Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 42:
Mai Nguyên Hạ
15/10/2024
Lúc này, Kỷ Minh Đạt lại bước lên trước, đỡ ngoại tổ mẫu.
Nàng ấy nói: "Dù sao Như Huệ cũng đã hầu hạ nhiều năm, nếu tỷ ấy nguyện ý ở lại, xin lão thái thái và thái thái thưởng cho tỷ ấy một danh phận vậy."
"Được, được..." Trương lão phu nhân rốt cuộc cũng vui mừng được một chút.
Ôn Tòng Dương cũng nhìn về phía biểu tỷ.
Bọn họ một người sạch sẽ đoan trang đứng đó, một người chật vật quỳ dưới mặt đất. Kỷ Minh Đạt nhìn về phía hắn, đôi mắt dịu dàng mềm mại và xấu hổ lúc ban sáng giờ đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, Ôn Tòng Dương nhận ra, đó là sự khinh thường và thương hại dành cho hắn.
Trong lòng Ôn Tòng Dương sôi sục hận ý.
Nếu không phải biểu tỷ muốn gả cho hắn, hại hắn không cưới được Diêu muội muội, sao hắn có thể dễ dàng có hài tử với Như Huệ tỷ tỷ được?
Bây giờ hài tử lại khó mà giữ được... Là biểu tỷ, là biểu tỷ, là biểu tỷ!! Trên tay biểu tỷ chẳng lẽ không dính máu sao?!!
...
Một chén thuốc vào bụng, đêm đó, hài tử trong bụng Lý Như Huệ liền hoá thành máu.
Lý Quốc bá sau cùng vẫn biết chuyện này.
Ông gọi Ôn Tòng Dương đến, mắng hắn là mầm hoạ hại chết cả nhà: "Trong phủ này mấy chục năm nay không hề có cơ thiếp thứ xuất, mẫu thân con dạy con như thế nào hả? Con thì hay rồi; còn chưa thành thân đã làm xằng làm bậy như vậy... Chẳng may liên luỵ đến trong nhà, chi bằng ta đánh chết con trước, miễn cho sau này bị người ngoài chế nhạo!"
Nhưng vì trận hỗn loạn một năm về trước mới thúc đẩy chuyện xấu ngày hôm nay, Lý Quốc bá không dám động tay nữa.
Ông chỉ bảo nhi tử ra ngoài từ đường quỳ, nghĩ rõ ràng rồi trở ra.
Hà phu nhân cầu tình với trượng phu: "Ngày mai phải trở về nhạc gia, nếu nó có bề gì, chẳng lẽ phải khiêng kiệu nó qua đó sao?"
Lý Quốc bá cười lạnh: "Nó vì một ả nha đầu mà làm loạn, cũng đâu có nghĩ tới thể diện nhà nào, lo cho nó làm gì!"
Hà phu nhân lại cầu xin: "Lão gia cũng phải nể mặt ngoại sinh nữ ——"
Bà ta không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Minh Đạt, Lý Quốc bá càng thêm giận dữ, chất vấn: "Bà cũng biết đó là ngoại sinh nữ sao? Sao bà còn để cho nó với nha đầu có hài tử chứ??!"
Hà phu nhân không có cách nào trả lời.
Nếu là lúc trước, Tòng Dương nào có giấu giếm chuyện gì. Ngay cả gặp gỡ Nhị cô nương nói những chuyện gì, nó đều thuật lại hết cho bà ta biết!
Sao có thể nói với lão gia, vì hài tử đã xa cách với bọn họ, cho nên chuyện lớn như vậy, lại không nói một lời với bà ta?
Cuối cùng, vẫn là Kỷ Minh Đức đến khuyên giải.
Nàng ấy nói: "Là con và Đại gia bất hiếu, chỉ có chút việc nhỏ đã khiến lão thái thái mệt mỏi. Lại mặt có thể là ba ngày, cũng có thể là một tháng, không bằng chúng con cứ hầu hạ lão thái thái lành bệnh, qua một tháng mời về. Lúc đó thương thế trên người Đại gia cũng khỏi rồi."
Lý Quốc bá đỏ mắt, cảm thán nói: "Là nhà này để con thiệt thòi. Mới thành thân có một ngày ——"
"Lão gia, thái thái và lão thái thái đều một lòng thương chúng con, muốn chúng con tốt; chúng con đâu có thiệt thòi gì." Kỷ Minh Đạt đáp.
Nhi tức vẫn là người đoan chính hiểu đại cục như mọi khi.
Nhưng trong lòng Hà phu nhân, có một khoảnh khắc, bà ta có chút không thích bộ dạng này.
...
Trước khi nữ nhi lại mặt, Ôn phu nhân quay về nhà ngoại vấn an mẫu thân trước.
Trương lão phu nhân dĩ nhiên lại mắng tôn tử không hiểu chuyện một hồi, nói Minh Đạt chịu thiệt.
Ôn phu nhân hiển nhiên không thể trách cứ mẫu thân đang mang bệnh, cũng không thể nói lời oán hận với tẩu tử, thậm chí, bà cũng không thể nói nữ tế không đúng.
Bà chỉ đi theo nữ nhi vào trong tân phòng, hỏi: "Nha đầu kia đi rồi sao?"
"Không có." Kỷ Minh Đạt bình tĩnh đáp. "Con nói nàng ta qua nguyệt tử* thì sẽ phản hồi, không cần gấp gáp, cứ tịnh dưỡng thân thể đã."
*Nguyệt tử: chỉ tháng đầu tiên sau khi sinh.
"Vậy cũng được." Ôn phu nhân nói. "Tốt xấu gì nó cũng vì trượng phu của con mà bị phế một bàn tay, đừng có xét nét quá."
"Vâng." Kỷ Minh Đạt lại nói. "Phụ mẫu nàng ta đều khuyên nàng ta gả ra, nhưng Đại gia lưu luyến nàng ta, vừa thấy nàng ta đã khóc lóc xin nàng ta ở lại, con cũng thấy nàng ta có vẻ không muốn đi. Ở thì ở, đỡ cho hắn luôn cho là con không chứa chấp được ai, cũng có thể chặn miệng người khác."
Dù tương lai có xảy ra chuyện gì, bà bà cũng không có cớ nói nàng ấy không hiền thục.
Mới mấy ngày không gặp, nữ nhu lại có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng trên mặt lại không có chút niềm vui của tân hôn, Ôn phu nhân càng nhìn càng đau lòng, không kìm được mà lau nước mắt.
Sao Tòng Dương lại làm ra chuyện này?
Rốt cuộc bà đã gả nữ nhi về chốn nào vậy?
"Mẫu thân... Mẫu thân?" Kỷ Minh Đạt lay cánh tay bà, muốn bà cười lên. "Con rất tốt, mẫu thân, con thật sự rất tốt."
Hài tử đã không còn, dù là bà bà, nhưng ít nhất là ngoại tổ mẫu và cữu cữu vẫn thật lòng thương nàng ấy. Cữu cữu cũng bảo Ôn Tòng Dương quỳ xuống tạ lỗi với nàng ấy —— tuy nàng ấy đã né tránh, không nhận lễ này. Nha hoàn kia thấy nàng ấy cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, luôn miệng nói "Đại nãi nãi nhân đức". Khắp phủ không có một hạ nhân nào dám bất kính với nàng ấy, thanh danh hiền huệ của nàng ấy cũng được xác lập, có gì mà không tốt?
Ngay cả Nhị muội muội cũng có thể giúp Ôn Tòng Dương thành tài lập công, đương nhiên nàng ấy cũng có thể.
Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.
Ôn phu nhân quay lưng đi, nhìn thấy nụ cười nữ nhi, lại càng thêm xót xa.
Tuy không dám nổi nóng với mẫu thân và huynh trưởng tẩu tử, nhưng trong lòng bà vẫn rất giận nhà ngoại. Lại thấy nữ nhi như vậy, trong lòng bà càng thêm hối hận, không khỏi nói: "Nếu con hối hận ——"
"Con không hối hận!" Kỷ Minh Đạt lập tức trả lời.
"Mẫu thân, con không hối hận." Nàng ấy đứng lên, kiên định nói. "Con không hối hận."
-
Một tháng sau, Kỷ Minh Đạt lại mặt.
Cách hôn kỳ của Kỷ Minh Diêu còn một tháng lẻ một ngày.
Nhưng vì hạn chế chạm mặt cùng Ôn Tòng Dương, cũng như bớt đi phiền toái cho mình, Kỷ Minh Diêu quyết định, bắt đầu từ hôm nay cho đến hôn kỳ, nàng sẽ đóng cửa không ra ngoài, yên tĩnh chờ gả.
Đáng tiếc, chỉ yên tĩnh đến xế chiều.
Kỷ Minh Đạt và Ôn Tòng Dương vừa đi không lâu, Kỷ Minh Đức đã kéo Tứ muội muội đến "vấn an" nàng.
Trên mặt Tứ muội muội hiện vẻ mất kiên nhẫn và áy náy, Kỷ Minh Diêu dĩ nhiên cũng không trách muội ấy.
Người đều đến rồi, tạm thời không tiện chỉ đuổi một kẻ.
Kỷ Minh Diêu liền mời hai muội muội ngồi xuống, sai người dâng trà, bày điểm tâm, mời hai người ăn, sau đó... Nàng không nói gì.
Có chuyện thì nói, không có thì mau cút.
Kỷ Minh Đức vừa vào đã nhìn quanh phòng một vòng, không phát hiện thêm thứ gì. Nàng ta vừa không dám hỏi Nhị tỷ phu đã tặng Nhị tỷ tỷ cái gì, cũng không có lời nào gợi chuyện, đành phải kể chuyện sáng nay Đại tỷ tỷ lại mặt: "Nghe nói Ôn biểu ca —— Đại tỷ phu —— Vẫn giữ nha đầu kia lại, mấy ngày nữa sẽ bày tiệc rượu, phong làm di nương, lúc trước thật sự không ngờ huynh ấy là người như vậy."
Chuyện này dù không ai nói ra, nhưng mọi người đều biết rõ.
Kỷ Minh Diêu đương nhiên cũng nghe chuyện Lý Như Huệ mang thai rồi mất hài tử.
Nhưng Ôn Tòng Dương có ra sao thì sớm đã không liên quan đến nàng, Kỷ Minh Đạt ắt cũng không cần nàng đồng tình, thương hại, cảm khái, nàng chỉ muốn an ủi thái thái... Nhưng lại thấy không thích hợp, cho nên nàng cũng không bàn tán, cũng không cho mọi người trong Hi Hoà Viện bàn tán.
Tứ muội muội và Minh Viễn cũng không nhắc đến những chuyện này với nàng.
Nhưng mới tháng trước còn quấn lấy Kỷ Minh Đạt mỗi ngày, Tam muội muội vừa mới đến đây lại bàn tán Đại tỷ tỷ của mình, khiến Kỷ Minh Diêu vừa bật cười, vừa thấy chán ghét nàng ta.
Cho nên, tuy cũng chẳng ngờ Ôn Tòng Dương sẽ làm ra chuyện như vậy, Kỷ Minh Diêu lại không tiếp lời như nàng ta mong muốn.
Nàng cười nói: "Năm ngoái, hình như cũng khoảng thời gian này, Đại tỷ tỷ và Tam muội muội cũng đến đây, tỷ có nói có vẻ Tam muội muội hình như xem lễ vật mà Đại tỷ phu tặng như là bảo bối, Tam muội muội còn giận tỷ, nhưng tỷ không có ý khác. Bây giờ Tam muội muội lại ghét bỏ Đại tỷ phu, không biết trong phòng còn giữ đồ của huynh ấy tặng không? Hay là hết giận rồi?"
Kỷ Minh Đức không ngờ Nhị tỷ tỷ sẽ phản ứng lại như thế!
Không phải Nhị tỷ tỷ luôn không hoà hợp với Đại tỷ tỷ sao? Tỷ ấy không hận Đại tỷ tỷ đã cướp đoạt hôn sự của mình một chút nào sao?
Trước giờ Ôn biểu ca tốt với tỷ ấy như vậy, vật gì tốt đều nghĩ tới tỷ ấy, tỷ ấy không lưu luyến một chudt nào sao?
Bây giờ Đại tỷ tỷ sống không mấy vui vẻ, Nhị tỷ tỷ thật sự không hề có chút cao hứng nào à?
Đại tỷ tỷ còn không lo nổi cho mình, nơi nào còn sức nhớ tới nàng ta... Nhị tỷ tỷ lại sắp sửa làm Hàn lâm phu nhân.
Có thể nói một câu nhờ phu gia để ý tới hôn sự của muội muội mình, đối với Nhị tỷ tỷ thì có gì thiệt thòi? Tỷ muội ruột thịt một nhà, chẳng lẽ sau khi thành thân thì không còn qua lại?
Sao Nhị tỷ tỷ lại tuyệt tình như vậy!
Hai đường trái phải đều không thông, nàng ta ngồi không yên, giận dữ đứng lên: "Muội có ý tốt đến thăm Nhị tỷ tỷ, tỷ tỷ nói vậy với muội là có ý gì! Nếu tỷ không thích muội, muội đi là được!"
"Là muội khơi mào chuyện Đại tỷ phu, tỷ cũng chỉ nhắc đến chuyện lúc trước, thuận miệng hỏi thăm một chút thôi, sao muội lại tức giận rồi?"
Kỷ Minh Diêu cười nói: "Còn nữa, tỷ cũng không buồn chán, kỳ thật cũng không cần phiền muội đến thăm tỷ. Mà nếu muội thật sự thương Đại tỷ tỷ, sao không đến nhà cữu cữu bầu bạn với tỷ ấy? Tỷ nghĩ lão thái thái và thái thái nhất định sẽ rất vui, Đại tỷ tỷ cũng sẽ vui nữa đấy."
Kỷ Minh Đạt có biết Tam muội muội xì xầm bàn tán sau lưng mình không?
Thái thái thì không nói tới, trước đó mấy ngày Từ lão phu nhân chỉ hận không thể đến phủ Lý Quốc công giết Ôn Tòng Dương và Lý Như Huệ, ngay cả An Quốc công cũng suýt đến cổng phủ Lý Quốc công. Mặc kệ là vì thể diện của mình hay thật sự vì nữ nhi, thoạt nhìn ông ta còn giận dữ hơn Kỷ Minh Đức nhiều.
Muội không phải là Tam muội muội tốt của người ta sao?
"Phải đó." Kỷ Minh Nghi luôn im lặng ngồi một bên cũng lên tiếng.
Nàng mặc kệ ánh mắt ngăn cản của Nhị tỷ tỷ, nói năng rành mạch: "Chuyện lúc trước thì không nói, nhưng tròn một năm nay, ngay cả muội cũng biết, Tam tỷ tỷ muốn học cái gì, hầu như Đại tỷ tỷ đều đích thân chỉ dạy, ngay cả khuê phòng thư phòng cũng phân một nửa cho tỷ, thân thiết đến vậy. Hiện giờ trong lòng Đại tỷ tỷ dĩ nhiên là không vui, được gặp Tam tỷ tỷ, biết đâu có thể ổn hơn? Tam tỷ tỷ cũng không cần lo lắng suông, lại càng không uổng phí tình cảm Đại tỷ tỷ chờ đợi Tam tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đức không nói nên lời, dậm chân rời đi.
"Tam muội muội đi thong thả, bọn ta không tiễn." Kỷ Minh Diêu liếc nhìn Tứ muội muội đầy bất đắc dĩ.
Tứ muội muội vốn không có mâu thuẫn gì với Kỷ Minh Đức, không nên trực tiếp đắc tội nàng ta. Kỷ Minh Đức dù sao cũng là nữ nhi mà An Quốc công yêu thương nhất.
Nhưng Kỷ Minh Nghi chỉ cười.
Kỷ Minh Diêu không nói gì thêm.
Nàng thò người ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng giận dữ của Kỷ Minh Đức, bên ngoài vẫn là góc sân quen thuộc vào ngày xuân.
Một mùa xuân lại đến.
Mùa xuân năm sau, cảnh tượng mà nàng nhìn thấy sẽ thay đổi.
...
Trước khi thành thân hai ngày, của hồi môn của Kỷ Minh Diêu được đưa vào Thôi trạch.
Phùng ma ma tự mình dẫn theo Bích Nguyệt, Thanh Sương, sắp xếp người mang nội thất và hòm xiểng đựng của hồi môn đến, Mạnh An Nhiên cũng phân phó hạ nhân Thôi gia chú ý hỗ trợ.
Tân phòng trong viện náo nhiệt rối ren mà hài hoà, Thôi Du không có chuyện để làm, liền đi qua chỗ đệ đệ đang xem xét đồ đạc của tân nương, nhét hai quyển sách vào trong lòng y.
Thôi Giác không để ý huynh trưởng nháy mắt ra hiệu, theo bản năng mở ra đọc lướt qua.
Chỉ nhìn một cái, trên gương mặt y giống như có lửa đốt...
Nàng ấy nói: "Dù sao Như Huệ cũng đã hầu hạ nhiều năm, nếu tỷ ấy nguyện ý ở lại, xin lão thái thái và thái thái thưởng cho tỷ ấy một danh phận vậy."
"Được, được..." Trương lão phu nhân rốt cuộc cũng vui mừng được một chút.
Ôn Tòng Dương cũng nhìn về phía biểu tỷ.
Bọn họ một người sạch sẽ đoan trang đứng đó, một người chật vật quỳ dưới mặt đất. Kỷ Minh Đạt nhìn về phía hắn, đôi mắt dịu dàng mềm mại và xấu hổ lúc ban sáng giờ đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, Ôn Tòng Dương nhận ra, đó là sự khinh thường và thương hại dành cho hắn.
Trong lòng Ôn Tòng Dương sôi sục hận ý.
Nếu không phải biểu tỷ muốn gả cho hắn, hại hắn không cưới được Diêu muội muội, sao hắn có thể dễ dàng có hài tử với Như Huệ tỷ tỷ được?
Bây giờ hài tử lại khó mà giữ được... Là biểu tỷ, là biểu tỷ, là biểu tỷ!! Trên tay biểu tỷ chẳng lẽ không dính máu sao?!!
...
Một chén thuốc vào bụng, đêm đó, hài tử trong bụng Lý Như Huệ liền hoá thành máu.
Lý Quốc bá sau cùng vẫn biết chuyện này.
Ông gọi Ôn Tòng Dương đến, mắng hắn là mầm hoạ hại chết cả nhà: "Trong phủ này mấy chục năm nay không hề có cơ thiếp thứ xuất, mẫu thân con dạy con như thế nào hả? Con thì hay rồi; còn chưa thành thân đã làm xằng làm bậy như vậy... Chẳng may liên luỵ đến trong nhà, chi bằng ta đánh chết con trước, miễn cho sau này bị người ngoài chế nhạo!"
Nhưng vì trận hỗn loạn một năm về trước mới thúc đẩy chuyện xấu ngày hôm nay, Lý Quốc bá không dám động tay nữa.
Ông chỉ bảo nhi tử ra ngoài từ đường quỳ, nghĩ rõ ràng rồi trở ra.
Hà phu nhân cầu tình với trượng phu: "Ngày mai phải trở về nhạc gia, nếu nó có bề gì, chẳng lẽ phải khiêng kiệu nó qua đó sao?"
Lý Quốc bá cười lạnh: "Nó vì một ả nha đầu mà làm loạn, cũng đâu có nghĩ tới thể diện nhà nào, lo cho nó làm gì!"
Hà phu nhân lại cầu xin: "Lão gia cũng phải nể mặt ngoại sinh nữ ——"
Bà ta không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Minh Đạt, Lý Quốc bá càng thêm giận dữ, chất vấn: "Bà cũng biết đó là ngoại sinh nữ sao? Sao bà còn để cho nó với nha đầu có hài tử chứ??!"
Hà phu nhân không có cách nào trả lời.
Nếu là lúc trước, Tòng Dương nào có giấu giếm chuyện gì. Ngay cả gặp gỡ Nhị cô nương nói những chuyện gì, nó đều thuật lại hết cho bà ta biết!
Sao có thể nói với lão gia, vì hài tử đã xa cách với bọn họ, cho nên chuyện lớn như vậy, lại không nói một lời với bà ta?
Cuối cùng, vẫn là Kỷ Minh Đức đến khuyên giải.
Nàng ấy nói: "Là con và Đại gia bất hiếu, chỉ có chút việc nhỏ đã khiến lão thái thái mệt mỏi. Lại mặt có thể là ba ngày, cũng có thể là một tháng, không bằng chúng con cứ hầu hạ lão thái thái lành bệnh, qua một tháng mời về. Lúc đó thương thế trên người Đại gia cũng khỏi rồi."
Lý Quốc bá đỏ mắt, cảm thán nói: "Là nhà này để con thiệt thòi. Mới thành thân có một ngày ——"
"Lão gia, thái thái và lão thái thái đều một lòng thương chúng con, muốn chúng con tốt; chúng con đâu có thiệt thòi gì." Kỷ Minh Đạt đáp.
Nhi tức vẫn là người đoan chính hiểu đại cục như mọi khi.
Nhưng trong lòng Hà phu nhân, có một khoảnh khắc, bà ta có chút không thích bộ dạng này.
...
Trước khi nữ nhi lại mặt, Ôn phu nhân quay về nhà ngoại vấn an mẫu thân trước.
Trương lão phu nhân dĩ nhiên lại mắng tôn tử không hiểu chuyện một hồi, nói Minh Đạt chịu thiệt.
Ôn phu nhân hiển nhiên không thể trách cứ mẫu thân đang mang bệnh, cũng không thể nói lời oán hận với tẩu tử, thậm chí, bà cũng không thể nói nữ tế không đúng.
Bà chỉ đi theo nữ nhi vào trong tân phòng, hỏi: "Nha đầu kia đi rồi sao?"
"Không có." Kỷ Minh Đạt bình tĩnh đáp. "Con nói nàng ta qua nguyệt tử* thì sẽ phản hồi, không cần gấp gáp, cứ tịnh dưỡng thân thể đã."
*Nguyệt tử: chỉ tháng đầu tiên sau khi sinh.
"Vậy cũng được." Ôn phu nhân nói. "Tốt xấu gì nó cũng vì trượng phu của con mà bị phế một bàn tay, đừng có xét nét quá."
"Vâng." Kỷ Minh Đạt lại nói. "Phụ mẫu nàng ta đều khuyên nàng ta gả ra, nhưng Đại gia lưu luyến nàng ta, vừa thấy nàng ta đã khóc lóc xin nàng ta ở lại, con cũng thấy nàng ta có vẻ không muốn đi. Ở thì ở, đỡ cho hắn luôn cho là con không chứa chấp được ai, cũng có thể chặn miệng người khác."
Dù tương lai có xảy ra chuyện gì, bà bà cũng không có cớ nói nàng ấy không hiền thục.
Mới mấy ngày không gặp, nữ nhu lại có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng trên mặt lại không có chút niềm vui của tân hôn, Ôn phu nhân càng nhìn càng đau lòng, không kìm được mà lau nước mắt.
Sao Tòng Dương lại làm ra chuyện này?
Rốt cuộc bà đã gả nữ nhi về chốn nào vậy?
"Mẫu thân... Mẫu thân?" Kỷ Minh Đạt lay cánh tay bà, muốn bà cười lên. "Con rất tốt, mẫu thân, con thật sự rất tốt."
Hài tử đã không còn, dù là bà bà, nhưng ít nhất là ngoại tổ mẫu và cữu cữu vẫn thật lòng thương nàng ấy. Cữu cữu cũng bảo Ôn Tòng Dương quỳ xuống tạ lỗi với nàng ấy —— tuy nàng ấy đã né tránh, không nhận lễ này. Nha hoàn kia thấy nàng ấy cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, luôn miệng nói "Đại nãi nãi nhân đức". Khắp phủ không có một hạ nhân nào dám bất kính với nàng ấy, thanh danh hiền huệ của nàng ấy cũng được xác lập, có gì mà không tốt?
Ngay cả Nhị muội muội cũng có thể giúp Ôn Tòng Dương thành tài lập công, đương nhiên nàng ấy cũng có thể.
Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.
Ôn phu nhân quay lưng đi, nhìn thấy nụ cười nữ nhi, lại càng thêm xót xa.
Tuy không dám nổi nóng với mẫu thân và huynh trưởng tẩu tử, nhưng trong lòng bà vẫn rất giận nhà ngoại. Lại thấy nữ nhi như vậy, trong lòng bà càng thêm hối hận, không khỏi nói: "Nếu con hối hận ——"
"Con không hối hận!" Kỷ Minh Đạt lập tức trả lời.
"Mẫu thân, con không hối hận." Nàng ấy đứng lên, kiên định nói. "Con không hối hận."
-
Một tháng sau, Kỷ Minh Đạt lại mặt.
Cách hôn kỳ của Kỷ Minh Diêu còn một tháng lẻ một ngày.
Nhưng vì hạn chế chạm mặt cùng Ôn Tòng Dương, cũng như bớt đi phiền toái cho mình, Kỷ Minh Diêu quyết định, bắt đầu từ hôm nay cho đến hôn kỳ, nàng sẽ đóng cửa không ra ngoài, yên tĩnh chờ gả.
Đáng tiếc, chỉ yên tĩnh đến xế chiều.
Kỷ Minh Đạt và Ôn Tòng Dương vừa đi không lâu, Kỷ Minh Đức đã kéo Tứ muội muội đến "vấn an" nàng.
Trên mặt Tứ muội muội hiện vẻ mất kiên nhẫn và áy náy, Kỷ Minh Diêu dĩ nhiên cũng không trách muội ấy.
Người đều đến rồi, tạm thời không tiện chỉ đuổi một kẻ.
Kỷ Minh Diêu liền mời hai muội muội ngồi xuống, sai người dâng trà, bày điểm tâm, mời hai người ăn, sau đó... Nàng không nói gì.
Có chuyện thì nói, không có thì mau cút.
Kỷ Minh Đức vừa vào đã nhìn quanh phòng một vòng, không phát hiện thêm thứ gì. Nàng ta vừa không dám hỏi Nhị tỷ phu đã tặng Nhị tỷ tỷ cái gì, cũng không có lời nào gợi chuyện, đành phải kể chuyện sáng nay Đại tỷ tỷ lại mặt: "Nghe nói Ôn biểu ca —— Đại tỷ phu —— Vẫn giữ nha đầu kia lại, mấy ngày nữa sẽ bày tiệc rượu, phong làm di nương, lúc trước thật sự không ngờ huynh ấy là người như vậy."
Chuyện này dù không ai nói ra, nhưng mọi người đều biết rõ.
Kỷ Minh Diêu đương nhiên cũng nghe chuyện Lý Như Huệ mang thai rồi mất hài tử.
Nhưng Ôn Tòng Dương có ra sao thì sớm đã không liên quan đến nàng, Kỷ Minh Đạt ắt cũng không cần nàng đồng tình, thương hại, cảm khái, nàng chỉ muốn an ủi thái thái... Nhưng lại thấy không thích hợp, cho nên nàng cũng không bàn tán, cũng không cho mọi người trong Hi Hoà Viện bàn tán.
Tứ muội muội và Minh Viễn cũng không nhắc đến những chuyện này với nàng.
Nhưng mới tháng trước còn quấn lấy Kỷ Minh Đạt mỗi ngày, Tam muội muội vừa mới đến đây lại bàn tán Đại tỷ tỷ của mình, khiến Kỷ Minh Diêu vừa bật cười, vừa thấy chán ghét nàng ta.
Cho nên, tuy cũng chẳng ngờ Ôn Tòng Dương sẽ làm ra chuyện như vậy, Kỷ Minh Diêu lại không tiếp lời như nàng ta mong muốn.
Nàng cười nói: "Năm ngoái, hình như cũng khoảng thời gian này, Đại tỷ tỷ và Tam muội muội cũng đến đây, tỷ có nói có vẻ Tam muội muội hình như xem lễ vật mà Đại tỷ phu tặng như là bảo bối, Tam muội muội còn giận tỷ, nhưng tỷ không có ý khác. Bây giờ Tam muội muội lại ghét bỏ Đại tỷ phu, không biết trong phòng còn giữ đồ của huynh ấy tặng không? Hay là hết giận rồi?"
Kỷ Minh Đức không ngờ Nhị tỷ tỷ sẽ phản ứng lại như thế!
Không phải Nhị tỷ tỷ luôn không hoà hợp với Đại tỷ tỷ sao? Tỷ ấy không hận Đại tỷ tỷ đã cướp đoạt hôn sự của mình một chút nào sao?
Trước giờ Ôn biểu ca tốt với tỷ ấy như vậy, vật gì tốt đều nghĩ tới tỷ ấy, tỷ ấy không lưu luyến một chudt nào sao?
Bây giờ Đại tỷ tỷ sống không mấy vui vẻ, Nhị tỷ tỷ thật sự không hề có chút cao hứng nào à?
Đại tỷ tỷ còn không lo nổi cho mình, nơi nào còn sức nhớ tới nàng ta... Nhị tỷ tỷ lại sắp sửa làm Hàn lâm phu nhân.
Có thể nói một câu nhờ phu gia để ý tới hôn sự của muội muội mình, đối với Nhị tỷ tỷ thì có gì thiệt thòi? Tỷ muội ruột thịt một nhà, chẳng lẽ sau khi thành thân thì không còn qua lại?
Sao Nhị tỷ tỷ lại tuyệt tình như vậy!
Hai đường trái phải đều không thông, nàng ta ngồi không yên, giận dữ đứng lên: "Muội có ý tốt đến thăm Nhị tỷ tỷ, tỷ tỷ nói vậy với muội là có ý gì! Nếu tỷ không thích muội, muội đi là được!"
"Là muội khơi mào chuyện Đại tỷ phu, tỷ cũng chỉ nhắc đến chuyện lúc trước, thuận miệng hỏi thăm một chút thôi, sao muội lại tức giận rồi?"
Kỷ Minh Diêu cười nói: "Còn nữa, tỷ cũng không buồn chán, kỳ thật cũng không cần phiền muội đến thăm tỷ. Mà nếu muội thật sự thương Đại tỷ tỷ, sao không đến nhà cữu cữu bầu bạn với tỷ ấy? Tỷ nghĩ lão thái thái và thái thái nhất định sẽ rất vui, Đại tỷ tỷ cũng sẽ vui nữa đấy."
Kỷ Minh Đạt có biết Tam muội muội xì xầm bàn tán sau lưng mình không?
Thái thái thì không nói tới, trước đó mấy ngày Từ lão phu nhân chỉ hận không thể đến phủ Lý Quốc công giết Ôn Tòng Dương và Lý Như Huệ, ngay cả An Quốc công cũng suýt đến cổng phủ Lý Quốc công. Mặc kệ là vì thể diện của mình hay thật sự vì nữ nhi, thoạt nhìn ông ta còn giận dữ hơn Kỷ Minh Đức nhiều.
Muội không phải là Tam muội muội tốt của người ta sao?
"Phải đó." Kỷ Minh Nghi luôn im lặng ngồi một bên cũng lên tiếng.
Nàng mặc kệ ánh mắt ngăn cản của Nhị tỷ tỷ, nói năng rành mạch: "Chuyện lúc trước thì không nói, nhưng tròn một năm nay, ngay cả muội cũng biết, Tam tỷ tỷ muốn học cái gì, hầu như Đại tỷ tỷ đều đích thân chỉ dạy, ngay cả khuê phòng thư phòng cũng phân một nửa cho tỷ, thân thiết đến vậy. Hiện giờ trong lòng Đại tỷ tỷ dĩ nhiên là không vui, được gặp Tam tỷ tỷ, biết đâu có thể ổn hơn? Tam tỷ tỷ cũng không cần lo lắng suông, lại càng không uổng phí tình cảm Đại tỷ tỷ chờ đợi Tam tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đức không nói nên lời, dậm chân rời đi.
"Tam muội muội đi thong thả, bọn ta không tiễn." Kỷ Minh Diêu liếc nhìn Tứ muội muội đầy bất đắc dĩ.
Tứ muội muội vốn không có mâu thuẫn gì với Kỷ Minh Đức, không nên trực tiếp đắc tội nàng ta. Kỷ Minh Đức dù sao cũng là nữ nhi mà An Quốc công yêu thương nhất.
Nhưng Kỷ Minh Nghi chỉ cười.
Kỷ Minh Diêu không nói gì thêm.
Nàng thò người ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng giận dữ của Kỷ Minh Đức, bên ngoài vẫn là góc sân quen thuộc vào ngày xuân.
Một mùa xuân lại đến.
Mùa xuân năm sau, cảnh tượng mà nàng nhìn thấy sẽ thay đổi.
...
Trước khi thành thân hai ngày, của hồi môn của Kỷ Minh Diêu được đưa vào Thôi trạch.
Phùng ma ma tự mình dẫn theo Bích Nguyệt, Thanh Sương, sắp xếp người mang nội thất và hòm xiểng đựng của hồi môn đến, Mạnh An Nhiên cũng phân phó hạ nhân Thôi gia chú ý hỗ trợ.
Tân phòng trong viện náo nhiệt rối ren mà hài hoà, Thôi Du không có chuyện để làm, liền đi qua chỗ đệ đệ đang xem xét đồ đạc của tân nương, nhét hai quyển sách vào trong lòng y.
Thôi Giác không để ý huynh trưởng nháy mắt ra hiệu, theo bản năng mở ra đọc lướt qua.
Chỉ nhìn một cái, trên gương mặt y giống như có lửa đốt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.