Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 43: Lên Cơn Đi, Lên Cơn Tiếp Đi 2

Chu Vu

24/11/2024

Nếu không nhờ vô tình ăn phải thứ đó, có lẽ lúc ấy anh ta đã biến thành một con zombie xấu xí và đáng sợ thật rồi.

Đã ba năm trôi qua, anh ta sống những ngày tháng không thấy hồi kết này dưới hình dạng người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm, lần nào nghĩ đến cũng chửi rủa Văn Cửu Tắc, hôm nay, cơn ác mộng ấy lại ập đến, không ngờ không những Văn Cửu Tắc vẫn chưa chết mà thằng ranh đó còn xuất hiện ngay trước mặt mình.

Nó gầy hơn ba năm trước, khí chất trên người cũng thêm phần u ám và đáng sợ.

Nụ cười khi dí anh ta vào miệng zombie lại hiện ra, Văn Cửu Tắc hỏi: “Anh không muốn nói?”

Ý thức vốn đã bị ngọn lửa hận thù thiêu đốt lại quay trở lại, trong lòng Văn Huyên bỗng cảm thấy sợ hãi, nhưng anh ta không muốn nhượng bộ một cách dễ dàng như vậy.

Văn Cửu Tắc nhìn bộ dạng không chịu khuất phục của anh ta thì cười khẩy, nghiến mũi chân một cái thật mạnh.

“Phụt.”

Anh giẫm lên đống thịt đó, kề sát lưỡi dao vào ngón tay của Văn Huyên.

“Giờ tôi sẽ bắt đầu chặt từ ngón tay của anh, chặt hết ngón tay sẽ chuyển sang chặt cánh tay… chúng ta cùng xem xem chặt đến đâu thì anh sẽ không chịu nổi, buộc phải nói.”

Zombie không biết đau, nhưng tận mắt nhìn thấy từng bộ phận trên cơ thể mình bị chặt đứt, hễ là một kẻ còn ý thức thì đều sẽ không chịu nổi.

Huống hồ Văn Huyên vốn đã chẳng phải người có ý chí kiên định, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, một chút xíu uất ức cũng không chịu được.

Văn Cửu Tắc hất một tay của Văn Huyên ra, giữ ngay trước mắt anh ta, giơ tay lên, hạ dao xuống.

Ngón cái.

Ba năm kể từ khi thế giới tiến vào giai đoạn diệt vong, Văn Cửu Tắc từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng máu me be bét, ánh mắt của anh rất thờ ơ, ngay cả tay vung dao cũng cực kỳ chắc chắn.



Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, mới nhát đầu tiên mà Văn Huyên đã suy sụp rồi.

“Nói… nói, tôi nói…” Anh ta cất tiếng, âm thanh phát ra không được rõ ràng.

Chiếc cằm bị hất rụng ra đã được ấn về vị trí cũ, Văn Cửu Tắc không rút dao lại, vẫn kẹp giữa kẽ ngón tay của anh ta: “Nói đi.”

“Tôi đã ăn… Thái Tuế để biến thành như thế này, những cái khác… tôi không biết.”

Thái Tuế?

Ba năm trước, tình hình sức khỏe của ông cụ Văn ngày càng xấu đi. Người già sức yếu như ông ta bắt đầu sợ chết, chỉ mong mình có thể sống lâu trăm tuổi.

Trong thời gian lâm bệnh, ông cụ lại nghĩ đến cậu con cả chết sớm của mình, ông ta bắt đầu hoài nghi liệu có phải do phong thủy của phần mộ tổ tiên không tốt nên đã tự đứng ra nhận việc tu sửa mồ mả.

Mồ mả của nhà họ Văn đều được đặt ở trên núi Khưu Trang, ông cụ Văn bắt tay vào sửa phần mộ của thái tổ từ sáu đời trước.

Khi đó ông ta đã lấy được một cành Thái Tuế đặc biệt từ trong mộ.

Khi thứ này xuất hiện trong các tài liệu ghi chép cổ xưa, nó được thổi phồng lên như thể đây là một vị thuốc thần nào đó.

Ông cụ Văn cũng nghĩ vậy, ông ta cho rằng mình bị bệnh, mình sửa sang phần mộ cho tổ tiên, vừa hay mình tìm được cành Thái Tuế này, vậy là số kiếp của mình vẫn chưa tận.

Văn Cửu Tắc coi khinh. Thái Tuế cái khỉ gì, cũng chỉ là một cây nấm hơi đặc biệt thôi mà.

Chỉ có mấy người nhà họ Văn biết đến sự tồn tại của Thái Tuế, ông cụ Văn trông chừng thứ này rất chặt chẽ, thậm chí còn lẳng lặng mang đi kiểm nghiệm, về sau có lấy một phần tư ra để dùng thử.

Dù thứ đó có tác dụng hay không thì Văn Cửu Tắc cũng không muốn ông ta được như ý, anh thay xà đổi cột, để ông cụ Văn đang nằm trên giường bệnh ăn phải hàng giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook