Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 76:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Cuối cùng cũng đến lượt Ti Du ra sân.
Trong thời gian chờ chuẩn bị âm thanh, ban giám khảo bắt đầu trò chuyện trước.
“Danh tiếng của cậu này gần đây rất được chú ý đấy.”
“Ừm, là đệ tử cuối cùng của cô giáo Bạch mà.”
“Tôi nghe nói trước đây cậu ấy sợ ống kính, nhưng giờ thì hết rồi.”
“Cái này tôi biết, trước đây cậu ấy và cô Triệu Diên bị chụp ở sân bay, trong đó có một tay săn ảnh còn lột mũ của cậu ấy. Lúc đó cậu ấy rất nhỏ nên đã để lại bóng ma tâm lí.”
“Vậy thì đáng thương thật đấy. Cũng may là cậu ấy vượt qua được, nếu không thì hạt giống tốt như vậy sẽ bị giấu đi mất.”
“Đúng thế, đúng thế.”
Đang nói dở thì người dẫn chương trình ra hiệu là âm thanh đã chuẩn bị xong.
Các giám khảo yên lặng trở lại, Ti Du bước lên sân khấu.
Sân khấu thi đấu như vậy, không có những ánh đèn chói chang, cũng không có khán giả reo hò.
Thực lực của vũ công sẽ được bộc lộ hết.
Ti Du cuộn tay, đứng ngay ngắn ở chính giữa sân khấu.
Chỉ nhìn khí chất của cậu, thật giống như chàng thư sinh nho nhã yếu ớt bước ra từ trong bức cổ họa, thân hình gầy gò mỏng manh, nhưng bên trong của thư sinh ấy là thái độ kiêu kì và cốt cách rắn rỏi.
“Đinh!”
Tiếng chuông nhạc vang lên trong vắt.
Ti Du chắp tay hành lễ, là trạng nguyên cuộc thi Đình ở cấp ba.
Đây là một bản nhạc rất cổ, trong đó tất cả các bản nhạc đều được chơi bằng các nhạc cụ cổ điển.
Lấy chuông làm chủ, đàn tỳ bà hòa âm, còn có cả cổ cầm và nhịp trống, đôi khi nhanh và đôi khi buồn.
Tay áo Ti Du bay vòng vòng, và khi cậu nhấc chân, lật người và nhảy, tạo thành một vòng cung đẹp như cánh bướm.
Tay áo rộng của cậu đung đưa theo cánh tay, có lúc cánh tay nhỏ dài trắng nõn sẽ ló ra từ trong ống tay áo, giống như cổ thiên nga.
Tiếng nhạc bỗng sôi động hẳn lên.
Là đoạn thư sinh lén vụng trộm với Quý phi bị Hoàng đế phát hiện, Hoàng đế sắp xử tử thư sinh, giam cầm Quý phi đến suốt đời.
Điệu nhảy của Ti Du bắt đầu mở/ khép lại, sự nôn nóng giữa hai lông mày và những bước nhảy điên cuồng của cậu cho thấy sự bất lực và tức giận của chàng thư sinh đến cực điểm.
Cậu nhíu lông mày, trong ánh mắt chứa đựng sự bi phẫn và thống khổ.
Anh nhìn theo đường chéo lên trên, giống như là đang nhìn Quý phi đang đi xa.
Viền mắt thì đỏ, sắc mặt trắng bệch, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, thật bất ngờ và vừa đúng lúc!
Biểu cảm được như vậy, thực sự là quá mạnh mẽ.
Ngay cả những vũ công kỳ cựu hàng đầu trong ngành cũng phải nín thở và hồi hộp theo dõi Ti Du.
Thiếu chút nữa, chỉ cần làm được điểm này, thì vũ khúc của Ti Du sẽ vô cùng tuyệt vời, không thể bới móc được!
Tiếng nhạc bỗng chốc hết trong chớp mắt, ngay sau đó là tiếng kèn Suona thổi lên cao vút, như vừa buồn vừa vui.
Bước nhảy của Ti Du càng gấp gáp càng nhanh hơn theo tiếng nhạc.
Bỗng nhiên tiếng kèn Suona thổi lên âm thanh cuối cùng.
Ti Du cong eo về phía sau, sau đó, trong tư thế này, cậu dùng một tay chống nhẹ xuống đất, lần lượt nâng hai chân lên và xoay người.
Lúc cậu đứng thẳng, cậu lộn mèo trên không trung, nặng nề rơi xuống đất, giống như diều đứt dây, váy tung trên mặt đất.
Ti Du nhắm mắt lại, hai dòng lệ trượt dài trên khóe mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Hai giây sau, tiếng vỗ tay của ban giám khảo vang lên.
Lúc đầu chỉ có một, và sau đó, tất cả các giám khảo đều vỗ tay khen ngợi anh ấy.
Họ kinh ngạc nhìn bóng dáng trẻ tuổi trên sân khấu.
Họ nhìn cậu đứng dậy với khóe mắt ngấn lệ nhưng đôi môi lại nhếch lên.
Cậu cúi đầu, nói lời cảm ơn và bước ra ngoài.
Các giám khảo ngừng vỗ tay và im lặng.
Một lúc sau, một trong những giáo viên lẩm bẩm, “Cậu ấy mới mười bảy tuổi.”
Đúng thế, cậu mới mười bảy tuổi.
Cho dù là công dạy dỗ của Bạch Hàm Liễu mới có được trình độ như bây giờ, cũng không thể nói đó không phải là công sức thuần túy của cậu ấy.
Đây có thể nói là thiên phú, thiên phú đã mang theo từ khi sinh ra.
Nhưng điều này không có gì bất công, vì nghệ thuật là lĩnh vực mà tài năng vượt trội hơn sự chăm chỉ, không thừa nhận thì cũng hết cách.
Ti Du không biết một điệu nhảy đã gây sốc như thế nào cho các giám khảo, cậu chỉ biết nước mắt anh không thể ngừng rơi.
Cậu miễn cưỡng quay vào hậu trường.
Các tuyển thủ đều ở đây trước khi màn biểu diễn kết thúc, lát nữa bọn họ sẽ chụp ảnh chung. Về điểm xếp hạng và những thứ tương tự, nó sẽ được công bố trên trang web chính thức của khiêu vũ cổ điển trong nước trong ba ngày tới.
Vì bảo đảm tính công bằng, video màn trình diễn trực tiếp cũng sẽ được tung ra cùng với tên của các thí sinh.
Nếu nghi ngờ về thứ hạng của cuộc thi, thì có thể nộp đơn xin xem xét lại.
Tất nhiên, tình huống này chưa bao giờ xảy ra kể từ đầu cuộc thi.
“Sao cậu lại khóc thế, Ti Du?”
Một cô gái mặc trường sam màu trắng đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ti Du, đưa cho anh một túi khăn giấy.
Tên cô ấy là Mễ Sơ, là phó chủ tịch hội liên hiệp vũ đạo, là học trò của Lý Dục Minh, Ti Du từng gặp cô ấy vài lần.
“Cảm ơn.” Ti Du cầm lấy gói giấy cô đưa, lau mặt rồi nói: “Tôi không tự chủ được nước mắt, lúc vui cũng không kiềm chế được.”
Mễ Sơ kinh ngạc nói: “Hóa ra là thật sao!”
“Cô biết à?” Ti Du quay đầu nhìn cô.
Mễ Sơ cười lên có lúm đồng tiền, nhìn rất đáng yêu.
Cô ấy nói: “Tôi hay xem livestream của cậu lắm.Trước đây không phải cậu đã chiếu sổ bệnh của mình trong phòng phát sóng trực tiếp sao?”
Ti Du ngạc nhiên: “Cô còn xem cả livestream của tôi nữa à?”
“Xem chứ, không có nhiều vũ công trẻ không xem livestream của cậu bây giờ, phải không?”
Mễ Sa nhìn dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa khóc của Ti Du, cảm thấy rất thú vị.
Cô nhìn xung quanh một chút, thấy mọi người đều đi rất xa, liền nói nhỏ với Ti Du: “Cậu có quan hệ gì với bạn cùng phòng Ti Nguy Lâu thế?”
Ti Du ngẩn ra, khóc nấc một cái.
Mễ Sơ: “…Cậu sợ rồi à hay còn có chuyện khác?”
“Không phải.” Ti Du nghiêng đầu nhìn cô, ngập ngừng nói: “Cô muốn biết cái gì? Mối quan hệ của chúng tôi chỉ là bạn cùng phòng bình thường thôi.”
“Xì.” Mễ Sơ cười nói: “Cậu cứ giả vờ đi, tôi đã chỉ định hai người rồi. Từ xưa tới nay bạn cùng phòng rồi sẽ thành người thân.”
Vẻ mặt Ti Du phức tạp: “Có câu này thật sao?”
Mễ Sơ gật đầu: “Đương nhiên là có chứ!”
“…”
Có ba mươi tám vũ công tham gia cuộc thi lần này, và cuộc thi đã kết thúc vào buổi trưa.
Mọi người tụ lại một chỗ cùng chụp một tấm ảnh chung.
Ban giám khảo chụp hình cùng họ, nhưng không tiết lộ gì cả. Cũng không thể hiện thân thiết với ai.
Đây là quy tắc ngầm, trước khi bảng xếp hạng được đưa ra, họ phải giữ im lặng.
Sau khi xử lí xong xuôi mọi chuyện, lúc Ti Du ra cửa đã là hơn hai giờ chiều.
Vừa ra khỏi cửa thì thấy rất nhiều thầy cô và phụ huynh đứng chờ ở ngoài.
Bạch Hàm Liễu đang nói chuyện với Lý Dục Minh, bên cạnh còn có mấy vũ công.
Mà Triệu Diên đang đứng cùng Ti Nguy Lâu, không biết đang nói gì.
Sau khi mọi người thấy cổng trường thi mở ra, tất cả đều nhìn về phía này.
Các thí sinh đều đang tìm mẹ, Ti Du cũng đi tới bên cạnh Bạch Hàm Liễu.
Lẽ ra anh nên chào hỏi Bạch Hàm Liễu trước.
“Cô.” Ti Du mỉm cười đứng trước mặt bà.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Bạch Hàm Liễu biết lần này nhất định anh thể hiện rất tốt, liền cười nói: “Quãng thời gian này mệt rồi đúng không? Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ti Du gật đầu, cười đáp: “Em biết rồi ạ.”
Mễ Sơ cũng chạy đến trước mặt Lý Dục Minh, cười hihi rồi ôm bà một lúc: “Cô ơi, con làm tốt lắm!”
Cô bật cười, nói: “Con có thể đừng tự tin mù quáng như vậy được không?”
“Con nói thật đấy.” Mễ Sơ cười và hất cằm về phía Ti Du: “Con thấy ngoài cậu ấy ra, thì không ai điểm cao hơn con đâu.”
Lý Dục Minh nhìn về phía Ti Du, cười nói: “Năng lực của tiểu Du bây giờ, con thực sự không đuổi kịp được đâu.”
Mễ Sơ cũng không tức giận, mà nghiêng đầu nhìn về phía sau Ti Du.
Cô ấy thực sự đã nhìn thấy Triệu Diên và Ti Nguy Lâu vừa rồi.
Triệu Diên đội mũ, đeo kính và khẩu trang, bây giờ trời lạnh nhưng không có vẻ gì là đột ngột.
Chỉ là tính tình của bà ấy rất tốt, và Ti Nguy Lâu, người không hề giả vờ, đang đứng bên cạnh bà ấy, nên đương nhiên thu hút sự chú ý.
Mễ Sơ nhìn Ti Du, rồi lại nhìn Ti Nguy Lâu, không nhịn được mà cười khà khà.
Lại còn đến đón người ta tan làm, đây không phải là chân ái hay sao?
“Đi tìm mẹ con trước đi, có lẽ cô sẽ đi với bọn họ một lát.”
Bạch Hàm Liễu vỗ vai Ti Du.
Ti Du gật đầu nói: “Vâng, vậy cô đừng uống rượu nhé.”
“Không uống.” Bạch Hàm Liễu bật cười : “Đi mau đi.”
Ti Du cười rồi chào tạm biệt các cô, đi đến cạnh Triệu Diên.
Triệu Diên duỗi tay ra, Ti Du mỉm cười ôm lấy bà.
“Thế nào rồi?” Triệu Diên cười hỏi.
Ti Du nói nhỏ: “Con cảm giác có thể giành được hạng nhất, chúng ta nên khiêm tốn một chút.”
Triệu Diên bật cười, vỗ đầu anh, nói: “Được, hôm nay mẹ đãi khách, đưa hai đứa đi ăn món ngon.”
“Được ạ!”
Ti Du rút khỏi vòng tay của Triệu Diên rồi liếc nhìn Ti Nguy Lâu.
Đôi mắt Triệu Diên ẩn dưới cặp kính râm, quan sát hai đứa nhóc một cách trắng trợn.
Chỉ thấy Ti Du và Ti Nguy Lâu nhìn nhau một lúc nhưng không ai nói gì.
Sau một lúc dừng lại, Ti Nguy Lâu mới cười lên, cũng học theo dáng vẻ của Triệu Diên, giang hai tay ra.
Ti Du: “…”
Anh vỗ lên tay của Ti Nguy Lâu, nói: “Đừng có mà mơ!”
Ti Nguy Lâu cười khúc khích và liếc nhìn Triệu Diên.
Triệu Diên ho một cái, đẩy mắt kính lên, bình tĩnh nói: “Đi thôi, hai đứa muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu ạ.” Ti Du kéo cánh tay của bà.
Triệu Diên lại nhìn qua phía Ti Nguy Lâu, hỏi câu hỏi mang tính tượng trưng: ”Tiểu Lâu muốn ăn gì?”
Ti Nguy Lâu đáp: “Nghe Ti Du hết.”
Bà biết ngay!
Sau khi quyết định xong, ba người xuất phát đến nhà hàng.
Sau khi gọi xe, Triệu Diên ngồi ghế phụ, nhìn hai đứa nhóc bằng gương chiếu hậu.
Trước đây bà sợ hai đứa không hợp tính nhau, nay lại thêm phiền phức mới.
Theo quan điểm của bà, Ti Du cũng không phải là không thích Ti Nguy Lâu, chỉ là bây giờ vẫn chưa thông suốt.
Một mặt, bà hy vọng rằng hai đứa trẻ có thể khỏe mạnh, họ sẽ tốt hơn khi ở với nhau.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà sợ rằng Ti Du vốn là thẳng, nhưng bị tác động của môi trường xung quanh mà biến thành cong.
Bà chưa từng nghiên cứu phương diện này, không biết do trời sinh là thẳng, có khả năng bị bẻ cong hay không.
Nhưng hôm qua Eddie đã nói rằng Ti Du cũng không hẳn là thẳng.
Bà cũng rất xoắn xuýt, nhưng giờ chỉ biết thở dài, hy vọng hai đứa có thể tự quyết định chuyện của mình.
—— Vì có Triệu Diên ở đây, thế nên kế hoạch của Ti Nguy Lâu không thể thực hiện.
Bọn họ cùng đi ăn lẩu, cùng đi dạo phố.
Cuối cùng Ti Du cũng thay bộ Hán phục bắt mắt, khoác lên mình chiếc áo len và quần jean mới toanh.
Ngoài ra, Triệu Diên cũng mua cho họ vài bộ quần áo, Ti Nguy Lâu và Ti Du mua một chiếc áo khoác cùng màu, cùng màu đen và kiểu dáng không có chút vết tích nào.
Chỉ là của Ti Nguy Lâu lớn hơn của Ti Du một cỡ.
Triệu Diên nhìn thấu kế vặt của họ, Ti Du cũng nhìn ra, nhưng cũng không từ chối.
Nhưng Ti Nguy Lâu vui vẻ chưa được bao lâu, Ti Du lại đi vào cửa hàng trang sức.
“Tiểu Du muốn mua trang sức sao?” Triệu Diên hỏi anh.
Ti Du lắc đầu nói: “Chẳng phải dạo gần đây Bùi Khuynh Thừa dạy kèm cho con sao? Con muốn phải cậu ấy món gì đó, không thể để cậu ấy dạy không công được.”
Triệu Diên gật đầu đáp: “Tiểu Du nói phải, để mẹ giúp con chọn.”
«Được ạ.» Ti Nguy Lâu xách theo túi lớn túi nhỏ, lặng lẽ nhìn Ti Du đi cùng mẹ chọn quà cho người khác.
Ti Du không hề nhìn lấy anh một cái, chọn đồ rất chăm chú. Thi thoảng Triệu Diên cho cậu một vài đề xuất, nhanh chóng chọn được một chiếc vòng tay đơn giản màu vàng tía, rất hợp với khí chất của Bùi Khuynh Thừa.
«Con ra ngoài đợi hai người.» Ti Nguy Lâu lạnh lùng nói, sau rồi đi ra khỏi cửa hàng, ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở ngoài cửa.
Lúc này Ti Du mới nhìn theo bóng lưng của anh, khẽ cười một tiếng.
Triệu Diên nhìn bóng lưng của Ti Nguy Lâu, có chút đau lòng. Nhìn người mình thích chọn quà cho người khác, đáng thương thật.
Tối về, Ti Nguy Lâu vẫn cứ im lặng, cho đến khi ngủ cũng không nói câu nào.
Ti Du tắm xong thì thấy đèn phòng khách đã tắt rồi, chỉ còn đèn ngủ.
Cậu lặng lẽ ló đầu ra ngoài ghế sô pha nhìn.
Có lẽ Ti Nguy Lâu chưa ngủ, nhưng không chơi điện thoại.
Ti Du thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng đi về phía đầu giường.
Cậu cẩn thận lấy ra một cái hộp nhỏ to bằng lòng bàn tay từ trong túi áo hoodie đang mặc hôm nay.
Cậu mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc vòng tay nhỏ, tỏa sáng ấm áp dưới ánh đèn.
Ti Du lại đóng hộp lại, mang theo chiếc hộp kia, rón rén đi tới phòng khách.
Ti Nguy Lâu vẫn nằm nguyên tư thế như lúc nãy.
Ti Du đi đến trước người anh, ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt anh.
Cậu nhìn anh một lúc, sau đó mới cẩn thận đặt chiếc hộp xuống cạnh cái gối của anh.
Chưa đợi cậu đặt xuống, còn chưa kịp rút tay lại, đột nhiên Ti Nguy Lâu mở mắt, nắm lấy cổ tay cậu.
Ti Du giật mình, sau đó phát hiện Ti Nguy Lâu vẫn chưa ngủ, tức giận nói: «Cậu giả vờ ngủ!”
«Không giả vờ ngủ thì làm sao biết cậu nhìn trộm tôi?» Ti Nguy Lâu nghiêng người sang, cứ như vậy mà nhìn Ti Du.
Ti Du chế nhạo, ngồi phịch xuống đất, nhìn thẳng vào anh.
Ti Nguy Lâu nắm lấy cổ tay cậu, không dùng sức, chỉ véo nhẹ một cái, dùng ngón tay xoa hai lần.
Ti Du dứt tay anh ra, giả vờ tức giận nói: «Đừng lợi dụng tôi.» «Tự mình dâng lên tận cửa, sao lại bảo tôi lợi dụng cậu?» Ti Nguy Lâu hất cằm cậu: «Nói đi, đến đây làm gì?”
Ti Du bĩu môi: «Cậu mù à?”
Nói rồi, cậuđưa tay ra, dùng ngón trỏ chỉ vào chiếc hộp trắng cạnh gối.
Ti Nguy Lâu nhìn sang và nhướng mày ngạc nhiên.
Sau đó anh cầm chiếc hộp lên rồi mở ra.
Khi nhìn thấy thứ bên trong, vẻ mặt của Ti Nguy Lâu trở nên phức tạp.
Ti Du nhìn biểu cảm của anh, hỏi nhỏ: «Đẹp không?”
Cậu thực sự muốn hỏi là, thích không?
Nhưng hỏi như vậy thì kì lắm, cậu đành bỏ cuộc.
Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm chiếc hộp kia một hồi lâu, sau rồi mới nhìn Ti Du.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: «Cậu cố ý chọc tức tôi à?» Ti Du đơ ra: «Hả?”
Ti Nguy Lâu gập hộp lại, ném cho cậu, rồi lại nằm xuống, dáng vẻ từ chối giao tiếp.
Ti Du ôm lấy chiếc hộp, cả người đều choáng váng.
Sau khi phản ứng, cậu vừa giận vừa buồn, còn cảm thấy rất xấu hổ!
Cậu đã bỏ rất nhiều công sức để chọn chiếc vòng này, và anh thì chỉ nhìn lướt qua thôi!
Ti Du cắn môi, ánh mắt chua xót.
Cậu đứng lên, trừng mạnh Ti Nguy Lâu một hồi, rồi quay trở lại phòng ngủ mà không nhìn lại.
Ước gì có một cánh cửa giả trong phòng ngủ, để cậu có thể đóng sầm cửa lại để bày tỏ sự tức giận của mình!
Ti Nguy Lâu nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, mở mắt ra lần nữa.
Anh nhìn dải đèn ngủ mỏng màu vàng ấm áp trên trần nhà, đôi mắt tối sầm lại.
Mua đồ cho người khác, còn cố ý mang qua cho anh nhìn, rốt cuộc Ti Du đang nghĩ gì vậy?
......
Bỗng nhiên Ti Nguy Lâu ngồi dậy.
Anh nhớ kĩ lại, những lời vừa nãy của Ti Du, những hành động nhỏ đó, đều cho thấy rõ ràng chiếc vòng là dành cho anh!
Ti Nguy Lâu nhìn về phía phòng ngủ, thầm nghĩ: Thôi xong.
Trong thời gian chờ chuẩn bị âm thanh, ban giám khảo bắt đầu trò chuyện trước.
“Danh tiếng của cậu này gần đây rất được chú ý đấy.”
“Ừm, là đệ tử cuối cùng của cô giáo Bạch mà.”
“Tôi nghe nói trước đây cậu ấy sợ ống kính, nhưng giờ thì hết rồi.”
“Cái này tôi biết, trước đây cậu ấy và cô Triệu Diên bị chụp ở sân bay, trong đó có một tay săn ảnh còn lột mũ của cậu ấy. Lúc đó cậu ấy rất nhỏ nên đã để lại bóng ma tâm lí.”
“Vậy thì đáng thương thật đấy. Cũng may là cậu ấy vượt qua được, nếu không thì hạt giống tốt như vậy sẽ bị giấu đi mất.”
“Đúng thế, đúng thế.”
Đang nói dở thì người dẫn chương trình ra hiệu là âm thanh đã chuẩn bị xong.
Các giám khảo yên lặng trở lại, Ti Du bước lên sân khấu.
Sân khấu thi đấu như vậy, không có những ánh đèn chói chang, cũng không có khán giả reo hò.
Thực lực của vũ công sẽ được bộc lộ hết.
Ti Du cuộn tay, đứng ngay ngắn ở chính giữa sân khấu.
Chỉ nhìn khí chất của cậu, thật giống như chàng thư sinh nho nhã yếu ớt bước ra từ trong bức cổ họa, thân hình gầy gò mỏng manh, nhưng bên trong của thư sinh ấy là thái độ kiêu kì và cốt cách rắn rỏi.
“Đinh!”
Tiếng chuông nhạc vang lên trong vắt.
Ti Du chắp tay hành lễ, là trạng nguyên cuộc thi Đình ở cấp ba.
Đây là một bản nhạc rất cổ, trong đó tất cả các bản nhạc đều được chơi bằng các nhạc cụ cổ điển.
Lấy chuông làm chủ, đàn tỳ bà hòa âm, còn có cả cổ cầm và nhịp trống, đôi khi nhanh và đôi khi buồn.
Tay áo Ti Du bay vòng vòng, và khi cậu nhấc chân, lật người và nhảy, tạo thành một vòng cung đẹp như cánh bướm.
Tay áo rộng của cậu đung đưa theo cánh tay, có lúc cánh tay nhỏ dài trắng nõn sẽ ló ra từ trong ống tay áo, giống như cổ thiên nga.
Tiếng nhạc bỗng sôi động hẳn lên.
Là đoạn thư sinh lén vụng trộm với Quý phi bị Hoàng đế phát hiện, Hoàng đế sắp xử tử thư sinh, giam cầm Quý phi đến suốt đời.
Điệu nhảy của Ti Du bắt đầu mở/ khép lại, sự nôn nóng giữa hai lông mày và những bước nhảy điên cuồng của cậu cho thấy sự bất lực và tức giận của chàng thư sinh đến cực điểm.
Cậu nhíu lông mày, trong ánh mắt chứa đựng sự bi phẫn và thống khổ.
Anh nhìn theo đường chéo lên trên, giống như là đang nhìn Quý phi đang đi xa.
Viền mắt thì đỏ, sắc mặt trắng bệch, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, thật bất ngờ và vừa đúng lúc!
Biểu cảm được như vậy, thực sự là quá mạnh mẽ.
Ngay cả những vũ công kỳ cựu hàng đầu trong ngành cũng phải nín thở và hồi hộp theo dõi Ti Du.
Thiếu chút nữa, chỉ cần làm được điểm này, thì vũ khúc của Ti Du sẽ vô cùng tuyệt vời, không thể bới móc được!
Tiếng nhạc bỗng chốc hết trong chớp mắt, ngay sau đó là tiếng kèn Suona thổi lên cao vút, như vừa buồn vừa vui.
Bước nhảy của Ti Du càng gấp gáp càng nhanh hơn theo tiếng nhạc.
Bỗng nhiên tiếng kèn Suona thổi lên âm thanh cuối cùng.
Ti Du cong eo về phía sau, sau đó, trong tư thế này, cậu dùng một tay chống nhẹ xuống đất, lần lượt nâng hai chân lên và xoay người.
Lúc cậu đứng thẳng, cậu lộn mèo trên không trung, nặng nề rơi xuống đất, giống như diều đứt dây, váy tung trên mặt đất.
Ti Du nhắm mắt lại, hai dòng lệ trượt dài trên khóe mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Hai giây sau, tiếng vỗ tay của ban giám khảo vang lên.
Lúc đầu chỉ có một, và sau đó, tất cả các giám khảo đều vỗ tay khen ngợi anh ấy.
Họ kinh ngạc nhìn bóng dáng trẻ tuổi trên sân khấu.
Họ nhìn cậu đứng dậy với khóe mắt ngấn lệ nhưng đôi môi lại nhếch lên.
Cậu cúi đầu, nói lời cảm ơn và bước ra ngoài.
Các giám khảo ngừng vỗ tay và im lặng.
Một lúc sau, một trong những giáo viên lẩm bẩm, “Cậu ấy mới mười bảy tuổi.”
Đúng thế, cậu mới mười bảy tuổi.
Cho dù là công dạy dỗ của Bạch Hàm Liễu mới có được trình độ như bây giờ, cũng không thể nói đó không phải là công sức thuần túy của cậu ấy.
Đây có thể nói là thiên phú, thiên phú đã mang theo từ khi sinh ra.
Nhưng điều này không có gì bất công, vì nghệ thuật là lĩnh vực mà tài năng vượt trội hơn sự chăm chỉ, không thừa nhận thì cũng hết cách.
Ti Du không biết một điệu nhảy đã gây sốc như thế nào cho các giám khảo, cậu chỉ biết nước mắt anh không thể ngừng rơi.
Cậu miễn cưỡng quay vào hậu trường.
Các tuyển thủ đều ở đây trước khi màn biểu diễn kết thúc, lát nữa bọn họ sẽ chụp ảnh chung. Về điểm xếp hạng và những thứ tương tự, nó sẽ được công bố trên trang web chính thức của khiêu vũ cổ điển trong nước trong ba ngày tới.
Vì bảo đảm tính công bằng, video màn trình diễn trực tiếp cũng sẽ được tung ra cùng với tên của các thí sinh.
Nếu nghi ngờ về thứ hạng của cuộc thi, thì có thể nộp đơn xin xem xét lại.
Tất nhiên, tình huống này chưa bao giờ xảy ra kể từ đầu cuộc thi.
“Sao cậu lại khóc thế, Ti Du?”
Một cô gái mặc trường sam màu trắng đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ti Du, đưa cho anh một túi khăn giấy.
Tên cô ấy là Mễ Sơ, là phó chủ tịch hội liên hiệp vũ đạo, là học trò của Lý Dục Minh, Ti Du từng gặp cô ấy vài lần.
“Cảm ơn.” Ti Du cầm lấy gói giấy cô đưa, lau mặt rồi nói: “Tôi không tự chủ được nước mắt, lúc vui cũng không kiềm chế được.”
Mễ Sơ kinh ngạc nói: “Hóa ra là thật sao!”
“Cô biết à?” Ti Du quay đầu nhìn cô.
Mễ Sơ cười lên có lúm đồng tiền, nhìn rất đáng yêu.
Cô ấy nói: “Tôi hay xem livestream của cậu lắm.Trước đây không phải cậu đã chiếu sổ bệnh của mình trong phòng phát sóng trực tiếp sao?”
Ti Du ngạc nhiên: “Cô còn xem cả livestream của tôi nữa à?”
“Xem chứ, không có nhiều vũ công trẻ không xem livestream của cậu bây giờ, phải không?”
Mễ Sa nhìn dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa khóc của Ti Du, cảm thấy rất thú vị.
Cô nhìn xung quanh một chút, thấy mọi người đều đi rất xa, liền nói nhỏ với Ti Du: “Cậu có quan hệ gì với bạn cùng phòng Ti Nguy Lâu thế?”
Ti Du ngẩn ra, khóc nấc một cái.
Mễ Sơ: “…Cậu sợ rồi à hay còn có chuyện khác?”
“Không phải.” Ti Du nghiêng đầu nhìn cô, ngập ngừng nói: “Cô muốn biết cái gì? Mối quan hệ của chúng tôi chỉ là bạn cùng phòng bình thường thôi.”
“Xì.” Mễ Sơ cười nói: “Cậu cứ giả vờ đi, tôi đã chỉ định hai người rồi. Từ xưa tới nay bạn cùng phòng rồi sẽ thành người thân.”
Vẻ mặt Ti Du phức tạp: “Có câu này thật sao?”
Mễ Sơ gật đầu: “Đương nhiên là có chứ!”
“…”
Có ba mươi tám vũ công tham gia cuộc thi lần này, và cuộc thi đã kết thúc vào buổi trưa.
Mọi người tụ lại một chỗ cùng chụp một tấm ảnh chung.
Ban giám khảo chụp hình cùng họ, nhưng không tiết lộ gì cả. Cũng không thể hiện thân thiết với ai.
Đây là quy tắc ngầm, trước khi bảng xếp hạng được đưa ra, họ phải giữ im lặng.
Sau khi xử lí xong xuôi mọi chuyện, lúc Ti Du ra cửa đã là hơn hai giờ chiều.
Vừa ra khỏi cửa thì thấy rất nhiều thầy cô và phụ huynh đứng chờ ở ngoài.
Bạch Hàm Liễu đang nói chuyện với Lý Dục Minh, bên cạnh còn có mấy vũ công.
Mà Triệu Diên đang đứng cùng Ti Nguy Lâu, không biết đang nói gì.
Sau khi mọi người thấy cổng trường thi mở ra, tất cả đều nhìn về phía này.
Các thí sinh đều đang tìm mẹ, Ti Du cũng đi tới bên cạnh Bạch Hàm Liễu.
Lẽ ra anh nên chào hỏi Bạch Hàm Liễu trước.
“Cô.” Ti Du mỉm cười đứng trước mặt bà.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Bạch Hàm Liễu biết lần này nhất định anh thể hiện rất tốt, liền cười nói: “Quãng thời gian này mệt rồi đúng không? Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ti Du gật đầu, cười đáp: “Em biết rồi ạ.”
Mễ Sơ cũng chạy đến trước mặt Lý Dục Minh, cười hihi rồi ôm bà một lúc: “Cô ơi, con làm tốt lắm!”
Cô bật cười, nói: “Con có thể đừng tự tin mù quáng như vậy được không?”
“Con nói thật đấy.” Mễ Sơ cười và hất cằm về phía Ti Du: “Con thấy ngoài cậu ấy ra, thì không ai điểm cao hơn con đâu.”
Lý Dục Minh nhìn về phía Ti Du, cười nói: “Năng lực của tiểu Du bây giờ, con thực sự không đuổi kịp được đâu.”
Mễ Sơ cũng không tức giận, mà nghiêng đầu nhìn về phía sau Ti Du.
Cô ấy thực sự đã nhìn thấy Triệu Diên và Ti Nguy Lâu vừa rồi.
Triệu Diên đội mũ, đeo kính và khẩu trang, bây giờ trời lạnh nhưng không có vẻ gì là đột ngột.
Chỉ là tính tình của bà ấy rất tốt, và Ti Nguy Lâu, người không hề giả vờ, đang đứng bên cạnh bà ấy, nên đương nhiên thu hút sự chú ý.
Mễ Sơ nhìn Ti Du, rồi lại nhìn Ti Nguy Lâu, không nhịn được mà cười khà khà.
Lại còn đến đón người ta tan làm, đây không phải là chân ái hay sao?
“Đi tìm mẹ con trước đi, có lẽ cô sẽ đi với bọn họ một lát.”
Bạch Hàm Liễu vỗ vai Ti Du.
Ti Du gật đầu nói: “Vâng, vậy cô đừng uống rượu nhé.”
“Không uống.” Bạch Hàm Liễu bật cười : “Đi mau đi.”
Ti Du cười rồi chào tạm biệt các cô, đi đến cạnh Triệu Diên.
Triệu Diên duỗi tay ra, Ti Du mỉm cười ôm lấy bà.
“Thế nào rồi?” Triệu Diên cười hỏi.
Ti Du nói nhỏ: “Con cảm giác có thể giành được hạng nhất, chúng ta nên khiêm tốn một chút.”
Triệu Diên bật cười, vỗ đầu anh, nói: “Được, hôm nay mẹ đãi khách, đưa hai đứa đi ăn món ngon.”
“Được ạ!”
Ti Du rút khỏi vòng tay của Triệu Diên rồi liếc nhìn Ti Nguy Lâu.
Đôi mắt Triệu Diên ẩn dưới cặp kính râm, quan sát hai đứa nhóc một cách trắng trợn.
Chỉ thấy Ti Du và Ti Nguy Lâu nhìn nhau một lúc nhưng không ai nói gì.
Sau một lúc dừng lại, Ti Nguy Lâu mới cười lên, cũng học theo dáng vẻ của Triệu Diên, giang hai tay ra.
Ti Du: “…”
Anh vỗ lên tay của Ti Nguy Lâu, nói: “Đừng có mà mơ!”
Ti Nguy Lâu cười khúc khích và liếc nhìn Triệu Diên.
Triệu Diên ho một cái, đẩy mắt kính lên, bình tĩnh nói: “Đi thôi, hai đứa muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu ạ.” Ti Du kéo cánh tay của bà.
Triệu Diên lại nhìn qua phía Ti Nguy Lâu, hỏi câu hỏi mang tính tượng trưng: ”Tiểu Lâu muốn ăn gì?”
Ti Nguy Lâu đáp: “Nghe Ti Du hết.”
Bà biết ngay!
Sau khi quyết định xong, ba người xuất phát đến nhà hàng.
Sau khi gọi xe, Triệu Diên ngồi ghế phụ, nhìn hai đứa nhóc bằng gương chiếu hậu.
Trước đây bà sợ hai đứa không hợp tính nhau, nay lại thêm phiền phức mới.
Theo quan điểm của bà, Ti Du cũng không phải là không thích Ti Nguy Lâu, chỉ là bây giờ vẫn chưa thông suốt.
Một mặt, bà hy vọng rằng hai đứa trẻ có thể khỏe mạnh, họ sẽ tốt hơn khi ở với nhau.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà sợ rằng Ti Du vốn là thẳng, nhưng bị tác động của môi trường xung quanh mà biến thành cong.
Bà chưa từng nghiên cứu phương diện này, không biết do trời sinh là thẳng, có khả năng bị bẻ cong hay không.
Nhưng hôm qua Eddie đã nói rằng Ti Du cũng không hẳn là thẳng.
Bà cũng rất xoắn xuýt, nhưng giờ chỉ biết thở dài, hy vọng hai đứa có thể tự quyết định chuyện của mình.
—— Vì có Triệu Diên ở đây, thế nên kế hoạch của Ti Nguy Lâu không thể thực hiện.
Bọn họ cùng đi ăn lẩu, cùng đi dạo phố.
Cuối cùng Ti Du cũng thay bộ Hán phục bắt mắt, khoác lên mình chiếc áo len và quần jean mới toanh.
Ngoài ra, Triệu Diên cũng mua cho họ vài bộ quần áo, Ti Nguy Lâu và Ti Du mua một chiếc áo khoác cùng màu, cùng màu đen và kiểu dáng không có chút vết tích nào.
Chỉ là của Ti Nguy Lâu lớn hơn của Ti Du một cỡ.
Triệu Diên nhìn thấu kế vặt của họ, Ti Du cũng nhìn ra, nhưng cũng không từ chối.
Nhưng Ti Nguy Lâu vui vẻ chưa được bao lâu, Ti Du lại đi vào cửa hàng trang sức.
“Tiểu Du muốn mua trang sức sao?” Triệu Diên hỏi anh.
Ti Du lắc đầu nói: “Chẳng phải dạo gần đây Bùi Khuynh Thừa dạy kèm cho con sao? Con muốn phải cậu ấy món gì đó, không thể để cậu ấy dạy không công được.”
Triệu Diên gật đầu đáp: “Tiểu Du nói phải, để mẹ giúp con chọn.”
«Được ạ.» Ti Nguy Lâu xách theo túi lớn túi nhỏ, lặng lẽ nhìn Ti Du đi cùng mẹ chọn quà cho người khác.
Ti Du không hề nhìn lấy anh một cái, chọn đồ rất chăm chú. Thi thoảng Triệu Diên cho cậu một vài đề xuất, nhanh chóng chọn được một chiếc vòng tay đơn giản màu vàng tía, rất hợp với khí chất của Bùi Khuynh Thừa.
«Con ra ngoài đợi hai người.» Ti Nguy Lâu lạnh lùng nói, sau rồi đi ra khỏi cửa hàng, ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở ngoài cửa.
Lúc này Ti Du mới nhìn theo bóng lưng của anh, khẽ cười một tiếng.
Triệu Diên nhìn bóng lưng của Ti Nguy Lâu, có chút đau lòng. Nhìn người mình thích chọn quà cho người khác, đáng thương thật.
Tối về, Ti Nguy Lâu vẫn cứ im lặng, cho đến khi ngủ cũng không nói câu nào.
Ti Du tắm xong thì thấy đèn phòng khách đã tắt rồi, chỉ còn đèn ngủ.
Cậu lặng lẽ ló đầu ra ngoài ghế sô pha nhìn.
Có lẽ Ti Nguy Lâu chưa ngủ, nhưng không chơi điện thoại.
Ti Du thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng đi về phía đầu giường.
Cậu cẩn thận lấy ra một cái hộp nhỏ to bằng lòng bàn tay từ trong túi áo hoodie đang mặc hôm nay.
Cậu mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc vòng tay nhỏ, tỏa sáng ấm áp dưới ánh đèn.
Ti Du lại đóng hộp lại, mang theo chiếc hộp kia, rón rén đi tới phòng khách.
Ti Nguy Lâu vẫn nằm nguyên tư thế như lúc nãy.
Ti Du đi đến trước người anh, ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt anh.
Cậu nhìn anh một lúc, sau đó mới cẩn thận đặt chiếc hộp xuống cạnh cái gối của anh.
Chưa đợi cậu đặt xuống, còn chưa kịp rút tay lại, đột nhiên Ti Nguy Lâu mở mắt, nắm lấy cổ tay cậu.
Ti Du giật mình, sau đó phát hiện Ti Nguy Lâu vẫn chưa ngủ, tức giận nói: «Cậu giả vờ ngủ!”
«Không giả vờ ngủ thì làm sao biết cậu nhìn trộm tôi?» Ti Nguy Lâu nghiêng người sang, cứ như vậy mà nhìn Ti Du.
Ti Du chế nhạo, ngồi phịch xuống đất, nhìn thẳng vào anh.
Ti Nguy Lâu nắm lấy cổ tay cậu, không dùng sức, chỉ véo nhẹ một cái, dùng ngón tay xoa hai lần.
Ti Du dứt tay anh ra, giả vờ tức giận nói: «Đừng lợi dụng tôi.» «Tự mình dâng lên tận cửa, sao lại bảo tôi lợi dụng cậu?» Ti Nguy Lâu hất cằm cậu: «Nói đi, đến đây làm gì?”
Ti Du bĩu môi: «Cậu mù à?”
Nói rồi, cậuđưa tay ra, dùng ngón trỏ chỉ vào chiếc hộp trắng cạnh gối.
Ti Nguy Lâu nhìn sang và nhướng mày ngạc nhiên.
Sau đó anh cầm chiếc hộp lên rồi mở ra.
Khi nhìn thấy thứ bên trong, vẻ mặt của Ti Nguy Lâu trở nên phức tạp.
Ti Du nhìn biểu cảm của anh, hỏi nhỏ: «Đẹp không?”
Cậu thực sự muốn hỏi là, thích không?
Nhưng hỏi như vậy thì kì lắm, cậu đành bỏ cuộc.
Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm chiếc hộp kia một hồi lâu, sau rồi mới nhìn Ti Du.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói: «Cậu cố ý chọc tức tôi à?» Ti Du đơ ra: «Hả?”
Ti Nguy Lâu gập hộp lại, ném cho cậu, rồi lại nằm xuống, dáng vẻ từ chối giao tiếp.
Ti Du ôm lấy chiếc hộp, cả người đều choáng váng.
Sau khi phản ứng, cậu vừa giận vừa buồn, còn cảm thấy rất xấu hổ!
Cậu đã bỏ rất nhiều công sức để chọn chiếc vòng này, và anh thì chỉ nhìn lướt qua thôi!
Ti Du cắn môi, ánh mắt chua xót.
Cậu đứng lên, trừng mạnh Ti Nguy Lâu một hồi, rồi quay trở lại phòng ngủ mà không nhìn lại.
Ước gì có một cánh cửa giả trong phòng ngủ, để cậu có thể đóng sầm cửa lại để bày tỏ sự tức giận của mình!
Ti Nguy Lâu nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, mở mắt ra lần nữa.
Anh nhìn dải đèn ngủ mỏng màu vàng ấm áp trên trần nhà, đôi mắt tối sầm lại.
Mua đồ cho người khác, còn cố ý mang qua cho anh nhìn, rốt cuộc Ti Du đang nghĩ gì vậy?
......
Bỗng nhiên Ti Nguy Lâu ngồi dậy.
Anh nhớ kĩ lại, những lời vừa nãy của Ti Du, những hành động nhỏ đó, đều cho thấy rõ ràng chiếc vòng là dành cho anh!
Ti Nguy Lâu nhìn về phía phòng ngủ, thầm nghĩ: Thôi xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.