Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 42: Lên Cơn Đi, Lên Cơn Tiếp Đi 1
Chu Vu
24/11/2024
Đêm đã về khuya, quanh biệt thự nhà họ Văn đèn đuốc nhập nhèm, không gian cực kỳ yên tĩnh.
Trong phòng ngủ của Văn Huyên, Văn Huyên đã mất một bên tai bị trói chặt cứng.
Không giống như lúc trói Tiết Linh, cô chỉ bị trói hai tay ngược về đằng sau, còn Văn Huyên lúc này thì từ tay đến chân đều bị trói cứng người, không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm dưới sàn thở hồng hộc.
Cửa đã được đóng lại, Văn Cửu Tắc ngồi xổm xuống trước mặt Văn Huyên, mũi chân giẫm lên bên tai đã đông máu, trắng bệch, tay xoay con dao găm nhỏ.
“Được rồi đấy, nói đi, sao anh lại khác với đám zombie kia?”
Văn Huyên nhìn chằm chằm vào mặt anh bằng ánh mắt căm thù, để lộ chiếc răng nanh ẩn trong miệng.
Văn Huyên cực ghét Văn Cửu Tắc, cũng giống như Văn Cửu Tắc cực ghét Văn Huyên vậy.
Đời này ông cụ Văn sinh được hai người con trai, con cả Văn Hành Nhất và con thứ Văn Thịnh Song.
Văn Thịnh Song - ba của Văn Huyên chỉ có một người con là anh ta, mà bác cả của anh ta - Văn Hành Nhất lại sinh được hai người con gái.
Ông cụ Văn là một người đàn ông gia trưởng cực kỳ truyền thống, ông ta cho rằng chỉ có con trai mới có thể gánh vác gia đình, con gái sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta, không thể kế thừa sự nghiệp của gia tộc nên chỉ được coi là một nửa người thuộc về nhà họ Văn.
Thế nên thân là cậu con trai duy nhất trong thế hệ này, từ nhỏ Văn Huyên đã được hưởng mọi sự quan tâm và cưng chiều.
Nhưng Văn Hành Nhất - bác cả của anh ta lại là một kẻ khá lăng nhăng, từng ngủ với không biết bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài, cuối cùng sinh ra một thằng con riêng.
Sau khi ông ta qua đời vì bệnh tật, ông cụ Văn lại thấy thằng cả nhà mình chỉ có hai đứa con gái thì quả là không ra thể thống gì, thế là ông cụ đã cho người đi tìm thằng con riêng duy nhất mà Văn Hành Tắc để ở bên ngoài rồi đón nó về nhà, thằng con riêng đó chính là Văn Cửu Tắc.
Từ đó trở đi, địa vị của Văn Huyên ở trong nhà họ Văn đã bị đe dọa, một thằng con riêng ở đẩu ở đâu tiến tới, chia chác và lấy đi những thứ vốn thuộc về anh ta, tất nhiên sẽ khiến anh ta vô cùng căm ghét, chỉ muốn thằng đó chết đi.
Chỉ tiếc là cái mạng hèn của thằng con riêng da thô thịt dày này sao mà cứng đến thế, hành hạ giày vò đến mức nào cũng không chết, bên trên lại có ông cụ kìm kẹp nên anh ta cũng chẳng dám làm gì quá đáng.
Sau khi trưởng thành, thằng con riêng này còn cướp mất người phụ nữ mà anh ta để mắt đến, nỗi căm ghét của Văn Huyên đối với Văn Cửu Tắc lại biến thành sự ghen ghét.
Về sau ông cụ đổ bệnh, anh ta muốn nhân cơ hội này để đối phó với Văn Cửu Tắc, nhưng ai ngờ cái thứ zombie kỳ quặc này lại bỗng dưng xuất hiện.
Không những không xử được Văn Cửu Tắc, ngược lại anh ta còn bị Văn Cửu Tắc nắm được cơ hội, suýt bị hại chết!
Ba năm rồi, Văn Huyên vẫn nhớ rõ ngày đó, nhớ rõ dáng vẻ thứ vô dụng bao lâu nay bị anh ta đánh cũng không dám đánh trả, chửi cũng không dám ho he nửa lời này cười tít mắt dí cổ anh ta vào miệng zombie.
Văn Cửu Tắc nói: “Văn Huyên, anh đoán xem, nếu anh biến thành zombie, thả anh ra ngoài kia, liệu anh có ăn thịt đám người nhà họ Văn không?”
“Tôi lại khá mong chờ đấy, chỉ tiếc là tôi đang vội, không thể chứng kiến cảnh tượng đó…”
Văn Huyên bị zombie cắn, anh ta sợ hãi hét ầm lên, thậm chí còn đánh mất tôn nghiêm, khóc nức nở.
Nhưng rất nhanh anh ta đã cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu trở nên cứng nhắc, toàn thân tê dại, đầu óc mơ màng, cuối cùng chỉ còn một cảm giác đói khát khó nhịn dần lấn át ý thức.
Trong phòng ngủ của Văn Huyên, Văn Huyên đã mất một bên tai bị trói chặt cứng.
Không giống như lúc trói Tiết Linh, cô chỉ bị trói hai tay ngược về đằng sau, còn Văn Huyên lúc này thì từ tay đến chân đều bị trói cứng người, không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm dưới sàn thở hồng hộc.
Cửa đã được đóng lại, Văn Cửu Tắc ngồi xổm xuống trước mặt Văn Huyên, mũi chân giẫm lên bên tai đã đông máu, trắng bệch, tay xoay con dao găm nhỏ.
“Được rồi đấy, nói đi, sao anh lại khác với đám zombie kia?”
Văn Huyên nhìn chằm chằm vào mặt anh bằng ánh mắt căm thù, để lộ chiếc răng nanh ẩn trong miệng.
Văn Huyên cực ghét Văn Cửu Tắc, cũng giống như Văn Cửu Tắc cực ghét Văn Huyên vậy.
Đời này ông cụ Văn sinh được hai người con trai, con cả Văn Hành Nhất và con thứ Văn Thịnh Song.
Văn Thịnh Song - ba của Văn Huyên chỉ có một người con là anh ta, mà bác cả của anh ta - Văn Hành Nhất lại sinh được hai người con gái.
Ông cụ Văn là một người đàn ông gia trưởng cực kỳ truyền thống, ông ta cho rằng chỉ có con trai mới có thể gánh vác gia đình, con gái sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta, không thể kế thừa sự nghiệp của gia tộc nên chỉ được coi là một nửa người thuộc về nhà họ Văn.
Thế nên thân là cậu con trai duy nhất trong thế hệ này, từ nhỏ Văn Huyên đã được hưởng mọi sự quan tâm và cưng chiều.
Nhưng Văn Hành Nhất - bác cả của anh ta lại là một kẻ khá lăng nhăng, từng ngủ với không biết bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài, cuối cùng sinh ra một thằng con riêng.
Sau khi ông ta qua đời vì bệnh tật, ông cụ Văn lại thấy thằng cả nhà mình chỉ có hai đứa con gái thì quả là không ra thể thống gì, thế là ông cụ đã cho người đi tìm thằng con riêng duy nhất mà Văn Hành Tắc để ở bên ngoài rồi đón nó về nhà, thằng con riêng đó chính là Văn Cửu Tắc.
Từ đó trở đi, địa vị của Văn Huyên ở trong nhà họ Văn đã bị đe dọa, một thằng con riêng ở đẩu ở đâu tiến tới, chia chác và lấy đi những thứ vốn thuộc về anh ta, tất nhiên sẽ khiến anh ta vô cùng căm ghét, chỉ muốn thằng đó chết đi.
Chỉ tiếc là cái mạng hèn của thằng con riêng da thô thịt dày này sao mà cứng đến thế, hành hạ giày vò đến mức nào cũng không chết, bên trên lại có ông cụ kìm kẹp nên anh ta cũng chẳng dám làm gì quá đáng.
Sau khi trưởng thành, thằng con riêng này còn cướp mất người phụ nữ mà anh ta để mắt đến, nỗi căm ghét của Văn Huyên đối với Văn Cửu Tắc lại biến thành sự ghen ghét.
Về sau ông cụ đổ bệnh, anh ta muốn nhân cơ hội này để đối phó với Văn Cửu Tắc, nhưng ai ngờ cái thứ zombie kỳ quặc này lại bỗng dưng xuất hiện.
Không những không xử được Văn Cửu Tắc, ngược lại anh ta còn bị Văn Cửu Tắc nắm được cơ hội, suýt bị hại chết!
Ba năm rồi, Văn Huyên vẫn nhớ rõ ngày đó, nhớ rõ dáng vẻ thứ vô dụng bao lâu nay bị anh ta đánh cũng không dám đánh trả, chửi cũng không dám ho he nửa lời này cười tít mắt dí cổ anh ta vào miệng zombie.
Văn Cửu Tắc nói: “Văn Huyên, anh đoán xem, nếu anh biến thành zombie, thả anh ra ngoài kia, liệu anh có ăn thịt đám người nhà họ Văn không?”
“Tôi lại khá mong chờ đấy, chỉ tiếc là tôi đang vội, không thể chứng kiến cảnh tượng đó…”
Văn Huyên bị zombie cắn, anh ta sợ hãi hét ầm lên, thậm chí còn đánh mất tôn nghiêm, khóc nức nở.
Nhưng rất nhanh anh ta đã cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu trở nên cứng nhắc, toàn thân tê dại, đầu óc mơ màng, cuối cùng chỉ còn một cảm giác đói khát khó nhịn dần lấn át ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.