Sau Khi Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Có Thể Nhìn Thấy Đạn Mạc
Chương 11: Cô ấy nói với tôi, anh có vấn đề về chuyện đó...
Bản Lật Tử
09/07/2023
Vương Tư Kỳ cảm thấy rất tò mò, đặc biệt muốn đi xem một chút.
Cố Âm thật sự đang chụp ảnh trong studio, nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho cô là nhiếp ảnh hàng đầu trong giới, cho dù minh tinh muốn hẹn hắn chụp ảnh còn phải sắp xếp thời gian.
"Khí chất của cô ấy thật sự rất tốt, thoạt nhìn còn tưởng là đại minh tinh nào quay phim ở đây chứ."
"Đúng vậy, trước đó có ngôi sao bị thầy Lý mắng đến phát khóc, hình như cô ấy không sợ chút nào, ở trước ống kính còn rất tự nhiên."
Vương Tư Kỳ nghe thấy nhân viên công tác bên cạnh khen Cố Âm, khinh thường nở nụ cười, nhân viên đài truyền hình ABC đều chưa từng trải đời như vậy sao? Ngay cả chuyên ngành gì cũng không biết, thật đáng buồn.
"Nhóm này sắp xong rồi, nghỉ ngơi một chút." Nhiếp ảnh gia nhìn ảnh chụp trong máy ảnh, nói một tiếng với người ở hiện trường. Cố Âm nghe thấy có thể nghỉ ngơi, hơi thở vẫn luôn kìm nén rốt cục thả lỏng.
"Cô Cố, vất vả rồi, uống chút nước đi." Có người tới đưa nước cho Cố Âm, Cố Âm nhận lấy nước, nói tiếng cảm ơn với nhân viên.
Cô tìm một cái ghế trống ngồi xuống, vặn nắp uống một ngụm, cô bé lúc trước trang điểm cho cô lưng đeo hộp dụng cụ, tới tìm cô, nói trang điểm lại cho cô.
"Tiếp theo còn có một cuộc phỏng vấn, cô* Cố vất vả rồi."
(*) ở đây cô bé gọi Cố Âm là 老师 nên mình vẫn dùng là cô nha vì mình không thích từ lão sư lắm.
Đây là lần đầu tiên Cố Âm được người khác gọi là thầy, cô cảm thấy có chút mới mẻ, cô đang nghĩ nếu không thì xem trước kịch bản phỏng vấn mà phóng viên gửi cho cô một chút, vô tình nhìn thấy Vương Tư Kỳ đang đứng ở cửa.
Vương Tư Kỳ thấy cô nhìn qua, liền nhếch môi cười cười, đi giày cao gót đi về phía cô.
Ở ABA TV nhìn thấy Vương Tư Kỳ, cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, nhưng bỗng nhiên xuất hiện ở trước studio của Cố Âm, vẫn làm cho mọi người có chút tò mò.
Thợ trang điểm thấy cô ta đi tới, tim đập loạn nhịp, nhóm bọn họ mỗi ngày đều giao tiếp với những người khác nhau, tin tức truyền đi rất nhanh. Cô ấy đã sớm nghe đồn qua về chuyện chồng của Cố Âm và vị đại gia bao nuôi Vương Tư Kỳ là cùng một người.
Cô chưa từng nghĩ tới, hai vị nữ chính trong tin đồn chấn động này, lại gặp nhau ở đài truyền hình bọn họ.
"Được rồi." Cô ấy nhanh chóng thu dọn dụng cụ trang điểm, đứng sang một bên, nhưng lại luyến tiếc đi ra ngoài, trong lòng vẫn muốn ăn dưa.
Nghe nói Vương Tư Kỳ bị rút đại diện thương hiệu, cũng là có quan hệ trực tiếp với cô Cố, lát nữa hai người sẽ không đánh nhau chứ?
Ngay tại lúc thợ trang điểm nghĩ ra cốt truyện hơn vạn chữ, Vương Tư Kỳ đã đi tới trước mặt Cố Âm. Cô ta nhìn cô mỉm cười, chào cô: "Cô Cố, chúng ta lại gặp mặt."
So với bà Thẩm, Cố Âm càng thích người khác gọi cô là cô Cố, nhưng cô biết Vương Tư Kỳ gọi cô như vậy, thuần túy là không ủng hộ thân phận bà Thẩm của cô.
Cô cười khẽ, nhìn Vương Tư Kỳ: "Chào cô Vương."
Vương Tư Kỳ vô cùng không thích bộ dáng nhẹ nhàng phóng khoáng này của cô, nghĩ đến chính cô đã làm hại mình mất đi người phát ngôn, bị toàn bộ mạng trào phúng, Vương Tư Kỳ lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cô Cố, nghe nói quan hệ giữa cô và bà Lục rất tốt?"
Bà Lục chính là người dẫn đầu viết thư tẩy chay lúc ấy, cũng là chị dâu của Lục Ninh Ninh, Vương Tư Kỳ nhắc tới chuyện này, chính là đang ngầm châm chọc chuyện này. Cố Âm làm bộ như không hiểu ý của cô ta, nhẹ nhàng nói: "Cũng tạm được."
Vương Tư Kỳ cười nhìn cô: "Tôi nghe nói bà Lục chuyên kiện ly hôn, cô Cố thân thiết với cô ấy như vậy, là đang tư vấn nghiệp vụ với cô ấy sao?"
[? Cô ta thật sự chờ Thẩm Niệm Lâm ly hôn làm bà Thẩm sao?]
[Vương Tư Kỳ thật ngu ngốc, chỉ có một mình cô ta cho rằng Thẩm Niệm Lâm thật thích cô ta.]
Cố Âm: "..."
Cố Âm từ trên ghế đứng lên, nhìn thẳng Vương Tư Kỳ. Chiều cao hai người chênh lệch không nhiều lắm, nhưng Cố Âm vừa đứng lên, làm cho người ta một loại khí thế của một mét tám, Vương Tư Kỳ đã bị cô áp chế một chút.
Điều này làm cho Vương Tư Kỳ rất không thoải mái, bình thường trên thảm đỏ cô ta cũng chưa từng bị nữ minh tinh nào áp đảo, giờ đang nói chuyện với Cố Âm, vậy mà bị cô áp chế?
Cô ta cau mày, muốn nói gì đó, Cố Âm không cho cô ta cơ hội mở miệng, nói thẳng: "Tôi có hỏi ý kiến cô ấy, cô ấy nói tình huống này của tôi, để Thẩm Niệm Lâm tay trắng ra khỏi nhà cũng không thành vấn đề. Còn nữa, số tiền anh ta tiêu trên người cô, tất cả đều là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi, tôi đều có thể lấy lại được. Số tiền cụ thể tôi còn phải tìm đội ngũ tính toán, nhưng mà số tiền này cũng không nhỏ. Cô Vương thích anh ấy như vậy, nhất định nguyện ý cùng anh ấy trả tiền chứ?"
"Cô?!"
"Này, đừng kích động." Cố Âm cười an ủi cô ta, "Đến lúc đó tôi sẽ gửi hóa đơn trực tiếp cho cô, yên tâm, tôi nhất định sẽ tính toán rất rõ ràng, một xu cũng không thiếu."
"Cố Âm, cô đừng có màg tự mãn!" Vương Tư Kỳ nghẹn một bụng tức giận, mặt đỏ bừng vì giận dữ, nếu như đây không phải là đài truyền hình cô ta đã trực tiếp đi kéo tóc cuẩ Cố Âm. Cô ta vốn định muốn nói vài lời kích thích Cố Âm, vì mình hòa nhau một ván, lại bỗng nhiên thoáng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Cố Âm dù dùng phấn lót cũng không che được.
Vương Tư Kỳ sửng sốt trong giây lát, phản ứng đầu tiên của cô ta là ai để lại những dấu vết này? Thẩm Niệm Lâm? Không thể nào, sao Thẩm Niệm Lâm còn có thể chạm vào cô? Vậy chẳng lẽ là Quan Dự? Nhìn biểu hiện của bọn họ trong tiệc sinh nhật ngày đó, cũng không giống như là bạn bè bình thường.
Sắc mặt Vương Tư Kỳ thay đổi mấy lần, cuối cùng lại khôi phục thành nụ cười công nghiệp quen thuộc của cô ta: "Trên cổ cô Cố là bị muỗi cắn sao? Mùa xuân năm nay muỗi đốt rất nặng sao?"
Cô ta cho rằng Cố Âm sẽ có chút hoảng loạn, dù sao cô và Thẩm Niệm Lâm còn chưa ly hôn, đã cùng người đàn ông khác chơi điên như vậy. Nào biết Cố Âm chỉ hơi sững sờ, sau đó lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô ta: "Cô Vương không có đời sống tình dục sao?"
Vương Tư Kỳ: "......
Chết tiệt.
Cố Âm nhìn vẻ mặt cực kỳ muốn chửi thề của cô ta nhưng mà hết sức kiềm chế, khẽ mỉm cười, ghé sát vào cô nói: "Tôi biết cô và Thẩm Niệm Lâm chưa từng ngủ, chẳng lẽ cô không nghĩ tới, anh ấy có vấn đề gì sao?"
Vương Tư Kỳ: "...???"
[Ha ha ha ha ha ha ha ha quá trời rồi.]
[Thẩm Niệm Lâm: Cô cảm thấy cô rất hài hước sao? [Buồn cười]]
[Tính sát thương không lớn, tính vũ nhục rất mạnh [khuôn mặt nhỏ nhắn hơi vàng]]
Cố Âm nhìn màn đạn lướt qua, hài lòng đi ra khỏi phòng quay.
Sau khi ghi hình xong, Cố Âm trực tiếp về nhà nghỉ ngơi. Vương Tư Kỳ còn có lịch trình khác, đang thông báo, chẳng qua bây giờ cô ta không có tâm trạng làm việc, trong đầu cô ta đều là câu nói kia của Cố Âm: "Cô không cảm thấy anh ấy có vấn đề gì sao?"
Cô ta cảm thấy chứ, cô ta đương nhiên cảm thấy!
Cô ta, Vương Tư Kỳ có thể lăn lộn trong giới giải trí thành ngọc nữ hàng đầu như ngày nay, ngoại trừ có người nâng đỡ ở sau lưng, điều kiện phần cứng của cô ta cũng rất tốt. Giới giải trí là nơi nhìn mặt xem hình, Vương Tư Kỳ vừa có mặt vừa có thân hình, cho nên mặc dù cô ta còn chưa có tác phẩm gì nổi bật nhưng vẫn có rất nhiều fan hâm mộ.
Cô ta vẫn luôn cho rằng mình vẫn có sức hấp dẫn đàn ông, nhưng Thẩm Niệm Lâm quen biết cô ta lâu như vậy, tiêu nhiều tiền cho cô ta như vậy, vậy mà chưa từng chạm vào cô ta?! Điều này có bình thường không? Điều này không bình thường!
Ban đầu cô ta cho rằng, hắn cố kỵ Cố Âm và nhà họ Cố, cô ta cho rằng hắn muốn đợi sau khi ly hôn, lại nghiêm túc ở cùng một chỗ với cô ta. Nhưng hôm nay nghe Cố Âm nói như vậy, hình như phần cứng của hắn có vấn đề!
Cố Âm đã kết hôn với hắn được một năm rồi, nếu Thẩm Niệm Lâm thật sự có bệnh ẩn gì, nhất định cô là người hiểu hắn rõ nhất.
Tâm trạng của Vương Tư Kỳ rất phức tạp trong một khoảng thời gian.
Thẩm Niệm Lâm thật sự rất đẹp trai, dáng người cũng không thể chê vào đâu được, nhưng nếu chỉ nhìn mà không dùng...
Điện thoại di động đặt ở một bên bỗng nhiên rung lên, Vương Tư Kỳ sửng sốt, phục hồi tinh thần lại. Cô ta cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị người gọi là Thẩm Niệm Lâm.
Đã lâu rồi Thẩm Niệm Lâm không chủ động liên lạc với cô ta, vốn dĩ hắn đột ngột gọi điện thoại tới thì cô ta nên vui mừng, nhưng bây giờ cô ta lại có một tâm trạng vi diệu khó hiểu. Cô ta điều chỉnh tâm trạng rồi kết nối điện thoại, còn chưa bày tỏ tình cảm của mình, giọng nói không nóng không lạnh của Thẩm Niệm Lâm đã từ trong ống nghe truyền đến: "Cô lại đi tìm Cố Âm? Vương Tư Kỳ, vai nữ chính của cô, cô còn muốn không?"
Vương Tư Kỳ sửng sốt, cô ta không nghĩ tới nguyên nhân Thẩm Niệm Lâm gọi điện thoại tới lại là vì Cố Âm.
"Cô ta mách lại với anh hả?" Vương Tư Kỳ cũng có chút xúc động, sau khi quản lí trừng mắt liếc qua, hơi thu lại thái độ, "Hôm nay em đến đài truyền hình quay chương trình, tình cờ gặp cô ấy."
"Vậy sao? Sao tôi nghe nói cô chạy đến studio tìm cô ấy?"
Vương Tư Kỳ nhíu mày: "Anh đang theo dõi em?"
"Tôi không rảnh rỗi như vậy." Thẩm Niệm Lâm ngồi trong phòng làm việc, giơ tay nới lỏng cà vạt cổ áo, "Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, sau này đừng đi tìm Cố Âm nữa."
Có rất nhiều người có thể thay thế Vương Tư Kỳ, nếu như người này không nghe lời, hắn không ngại lại đổi người khác.
Vương Tư Kỳ đối với thái độ này của hắn rất bất mãn, hắn chẳng những không giải thích với cô ta mà còn mở miệng ngậm miệng đều là Cố Âm. Cô cười và nói với Thẩm Niệm Lâm: "Anh biết hôm nay Cố Âm nói gì với em không?"
Thẩm Niệm Lâm không nói gì, như là đang chờ cô ta nói tiếp.
Vương Tư Kỳ nói: "Cô ấy nói với em, phương diện kia của anh có vấn đề."
Thẩm Niệm Lâm: "..."
Anh cúp điện thoại mà không nói một lời.
Lúc này Cố Âm đã ăn cơm tối xong và ở nhà trêu chó. Kim Nguyên Bảo mấy ngày nay trưởng thành hơn chút, nhưng vẫn không thể đi ra ngoài chơi với những con chó lớn khác, chỉ có thể mỗi ngày ở nhà, quấn quít lấy Cố Âm.
Thẩm Niệm Lâm vừa xuống xe, anh nhìn thấy Cố Âm cầm một món đồ chơi đùa chó, đang chơi vui vẻ với Kim Nguyên Bảo trong vườn hoa. Thẩm Niệm Lâm đi tới, đứng bên cạnh cười với Cố Âm: "Trông em rất vui vẻ."
Cố Âm quay đầu nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Nếu không thì sao? Có chuyện gì đáng để tôi không vui sao?"
Thẩm Niệm Lâm âm thầm thả nhẹ giọng, nhìn cô nói: "Em tung tin đồn về chồng mình ở bên ngoài, em không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
"Phì." Cố Âm nhịn không được phì cười, "Tôi tung tin đồn gì? Anh nói nghe thử xem?"
"..." Thẩm Niệm Lâm im lặng không lên tiếng.
"Hơn nữa, chồng tôi ở bên ngoài không đứng đắn, cũng không cắn rứt lương tâm, chuyện gì tôi phải thấy bất an." Cố Âm nói xong trêu chọc Kim Nguyên Bảo, "Em thấy chị nói đúng không, Tiểu Nguyên Bảo?"
"Gâu!"
"Xem đi, chó còn hiểu chuyện hơn chồng tôi nữa."
Thẩm Niệm Lâm: "..."
"Thẩm Niệm Lâm, rốt cuộc anh và Vương Tư Kỳ có quan hệ gì?" Cố Âm quay đầu, nhìn hắn.
Cố Âm thật sự đang chụp ảnh trong studio, nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho cô là nhiếp ảnh hàng đầu trong giới, cho dù minh tinh muốn hẹn hắn chụp ảnh còn phải sắp xếp thời gian.
"Khí chất của cô ấy thật sự rất tốt, thoạt nhìn còn tưởng là đại minh tinh nào quay phim ở đây chứ."
"Đúng vậy, trước đó có ngôi sao bị thầy Lý mắng đến phát khóc, hình như cô ấy không sợ chút nào, ở trước ống kính còn rất tự nhiên."
Vương Tư Kỳ nghe thấy nhân viên công tác bên cạnh khen Cố Âm, khinh thường nở nụ cười, nhân viên đài truyền hình ABC đều chưa từng trải đời như vậy sao? Ngay cả chuyên ngành gì cũng không biết, thật đáng buồn.
"Nhóm này sắp xong rồi, nghỉ ngơi một chút." Nhiếp ảnh gia nhìn ảnh chụp trong máy ảnh, nói một tiếng với người ở hiện trường. Cố Âm nghe thấy có thể nghỉ ngơi, hơi thở vẫn luôn kìm nén rốt cục thả lỏng.
"Cô Cố, vất vả rồi, uống chút nước đi." Có người tới đưa nước cho Cố Âm, Cố Âm nhận lấy nước, nói tiếng cảm ơn với nhân viên.
Cô tìm một cái ghế trống ngồi xuống, vặn nắp uống một ngụm, cô bé lúc trước trang điểm cho cô lưng đeo hộp dụng cụ, tới tìm cô, nói trang điểm lại cho cô.
"Tiếp theo còn có một cuộc phỏng vấn, cô* Cố vất vả rồi."
(*) ở đây cô bé gọi Cố Âm là 老师 nên mình vẫn dùng là cô nha vì mình không thích từ lão sư lắm.
Đây là lần đầu tiên Cố Âm được người khác gọi là thầy, cô cảm thấy có chút mới mẻ, cô đang nghĩ nếu không thì xem trước kịch bản phỏng vấn mà phóng viên gửi cho cô một chút, vô tình nhìn thấy Vương Tư Kỳ đang đứng ở cửa.
Vương Tư Kỳ thấy cô nhìn qua, liền nhếch môi cười cười, đi giày cao gót đi về phía cô.
Ở ABA TV nhìn thấy Vương Tư Kỳ, cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, nhưng bỗng nhiên xuất hiện ở trước studio của Cố Âm, vẫn làm cho mọi người có chút tò mò.
Thợ trang điểm thấy cô ta đi tới, tim đập loạn nhịp, nhóm bọn họ mỗi ngày đều giao tiếp với những người khác nhau, tin tức truyền đi rất nhanh. Cô ấy đã sớm nghe đồn qua về chuyện chồng của Cố Âm và vị đại gia bao nuôi Vương Tư Kỳ là cùng một người.
Cô chưa từng nghĩ tới, hai vị nữ chính trong tin đồn chấn động này, lại gặp nhau ở đài truyền hình bọn họ.
"Được rồi." Cô ấy nhanh chóng thu dọn dụng cụ trang điểm, đứng sang một bên, nhưng lại luyến tiếc đi ra ngoài, trong lòng vẫn muốn ăn dưa.
Nghe nói Vương Tư Kỳ bị rút đại diện thương hiệu, cũng là có quan hệ trực tiếp với cô Cố, lát nữa hai người sẽ không đánh nhau chứ?
Ngay tại lúc thợ trang điểm nghĩ ra cốt truyện hơn vạn chữ, Vương Tư Kỳ đã đi tới trước mặt Cố Âm. Cô ta nhìn cô mỉm cười, chào cô: "Cô Cố, chúng ta lại gặp mặt."
So với bà Thẩm, Cố Âm càng thích người khác gọi cô là cô Cố, nhưng cô biết Vương Tư Kỳ gọi cô như vậy, thuần túy là không ủng hộ thân phận bà Thẩm của cô.
Cô cười khẽ, nhìn Vương Tư Kỳ: "Chào cô Vương."
Vương Tư Kỳ vô cùng không thích bộ dáng nhẹ nhàng phóng khoáng này của cô, nghĩ đến chính cô đã làm hại mình mất đi người phát ngôn, bị toàn bộ mạng trào phúng, Vương Tư Kỳ lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cô Cố, nghe nói quan hệ giữa cô và bà Lục rất tốt?"
Bà Lục chính là người dẫn đầu viết thư tẩy chay lúc ấy, cũng là chị dâu của Lục Ninh Ninh, Vương Tư Kỳ nhắc tới chuyện này, chính là đang ngầm châm chọc chuyện này. Cố Âm làm bộ như không hiểu ý của cô ta, nhẹ nhàng nói: "Cũng tạm được."
Vương Tư Kỳ cười nhìn cô: "Tôi nghe nói bà Lục chuyên kiện ly hôn, cô Cố thân thiết với cô ấy như vậy, là đang tư vấn nghiệp vụ với cô ấy sao?"
[? Cô ta thật sự chờ Thẩm Niệm Lâm ly hôn làm bà Thẩm sao?]
[Vương Tư Kỳ thật ngu ngốc, chỉ có một mình cô ta cho rằng Thẩm Niệm Lâm thật thích cô ta.]
Cố Âm: "..."
Cố Âm từ trên ghế đứng lên, nhìn thẳng Vương Tư Kỳ. Chiều cao hai người chênh lệch không nhiều lắm, nhưng Cố Âm vừa đứng lên, làm cho người ta một loại khí thế của một mét tám, Vương Tư Kỳ đã bị cô áp chế một chút.
Điều này làm cho Vương Tư Kỳ rất không thoải mái, bình thường trên thảm đỏ cô ta cũng chưa từng bị nữ minh tinh nào áp đảo, giờ đang nói chuyện với Cố Âm, vậy mà bị cô áp chế?
Cô ta cau mày, muốn nói gì đó, Cố Âm không cho cô ta cơ hội mở miệng, nói thẳng: "Tôi có hỏi ý kiến cô ấy, cô ấy nói tình huống này của tôi, để Thẩm Niệm Lâm tay trắng ra khỏi nhà cũng không thành vấn đề. Còn nữa, số tiền anh ta tiêu trên người cô, tất cả đều là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi, tôi đều có thể lấy lại được. Số tiền cụ thể tôi còn phải tìm đội ngũ tính toán, nhưng mà số tiền này cũng không nhỏ. Cô Vương thích anh ấy như vậy, nhất định nguyện ý cùng anh ấy trả tiền chứ?"
"Cô?!"
"Này, đừng kích động." Cố Âm cười an ủi cô ta, "Đến lúc đó tôi sẽ gửi hóa đơn trực tiếp cho cô, yên tâm, tôi nhất định sẽ tính toán rất rõ ràng, một xu cũng không thiếu."
"Cố Âm, cô đừng có màg tự mãn!" Vương Tư Kỳ nghẹn một bụng tức giận, mặt đỏ bừng vì giận dữ, nếu như đây không phải là đài truyền hình cô ta đã trực tiếp đi kéo tóc cuẩ Cố Âm. Cô ta vốn định muốn nói vài lời kích thích Cố Âm, vì mình hòa nhau một ván, lại bỗng nhiên thoáng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Cố Âm dù dùng phấn lót cũng không che được.
Vương Tư Kỳ sửng sốt trong giây lát, phản ứng đầu tiên của cô ta là ai để lại những dấu vết này? Thẩm Niệm Lâm? Không thể nào, sao Thẩm Niệm Lâm còn có thể chạm vào cô? Vậy chẳng lẽ là Quan Dự? Nhìn biểu hiện của bọn họ trong tiệc sinh nhật ngày đó, cũng không giống như là bạn bè bình thường.
Sắc mặt Vương Tư Kỳ thay đổi mấy lần, cuối cùng lại khôi phục thành nụ cười công nghiệp quen thuộc của cô ta: "Trên cổ cô Cố là bị muỗi cắn sao? Mùa xuân năm nay muỗi đốt rất nặng sao?"
Cô ta cho rằng Cố Âm sẽ có chút hoảng loạn, dù sao cô và Thẩm Niệm Lâm còn chưa ly hôn, đã cùng người đàn ông khác chơi điên như vậy. Nào biết Cố Âm chỉ hơi sững sờ, sau đó lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô ta: "Cô Vương không có đời sống tình dục sao?"
Vương Tư Kỳ: "......
Chết tiệt.
Cố Âm nhìn vẻ mặt cực kỳ muốn chửi thề của cô ta nhưng mà hết sức kiềm chế, khẽ mỉm cười, ghé sát vào cô nói: "Tôi biết cô và Thẩm Niệm Lâm chưa từng ngủ, chẳng lẽ cô không nghĩ tới, anh ấy có vấn đề gì sao?"
Vương Tư Kỳ: "...???"
[Ha ha ha ha ha ha ha ha quá trời rồi.]
[Thẩm Niệm Lâm: Cô cảm thấy cô rất hài hước sao? [Buồn cười]]
[Tính sát thương không lớn, tính vũ nhục rất mạnh [khuôn mặt nhỏ nhắn hơi vàng]]
Cố Âm nhìn màn đạn lướt qua, hài lòng đi ra khỏi phòng quay.
Sau khi ghi hình xong, Cố Âm trực tiếp về nhà nghỉ ngơi. Vương Tư Kỳ còn có lịch trình khác, đang thông báo, chẳng qua bây giờ cô ta không có tâm trạng làm việc, trong đầu cô ta đều là câu nói kia của Cố Âm: "Cô không cảm thấy anh ấy có vấn đề gì sao?"
Cô ta cảm thấy chứ, cô ta đương nhiên cảm thấy!
Cô ta, Vương Tư Kỳ có thể lăn lộn trong giới giải trí thành ngọc nữ hàng đầu như ngày nay, ngoại trừ có người nâng đỡ ở sau lưng, điều kiện phần cứng của cô ta cũng rất tốt. Giới giải trí là nơi nhìn mặt xem hình, Vương Tư Kỳ vừa có mặt vừa có thân hình, cho nên mặc dù cô ta còn chưa có tác phẩm gì nổi bật nhưng vẫn có rất nhiều fan hâm mộ.
Cô ta vẫn luôn cho rằng mình vẫn có sức hấp dẫn đàn ông, nhưng Thẩm Niệm Lâm quen biết cô ta lâu như vậy, tiêu nhiều tiền cho cô ta như vậy, vậy mà chưa từng chạm vào cô ta?! Điều này có bình thường không? Điều này không bình thường!
Ban đầu cô ta cho rằng, hắn cố kỵ Cố Âm và nhà họ Cố, cô ta cho rằng hắn muốn đợi sau khi ly hôn, lại nghiêm túc ở cùng một chỗ với cô ta. Nhưng hôm nay nghe Cố Âm nói như vậy, hình như phần cứng của hắn có vấn đề!
Cố Âm đã kết hôn với hắn được một năm rồi, nếu Thẩm Niệm Lâm thật sự có bệnh ẩn gì, nhất định cô là người hiểu hắn rõ nhất.
Tâm trạng của Vương Tư Kỳ rất phức tạp trong một khoảng thời gian.
Thẩm Niệm Lâm thật sự rất đẹp trai, dáng người cũng không thể chê vào đâu được, nhưng nếu chỉ nhìn mà không dùng...
Điện thoại di động đặt ở một bên bỗng nhiên rung lên, Vương Tư Kỳ sửng sốt, phục hồi tinh thần lại. Cô ta cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị người gọi là Thẩm Niệm Lâm.
Đã lâu rồi Thẩm Niệm Lâm không chủ động liên lạc với cô ta, vốn dĩ hắn đột ngột gọi điện thoại tới thì cô ta nên vui mừng, nhưng bây giờ cô ta lại có một tâm trạng vi diệu khó hiểu. Cô ta điều chỉnh tâm trạng rồi kết nối điện thoại, còn chưa bày tỏ tình cảm của mình, giọng nói không nóng không lạnh của Thẩm Niệm Lâm đã từ trong ống nghe truyền đến: "Cô lại đi tìm Cố Âm? Vương Tư Kỳ, vai nữ chính của cô, cô còn muốn không?"
Vương Tư Kỳ sửng sốt, cô ta không nghĩ tới nguyên nhân Thẩm Niệm Lâm gọi điện thoại tới lại là vì Cố Âm.
"Cô ta mách lại với anh hả?" Vương Tư Kỳ cũng có chút xúc động, sau khi quản lí trừng mắt liếc qua, hơi thu lại thái độ, "Hôm nay em đến đài truyền hình quay chương trình, tình cờ gặp cô ấy."
"Vậy sao? Sao tôi nghe nói cô chạy đến studio tìm cô ấy?"
Vương Tư Kỳ nhíu mày: "Anh đang theo dõi em?"
"Tôi không rảnh rỗi như vậy." Thẩm Niệm Lâm ngồi trong phòng làm việc, giơ tay nới lỏng cà vạt cổ áo, "Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, sau này đừng đi tìm Cố Âm nữa."
Có rất nhiều người có thể thay thế Vương Tư Kỳ, nếu như người này không nghe lời, hắn không ngại lại đổi người khác.
Vương Tư Kỳ đối với thái độ này của hắn rất bất mãn, hắn chẳng những không giải thích với cô ta mà còn mở miệng ngậm miệng đều là Cố Âm. Cô cười và nói với Thẩm Niệm Lâm: "Anh biết hôm nay Cố Âm nói gì với em không?"
Thẩm Niệm Lâm không nói gì, như là đang chờ cô ta nói tiếp.
Vương Tư Kỳ nói: "Cô ấy nói với em, phương diện kia của anh có vấn đề."
Thẩm Niệm Lâm: "..."
Anh cúp điện thoại mà không nói một lời.
Lúc này Cố Âm đã ăn cơm tối xong và ở nhà trêu chó. Kim Nguyên Bảo mấy ngày nay trưởng thành hơn chút, nhưng vẫn không thể đi ra ngoài chơi với những con chó lớn khác, chỉ có thể mỗi ngày ở nhà, quấn quít lấy Cố Âm.
Thẩm Niệm Lâm vừa xuống xe, anh nhìn thấy Cố Âm cầm một món đồ chơi đùa chó, đang chơi vui vẻ với Kim Nguyên Bảo trong vườn hoa. Thẩm Niệm Lâm đi tới, đứng bên cạnh cười với Cố Âm: "Trông em rất vui vẻ."
Cố Âm quay đầu nhìn hắn, khó hiểu hỏi: "Nếu không thì sao? Có chuyện gì đáng để tôi không vui sao?"
Thẩm Niệm Lâm âm thầm thả nhẹ giọng, nhìn cô nói: "Em tung tin đồn về chồng mình ở bên ngoài, em không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
"Phì." Cố Âm nhịn không được phì cười, "Tôi tung tin đồn gì? Anh nói nghe thử xem?"
"..." Thẩm Niệm Lâm im lặng không lên tiếng.
"Hơn nữa, chồng tôi ở bên ngoài không đứng đắn, cũng không cắn rứt lương tâm, chuyện gì tôi phải thấy bất an." Cố Âm nói xong trêu chọc Kim Nguyên Bảo, "Em thấy chị nói đúng không, Tiểu Nguyên Bảo?"
"Gâu!"
"Xem đi, chó còn hiểu chuyện hơn chồng tôi nữa."
Thẩm Niệm Lâm: "..."
"Thẩm Niệm Lâm, rốt cuộc anh và Vương Tư Kỳ có quan hệ gì?" Cố Âm quay đầu, nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.