Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 41:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Từ khi Như Huệ tỷ tỷ mang thai đến nay, hắn đã nghĩ rất nhiều lần, nếu như bị phát hiện, nếu các trưởng bối và Kỷ Minh Đạt ép Như Huệ tỷ tỷ bỏ hài tử, đuổi tỷ ấy đi, hắn phải làm sao tranh thủ, phải làm sao đón nhận lửa giận của bọn họ, đỡ cho Như Huệ tỷ tỷ trước mặt mọi người.
Hắn cũng cảm thấy vừa mới đây thôi hắn đã làm rất tốt.
Trong viện mặc dù có người đoán được ít nhiều, nhưng không ai dám báo lên, bọn họ chẳng những đều giả vờ không biết, còn có vài người lấy lòng Như Huệ tỷ tỷ. Lão gia, thái thái và lão thái thái càng không nghe thấy chút động tĩnh nào, cũng không hề nghi ngờ.
Nhưng bây giờ, khi đối diện ánh mắt của người nhà, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
Thấy Kỷ Minh Đạt vừa ngờ vực vừa mỉm cười nhìn mình, hắn gần như không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, hắn mới nghe mình mở miệng: "Như Huệ tỷ tỷ, tỷ ấy... Bị bệnh, ta bảo tỷ ấy nghỉ ngơi rồi."
"Bệnh?" Kỷ Minh Đạt lại nhìn sang ngoại tổ mẫu và cữu mẫu, cười hỏi. "Bệnh... Mời đại phu chưa? Đại gia cũng không nói trước với ta, giống như ta không phải là người biết quan tâm vậy."
Trong lòng nàng ấy bắt đầu có chút bất an.
Ngoại tổ mẫu và cữu mẫu thật sự không biết sao?
Cả nhà, toàn bộ phủ Lý Quốc, Ôn Tòng Dương lại là nhi tử tôn tử mà hai người thương nhất... Nghĩ một chút là biết, chuyện lớn như vậy, thật sự không ai biết sao?
"Mời... Mời." Ôn Tòng Dương siết chặt hai tay, lại ngồi xuống ghế, không biết bản thân nên khóc hay cười.
Hắn nói: "Một nha đầu thôi mà, không cần tỷ tỷ phí tâm, nên ta không nói."
"Phải... Phải đó! Một nha đầu thôi mà!" Nãy giờ bà bà không nói gì, Hà phu nhân không kìm được, muốn việc này nhanh chóng được cho qua trước.
Bà ta vội vàng cười, nói với Kỷ Minh Đạt: "Bây giờ con gả vào đây, người trong viện dĩ nhiên là do nãi nãi con định đoạt, sao còn phải hỏi ý một nha đầu? Chờ nó khoẻ, dĩ nhiên còn phải hầu hạ con, hiện giờ con đừng để nó làm lây bệnh!"
Đợi bà ta làm rõ chuyện của Như Huệ rốt cuộc thế nào, xử trí xong rồi nói cho con bé biết là được! Tòng Thục còn ở đây, sao có thể để tiểu cô nương nghe mấy chuyện này!
Kỷ Minh Đạt lạnh lẽo trong lòng.
Nàng ấy nhớ đến lời của mẫu thân.
Khoảng một năm trước, nàng ấy vừa mới trải qua ác mộng, một lòng muốn gả cho Ôn Tòng Dương. Mẫu thân nói với nàng ấy, tính tình cữu mẫu có chút khó hầu hạ, tính tình nàng ấy lại kiêu ngạo, có một số việc sẽ không nhịn được. Khi đó, nàng ấy lại cảm thấy là mẫu thân bất công, chỉ thương Nhị muội muội nên viện cớ. Nàng ấy còn nói, cữu mẫu luôn thương nàng ấy nhất, sao sẽ làm khó nàng ấy?
Có thể... Mẫu thân thật sự nói đúng.
Làm ngoại sinh nữ và làm nhi tức không giống nhau, làm cữu mẫu và làm bà bà, đương nhiên sao có thể giống được.
Vậy ngoại tổ mẫu thì sao? Ngoại tổ mẫu... Cũng giống vậy sao?
Kỷ Minh Đạt cũng đứng lên, rời khỏi vòng tay ôm ấp của thái bà bà.
Thân thể nàng ấy run lên, cúi đầu với bà bà, lại kiên trì nói: "Con... Vừa gả chi Đại gia, đương nhiên mọi chuyện đều lấy Đại gia làm trọng. Con với Đại gia... Lúc trước không thân thiết, sau khi định thân, trong lòng con luôn thấy lo lắng, sớm muốn về sau sẽ thỉnh giáo tỷ ấy nhiều chuyện. Mà tỷ ấy là người có công hầu hạ Đại gia nhiều năm, con cũng nên thưởng. Vậy cứ mau chóng đến Thái y viện mời thái y đến đây, xem rốt cuộc tỷ ấy bị bệnh gì, chẳng những hữu ích cho con, mà Đại gia cũng có thể yên tâm."
Thấy những lời nhi tức nói đều có lý có tình, Hà phu nhân không biết phản bác thế nào.
Ôn Tòng Dương bước về trước nửa bước, đến gần Kỷ Minh Đạt, muốn khuyên nàng... Xin nàng... Người nãy giờ chưa hề lên tiếng, Trương lão phu nhân giờ lại mở miệng.
Bà gọi: "Lý Kiều gia? Ngươi đưa Đại cô nương về đi."
Lý Kiều tức phụ lập tức quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt: "Lão thái thái!"
"Không đi sao?" Trương lão phu nhân giơ tay, ra hiệu cho người của mình. "Dẫn bà ta ra ngoài, chờ ở đâu đó đi."
Từ lúc ngoài năm mươi tuổi, đến bây giờ cũng hai mươi năm qua, trừ chuyện cùng cô thái thái chọn Đại nãi nãi cho Đại gia, lão thái thái đã không xen vào bất kỳ chuyện lớn nhỏ của bọn hạ nhân, tất cả đều giao cho thái thái. Hôm nay lại là Đại nãi nãi lên tiếng, bà đành phải chú tâm quản một chút.
Sợ cả nhà gặp hoạ, Lý Kiều gia không giãy giụa, chấp nhận lui ra.
Ôn Tòng Thục cũng được nhũ mẫu nha hoàn đưa về.
Hà phu nhân cũng đứng lên, nhìn nhi tử quỳ sụp dưới chân bà bà, khóc rống lên.
Bà bà không nhìn tôn tử, chỉ nói với bà: "Đi mời một vị đại phu kín miệng tới đây."
Nhìn phản ứng của Dương Nhi... Chỉ e vì bà và nhi tức thấy nó ngoan ngoãn thành thân, mới có ý xem nhẹ, không quản chuyện đó, đã... Chậc, đã thành sai lầm lớn.
Trương lão phu nhân nắm tay ngoại tôn nữ, lại nhẹ nhàng xoa đầu tôn tử, nói: "Cháu không đồng ý, vậy thì gọi lão gia về.
Ôn Tòng Dương ngừng khóc.
...
Đại phu nói: "Vị cô nương này đã có thai hơn ba tháng —— "
Ông ta vốn định nói chúc mừng, nhưng nhìn vẻ mặt của một vị lão thái thái, còn có một vị thái thái, một vị tiểu gia, một vị nãi nãi đang đứng cùng rất nhiều nha hoàn tức phụ xung quanh phòng... Ông ta nhanh chóng trình bày tình hình của bệnh nhân rồi chuồn đi.
Đại phu được cẩn thận mời ra ngoài.
Lý Như Huệ trượt xuống giường, quỳ xuống trước mặt thái thái.
Ôn Tòng Dương thẳng lưng quỳ trước nàng ta.
Hai mắt hắn đỏ bừng, nghiến răng thật chặt, nhìn về phía mẫu thân và tổ mẫu.
Kỷ Minh Đạt đứng bên cạnh tổ mẫu... Bên cạnh thái bà bà, nhìn mọi người trong nhà.
Lý Như Huệ quả nhiên là có hài tử, nàng ấy suy đosn không sai, nếu không thì tại sao nàng ta không dám gặp nàng ấy. Một nha đầu, chẳng lẽ lại không muốn danh phận?
Ôn Tòng Dương sẽ che chở cho nha đầu này thế nào, nàng ấy cũng đã nghĩ đến.
Nàng ấy cũng không đau lòng ghen ghét vì hai người họ.
Bọn họ vốn không xứng.
Nàng ấy chỉ là... Chỉ là không ngờ, ngoại tổ mẫu và bà bà cho dù dung túng hắn làm càn với nha đầu trước hôn sự, nhưng sao không ép bọn họ chú ý một chút, đừng để có hài tử?!
Trương lão phu nhân cũng không ngờ tôn tử lại hồ đồ đến mức này, vậy mà để cho nha đầu kia mang thai hài tử trước!
Bà còn tưởng rằng, bị đánh một lần, nó sẽ hiểu chuyện hơn, ít nhất còn có chút đúng mực!!
"Nghiệt chủng này... Không giữ lại được." Bà lẩm bẩm nói.
Nghe lời bà bà nói, Hà phu nhân giật mình trong lòng, muốn khuyên nhưng rốt cuộc không nói được gì.
Bà ta thương xót một tôn tử, nhưng sau này muốn có bao nhiêu hài tử đàng hoàng mà không được, lại cứ cố chấp như vậy?
Mà Ôn Tòng Dương mặc dù không nghe rõ, lại cảm thấy không ổn.
Hắn quỳ gối lết lên, lại dập đầu với tổ mẫu từng cái từng cái, dập đầu tới mức trán cũng sưng lên.
Làm ơn... Cho hắn giữ lại hài tử, giữ lại Như Huệ tỷ tỷ...
Làm ơn...
Đó chẳng phải là trọng tôn tử* và tôn tử của hai người sao...
*Trọng tôn tử: chắt trai.
Hắn thấy đau, Hà phu nhân cũng đau lòng.
Nhìn vầng trán nhi tử gần như rướm máu, bà ta không kìm được, cũng quỳ xuống trước mặt lão thái thái, cầu xin: "Tòng Dương không hiểu chuyện, lão thái thái muốn xử trí như thế nào, xin người nói một lời đi!"
"Con nói đi, vậy phải xử trí như thế nào?" Trương lão phu nhân muốn cho nhi tức làm người tốt trước mặt ngoại tôn nữ.
Nhưng Hà phu nhân sao có thể chính miệng nói ra lời giết bỏ tôn tử ruột thịt được?
Bà cũng không lĩnh ngộ ý tốt của lão thái thái, vội vàng nói: "Nhi tức không dám quá phận, xin lão thái thái làm chủ."
Trương lão phu nhân thở dài, lại nhìn ngoại tôn nữ, muốn để ngoại tôn nữ bán một ân tình cho bà bà và trượng phu của con bé.
Nhưng Kỷ Minh Đạt vẫn cúi đầu đứng im, sống lưng thẳng tắp, không nói không động.
Hà phu nhân đã ôm Ôn Tòng Dương khóc lên. Ôn Tòng Dương vẫn không ngừng dập đầu, Hà phu nhân chỉ đành dùng tay mình đỡ trán nhi tử.
Trương lão phu nhân thở dài thật sâu.
"Đủ rồi!!" Bà nện quải trượng ầm ầm xuống sàn nhà.
Hà phu nhân khẽ run lên, vội vàng ôm chặt nhi tử, không dám để hắn động đậy.
"Như Huệ!" Trương lão phu nhân đứng lên, run rẩy trỏ quải trượng vào nàng ta. "Thái thái ngươi phái ngươi qua đó để hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của chủ tử, ai cho ngươi giấu giếm dã tâm, dụ dỗ chủ tử làm chuyện xấu?!"
"Lão thái thái!" Ôn Tòng Dương muốn kêu oan cho Như Huệ tỷ tỷ —— Là hắn muốn Như Huệ tỷ tỷ!
Hà phu nhân sao còn dám để hắn nói thêm lời nào!
Bà ta vội bụm miệng nhi tử, ghé sát tai hắn mà mắng: "Con còn không chịu dừng, không lẽ muốn lão gia tới đây sao?"
Lão thái thái tuy mắng mỏ cay nghiệt nhưng dĩ nhiên vẫn còn tình!
Dưới bàn tay mẫu thân, Ôn Tòng Dương phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
"Không niệm tình ngươi hầu hạ nhiều năm, nãi nãi ngươi còn muốn thưởng cho công lao của ngươi, ta đã sớm đánh ngươi rồi!" Trương lão phu nhân mắng xong rồi nói. "Chỉ có gia môn không có quy củ mới có chuyện trước khi thành hôn lại có thứ tử, chuyện này truyền đi, toàn bộ phủ Lý Quốc công đều mất mặt, sau này cô nương trong nhà cũng khó gả đi!"
Lời này là nói cho Hà phu nhân nghe.
Hà phu nhân cũng hiểu được, vội vàng dùng sức ôm chặt nhi tử.
Ôn Tòng Dương... Động tác giãy giụa cũng nhẹ hơn.
Trong lòng Lý Như Huệ chỉ còn tuyệt vọng.
"Nể mặt Đại gia, Đại nãi nãi ngươi, cho ngươi tự chọn." Trương lão phu nhân buông quải trượng xuống, nặng nề nhìn chằm chằm nàng ta. "Một, bỏ hài tử, thưởng cho ngươi của hồi môn thật dầy, ta sẽ đích thân tìm một người trong sạch ở ngoài kinh, để ngươi làm chính thê, cũng coi như là Đại nãi nãi của nhà người ta."
"Hai." Bà nói. "Bỏ hài tử, ngươi ở lại đây, tiếp tục hầu hạ, nhưng còn danh phận ——"
Bà lại quay sang nhìn ngoại tôn nữ.
Hắn cũng cảm thấy vừa mới đây thôi hắn đã làm rất tốt.
Trong viện mặc dù có người đoán được ít nhiều, nhưng không ai dám báo lên, bọn họ chẳng những đều giả vờ không biết, còn có vài người lấy lòng Như Huệ tỷ tỷ. Lão gia, thái thái và lão thái thái càng không nghe thấy chút động tĩnh nào, cũng không hề nghi ngờ.
Nhưng bây giờ, khi đối diện ánh mắt của người nhà, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
Thấy Kỷ Minh Đạt vừa ngờ vực vừa mỉm cười nhìn mình, hắn gần như không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, hắn mới nghe mình mở miệng: "Như Huệ tỷ tỷ, tỷ ấy... Bị bệnh, ta bảo tỷ ấy nghỉ ngơi rồi."
"Bệnh?" Kỷ Minh Đạt lại nhìn sang ngoại tổ mẫu và cữu mẫu, cười hỏi. "Bệnh... Mời đại phu chưa? Đại gia cũng không nói trước với ta, giống như ta không phải là người biết quan tâm vậy."
Trong lòng nàng ấy bắt đầu có chút bất an.
Ngoại tổ mẫu và cữu mẫu thật sự không biết sao?
Cả nhà, toàn bộ phủ Lý Quốc, Ôn Tòng Dương lại là nhi tử tôn tử mà hai người thương nhất... Nghĩ một chút là biết, chuyện lớn như vậy, thật sự không ai biết sao?
"Mời... Mời." Ôn Tòng Dương siết chặt hai tay, lại ngồi xuống ghế, không biết bản thân nên khóc hay cười.
Hắn nói: "Một nha đầu thôi mà, không cần tỷ tỷ phí tâm, nên ta không nói."
"Phải... Phải đó! Một nha đầu thôi mà!" Nãy giờ bà bà không nói gì, Hà phu nhân không kìm được, muốn việc này nhanh chóng được cho qua trước.
Bà ta vội vàng cười, nói với Kỷ Minh Đạt: "Bây giờ con gả vào đây, người trong viện dĩ nhiên là do nãi nãi con định đoạt, sao còn phải hỏi ý một nha đầu? Chờ nó khoẻ, dĩ nhiên còn phải hầu hạ con, hiện giờ con đừng để nó làm lây bệnh!"
Đợi bà ta làm rõ chuyện của Như Huệ rốt cuộc thế nào, xử trí xong rồi nói cho con bé biết là được! Tòng Thục còn ở đây, sao có thể để tiểu cô nương nghe mấy chuyện này!
Kỷ Minh Đạt lạnh lẽo trong lòng.
Nàng ấy nhớ đến lời của mẫu thân.
Khoảng một năm trước, nàng ấy vừa mới trải qua ác mộng, một lòng muốn gả cho Ôn Tòng Dương. Mẫu thân nói với nàng ấy, tính tình cữu mẫu có chút khó hầu hạ, tính tình nàng ấy lại kiêu ngạo, có một số việc sẽ không nhịn được. Khi đó, nàng ấy lại cảm thấy là mẫu thân bất công, chỉ thương Nhị muội muội nên viện cớ. Nàng ấy còn nói, cữu mẫu luôn thương nàng ấy nhất, sao sẽ làm khó nàng ấy?
Có thể... Mẫu thân thật sự nói đúng.
Làm ngoại sinh nữ và làm nhi tức không giống nhau, làm cữu mẫu và làm bà bà, đương nhiên sao có thể giống được.
Vậy ngoại tổ mẫu thì sao? Ngoại tổ mẫu... Cũng giống vậy sao?
Kỷ Minh Đạt cũng đứng lên, rời khỏi vòng tay ôm ấp của thái bà bà.
Thân thể nàng ấy run lên, cúi đầu với bà bà, lại kiên trì nói: "Con... Vừa gả chi Đại gia, đương nhiên mọi chuyện đều lấy Đại gia làm trọng. Con với Đại gia... Lúc trước không thân thiết, sau khi định thân, trong lòng con luôn thấy lo lắng, sớm muốn về sau sẽ thỉnh giáo tỷ ấy nhiều chuyện. Mà tỷ ấy là người có công hầu hạ Đại gia nhiều năm, con cũng nên thưởng. Vậy cứ mau chóng đến Thái y viện mời thái y đến đây, xem rốt cuộc tỷ ấy bị bệnh gì, chẳng những hữu ích cho con, mà Đại gia cũng có thể yên tâm."
Thấy những lời nhi tức nói đều có lý có tình, Hà phu nhân không biết phản bác thế nào.
Ôn Tòng Dương bước về trước nửa bước, đến gần Kỷ Minh Đạt, muốn khuyên nàng... Xin nàng... Người nãy giờ chưa hề lên tiếng, Trương lão phu nhân giờ lại mở miệng.
Bà gọi: "Lý Kiều gia? Ngươi đưa Đại cô nương về đi."
Lý Kiều tức phụ lập tức quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt: "Lão thái thái!"
"Không đi sao?" Trương lão phu nhân giơ tay, ra hiệu cho người của mình. "Dẫn bà ta ra ngoài, chờ ở đâu đó đi."
Từ lúc ngoài năm mươi tuổi, đến bây giờ cũng hai mươi năm qua, trừ chuyện cùng cô thái thái chọn Đại nãi nãi cho Đại gia, lão thái thái đã không xen vào bất kỳ chuyện lớn nhỏ của bọn hạ nhân, tất cả đều giao cho thái thái. Hôm nay lại là Đại nãi nãi lên tiếng, bà đành phải chú tâm quản một chút.
Sợ cả nhà gặp hoạ, Lý Kiều gia không giãy giụa, chấp nhận lui ra.
Ôn Tòng Thục cũng được nhũ mẫu nha hoàn đưa về.
Hà phu nhân cũng đứng lên, nhìn nhi tử quỳ sụp dưới chân bà bà, khóc rống lên.
Bà bà không nhìn tôn tử, chỉ nói với bà: "Đi mời một vị đại phu kín miệng tới đây."
Nhìn phản ứng của Dương Nhi... Chỉ e vì bà và nhi tức thấy nó ngoan ngoãn thành thân, mới có ý xem nhẹ, không quản chuyện đó, đã... Chậc, đã thành sai lầm lớn.
Trương lão phu nhân nắm tay ngoại tôn nữ, lại nhẹ nhàng xoa đầu tôn tử, nói: "Cháu không đồng ý, vậy thì gọi lão gia về.
Ôn Tòng Dương ngừng khóc.
...
Đại phu nói: "Vị cô nương này đã có thai hơn ba tháng —— "
Ông ta vốn định nói chúc mừng, nhưng nhìn vẻ mặt của một vị lão thái thái, còn có một vị thái thái, một vị tiểu gia, một vị nãi nãi đang đứng cùng rất nhiều nha hoàn tức phụ xung quanh phòng... Ông ta nhanh chóng trình bày tình hình của bệnh nhân rồi chuồn đi.
Đại phu được cẩn thận mời ra ngoài.
Lý Như Huệ trượt xuống giường, quỳ xuống trước mặt thái thái.
Ôn Tòng Dương thẳng lưng quỳ trước nàng ta.
Hai mắt hắn đỏ bừng, nghiến răng thật chặt, nhìn về phía mẫu thân và tổ mẫu.
Kỷ Minh Đạt đứng bên cạnh tổ mẫu... Bên cạnh thái bà bà, nhìn mọi người trong nhà.
Lý Như Huệ quả nhiên là có hài tử, nàng ấy suy đosn không sai, nếu không thì tại sao nàng ta không dám gặp nàng ấy. Một nha đầu, chẳng lẽ lại không muốn danh phận?
Ôn Tòng Dương sẽ che chở cho nha đầu này thế nào, nàng ấy cũng đã nghĩ đến.
Nàng ấy cũng không đau lòng ghen ghét vì hai người họ.
Bọn họ vốn không xứng.
Nàng ấy chỉ là... Chỉ là không ngờ, ngoại tổ mẫu và bà bà cho dù dung túng hắn làm càn với nha đầu trước hôn sự, nhưng sao không ép bọn họ chú ý một chút, đừng để có hài tử?!
Trương lão phu nhân cũng không ngờ tôn tử lại hồ đồ đến mức này, vậy mà để cho nha đầu kia mang thai hài tử trước!
Bà còn tưởng rằng, bị đánh một lần, nó sẽ hiểu chuyện hơn, ít nhất còn có chút đúng mực!!
"Nghiệt chủng này... Không giữ lại được." Bà lẩm bẩm nói.
Nghe lời bà bà nói, Hà phu nhân giật mình trong lòng, muốn khuyên nhưng rốt cuộc không nói được gì.
Bà ta thương xót một tôn tử, nhưng sau này muốn có bao nhiêu hài tử đàng hoàng mà không được, lại cứ cố chấp như vậy?
Mà Ôn Tòng Dương mặc dù không nghe rõ, lại cảm thấy không ổn.
Hắn quỳ gối lết lên, lại dập đầu với tổ mẫu từng cái từng cái, dập đầu tới mức trán cũng sưng lên.
Làm ơn... Cho hắn giữ lại hài tử, giữ lại Như Huệ tỷ tỷ...
Làm ơn...
Đó chẳng phải là trọng tôn tử* và tôn tử của hai người sao...
*Trọng tôn tử: chắt trai.
Hắn thấy đau, Hà phu nhân cũng đau lòng.
Nhìn vầng trán nhi tử gần như rướm máu, bà ta không kìm được, cũng quỳ xuống trước mặt lão thái thái, cầu xin: "Tòng Dương không hiểu chuyện, lão thái thái muốn xử trí như thế nào, xin người nói một lời đi!"
"Con nói đi, vậy phải xử trí như thế nào?" Trương lão phu nhân muốn cho nhi tức làm người tốt trước mặt ngoại tôn nữ.
Nhưng Hà phu nhân sao có thể chính miệng nói ra lời giết bỏ tôn tử ruột thịt được?
Bà cũng không lĩnh ngộ ý tốt của lão thái thái, vội vàng nói: "Nhi tức không dám quá phận, xin lão thái thái làm chủ."
Trương lão phu nhân thở dài, lại nhìn ngoại tôn nữ, muốn để ngoại tôn nữ bán một ân tình cho bà bà và trượng phu của con bé.
Nhưng Kỷ Minh Đạt vẫn cúi đầu đứng im, sống lưng thẳng tắp, không nói không động.
Hà phu nhân đã ôm Ôn Tòng Dương khóc lên. Ôn Tòng Dương vẫn không ngừng dập đầu, Hà phu nhân chỉ đành dùng tay mình đỡ trán nhi tử.
Trương lão phu nhân thở dài thật sâu.
"Đủ rồi!!" Bà nện quải trượng ầm ầm xuống sàn nhà.
Hà phu nhân khẽ run lên, vội vàng ôm chặt nhi tử, không dám để hắn động đậy.
"Như Huệ!" Trương lão phu nhân đứng lên, run rẩy trỏ quải trượng vào nàng ta. "Thái thái ngươi phái ngươi qua đó để hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của chủ tử, ai cho ngươi giấu giếm dã tâm, dụ dỗ chủ tử làm chuyện xấu?!"
"Lão thái thái!" Ôn Tòng Dương muốn kêu oan cho Như Huệ tỷ tỷ —— Là hắn muốn Như Huệ tỷ tỷ!
Hà phu nhân sao còn dám để hắn nói thêm lời nào!
Bà ta vội bụm miệng nhi tử, ghé sát tai hắn mà mắng: "Con còn không chịu dừng, không lẽ muốn lão gia tới đây sao?"
Lão thái thái tuy mắng mỏ cay nghiệt nhưng dĩ nhiên vẫn còn tình!
Dưới bàn tay mẫu thân, Ôn Tòng Dương phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.
"Không niệm tình ngươi hầu hạ nhiều năm, nãi nãi ngươi còn muốn thưởng cho công lao của ngươi, ta đã sớm đánh ngươi rồi!" Trương lão phu nhân mắng xong rồi nói. "Chỉ có gia môn không có quy củ mới có chuyện trước khi thành hôn lại có thứ tử, chuyện này truyền đi, toàn bộ phủ Lý Quốc công đều mất mặt, sau này cô nương trong nhà cũng khó gả đi!"
Lời này là nói cho Hà phu nhân nghe.
Hà phu nhân cũng hiểu được, vội vàng dùng sức ôm chặt nhi tử.
Ôn Tòng Dương... Động tác giãy giụa cũng nhẹ hơn.
Trong lòng Lý Như Huệ chỉ còn tuyệt vọng.
"Nể mặt Đại gia, Đại nãi nãi ngươi, cho ngươi tự chọn." Trương lão phu nhân buông quải trượng xuống, nặng nề nhìn chằm chằm nàng ta. "Một, bỏ hài tử, thưởng cho ngươi của hồi môn thật dầy, ta sẽ đích thân tìm một người trong sạch ở ngoài kinh, để ngươi làm chính thê, cũng coi như là Đại nãi nãi của nhà người ta."
"Hai." Bà nói. "Bỏ hài tử, ngươi ở lại đây, tiếp tục hầu hạ, nhưng còn danh phận ——"
Bà lại quay sang nhìn ngoại tôn nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.