Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 24: Đúng Là Điên Rồ
Chu Vu
19/11/2024
Đây không phải suy đoán vô căn cứ, cô đã từng nếm thử trước đây.
Tiết Linh dời đôi mắt vô hồn của mình đi, không được không được, ăn thịt người là không được.
Văn Cửu Tắc đẩy cô vào sân, lại đặt ghế cho cô ngồi ngay ngắn, rồi tự mình đi tắm nốt. Anh rất nhanh đã mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình lớn ra ngoài.
Nhanh đến mức Tiết Linh nghi ngờ anh chưa tắm sạch.
Tiết Linh nhìn anh vò vò quần áo thay ra, vắt khô rồi tiện tay phơi trong sân, lại lau chùi vết bẩn trên đôi ủng da. Cuối cùng anh lấy ra một viên đá mài bắt đầu mài dao.
Trong tiếng mài dao của anh, người đàn ông đen tráng bị trói gần Tiết Linh bật khóc nức nở.
Tiết Linh liếc nhìn hắn một cái, nghĩ bụng: anh bạn khóc cái gì mà khóc thế, anh ấy mài dao đâu phải để cắt anh.
Một lúc lâu sau, khi Văn Cửu Tắc mài dao xong, anh đột nhiên thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiết Linh:
"Không muốn ăn à?"
Tiết Linh: "?"
Cô phản ứng một hồi, mãi mới hiểu ra ý của Văn Cửu Tắc.
Nếu cô còn là con người, một giây đó da gà sẽ đồng loạt dựng đứng.
Người đàn ông đen tráng bị trói bên cạnh này, là do Văn Cửu Tắc chuẩn bị cho cô.
Vừa rồi anh luôn chờ cô ăn.
Bảo sao anh lại ném người này bên chân cô. Cô còn tưởng là anh cố ý dọa hắn, muốn nói kẻ ác tự có tang thi trị.
Kết quả là...
Tiết Linh dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Văn Cửu Tắc đi tới, ngồi xổm trước mặt cô hỏi: "Đã biến thành tang thi rồi, còn kén ăn à?"
Vẻ mặt anh bình tĩnh, mang theo nụ cười bất đắc dĩ, kết hợp với lời nói khiến người khác rùng mình.
"Hay là, khó cắn, cần anh giúp em cắt nhỏ ra không?"
Lần trước anh nói vậy, là khi hai người cùng đi ăn bò bít tết.
Mặt Tiết Linh cứng đơ không thể tạo ra biểu cảm, nhưng hiện giờ cô rất muốn túm lấy tóc ướt của anh mà gào lên: Anh là tang thi hay tôi là tang thi hả?
Tên yêu nghiệt xấu xa đáng ghét này làm loạn đạo hạnh của tôi. Tôi làm tang thi ba năm không ăn ai, anh vừa đến đã muốn tôi phá giới!
Cô lẩm bẩm trong lòng, hai tay khua loạn rời xa anh và gã đàn ông đen tráng kia.
Đi hết đi! Tôi không cần!
Văn Cửu Tắc nhìn cô đi loạn trong sân, không có chút ý định ăn uống nào, đành phải bỏ qua.
Lại đứng dậy xách người đàn ông đen tráng ra ngoài.
Anh quay lại sau khi rửa con dao dính máu, mở một gói lương khô, ăn vài miếng rồi đưa tới trước mặt Tiết Linh.
"Ăn cái này không?"
Tiết Linh vẫn coi như không thấy. Cô đi ngang qua anh, cuối cùng quay mặt vào tường sân, cúi đầu cụng cụng vào tường.
Cứu mạng với, sao bây giờ Văn Cửu Tắc lại điên rồ thế này!
Sau khi yên lặng ăn xong không biết là bữa nào, sáng, trưa hay tối, Văn Cửu Tắc đi tới nắm tay cô, phủi nhẹ vôi trắng trên trán cô: "Đi nào, chúng ta đổi chỗ khác."
Anh lại định đi đâu đây?
Tiết Linh bị nhét vào ghế phụ. Văn Cửu Tắc dùng hai đai an toàn một trái một phải buộc chặt cô lại.
Xe khởi động, Tiết Linh nhìn thấy tiệm bánh bên đường có cửa sổ kính vỡ nát, bỗng nhớ lại lần đầu gặp mặt Văn Cửu Tắc.
Tiết Linh dời đôi mắt vô hồn của mình đi, không được không được, ăn thịt người là không được.
Văn Cửu Tắc đẩy cô vào sân, lại đặt ghế cho cô ngồi ngay ngắn, rồi tự mình đi tắm nốt. Anh rất nhanh đã mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình lớn ra ngoài.
Nhanh đến mức Tiết Linh nghi ngờ anh chưa tắm sạch.
Tiết Linh nhìn anh vò vò quần áo thay ra, vắt khô rồi tiện tay phơi trong sân, lại lau chùi vết bẩn trên đôi ủng da. Cuối cùng anh lấy ra một viên đá mài bắt đầu mài dao.
Trong tiếng mài dao của anh, người đàn ông đen tráng bị trói gần Tiết Linh bật khóc nức nở.
Tiết Linh liếc nhìn hắn một cái, nghĩ bụng: anh bạn khóc cái gì mà khóc thế, anh ấy mài dao đâu phải để cắt anh.
Một lúc lâu sau, khi Văn Cửu Tắc mài dao xong, anh đột nhiên thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiết Linh:
"Không muốn ăn à?"
Tiết Linh: "?"
Cô phản ứng một hồi, mãi mới hiểu ra ý của Văn Cửu Tắc.
Nếu cô còn là con người, một giây đó da gà sẽ đồng loạt dựng đứng.
Người đàn ông đen tráng bị trói bên cạnh này, là do Văn Cửu Tắc chuẩn bị cho cô.
Vừa rồi anh luôn chờ cô ăn.
Bảo sao anh lại ném người này bên chân cô. Cô còn tưởng là anh cố ý dọa hắn, muốn nói kẻ ác tự có tang thi trị.
Kết quả là...
Tiết Linh dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Văn Cửu Tắc đi tới, ngồi xổm trước mặt cô hỏi: "Đã biến thành tang thi rồi, còn kén ăn à?"
Vẻ mặt anh bình tĩnh, mang theo nụ cười bất đắc dĩ, kết hợp với lời nói khiến người khác rùng mình.
"Hay là, khó cắn, cần anh giúp em cắt nhỏ ra không?"
Lần trước anh nói vậy, là khi hai người cùng đi ăn bò bít tết.
Mặt Tiết Linh cứng đơ không thể tạo ra biểu cảm, nhưng hiện giờ cô rất muốn túm lấy tóc ướt của anh mà gào lên: Anh là tang thi hay tôi là tang thi hả?
Tên yêu nghiệt xấu xa đáng ghét này làm loạn đạo hạnh của tôi. Tôi làm tang thi ba năm không ăn ai, anh vừa đến đã muốn tôi phá giới!
Cô lẩm bẩm trong lòng, hai tay khua loạn rời xa anh và gã đàn ông đen tráng kia.
Đi hết đi! Tôi không cần!
Văn Cửu Tắc nhìn cô đi loạn trong sân, không có chút ý định ăn uống nào, đành phải bỏ qua.
Lại đứng dậy xách người đàn ông đen tráng ra ngoài.
Anh quay lại sau khi rửa con dao dính máu, mở một gói lương khô, ăn vài miếng rồi đưa tới trước mặt Tiết Linh.
"Ăn cái này không?"
Tiết Linh vẫn coi như không thấy. Cô đi ngang qua anh, cuối cùng quay mặt vào tường sân, cúi đầu cụng cụng vào tường.
Cứu mạng với, sao bây giờ Văn Cửu Tắc lại điên rồ thế này!
Sau khi yên lặng ăn xong không biết là bữa nào, sáng, trưa hay tối, Văn Cửu Tắc đi tới nắm tay cô, phủi nhẹ vôi trắng trên trán cô: "Đi nào, chúng ta đổi chỗ khác."
Anh lại định đi đâu đây?
Tiết Linh bị nhét vào ghế phụ. Văn Cửu Tắc dùng hai đai an toàn một trái một phải buộc chặt cô lại.
Xe khởi động, Tiết Linh nhìn thấy tiệm bánh bên đường có cửa sổ kính vỡ nát, bỗng nhớ lại lần đầu gặp mặt Văn Cửu Tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.