Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 47: Cái Nhìn Đầu Tiên Là Chán Ghét 2
Chu Vu
25/11/2024
Tiết Linh chen vào tạo khe hở trong đám tang thi. Nếu không được thì ngẫu nhiên chọn một con tang thi xui xẻo, dùng gậy cảnh sát đập mạnh vào chân nó, đập ngã một con là có khe hở.
Nói thật ra thì so với chen chúc ở các điểm tham quan còn dễ chịu hơn một chút. Dù sao những con tang thi bị cô chen vào cũng không chửi bới cô, cũng không có ai nhân lúc hỗn loạn mà sờ mó cô.
Tiết Linh thành công thoát khỏi đám tang thi dày đặc gần cổng, cô cử động hơi cứng nhắc phủi phủi chiếc váy xấu xí trên người.
Sau đó cô lắc lư đi vào bên trong bệnh viện.
Phòng thuốc, phòng thuốc ở đâu?
Dựa vào kinh nghiệm đi bệnh viện trước đây, nơi nhận thuốc chắc đều ở cạnh sảnh thanh toán.
Cô nhìn những biển chỉ dẫn loang lổ, bước vào sảnh cấp cứu đối diện.
Cửa kính bị khóa, ổ khóa treo lủng lẳng bên ngoài. Tiết Linh tháo ổ khóa ra, đẩy mở cánh cửa đã bị khóa kín suốt ba năm.
Những con tang thi lởn vởn bên trong nhìn chung đều tươi mới hơn những con tang thi đã bị mưa gió bào mòn suốt ba năm ở bên ngoài, ít nhất là quần áo không bị phai màu và rách nát quá nhiều.
Tiết Linh không để ý đến tất cả tang thi xung quanh, tự nhiên đi xuyên qua đại sảnh, ngẩng đầu tìm biển chỉ dẫn.
Một con tang thi bên cạnh không nhìn đường lắc lư đến gần. Mắt thấy sắp đụng vào mình, Tiết Linh dịch chân né nó, đồng thời tránh xa nó ra.
Không vì gì khác, chỉ vì con tang thi này đặc biệt thối.
Có những con tang thi càng sống càng khô đét, trên người cơ bản không có mùi gì. Nhưng có những con tang thi thân thể hư hỏng nghiêm trọng, sẽ bốc mùi hôi thối, con này chính là như vậy.
Bệnh viện Văn Khang An Khê quá lớn. Bệnh viện này không giống với nhiều bệnh viện công mà cô từng đến trước đây, cô tìm mãi không thấy phòng thuốc.
Ở đây cũng không có ai để cô hỏi đường, cô chỉ có thể từ từ tìm.
Bệnh viện đầy tang thi lại im lặng lạ thường, thỉnh thoảng đâu đó có tiếng động, đều là do những con tang thi ngẫu nhiên lắc lư vô ý làm rơi cái gì đó.
Một đám tang thi giống như những bông hướng dương, đồng loạt xoay đầu về hướng phát ra âm thanh, không cảm nhận được sự tồn tại của con người, lại quay đầu về.
Ánh sáng dần tối đi, có chỗ nhìn không rõ nữa. Hệ thống điện của bệnh viện đã hỏng từ lâu, không có đèn, Tiết Linh bấm đèn pin.
Ánh đèn lay động, hành lang sảnh bệnh viện càng trở nên đáng sợ hơn, thỉnh thoảng đèn pin chiếu qua, soi rõ từng khuôn mặt tang thi xanh xao, mức độ hư hỏng không đồng nhất, chỗ nào cũng có bóng ma lờ mờ.
Người nào nhát gan đứng đây, có thể sẽ bị dọa chết ngay tại chỗ.
Trước đây Tiết Linh cũng không phải là người gan dạ. Nhưng cô đã quen rồi, vẫn điềm nhiên trong môi trường như phim kinh dị này mà chăm chú tìm phòng thuốc.
Tìm thấy rồi! Cô vui vẻ lắc lắc đèn pin, vẽ một vòng tròn trên trần nhà, rồi mất một chút công sức mới vào được phòng thuốc.
Các chị y tá mặc đồng phục chậm rãi đi lại bên cạnh giá thuốc, trên ngực đồng phục trắng có vết máu lớn đã chuyển thành màu đen.
Tốc độ đi lại của Tiết Linh nhanh hơn họ một chút. Cô vòng qua mấy người họ, tìm kiếm trên kệ thuốc.
Ở đây có rất nhiều thuốc, đủ các loại, phần lớn Tiết Linh không nhận ra. Cô lục tìm những loại thuốc quen thuộc, mãi mới tìm được, xem ngày sản xuất và hạn sử dụng, hết hạn rồi!
Thuốc hết hạn bây giờ còn dùng được không?
Nói thật ra thì so với chen chúc ở các điểm tham quan còn dễ chịu hơn một chút. Dù sao những con tang thi bị cô chen vào cũng không chửi bới cô, cũng không có ai nhân lúc hỗn loạn mà sờ mó cô.
Tiết Linh thành công thoát khỏi đám tang thi dày đặc gần cổng, cô cử động hơi cứng nhắc phủi phủi chiếc váy xấu xí trên người.
Sau đó cô lắc lư đi vào bên trong bệnh viện.
Phòng thuốc, phòng thuốc ở đâu?
Dựa vào kinh nghiệm đi bệnh viện trước đây, nơi nhận thuốc chắc đều ở cạnh sảnh thanh toán.
Cô nhìn những biển chỉ dẫn loang lổ, bước vào sảnh cấp cứu đối diện.
Cửa kính bị khóa, ổ khóa treo lủng lẳng bên ngoài. Tiết Linh tháo ổ khóa ra, đẩy mở cánh cửa đã bị khóa kín suốt ba năm.
Những con tang thi lởn vởn bên trong nhìn chung đều tươi mới hơn những con tang thi đã bị mưa gió bào mòn suốt ba năm ở bên ngoài, ít nhất là quần áo không bị phai màu và rách nát quá nhiều.
Tiết Linh không để ý đến tất cả tang thi xung quanh, tự nhiên đi xuyên qua đại sảnh, ngẩng đầu tìm biển chỉ dẫn.
Một con tang thi bên cạnh không nhìn đường lắc lư đến gần. Mắt thấy sắp đụng vào mình, Tiết Linh dịch chân né nó, đồng thời tránh xa nó ra.
Không vì gì khác, chỉ vì con tang thi này đặc biệt thối.
Có những con tang thi càng sống càng khô đét, trên người cơ bản không có mùi gì. Nhưng có những con tang thi thân thể hư hỏng nghiêm trọng, sẽ bốc mùi hôi thối, con này chính là như vậy.
Bệnh viện Văn Khang An Khê quá lớn. Bệnh viện này không giống với nhiều bệnh viện công mà cô từng đến trước đây, cô tìm mãi không thấy phòng thuốc.
Ở đây cũng không có ai để cô hỏi đường, cô chỉ có thể từ từ tìm.
Bệnh viện đầy tang thi lại im lặng lạ thường, thỉnh thoảng đâu đó có tiếng động, đều là do những con tang thi ngẫu nhiên lắc lư vô ý làm rơi cái gì đó.
Một đám tang thi giống như những bông hướng dương, đồng loạt xoay đầu về hướng phát ra âm thanh, không cảm nhận được sự tồn tại của con người, lại quay đầu về.
Ánh sáng dần tối đi, có chỗ nhìn không rõ nữa. Hệ thống điện của bệnh viện đã hỏng từ lâu, không có đèn, Tiết Linh bấm đèn pin.
Ánh đèn lay động, hành lang sảnh bệnh viện càng trở nên đáng sợ hơn, thỉnh thoảng đèn pin chiếu qua, soi rõ từng khuôn mặt tang thi xanh xao, mức độ hư hỏng không đồng nhất, chỗ nào cũng có bóng ma lờ mờ.
Người nào nhát gan đứng đây, có thể sẽ bị dọa chết ngay tại chỗ.
Trước đây Tiết Linh cũng không phải là người gan dạ. Nhưng cô đã quen rồi, vẫn điềm nhiên trong môi trường như phim kinh dị này mà chăm chú tìm phòng thuốc.
Tìm thấy rồi! Cô vui vẻ lắc lắc đèn pin, vẽ một vòng tròn trên trần nhà, rồi mất một chút công sức mới vào được phòng thuốc.
Các chị y tá mặc đồng phục chậm rãi đi lại bên cạnh giá thuốc, trên ngực đồng phục trắng có vết máu lớn đã chuyển thành màu đen.
Tốc độ đi lại của Tiết Linh nhanh hơn họ một chút. Cô vòng qua mấy người họ, tìm kiếm trên kệ thuốc.
Ở đây có rất nhiều thuốc, đủ các loại, phần lớn Tiết Linh không nhận ra. Cô lục tìm những loại thuốc quen thuộc, mãi mới tìm được, xem ngày sản xuất và hạn sử dụng, hết hạn rồi!
Thuốc hết hạn bây giờ còn dùng được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.