Sau Khi Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Có Thể Nhìn Thấy Đạn Mạc

Chương 10: Người đàn ông gánh nửa cuốn bộ luật hình sự sau lưng

Bản Lật Tử

09/07/2023

Biên tập: Harley

Cuối cùng, Cố Âm cũng không ăn cơm cùng với Quan Dự, cô cũng không đến công ty mà về thẳng nhà.

Bởi vì đạn mạc nói Tần Nhạc đã gửi ảnh chụp cô và Quan Dự cho Thẩm Niệm Lâm, Cố Âm cảm thấy mình nên sớm khoá phòng thì an toàn hơn.

Cô không ngờ cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Niệm Lâm ngồi trong phòng khách. Hắn chưa thay quần áo, trên người vẫn còn mặc âu phục, ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu lên người hắn, phảng phất trên người hắn kết một tầng băng giá.

Cố Âm hoảng hốt, ai tới nói cho cô biết vì sao hôm nay Thẩm Niệm Lâm tan ca sớm như vậy không?

Như là tâm linh tương thông, Thẩm Niệm Lâm quay đầu, nhìn về phía cô.

Toàn bộ phòng khách chỉ có một mình hắn, bình thường bác quản gia với nữ giúp việc bận rộn làm việc lúc này cũng không nhìn thấy một bóng người, ngay cả Kim Nguyên Bảo bình thường thích ở trong hoa viên sủa om sòm cũng không thấy bóng dáng.

Xung quanh yên tĩnh đến bất thường, điều này làm nổi bật nhịp tim đang đập mạnh của Cố Âm.

'Sợ cái gì, Cố Âm! Mày nên nhớ lại lúc Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ lên hot search, anh ta có hoảng không!'

Vừa nghĩ như vậy, Cố Âm cũng bình tĩnh lại.

Không phải là chỉ bị Tần Nhạc chụp mấy tấm sao, cũng không có gì? Những ảnh chụp của Thẩm Niệm Lâm và Vương Tư Kỳ người dân cả nước đều thấy được, anh ta luống cuống không? Tính ra tâm lí của tên đàn ông này ổn định.

Cố Âm nở một nụ cười ung dung trấn định, nhấc chân đi vào phòng khách: "Vì sao hôm nay anh tan ca sớm vậy?"

Thẩm Niệm Lâm hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô không nói gì.

[Có phải nam chính muốn hắc hoá không, thật kích thích [Đầu chó]]

[beep beep, điều quen thuộc thứ hai của kịch bản máu chó, nam chính tức giận cu.ong hi.ếp nữ chính, mối quan hệ giữa hai người rơi vào tình trạng đóng băng.]

Cố Âm: "..."

Không đến mức như vậy không đến mức như vậy, thật sự không đến mức như vậy.

Những thứ không phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa này, không nên được xét duyệt!

Hơn nữa tại sao cô và Quan Dự gặp mặt, Thẩm Niệm Lâm đã nổi giận? Vậy thì hắn sẽ dễ mà tức ch.ế.t quá.

Không biết tại sao, cô bỗng nhiên nhớ tới bữa tiệc sinh nhật lần trước của Vương Tư Kỳ, cô và Quan Dự cũng chỉ nói chuyện với nhau vài câu, sau đó Quan Dự thiếu chút nữa bị Thẩm Niệm Lâm bóp chết.

......

Không, đừng tự dọa mình.

Cố Âm cũng không đợi Thẩm Niệm Lâm nói chuyện, nhanh chóng muốn đi lên lầu. Nhanh hơn cô chính là Thẩm Niệm Lâm, Cố Âm cũng không thấy rõ anh đứng dậy như thế nào, đã cảm thấy cổ tay bị người kéo mạnh, theo sau đó một trận trời đất quay cuồng, cô đã bị Thẩm Niệm Lâm đè lên sô pha.

[Đây là nội dung tôi xứng đáng xem không?]

[? Miễn là bạn có thể nói chuyện, bây giờ màn hình đen thì bạn có vui vẻ không?]

"..." Không, tại sao lại có màn hình đen chứ!

"Em đang trốn cái gì?" Giọng nói trầm thấp của Thẩm Niệm Lâm từ phía trên truyền đến, hơi thở nóng bỏng phả lên gò má Cố Âm.

Nhiệt độ đó khiến Cố Âm cảm thấy mặt như muốn cháy lên, ngay cả trái tim cũng đập mạnh hơn vừa rồi.

"Tôi, tôi không trốn." Cố Âm nói lời này không có bao nhiêu sức lực, cô giơ tay lên, đẩy Thẩm Niệm Lâm trên người, muốn đẩy hắn ra, nhưng chút sức lực này của cô ở trước mặt Thẩm Niệm Lâm tựa như kiến bò cành cây, người đàn ông cao lớn trên người không chút nhúc nhích.

"Buổi chiều em làm gì?" Thẩm Niệm Lâm dễ dàng chụp hai bàn tay đang lộn xộn của cô lên đỉnh đầu, không hề chớp mắt nhìn cô.

Cố Âm cố gắng tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, mơ hồ nói: "Tôi đi tìm quản lý của Mộng Chi Cảnh đàm phán."



"Còn gì nữa?" Thẩm Niệm Lâm dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại, nhẹ nhàng vuốt má cô. Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, lực nhẹ nhàng bay bổng giống như bươm bướm vỗ cánh, nhưng lại khiến tim Cố Âm cũng thắt chặt.

"Không, không còn gì." Lúc Cố Âm mở miệng, giọng nói mang theo vài phần run rẩy không khống chế được.

"Thật sự không có?" Thẩm Niệm Lâm giống như vẫn chưa hài lòng, vẫn nhìn chằm chằm cô, tay cũng chậm rãi trượt lên cổ cô.

"..." Tim Cố Âm lại run lên, tên đàn ông thối tha này không phải muốn bóp chết cô chứ!

Cô đang định trước khi hắn bóp cổ mình, ra sức phản kháng, lại phát hiện cô nghĩ sai rồi --- Thẩm Niệm Lâm cũng không bóp cổ cô, mà là "xé", quần áo của cô bị xé rách.

Cố Âm: "..."

:)

Thẩm Niệm Lâm nhìn chằm chằm cổ áo mở rộng của cô, ánh mắt hơi trầm xuống, Cố Âm chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, sau đó nụ hôn của Thẩm Niệm Lâm đã rơi xuống.

Trong những chuyện như thế này, Thẩm Niệm Lâm rất ít khi làm đau Cố Âm, trong ấn tượng của Cố Âm, lần đầu tiên của bọn họ hắn vẫn luôn tràn ngập kiên nhẫn và tỉ mỉ. Mà bây giờ hắn lại hôn cô một cách bừa bãi, như muốn gặm nuốt cô vào bụng.

Cứ tiếp tục phát triển như vậy, sẽ thật sự biến thành như đạn mạc nói, Cố Âm trong nháy mắt cũng không biết khí lực từ đâu tới, trực tiếp khuỵ gối cho Thẩm Niệm Lâm một kích trí mạng.

"Ưm." Thẩm Niệm Lâm khẽ rên, nằm sấp trên người Cố Âm bất động. Cố Âm sử dụng chín trâu hai hổ nỗ lực kéo hắn trở mình, sau đó tự mình quỳ xuống ngồi dậy, hai tay đè hắn: "Tỉnh lại đi! Đừng để mất đi lí trí."

"..." Thẩm Niệm Lâm nằm trên sô pha, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, trong mắt còn mơ hồ hơi nước.

Cố Âm thấy sắc mặt hắn trắng bệch, có chút lo lắng vừa rồi mình xuống tay quá nặng: "Anh không sao chứ?"

"... Em nói xem?" Thẩm Niệm Lâm cau mày, nhìn qua không dễ chịu lắm, nhưng đúng là đã tỉnh táo hơn.

"Ưh.." Cố Âm liếc nửa người dưới của anh, bộ dáng muốn nói lại thôi, "Qua, qua một lát nữa hẳn là sẽ tốt hơn?"

Thẩm Niệm Lâm khẽ kéo khóe miệng: "Nếu không em xoa giúp tôi đi?"

"..." Cái này không cần, sợ là sẽ càng xoa càng sưng.

Cô nhặt túi rơi trên mặt đất lên, lấy từ bên trong ra một cây bút ghi âm, đặt lên sô pha bên cạnh Thẩm Niệm Lâm: "Chiều nay tôi vẫn mở bút ghi âm, anh muốn biết cái gì thì tự mình nghe đi."

Cố Âm nói xong liền tùy tiện thu dọn quần áo của mình lại, vọt lên lầu.

[? Vậy là kết thúc rồi hả? Nam chính càng lúc càng nhanh???]

[Âm Âm, nếu không chúng ta đổi thành Quan Dự đi.]

Cố Âm: "..."

Dưới lầu, Thẩm Niệm Lâm đợi một lúc mới ngồi dậy, cầm bút ghi âm Cố Âm để lại lên.

Tính theo thời gian mà Tần Nhạc gửi ảnh cho hắn, Cố Âm sau đó đã trực tiếp trở về nhà, không đi nơi khác nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô và Quan Dự gặp mặt ở nơi hắn không nhìn thấy, sự ghen tị và giận dữ của hắn liền không khống chế được.

Hắn mở bút ghi âm, ấn nút play.

Lúc Thẩm Niệm Lâm ở dưới lầu nghe ghi âm, Cố Âm chưa hoàn hồn gửi tin nhắn cho người bạn biên kịch.

Mạng tôi do tôi không do trời: Có chuyện gì xảy ra với các biên kịch vậy? Sao cái gì cũng dám viết?

Hói hơn bao giờ hết:?

Hói hơn bao giờ hết: Đừng nói cậu vẫn còn đang đắm chìm trong mấy câu chuyện máu chó cổ xưa ấy chứ?

Mạng tôi do tôi không do trời: Các cậu viết sách không theo luật cơ bản sao? Sao ngay cả tình tiết cuo.ng x cũng có?

Hói hơn bao giờ hết:? Cái này có là gì? Nam chính trong tiểu thuyết máu chó truyền thống, người nào không phải gánh trên lưng nửa tội hình sự?



Mạng tôi do tôi không do trời:...

Xin lỗi đã quấy rầy, là cô chơi không nổi.

Hói hơn bao giờ hết: Tớ rất tò mò cậu đang xem quyển nào, nghe có vẻ thú vị đấy.

Mạng tôi do tôi không do trời:... Nếu như cậu là nữ chính, cậu vẫn còn cảm thấy kích thích sao?:)

Hói hơn bao giờ hết: Có điều phải nói, dựa theo trong tiểu thuyết dáng người cùng X năng lực của nam chính, thật sự rất kích thích [tuyệt vời]

Cố Âm: "..."

Cô muốn suy nghĩ lại một chút xem cô đã kết giao những người bạn như thế nào.

Sau khi cô tắt hộp thoại hói, bấm vào ảnh đại diện của dì út: "Dì út! Chết non rồi! Chiều nay Tần Nhạc lại trốn học!"

Dì út:??!

Cố Âm: Buổi chiều nó không đi học, chạy đến cửa hàng kịch bản gie.t chơi, còn thiếu chút nữa cùng người khác đánh nhau! Bị con bắt quả tang!

Dì út: Dì thấy da nó lại ngứa rồi! Tối nay dì sẽ đến trường dạy dỗ nó!

Cố Âm: Được ạ! Đánh mạnh lên!

Lúc này, Tần Nhạc nghĩ dù sao cũng trốn học liền dứt khoát trốn đến cùng, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Buổi tối dì út thật sự đến trường thu thập Tần Nhạc, còn chụp ảnh đăng lên nhóm bạn bè.

Cố Âm là người đầu tiên thả like.

Làm tốt lắm dì nhỏ!

[Cuối cùng em họ cũng trả giá.]

Ngày hôm sau lúc Cố Âm thức dậy rửa mặt, từ trong gương nhìn thấy vai, cổ, xương quai xanh và ngực mình, một mảng vết đỏ loang lổ. Những thứ này đều do ngày hôm qua Thẩm Niệm Lâm đã lưu lại, có thể tưởng tượng được lúc ấy hắn gặm có bao nhiêu tàn nhẫn.

Cố Âm nhịn không được co rút khóe miệng, nếu bình thường thì thôi đi, buộc khăn lụa có thể che được dấu vết. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay cô phải đến đài truyền hình ABC chụp ảnh chân dung cho tạp chí, xong còn phải tiếp nhận một cuộc phỏng vấn.

Cô cũng có một chút danh tiếng trog ngành thiết kế nội thất, gần đây trong tay cô đang làm dự án căn hộ gia đình nhỏ, công ty cũng đang làm tuyên truyền. Tình cờ có truyền thông muốn phỏng vấn cô đã lâu, công ty đã sắp xếp lịch. Chỉ nhìn qua bộ dạng này, người khác liền biết đã xảy ra chuyện gì!

Cố Âm không mặt dày như Thẩm Niệm Lâm, cô vội vàng gọi điện thoại cho phóng viên hẹn cô, hỏi đối phương có thể đổi ngày hay không. Đối phương nghe thấy cô nói muốn đổi ngày, cũng sắp khóc cầu xin cô đừng đổi, Cố Âm không còn cách nào khác phải đồng ý.

Trước khi ra cửa, cô đánh lên cổ mình vài lớp phấn nền và che khuyết điểm, thế nhưng đều không che được, cuối cùng vẫn dùng khăn lụa che lại một chút.

Sau khi đến đài truyền hình, người phụ trách đối phương quả nhiên nói với cô muốn tạo hình khác cho cô, phối trang phục, hiện tại điều may mắn duy nhất của Cố Âm chính là, người tạo hình cho cô chính là một cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ thường xuyên trang điểm cho người khác ở đài truyền hình, hình như là đã quen cảnh tượng lớn, cô ấy chỉ sửng sốt một lúc khi tháo khăn lụa trên cổ Cố Âm xuống, sau đó bình tĩnh nói với cô: "Yên tâm đi, lát nữa em sẽ giúp chị che một chút. Có điều cái này của chị nhìn qua không tốt lắm, hậu kỳ sẽ xử lý một chút, mới có thể hoàn toàn không nhìn ra."

Cố Âm: "... Được, cám ơn."

"Không có gì."

Cố Âm trang điểm xong, mới phát hiện quần áo hôm nay tạp chí chuẩn bị cho cô, không phải cổ chữ V, thì là cổ tròn lớn, tất cả đều phải lộ vai cổ. May mắn cô còn có tóc miễn cưỡng có thể ngăn trở một chút, nếu không cô thật có thể xấu hổ chết trước ống kính.

Vương Tư Kỳ hôm nay cũng ở ABA ghi hình chương trình, trong giờ giải lao, cô ta muốn đi ra ngoài tìm một chỗ hút thuốc. Hai nhân viên đài truyền hình đi qua, nhỏ giọng nghị luận: "Không ngờ Cố Âm lại xinh đẹp như vậy."

"Đúng vậy, cô ấy trông thật ngọt ngào, tôi thích em gái ngọt ngào."

Vương Tư Kỳ nhướng mày, Cố Âm? Cô cũng ở đây à?

Lời của tôi: Tối tôi sẽ cố đăng thêm chương nữa nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Có Thể Nhìn Thấy Đạn Mạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook