Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 49: Cái Nhìn Đầu Tiên Là Chán Ghét 4
Chu Vu
26/11/2024
Văn Cửu Tắc suy nghĩ với vẻ mặt không biểu cảm, lại hít sâu một hơi thuốc. Anh tựa vào xe nhìn con đường mình đã đến, đã qua một lúc lâu vẫn chưa lên xe quay về.
Một đêm không ngủ, trong khí chất u ám tiều tụy của anh lại mang theo vẻ tiều tụy.
Văn Cửu Tắc hai mươi bốn tuổi, mà trông như đã là một người đàn ông trưởng thành và đầy quyến rũ.
Nhưng vài năm trước anh không phải như thế này.
Mười chín tuổi, năm anh mới lên đại học, là lúc anh thất bại và lạc lõng nhất.
Bệnh tình của mẹ anh ngày càng nặng, nằm trong bệnh viện nhà họ Văn bất cứ lúc nào cũng cần cấp cứu.
Anh đã nhiều lần nảy ra ý định đưa mẹ rời đi. Nhưng ông cụ Văn cho rằng anh đã trưởng thành, muốn thoát khỏi sự kiểm soát, đối với anh càng quản lý nghiêm ngặt hơn.
Nhà họ Văn nhà lớn nghiệp lớn, mở công ty khắp Thành phố An Khê thậm chí tỉnh Hạ. Bề ngoài họ đã sớm tẩy trắng, nhưng sau lưng vẫn có một số sản nghiệp đen. Ông cụ Văn không nỡ để cháu trai lớn Văn Huyên tiếp quản, muốn đào tạo Văn Cửu Tắc để làm việc đó.
Còn trong mắt Văn Huyên, anh ta thấy ông cụ Văn bắt đầu xem trọng đứa con riêng này, nên càng nhìn anh không vừa mắt, tần suất gây rắc rối cho anh cũng tăng dần.
Việc thay đổi trường đại học và chuyên ngành của anh vừa là sự sỉ nhục cũng là lời cảnh cáo.
Văn Cửu Tắc không thể phản kháng. Cho dù anh có thể dùng một tay bóp chết kẻ vô dụng Văn Huyên này, nhưng khi đối phương vung gậy với anh, anh cũng không thể đáp trả.
Ông cụ Văn muốn anh làm một con chó nghe lời cho nhà họ Văn. Từ năm anh mười hai tuổi vào nhà họ Văn, ông ta đã mài dũa tính tình của anh, mấy năm trôi qua, vẫn không mấy hài lòng với anh.
Dưới sự dung túng của ông cụ Văn, Văn Huyên đối phó với anh cũng ngày càng quá quắt.
Có đôi khi Văn Cửu Tắc nhìn thấy gương mặt của Văn Huyên, thì không thể kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Bởi vì ghét Văn Huyên, nên ban đầu anh cũng ghét Tiết Linh.
Có thể lọt vào mắt xanh của thứ như Văn Huyên, lẽ nào là người tốt sao?
Anh biết đến “Tiết Linh” người này, sớm hơn nhiều so với Tiết Linh biết anh.
Lúc ban đầu là nghe Văn Huyên và người khác nhắc đến.
Văn Huyên nói: “Chính là Tiết Linh của bộ phận đối ngoại trường Sư phạm bên cạnh, tôi thích kiểu này.”
“Hiện giờ những nữ sinh này chẳng ai biết tự trọng cả, gì cơ? Dương Tư Vi của ban văn nghệ á? Cô ấy không được, trông yêu kiều không thích hợp để kết hôn...”
“Các cậu thì biết gì. Đợi đấy, chỉ cần tôi muốn theo đuổi, thì chắc chắn là nắm chắc trong tay.”
Anh ta thường xuyên nhắc đến Tiết Linh, trong lời nói đầy ý quyết tâm.
Từ nhỏ anh ta đã thế, nhìn trúng cái gì là nhất định phải có được, như thể cả thế giới đều nên xoay quanh anh ta vậy.
Ở trong một hoạt động, Văn Cửu Tắc đã nhìn thấy Tiết Linh mà Văn Huyên nhắc đến.
Cô có gương mặt thanh tú, thân hình không quá cao, khí chất mang đến cảm giác dịu dàng không có tính công kích.
Cô đứng ở cửa vào của khu vực hoạt động, kiên nhẫn trả lời câu hỏi cho mọi người, giúp người chỉ đường, phát nước.
Lúc sau đồng nghiệp của cô bỏ đi giữa chừng, nhờ cô ở lại một mình. Tuy cô bối rối cau mày nhưng vẫn đồng ý, trời nắng nóng vẫn đứng đó suốt.
Trông có vẻ yếu đuối và không có chút cá tính nào, còn khiến người ta khó chịu hơn tưởng tượng, Văn Cửu Tắc nghĩ.
Một đêm không ngủ, trong khí chất u ám tiều tụy của anh lại mang theo vẻ tiều tụy.
Văn Cửu Tắc hai mươi bốn tuổi, mà trông như đã là một người đàn ông trưởng thành và đầy quyến rũ.
Nhưng vài năm trước anh không phải như thế này.
Mười chín tuổi, năm anh mới lên đại học, là lúc anh thất bại và lạc lõng nhất.
Bệnh tình của mẹ anh ngày càng nặng, nằm trong bệnh viện nhà họ Văn bất cứ lúc nào cũng cần cấp cứu.
Anh đã nhiều lần nảy ra ý định đưa mẹ rời đi. Nhưng ông cụ Văn cho rằng anh đã trưởng thành, muốn thoát khỏi sự kiểm soát, đối với anh càng quản lý nghiêm ngặt hơn.
Nhà họ Văn nhà lớn nghiệp lớn, mở công ty khắp Thành phố An Khê thậm chí tỉnh Hạ. Bề ngoài họ đã sớm tẩy trắng, nhưng sau lưng vẫn có một số sản nghiệp đen. Ông cụ Văn không nỡ để cháu trai lớn Văn Huyên tiếp quản, muốn đào tạo Văn Cửu Tắc để làm việc đó.
Còn trong mắt Văn Huyên, anh ta thấy ông cụ Văn bắt đầu xem trọng đứa con riêng này, nên càng nhìn anh không vừa mắt, tần suất gây rắc rối cho anh cũng tăng dần.
Việc thay đổi trường đại học và chuyên ngành của anh vừa là sự sỉ nhục cũng là lời cảnh cáo.
Văn Cửu Tắc không thể phản kháng. Cho dù anh có thể dùng một tay bóp chết kẻ vô dụng Văn Huyên này, nhưng khi đối phương vung gậy với anh, anh cũng không thể đáp trả.
Ông cụ Văn muốn anh làm một con chó nghe lời cho nhà họ Văn. Từ năm anh mười hai tuổi vào nhà họ Văn, ông ta đã mài dũa tính tình của anh, mấy năm trôi qua, vẫn không mấy hài lòng với anh.
Dưới sự dung túng của ông cụ Văn, Văn Huyên đối phó với anh cũng ngày càng quá quắt.
Có đôi khi Văn Cửu Tắc nhìn thấy gương mặt của Văn Huyên, thì không thể kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Bởi vì ghét Văn Huyên, nên ban đầu anh cũng ghét Tiết Linh.
Có thể lọt vào mắt xanh của thứ như Văn Huyên, lẽ nào là người tốt sao?
Anh biết đến “Tiết Linh” người này, sớm hơn nhiều so với Tiết Linh biết anh.
Lúc ban đầu là nghe Văn Huyên và người khác nhắc đến.
Văn Huyên nói: “Chính là Tiết Linh của bộ phận đối ngoại trường Sư phạm bên cạnh, tôi thích kiểu này.”
“Hiện giờ những nữ sinh này chẳng ai biết tự trọng cả, gì cơ? Dương Tư Vi của ban văn nghệ á? Cô ấy không được, trông yêu kiều không thích hợp để kết hôn...”
“Các cậu thì biết gì. Đợi đấy, chỉ cần tôi muốn theo đuổi, thì chắc chắn là nắm chắc trong tay.”
Anh ta thường xuyên nhắc đến Tiết Linh, trong lời nói đầy ý quyết tâm.
Từ nhỏ anh ta đã thế, nhìn trúng cái gì là nhất định phải có được, như thể cả thế giới đều nên xoay quanh anh ta vậy.
Ở trong một hoạt động, Văn Cửu Tắc đã nhìn thấy Tiết Linh mà Văn Huyên nhắc đến.
Cô có gương mặt thanh tú, thân hình không quá cao, khí chất mang đến cảm giác dịu dàng không có tính công kích.
Cô đứng ở cửa vào của khu vực hoạt động, kiên nhẫn trả lời câu hỏi cho mọi người, giúp người chỉ đường, phát nước.
Lúc sau đồng nghiệp của cô bỏ đi giữa chừng, nhờ cô ở lại một mình. Tuy cô bối rối cau mày nhưng vẫn đồng ý, trời nắng nóng vẫn đứng đó suốt.
Trông có vẻ yếu đuối và không có chút cá tính nào, còn khiến người ta khó chịu hơn tưởng tượng, Văn Cửu Tắc nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.