Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 25:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
"Phải, muội xem như đã là phụ nhân, ngồi đây gặp mặt biểu ca vốn dĩ cũng không thoả đáng, nhưng vì thái thái và cữu mẫu dặn dò, lại có tình nghĩa huynh muội bao nhiêu năm qua, cho nên muội mới đến đây nói một lời dứt khoát với biểu ca."
—— Đây là câu nói đầu tiên khi Thôi Giác vừa đi đến gần lầu các.
Đến lúc này y đã hiểu mục đích mà Từ lão phu nhân muốn dẫn y đến đây.
Nếu Kỷ Nhị cô nương không gặp nguy hiểm, y ở đây cũng không tiện, thế là xoay người trở ra.
Nhưng Thanh Sương đứng cách đó không xa, nàng đang ngồi đếm cánh hoa, đoán thử bao giờ cô nương mới nói chuyện xong đã tinh mắt nhìn thấy y.
Sao Tiểu Thôi đại nhân đến đây?!!
Nàng vội níu tay bảo Bạch Lộ nhìn qua, trong lòng không ngừng xoắn xuýt, nhưng chỉ một khắc sau, nàng liền đưa ra quyết định, tuyệt đối không thể để Tiểu Thôi đại nhân rời đi như vậy!
Cô nương và Ôn Đại gia tuyệt đối sẽ không vượt quá khuôn phép, nếu Tiểu Thôi đại nhân không biết tình hình thực tế, há lại không nảy sinh hiểu lầm?!
Thanh Sương gấp đến độ chỉ kịp nói với Bạch Lộ: "Đừng đi nói cho cô nương!" Rồi lập tức giẫm lên nhành hoa, lao nhanh đến trước mặt Thôi Giác.
Nàng quỳ sụp xuống, vì gấp gáp mà hai mắt đỏ hoe, thấp giọng nài nỉ: "Cầu xin đại nhân khoan đi!"
Trong lầu các truyền ra giọng nói sửng sốt của Ôn Tòng Dương:
"Có phải muội đang lừa ta hay không?!"
"Ta không tin... Không có ai nói với ta cả!!"
"Muội muội, muội muội!"
"Chỉ mới mấy ngày thôi mà... Chỉ mới mấy ngày thôi mà..."
Lời nói của Ôn Đại công tử vô cùng thống thiết, thực sự khiến ai nghe thấy đều phải thương tâm rơi lệ.
"Muội lừa gạt biểu ca làm gì? Hôn nhân là đại sự, muội lấy ra đùa cợt để làm gì?"
"Nếu biểu ca không tin, có thể mời Cố ma ma, Lý ma ma về tra hỏi, hoặc cũng có thể ngồi kiệu đi qua, hỏi hết mọi người trong phủ Quốc công."
"Xin biểu ca đừng kích động, tuyệt đối đừng đứng lên."
"Muội không thể gánh nổi cái tội khiến biểu ca 'bệnh' thêm lần nữa đâu."
So với lần trước y nhìn thấy, giọng điệu của vị Kỷ Nhị cô nương này với Ôn Đại công tử có thể nói là lạnh đến mức thành băng mùa đông luôn rồi.
Thôi Giác cũng nhận ra nha hoàn quỳ trước mặt mình không chịu rời đi là người của Kỷ Nhị cô nương.
Ôn Đại công tử mặc dù bị 'bệnh', song vẫn là nam tử thiếu niên của võ huân thế gia.
Chuột nghèo gặm ly, chó cùng rứt giậu.
Thôi Giác nhanh chóng siết chặt thanh đao, đi tới bên một hòn đá rồi ngồi xuống, y cúi đầu nhắm mắt, ôm thanh đao vào lòng.
Trong Tu Vân Các.
Có vẻ Ôn Tòng Dương cuối cùng cũng tin Kỷ Minh Diêu đã định thân.
"Với ai?" Hắn dốc hết toàn lực, kiềm chế không đứng lên, không đến gần Diêu muội muội.
Hắn run rẩy vì kích động: "Bọn họ để muội định thân với ai?"
"Là nhi tử của tiền Lễ bộ Thôi Thượng thư, hiện là ấu đệ của Thuận Thiên phủ thừa Thôi đại nhân, Thám hoa kim khoa."
Sợ hắn không chịu nổi, Kỷ Minh Diêu không nói thẳng cái tên Thôi Giác.
Nhưng rõ ràng Ôn Tòng Dương vẫn bị kích động không nhẹ.
Nhất thời hắn nhoẻn miệng cười, nhưng trong họng lại là từng tiếng nức nở.
Hắn giống như bừng tỉnh đại ngộ, luôn miệng thì thào "Thì ra là thế, thì ra là thế", nửa ngày sau mới dừng lại mà nhìn sang Kỷ Minh Diêu, nghẹn ngào hỏi: "Muội muội cam nguyện sao?"
Hắn hỏi: "Muội muội cam tâm tình nguyện sao?"
"Biểu ca." Giọng điệu Kỷ Minh Diêu vẫn bình thản, mang theo sự an ủi có thể khiến người ta tĩnh tâm trấn định. "Hôn nhân đại sự, lệnh của phụ mẫu, thái thái một lòng lo lắng cho muội, dĩ nhiên là muội cam nguyện."
"Lệnh của phụ mẫu..." Ôn Tòng Dương lặp lại.
Rõ ràng Như Huệ tỷ tỷ đã thay hắn đỡ một cước ngay tim, nhưng vì sao lồng ngực hắn vẫn tan nát như thế?
Đầu tháng tư, trời nắng chói chang, cả người hắn lại rét lạnh.
Lệnh của phụ mẫu.
Lệnh của phụ mẫu...
Ngay khi hắn còn định hỏi lại thêm một lần nữa, Kỷ Minh Diêu đã nhẹ nhàng lên tiếng hỏi lại hắn: "Đã mười một ngày trôi qua rồi, cho dù ngoại tổ mẫu, cữu cữu và cữu mẫu đều không muốn nói cho biểu ca biết, bên cạnh biểu ca có nhiều người hầu hạ như vậy, chẳng lẽ không một ai nói tình hình thực tế cho biểu ca biết sao?"
Nếu như bản thân nàng gặp chuyện lớn như vậy, cho dù có lệnh không được cho nàng biết, bọn Bích Nguyệt nhất định sẽ tìm trăm phương nghìn kế báo tin cho nàng.
Mà nàng cũng tin rằng, cho dù có biết tình hình thực tế, nàng cũng sẽ không làm liên luỵ bọn Bích Nguyệt.
Nhưng Ôn Tòng Dương thì hoàn toàn trái ngược.
Mặc dù đã sớm biết tính cách của hắn, cũng chưa từng có cảm xúc "luyến mộ" nam nữ với hắn, nhưng vào thời khắc này, Kỷ Minh Diêu kiên quyết tin chắc, không thể làm bạn đời của người này là một sự may mắn của nàng.
Đồng thời, Ôn Tòng Dương cuối cùng cũng đã lên tiếng.
"Muội muội... Với ta, với ta cũng là ——"
Trong lòng của hắn vẫn còn hàm chứa chờ mong: "Cũng là... Theo lệnh phụ mẫu sao?"
Kỷ Minh Diêu nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc trả lời: "Phải."
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ôn Tòng Dương vẫn không cam tâm.
Hắn lại hỏi: "Trong lòng muội muội, rốt cuộc ta là ——"
"Biểu ca, phi lễ chớ nói." Kỷ Minh Diêu dứt khoát cắt lời hắn.
Đã đủ rồi, không cần nói thêm những lời này.
Nàng đứng dậy định rời đi, lại nghe tiếng Ôn Tòng Dương nức nở: "Muội muội có thể nhìn thoáng được, ta lại không thể... Sau này... Ta sẽ trải qua như thế nào..."
Kỷ Minh Diêu hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hắn.
"Biểu ca, chúng ta mới mười mấy tuổi thôi, tương lai phía trước còn vài chục năm nữa." Nàng thành thật nói. "Chuyện đã qua cứ cho qua, đừng bận lòng vì những điều nhất thời rồi bi quan cho rằng những ngày về sau đều sẽ không tốt."
Mất đi mẫu thân, mất đi lão lão, mất đi cuộc đời vốn có, mất đi "di nương", nàng vẫn phải sống tiếp.
Nàng sẽ còn sống tiếp.
Xem như nàng cho Ôn Tòng Dương một lời chào tạm biệt.
Kỷ Minh Diêu nói: "Biểu ca sẽ ổn thôi."
"Sẽ ư?" Ôn Tòng Dương tự hỏi mình.
Kỷ Minh Diêu đáp: "Sẽ."
Nàng kiên định nhìn Ôn Tòng Dương, khiến trong lòng hắn như được thắp một ngọn lửa.
Hắn lấy lại dũng khí, cuối cùng mới hỏi: "Muội muội, lúc trước những gì muội khen ta... Cũng là thật lòng sao?"
"Đương nhiên rồi." Kỷ Minh Diêu cười.
Mỗi lần nàng khen ngợi Ôn Tòng Dương cũng là thật sự cảm thấy hắn rất giỏi.
Đời trước nàng không ngừng chạy đua, từ nhà trẻ lên đại học, ừm... Chẳng phải cũng làm con ma chết sớm sao...
Có thể tuỳ tiện, không chịu ràng buộc, đơn thuần vô tri như hắn, có gì mà không tốt chứ.
Nàng thật sự hâm mộ hắn.
...
Nhị muội muội đã nói xong.
Từ một góc khuất bên ngoài Tu Vân Các, Kỷ Minh Đạt đẩy một nhánh hoa đào, chậm rãi bước ra.
Nàng ấy từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, song bay giờ cũng không biết miêu tả cảm xúc trong lòng như thế nào... Nhưng tóm lại, Nhị muội muội đã nói rõ với Ôn Tòng Dương.
Vậy là tốt rồi.
Sửa sang vạt áo, nàng ấy định tiếp tục lặng lẽ ra ngoài, không làm kinh động đến ai. Nàng ấy quan sát bốn phía, vừa hay lại nhìn thấy một người không hề ngờ tới.
—— Thôi Giác??
... Sao y lại ở đây?!
Kỷ Minh Đạt sững sốt đứng đó.
Nhận ra cử chỉ lén lút của mình nhất định sẽ bị y phát hiện, gương mặt của nàng ấy nóng bừng như lửa đốt.
Nàng ấy cũng thấy rõ vẻ mặt của Thôi Giác.
Ánh mắt của y vẫn lạnh lùng như trước, vừa không mừng rỡ, cũng không chán ghét, là dáng vẻ mà trong mơ hay ngoài đời nàng ấy đều ghét.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy ánh mắt này, nàng ấy lại cảm thấy trào phúng.
Nàng ấy muốn nói, không phải nàng ấy.
Không phải nàng ấy dẫn y đến.
Bản thân nàng ấy chỉ muốn nghe thử... Không ngờ y cũng biết... Nàng ấy thậm chí còn không nói cho bất kỳ ai, nàng ấy còn muốn hỏi, sao y lại đến đây nữa kìa!
Nhưng cuối cùng, Kỷ Minh Đạt chỉ ưỡn ngực thẳng lưng. Nàng ấy vẫn không biểu lộ điều gì, chỉ gật đầu với y một cái, giống như là trưởng tỷ ngẫu nhiên gặp muội trượng*.
*Muội trượng: chồng của em gái.
Nàng ấy rời khỏi Tu Vân Các.
Ra khỏi phạm vi hiềm nghi, Kỷ Minh Đạt được các nha hoàn ma ma đưa về, lúc này nàng ấy mới tới một nơi có tầm nhìn rộng hơn, bèn quay đầu nhìn lại.
Thôi Giác vẫn đứng ở đấy, nhưng đã không còn nhìn nàng ấy nữa.
Y đang nhìn người vừa bước ra, Nhị muội muội... Kỷ Minh Diêu.
-
Thôi Giác vậy mà đến đây, còn đứng ngay bên ngoài Tu Vân Các.
Trước khi Kỷ Minh Diêu đi ra, Bạch Lộ đã tranh thủ bước lên, nhanh nhảu nhỏ giọng báo tin cho nàng. Song khi nhìn thấy Thôi Giác hai tay ôm đao, một thân một mình chờ nàng bên ngoài, nàng vẫn cảm thấy kích động.
Nàng đột nhiên muốn bật cười. Còn có chút xúc động.
Nhất định là Từ lão phu nhân lừa y tới.
Y mang theo binh khí, sẵn sàng nghênh địch... Cũng vì lo lắng cho nàng.
Bằng không cũng không phải ngày nghỉ, thái thái chưa từng mời y, vì sao y đột nhiên đến đây? Sao lại cầm đao vào hoa viên?
Nếu thật sự là tới đây "bắt gian", nếu đã tới đây, biết nàng và Ôn Tòng Dương ở trong lầu các, vì sao y lại quay người bỏ đi mà không chút hiếu kỳ?
Bị Thanh Sương giữ lại, nghe nàng và Ôn Tòng Dương nói chuyện, nếu trong lòng y có gì nghi ngờ, không muốn qua lại thì cũng có thể đi thẳng một mạch.
Nàng thích sống cùng những người có thể trò chuyện thẳng thắn.
Ít nhất, nàng thích cách làm việc lần này của Thôi Giác, cũng rất cảm kích y.
Kỷ Minh Diêu nhanh chóng bước xuống mấy bậc thang, song nàng còn chưa mở miệng, Thôi Giác đã nói: "Ta cũng không có ý nghe lén chuyện riêng của cô nương, là Thôi Giác đã mạo phạm."
Bị y giành quyền lên tiếng trước, Kỷ Minh Diêu mỉm cười: "Là ta phải cảm tạ ngài."
Thôi Giác liền giật mình.
Giọng nói của nàng không giống như khi nói chuyện với Ôn Đại công tử.
Cũng khác với lần "xem mắt" vừa rồi của bọn họ.
Kỷ Nhị cô nương ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt vẫn thẳng thắn chân thành như cũ.
Nàng nói: "Cảm tạ ngài đã lo lắng cho an nguy của ta... Cũng cảm tạ ngài vì đã tin tưởng ta, còn chờ ta ở đây."
Hai gò má của nàng... Giống như đoá mẫu đơn đang cài trên tóc, trắng nõn hồng hào.
Dường như kinh sợ trước suy nghĩ của chính mình, lòng bàn tay của Thôi Giác thoáng chốc đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Y dời mắt đi, không nhìn Kỷ Nhị cô nương nữa: "Việc này không thành vấn đề." Lại xoay người lui lại nửa bước: "Mời cô nương đi trước."
"Được... Đi thôi." Kỷ Minh Diêu cúi đầu xuống, hơi nhấc váy lên.
Tu Vân Các xây ở đỉnh núi, con đường đi xuống cũng không tính là ngắn. Kỷ Minh Diêu một tay đỡ Bích Nguyệt, một tay nhấc váy, dùng tốc độ bình thường đi xuống, nhưng Thôi Giác đi chậm nửa bước phía sau... Cứ cảm thấy Kỷ Nhị cô nương lung la lung lay, nguy hiểm dễ ngã.
Tay của y hơi giơ ra trước.
"Thái thái rất tốt với ta." Kỷ Minh Diêu cảm thấy vẫn nên giải thích rõ ràng với y, thế là nhoẻn miệng cười. "Mười lăm năm qua ta vẫn an ổn. Sau này, nếu như gặp chuyện khiến ngài khó xử như hôm nay, ngài... Có thể không cần cố kỵ ta."
Không muốn đến cũng không cần đến.
Chậc, nói chuyện với người thông minh thật bớt lo.
—— Đây là câu nói đầu tiên khi Thôi Giác vừa đi đến gần lầu các.
Đến lúc này y đã hiểu mục đích mà Từ lão phu nhân muốn dẫn y đến đây.
Nếu Kỷ Nhị cô nương không gặp nguy hiểm, y ở đây cũng không tiện, thế là xoay người trở ra.
Nhưng Thanh Sương đứng cách đó không xa, nàng đang ngồi đếm cánh hoa, đoán thử bao giờ cô nương mới nói chuyện xong đã tinh mắt nhìn thấy y.
Sao Tiểu Thôi đại nhân đến đây?!!
Nàng vội níu tay bảo Bạch Lộ nhìn qua, trong lòng không ngừng xoắn xuýt, nhưng chỉ một khắc sau, nàng liền đưa ra quyết định, tuyệt đối không thể để Tiểu Thôi đại nhân rời đi như vậy!
Cô nương và Ôn Đại gia tuyệt đối sẽ không vượt quá khuôn phép, nếu Tiểu Thôi đại nhân không biết tình hình thực tế, há lại không nảy sinh hiểu lầm?!
Thanh Sương gấp đến độ chỉ kịp nói với Bạch Lộ: "Đừng đi nói cho cô nương!" Rồi lập tức giẫm lên nhành hoa, lao nhanh đến trước mặt Thôi Giác.
Nàng quỳ sụp xuống, vì gấp gáp mà hai mắt đỏ hoe, thấp giọng nài nỉ: "Cầu xin đại nhân khoan đi!"
Trong lầu các truyền ra giọng nói sửng sốt của Ôn Tòng Dương:
"Có phải muội đang lừa ta hay không?!"
"Ta không tin... Không có ai nói với ta cả!!"
"Muội muội, muội muội!"
"Chỉ mới mấy ngày thôi mà... Chỉ mới mấy ngày thôi mà..."
Lời nói của Ôn Đại công tử vô cùng thống thiết, thực sự khiến ai nghe thấy đều phải thương tâm rơi lệ.
"Muội lừa gạt biểu ca làm gì? Hôn nhân là đại sự, muội lấy ra đùa cợt để làm gì?"
"Nếu biểu ca không tin, có thể mời Cố ma ma, Lý ma ma về tra hỏi, hoặc cũng có thể ngồi kiệu đi qua, hỏi hết mọi người trong phủ Quốc công."
"Xin biểu ca đừng kích động, tuyệt đối đừng đứng lên."
"Muội không thể gánh nổi cái tội khiến biểu ca 'bệnh' thêm lần nữa đâu."
So với lần trước y nhìn thấy, giọng điệu của vị Kỷ Nhị cô nương này với Ôn Đại công tử có thể nói là lạnh đến mức thành băng mùa đông luôn rồi.
Thôi Giác cũng nhận ra nha hoàn quỳ trước mặt mình không chịu rời đi là người của Kỷ Nhị cô nương.
Ôn Đại công tử mặc dù bị 'bệnh', song vẫn là nam tử thiếu niên của võ huân thế gia.
Chuột nghèo gặm ly, chó cùng rứt giậu.
Thôi Giác nhanh chóng siết chặt thanh đao, đi tới bên một hòn đá rồi ngồi xuống, y cúi đầu nhắm mắt, ôm thanh đao vào lòng.
Trong Tu Vân Các.
Có vẻ Ôn Tòng Dương cuối cùng cũng tin Kỷ Minh Diêu đã định thân.
"Với ai?" Hắn dốc hết toàn lực, kiềm chế không đứng lên, không đến gần Diêu muội muội.
Hắn run rẩy vì kích động: "Bọn họ để muội định thân với ai?"
"Là nhi tử của tiền Lễ bộ Thôi Thượng thư, hiện là ấu đệ của Thuận Thiên phủ thừa Thôi đại nhân, Thám hoa kim khoa."
Sợ hắn không chịu nổi, Kỷ Minh Diêu không nói thẳng cái tên Thôi Giác.
Nhưng rõ ràng Ôn Tòng Dương vẫn bị kích động không nhẹ.
Nhất thời hắn nhoẻn miệng cười, nhưng trong họng lại là từng tiếng nức nở.
Hắn giống như bừng tỉnh đại ngộ, luôn miệng thì thào "Thì ra là thế, thì ra là thế", nửa ngày sau mới dừng lại mà nhìn sang Kỷ Minh Diêu, nghẹn ngào hỏi: "Muội muội cam nguyện sao?"
Hắn hỏi: "Muội muội cam tâm tình nguyện sao?"
"Biểu ca." Giọng điệu Kỷ Minh Diêu vẫn bình thản, mang theo sự an ủi có thể khiến người ta tĩnh tâm trấn định. "Hôn nhân đại sự, lệnh của phụ mẫu, thái thái một lòng lo lắng cho muội, dĩ nhiên là muội cam nguyện."
"Lệnh của phụ mẫu..." Ôn Tòng Dương lặp lại.
Rõ ràng Như Huệ tỷ tỷ đã thay hắn đỡ một cước ngay tim, nhưng vì sao lồng ngực hắn vẫn tan nát như thế?
Đầu tháng tư, trời nắng chói chang, cả người hắn lại rét lạnh.
Lệnh của phụ mẫu.
Lệnh của phụ mẫu...
Ngay khi hắn còn định hỏi lại thêm một lần nữa, Kỷ Minh Diêu đã nhẹ nhàng lên tiếng hỏi lại hắn: "Đã mười một ngày trôi qua rồi, cho dù ngoại tổ mẫu, cữu cữu và cữu mẫu đều không muốn nói cho biểu ca biết, bên cạnh biểu ca có nhiều người hầu hạ như vậy, chẳng lẽ không một ai nói tình hình thực tế cho biểu ca biết sao?"
Nếu như bản thân nàng gặp chuyện lớn như vậy, cho dù có lệnh không được cho nàng biết, bọn Bích Nguyệt nhất định sẽ tìm trăm phương nghìn kế báo tin cho nàng.
Mà nàng cũng tin rằng, cho dù có biết tình hình thực tế, nàng cũng sẽ không làm liên luỵ bọn Bích Nguyệt.
Nhưng Ôn Tòng Dương thì hoàn toàn trái ngược.
Mặc dù đã sớm biết tính cách của hắn, cũng chưa từng có cảm xúc "luyến mộ" nam nữ với hắn, nhưng vào thời khắc này, Kỷ Minh Diêu kiên quyết tin chắc, không thể làm bạn đời của người này là một sự may mắn của nàng.
Đồng thời, Ôn Tòng Dương cuối cùng cũng đã lên tiếng.
"Muội muội... Với ta, với ta cũng là ——"
Trong lòng của hắn vẫn còn hàm chứa chờ mong: "Cũng là... Theo lệnh phụ mẫu sao?"
Kỷ Minh Diêu nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc trả lời: "Phải."
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ôn Tòng Dương vẫn không cam tâm.
Hắn lại hỏi: "Trong lòng muội muội, rốt cuộc ta là ——"
"Biểu ca, phi lễ chớ nói." Kỷ Minh Diêu dứt khoát cắt lời hắn.
Đã đủ rồi, không cần nói thêm những lời này.
Nàng đứng dậy định rời đi, lại nghe tiếng Ôn Tòng Dương nức nở: "Muội muội có thể nhìn thoáng được, ta lại không thể... Sau này... Ta sẽ trải qua như thế nào..."
Kỷ Minh Diêu hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hắn.
"Biểu ca, chúng ta mới mười mấy tuổi thôi, tương lai phía trước còn vài chục năm nữa." Nàng thành thật nói. "Chuyện đã qua cứ cho qua, đừng bận lòng vì những điều nhất thời rồi bi quan cho rằng những ngày về sau đều sẽ không tốt."
Mất đi mẫu thân, mất đi lão lão, mất đi cuộc đời vốn có, mất đi "di nương", nàng vẫn phải sống tiếp.
Nàng sẽ còn sống tiếp.
Xem như nàng cho Ôn Tòng Dương một lời chào tạm biệt.
Kỷ Minh Diêu nói: "Biểu ca sẽ ổn thôi."
"Sẽ ư?" Ôn Tòng Dương tự hỏi mình.
Kỷ Minh Diêu đáp: "Sẽ."
Nàng kiên định nhìn Ôn Tòng Dương, khiến trong lòng hắn như được thắp một ngọn lửa.
Hắn lấy lại dũng khí, cuối cùng mới hỏi: "Muội muội, lúc trước những gì muội khen ta... Cũng là thật lòng sao?"
"Đương nhiên rồi." Kỷ Minh Diêu cười.
Mỗi lần nàng khen ngợi Ôn Tòng Dương cũng là thật sự cảm thấy hắn rất giỏi.
Đời trước nàng không ngừng chạy đua, từ nhà trẻ lên đại học, ừm... Chẳng phải cũng làm con ma chết sớm sao...
Có thể tuỳ tiện, không chịu ràng buộc, đơn thuần vô tri như hắn, có gì mà không tốt chứ.
Nàng thật sự hâm mộ hắn.
...
Nhị muội muội đã nói xong.
Từ một góc khuất bên ngoài Tu Vân Các, Kỷ Minh Đạt đẩy một nhánh hoa đào, chậm rãi bước ra.
Nàng ấy từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, song bay giờ cũng không biết miêu tả cảm xúc trong lòng như thế nào... Nhưng tóm lại, Nhị muội muội đã nói rõ với Ôn Tòng Dương.
Vậy là tốt rồi.
Sửa sang vạt áo, nàng ấy định tiếp tục lặng lẽ ra ngoài, không làm kinh động đến ai. Nàng ấy quan sát bốn phía, vừa hay lại nhìn thấy một người không hề ngờ tới.
—— Thôi Giác??
... Sao y lại ở đây?!
Kỷ Minh Đạt sững sốt đứng đó.
Nhận ra cử chỉ lén lút của mình nhất định sẽ bị y phát hiện, gương mặt của nàng ấy nóng bừng như lửa đốt.
Nàng ấy cũng thấy rõ vẻ mặt của Thôi Giác.
Ánh mắt của y vẫn lạnh lùng như trước, vừa không mừng rỡ, cũng không chán ghét, là dáng vẻ mà trong mơ hay ngoài đời nàng ấy đều ghét.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy ánh mắt này, nàng ấy lại cảm thấy trào phúng.
Nàng ấy muốn nói, không phải nàng ấy.
Không phải nàng ấy dẫn y đến.
Bản thân nàng ấy chỉ muốn nghe thử... Không ngờ y cũng biết... Nàng ấy thậm chí còn không nói cho bất kỳ ai, nàng ấy còn muốn hỏi, sao y lại đến đây nữa kìa!
Nhưng cuối cùng, Kỷ Minh Đạt chỉ ưỡn ngực thẳng lưng. Nàng ấy vẫn không biểu lộ điều gì, chỉ gật đầu với y một cái, giống như là trưởng tỷ ngẫu nhiên gặp muội trượng*.
*Muội trượng: chồng của em gái.
Nàng ấy rời khỏi Tu Vân Các.
Ra khỏi phạm vi hiềm nghi, Kỷ Minh Đạt được các nha hoàn ma ma đưa về, lúc này nàng ấy mới tới một nơi có tầm nhìn rộng hơn, bèn quay đầu nhìn lại.
Thôi Giác vẫn đứng ở đấy, nhưng đã không còn nhìn nàng ấy nữa.
Y đang nhìn người vừa bước ra, Nhị muội muội... Kỷ Minh Diêu.
-
Thôi Giác vậy mà đến đây, còn đứng ngay bên ngoài Tu Vân Các.
Trước khi Kỷ Minh Diêu đi ra, Bạch Lộ đã tranh thủ bước lên, nhanh nhảu nhỏ giọng báo tin cho nàng. Song khi nhìn thấy Thôi Giác hai tay ôm đao, một thân một mình chờ nàng bên ngoài, nàng vẫn cảm thấy kích động.
Nàng đột nhiên muốn bật cười. Còn có chút xúc động.
Nhất định là Từ lão phu nhân lừa y tới.
Y mang theo binh khí, sẵn sàng nghênh địch... Cũng vì lo lắng cho nàng.
Bằng không cũng không phải ngày nghỉ, thái thái chưa từng mời y, vì sao y đột nhiên đến đây? Sao lại cầm đao vào hoa viên?
Nếu thật sự là tới đây "bắt gian", nếu đã tới đây, biết nàng và Ôn Tòng Dương ở trong lầu các, vì sao y lại quay người bỏ đi mà không chút hiếu kỳ?
Bị Thanh Sương giữ lại, nghe nàng và Ôn Tòng Dương nói chuyện, nếu trong lòng y có gì nghi ngờ, không muốn qua lại thì cũng có thể đi thẳng một mạch.
Nàng thích sống cùng những người có thể trò chuyện thẳng thắn.
Ít nhất, nàng thích cách làm việc lần này của Thôi Giác, cũng rất cảm kích y.
Kỷ Minh Diêu nhanh chóng bước xuống mấy bậc thang, song nàng còn chưa mở miệng, Thôi Giác đã nói: "Ta cũng không có ý nghe lén chuyện riêng của cô nương, là Thôi Giác đã mạo phạm."
Bị y giành quyền lên tiếng trước, Kỷ Minh Diêu mỉm cười: "Là ta phải cảm tạ ngài."
Thôi Giác liền giật mình.
Giọng nói của nàng không giống như khi nói chuyện với Ôn Đại công tử.
Cũng khác với lần "xem mắt" vừa rồi của bọn họ.
Kỷ Nhị cô nương ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt vẫn thẳng thắn chân thành như cũ.
Nàng nói: "Cảm tạ ngài đã lo lắng cho an nguy của ta... Cũng cảm tạ ngài vì đã tin tưởng ta, còn chờ ta ở đây."
Hai gò má của nàng... Giống như đoá mẫu đơn đang cài trên tóc, trắng nõn hồng hào.
Dường như kinh sợ trước suy nghĩ của chính mình, lòng bàn tay của Thôi Giác thoáng chốc đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Y dời mắt đi, không nhìn Kỷ Nhị cô nương nữa: "Việc này không thành vấn đề." Lại xoay người lui lại nửa bước: "Mời cô nương đi trước."
"Được... Đi thôi." Kỷ Minh Diêu cúi đầu xuống, hơi nhấc váy lên.
Tu Vân Các xây ở đỉnh núi, con đường đi xuống cũng không tính là ngắn. Kỷ Minh Diêu một tay đỡ Bích Nguyệt, một tay nhấc váy, dùng tốc độ bình thường đi xuống, nhưng Thôi Giác đi chậm nửa bước phía sau... Cứ cảm thấy Kỷ Nhị cô nương lung la lung lay, nguy hiểm dễ ngã.
Tay của y hơi giơ ra trước.
"Thái thái rất tốt với ta." Kỷ Minh Diêu cảm thấy vẫn nên giải thích rõ ràng với y, thế là nhoẻn miệng cười. "Mười lăm năm qua ta vẫn an ổn. Sau này, nếu như gặp chuyện khiến ngài khó xử như hôm nay, ngài... Có thể không cần cố kỵ ta."
Không muốn đến cũng không cần đến.
Chậc, nói chuyện với người thông minh thật bớt lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.