Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 17: Hồi Tưởng
Chu Vu
16/11/2024
Giọng nói của Văn Cửu Tắc trầm thấp và ôn hòa, nghe có vẻ rất dịu dàng.
Nghe thấy vậy, Tiết Linh chìm vào suy tư.
Cô đang suy tư về một vấn đề. Tại sao Văn Cửu Tắc lại tỏ ra như thể rất yêu cô?
Nếu cô nhớ không nhầm thì trong khoảng thời gian hơn một năm từ khi họ quen nhau, trở thành người yêu rồi chia tay, việc mà người đàn ông này làm nhiều nhất không phải là chọc tức cô đến phát điên thì cũng là làm cô giận đến giơ chân.
Mọi tế bào trên người anh đều toát ra vẻ đáng ghét và sở thích kỳ quặc. Anh thường hay cười mỉm, chuyện gì cũng tỏ ra hời hợt. Cô vẫn luôn nghĩ rằng người bạn gái là cô cũng chỉ là sự lựa chọn qua loa.
Bởi vì anh chưa từng nói với cô một câu tỏ tình. Cuối cùng khi chia tay cũng là anh đề nghị trước, hơn nữa lúc đó cũng chẳng vui vẻ gì.
Cô tức giận đến nỗi ném ly trà sữa vào đầu anh. Nhưng anh không quan tâm, chỉ tùy tiện lau trà sữa đang chảy tí tách trên mặt, nhún vai với vẻ lười biếng, rồi phất tay bỏ đi.
Anh không quan tâm đến cô, cũng chẳng có tình cảm sâu sắc gì với cô cả.
Tiết Linh vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng tại sao anh lại có thể nhận ra cô ngay lập tức sau ba năm xa cách? Tại sao khi thấy cô biến thành tang thi anh vẫn nhất quyết mang cô theo bên mình? Tại sao anh không hề quan tâm đến ngoại hình tang thi của cô, vẫn ôm chặt cô một cách thân mật? Tại sao anh lại tỏ ra như rất nhớ nhung và trân trọng cô như vậy?
Thậm chí anh còn bỏ lại em họ và đoàn xe của con người, chọn rời đi cùng một tang thi nguy hiểm như cô. Ai nhìn vào cũng sẽ nói rằng anh bị mất trí.
Tiết Linh suy nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Trước đây cũng vậy, cô luôn đoán không ra suy nghĩ của Văn Cửu Tắc. Nhưng anh lại rất dễ dàng nhìn thấu cô chỉ sau một thời gian ngắn tiếp xúc. Trong việc cố tình chọc giận cô, anh còn có thiên phú bẩm sinh.
Tiết Linh suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được mà nghi ngờ liệu có phải cô bị mất trí nhớ không.
Nhưng cô cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện đã qua, phát hiện đầu óc mình rất tỉnh táo. Ký ức của cô không hề mơ hồ, không bỏ sót bất kỳ điều gì, ngược lại còn ôn lại một lượt những “lỗi lầm đầy rẫy” và “hành vi xấu xa” trong quá khứ của Văn Cửu Tắc.
... Con người sống ở đời thật sự không nên yêu một người bạn trai thần kinh quá sớm. Nếu không bạn sẽ nhớ anh ta đến suốt đời, muốn quên cũng không quên được, tựa như Tiết Linh vậy.
Trong khoảng trống giữa những suy nghĩ và sự nghi ngờ bản thân, Tiết Linh vẫn không quên duy trì trạng thái của mình như một tang thi. Cô thỉnh thoảng gầm lên hai tiếng, cào vào đệm ghế và dây an toàn, gãi cửa sổ xe và cửa xe.
Tên chết tiệt Văn Cửu Tắc lại coi những động tĩnh mà cô gây ra như đài phát thanh tiếng ồn trắng, vừa lái xe vừa nghe động tĩnh của cô mà hát ngân nga. Ngón tay còn gõ nhịp theo tiếng cào ghế của Tiết Linh, rất có nhịp điệu.
Nghe thấy vậy, Tiết Linh chìm vào suy tư.
Cô đang suy tư về một vấn đề. Tại sao Văn Cửu Tắc lại tỏ ra như thể rất yêu cô?
Nếu cô nhớ không nhầm thì trong khoảng thời gian hơn một năm từ khi họ quen nhau, trở thành người yêu rồi chia tay, việc mà người đàn ông này làm nhiều nhất không phải là chọc tức cô đến phát điên thì cũng là làm cô giận đến giơ chân.
Mọi tế bào trên người anh đều toát ra vẻ đáng ghét và sở thích kỳ quặc. Anh thường hay cười mỉm, chuyện gì cũng tỏ ra hời hợt. Cô vẫn luôn nghĩ rằng người bạn gái là cô cũng chỉ là sự lựa chọn qua loa.
Bởi vì anh chưa từng nói với cô một câu tỏ tình. Cuối cùng khi chia tay cũng là anh đề nghị trước, hơn nữa lúc đó cũng chẳng vui vẻ gì.
Cô tức giận đến nỗi ném ly trà sữa vào đầu anh. Nhưng anh không quan tâm, chỉ tùy tiện lau trà sữa đang chảy tí tách trên mặt, nhún vai với vẻ lười biếng, rồi phất tay bỏ đi.
Anh không quan tâm đến cô, cũng chẳng có tình cảm sâu sắc gì với cô cả.
Tiết Linh vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng tại sao anh lại có thể nhận ra cô ngay lập tức sau ba năm xa cách? Tại sao khi thấy cô biến thành tang thi anh vẫn nhất quyết mang cô theo bên mình? Tại sao anh không hề quan tâm đến ngoại hình tang thi của cô, vẫn ôm chặt cô một cách thân mật? Tại sao anh lại tỏ ra như rất nhớ nhung và trân trọng cô như vậy?
Thậm chí anh còn bỏ lại em họ và đoàn xe của con người, chọn rời đi cùng một tang thi nguy hiểm như cô. Ai nhìn vào cũng sẽ nói rằng anh bị mất trí.
Tiết Linh suy nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Trước đây cũng vậy, cô luôn đoán không ra suy nghĩ của Văn Cửu Tắc. Nhưng anh lại rất dễ dàng nhìn thấu cô chỉ sau một thời gian ngắn tiếp xúc. Trong việc cố tình chọc giận cô, anh còn có thiên phú bẩm sinh.
Tiết Linh suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được mà nghi ngờ liệu có phải cô bị mất trí nhớ không.
Nhưng cô cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện đã qua, phát hiện đầu óc mình rất tỉnh táo. Ký ức của cô không hề mơ hồ, không bỏ sót bất kỳ điều gì, ngược lại còn ôn lại một lượt những “lỗi lầm đầy rẫy” và “hành vi xấu xa” trong quá khứ của Văn Cửu Tắc.
... Con người sống ở đời thật sự không nên yêu một người bạn trai thần kinh quá sớm. Nếu không bạn sẽ nhớ anh ta đến suốt đời, muốn quên cũng không quên được, tựa như Tiết Linh vậy.
Trong khoảng trống giữa những suy nghĩ và sự nghi ngờ bản thân, Tiết Linh vẫn không quên duy trì trạng thái của mình như một tang thi. Cô thỉnh thoảng gầm lên hai tiếng, cào vào đệm ghế và dây an toàn, gãi cửa sổ xe và cửa xe.
Tên chết tiệt Văn Cửu Tắc lại coi những động tĩnh mà cô gây ra như đài phát thanh tiếng ồn trắng, vừa lái xe vừa nghe động tĩnh của cô mà hát ngân nga. Ngón tay còn gõ nhịp theo tiếng cào ghế của Tiết Linh, rất có nhịp điệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.