Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 31:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Ngày hôm sau là ngày nghỉ.
Sáng sớm lúc thỉnh an, Ôn phu nhân bèn nói: "Lão thái thái đã gần hồi phục, Minh Đạt cũng khoẻ mạnh rồi, kể từ hôm nay, buổi sáng mấy đứa lại sang thỉnh an lão thái thái đi. Nhưng dù sao lão thái thái cũng đã có tuổi rồi, đã sắp sáu mươi, ban đêm thì để lão thái thái yên tĩnh một chút, không cần đi nhỉ?"
Bà nhìn như là đang phân phó cho bọn nhỏ, kỳ thật là đang hỏi ý An Quốc công.
Thay vì chờ lão thái thái đứng ngồi không yên, lại kể dây cà ra dây muống với lão gia, không bằng bà lên tiếng, nói lời dễ nghe trước, sau này cũng bớt cho bọn nhỏ buổi chiều lại phải đi thỉnh an.
An Quốc công không còn lựa chọn nào khác, đành cười nói: "Như vậy cũng được."
Ông ta nhìn bọn nhỏ rồi nói: "Người sống một đời, trung hiếu làm đầu, các con sinh ở Kỷ gia, tổ tiên đều là trung thần Đại Chu, các con phải noi gương tổ tông tiên hiền, không được làm trái lời dặn trưởng bối, mang lòng bất kính, tổn hại danh tiếng lâu đời nhà ta."
Ông đặc biệt nhìn về phía Kỷ Minh Diêu.
Cái này cũng là đòn đánh mà An Quốc công từng ra tay với nàng.
Kỷ Minh Diêu cùng theo các tỷ muội huynh đệ đứng lên, đáp "vâng", song trong lòng cũng chẳng buồn bận tâm.
Nàng vốn dĩ đã xem An Quốc công như rác rưởi.
Có điều rác rưởi đôi khi cũng khiến người ta khó chịu, hít thở không thông, tiếc là tạm thời chưa thể tránh đi.
Than ôi.
Giờ đến thỉnh an, bữa sáng cũng dùng tại viện của Từ lão phu nhân.
Nhưng Ôn phu nhân cũng đã sớm nghĩ tới một loạt lý do thoái thác, bà cười nói: "Nhiều người như vậy tụ tập ở chỗ lão thái thái, thật phiền lắm thay. Không bằng chỉ cần lão gia, ta và Minh Đạt hầu hạ lão thái thái dùng cơm, để lão thái thái cũng cảm thấy thanh tịnh hơn."
Từ lão phu nhân vốn không muốn để cho mấy tôn nam tôn nữ thứ xuất quá rảnh rỗi, càng không muốn để nhi tức toại nguyện.
Nhưng bà bệnh một thời gian, quả thật tổn hao nguyên khí nặng nề, nghĩ mình ngày một già đi, trong lòng cũng sợ chết sớm, lại để mấy kẻ nghiệt tử này lởn vởn trước mắt, bà sợ cũng nuốt không trôi cơm.
Vì vậy, mặc dù hận cũ chưa tan, bà vẫn đồng ý, còn bảo: "Đương gia như con cũng vất vả rồi, cũng không cần phải ở đây bận tâm đến quy củ làm gì, cứ quay về đi."
Bây giờ bà cũng không muốn nhìn mặt Ôn thị thêm nữa.
Đợi nhi tử bớt giận, tìm một cơ hội, đưa người từ chỗ điền trang về đây, rồi lại tính toán kỹ hơn.
...
Dùng điểm tâm xong, Kỷ Minh Đạt hầu hạ tổ mẫu thêm nửa canh giờ, một mình quay về chính viện.
Nhị muội muội và Tam muội muội đều đang học quản gia ở nhà chính.
Hẳn là cũng không phải chuyện lớn, cho nên Nhị muội muội nhàn nhã lật xem tiểu thuyết, chỉ có Tam muội muội đang mím môi sắp xếp mọi người.
Minh Viễn và Tứ muội muội, Minh Phong cũng ở đây.
Mẫu thân đang đọc văn chương của Minh Viễn, Tứ muội muội đang dạy Minh Phong viết chữ.
Cả phòng đều hoà thuận.
Trong lòng Kỷ Minh Đạt... Nổi lên một chút khác thường.
Thấy nàng ấy đi tới, các đệ đệ muội muội đều đứng dậy chào đón, nàng ấy liền vội vàng đi vào: "Mẫu thân, con về rồi."
Ôn phu nhân đặt văn chương xuống, cười nói: "Đang có một chuyện ta muốn nói với con đây."
Thoạt tiên bà ra lệnh cho Minh Viễn: "Con về đi. Mặc dù Thôi Giác rời kinh, nhưng Thôi phủ thừa vẫn còn đó, nếu con có gì không hiểu, đến thỉnh giáo Thôi phủ thừa cũng tốt."
Nói đến đây, bà chấp nhất muốn Thôi Giác làm nữ tế, cũng có một hai phần là vì Minh Viễn.
Minh Viễn được phụ thân ký thác rất nhiều kỳ vọng, bản thân cũng là người chuyên tâm đọc sách, đáng tiếc Kỷ gia là nhà võ huân, không có nhiều thân hữu xuất thân văn nhân —— Cữu cữu bà có thể tính là một vị, nhưng cũng không thật sự quá thân thiết với Kỷ gia. Có thể học hỏi từ một tỷ phu thiên tư hơn người, đối với Minh Viễn là vô cùng hữu ích.
Bất quá, Minh Viễn sớm muộn cũng được thừa kế tước vị Quốc công, đọc sách không tốt cũng không sao.
Có điều lão thái thái lại vì chuyện này mà kiêu ngạo, đối xử với mọi người đều ngạo mạn, bà không thể để bọn nhỏ học theo.
Ôn phu nhân lại cười nói: "Thôi phủ thừa cũng chân chính xuất thân tiến sĩ hai bảng, hai mươi tuổi đã đỗ đạt, học vấn cũng đủ dạy bảo con." Còn căn dặn: "Đó là huynh trưởng tương lai của Nhị tỷ tỷ con, con cũng phải tôn trọng đúng lễ, đừng gây thêm phiền phức cho Nhị tỷ tỷ con."
Kỷ Minh Viễn lĩnh mệnh cáo lui, lúc ra đến nhà chính thì được Nhị tỷ tỷ cho một gói điểm tâm.
Hắn bắt lấy, mở khăn tay ra, bắt gặp vẫn là bánh hạch đào xốp giòn thì mỉm cười với Nhị tỷ tỷ, lại chắp tay thi lễ, sau đó cất điểm tâm vào trong tay áo, chuẩn bị về phòng rồi ăn.
Kỷ Minh Đạt có chút hoảng hốt.
Nhị muội muội và Minh Diêu thân thiết như vậy tự bao giờ?
Đợi nữ nhi nhìn xong, Ôn phu nhân mới nói chuyện thay đổi chỗ ở cho con bé: "Ta đã cho người thu thập Khải Vinh Viện ở phía đông Hi Hoà Viện, con dọn qua đấy ở cũng thoải mái hơn."
Lúc mới đến ở trong viện mẫu thân, Kỷ Minh Đạt cảm thấy bất tiện, muốn dọn ra ngoài, bây giờ mẫu thân thật sự cho nàng ấy dọn ra ngoài, nàng ấy lại không khỏi có chút hốt hoảng.
Mẫu thân cũng không cho nàng ấy cơ hội nói chuyện, lại bảo nàng ấy lui ra: "Tự con qua đó xem bọn họ sắp xếp đi, trong phòng thiếu cái gì thì sai người đến khố phòng lấy bạc, đây chính là việc của con hôm nay."
Kỷ Minh Đạt biết, đây là phụ thân sắp xếp, không dễ thay đổi.
Nàng ấy cũng không muốn ở trước mặt bọn đệ muội mà năn nỉ mẫu thân. Như thế quá mất mặt mũi.
Nàng ấy đành đứng lên, đồng ý rồi ra ngoài.
-
Đến giữa hè.
Tháng tám, thái y cuối cùng cũng khẳng định, xương sườn của Ôn Tòng Dương đều đã lành lặn, hơn nữa không có chỗ nào không ổn.
Cả phủ thấp thỏm suốt nửa năm qua cuối cùng cũng thả lỏng. Hai bà tức Trương lão phu nhân và Hà phu nhân nhìn nhau, đều mừng rỡ đến mức rưng rưng nước mắt.
Lý Quốc bá cũng thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
Hà phu nhân lập tức đề cập đến chuyện sang phủ An Quốc công cầu thân: "Mấy tháng nay, cô thái thái cứ ba năm ngày lại mang các cô nương ra ngoài dự tiệc, tuy nói hai nhà đã bàn bạc xong, nhưng khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn! Phải nhanh chóng quyết định mới an tâm."
Bà ta lên tiếng, không khỏi nhớ tới, bởi vì trước khi nhi tử qua gặp Nhị cô nương, bọn họ đã không nói cho nhi tử biết Nhị cô nương đã định thân... Cô thái thái đã rất tức giận.
Đây là chủ ý của bà ta. Dù sao nhi tử cũng chỉ nghe lời Nhị cô nương, lời nàng nói còn có tác dụng hơn bà ta. Hơn nữa, còn gì sánh bằng Nhị cô nương chính miệng nói mình đã định thân, để cho nhi tử hao hết hy vọng?
Nhi tử quay về, quả nhiên bắt đầu ăn cơm uống thuốc, cũng không làm loạn, có thể thấy chủ ý của bà không tệ! Bị cô thái thái giận cũng đáng!
Còn về Nhị cô nương, dù sao nàng cũng sẽ không gả tới Ôn gia.
Huống chi miệng mồm sắc bén như nàng —— Vốn dĩ lão thái thái nghe Cố ma ma cáo trạng xong, trong lòng không ưng, ai ngờ cô thái thái vừa tới, đem mọi chuyện kể hết một lần, lão thái thái lại sai người đánh Cố ma ma một trận.
Là bà ta trước đó suy nghĩ nông cạn, bà không thể trị nổi nhi tức này.
Có điều bà ta cũng khó tránh khỏi chột dạ, sợ cô thái thái thật sự tức giận vì thứ nữ, không để Đại cô nương gả qua nữa.
Lý Quốc bá mặc dù cũng muốn cầu thân cho sớm, nhưng cũng thuyết phục phu nhân: "Muội muội đâu có phải là người bội tín huỷ ước!"
Thấy bà bà lộ vẻ không vui, Hà phu nhân biết mình nói sai, vội nói: "Thiếp nào có nói là cô thái thái? Là hôm kia thiếp trở về phủ Quảng Xuyên, tận mắt nhìn thấy Tề Quốc hầu phu nhân tiết lộ với cô thái thái, nói Hiền phi nương nương ở trong cung đang muốn Tam điện hạ kết hôn với một nữ nhi trong số các Quốc công gia! Cô thái thái mặc dù không nhận lời, nhưng nếu trong cung truyền ra ý chỉ thì cũng đâu thể chống đối."
Tam điện hạ không có khả năng đăng cơ, nhưng dù sao cũng là long tử phượng tôn! Vẫn do Hiền phi nương nương, một trong bốn vị phi Nhất phẩm sinh ra, nếu không có gì bất ngờ, tương lai không thể thiếu một tước thân vương. Mặc dù cô thái thái xót nữ nhi, không nỡ để Đại cô nương gả vào Hoàng cung, song cữu cữu nhất định sẽ đồng ý!
Lời này vừa nói ra, Trương lão phu nhân và Lý Quốc bá cũng không thấy có gì không ổn.
Ba người lại sai người đem định lễ đã chuẩn bị suốt mấy tháng qua, xem thử còn có sai sót hay cần bổ sung gì không.
Thời gian định thân cũng được quyết định nhanh chóng, là ngày mùng một tháng chín.
Sợ nhi tử còn ôm hận trong lòng, càng sợ nhi tử đến phủ An Quốc công thấy Nhị cô nương lại hoài niệm chuyện cũ, Hà phu nhân nói với nhi tử: "Con vừa khoẻ lại, tạm thời cứ tịnh dưỡng trong nhà đi, chuyện định thân để ta và lão gia đi là được."
Ôn Tòng Dương nói: "Cầu thân là đại lễ, con nên đi."
Khuôn mặt hắn vẫn còn vẻ gầy gò, không hồng hào như trước, cho nên khi mỉm cười vẫn có mấy phần đìu hiu, chẳng còn hớn hở.
"Mẫu thân yên tâm." Hắn nói. "Con biết mình sẽ cầu thân ai."
Hà phu nhân hết sức vui mừng, lập tức cười nói: "Con chịu qua đó là tốt rồi!"
Tiễn mẫu thân đi, Ôn Tòng Dương từ từ quay về phòng.
Mới bước vào nhà chính, ánh mắt của hắn không kìm được mà nhìn sang bình hoa bằng sứ trắng đặt trong Đa Bảo Các.
Đây là vật Diêu muội muội trả lại cho hắn.
Khi đó, hắn cho là hắn cùng Diêu muội muội vẫn còn hy vọng, cho nên những gì Diêu muội muội tặng hắn đều mang trả lại, không giữ thứ gì.
Bây giờ, hối hận cũng đã muộn.
May là, hắn còn những vật này...
Ôn Tòng Dương vuốt ve bình hoa bằng sứ trắng, lại mơn trớn cặp bình thuỷ tinh.
Hắn ngây ngốc nhìn chúng, nghĩ thầm, sớm thôi, hắn sẽ gặp lại Diêu muội muội.
Hắn muốn để Diêu muội muội thấy, hắn nghe lời nàng nói, hắn sống rất... Hắn sống cũng, cũng rất ——
"Đại gia!" Một nha đầu chạy đến cạnh cửa, gọi. "Như Huệ tỷ tỷ đang khóc, bọn nô tì không thể khuyên được, Đại gia mau qua đó xem thử đi!"
"Hả..." Ôn Tòng Dương cúi đầu, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, vội vàng hỏi. "Tỷ ấy đâu? Ta đi xem tỷ ấy!"
Lý NHư Huệ khóc rấm rức ở trong phòng mình.
Trên đầu gối nàng ta có một cái khung thêu, bên trên vải lụa căng bóng mềm mại màu trắng là hoa văn mười phần tinh mỹ, nhưng xen giữa lại là vài đường chỉ thêu cong cong vẹo vẹo, phá hỏng cả hình thêu.
Ôn Tòng Dương chạy vào, khom người ngồi xổm trước mặt nàng ta. Lý Như Huệ cũng không muốn để hắn trông thấy. Nàng ta ôm mặt quay lưng đi.
Ôn Tòng Dương đẩy vai nàng ta lại, thấy cánh tay phải của nàng ta cũng vừa mới lành nên không dám dùng sức, hốt hoảng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Tỷ sao vậy, tỷ nói ta biết đi! Ai dám khi dễ tỷ, để ta giúp tỷ trút giận!"
"Không có ai khi dễ nô tì..." Lý Như Huệ cuối cùng cũng không nỡ để hắn lo lắng như vậy, quay người khóc ròng. "Là nô tì... Là tự nô tì... Nô tì, nô tì ——"
Nước mắt của nàng ta nhỏ xuống khung thêu đặt trên đầu gối.
Ôn Tòng Dương cũng nhìn xuống.
Hắn lập tức hiểu ra.
Đau lòng và hối hận tức khắc tràn khắp cõi lòng hắn. Hắn oán hận bản thân, vì sao hôm đó hắn không mềm mỏng với phụ thân hơn? Như Huệ tỷ tỷ vì hắn mới bị thương!
Hắn nắm lấy tay phải của Lý Như Huệ. Bàn tay nàng ta không ngừng run lên.
"Nô tì sợ là... Sợ là ——" Lý Như Huệ nghẹn ngào khóc nức nở. "Nô tì không thể may vá thêu thùa cho Đại gia nữa!"
Lúc trước áo trong, hầu bao trên người Đại gia đều do chính tay nàng ta làm... Sau này, chỉ có thể nhìn người ngoài làm!
"Đừng sợ... Đừng sợ!" Ôn Tòng Dương áp tay phải nàng lên má mình, nửa quỳ nửa ngồi mà ngẩng đầu nhìn nàng. "Sau này tỷ tỷ không cần làm gì nữa, chỉ cần hầu hạ ta là được rồi!"
Lý Như Huệ sững sờ nhìn hắn.
Nàng ta chảy nước mắt, áp tay còn lại lên gương mặt hắn.
Cuối cùng cũng chờ được câu nói này của Đại gia, nàng ta ngược lại không dám tin đây là thật hay mơ.
Ôn Tòng Dương rất muốn ôm nàng.
Hắn lấy khung thêu ra, lại bị kim châm đâm trúng tay, không khỏi "Úi" một tiếng.
Lý Như Huệ vội vàng đặt khung thêu sang một bên, nắm tay hắn nhìn kỹ.
Trên đầu ngón tay hắn chậm rãi chảy một giọt máu.
Lý Như Huệ cúi đầu xuống. Ôn Tòng Dương không cử động.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy... Nàng ta cúi xuống, ngậm ngón tay hắn vào miệng.
Ngày mùa thu, trời chạng vạng tối, chỉ còn vài tia sáng ảm đạm.
Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió, có vài lá cây cọ xát vào giấy dán trên khung cửa.
Ôn Tòng Dương rút ngón tay ra, hướng về bờ môi của Lý Như Huệ, hôn lên đó.
Sáng sớm lúc thỉnh an, Ôn phu nhân bèn nói: "Lão thái thái đã gần hồi phục, Minh Đạt cũng khoẻ mạnh rồi, kể từ hôm nay, buổi sáng mấy đứa lại sang thỉnh an lão thái thái đi. Nhưng dù sao lão thái thái cũng đã có tuổi rồi, đã sắp sáu mươi, ban đêm thì để lão thái thái yên tĩnh một chút, không cần đi nhỉ?"
Bà nhìn như là đang phân phó cho bọn nhỏ, kỳ thật là đang hỏi ý An Quốc công.
Thay vì chờ lão thái thái đứng ngồi không yên, lại kể dây cà ra dây muống với lão gia, không bằng bà lên tiếng, nói lời dễ nghe trước, sau này cũng bớt cho bọn nhỏ buổi chiều lại phải đi thỉnh an.
An Quốc công không còn lựa chọn nào khác, đành cười nói: "Như vậy cũng được."
Ông ta nhìn bọn nhỏ rồi nói: "Người sống một đời, trung hiếu làm đầu, các con sinh ở Kỷ gia, tổ tiên đều là trung thần Đại Chu, các con phải noi gương tổ tông tiên hiền, không được làm trái lời dặn trưởng bối, mang lòng bất kính, tổn hại danh tiếng lâu đời nhà ta."
Ông đặc biệt nhìn về phía Kỷ Minh Diêu.
Cái này cũng là đòn đánh mà An Quốc công từng ra tay với nàng.
Kỷ Minh Diêu cùng theo các tỷ muội huynh đệ đứng lên, đáp "vâng", song trong lòng cũng chẳng buồn bận tâm.
Nàng vốn dĩ đã xem An Quốc công như rác rưởi.
Có điều rác rưởi đôi khi cũng khiến người ta khó chịu, hít thở không thông, tiếc là tạm thời chưa thể tránh đi.
Than ôi.
Giờ đến thỉnh an, bữa sáng cũng dùng tại viện của Từ lão phu nhân.
Nhưng Ôn phu nhân cũng đã sớm nghĩ tới một loạt lý do thoái thác, bà cười nói: "Nhiều người như vậy tụ tập ở chỗ lão thái thái, thật phiền lắm thay. Không bằng chỉ cần lão gia, ta và Minh Đạt hầu hạ lão thái thái dùng cơm, để lão thái thái cũng cảm thấy thanh tịnh hơn."
Từ lão phu nhân vốn không muốn để cho mấy tôn nam tôn nữ thứ xuất quá rảnh rỗi, càng không muốn để nhi tức toại nguyện.
Nhưng bà bệnh một thời gian, quả thật tổn hao nguyên khí nặng nề, nghĩ mình ngày một già đi, trong lòng cũng sợ chết sớm, lại để mấy kẻ nghiệt tử này lởn vởn trước mắt, bà sợ cũng nuốt không trôi cơm.
Vì vậy, mặc dù hận cũ chưa tan, bà vẫn đồng ý, còn bảo: "Đương gia như con cũng vất vả rồi, cũng không cần phải ở đây bận tâm đến quy củ làm gì, cứ quay về đi."
Bây giờ bà cũng không muốn nhìn mặt Ôn thị thêm nữa.
Đợi nhi tử bớt giận, tìm một cơ hội, đưa người từ chỗ điền trang về đây, rồi lại tính toán kỹ hơn.
...
Dùng điểm tâm xong, Kỷ Minh Đạt hầu hạ tổ mẫu thêm nửa canh giờ, một mình quay về chính viện.
Nhị muội muội và Tam muội muội đều đang học quản gia ở nhà chính.
Hẳn là cũng không phải chuyện lớn, cho nên Nhị muội muội nhàn nhã lật xem tiểu thuyết, chỉ có Tam muội muội đang mím môi sắp xếp mọi người.
Minh Viễn và Tứ muội muội, Minh Phong cũng ở đây.
Mẫu thân đang đọc văn chương của Minh Viễn, Tứ muội muội đang dạy Minh Phong viết chữ.
Cả phòng đều hoà thuận.
Trong lòng Kỷ Minh Đạt... Nổi lên một chút khác thường.
Thấy nàng ấy đi tới, các đệ đệ muội muội đều đứng dậy chào đón, nàng ấy liền vội vàng đi vào: "Mẫu thân, con về rồi."
Ôn phu nhân đặt văn chương xuống, cười nói: "Đang có một chuyện ta muốn nói với con đây."
Thoạt tiên bà ra lệnh cho Minh Viễn: "Con về đi. Mặc dù Thôi Giác rời kinh, nhưng Thôi phủ thừa vẫn còn đó, nếu con có gì không hiểu, đến thỉnh giáo Thôi phủ thừa cũng tốt."
Nói đến đây, bà chấp nhất muốn Thôi Giác làm nữ tế, cũng có một hai phần là vì Minh Viễn.
Minh Viễn được phụ thân ký thác rất nhiều kỳ vọng, bản thân cũng là người chuyên tâm đọc sách, đáng tiếc Kỷ gia là nhà võ huân, không có nhiều thân hữu xuất thân văn nhân —— Cữu cữu bà có thể tính là một vị, nhưng cũng không thật sự quá thân thiết với Kỷ gia. Có thể học hỏi từ một tỷ phu thiên tư hơn người, đối với Minh Viễn là vô cùng hữu ích.
Bất quá, Minh Viễn sớm muộn cũng được thừa kế tước vị Quốc công, đọc sách không tốt cũng không sao.
Có điều lão thái thái lại vì chuyện này mà kiêu ngạo, đối xử với mọi người đều ngạo mạn, bà không thể để bọn nhỏ học theo.
Ôn phu nhân lại cười nói: "Thôi phủ thừa cũng chân chính xuất thân tiến sĩ hai bảng, hai mươi tuổi đã đỗ đạt, học vấn cũng đủ dạy bảo con." Còn căn dặn: "Đó là huynh trưởng tương lai của Nhị tỷ tỷ con, con cũng phải tôn trọng đúng lễ, đừng gây thêm phiền phức cho Nhị tỷ tỷ con."
Kỷ Minh Viễn lĩnh mệnh cáo lui, lúc ra đến nhà chính thì được Nhị tỷ tỷ cho một gói điểm tâm.
Hắn bắt lấy, mở khăn tay ra, bắt gặp vẫn là bánh hạch đào xốp giòn thì mỉm cười với Nhị tỷ tỷ, lại chắp tay thi lễ, sau đó cất điểm tâm vào trong tay áo, chuẩn bị về phòng rồi ăn.
Kỷ Minh Đạt có chút hoảng hốt.
Nhị muội muội và Minh Diêu thân thiết như vậy tự bao giờ?
Đợi nữ nhi nhìn xong, Ôn phu nhân mới nói chuyện thay đổi chỗ ở cho con bé: "Ta đã cho người thu thập Khải Vinh Viện ở phía đông Hi Hoà Viện, con dọn qua đấy ở cũng thoải mái hơn."
Lúc mới đến ở trong viện mẫu thân, Kỷ Minh Đạt cảm thấy bất tiện, muốn dọn ra ngoài, bây giờ mẫu thân thật sự cho nàng ấy dọn ra ngoài, nàng ấy lại không khỏi có chút hốt hoảng.
Mẫu thân cũng không cho nàng ấy cơ hội nói chuyện, lại bảo nàng ấy lui ra: "Tự con qua đó xem bọn họ sắp xếp đi, trong phòng thiếu cái gì thì sai người đến khố phòng lấy bạc, đây chính là việc của con hôm nay."
Kỷ Minh Đạt biết, đây là phụ thân sắp xếp, không dễ thay đổi.
Nàng ấy cũng không muốn ở trước mặt bọn đệ muội mà năn nỉ mẫu thân. Như thế quá mất mặt mũi.
Nàng ấy đành đứng lên, đồng ý rồi ra ngoài.
-
Đến giữa hè.
Tháng tám, thái y cuối cùng cũng khẳng định, xương sườn của Ôn Tòng Dương đều đã lành lặn, hơn nữa không có chỗ nào không ổn.
Cả phủ thấp thỏm suốt nửa năm qua cuối cùng cũng thả lỏng. Hai bà tức Trương lão phu nhân và Hà phu nhân nhìn nhau, đều mừng rỡ đến mức rưng rưng nước mắt.
Lý Quốc bá cũng thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
Hà phu nhân lập tức đề cập đến chuyện sang phủ An Quốc công cầu thân: "Mấy tháng nay, cô thái thái cứ ba năm ngày lại mang các cô nương ra ngoài dự tiệc, tuy nói hai nhà đã bàn bạc xong, nhưng khó tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn! Phải nhanh chóng quyết định mới an tâm."
Bà ta lên tiếng, không khỏi nhớ tới, bởi vì trước khi nhi tử qua gặp Nhị cô nương, bọn họ đã không nói cho nhi tử biết Nhị cô nương đã định thân... Cô thái thái đã rất tức giận.
Đây là chủ ý của bà ta. Dù sao nhi tử cũng chỉ nghe lời Nhị cô nương, lời nàng nói còn có tác dụng hơn bà ta. Hơn nữa, còn gì sánh bằng Nhị cô nương chính miệng nói mình đã định thân, để cho nhi tử hao hết hy vọng?
Nhi tử quay về, quả nhiên bắt đầu ăn cơm uống thuốc, cũng không làm loạn, có thể thấy chủ ý của bà không tệ! Bị cô thái thái giận cũng đáng!
Còn về Nhị cô nương, dù sao nàng cũng sẽ không gả tới Ôn gia.
Huống chi miệng mồm sắc bén như nàng —— Vốn dĩ lão thái thái nghe Cố ma ma cáo trạng xong, trong lòng không ưng, ai ngờ cô thái thái vừa tới, đem mọi chuyện kể hết một lần, lão thái thái lại sai người đánh Cố ma ma một trận.
Là bà ta trước đó suy nghĩ nông cạn, bà không thể trị nổi nhi tức này.
Có điều bà ta cũng khó tránh khỏi chột dạ, sợ cô thái thái thật sự tức giận vì thứ nữ, không để Đại cô nương gả qua nữa.
Lý Quốc bá mặc dù cũng muốn cầu thân cho sớm, nhưng cũng thuyết phục phu nhân: "Muội muội đâu có phải là người bội tín huỷ ước!"
Thấy bà bà lộ vẻ không vui, Hà phu nhân biết mình nói sai, vội nói: "Thiếp nào có nói là cô thái thái? Là hôm kia thiếp trở về phủ Quảng Xuyên, tận mắt nhìn thấy Tề Quốc hầu phu nhân tiết lộ với cô thái thái, nói Hiền phi nương nương ở trong cung đang muốn Tam điện hạ kết hôn với một nữ nhi trong số các Quốc công gia! Cô thái thái mặc dù không nhận lời, nhưng nếu trong cung truyền ra ý chỉ thì cũng đâu thể chống đối."
Tam điện hạ không có khả năng đăng cơ, nhưng dù sao cũng là long tử phượng tôn! Vẫn do Hiền phi nương nương, một trong bốn vị phi Nhất phẩm sinh ra, nếu không có gì bất ngờ, tương lai không thể thiếu một tước thân vương. Mặc dù cô thái thái xót nữ nhi, không nỡ để Đại cô nương gả vào Hoàng cung, song cữu cữu nhất định sẽ đồng ý!
Lời này vừa nói ra, Trương lão phu nhân và Lý Quốc bá cũng không thấy có gì không ổn.
Ba người lại sai người đem định lễ đã chuẩn bị suốt mấy tháng qua, xem thử còn có sai sót hay cần bổ sung gì không.
Thời gian định thân cũng được quyết định nhanh chóng, là ngày mùng một tháng chín.
Sợ nhi tử còn ôm hận trong lòng, càng sợ nhi tử đến phủ An Quốc công thấy Nhị cô nương lại hoài niệm chuyện cũ, Hà phu nhân nói với nhi tử: "Con vừa khoẻ lại, tạm thời cứ tịnh dưỡng trong nhà đi, chuyện định thân để ta và lão gia đi là được."
Ôn Tòng Dương nói: "Cầu thân là đại lễ, con nên đi."
Khuôn mặt hắn vẫn còn vẻ gầy gò, không hồng hào như trước, cho nên khi mỉm cười vẫn có mấy phần đìu hiu, chẳng còn hớn hở.
"Mẫu thân yên tâm." Hắn nói. "Con biết mình sẽ cầu thân ai."
Hà phu nhân hết sức vui mừng, lập tức cười nói: "Con chịu qua đó là tốt rồi!"
Tiễn mẫu thân đi, Ôn Tòng Dương từ từ quay về phòng.
Mới bước vào nhà chính, ánh mắt của hắn không kìm được mà nhìn sang bình hoa bằng sứ trắng đặt trong Đa Bảo Các.
Đây là vật Diêu muội muội trả lại cho hắn.
Khi đó, hắn cho là hắn cùng Diêu muội muội vẫn còn hy vọng, cho nên những gì Diêu muội muội tặng hắn đều mang trả lại, không giữ thứ gì.
Bây giờ, hối hận cũng đã muộn.
May là, hắn còn những vật này...
Ôn Tòng Dương vuốt ve bình hoa bằng sứ trắng, lại mơn trớn cặp bình thuỷ tinh.
Hắn ngây ngốc nhìn chúng, nghĩ thầm, sớm thôi, hắn sẽ gặp lại Diêu muội muội.
Hắn muốn để Diêu muội muội thấy, hắn nghe lời nàng nói, hắn sống rất... Hắn sống cũng, cũng rất ——
"Đại gia!" Một nha đầu chạy đến cạnh cửa, gọi. "Như Huệ tỷ tỷ đang khóc, bọn nô tì không thể khuyên được, Đại gia mau qua đó xem thử đi!"
"Hả..." Ôn Tòng Dương cúi đầu, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, vội vàng hỏi. "Tỷ ấy đâu? Ta đi xem tỷ ấy!"
Lý NHư Huệ khóc rấm rức ở trong phòng mình.
Trên đầu gối nàng ta có một cái khung thêu, bên trên vải lụa căng bóng mềm mại màu trắng là hoa văn mười phần tinh mỹ, nhưng xen giữa lại là vài đường chỉ thêu cong cong vẹo vẹo, phá hỏng cả hình thêu.
Ôn Tòng Dương chạy vào, khom người ngồi xổm trước mặt nàng ta. Lý Như Huệ cũng không muốn để hắn trông thấy. Nàng ta ôm mặt quay lưng đi.
Ôn Tòng Dương đẩy vai nàng ta lại, thấy cánh tay phải của nàng ta cũng vừa mới lành nên không dám dùng sức, hốt hoảng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Tỷ sao vậy, tỷ nói ta biết đi! Ai dám khi dễ tỷ, để ta giúp tỷ trút giận!"
"Không có ai khi dễ nô tì..." Lý Như Huệ cuối cùng cũng không nỡ để hắn lo lắng như vậy, quay người khóc ròng. "Là nô tì... Là tự nô tì... Nô tì, nô tì ——"
Nước mắt của nàng ta nhỏ xuống khung thêu đặt trên đầu gối.
Ôn Tòng Dương cũng nhìn xuống.
Hắn lập tức hiểu ra.
Đau lòng và hối hận tức khắc tràn khắp cõi lòng hắn. Hắn oán hận bản thân, vì sao hôm đó hắn không mềm mỏng với phụ thân hơn? Như Huệ tỷ tỷ vì hắn mới bị thương!
Hắn nắm lấy tay phải của Lý Như Huệ. Bàn tay nàng ta không ngừng run lên.
"Nô tì sợ là... Sợ là ——" Lý Như Huệ nghẹn ngào khóc nức nở. "Nô tì không thể may vá thêu thùa cho Đại gia nữa!"
Lúc trước áo trong, hầu bao trên người Đại gia đều do chính tay nàng ta làm... Sau này, chỉ có thể nhìn người ngoài làm!
"Đừng sợ... Đừng sợ!" Ôn Tòng Dương áp tay phải nàng lên má mình, nửa quỳ nửa ngồi mà ngẩng đầu nhìn nàng. "Sau này tỷ tỷ không cần làm gì nữa, chỉ cần hầu hạ ta là được rồi!"
Lý Như Huệ sững sờ nhìn hắn.
Nàng ta chảy nước mắt, áp tay còn lại lên gương mặt hắn.
Cuối cùng cũng chờ được câu nói này của Đại gia, nàng ta ngược lại không dám tin đây là thật hay mơ.
Ôn Tòng Dương rất muốn ôm nàng.
Hắn lấy khung thêu ra, lại bị kim châm đâm trúng tay, không khỏi "Úi" một tiếng.
Lý Như Huệ vội vàng đặt khung thêu sang một bên, nắm tay hắn nhìn kỹ.
Trên đầu ngón tay hắn chậm rãi chảy một giọt máu.
Lý Như Huệ cúi đầu xuống. Ôn Tòng Dương không cử động.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy... Nàng ta cúi xuống, ngậm ngón tay hắn vào miệng.
Ngày mùa thu, trời chạng vạng tối, chỉ còn vài tia sáng ảm đạm.
Ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió, có vài lá cây cọ xát vào giấy dán trên khung cửa.
Ôn Tòng Dương rút ngón tay ra, hướng về bờ môi của Lý Như Huệ, hôn lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.