Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 24:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Trước khi gặp mặt Ôn Tòng Dương, Kỷ Minh Diêu nghiêm túc suy xét hết một khắc, nàng nên mặc cái gì.
Buổi hẹn "chia tay" nhỉ? Cho nên đầu tiên, tất cả màu sắc, hoa văn, trang sức, hoa cài mà Ôn Tòng Dương từng khen, tốt nhất nàng không mặc.
Nhưng chuyện này có hơi khó khăn.
Bởi vì đã quen biết mười mấy năm, tính riêng từ khi nàng "biết chuyện", tức là từ lúc năm, sáu tuổi, dường như nàng mặc cái gì, Ôn Tòng Dương liền khen cái đó.
Cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn một bộ trang phục rất bình thường: chải Phản Quán Kế, trâm thoa đơn giản, song chính giữa búi tóc cài một đoá "Tuyết Ánh Triều Hà*" vừa mới nở, lấy đó thêm phần trịnh trọng, không giống như biểu huynh muội cùng nhau lớn lên, không cần phục sức khi gặp mặt.
*Tuyết Ánh Triều Hà: chỉ một loại mẫu đơn.
Y phục cũng tận lực lựa chọn màu sắc trang trọng và mộc mạc: xanh da trời, xanh lơ, trắng bạc, thậm chí có thể khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bước sang tháng tư, không khí cũng nóng bức hơn, tiết trời đã vào hạ, nàng ăn mặc thế này cũng hợp lý.
Nàng đương nhiên biết Ôn Tòng Dương đã gãy mất ba cái xương sườn, Lý Như Huệ, Đại nha hoàn thiếp thân của hắn còn gãy cánh tay phải, cho nên nàng nhất định phải tận lực chặt đứt tâm tư của hắn.
Lý Quốc bá sẽ không thật sự đánh chết nhi tử ruột thịt, nhưng đối với người hầu kẻ hạ, ông và Hà phu nhân, còn có Trương lão phu nhân có thể kiên nhẫn được bao nhiêu?
Hôm nay là Lý Như Huệ ngăn cản một cú đạp, tương lai có phải còn nhiều người nữa cũng bị vạ lây phải không?
"Mặc dù cũng là mệnh lệnh của phụ mẫu, nhưng bọn họ không liên quan tới ta, chỉ là trong lòng ta không thoải mái..."
Nhìn mình trong gương, Kỷ Minh Diêu nhỏ giọng thì thào.
Giọng nói của nàng rất khẽ.
Nhưng mấy người Bích Nguyệt đã phục thị nàng nhiều năm, chỉ cần nghe vài chữ ngắn ngủi đã suy đoán được cô nương muốn nói cái gì.
"Việc này từ đầu tới đuôi, nào có cần cô nương lên tiếng?" Bích Nguyệt vừa giúp nàng đeo khuyên tai trân châu bích ngọc, vừa thở dài nói. "Là cô nương rộng lượng, bằng không hôn sự đã định một hai năm lại bị hoán đổi, có mấy tiểu cô nương có thể chấp nhận?"
Nàng nói: "May mắn kết quả vẫn tốt —— Tiểu Thôi đại nhân còn tốt hơn Ôn Đại gia gấp trăm lần!!"
Chí ít, từ năm Tiểu Thôi đại nhân lên sáu, xung quanh đều là sai vặt phục dịch, không có một nha đầu nào!
"Ta cũng không phải tiểu cô nương." Kỷ Minh Diêu hờn dỗi.
"Sao lại không phải tiểu cô nương?" Bích Nguyệt lại đổi một sợi dây chuyền khác cho nàng. "Cô nương mới mười lăm thôi!"
Kỷ Minh Diêu: "Còn có ba tháng lẻ mười ngày, ta đã cập kê rồi!"
Cập kê ở thời đại này tức là trưởng thành! Nàng lập tức trở thành người lớn rồi!
Hơn nữa kiếp trước nàng sống đến mười tám tuổi! Còn lớn hơn Ôn Tòng Dương bây giờ!!
Bích Nguyệt: "Ôn Đại gia đã mười bảy rồi!"
Lúc trước Bích Nguyệt ưa thích Ôn Tòng Dương bao nhiêu thì hiện giờ trở nên bất mãn bấy nhiêu: "Ôn Đại gia thân là ca ca, vậy mà từ nhỏ đã làm cô nương khó xử, lúc nào cũng phải trốn tránh ngài ấy. Bây giờ hôn sự không thành, ngài ấy phải biết đây không phải là tính toán của cô nương, còn nhất quyết đòi gặp mặt cô nương một lần, không hề nghĩ cho hoàn cảnh của cô nương! Giờ thì hay rồi, trưởng bối hai nhà đang nhìn cô nương chằm chằm, có khác gì đẩy cô nương vào đống lửa đâu? Cô nương mau chóng gặp ngài ấy rồi về, chúng ta không bao giờ để ý tới co người này nữa!"
Kỷ Minh Diêu vỗ về: "Coi cái giọng điệu này của muội kia, đâu có giống 'Bích Nguyệt', y hệt 'Thanh Sương' luôn đấy!"
Thanh Sương vốn cũng đang tức giận, thấy cô nương nói vậy thì vội vàng biện bạch: "Mặc dù những gì Bích Nguyệt tỷ tỷ nói cũng là những gì nô tì muốn nói, nhưng nô tì thấy mấy câu này của cô nương không giống như đang khen nô tì!"
Phục sức đều mang xong, Kỷ Minh Diêu đứng dậy, véo má nàng một cái, cười bảo: "Ta đang khen muội, khen muội cơ trí linh hoạt đó!"
Ôn Tòng Dương đến, lập tức được mời đến hoa viên phủ An Quốc công.
Mười mấy nha hoàn bà tử vây quanh Kỷ Minh Diêu, đoàn người nối đuôi nhau bước đến hoa viên.
Đi đến chân núi "Hàm Thanh Phong", nơi hai người dự định gặp nhau, Kỷ Minh Diêu bước đi chậm hơn, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi trùng trùng giấu sau núi đá cây cối ở giữa "Tu Vân Các".
Thái thái chọn địa điểm gặp mặt ở đây là vì muốn nàng và Ôn Tòng Dương có thể buông lỏng, nói hết mọi thứ.
Chậm rãi bước lên núi, Kỷ Minh Diêu chỉ giữ Bích Nguyệt và Xuân Giản, Hoa Ảnh bên cạnh, lại lệnh cho Thanh Sương, Bạch Lộ đứng trông chừng một bên, những người còn lại thì cứ tán ra bốn phía, thưởng ngoạn phong cảnh là được.
Nàng đẩy cửa lầu, ngước mắt đã thấy Ôn Tòng Dương.
Ôn Tòng Dương cũng lập tức nhìn về phía nàng.
Mới qua nửa tháng, hắn đã gầy hơn phân nửa, cơ hồ tiều tuỵ thành một người khác, duy chỉ ánh mắt nhìn nàng vẫn hệt như lúc trước... Thậm chí còn sáng bừng đến mức khiến người ta kinh tâm.
Hắn thậm chí còn định đứng lên.
Ba vị ma ma ở bên cạnh vội đưa tay ngăn lại, nhưng hắn không chịu ngồi xuống, đôi mắt đỏ ngầu chỉ nhìn mỗi nàng, lên tiếng: "Diêu muội muội
"Biểu ca." Kỷ Minh Diêu thở dài. "Huynh muốn khiến muội bất an sao?"
Cánh tay vừa định đẩy các ma ma ra liền cứng đờ trên không trung.
Ba vị ma ma đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn về phía Kỷ Nhị cô nương đoan trang trầm tĩnh đứng ngay cửa, chỉ nhẹ nhàng buông một câu, các bà không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Chỉ e là lão thái thái, thái thái cũng không nói được Đại gia như Kỷ Nhị cô nương.
Lúc trước thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ Kỷ Nhị cô nương đã định thân với người khác, sao có thể như vậy được?
Chẳng trách gần đây ngày nào thái thái cũng nói, sợ là Đại gia sẽ mê muội.
Kỷ Minh Diêu nhận ra ba vị ma ma này, bọn họ là tâm phúc của Trương lão phu nhân và Hà phu nhân.
Qua lại với người nhà họ Ôn không phải một hai năm gần đây, chẳng cần nghĩ thì nàng cũng biết ba người bọn họ muốn ám chỉ nàng cái gì.
Hôm nay nàng ra mặt chỉ là vì Ôn Tòng Dương, không muốn lảm nhảm nhiều lời với những người khác, có bọn họ ở đây, Ôn Tòng Dương tất nhiên sẽ e dè hơn.
Kỷ Minh Diêu cũng không khách sáo với bọn họ như lúc trước: "Các vị ma ma, ta có chuyện cần nói với biểu ca, mời mọi người ra ngoài ngồi một lát."
Ba vị ma ma nhìn nhau.
Trong đó có một vị là tâm phúc của Trương lão phu nhân, gọi là "Cố ma ma", bà ta tiến lên mấy bước, cười nói: "Nhị cô nương, cô nương vốn là người hiểu chuyện, ắt cũng biết cơ thể Đại gia nhà bọn ta vẫn chưa bình phục, hôm nay vì gặp cô nương mà đã liều mình mang bệnh tới đây, nếu Đại gia nhà ta có chỗ nào đắc tội cô nương, thỉnh cô nương lượng thứ, bọn ta ở đây thay mặt lão thái thái và thái thái tạ lỗi với cô nương trước."
"Ta sẽ không đắc tội Diêu muội muội!" Ôn Tòng Dương vội vàng lên tiếng!
Kỷ Minh Diêu nghe Cố ma ma nói mà bật cười.
Nàng không để ý đến Ôn Tòng Dương, chỉ nhìn chằm chằm Cố ma ma: "Những lời ma ma vừa nói, có một cau ta nghe mà không hiểu: Ta có hiểu chuyện hay không, có liên quan gì đến các ma ma? Biểu ca mang bệnh đến đây, chẳng lẽ là do ta ép buộc huynh ấy? Chưa kể, là ta khiến huynh ấy 'bệnh' sao? Huynh ấy là 'ca' của ta, lớn tuổi hơn ta, dĩ nhiên sẽ hiểu chuyện hơn ta, sao lại đắc tội ta được? Cho dù huynh ấy thực sự đắc tội ta, cũng là chuyện giữa hai huynh muội ta, sao phải nhắc đến ngoại tổ mẫu và cữu mẫu làm gì? Ma ma có thân phận gì mà có thể thay hai vị trưởng bối tạ tội?"
Từng câu từng chữ của nàng khiến Cố ma ma phải toát mồ hôi lạnh, nụ cười trên gương mặt sớm đã cứng đờ.
Trong lòng bà ta thầm tự trách mình hồ đồ:
Kỷ Nhị cô nương là hạng người có thể đuổi nhũ mẫu đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn, cho dù bà ta là người của lão thái thái đi chăng nữa, nghiêm túc mà nói, chẳng lẽ lão thái thái và cô thái thái sẽ vì bà ta mà trách cứ Kỷ Nhị cô nương sao?
Xem ra lúc trước Kỷ Nhị cô nương phải gả đến Ôn gia nên ngoài mặt mới nể tình... Bây giờ Kỷ Nhị cô nương đã sắp thành người của Thôi gia, hà tất chừa mặt mũi cho bọn họ...
Bà ta vô cùng ngượng ngùng, chỉ đành cười gượng gạo, liếc mắt trao đổi với mấy người Lý Kiều tức phụ, ai nấy đều nghĩ thầm, Kỷ Nhị cô nương không gả đến thật sự là chuyện tốt.
Bằng không thì bọn họ sẽ không phục dịch nổi vị nãi nãi này.
Lý Kiều tức phụ càng thấy may mắn: Kỷ Đại cô nương mặc dù cũng lợi hại, nhưng còn lâu mới khiến cho Đại gia mê mẩn như Kỷ Nhị cô nương! Nếu Kỷ Nhị cô nương thật sự vào cửa Ôn gia, Như Huệ e là không thể đứng vững, để Đại cô nương gả cho Đại gia, tiền đồ Như Huệ mới có hy vọng!
Kỷ Minh Diêu nói dứt lời thì ngồi xuống một chiếc ghế đặt cách xa Ôn Tòng Dương nhất, không nhìn tới ba vị ma ma của Ôn gia nữa.
Bích Nguyệt tráng ly, châm trà cho cô nương. Xuân Giản và Hoa Ảnh một người đứng giữ cửa mở, một người cười nói: "Nếu các ma ma không đi, vậy cô nương nhà ta sẽ rời đi đấy."
Ba người Cố ma ma đành lui ra ngoài, lại bị Thanh Sương và Bạch Lộ dẫn đi càng lúc càng xa.
Bên ngoài tức khắc an tĩnh lại, Kỷ Minh Diêu đậy nắp chén trà, lại nhìn về phía Ôn Tòng Dương.
Thấy nàng nhìn qua, Ôn Tòng Dương mới dám lên tiếng. Hắn vẫn vô ưu vô lo, hào hứng cười nói: "Muội muội vẫn lợi hại như vậy."
"'Lợi hại' sao?" Kỷ Minh Diêu hỏi ngược hắn. "Muội chỉ dùng lý lẽ bác bỏ những người muốn nhào nắn mình, không để ai khi dễ muội, vậy là 'lợi hại' sao?"
Ôn Tòng Dương ngẩn ngơ, không rõ vì sao Diêu muội muội lại không vui.
Kỷ Minh Diêu lại hỏi: "Bọn họ là người nhà biểu ca. Biểu ca thấy bọn họ dùng lời lẽ áp chế muội, cũng không chịu nói giúp muội một câu, cũng không bảo bọn họ xin lỗi muội, sao lại còn cười nói với muội như thế này?"
Ôn Tòng Dương chưa từng thấy Diêu muội muội phân tích lời lẽ như thế, nhất thời lại càng ngây ngẩn hơn.
Nhưng Diêu muội muội không nói thêm gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
Nửa ngày sau, hắn mới lắp bắp mở miệng: "Bọn họ, bọn họ là người của tổ mẫu và mẫu thân ——"
Kỷ Minh Diêu cũng cười theo.
Nàng cũng tôn kính thái thái, nhưng vào thời điểm mấu chốt sẽ không để người của thái thái ở bên cạnh.
Nàng kính trọng mẫu thân của thái thái, do hạn chế thân phận, bối phận, nàng sẽ nhẫn nại, không mạo phạm Trương lão phu nhân, nhưng sẽ không xem người bên cạnh Trương lão phu nhân cũng giống trưởng bối mà hầu hạ.
Nhưng đây chỉ là cách làm việc "trong khuê phòng" của nàng ở Kỷ gia.
Nếu nàng thật sự thành thân với Ôn Tòng Dương, vậy một "nhi tức tôn tức từ bên ngoài vừa gả vào" như nàng lại phải thân cô thế cô đối phó với những "trưởng bối, lão ma ma có công hầu hạ nhiều năm" nữa ư?
Đối với hạ nhân đã vậy, huống chi là trưởng bối thực sự.
"Phải, bọn họ là người của ngoại tổ mẫu và cữu mẫu." Kỷ Minh Diêu cười nói. "Biểu ca là tôn tử của ngoại tổ mẫu, nhi tử của cữu mẫu, 'phượng hoàng' của phủ Lý Quốc công, bọn họ chưa bao giờ dám âm mưu đè ép biểu ca, cho nên biểu ca không muốn bác bỏ bọn họ, cũng là lẽ dĩ nhiên."
Ôn Tòng Dương chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng.
Diêu muội muội... Thay đổi thật nhiều.
Không chỉ ăn vận không như ngày trước... Ngày trước... Ít nhất là bắt đầu từ năm ngoái, nàng không hề giống như hôm nay, lạnh nhạt mỉm cười đối đáp với hắn... Nàng bày tỏ thái độ của mình, còn có ánh mắt của bọn nha đầu của nàng nhìn hắn... Dường như đều đang nói rõ cho hắn biết ——
Bọn họ đã không còn khả năng.
Diêu muội muội cố tình sao?
Có đúng không? Có đúng không?
Nhất định... Nhất định là vậy!!
Hắn tự mình giày vò trong phòng nhiều ngày qua, trong lòng chất chứa vô vàn lời, vốn định một lần nói hết cho Diêu muội muội nghe ——
Diêu muội muội biết bọn họ không thể thành thân sao?
Muội muội biết từ khi nào?
Có ai gây khó dễ cho muội không?
Vì sao bọn họ... Bọn họ dựa vào đâu mà làm vậy!
Muội muội nhất định cũng không muốn!
Muội muội, ta không cam tâm!
Chúng ta cùng đi cầu cô cô ——
Nhưng bây giờ, rõ ràng các ma ma đã không còn ở trong phòng, Diêu muội muội vẫn không lên tiếng, dù hắn có cơ hội nói chuyện, hắn lại không dám hỏi một câu nào.
Hắn sợ... Hắn e rằng... Câu trả lời của Diêu muội muội, so với những gì hắn nghĩ, hoàn toàn không giống nhau.
Cả phòng đều trở nên yên tĩnh, ánh mắt của Ôn Tòng Dương đột nhiên khiến Kỷ Minh Diêu nhận ra gì đó.
Không phải chứ?
Nàng đặt chén trà đã nguội ngắt xuống bàn, vẻ mặt và giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn.
Nàng hỏi: "Biểu ca có biết, mười một ngày trước, ngày hai mươi lăm tháng ba, muội đã định thân rồi không?"
Ôn Tòng Dương... Lập tức trợn tròn hai mắt!!!
Buổi hẹn "chia tay" nhỉ? Cho nên đầu tiên, tất cả màu sắc, hoa văn, trang sức, hoa cài mà Ôn Tòng Dương từng khen, tốt nhất nàng không mặc.
Nhưng chuyện này có hơi khó khăn.
Bởi vì đã quen biết mười mấy năm, tính riêng từ khi nàng "biết chuyện", tức là từ lúc năm, sáu tuổi, dường như nàng mặc cái gì, Ôn Tòng Dương liền khen cái đó.
Cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn một bộ trang phục rất bình thường: chải Phản Quán Kế, trâm thoa đơn giản, song chính giữa búi tóc cài một đoá "Tuyết Ánh Triều Hà*" vừa mới nở, lấy đó thêm phần trịnh trọng, không giống như biểu huynh muội cùng nhau lớn lên, không cần phục sức khi gặp mặt.
*Tuyết Ánh Triều Hà: chỉ một loại mẫu đơn.
Y phục cũng tận lực lựa chọn màu sắc trang trọng và mộc mạc: xanh da trời, xanh lơ, trắng bạc, thậm chí có thể khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bước sang tháng tư, không khí cũng nóng bức hơn, tiết trời đã vào hạ, nàng ăn mặc thế này cũng hợp lý.
Nàng đương nhiên biết Ôn Tòng Dương đã gãy mất ba cái xương sườn, Lý Như Huệ, Đại nha hoàn thiếp thân của hắn còn gãy cánh tay phải, cho nên nàng nhất định phải tận lực chặt đứt tâm tư của hắn.
Lý Quốc bá sẽ không thật sự đánh chết nhi tử ruột thịt, nhưng đối với người hầu kẻ hạ, ông và Hà phu nhân, còn có Trương lão phu nhân có thể kiên nhẫn được bao nhiêu?
Hôm nay là Lý Như Huệ ngăn cản một cú đạp, tương lai có phải còn nhiều người nữa cũng bị vạ lây phải không?
"Mặc dù cũng là mệnh lệnh của phụ mẫu, nhưng bọn họ không liên quan tới ta, chỉ là trong lòng ta không thoải mái..."
Nhìn mình trong gương, Kỷ Minh Diêu nhỏ giọng thì thào.
Giọng nói của nàng rất khẽ.
Nhưng mấy người Bích Nguyệt đã phục thị nàng nhiều năm, chỉ cần nghe vài chữ ngắn ngủi đã suy đoán được cô nương muốn nói cái gì.
"Việc này từ đầu tới đuôi, nào có cần cô nương lên tiếng?" Bích Nguyệt vừa giúp nàng đeo khuyên tai trân châu bích ngọc, vừa thở dài nói. "Là cô nương rộng lượng, bằng không hôn sự đã định một hai năm lại bị hoán đổi, có mấy tiểu cô nương có thể chấp nhận?"
Nàng nói: "May mắn kết quả vẫn tốt —— Tiểu Thôi đại nhân còn tốt hơn Ôn Đại gia gấp trăm lần!!"
Chí ít, từ năm Tiểu Thôi đại nhân lên sáu, xung quanh đều là sai vặt phục dịch, không có một nha đầu nào!
"Ta cũng không phải tiểu cô nương." Kỷ Minh Diêu hờn dỗi.
"Sao lại không phải tiểu cô nương?" Bích Nguyệt lại đổi một sợi dây chuyền khác cho nàng. "Cô nương mới mười lăm thôi!"
Kỷ Minh Diêu: "Còn có ba tháng lẻ mười ngày, ta đã cập kê rồi!"
Cập kê ở thời đại này tức là trưởng thành! Nàng lập tức trở thành người lớn rồi!
Hơn nữa kiếp trước nàng sống đến mười tám tuổi! Còn lớn hơn Ôn Tòng Dương bây giờ!!
Bích Nguyệt: "Ôn Đại gia đã mười bảy rồi!"
Lúc trước Bích Nguyệt ưa thích Ôn Tòng Dương bao nhiêu thì hiện giờ trở nên bất mãn bấy nhiêu: "Ôn Đại gia thân là ca ca, vậy mà từ nhỏ đã làm cô nương khó xử, lúc nào cũng phải trốn tránh ngài ấy. Bây giờ hôn sự không thành, ngài ấy phải biết đây không phải là tính toán của cô nương, còn nhất quyết đòi gặp mặt cô nương một lần, không hề nghĩ cho hoàn cảnh của cô nương! Giờ thì hay rồi, trưởng bối hai nhà đang nhìn cô nương chằm chằm, có khác gì đẩy cô nương vào đống lửa đâu? Cô nương mau chóng gặp ngài ấy rồi về, chúng ta không bao giờ để ý tới co người này nữa!"
Kỷ Minh Diêu vỗ về: "Coi cái giọng điệu này của muội kia, đâu có giống 'Bích Nguyệt', y hệt 'Thanh Sương' luôn đấy!"
Thanh Sương vốn cũng đang tức giận, thấy cô nương nói vậy thì vội vàng biện bạch: "Mặc dù những gì Bích Nguyệt tỷ tỷ nói cũng là những gì nô tì muốn nói, nhưng nô tì thấy mấy câu này của cô nương không giống như đang khen nô tì!"
Phục sức đều mang xong, Kỷ Minh Diêu đứng dậy, véo má nàng một cái, cười bảo: "Ta đang khen muội, khen muội cơ trí linh hoạt đó!"
Ôn Tòng Dương đến, lập tức được mời đến hoa viên phủ An Quốc công.
Mười mấy nha hoàn bà tử vây quanh Kỷ Minh Diêu, đoàn người nối đuôi nhau bước đến hoa viên.
Đi đến chân núi "Hàm Thanh Phong", nơi hai người dự định gặp nhau, Kỷ Minh Diêu bước đi chậm hơn, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi trùng trùng giấu sau núi đá cây cối ở giữa "Tu Vân Các".
Thái thái chọn địa điểm gặp mặt ở đây là vì muốn nàng và Ôn Tòng Dương có thể buông lỏng, nói hết mọi thứ.
Chậm rãi bước lên núi, Kỷ Minh Diêu chỉ giữ Bích Nguyệt và Xuân Giản, Hoa Ảnh bên cạnh, lại lệnh cho Thanh Sương, Bạch Lộ đứng trông chừng một bên, những người còn lại thì cứ tán ra bốn phía, thưởng ngoạn phong cảnh là được.
Nàng đẩy cửa lầu, ngước mắt đã thấy Ôn Tòng Dương.
Ôn Tòng Dương cũng lập tức nhìn về phía nàng.
Mới qua nửa tháng, hắn đã gầy hơn phân nửa, cơ hồ tiều tuỵ thành một người khác, duy chỉ ánh mắt nhìn nàng vẫn hệt như lúc trước... Thậm chí còn sáng bừng đến mức khiến người ta kinh tâm.
Hắn thậm chí còn định đứng lên.
Ba vị ma ma ở bên cạnh vội đưa tay ngăn lại, nhưng hắn không chịu ngồi xuống, đôi mắt đỏ ngầu chỉ nhìn mỗi nàng, lên tiếng: "Diêu muội muội
"Biểu ca." Kỷ Minh Diêu thở dài. "Huynh muốn khiến muội bất an sao?"
Cánh tay vừa định đẩy các ma ma ra liền cứng đờ trên không trung.
Ba vị ma ma đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn về phía Kỷ Nhị cô nương đoan trang trầm tĩnh đứng ngay cửa, chỉ nhẹ nhàng buông một câu, các bà không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Chỉ e là lão thái thái, thái thái cũng không nói được Đại gia như Kỷ Nhị cô nương.
Lúc trước thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ Kỷ Nhị cô nương đã định thân với người khác, sao có thể như vậy được?
Chẳng trách gần đây ngày nào thái thái cũng nói, sợ là Đại gia sẽ mê muội.
Kỷ Minh Diêu nhận ra ba vị ma ma này, bọn họ là tâm phúc của Trương lão phu nhân và Hà phu nhân.
Qua lại với người nhà họ Ôn không phải một hai năm gần đây, chẳng cần nghĩ thì nàng cũng biết ba người bọn họ muốn ám chỉ nàng cái gì.
Hôm nay nàng ra mặt chỉ là vì Ôn Tòng Dương, không muốn lảm nhảm nhiều lời với những người khác, có bọn họ ở đây, Ôn Tòng Dương tất nhiên sẽ e dè hơn.
Kỷ Minh Diêu cũng không khách sáo với bọn họ như lúc trước: "Các vị ma ma, ta có chuyện cần nói với biểu ca, mời mọi người ra ngoài ngồi một lát."
Ba vị ma ma nhìn nhau.
Trong đó có một vị là tâm phúc của Trương lão phu nhân, gọi là "Cố ma ma", bà ta tiến lên mấy bước, cười nói: "Nhị cô nương, cô nương vốn là người hiểu chuyện, ắt cũng biết cơ thể Đại gia nhà bọn ta vẫn chưa bình phục, hôm nay vì gặp cô nương mà đã liều mình mang bệnh tới đây, nếu Đại gia nhà ta có chỗ nào đắc tội cô nương, thỉnh cô nương lượng thứ, bọn ta ở đây thay mặt lão thái thái và thái thái tạ lỗi với cô nương trước."
"Ta sẽ không đắc tội Diêu muội muội!" Ôn Tòng Dương vội vàng lên tiếng!
Kỷ Minh Diêu nghe Cố ma ma nói mà bật cười.
Nàng không để ý đến Ôn Tòng Dương, chỉ nhìn chằm chằm Cố ma ma: "Những lời ma ma vừa nói, có một cau ta nghe mà không hiểu: Ta có hiểu chuyện hay không, có liên quan gì đến các ma ma? Biểu ca mang bệnh đến đây, chẳng lẽ là do ta ép buộc huynh ấy? Chưa kể, là ta khiến huynh ấy 'bệnh' sao? Huynh ấy là 'ca' của ta, lớn tuổi hơn ta, dĩ nhiên sẽ hiểu chuyện hơn ta, sao lại đắc tội ta được? Cho dù huynh ấy thực sự đắc tội ta, cũng là chuyện giữa hai huynh muội ta, sao phải nhắc đến ngoại tổ mẫu và cữu mẫu làm gì? Ma ma có thân phận gì mà có thể thay hai vị trưởng bối tạ tội?"
Từng câu từng chữ của nàng khiến Cố ma ma phải toát mồ hôi lạnh, nụ cười trên gương mặt sớm đã cứng đờ.
Trong lòng bà ta thầm tự trách mình hồ đồ:
Kỷ Nhị cô nương là hạng người có thể đuổi nhũ mẫu đã nuôi mình từ nhỏ đến lớn, cho dù bà ta là người của lão thái thái đi chăng nữa, nghiêm túc mà nói, chẳng lẽ lão thái thái và cô thái thái sẽ vì bà ta mà trách cứ Kỷ Nhị cô nương sao?
Xem ra lúc trước Kỷ Nhị cô nương phải gả đến Ôn gia nên ngoài mặt mới nể tình... Bây giờ Kỷ Nhị cô nương đã sắp thành người của Thôi gia, hà tất chừa mặt mũi cho bọn họ...
Bà ta vô cùng ngượng ngùng, chỉ đành cười gượng gạo, liếc mắt trao đổi với mấy người Lý Kiều tức phụ, ai nấy đều nghĩ thầm, Kỷ Nhị cô nương không gả đến thật sự là chuyện tốt.
Bằng không thì bọn họ sẽ không phục dịch nổi vị nãi nãi này.
Lý Kiều tức phụ càng thấy may mắn: Kỷ Đại cô nương mặc dù cũng lợi hại, nhưng còn lâu mới khiến cho Đại gia mê mẩn như Kỷ Nhị cô nương! Nếu Kỷ Nhị cô nương thật sự vào cửa Ôn gia, Như Huệ e là không thể đứng vững, để Đại cô nương gả cho Đại gia, tiền đồ Như Huệ mới có hy vọng!
Kỷ Minh Diêu nói dứt lời thì ngồi xuống một chiếc ghế đặt cách xa Ôn Tòng Dương nhất, không nhìn tới ba vị ma ma của Ôn gia nữa.
Bích Nguyệt tráng ly, châm trà cho cô nương. Xuân Giản và Hoa Ảnh một người đứng giữ cửa mở, một người cười nói: "Nếu các ma ma không đi, vậy cô nương nhà ta sẽ rời đi đấy."
Ba người Cố ma ma đành lui ra ngoài, lại bị Thanh Sương và Bạch Lộ dẫn đi càng lúc càng xa.
Bên ngoài tức khắc an tĩnh lại, Kỷ Minh Diêu đậy nắp chén trà, lại nhìn về phía Ôn Tòng Dương.
Thấy nàng nhìn qua, Ôn Tòng Dương mới dám lên tiếng. Hắn vẫn vô ưu vô lo, hào hứng cười nói: "Muội muội vẫn lợi hại như vậy."
"'Lợi hại' sao?" Kỷ Minh Diêu hỏi ngược hắn. "Muội chỉ dùng lý lẽ bác bỏ những người muốn nhào nắn mình, không để ai khi dễ muội, vậy là 'lợi hại' sao?"
Ôn Tòng Dương ngẩn ngơ, không rõ vì sao Diêu muội muội lại không vui.
Kỷ Minh Diêu lại hỏi: "Bọn họ là người nhà biểu ca. Biểu ca thấy bọn họ dùng lời lẽ áp chế muội, cũng không chịu nói giúp muội một câu, cũng không bảo bọn họ xin lỗi muội, sao lại còn cười nói với muội như thế này?"
Ôn Tòng Dương chưa từng thấy Diêu muội muội phân tích lời lẽ như thế, nhất thời lại càng ngây ngẩn hơn.
Nhưng Diêu muội muội không nói thêm gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn trả lời.
Nửa ngày sau, hắn mới lắp bắp mở miệng: "Bọn họ, bọn họ là người của tổ mẫu và mẫu thân ——"
Kỷ Minh Diêu cũng cười theo.
Nàng cũng tôn kính thái thái, nhưng vào thời điểm mấu chốt sẽ không để người của thái thái ở bên cạnh.
Nàng kính trọng mẫu thân của thái thái, do hạn chế thân phận, bối phận, nàng sẽ nhẫn nại, không mạo phạm Trương lão phu nhân, nhưng sẽ không xem người bên cạnh Trương lão phu nhân cũng giống trưởng bối mà hầu hạ.
Nhưng đây chỉ là cách làm việc "trong khuê phòng" của nàng ở Kỷ gia.
Nếu nàng thật sự thành thân với Ôn Tòng Dương, vậy một "nhi tức tôn tức từ bên ngoài vừa gả vào" như nàng lại phải thân cô thế cô đối phó với những "trưởng bối, lão ma ma có công hầu hạ nhiều năm" nữa ư?
Đối với hạ nhân đã vậy, huống chi là trưởng bối thực sự.
"Phải, bọn họ là người của ngoại tổ mẫu và cữu mẫu." Kỷ Minh Diêu cười nói. "Biểu ca là tôn tử của ngoại tổ mẫu, nhi tử của cữu mẫu, 'phượng hoàng' của phủ Lý Quốc công, bọn họ chưa bao giờ dám âm mưu đè ép biểu ca, cho nên biểu ca không muốn bác bỏ bọn họ, cũng là lẽ dĩ nhiên."
Ôn Tòng Dương chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng.
Diêu muội muội... Thay đổi thật nhiều.
Không chỉ ăn vận không như ngày trước... Ngày trước... Ít nhất là bắt đầu từ năm ngoái, nàng không hề giống như hôm nay, lạnh nhạt mỉm cười đối đáp với hắn... Nàng bày tỏ thái độ của mình, còn có ánh mắt của bọn nha đầu của nàng nhìn hắn... Dường như đều đang nói rõ cho hắn biết ——
Bọn họ đã không còn khả năng.
Diêu muội muội cố tình sao?
Có đúng không? Có đúng không?
Nhất định... Nhất định là vậy!!
Hắn tự mình giày vò trong phòng nhiều ngày qua, trong lòng chất chứa vô vàn lời, vốn định một lần nói hết cho Diêu muội muội nghe ——
Diêu muội muội biết bọn họ không thể thành thân sao?
Muội muội biết từ khi nào?
Có ai gây khó dễ cho muội không?
Vì sao bọn họ... Bọn họ dựa vào đâu mà làm vậy!
Muội muội nhất định cũng không muốn!
Muội muội, ta không cam tâm!
Chúng ta cùng đi cầu cô cô ——
Nhưng bây giờ, rõ ràng các ma ma đã không còn ở trong phòng, Diêu muội muội vẫn không lên tiếng, dù hắn có cơ hội nói chuyện, hắn lại không dám hỏi một câu nào.
Hắn sợ... Hắn e rằng... Câu trả lời của Diêu muội muội, so với những gì hắn nghĩ, hoàn toàn không giống nhau.
Cả phòng đều trở nên yên tĩnh, ánh mắt của Ôn Tòng Dương đột nhiên khiến Kỷ Minh Diêu nhận ra gì đó.
Không phải chứ?
Nàng đặt chén trà đã nguội ngắt xuống bàn, vẻ mặt và giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn.
Nàng hỏi: "Biểu ca có biết, mười một ngày trước, ngày hai mươi lăm tháng ba, muội đã định thân rồi không?"
Ôn Tòng Dương... Lập tức trợn tròn hai mắt!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.