Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 40:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Vương ma ma lại nháy mắt với cô nương, ra hiệu cho cô nương tìm chuyện nói với Đại gia.
Kỷ Minh Đạt chỉ lắc đầu với nhũ mẫu.
Nàng ấy đang suy nghĩ.
Ôn Tòng Dương giấu người trong viện, hẳn đã có gì đó với nha hoàn kia, nói không chừng... Là đã có hài tử. Từ nhỏ tên này đã hành xử thô bạo nóng nảy, cho tới khi mười tám tuổi cũng không chịu sửa, hắn cùng nha hoàn lén lút, sao có thể giấu được cữu mẫu và ngoại tổ mẫu?
Ngoại tổ mẫu và cữu mẫu... Thái bà bà và bà bà của nàng ấy, rốt cuộc là không biết rõ Ôn Tòng Dương và nha đầu kia đã tới mức nào, hay là biết rõ mà vẫn không quản hắn đây?
Không.
Kỷ Minh Đạt không cho phép mình hoài nghi hai vị trưởng bối.
Phủ Lý Quốc công sẽ không cố ý dung túng con cháu có hài tử thứ xuất trước thành thân, chuyện này vừa mất mặt, còn làm ảnh hưởng thể diện của phủ An Quốc công.
Hơn nữa, đây còn là ngoại tổ mẫu và cữu mẫu nhìn nàng ấy lớn lên...
Phải suy nghĩ kỹ rồi mới hành động.
Lý Kính Đường có quy chế tương tự như An Khánh Đường ở phủ An Quốc công, trước sau có tổng cộng bốn cổng, vừa vào sân trước đã thấy rất nhiều nha hoàn bà tử đứng chờ dưới thuỳ hoa môn* để nghênh đón.
*Thuỳ hoa môn: là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ.
Kỷ Minh Đạt nhanh nhẹn bước lên hai bước, đi đến trước mặt Cố ma ma, tâm phúc của Trương lão phu nhân, cười hỏi: "Ta không đến muộn chứ?"
Hơn nửa năm trước, Cố ma ma vì xem thường Kỷ Nhị cô nương, khiến cô thái thái và lão thái thái nổi giận mà lãnh một trận đòn, đến nay đã bình phục hẳn, nhưng bà ta cũng không dám lên mặt trước các tiểu chủ tử nữa. Chưa kể, vị trước mặt này chính là Đại nãi nãi mà cả phủ Lý Quốc công vừa cầu thân về, cũng là ngoại sanh nữ ruột thịt của lão thái thái, về sau nhi tôn của bà ta đều phải nhìn sắc mặt của vị Đại nãi nãi này.
Bà vội vàng đỡ Đại nãi nãi, khom lưng cười nói: "Còn nửa khắc nữa mới hết giờ! Đại nãi nãi yên tâm, không muộn chút nào!"
"Vậy thì tốt." Kỷ Minh Đạt ngừng lại, nhìn xem trên người mình có chỗ nào chưa chỉnh tề không, lại hỏi tiếp. "Người trong tộc có đến không, hay chỉ có người trong nhà chúng ta thôi?"
"Lão thái thái, lão gia và thái thái làm sao có thể để Đại nãi nãi chịu thiệt, mới hôm nay phải gặp người ngoài?" Cố ma ma vội cười đáp. "Cũng chỉ có người trong nhà thôi."
"Trong tộc chỉ có vài vị như Nhị đường thúc, Tam đường thúc, đều là trưởng bối thân thiết, sao có thể nói là thiệt thòi?" Kỷ Minh Đạt đoan chính đáp.
Từ thuỳ hoa môn đi qua hai khoảng sân rộng, nàng ấy cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn sang Lý Kiều gia, thị tì của Hà phu nhân. Lý Kiều tức phụ muốn lên tiếng nịnh nọt mấy phen, nhưng lại không có cơ hội. Vị Đại nãi nãi của bọn họ một giọt nước cũng không lọt, mỗi lần bà muốn mở miệng thì đều có người lên tiếng trước, thời gian vừa khớp, nhưng lại không khiến ai ngoại trừ bản thân bà cảm thấy Đại nãi nãi cố ý làm lơ bà.
Trong lòng bà sốt ruột, lại vội vàng nhìn Đại gia.
Nhưng ngay lúc này, Đại gia lại thất thần, cũng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của bà!!
Lý Kiều tức phụ như kiến bò chảo dầu.
Như Huệ và Đại gia rốt cuộc đang tính toán chuyện gì?
Từ tháng chạp năm ngoái cho đến bây giờ, đã hai tháng rồi mà con bé cũng không thèm về nhà một lần, bà có qua thăm, Như Huệ cũng không cho bà ngồi lâu, chưa gì đã tiễn bà đi! Con bé từ nhỏ đã hiếu thuận, trừ chuyện muốn ở bên cạnh làm người của Đại gia thì chưa từng cãi lời phụ mẫu chuyện gì khác!
Tội nghiệp nữ nhi của bà, vì Đại gia mà tay phải trở nên tàn phế, bây giờ không biết tiền đồ ——
Vị Đại nãi nãi mới đến này không chấp nhận nô tài làm càn trước mặt mình, Lý Kiều gia cho dù có là thị tì của thái thái, cũng không dám đắc tội Đại nãi nãi.
Đi tới chính phòng của lão thái thái, lại là cô nương trong nhà ra ngoài đón.
Ôn Tòng Thục năm nay mười hai, đã ra dáng đại cô nương đôi phần.
Nàng mặc một chiếc áo lông chồn may bằng gấm lụa màu hồng phấn, gương mặt mượt mà trắng nõn giống Ôn Tòng Dương đến bảy phần nở nụ cười tươi tắn, ngọt ngào gọi: "Tẩu tử, ca ca!"
"Tòng Thục!" Kỷ Minh Đạt vội vàng chào.
Mặc dù là biểu tỷ muội, nhưng hôm nay dù sao nàng ấy cũng là tân nương kính trà, có thể để cho muội muội nhà người ta đi ra chào đón, chứng tỏ tổ mẫu và cữu mẫu quan tâm đến thể diện của nàng ấy.
Ôn Tòng Dương cũng đã hoàn hồn, dặn dò muội muội: "Bên ngoài lạnh lẽo, mau vào đi thôi."
Ôn Tòng Thục lại cười một tiếng, đi vào nhà trước.
Kỷ Minh Đạt không để hai vị ma ma dìu mình nữa, mà sóng vai đi cùng Ôn Tòng Dương.
Tân nương đoan trang nghiêm túc, chầm chậm đi tới, vẻ mặt tư thế không thể soi mói.
Trương lão phu nhân và phu thê Lý Quốc bá thoạt tiên nhìn nhau cười, lại nhìn sang Ôn Tòng Dương đi bên cạnh tân nương, tuy vẫn là công tử trẻ tuổi tuấn tú, song lại bị người ta nổi bật, lấn át hết khí chất...
Không quản mẫu thân và thê tử cảm thấy thế nào, Lý Quốc bá đã sầm mặt.
Hôm qua giống như tiến bộ được một tí, qua thành thân mới ngày đầu tiên, lại hiện nguyên hình!
Sợ trượng phu sẽ giáo huấn nhi tử vào ngay lúc này, Hà phu nhân vội nói: "Sau này sẽ có Minh Đạt dạy dỗ nó, sớm hay muộn cũng sửa tính được mà."
Đại cô nương —— nhi tức của bà ta —— là người văn võ toàn tài, chẳng những văn chương không kém nam nhân, mà cưỡi ngựa bắn cung chơi mã cầu đều đứng đầu trong số các tiểu cô nương, còn có thể thắng nam nhân, chẳng lẽ còn lo Tòng Dương không có tiến bộ? Nhị cô nương gả vào đây, mới sợ nàng chỉ biết khiến Tòng Dương quậy phá thêm!
Đều là người một nhà, bà ta nói lời này cũng không nhỏ giọng xuống, Kỷ Minh Đạt và Ôn Tòng Dương dĩ nhiên đều nghe thấy.
Ôn Tòng Dương chỉ có thể hít sâu một hơi, che giấu sự khó chịu nháy mắt ập đến ——
Hắn biết mà, hắn biết mà... Từ nhỏ đến lớn đều vậy! Kỷ Minh Đạt là tỷ tỷ, mọi thứ đều giỏi; cho nên tỷ ấy giáo dục hắn, hắn không muốn nghe, mọi người đều nói hắn hư hỏng, thậm chí phụ mẫu và tổ mẫu đều như vậy! Bây giờ biểu tỷ chiếm danh phận thê tử, càng có thể một đời danh chính ngôn thuận "khuyên bảo" hắn!
Ngay cả mấy nô tài như Cố ma ma cũng biết lấy lòng Kỷ Minh Đạt, nịnh hót biểu tỷ còn nhiều hơn là hắn!
Kính trà đương nhiên cũng không có ai làm khó Kỷ Minh Đạt.
Cả nhà không cần câu nệ, xong xuôi, mọi người cùng dùng điểm tâm ở trong phòng Trương lão phu nhân.
Tuy các trưởng bối đều không bảo nàng ấy đến hầu hạ, song Kỷ Minh Đạt kiên trì phụng dưỡng thái bà bà, bà bà ba lần đũa, mới ngồi xuống dùng cơm với mọi người.
Trương lão phu nhân và Lý Quốc bá thương nàng ấy hiểu chuyện, Lý Quốc bá càng không vừa mắt nhi tử, Hà phu nhân lại ưng ý.
Bà ta lại nghĩ, quả nhiên là Đại cô nương mới tốt, nếu là Nhị cô nương, sợ rằng lão thái thái mới nói một tiếng không cần hầu hạ, con bé liền ngồi xuống ghế chờ dùng cơm!
Ăn cơm xong, Lý Quốc bá không chần chừ, cáo từ mẫu thân.
Trương lão phu nhân gọi hai tâm can bảo bối mỗi người ngồi một bên, cười hỏi ngoại tôn nữ: "Cháu gặp hết người trong viện chưa? Đều là ta và thái thái chọn, không có khó bảo hay lười biếng, lòng ẩn ác ý. Cháu cảm thấy có ai không tốt thì cứ nói, ta sẽ chọn người khác hợp ý cháu."
"Sáng sớm cháu đã gặp qua rồi, hiện tại cháu thấy ai cũng tốt, đa tạ lão thái thái và thái thái quan tâm."
Kỷ Minh Đạt nói chuyện thận trọng, lại mỉm cười thăm hỏi Hà phu nhân.
Hà phu nhân càng thêm vui vẻ.
Bà ta vừa định nói nhi tức phải quản giáo nhi tử nhiều hơn, ghìm con ngựa hoang này lại, để lão gia cũng vui vẻ hơn, lại thấy nhi tức hơi nhăn mày, nghi hoặc nói: "Có điều này, cháu thấy nha đầu hầu hạ bên cạnh Đại gia từ trước thiếu mất một người. Cháu nhớ kỹ trong phòng Đại gia, người này là giỏi giang nhất, lúc trước mọi việc đều là người này quản, cháu định tìm người này để hỏi thăm, vậy mà lại không thấy."
Kỷ Minh Đạt cười làm lành với ngoại tổ mẫu, lại nhìn sang cữu mẫu, hỏi: "Người này hình như là... Hài tử nhà thị tì của thái thái, chẳng lẽ, đã thả người rồi sao?"
Hà phu nhân cứ muốn nói lại thôi.
Sao bà ta lại quên... Không phải... Sao lại xảy ra chuyện như vậy!!!
Tòng Dương thật là... Chỉ là một nha đầu thôi, bảo nó đi qua hầu hạ có gì mà không được? Miễn cho bây giờ khó xử.
Mấy suy nghĩ may mắn là gì gì đó của bà ta bay biến hết, cũng không nghĩ ra được chủ ý gì, chỉ nhìn xem bà bà nói thế nào.
Bàn tay Trương lão phu nhân đang vỗ về ngoại tôn nữ chợt khựng lại, bà quay đầu nhìn sang tôn tử.
Cả người Ôn Tòng Dương liền cứng đờ.
Kỷ Minh Đạt chỉ lắc đầu với nhũ mẫu.
Nàng ấy đang suy nghĩ.
Ôn Tòng Dương giấu người trong viện, hẳn đã có gì đó với nha hoàn kia, nói không chừng... Là đã có hài tử. Từ nhỏ tên này đã hành xử thô bạo nóng nảy, cho tới khi mười tám tuổi cũng không chịu sửa, hắn cùng nha hoàn lén lút, sao có thể giấu được cữu mẫu và ngoại tổ mẫu?
Ngoại tổ mẫu và cữu mẫu... Thái bà bà và bà bà của nàng ấy, rốt cuộc là không biết rõ Ôn Tòng Dương và nha đầu kia đã tới mức nào, hay là biết rõ mà vẫn không quản hắn đây?
Không.
Kỷ Minh Đạt không cho phép mình hoài nghi hai vị trưởng bối.
Phủ Lý Quốc công sẽ không cố ý dung túng con cháu có hài tử thứ xuất trước thành thân, chuyện này vừa mất mặt, còn làm ảnh hưởng thể diện của phủ An Quốc công.
Hơn nữa, đây còn là ngoại tổ mẫu và cữu mẫu nhìn nàng ấy lớn lên...
Phải suy nghĩ kỹ rồi mới hành động.
Lý Kính Đường có quy chế tương tự như An Khánh Đường ở phủ An Quốc công, trước sau có tổng cộng bốn cổng, vừa vào sân trước đã thấy rất nhiều nha hoàn bà tử đứng chờ dưới thuỳ hoa môn* để nghênh đón.
*Thuỳ hoa môn: là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. Thùy hoa môn được đặt tại đường trục chính, ở chính giữa phía bắc của ngoại viện, nằm trên bậc đá cao ba bậc hoặc năm bậc, dùng để ngăn cách phần trước và sau của viện. Phần phía trước viện là nơi chủ nhân tiếp khách, phần phía sau viện là nơi ở của những người còn lại trong gia đình, người ngoài không được ra vào, ngay cả đến người hầu nam cũng không ngoại lệ.
Kỷ Minh Đạt nhanh nhẹn bước lên hai bước, đi đến trước mặt Cố ma ma, tâm phúc của Trương lão phu nhân, cười hỏi: "Ta không đến muộn chứ?"
Hơn nửa năm trước, Cố ma ma vì xem thường Kỷ Nhị cô nương, khiến cô thái thái và lão thái thái nổi giận mà lãnh một trận đòn, đến nay đã bình phục hẳn, nhưng bà ta cũng không dám lên mặt trước các tiểu chủ tử nữa. Chưa kể, vị trước mặt này chính là Đại nãi nãi mà cả phủ Lý Quốc công vừa cầu thân về, cũng là ngoại sanh nữ ruột thịt của lão thái thái, về sau nhi tôn của bà ta đều phải nhìn sắc mặt của vị Đại nãi nãi này.
Bà vội vàng đỡ Đại nãi nãi, khom lưng cười nói: "Còn nửa khắc nữa mới hết giờ! Đại nãi nãi yên tâm, không muộn chút nào!"
"Vậy thì tốt." Kỷ Minh Đạt ngừng lại, nhìn xem trên người mình có chỗ nào chưa chỉnh tề không, lại hỏi tiếp. "Người trong tộc có đến không, hay chỉ có người trong nhà chúng ta thôi?"
"Lão thái thái, lão gia và thái thái làm sao có thể để Đại nãi nãi chịu thiệt, mới hôm nay phải gặp người ngoài?" Cố ma ma vội cười đáp. "Cũng chỉ có người trong nhà thôi."
"Trong tộc chỉ có vài vị như Nhị đường thúc, Tam đường thúc, đều là trưởng bối thân thiết, sao có thể nói là thiệt thòi?" Kỷ Minh Đạt đoan chính đáp.
Từ thuỳ hoa môn đi qua hai khoảng sân rộng, nàng ấy cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn sang Lý Kiều gia, thị tì của Hà phu nhân. Lý Kiều tức phụ muốn lên tiếng nịnh nọt mấy phen, nhưng lại không có cơ hội. Vị Đại nãi nãi của bọn họ một giọt nước cũng không lọt, mỗi lần bà muốn mở miệng thì đều có người lên tiếng trước, thời gian vừa khớp, nhưng lại không khiến ai ngoại trừ bản thân bà cảm thấy Đại nãi nãi cố ý làm lơ bà.
Trong lòng bà sốt ruột, lại vội vàng nhìn Đại gia.
Nhưng ngay lúc này, Đại gia lại thất thần, cũng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của bà!!
Lý Kiều tức phụ như kiến bò chảo dầu.
Như Huệ và Đại gia rốt cuộc đang tính toán chuyện gì?
Từ tháng chạp năm ngoái cho đến bây giờ, đã hai tháng rồi mà con bé cũng không thèm về nhà một lần, bà có qua thăm, Như Huệ cũng không cho bà ngồi lâu, chưa gì đã tiễn bà đi! Con bé từ nhỏ đã hiếu thuận, trừ chuyện muốn ở bên cạnh làm người của Đại gia thì chưa từng cãi lời phụ mẫu chuyện gì khác!
Tội nghiệp nữ nhi của bà, vì Đại gia mà tay phải trở nên tàn phế, bây giờ không biết tiền đồ ——
Vị Đại nãi nãi mới đến này không chấp nhận nô tài làm càn trước mặt mình, Lý Kiều gia cho dù có là thị tì của thái thái, cũng không dám đắc tội Đại nãi nãi.
Đi tới chính phòng của lão thái thái, lại là cô nương trong nhà ra ngoài đón.
Ôn Tòng Thục năm nay mười hai, đã ra dáng đại cô nương đôi phần.
Nàng mặc một chiếc áo lông chồn may bằng gấm lụa màu hồng phấn, gương mặt mượt mà trắng nõn giống Ôn Tòng Dương đến bảy phần nở nụ cười tươi tắn, ngọt ngào gọi: "Tẩu tử, ca ca!"
"Tòng Thục!" Kỷ Minh Đạt vội vàng chào.
Mặc dù là biểu tỷ muội, nhưng hôm nay dù sao nàng ấy cũng là tân nương kính trà, có thể để cho muội muội nhà người ta đi ra chào đón, chứng tỏ tổ mẫu và cữu mẫu quan tâm đến thể diện của nàng ấy.
Ôn Tòng Dương cũng đã hoàn hồn, dặn dò muội muội: "Bên ngoài lạnh lẽo, mau vào đi thôi."
Ôn Tòng Thục lại cười một tiếng, đi vào nhà trước.
Kỷ Minh Đạt không để hai vị ma ma dìu mình nữa, mà sóng vai đi cùng Ôn Tòng Dương.
Tân nương đoan trang nghiêm túc, chầm chậm đi tới, vẻ mặt tư thế không thể soi mói.
Trương lão phu nhân và phu thê Lý Quốc bá thoạt tiên nhìn nhau cười, lại nhìn sang Ôn Tòng Dương đi bên cạnh tân nương, tuy vẫn là công tử trẻ tuổi tuấn tú, song lại bị người ta nổi bật, lấn át hết khí chất...
Không quản mẫu thân và thê tử cảm thấy thế nào, Lý Quốc bá đã sầm mặt.
Hôm qua giống như tiến bộ được một tí, qua thành thân mới ngày đầu tiên, lại hiện nguyên hình!
Sợ trượng phu sẽ giáo huấn nhi tử vào ngay lúc này, Hà phu nhân vội nói: "Sau này sẽ có Minh Đạt dạy dỗ nó, sớm hay muộn cũng sửa tính được mà."
Đại cô nương —— nhi tức của bà ta —— là người văn võ toàn tài, chẳng những văn chương không kém nam nhân, mà cưỡi ngựa bắn cung chơi mã cầu đều đứng đầu trong số các tiểu cô nương, còn có thể thắng nam nhân, chẳng lẽ còn lo Tòng Dương không có tiến bộ? Nhị cô nương gả vào đây, mới sợ nàng chỉ biết khiến Tòng Dương quậy phá thêm!
Đều là người một nhà, bà ta nói lời này cũng không nhỏ giọng xuống, Kỷ Minh Đạt và Ôn Tòng Dương dĩ nhiên đều nghe thấy.
Ôn Tòng Dương chỉ có thể hít sâu một hơi, che giấu sự khó chịu nháy mắt ập đến ——
Hắn biết mà, hắn biết mà... Từ nhỏ đến lớn đều vậy! Kỷ Minh Đạt là tỷ tỷ, mọi thứ đều giỏi; cho nên tỷ ấy giáo dục hắn, hắn không muốn nghe, mọi người đều nói hắn hư hỏng, thậm chí phụ mẫu và tổ mẫu đều như vậy! Bây giờ biểu tỷ chiếm danh phận thê tử, càng có thể một đời danh chính ngôn thuận "khuyên bảo" hắn!
Ngay cả mấy nô tài như Cố ma ma cũng biết lấy lòng Kỷ Minh Đạt, nịnh hót biểu tỷ còn nhiều hơn là hắn!
Kính trà đương nhiên cũng không có ai làm khó Kỷ Minh Đạt.
Cả nhà không cần câu nệ, xong xuôi, mọi người cùng dùng điểm tâm ở trong phòng Trương lão phu nhân.
Tuy các trưởng bối đều không bảo nàng ấy đến hầu hạ, song Kỷ Minh Đạt kiên trì phụng dưỡng thái bà bà, bà bà ba lần đũa, mới ngồi xuống dùng cơm với mọi người.
Trương lão phu nhân và Lý Quốc bá thương nàng ấy hiểu chuyện, Lý Quốc bá càng không vừa mắt nhi tử, Hà phu nhân lại ưng ý.
Bà ta lại nghĩ, quả nhiên là Đại cô nương mới tốt, nếu là Nhị cô nương, sợ rằng lão thái thái mới nói một tiếng không cần hầu hạ, con bé liền ngồi xuống ghế chờ dùng cơm!
Ăn cơm xong, Lý Quốc bá không chần chừ, cáo từ mẫu thân.
Trương lão phu nhân gọi hai tâm can bảo bối mỗi người ngồi một bên, cười hỏi ngoại tôn nữ: "Cháu gặp hết người trong viện chưa? Đều là ta và thái thái chọn, không có khó bảo hay lười biếng, lòng ẩn ác ý. Cháu cảm thấy có ai không tốt thì cứ nói, ta sẽ chọn người khác hợp ý cháu."
"Sáng sớm cháu đã gặp qua rồi, hiện tại cháu thấy ai cũng tốt, đa tạ lão thái thái và thái thái quan tâm."
Kỷ Minh Đạt nói chuyện thận trọng, lại mỉm cười thăm hỏi Hà phu nhân.
Hà phu nhân càng thêm vui vẻ.
Bà ta vừa định nói nhi tức phải quản giáo nhi tử nhiều hơn, ghìm con ngựa hoang này lại, để lão gia cũng vui vẻ hơn, lại thấy nhi tức hơi nhăn mày, nghi hoặc nói: "Có điều này, cháu thấy nha đầu hầu hạ bên cạnh Đại gia từ trước thiếu mất một người. Cháu nhớ kỹ trong phòng Đại gia, người này là giỏi giang nhất, lúc trước mọi việc đều là người này quản, cháu định tìm người này để hỏi thăm, vậy mà lại không thấy."
Kỷ Minh Đạt cười làm lành với ngoại tổ mẫu, lại nhìn sang cữu mẫu, hỏi: "Người này hình như là... Hài tử nhà thị tì của thái thái, chẳng lẽ, đã thả người rồi sao?"
Hà phu nhân cứ muốn nói lại thôi.
Sao bà ta lại quên... Không phải... Sao lại xảy ra chuyện như vậy!!!
Tòng Dương thật là... Chỉ là một nha đầu thôi, bảo nó đi qua hầu hạ có gì mà không được? Miễn cho bây giờ khó xử.
Mấy suy nghĩ may mắn là gì gì đó của bà ta bay biến hết, cũng không nghĩ ra được chủ ý gì, chỉ nhìn xem bà bà nói thế nào.
Bàn tay Trương lão phu nhân đang vỗ về ngoại tôn nữ chợt khựng lại, bà quay đầu nhìn sang tôn tử.
Cả người Ôn Tòng Dương liền cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.