Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 48: Cái Nhìn Đầu Tiên Là Chán Ghét 3
Chu Vu
25/11/2024
Tiết Linh do dự một lúc, vẫn chọn tiếp tục tìm. Cuối cùng thì cô cũng tìm được một ít thuốc có hạn sử dụng trên ba năm, vẫn chưa hết hạn.
Sau đó cô nhìn vào một đống lớn trên kệ thuốc.
Đã đến rồi, chi bằng mang đi nhiều một chút.
Mặc dù ban đầu chỉ định tìm một loại thuốc, nhưng giống như đi siêu thị vậy, cho dù lúc đầu chỉ định mua một chai xì dầu, cuối cùng khi rời khỏi siêu thị cũng sẽ mang theo một túi lớn đồ.
Tiết Linh lấy ra một chiếc túi lớn từ quầy thuốc, bắt đầu nhập hàng.
Đêm đó, Tiết Linh và Văn Cửu Tắc đều thu hoạch không ít.
Gần sáng, Văn Cửu Tắc trèo qua bức tường cao của căn cứ, rời khỏi căn cứ Khưu Trang.
Anh không trở về căn nhà nhỏ kia ngay mà tìm đại một chiếc xe máy để đi. Sau đó anh dừng lại trên một bãi đất hoang, xuống xe châm một điếu thuốc.
Chân trời vừa mới hiện lên màu trắng bụng cá, gió ngoài đồng hoang thổi qua gò má vẫn mang theo chút hơi lạnh của màn đêm.
Văn Cửu Tắc tựa vào xe, làn khói trắng từ từ được anh thở ra, rồi bị gió thổi tan đi.
Anh đờ đẫn nhìn về phía chân trời, đưa tay xoa mặt.
Vừa nãy anh đã lặp đi lặp lại tin tức chứng thực về Thái Tuế từ miệng Văn Huyên và Văn Tương.
Bước đầu có thể xác định là, dị biến của Văn Huyên là do Thái Tuế mà nhà họ Văn lấy ra từ mộ tổ.
Ba năm trước, tiểu thư nhà họ Văn, Văn Y rời khỏi nhà họ Văn sau anh một thời gian ngắn, thực sự cũng đã mang đi một phần Thái Tuế.
Nhưng Văn Y mang đi không nhiều, đây là do Văn Cửu Tắc suy đoán dựa trên lời của hai người Văn Huyên.
Phần còn lại của Thái Tuế đã bị Văn Huyên ăn, anh ta ăn nhiều hơn Tiết Linh, vì vậy tình trạng của anh ta tốt hơn Tiết Linh.
Trước khi rời đi, Văn Cửu Tắc đã suy nghĩ một lúc có nên giết Văn Huyên hay không.
Cuối cùng anh từ bỏ.
Có lẽ trên thế giới này chỉ có tình trạng của Văn Huyên và Tiết Linh là giống nhau. Nếu điểm dị thường của Tiết Linh bị phát hiện, có Văn Huyên ở đó, Tiết Linh sẽ không phải là người nguy hiểm nhất.
Anh còn nghĩ đến nhiều điều hơn. Nếu tình trạng của Tiết Linh không tốt như anh nghĩ, anh có thể tìm cách để người ta nghiên cứu Văn Huyên, có lẽ có thể tìm ra cách khiến cho Tiết Linh trở nên tốt hơn.
Vì vậy Văn Huyên tạm thời không thể xử lý.
Nhưng trước khi đi, anh đã đặt cổ của Văn Tương vào miệng của Văn Huyên.
Giờ là lúc thử thách tình cảm anh em của họ rồi.
Văn Huyên có vì giữ bí mật của mình mà cắn Văn Tương một cái không... Điều này anh không biết.
Văn Cửu Tắc gạt tàn thuốc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tạm thời không thể giết Văn Huyên, nhưng anh cũng tuyệt đối không muốn để cho anh ta sống tốt.
Trên đường rời khỏi Khưu Trang, Văn Cửu Tắc đã có lúc chỉ một lòng muốn về. Từ tối hôm qua lúc nghe tin về Thái Tuế, anh đã rất muốn quay về hỏi Tiết Linh, hỏi cô có thật sự còn lý trí không.
Nhưng khi xe chạy đến giữa chừng, gió đêm thổi, cảm xúc nóng bỏng trong lòng anh dần dần nguội đi.
Trong lòng anh chợt tỉnh táo nghi ngờ lời nói của Văn Huyên, liệu anh ta thật sự không nói dối chứ?
Mặc dù anh đã xác nhận lại, tra hỏi đe dọa nhiều lần, Văn Huyên cũng suýt chút nữa bị anh làm cho sụp đổ, nhưng có thể anh ta vẫn nói dối thì sao?
Hoặc, có khả năng nào, dị biến của Văn Huyên là do nguyên nhân khác, không phải vì Thái Tuế. Tiết Linh cũng không giống như anh nghĩ, vẫn còn lý trí.
Lỡ như anh đoán sai thì sao?
Vận may của anh từ nhỏ đã rất tệ, khiến anh cảm thấy lần này cũng không thể may mắn đến thế.
Sau đó cô nhìn vào một đống lớn trên kệ thuốc.
Đã đến rồi, chi bằng mang đi nhiều một chút.
Mặc dù ban đầu chỉ định tìm một loại thuốc, nhưng giống như đi siêu thị vậy, cho dù lúc đầu chỉ định mua một chai xì dầu, cuối cùng khi rời khỏi siêu thị cũng sẽ mang theo một túi lớn đồ.
Tiết Linh lấy ra một chiếc túi lớn từ quầy thuốc, bắt đầu nhập hàng.
Đêm đó, Tiết Linh và Văn Cửu Tắc đều thu hoạch không ít.
Gần sáng, Văn Cửu Tắc trèo qua bức tường cao của căn cứ, rời khỏi căn cứ Khưu Trang.
Anh không trở về căn nhà nhỏ kia ngay mà tìm đại một chiếc xe máy để đi. Sau đó anh dừng lại trên một bãi đất hoang, xuống xe châm một điếu thuốc.
Chân trời vừa mới hiện lên màu trắng bụng cá, gió ngoài đồng hoang thổi qua gò má vẫn mang theo chút hơi lạnh của màn đêm.
Văn Cửu Tắc tựa vào xe, làn khói trắng từ từ được anh thở ra, rồi bị gió thổi tan đi.
Anh đờ đẫn nhìn về phía chân trời, đưa tay xoa mặt.
Vừa nãy anh đã lặp đi lặp lại tin tức chứng thực về Thái Tuế từ miệng Văn Huyên và Văn Tương.
Bước đầu có thể xác định là, dị biến của Văn Huyên là do Thái Tuế mà nhà họ Văn lấy ra từ mộ tổ.
Ba năm trước, tiểu thư nhà họ Văn, Văn Y rời khỏi nhà họ Văn sau anh một thời gian ngắn, thực sự cũng đã mang đi một phần Thái Tuế.
Nhưng Văn Y mang đi không nhiều, đây là do Văn Cửu Tắc suy đoán dựa trên lời của hai người Văn Huyên.
Phần còn lại của Thái Tuế đã bị Văn Huyên ăn, anh ta ăn nhiều hơn Tiết Linh, vì vậy tình trạng của anh ta tốt hơn Tiết Linh.
Trước khi rời đi, Văn Cửu Tắc đã suy nghĩ một lúc có nên giết Văn Huyên hay không.
Cuối cùng anh từ bỏ.
Có lẽ trên thế giới này chỉ có tình trạng của Văn Huyên và Tiết Linh là giống nhau. Nếu điểm dị thường của Tiết Linh bị phát hiện, có Văn Huyên ở đó, Tiết Linh sẽ không phải là người nguy hiểm nhất.
Anh còn nghĩ đến nhiều điều hơn. Nếu tình trạng của Tiết Linh không tốt như anh nghĩ, anh có thể tìm cách để người ta nghiên cứu Văn Huyên, có lẽ có thể tìm ra cách khiến cho Tiết Linh trở nên tốt hơn.
Vì vậy Văn Huyên tạm thời không thể xử lý.
Nhưng trước khi đi, anh đã đặt cổ của Văn Tương vào miệng của Văn Huyên.
Giờ là lúc thử thách tình cảm anh em của họ rồi.
Văn Huyên có vì giữ bí mật của mình mà cắn Văn Tương một cái không... Điều này anh không biết.
Văn Cửu Tắc gạt tàn thuốc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tạm thời không thể giết Văn Huyên, nhưng anh cũng tuyệt đối không muốn để cho anh ta sống tốt.
Trên đường rời khỏi Khưu Trang, Văn Cửu Tắc đã có lúc chỉ một lòng muốn về. Từ tối hôm qua lúc nghe tin về Thái Tuế, anh đã rất muốn quay về hỏi Tiết Linh, hỏi cô có thật sự còn lý trí không.
Nhưng khi xe chạy đến giữa chừng, gió đêm thổi, cảm xúc nóng bỏng trong lòng anh dần dần nguội đi.
Trong lòng anh chợt tỉnh táo nghi ngờ lời nói của Văn Huyên, liệu anh ta thật sự không nói dối chứ?
Mặc dù anh đã xác nhận lại, tra hỏi đe dọa nhiều lần, Văn Huyên cũng suýt chút nữa bị anh làm cho sụp đổ, nhưng có thể anh ta vẫn nói dối thì sao?
Hoặc, có khả năng nào, dị biến của Văn Huyên là do nguyên nhân khác, không phải vì Thái Tuế. Tiết Linh cũng không giống như anh nghĩ, vẫn còn lý trí.
Lỡ như anh đoán sai thì sao?
Vận may của anh từ nhỏ đã rất tệ, khiến anh cảm thấy lần này cũng không thể may mắn đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.