Xúc cảm trơn trượt, khoái cảm khi cọ xát lẫn nhau lan tràn, trong cổ họng Nghiêm Kỷ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Nhưng tay lại không ngừng lôi kéo, quần lót mỏng dính kẹt giữa hai cánh môi, cọ xát hột le. Cực khoái liên tiếp mở rộng tối đa độ nhạy cảm của hột le mỏng manh. Cứ bị tấn công liên tục như vậy, Mộc Trạch Tây chịu không nổi, than vãn bảo Nghiêm Kỷ đừng chơi đùa nơi đó.
dương v*t giữa đùi vừa nóng vừa cứng giống như có thể hòa tan cô. Sau cơn cực khoái, Nghiêm Kỷ không cho Mộc Trạch Tây dừng lại mà lại bắt đầu một đợt lôi kéo mới.
“Đừng cử động nhé, cậu không ra nước thì người chịu khổ sẽ là cậu. Sau một thời gian dài, người bên ngoài có thể tìm đến đây.”
Nghiêm Kỷ cho tay trượt vào giữa hai chân Mộc Trạch Tây, duỗi ngón tay nhắm thẳng vào âm đ*o nhạy cảm mà moi móc mở rộng. Một tay khác của anh cũng cầm dương v*t rồi sục lên sục xuống, cả hai tay không ngừng động tác.
Lâu rồi Nghiêm Kỷ chưa được bắn, anh kìm nén khó chịu. Cứ sục vài cái thì đầu dương v*t lại rỉ ra nước dịch trắng đục thành sợi mỏng dính nhớp.
Mộc Trạch Tây nhìn thấy, cô vừa ngại vừa sợ, Nghiêm Kỷ thế này, đêm nay cô nhất định sẽ chịu tra tấn. Không hai ba lần thì Nghiêm Kỷ không thể nào nhịn được, đám La Nam Nam Trần Triết vẫn còn ở bên ngoài, thời gian lâu, Mộc Trạch Tây cũng sợ bọn họ sẽ tìm đến.
Nghiêm Kỷ thở gấp, càng sục thì dương v*t càng phình to, anh muốn lập tức cắm vào trong âm đ*o quấn người và được nó bú mút ướt át, vừa sướng vừa thoải mái.
Những ngón tay thon dài khuấy động làm âm đ*o liên tục phát ra tiếng nước. Mộc Trạch Tây nằm sấp cũng bắt đầu động tình, dưới bụng nhỏ co rút nóng bỏng, lỗ nhỏ ngày càng chảy nhiều nước.
Nghiêm Kỷ cảm thấy tạm ổn, anh rút ngón tay ra. Dùng những ngón tay dính nước xé toạc dải quần lót của Mộc Trạch Tây, lộ ra lỗ nhỏ.
Âm đạo vừa đạt cực khoái nên nhạy cảm, bị giày vò sưng đỏ hiện ánh nước trong suốt, cửa lỗ run rẩy phun mật dịch.
Nghiêm Kỷ lại đứng về phía trước, hướng dương v*t kề sát âm đ*o, quy đầu nóng bỏng kề sát vào cửa lỗ ướt át, ưỡn thẳng lưng từ từ cắm vào.
Vì đã lâu không làm nên Mộc Trạch Tây kêu lên một tiếng khi anh tiến vào, có chút không quen. Cô cắn môi, cố gắng thả lỏng cơ thể để Nghiêm Kỷ đi vào.
dương v*t vừa vào trong cái lỗ mất hồn đã bị lớp thịt trong âm đ*o hút chặt, vừa hút vừa mút. Cơ bắp Nghiêm Kỷ căng cứng vì sung sướng, sau đó lắc eo tham lam cắm làm.
Mộc Trạch Tây vốn đã đạt cực khoái nhiều lần, bức tường bên trong rất nhạy cảm. Bị dương v*t cứng rắn cắm làm, quy đầu cọ xát mấy lần, lớp thịt siết chặt trong cơ thể sẽ đập thình thịch, ép dương v*t căng cứng trong cơ thể càng sảng khoái hơn.
“Ha ~~! Uhmm ~~” Mộc Trạch Tây bị thứ vừa tiến vào cắm làm mãnh liệt, đâm đến nỗi hoảng loạn kêu rên, thân thể mảnh mai chấn động vì bị đâm, tay chân hoảng loạn bám lấy quầy bar bên cạnh theo bản năng.
Nghiêm Kỷ tràn đầy niềm vui, liếm đôi môi mỏng. Thầm nghĩ, quả nhiên làm Mộc Trạch Tây là việc sung sướng nhất khiến người ta phát nghiện.
Nghiêm Kỷ không ngừng lắc eo cắm vào, vươn tay kéo váy da của cô đến tận eo, lộ ra eo mông trắng ngần vểnh thẳng lên. Anh cúi đầu nhìn rõ dương v*t đỏ bừng của mình nhanh chóng lướt qua giữa cặp đùi trắng nõn mềm mại của cô, ra vào trong âm đ*o ướt át trơn trượt, nước trên thân gậy lóe ánh sáng.
Một tay Nghiêm Kỷ cầm bàn tay nhỏ của cô ấn eo cô, sau đó cài chiếc cúc bạc trên lưng váy da của Mộc Trạch Tây rồi kéo cô rời khỏi trụ đỡ của quầy bar. Làm cho cô chỉ có thể dựa vào người anh, cố tình tăng thêm sức đâm cô.
Không có sự chống đỡ của quầy bar, tay bị giữ chặt, phía sau lại bị nhấc nâng cao, cơ thể Mộc Trạch Tây bị treo lên không trung, đứng thành hình số 7.
Mộc Trạch Tây không có gì để dựa vào, điểm tựa duy nhất là cơ thể Nghiêm Kỷ sau lưng cô. Bị anh đẩy về phía trước, cái eo yếu ớt không tự chủ được run lên, hai chân run rẩy, yếu ớt vô lực dựa vào sau, lại làm cho anh cắm sâu hơn.
“A ~! Không ~ không được ~ thế này tớ không đứng được!” Mộc Trạch Tây ê a kêu khóc, bất lực chỉ có thể dựa sát vào Nghiêm Kỷ, bị anh đâm như lục bình không nơi nương tựa.
Sau khi lăn qua lăn lại mấy lần, Mộc Trạch Tây uhm a một tiếng, cô thả người ra.
Cơ thể Mộc Trạch Tây run rẩy, hai chân run rẩy. Nghiêm Kỷ đưa tay ôm eo cô, thong thả đâm vào âm đ*o sau khi đạt cực khoái. Anh sẽ tính sổ với cô sau.
Nghiêm Kỷ thở dốc, trầm giọng nói, “Cậu không ngoan, lại không nói cho tôi biết rằng cậu muốn đi đâu. Nếu tôi không về thì có phải cậu sẽ tiếp tục lừa tôi hay không. Hả?”
“Uhm ~~!” Mộc Trạch Tây ngậm chặt miệng nhỏ không nói. Tại sao lại lừa anh? Cô dám nói với Nghiêm Kỷ có dục vọng độc chiếm cô cực kỳ mạnh hay sao?
Mộc Trạch Tây không phải đồ ngốc. Xét tính cách Nghiêm Kỷ, nếu như cô mà dại dột nói thẳng với Nghiêm Kỷ rằng tớ và cậu không có quan hệ, dựa vào đâu mà tôi phải bị cậu hạn chế. Anh có thể lập tức về nước chơi chết cô.
Nghiêm Kỷ không phải là người có thể khiêu khích. Mộc Trạch Tây cũng không muốn thêm nhiều chuyện, dây dưa nhiều, không muốn làm bộ báo cáo với anh. Nhưng không ngờ, khéo như vậy lại gặp phải Nghiêm Kỷ. Đụng thẳng họng súng.
Nghiêm Kỷ thấy cô đáp, anh ưỡn thẳng lưng đâm một cái thật mạnh, oán Mộc Trạch Tây thật mạnh, đẩy dương v*t đến cổ tử cung non mềm. Một dòng dâm dịch lớn lại phun ra.
Sau khi anh mạnh mẽ đâm sâu một lần, phần hông chặt chẽ của người đàn ông va chạm với bờ mông ngọt ngào vểnh lên của người phụ nữ, cặp mông mềm mại đung đưa như gợn nước. Phát ra tiếng da thịt va vào nhau bạch bạch.
“A ~ a ~! Uhm ~~ nhẹ chút ~!”
“Còn nữa, sao lại dám thông đồng làm việc xấu với người đàn ông khác? Người đàn ông gầy gò yếu đuối ngồi chung với cậu là ai?”
Mộc Trạch Tây sợ anh, nhưng cô rất tức giận, khóc rống, “A ~~~ Đó ~ Đó là La Nam Nam! Chỉ là cosplay mà thôi! Bạn cùng lớp… uhm ~ Bạn cùng lớp chơi trò chơi với nhau! A ~~!”
Một lời nói đã vỡ vụn vì bị đâm.
Nghiêm Kỷ hài lòng. Anh ở phía sau nhìn lén đã biết đó là La Nam Nam, anh chỉ đang kiếm cớ hù dọa cô, sau đó sẽ chơi cô khóc lóc. Để cho cô in sâu vào đầu.
“Lần sau còn dám không?”
Mộc Trạch Tây bất ngờ bị đẩy ngã xuống quầy bar, cô giật mình vùng vẫy, quay đầu nhìn Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ mặc bộ vest gọn gàng sạch sẽ, tóc vuốt lên, nét mặt sắc bén hoàn toàn lộ ra, càng hiện lên tính công kích.
Ánh đèn trong ghế lô số 14 rất mờ, chỉ có ánh đèn neon quanh quầy bar chiếu rõ sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng trơn bóng. Đôi mắt có thể cho người ta nhìn thấy rõ cảm xúc của anh được giấu trong bóng tối.
Một lần nữa, khí thế khó hiểu sẽ làm gia tăng thêm sự áp bức khiến người ta suy nghĩ, khiến Mộc Trạch Tây càng thêm hồi hộp.
Nghe Mộc Trạch Tây từ chối, khuôn mặt ẩn trong bóng tối và đôi mắt thon dài híp lại, nhìn cô.
Nghiêm Kỷ khẽ thở dài một hơi, “Thật không biết cậu có ý thức được tình cảnh của mình hay không, hay là không ý thức được?” Nói xong, anh mở thêm khóa kéo.
gậy th*t to dài đỏ bừng nhô ra khỏi đường may của khóa kéo, mặc dù vẫn còn một đoạn ẩn trong quần tây nhưng nó to đến nỗi làm người ta kinh ngạc, ngẩng rất cao hướng lên trên. Dường như còn hung hãn hơn lúc trước.
“Cứng thành thế này, chỉ có thể cắm vào âm đ*o ẩm ướt của cậu rồi bắn ra mới được.”
dương v*t dữ tợn với khí thế mạnh mẽ, mạnh như vũ bão tiến vào giữa hai chân cô.
Mộc Trạch Tây hoảng sợ vùng vẫy, đứng dậy muốn tách ra, từ chối nói: “Không! Nghiêm Kỷ! Cậu không thể làm vậy! Tớ không muốn làm tình với cậu!”
Cô lại bị Nghiêm Kỷ đẩy về, giữ chặt.
Mặc dù Mộc Trạch Tây đã bị áp chế bởi khí thế phẫn nộ của Nghiêm Kỷ. Dựa vào trên quầy bar vùng vẫy, giống như con cá bị ấn trên thớt giãy đành đạch, sắp bị người ta mổ xẻ.
Nhưng cô phản ứng tương đối nhanh, lập tức lấy điện thoại ra giả bộ làm động tác gọi điện. Cảnh cáo Nghiêm Kỷ, “Tớ gọi điện thoại nói với bà Nghiêm!”
Nghiêm Kỷ tặc lưỡi, duỗi tay giữ cổ tay Mộc Trạch Tây. Áp người về phía trước, cúi xuống đè lên lưng cô, cắn vào da thịt mềm mại của cô, dùng đầu ngón tay chọc vào phần thịt mềm tràn qua các vòng chân, trượt quay tròn.
Anh trách móc hỏi Mộc Trạch Tây, “Lâu vậy mà cậu vẫn không nhớ tôi à.”
Mộc Trạch Tây không khỏi ngẩn ngơ.
Hai người đã không gặp nhau gần một tháng, Nghiêm Kỷ vốn nhớ cô, càng muốn làm cô. Bây giờ trang phục của Mộc Trạch Tây giống như một trò chơi tình thú, khiêu khích khiến Nghiêm Kỷ càng thêm thích thú.
dương v*t được thả ra, cương khó chịu. Anh phải quay đi quay lại một lần mỗi khi làm tình.
Nghiêm Kỷ đã theo dõi Mộc Trạch Tây được một thời gian và biết rất nhiều nội dung của Nghìn lẻ một đêm. Lúc trước Mộc Trạch Tây hành động nhanh như vậy là do hiểu lầm La Nam Nam bị thứ gọi là hệ thống xóa sổ vì cái gọi là cốt truyện, nên toàn thân cô bị bao phủ bởi thép gai.
Trong khoảng thời gian này, bất kể là việc anh ra nước ngoài hay làm bạn với La Nam Nam thì trái tim Mộc Trạch Tây đã hồi phục ổn định. Chỉ cần chơi đến khi cô chịu thua là được.
Bây giờ, toàn bộ cơ thể Nghiêm Kỷ đè trên người Mộc Trạch Tây, dùng chóp mũi cọ xát với đôi tai nhạy cảm của Mộc Trạch Tây, “Cậu chẳng những không nhớ tôi mà còn lén đi chơi sau lưng tôi.”
Sau đó hơi dừng lại, lời nói ra từ giọng điệu cưng chiều lại làm Mộc Trạch Tây sợ hãi, “Không ngoan, nên phạt.”
Chóp mũi hơi lạnh giống như lưỡi rắn độc tự do bên tai cô. Nghiêm Kỷ hiện đang có loại tà khí nguy hiểm, Mộc Trạch Tây sợ hãi. Sau khi nghe câu tiếp theo, Mộc Trạch Tây bùng nổ, “Không được!”
Nghiêm Kỷ ấn mông đào của Mộc Trạch Tây. Vén quần lót cô lên, cuộn lại vài vòng, quần lót bị cuộn còn lại một mảnh, kẹt ở giữa cặp đùi to mềm.
Sau đó anh kéo quần lót, bất ngờ giật lên trên thật mạnh! Quần lót đột nhiên siết chặt, trực tiếp ghì vào giữa cánh môi nhạy cảm khiến âm đ*o nhạy cảm bật lên.
“A ~!” Mộc Trạch Tây ngạc nhiên kêu lên.
Nghiêm Kỷ nới lỏng cổ tay Mộc Trạch Tây, nói, “Cậu đánh đi. Cứ đánh tùy thích.”
“Cái gì?!” Mộc Trạch Tây nhìn Nghiêm Kỷ với vẻ mặt khó tin.
Nghiêm Kỷ kéo quần lót chà lên xuống, hành hạ cái khe nhỏ nhạy cảm. Mộc Trạch Tây tê dại ngứa ngáy vì bị cọ xát, cơ thể mềm nhũn, cô khẽ rên rỉ.
Nghiêm Kỷ không quan tâm nói, “Mặc dù khi làm chuyện này vẫn gọi cho bà nội để bà nghe được con cháu vô lễ. Nhưng tôi không quan tâm.”
Mộc Trạch Tây trợn mắt kinh ngạc. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc làm một chuyện đồi bại như vậy!
Nghiêm Kỷ quan sát sắc mặt cô, xé bỏ tấm chắn của cô từng chút một, “Xem vẻ mặt cậu, rõ ràng là cậu không muốn gọi cho bà vào lúc này. Bởi vì cậu biết tôi nhất định sẽ chơi cậu, cậu trốn không thoát. Cậu chỉ giả vờ tỏ ra nguy hiểm.”
Trong nháy mắt, Mộc Trạch Tây đã hiểu, Nghiêm Kỷ hoàn toàn không sợ cái này. Giống như khi còn nhỏ, Nghiêm Kỷ có thể bắt nạt cô bằng đủ mọi cách dưới con mắt của bà Nghiêm.
Nghiêm Kỷ không kiêng nể gì vươn ngón tay bóc tách hột le nhỏ ẩn sâu, dùng đầu ngón tay cạo nhẹ. Ngay khi Mộc Trạch Tây vừa trốn, anh cạo mạnh hơn, vê xoa hột le, hành hạ đến mức cô không thể ngừng phun ra.
“Muốn mách lẻo thì sao không mang chuyện tôi bắt nạt cậu khi còn nhỏ ra để tố cáo một lượt. Nói với bà rằng tôi đã lén hù dọa cậu khi còn nhỏ, sau khi lớn lên lại chơi cậu, nói tôi luôn luôn bắt nạt cậu.”
“Không biết xấu hổ!” Mộc Trạch Tây run rẩy kẹp chặt chân, đôi mắt ngấn lệ tức giận mắng.
Nghiêm Kỷ cong môi cười, cố ý dùng dương v*t to cứng chọc vào giữa hai chân cô, “Cậu phải nhịn một lúc, nói cho hết câu. Suy cho cùng làm cậu thêm vài lần, cơ thể cậu sẽ mềm nhũn và run rẩy giống như bây giờ, khóc lóc ầm ĩ kêu anh Nghiêm đừng cắm tớ, đừng cắm tớ nữa. Hở?”
Mộc Trạch Tây không nhịn được lắc mông trốn khỏi dương v*t dữ tợn, khóc nức nở, cô sợ, cô rất sợ.
Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang cầm điện thoại của Mộc Trạch Tây, cô cắn môi rên rỉ. Áo khoác da nhỏ trên người cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên dưới đã nhầy nhụa không thể tả. Bây giờ Mộc Trạch Tây giống như nữ sát thủ bị bắt giữ, chờ đợi sự dạy dỗ hoặc sỉ nhục không biết trước.
Tay Nghiêm Kỷ tăng thêm lực, thỉnh thoảng kéo quần lót. Quần lót xoắn lại dính mật dịch trào ra từ âm đ*o, ẩm ướt trơn dính. Giống như sợi dây thừng ngâm trong dầu ướt, trơn trượt.
Theo sự lôi kéo, hột le và cánh môi nhỏ được cọ xát ở giữa một lúc, một lúc nữa lại trượt sang một bên dồn ép hột le. Phối hợp với tốc độ lúc nhanh lúc chậm, cứ như vậy tập trung tấn công vào cái khe nhỏ nhạy cảm kia.
Chỉ chốc lát, đôi chân Mộc Trạch Tây run run trở nên yếu ớt, cô hét to một tiếng, lại lên đỉnh lần nữa. Mật dịch chảy ra giữa hai chân rồi chảy lên hai cái vòng chân.
“Hức ~~ đừng! Tớ không muốn làm! Tớ không muốn làm!” Giọng nói run run kèm theo sự sợ hãi, ngay cả ý chí cũng tiêu tan hơn nửa.
Lần này, xem như Mộc Trạch Tây là kẻ thua cuộc.
Nghiêm Kỷ nhếch môi cười nhẹ, một lần nữa làm chủ thành công.
Loại người như Nghiêm Kỷ vốn không biết sợ và không bị ràng buộc khi làm bất cứ chuyện gì. Lúc trước là vì cảm xúc của Mộc Trạch Tây nên anh mới châm chước cho cô và dừng lại. Bây giờ anh đã tìm ra "Điểm mấu chốt" và "Con át chủ bài" của Mộc Trạch Tây.
Nhưng không ngờ cô lại có bản lĩnh lớn. Lén đi chơi sau lưng anh.
“Đã cho cậu cơ hội nhưng cậu không gọi thì chính là đồng ý. Vậy thì hãy ngoan ngoãn nằm xuống, đừng nghịch ngợm.” Nghiêm Kỷ hờ hững nói xong. Anh vươn tay dễ dàng giật lấy điện thoại trong tay Mộc Trạch Tây, tùy tiện ném lên chiếc ghế sô pha ở cách đó không xa.
Mộc Trạch Tây nằm sấp, cắn cánh tay mình. Cô biết tình hình hôm nay, Nghiêm Kỷ đã nắm được cô, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô nếu anh không bắn ra.
Nghiêm Kỷ cầm dương v*t cương cứng vỗ bạch bạch lên cặp mông đào đang vểnh lên nằm sấp. Rồi sau đó cắm cây gậy to dài vào giữa hai cánh mông đào to mềm, ưỡn thẳng lưng, chậm rãi đi vào cọ xát giữa cặp mông đào.
Xúc cảm trơn trượt, khoái cảm khi cọ xát lẫn nhau lan tràn, trong cổ họng Nghiêm Kỷ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Nhưng tay lại không ngừng lôi kéo, quần lót mỏng dính kẹt giữa hai cánh môi, cọ xát hột le. Cực khoái liên tiếp mở rộng tối đa độ nhạy cảm của hột le mỏng manh. Cứ bị tấn công liên tục như vậy, Mộc Trạch Tây chịu không nổi, than vãn bảo Nghiêm Kỷ đừng chơi đùa nơi đó.
dương v*t giữa đùi vừa nóng vừa cứng giống như có thể hòa tan cô. Sau cơn cực khoái, Nghiêm Kỷ không cho Mộc Trạch Tây dừng lại mà lại bắt đầu một đợt lôi kéo mới.
“Đừng cử động nhé, cậu không ra nước thì người chịu khổ sẽ là cậu. Sau một thời gian dài, người bên ngoài có thể tìm đến đây.”
Nghiêm Kỷ cho tay trượt vào giữa hai chân Mộc Trạch Tây, duỗi ngón tay nhắm thẳng vào âm đ*o nhạy cảm mà moi móc mở rộng. Một tay khác của anh cũng cầm dương v*t rồi sục lên sục xuống, cả hai tay không ngừng động tác.
Lâu rồi Nghiêm Kỷ chưa được bắn, anh kìm nén khó chịu. Cứ sục vài cái thì đầu dương v*t lại rỉ ra nước dịch trắng đục thành sợi mỏng dính nhớp.
Mộc Trạch Tây nhìn thấy, cô vừa ngại vừa sợ, Nghiêm Kỷ thế này, đêm nay cô nhất định sẽ chịu tra tấn. Không hai ba lần thì Nghiêm Kỷ không thể nào nhịn được, đám La Nam Nam Trần Triết vẫn còn ở bên ngoài, thời gian lâu, Mộc Trạch Tây cũng sợ bọn họ sẽ tìm đến.
Nghiêm Kỷ thở gấp, càng sục thì dương v*t càng phình to, anh muốn lập tức cắm vào trong âm đ*o quấn người và được nó bú mút ướt át, vừa sướng vừa thoải mái.
Những ngón tay thon dài khuấy động làm âm đ*o liên tục phát ra tiếng nước. Mộc Trạch Tây nằm sấp cũng bắt đầu động tình, dưới bụng nhỏ co rút nóng bỏng, lỗ nhỏ ngày càng chảy nhiều nước.
Nghiêm Kỷ cảm thấy tạm ổn, anh rút ngón tay ra. Dùng những ngón tay dính nước xé toạc dải quần lót của Mộc Trạch Tây, lộ ra lỗ nhỏ.
Âm đạo vừa đạt cực khoái nên nhạy cảm, bị giày vò sưng đỏ hiện ánh nước trong suốt, cửa lỗ run rẩy phun mật dịch.
Nghiêm Kỷ lại đứng về phía trước, hướng dương v*t kề sát âm đ*o, quy đầu nóng bỏng kề sát vào cửa lỗ ướt át, ưỡn thẳng lưng từ từ cắm vào.
Vì đã lâu không làm nên Mộc Trạch Tây kêu lên một tiếng khi anh tiến vào, có chút không quen. Cô cắn môi, cố gắng thả lỏng cơ thể để Nghiêm Kỷ đi vào.
dương v*t vừa vào trong cái lỗ mất hồn đã bị lớp thịt trong âm đ*o hút chặt, vừa hút vừa mút. Cơ bắp Nghiêm Kỷ căng cứng vì sung sướng, sau đó lắc eo tham lam cắm làm.
Mộc Trạch Tây vốn đã đạt cực khoái nhiều lần, bức tường bên trong rất nhạy cảm. Bị dương v*t cứng rắn cắm làm, quy đầu cọ xát mấy lần, lớp thịt siết chặt trong cơ thể sẽ đập thình thịch, ép dương v*t căng cứng trong cơ thể càng sảng khoái hơn.
“Ha ~~! Uhmm ~~” Mộc Trạch Tây bị thứ vừa tiến vào cắm làm mãnh liệt, đâm đến nỗi hoảng loạn kêu rên, thân thể mảnh mai chấn động vì bị đâm, tay chân hoảng loạn bám lấy quầy bar bên cạnh theo bản năng.
Nghiêm Kỷ tràn đầy niềm vui, liếm đôi môi mỏng. Thầm nghĩ, quả nhiên làm Mộc Trạch Tây là việc sung sướng nhất khiến người ta phát nghiện.
Nghiêm Kỷ không ngừng lắc eo cắm vào, vươn tay kéo váy da của cô đến tận eo, lộ ra eo mông trắng ngần vểnh thẳng lên. Anh cúi đầu nhìn rõ dương v*t đỏ bừng của mình nhanh chóng lướt qua giữa cặp đùi trắng nõn mềm mại của cô, ra vào trong âm đ*o ướt át trơn trượt, nước trên thân gậy lóe ánh sáng.
Một tay Nghiêm Kỷ cầm bàn tay nhỏ của cô ấn eo cô, sau đó cài chiếc cúc bạc trên lưng váy da của Mộc Trạch Tây rồi kéo cô rời khỏi trụ đỡ của quầy bar. Làm cho cô chỉ có thể dựa vào người anh, cố tình tăng thêm sức đâm cô.
Không có sự chống đỡ của quầy bar, tay bị giữ chặt, phía sau lại bị nhấc nâng cao, cơ thể Mộc Trạch Tây bị treo lên không trung, đứng thành hình số 7.
Mộc Trạch Tây không có gì để dựa vào, điểm tựa duy nhất là cơ thể Nghiêm Kỷ sau lưng cô. Bị anh đẩy về phía trước, cái eo yếu ớt không tự chủ được run lên, hai chân run rẩy, yếu ớt vô lực dựa vào sau, lại làm cho anh cắm sâu hơn.
“A ~! Không ~ không được ~ thế này tớ không đứng được!” Mộc Trạch Tây ê a kêu khóc, bất lực chỉ có thể dựa sát vào Nghiêm Kỷ, bị anh đâm như lục bình không nơi nương tựa.
Sau khi lăn qua lăn lại mấy lần, Mộc Trạch Tây uhm a một tiếng, cô thả người ra.
Cơ thể Mộc Trạch Tây run rẩy, hai chân run rẩy. Nghiêm Kỷ đưa tay ôm eo cô, thong thả đâm vào âm đ*o sau khi đạt cực khoái. Anh sẽ tính sổ với cô sau.
Nghiêm Kỷ thở dốc, trầm giọng nói, “Cậu không ngoan, lại không nói cho tôi biết rằng cậu muốn đi đâu. Nếu tôi không về thì có phải cậu sẽ tiếp tục lừa tôi hay không. Hả?”
“Uhm ~~!” Mộc Trạch Tây ngậm chặt miệng nhỏ không nói. Tại sao lại lừa anh? Cô dám nói với Nghiêm Kỷ có dục vọng độc chiếm cô cực kỳ mạnh hay sao?
Mộc Trạch Tây không phải đồ ngốc. Xét tính cách Nghiêm Kỷ, nếu như cô mà dại dột nói thẳng với Nghiêm Kỷ rằng tớ và cậu không có quan hệ, dựa vào đâu mà tôi phải bị cậu hạn chế. Anh có thể lập tức về nước chơi chết cô.
Nghiêm Kỷ không phải là người có thể khiêu khích. Mộc Trạch Tây cũng không muốn thêm nhiều chuyện, dây dưa nhiều, không muốn làm bộ báo cáo với anh. Nhưng không ngờ, khéo như vậy lại gặp phải Nghiêm Kỷ. Đụng thẳng họng súng.
Nghiêm Kỷ thấy cô đáp, anh ưỡn thẳng lưng đâm một cái thật mạnh, oán Mộc Trạch Tây thật mạnh, đẩy dương v*t đến cổ tử cung non mềm. Một dòng dâm dịch lớn lại phun ra.
Sau khi anh mạnh mẽ đâm sâu một lần, phần hông chặt chẽ của người đàn ông va chạm với bờ mông ngọt ngào vểnh lên của người phụ nữ, cặp mông mềm mại đung đưa như gợn nước. Phát ra tiếng da thịt va vào nhau bạch bạch.
“A ~ a ~! Uhm ~~ nhẹ chút ~!”
“Còn nữa, sao lại dám thông đồng làm việc xấu với người đàn ông khác? Người đàn ông gầy gò yếu đuối ngồi chung với cậu là ai?”
Mộc Trạch Tây sợ anh, nhưng cô rất tức giận, khóc rống, “A ~~~ Đó ~ Đó là La Nam Nam! Chỉ là cosplay mà thôi! Bạn cùng lớp… uhm ~ Bạn cùng lớp chơi trò chơi với nhau! A ~~!”
Một lời nói đã vỡ vụn vì bị đâm.
Nghiêm Kỷ hài lòng. Anh ở phía sau nhìn lén đã biết đó là La Nam Nam, anh chỉ đang kiếm cớ hù dọa cô, sau đó sẽ chơi cô khóc lóc. Để cho cô in sâu vào đầu.
“Lần sau còn dám không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.