Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 18: Hồi Hộp Theo Dõi Chiến Đấu
Chu Vu
17/11/2024
Tiết Linh: Xin hỏi tôi đang giải trí cho anh sao?
Bây giờ Văn Cửu Tắc có vẻ rất giỏi tự tiêu khiển.
Anh nói: “Chúng ta tìm một chỗ tắm nhé. Hệ thống cung cấp nước đều đã bị cắt rồi. Nhưng có một số nhà sống xa trung tâm, không dùng nước máy mà dùng nước giếng, bây giờ vẫn còn dùng được.”
“Em có tắm nước lạnh được không? Ồ, nếu không thì cũng không có cách nào. Hiện giờ không có nước nóng cho em tắm đâu. Thời tiết thế này, dùng nước lạnh tắm cũng không quá lạnh đâu, đúng không.”
Anh tự quyết định, cũng không cần Tiết Linh trả lời.
Tiết Linh giơ chân đá mạnh vào ghế ngồi của anh, đá đến mức vang lên tiếng “đùng đùng”. Anh ở ghế lái nảy lên nảy xuống lại còn rất vui, gật đầu nói: “Ồ, em đồng ý thì tốt rồi.”
Họ không đi quá xa, vẫn ở trong một thị trấn ở ngoại ô Thành phố An Khê.
Tiết Linh lại bị khóa trong xe. Từ cửa sổ xe, cô có thể thấy Văn Cửu Tắc xuống xe tìm chỗ có thể tắm rửa.
Hành động của anh rất thành thạo. Từ việc thăm dò những ngôi nhà hoang phế, tránh né sự tấn công của tang thi cho đến việc tiêu diệt chúng từng tên một, tất cả đều rất gọn gàng, nhanh chóng.
Tiết Linh nhận ra rằng anh không chỉ không sợ tang thi là người quen như cô, mà cũng không sợ những tang thi lạ khác. Suýt nữa thì bị một con tang thi hung dữ tấn công, nhưng anh vẫn bình tĩnh không đổi sắc, rút dao ra cắt cổ tang thi.
Anh có một khẩu súng cài ở thắt lưng, nhưng suốt quá trình không dùng đến, chỉ dùng một con dao ngắn.
Tiết Linh đã xem nhiều người giết tang thi, gần như ai cũng thích dùng vũ khí dài hơn để giữ khoảng cách với tang thi.
Nhưng Văn Cửu Tắc thì không, anh dùng dao ngắn, chỉ dài bằng cánh tay. Mỗi lần giơ tay cắt đầu tang thi đều rất nguy hiểm, cảm giác như chỉ chút nữa là bị cắn.
Đến Tiết Linh còn cảm thấy hồi hộp.
Văn Cửu Tắc quan sát cách bố trí của những ngôi nhà trên con phố này, tìm những nơi có sân, có khả năng có giếng nước, không bị phá hoại quá nhiều rồi vào xem.
Anh đạp cửa những ngôi nhà bị khóa, vào lục lọi một vòng rồi đi ra. Thỉnh thoảng tay anh xách theo tang thi, thỉnh thoảng lại cầm theo thứ gì đó.
“Em xem này, cái váy này đẹp không? Chút nữa giặt sạch rồi cho em mặc nhé.”
Anh giơ lên một chiếc váy hoa in đầy hoa hướng dương, mở cửa sổ xe khoe cho cô xem.
Tiết Linh chưa bao giờ có hy vọng gì vào gu thẩm mỹ của Văn Cửu Tắc. Chiếc váy xấu nhất trong tủ đồ của cô cũng là do anh mua. Tiết Linh vốn dĩ không bao giờ dám mặc ra ngoài.
“Anh tìm được mấy hộp mỹ phẩm chưa bóc nè. Anh nhớ hình như em từng dùng loại này, lát nữa anh đưa em dùng nhé.”
Anh lại ném mấy hộp mỹ phẩm dưỡng da vào trong xe.
Tiết Linh khó hiểu: “Tôi là một con tang thi, anh còn cho tôi dưỡng da… Tôi phải khen anh chu đáo hay sao?”
“Yên tâm, anh đã xem rồi, chưa hết hạn đâu.” Người bạn trai cũ chu đáo vừa cảm thán vừa thắc mắc: “Mỹ phẩm này sao lại có hạn sử dụng lâu thế nhỉ? Ba năm rồi mà chưa hết hạn.”
Bây giờ Văn Cửu Tắc có vẻ rất giỏi tự tiêu khiển.
Anh nói: “Chúng ta tìm một chỗ tắm nhé. Hệ thống cung cấp nước đều đã bị cắt rồi. Nhưng có một số nhà sống xa trung tâm, không dùng nước máy mà dùng nước giếng, bây giờ vẫn còn dùng được.”
“Em có tắm nước lạnh được không? Ồ, nếu không thì cũng không có cách nào. Hiện giờ không có nước nóng cho em tắm đâu. Thời tiết thế này, dùng nước lạnh tắm cũng không quá lạnh đâu, đúng không.”
Anh tự quyết định, cũng không cần Tiết Linh trả lời.
Tiết Linh giơ chân đá mạnh vào ghế ngồi của anh, đá đến mức vang lên tiếng “đùng đùng”. Anh ở ghế lái nảy lên nảy xuống lại còn rất vui, gật đầu nói: “Ồ, em đồng ý thì tốt rồi.”
Họ không đi quá xa, vẫn ở trong một thị trấn ở ngoại ô Thành phố An Khê.
Tiết Linh lại bị khóa trong xe. Từ cửa sổ xe, cô có thể thấy Văn Cửu Tắc xuống xe tìm chỗ có thể tắm rửa.
Hành động của anh rất thành thạo. Từ việc thăm dò những ngôi nhà hoang phế, tránh né sự tấn công của tang thi cho đến việc tiêu diệt chúng từng tên một, tất cả đều rất gọn gàng, nhanh chóng.
Tiết Linh nhận ra rằng anh không chỉ không sợ tang thi là người quen như cô, mà cũng không sợ những tang thi lạ khác. Suýt nữa thì bị một con tang thi hung dữ tấn công, nhưng anh vẫn bình tĩnh không đổi sắc, rút dao ra cắt cổ tang thi.
Anh có một khẩu súng cài ở thắt lưng, nhưng suốt quá trình không dùng đến, chỉ dùng một con dao ngắn.
Tiết Linh đã xem nhiều người giết tang thi, gần như ai cũng thích dùng vũ khí dài hơn để giữ khoảng cách với tang thi.
Nhưng Văn Cửu Tắc thì không, anh dùng dao ngắn, chỉ dài bằng cánh tay. Mỗi lần giơ tay cắt đầu tang thi đều rất nguy hiểm, cảm giác như chỉ chút nữa là bị cắn.
Đến Tiết Linh còn cảm thấy hồi hộp.
Văn Cửu Tắc quan sát cách bố trí của những ngôi nhà trên con phố này, tìm những nơi có sân, có khả năng có giếng nước, không bị phá hoại quá nhiều rồi vào xem.
Anh đạp cửa những ngôi nhà bị khóa, vào lục lọi một vòng rồi đi ra. Thỉnh thoảng tay anh xách theo tang thi, thỉnh thoảng lại cầm theo thứ gì đó.
“Em xem này, cái váy này đẹp không? Chút nữa giặt sạch rồi cho em mặc nhé.”
Anh giơ lên một chiếc váy hoa in đầy hoa hướng dương, mở cửa sổ xe khoe cho cô xem.
Tiết Linh chưa bao giờ có hy vọng gì vào gu thẩm mỹ của Văn Cửu Tắc. Chiếc váy xấu nhất trong tủ đồ của cô cũng là do anh mua. Tiết Linh vốn dĩ không bao giờ dám mặc ra ngoài.
“Anh tìm được mấy hộp mỹ phẩm chưa bóc nè. Anh nhớ hình như em từng dùng loại này, lát nữa anh đưa em dùng nhé.”
Anh lại ném mấy hộp mỹ phẩm dưỡng da vào trong xe.
Tiết Linh khó hiểu: “Tôi là một con tang thi, anh còn cho tôi dưỡng da… Tôi phải khen anh chu đáo hay sao?”
“Yên tâm, anh đã xem rồi, chưa hết hạn đâu.” Người bạn trai cũ chu đáo vừa cảm thán vừa thắc mắc: “Mỹ phẩm này sao lại có hạn sử dụng lâu thế nhỉ? Ba năm rồi mà chưa hết hạn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.