Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 44: Lên Cơn Đi, Lên Cơn Tiếp Đi 3

Chu Vu

24/11/2024

Còn về một phần tư Thái Tuế hàng thật kia, anh mang về… và đã bị Tiết Linh vô tình ăn mất.

Văn Cửu Tắc đang nghịch dao bỗng khựng lại.

Đúng rồi, Tiết Linh đã ăn một phần tư của cây Thái Tuế đó.

“Anh nói vì ăn Thái Tuế nên anh mới thành ra như thế này, anh đã ăn bao nhiêu?”

Bên má Văn Huyên khẽ giật lên: “Tôi đã ăn hết chỗ Thái Tuế còn lại của ông nội.”

Văn Huyên là một con zombie, nhưng ngoại hình của anh ta rất giống con người, da dẻ tuy nhợt nhạt nhưng không bị tái xanh, mắt cũng không có màu đỏ sẫm, phải nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra một tia máu ẩn sâu trong con ngươi, thậm chí anh ta còn có thể nói chuyện, tuy là giọng nói hơi khàn.

Nếu anh ta ăn tận ba phần tư còn lại mới duy trì được dáng vẻ như bây giờ, vậy Tiết Linh thì sao?

Văn Cửu Tắc nghĩ ngay đến chuyện này, anh nghĩ ra mấy ngày nay gặp lại Tiết Linh, thỉnh thoảng anh sẽ có ảo giác hình như Tiết Linh hiểu được mình đang nói gì.

Nghĩ ra mấy lần Tiết Linh giả vờ tấn công nhưng chưa từng thật sự làm anh bị thương.

Nghĩ ra cô không muốn ăn thịt người.

Văn Cửu Tắc từ từ siết chặt cán dao, trong lòng cảm thấy cực kỳ mừng rỡ và mong đợi.



Có phải cô… vẫn còn ý thức không?

Anh bỗng nhìn chằm chằm vào mặt Văn Huyên, ánh mắt khiến người ta nổi cả da gà.

Nếu Tiết Linh ăn thịt Văn Huyên, có khi nào cô cũng sẽ có thể biến thành hình dạng giống như Văn Huyên bây giờ?

Không, anh không cần cô biến lại thành con người, chỉ cần cô vẫn nhớ anh là được. Là zombie cũng được, là cái gì cũng được.

“Hahaha.”

Sau một hồi trầm mặc, Văn Huyên nghe thấy Văn Cửu Tắc phát ra một tiếng cười khẽ, tên này cứ cười như thế một lúc lâu, một tay đưa lên che khuất biểu cảm trên mặt.

Chả hiểu tại sao tự nhiên lại cười, chỉ là Văn Cửu Tắc cười như thế khiến anh ta ớn lạnh, thầm nghĩ tên này điên thật rồi.

“Cốc cốc.”

Bên ngoài bỗng có người gõ cửa, giọng nói của một cô gái trẻ vang lên: “Anh Huyên, anh đang cười đấy à? Tối muộn rồi, anh làm gì vậy?”

Văn Huyên nhận ra đó là giọng của cô em họ Văn Tương, trong mắt chợt bừng lên tia sáng khao khát sống còn, há miệng định cầu cứu.



Văn Cửu Tắc ngừng cười, chĩa mũi dao vào miệng anh ta và hỏi: “Anh muốn người khác biết mình là zombie à?”

Văn Huyên cứng người.

Suốt ba năm nay, anh ta không dám cho bất cứ người nào biết mình đã biến thành zombie, cố gắng hết sức che giấu sự khác thường của mình.

Anh ta không ngu, bản thân tự nhận thức được nếu tình hình đặc biệt của mình lúc này bị người khác biết thì chuyện gì sẽ xảy ra, vậy nên anh ta nói với tất cả mọi người rằng mình bị bệnh, đồng thời hạn chế tiếp xúc với người khác.

Nếu Văn Tương biết…

Văn Cửu Tắc nhìn vẻ mặt của anh ta là biết ngay tên này đang nghĩ gì, không nói câu nào bèn đứng dậy đi ra cửa.

Văn Tương đứng ở ngoài cửa vẫn rất khó hiểu, mấy năm nay anh họ của cô ta thay tính đổi nết, tính tình quái đản, lần nào gặp cũng sầm mặt, da dẻ thì trắng như sơn tường, thế mà sao hôm nay lại cười vui thế nhỉ, hơn nữa tiếng cười này còn có phần quen thuộc đến lạ.

Cánh cửa trước mặt đã mở ra, một tiếng “anh họ” của Văn Tương còn đang nghẹn trong miệng thì miệng của cô ta đã bị bịt chặt, cả người bị kéo mạnh vào trong phòng.

“A!”

Văn Tương trợn tròn mắt, bị trói tay ngồi xuống bên cạnh Văn Huyên.

Văn Tương là đứa em gái cùng ba khác mẹ của Văn Cửu Tắc, ngoài ra cô ta vẫn còn một người chị ruột tên là Văn Y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook