Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Chương 32:

Mai Nguyên Hạ

15/10/2024

Mùng một tháng chín, Kỷ Minh Diêu bị thái thái phái đi tuần tra điền trang của Kỷ gia nằm ở ngoại ô kinh thành.

Từ phủ An Quốc công đến cửa thành, ngồi xe ngựa thì không đến hai khắc, nhưng từ cửa thành đến điền trang thì mất ít nhất là một canh giờ. Ở ngoài thành ngồi xe ngựa rất xóc nảy, lại dễ dàng dính tro bụi bùn đất, trong tình huống bình thường, Kỷ Minh Diêu tuyệt đối không muốn "đi xa nhà" như thế này.

Nhưng hôm nay, nàng vô cùng hào hứng ra ngoài, bởi lý do vô cùng chính đáng, nàng phải đi càng xa càng tốt.

Ôn gia đến cầu thân, nàng không ở nhà mới tốt! Có chuyện gì không ai đổ lên đầu nàng.

Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, vào canh giờ này bình thường Kỷ Minh Diêu còn ngái ngủ trên giường, bây giờ nàng đã ra khỏi cửa.

Đã gần cuối thu, sáng sớm trời hơi se lạnh. Kỷ Minh Diêu chỉ chải Đơn Loa Kế, không cài trâm thoa, trên người mặc áo kép, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông lớn, hai tay cầm lò sưởi, nàng tựa vào vai Thanh Sương, gà gật ngủ bù.

Ngồi cùng xe nàng là Bích Nguyệt và Thanh Sương, đằng sau còn tám chiếc xe, một xe chở Bạch Lộ và hai ma ma, ba xe còn lại chở bốn tráng niên tức phụ bà tử, một xe chở trù tử và sai vặt, ba xe cuối cùng chở đồ dùng của các nàng cho mấy ngày tới ở điền trang.

Đi theo xe còn có quản gia và chừng hai mươi gã nam bộc khoẻ mạnh hộ vệ xung quanh.

Kỷ Minh Diêu lên xe nửa chừng thì liền ngủ gật, đoàn xe trước hết đi về phía phủ công chúa Quảng Nghi.

Nàng và Bảo Khánh tỷ tỷ đã hẹn đi cùng nhau từ trước.

Xe đến cổng phủ công chúa, chỉ đợi non nửa khắc, đã thấy Huyện chủ Bảo Khánh mặc kỵ trang đỏ chói ra roi thúc ngựa chạy đến, nhỏ giọng hỏi Bích Nguyệt đang chờ sẵn ngoài xe: "Cô nương ngươi ở trong xe sao?"

Bích Nguyệt vội vàng vén rèm xe lên, nhỏ giọng cười đáp: "Phải, cô nương vừa thiếp đi."

Bảo Khánh bước hai bước lên xe, đi đến trước mặt Kỷ Minh Diêu rồi choàng tay qua vai nàng.

Thanh Sương lập tức nhường chỗ cho Huyện chủ.

Bảo Khánh ngồi xuống, để Diêu muội muội tựa đầu vào vai mình.

Thấy Diêu muội muội mơ màng mở mắt, nàng ấy liền cười: "Đại nha đầu lười, muội cứ ngủ tiếp đi! Ta ngồi với muội một lát."

Kỷ Minh Diêu hoàn toàn không phản bác cái biệt danh "đại nha đầu lười" này!

Nàng vùi đầu vào lòng Bảo Khánh tỷ tỷ, nhanh chóng ngủ say.

Đoàn xe đông gấp hai, ba lần so với lúc xuất phát, chậm rãi di chuyển ra ngoài thành.

...

Phủ An Quốc công, Kỷ Minh Đạt ngồi trang điểm trước gương đồng.

Hôm nay là ngày Ôn gia tới nạp thái*, không chỉ trượng phu tương lai của nàng ấy... Ôn Tòng Dương sẽ đến, mà ngay cả cữu cữu, cữu mẫu —— Công bà tương lai của nàng ấy —— Cũng đích thân đến đây, cho nàng ấy có đủ thể diện. Rõ ràng là chuyện vui lớn, hết thảy đều như mong muốn của mình, nàng ấy sẽ không phải gả cho Thôi Giác, Nhị muội muội đã cắt đứt tâm tư của Ôn Tòng Dương, danh tiếng của nàng ấy trước mặt bọn muội muội cũng không bị tổn hại... Nhưng tại sao...

*Nạp thái: hay còn gọi là lễ làm mai. Tức là nhà trai sẽ mời bà mai đến nhà gái để đề nghị kết thông gia. Nếu như nhà gái đã đồng ý thì nhà trai sẽ tiến hành chuẩn bị lễ vật đến nhà gái để cầu hôn.

Tại sao nàng ấy không thấy vui chút nào.

Nha hoàn cài một chiếc trâm hồng ngọc cuối cùng lên búi tóc của Kỷ Minh Đạt.

Gương đồng được mài nhẵn phản chiếu rõ từng chân tơ kẽ tóc. Kỷ Minh Đạt nhìn mình trong gương: Lông mày và mắt hạnh giống mẫu thân, chiếc mũi cao giống phụ thân, môi mọng điểm tô một chút son phấn màu đỏ nhạt theo quy củ, dung mạo đoan chính, không hề yêu diễm tục tằn.

Không có gì bất ổn.

Kỷ Minh Đạt đứng dậy đi ra ngoài, đến thỉnh an mẫu thân trước. Trên đường tình cờ gặp Tam muội muội, thế là cả hai đi cùng nhau.

Nàng ấy dời khỏi nội viện của mẫu thân ra bên ngoài đã được bốn tháng, ban đầu nàng ấy còn hoảng hốt, nhưng lâu sau thì phát hiện, bản thân không ở cùng trưởng bối lại thoải mái hơn. Tỉ như lúc trước Tam muội muội kính sợ tổ mẫu và mẫu thân, không dám ở lâu trong phòng nàng ấy, chỉ ngồi một chút là đi, bây giờ lại thường xuyên ngồi trong phòng nàng ấy hơn nửa ngày, cùng nàng ấy đọc sách, làm thơ, thêu thùa may vá, nàng ấy cũng dễ chiêu đãi bọn muội muội hơn.

Còn lại cũng chẳng có việc gì. Thêm mấy gian phòng, thêm mấy người sai vặt, nhưng cũng không quá quan trọng, tóm lại đều dựa theo quy củ. Không ở cùng trưởng bối, nàng ấy vẫn chưa hề lơ là, không giống... Nhị muội muội, thật giống một chú chim sổ lồng.



"Giờ này, chắc Nhị muội muội đã ra khỏi thành rồi." Kỷ Minh Đạt nhẩm tính.

"Hả... Phải." Kỷ Minh Đức không biết phải tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cười nói. "Giờ Mão sơ khắc Nhị tỷ tỷ đã ra ngoài rồi, chắc cũng sắp đến."

Hai vị tỷ tỷ này lại... Xem như thay đổi hôn sự, nàng ta đứng giữa hai bên cũng không được tự nhiên, Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ xưa nay vẫn hoà thuận bên ngoài... Thật sự là...

Nhưng chuyện này rốt cuộc vẫn rất lúng túng, nếu không thì thái thái đâu có đặc biệt lệnh Nhị tỷ tỷ hôm nay ra ngoài.

Nghĩ đến Ôn biểu ca, Kỷ Minh Đức mím môi, cuối cùng vẫn không cam lòng.

Nhưng chuyện mà thái thái và lão gia đều chắc chắn, chỉ dựa vào nàng ta thì sao có thể thay đổi? Huống hồ bốn năm tháng nay, Ôn biểu ca một mực ở nhà dưỡng thương, không hề đến đây, nàng ta muốn cũng không gặp được...

Sợ lộ ra điều gì trước mặt Đại tỷ tỷ, nàng ta vội lảng sang chuyện khác: "Muội tưởng hôm nay Đại tỷ tỷ sẽ cài trâm vàng mẫu đơn mà lão thái thái tặng chứ."

Bên trên chiếc trâm này, lá cây dùng ngọc lục bảo khảm lên, cánh hoa được bện từ chỉ vàng, trên mỗi cánh hoa đều điểm một viên minh châu, ở giữa là nhuỵ hoa làm từ một viên hồng ngọc sáng chói, thực sự rất đỗi huy hoàng, hôm đó Đại tỷ tỷ chỉ cầm trong tay một lát mà cả căn phòng đã sáng bừng.

Đây là của hồi môn của lão thái thái, ngày còn trẻ lão thái thái còn từng mang lên, bà sớm đã muốn cho Đại tỷ tỷ, bởi để lâu thì minh châu cũng không còn sáng bóng như cũ, bà còn đặc biệt sai người bỏ hạt châu cũ, lựa chọn ba mươi sáu viên minh châu mới, khảm lên chiếc trâm này.

Đại tỷ tỷ có khí chất hoa mỹ, nếu lại cài trâm vàng mẫu đơn này thì e là Nhị tỷ tỷ ở đây cũng không che lấp được nghi thái vạn phương* của Đại tỷ tỷ.

*Nghi thái vạn phương: dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều.

"Lễ 'nạp thái' lúc trước lão thái thái đã mang qua, sao tỷ có thể ngang hàng với lão thái thái được." Kỷ Minh Đạt giải thích với Tam muội muội. "Tỷ có nói với lão thái thái rồi, đến hôm lễ 'nạp chinh*' tỷ sẽ cài nó."

*Nạp chinh: là nghi lễ nhà trai đem lễ vật đến nhà gái trước khi kết hôn. Trong buổi lễ, nhà trai sẽ mời hai hoặc bốn họ hàng nữ (có đầy đủ phước lành) cùng bà mai để mang sính lễ, tiền lì xì và lễ vật đến nhà gái.

Kỷ Minh Đức vội vàng cười nói: "Quả nhiên là Đại tỷ tỷ, chuyện gì cũng nghĩ chu toàn!"

Thấy Tam muội muội quả nhiên tin theo, Kỷ Minh Đạt lặng lẽ thở phào.

Thật ra... Nàng ấy chỉ đang mượn cớ.

Nàng ấy lớn lên bên cạnh tổ mẫu, cũng biết chuyện ngày xưa nhiều hơn bọn muội muội một chút.

Tổ mẫu vốn xuất thân từ phủ Củng Xương hầu, là nữ nhi của khai quốc công thần Củng Xương hầu, hôn sự với tổ phụ vốn là môn đăng hộ đối. Có điều tổ mẫu mới gả vào Kỷ gia chưa được năm năm, ngoại thái công* liền bị liên luỵ vào một án mưu phản, mặc dù cuối cùng có thể thoát thân, không hại đến tính mạng, nhưng lại bị trừ tước, đoạt qua, Từ gia cũng từ nhà huân quý trở thành thường dân. Qua một hai năm, ngoại thái công cũng buồn rầu sầu não mà mất.

*Thái công: ông cố.

Khi đó tổ mẫu đã có phụ thân, trong nhà cũng không vì Từ gia suy tàn mà muốn vứt bỏ tổ mẫu. Nhưng từ đó về sau, bên cạnh tổ phụ liền có thêm rất nhiều cơ thiếp, thái công và thái bà* cũng không quản thúc. Nhóm thê thiếp của tổ phụ sinh ra rất nhiều thứ tử thứ nữ, từ Nhị thúc đến Tứ thúc, còn có Đại cô cô đến Ngũ cô cô đều là thứ xuất. Vì lẽ đó... Tổ mẫu cũng rất tủi thân.

*Thái bà: bà cố.

Nàng ấy mặc dù đau xót cho tổ mẫu, nhưng chuyện xưa của các trưởng bối, nàng ấy cũng không dám phán xét, mà tổ mẫu cũng kiêng kị bị người khác nhắc đến. Nàng ấy cũng sợ mình sau khi thành thân sẽ theo đường cũ như tổ mẫu... Nàng ấy không muốn Kỷ gia sẽ giống Từ gia, nàng ấy muốn người trong nhà bình an, các trưởng bối đều sống lâu trăm tuổi...

Cho nên, chiếc trâm mà tổ mẫu từng cài trong ngày nạp thái, nàng ấy cũng không dám mang vào trong ngày này.

Mang theo sự áy náy với tổ mẫu, Kỷ Minh Đạt đi đến chỗ phụ mẫu, mọi người lại cùng nhau đến thỉnh an tổ mẫu.

Chú tâm điều dưỡng mấy tháng, khí sắc của Từ lão phu nhân đã tốt hơn nhiều, da thịt cũng được bồi bổ trở lại. Hôm nay là lễ nạp thái của Đại tôn nữ ruột thịt mà bà thương yêu nhất, bà đã dậy từ sớm, ăn vận trang trọng để cho tôn nữ thể diện.

An Quốc công cũng vì chuyện trưởng nữ định thân mà xin nghỉ, hôm nay không vào triều, chờ ở trong phủ.

Con cháu đều tề tựu đông đủ, chỉ trừ Nhị nha đầu.

Từ lão phu nhân biết là nhi tức tác quái, nhưng bà vẫn vui vẻ, ngày vui hôm nay lại không có người khiến bà thấy chướng mắt, bà cũng chẳng buồn hỏi đến.

Hôm nay cả nhà cùng dùng bữa sáng ở An Khánh Đường.

Ăn sáng xong, Từ lão phu nhân vẫn giống như mọi khi, chỉ gọi mỗi Kỷ Minh Đạt đến ngồi cạnh, vui vẻ nói cười. Hôm nay là ngày lành của nữ nhi, Ôn phu nhân cũng tình nguyện giữ mặt mũi cho bà mẫu, thỉnh thoảng còn chêm lời vào, lại có bọn bà tử nha hoàn ở bên cạnh góp vui, không khí trong phòng rất hoà thuận.

Kỷ Minh Đạt được tổ mẫu ôm vào lòng, nghe tiếng đùa vui của mọi người, cuối cùng cũng dần vui vẻ trở lại.



Mọi chuyện dường như đều giống ngày trước. Tất cả mâu thuẫn và khổ sở đã qua, phủ An Quốc công vẫn là mái ấm quen thuộc của nàng ấy, nàng ấy có một mối hôn sự tốt đẹp, đang chờ xuất giá.

"Lý Quốc bá và phu nhân, Quảng Xuyên tử* và phu nhân, Ôn Đại gia đến!"

*Tử: tức "tử tước", tước vị đứng sau công, hầu, bá.

Trưởng bối và bà mối nhà trai đã đến, An Quốc công và Ôn phu nhân vội vã ra đại sảnh chào đón.

Bà mối và nhà trai đi cổng bên phải, An Quốc công và Ôn phu nhân đi cổng bên trái, đồ vật đặt đối diện nhau.

Các chấp sự và người hầu của phủ Lý Quốc công bày lễ vật đầy khắp đại sảnh và bên trong viện, bà mối bèn trình lên An Quốc công, An Quốc cũng dựa theo cấp bậc lễ nghĩa mà đáp lại.

Trải qua đủ loại nghi thức, khi hoàn tất thì đã đến giữa trưa.

Phủ An Quốc công đã chuẩn bị tiệc rượu mời bà mối và thông gia.

Quảng Xuyên tử chính là gia chủ phủ Quảng Xuyên hầu hiện nay, cũng tức là đệ đệ nhà ngoại của Hà phu nhân.

Ba nhà đều là thân thích, cho nên không cần quá câu nệ lễ tiết, ba nam tử ngồi với nhau ở tiền viện phủ An Quốc công, Ôn phu nhân, Hà phu nhân và Quảng Xuyên tử phu nhân dẫn theo Ôn Tòng Dương đến An Khánh Đường.

Đều quen biết nhau, cũng biết ban đầu Ôn gia và Kỷ gia để nữ nhi nào định thân, không có gì phải kiêng kỵ, trên đường đi, Ôn phu nhân làm như lơ đãng nhắc đến: "Bọn nhỏ trong nhà đều ở chỗ lão thái thái, tiếc là không có Nhị nha đầu, con bé đấy phải ra ngoài tuần tra điền trang giúp ta."

Bước chân của Ôn Tòng Dương thoáng khựng lại.

Trong lòng Ôn phu nhân lại chùng xuống.

Đây là Tòng Dương không buông xuống được, nào có liên quan Minh Diêu. Bà chưa bao giờ thấy Minh Diêu vui vẻ ra ngoài như vậy, sáng sớm không cần ai giục giã đã đi rồi.

Nhưng Tòng Dương đã là trượng phu của Minh Đạt, tuyệt không thay đổi. Trong lòng trượng phu một mực nhớ tới muội muội ruột của mình, Minh Đạt thật sự có thể nghĩ thoáng được sao?

Mong con bé có thể nghĩ thoáng hơn, dù sao... Đã đến nước này.

Hôn sự có thể cưỡng cầu, lòng người thì sao có thể, bà đã dạy con bé rồi.

Minh Đạt nói con hiểu mà.

Hà phu nhân nhanh chóng trừng mắt với nhi tử, dùng ánh mắt thúc giục hắn không được dừng bước, trong lòng thầm mắng, Nhị cô nương không ở nhà mà vẫn gây sóng gió!

Mà Quảng Xuyên tử phu nhân vờ như không thấy sự khác thường của tân lang tương lai, bà ấy tiếp lời Ôn phu nhân, cười nói: "Hôm nay là ngày lành của tỷ tỷ nó, vậy mà bà cũng không để nó tham gia náo nhiệt, chẳng phải bình thường bà cứ than thở con bé không thích đi đâu sao."

"Đúng là nó không thích hoạt động, nên mới thừa dịp trời chưa lạnh mà chạy ra ngoài vui chơi mấy hôm, suốt ngày ở nhà cứ bức bối." Ôn phu nhân cười, lại nhắc đến những hài tử khác. "Tứ muội muội nó cũng định đi đấy, nhưng thấy ngày lành của Đại tỷ tỷ, không thể không có người ở nhà. Ta bèn bảo lần sau sẽ để nó đi."

Quảng Xuyên tử phu nhân vội vàng khen ngợi: "Tứ cô nương bao nhiêu tuổi rồi? Quả là biết chuyện. Bà còn chưa có tức phụ, nữ hài trong nhà đã đỡ đần giúp bà trước rồi, đứa nào đứa nấy cũng ngoan ngoãn, thật làm người ta ngưỡng mộ!"

Nói dứt lời, trong lòng bà ấy không khỏi nghĩ ngợi.

Mấy tháng nay, hầu như có thiếp mời đưa đến phủ An Quốc công, Ôn phu nhân sẽ dẫn theo tất cả nữ nhi trong nhà đến dự tiệc. Tất cả mọi người hầu như đều hiểu, Ôn phu nhân làm vậy đều là vì muốn loại bỏ những lời đồn đại vô căn cứ. Nhưng kỳ thật từ khi bệ hạ lên tiếng, trừ người có lòng riêng, còn lại không ai dám nói lời ong tiếng ve về Thôi gia và Nhị cô nương. Huống hồ dựa theo phẩm giá của mấy vị cô nương và thanh danh xưa nay của Ôn phu nhân, có mấy ai thật sự tin vào chuyện "tư tình"? Chẳng qua vì muốn góp náo nhiệt mà bản thân nói nhiều thêm mấy câu thôi.

Bốn vị cô nương thanh danh trong sạch, những nhà lúc trước cầu thân Đại cô nương không thành khó tránh nảy sinh tâm tư, ai nấy đua nhau trổ tài, chuyển lời đến trước mặt Ôn phu nhân.

Vậy mà mùng hai tháng tám, trong bữa tiệc thưởng cúc ở phủ công chúa Quảng Nghi, Ôn phu nhân lại tiết lộ, nói trong nhà chỉ cầu cho Đại cô nương một đời thuận lợi, muốn gả con bé về nhà ngoại.

Mọi người liền suy tư, Đại cô nương vì mệnh cách không hợp mà từ hôn một lần, Ôn phu nhân xót con, không muốn con bé chịu giày vò, âu cũng hợp lý.

Huống hồ Ôn gia cũng là phủ Quốc công, tính ra cũng là môn đăng hộ đối, không làm Đại cô nương thiệt thòi.

Ngay cả Tề Quốc hầu phu nhân thay mặt Tam điện hạ làm mai mà còn bị người ta khéo léo từ chối, mọi người cũng không trông mong xa vời rằng Ôn phu nhân sẽ hồi tâm chuyển ý.

Phủ An Quốc công cũng không phải không còn nữ hài tử, cơ hội kết thân vẫn còn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook