Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 77:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Ti Du vứt chiếc hộp nhỏ đó ở đầu giường, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy ngứa mắt, thế nên lại để nó vào trong túi.
Còn bản thân mình thì sau đó lại tự chui vào chăn.
Cậu nằm nghiêng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những giọt nước mắt không cần tiền cứ như vậy mà rơi xuống, chẳng bao lâu đã thấm đẫm một phần gối.
Cậu khịt khịt mũi, sắp tức chết mất thôi.
Cái thá gì chứ!
Cậu đã suy nghĩ quá nhiều về nó.
Ti Nguy Lâu thật là một tên khốn ngu ngốc.
Bên ngoài phòng khách có âm thanh sột soạt, sau đó là tiếng mở cửa, Ti Nguy Lâu bước ra rồi.
Đợi cho đến khi không còn âm thanh gì nữa, Ti Du mới ngồi dậy, nhìn ra ngoài.
Quả thực là người đã đi rồi.
Ti Du nghiến răng, vừa tức giận lại vừa thấy ấm ức trong căn phòng trống chỉ có một mình.
Vậy mà lại cứ như vậy mà đi sao.
Càng đừng nói đến việc thích, cậu ta chỉ là cái rắm thôi.
Ti Du lấy tờ giấy trên đầu giường lau lau mặt.
“Không nghĩ về điều đấy nữa, thích làm gì thì làm đi!”
Ti Du lại về giường nằm, cảm thấy ngủ vẫn sẽ yên tâm hơn chút.
Nhưng sau khi nằm xuống, cậu lại chẳng cách nào ngủ được, nước mắt vẫn cứ liên tục chảy ra, mũi cũng nghẹt luôn rồi.
Cậu lăn qua lăn lại, không biết là qua bao lâu rồi, cậu ngồi dậy, chuẩn bị làm hai ván Vương Giả.
Cậu vừa mở được trò chơi lên, cửa phòng đã bị người ta mở từ bên ngoài vào.
Ti Du lập tức tắt điện thoại đi, nằm xuống, quấn mình trong chăn bông.
Cậu nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ cửa.
Sau đó, một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ.
Ti Du mím môi, không nhúc nhích cũng chẳng lên tiếng.
Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng bước vào trong phòng ngủ rồi đến bên giường, cúi thấp người xuống nhìn Ti Du.
Hàng mi dài của Ti Du vẫn còn đang đẫm lệ, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi cũng ửng đỏ.
Tròng mắt khẽ run dưới lớp da, trông thật đáng thương.
Ti Nguy Lâu khẽ thở dài, sau đó đưa tay lên, nhẹ nhàng giúp cậu chỉnh lại lọn tóc đang rũ xuống.
“Tiểu Du.” Ti Nguy Lâu gọi cậu bằng một giọng rất nhỏ.
Không biết là vì sao, Ti Du lại càng cảm thấy ấm ức hơn, nước mắt lại cứ trào ra.
Ti Nguy Lâu cau mày, đưa tay lên giúp cậu lau đi những giọt nước mắt ấy.
Nhưng Ti Du đã ấm ức rồi, lại càng không thể nhịn được mà khóc, lau đi một giọt thì còn biết bao nhiêu giọt khác đang chờ để tuôn ra.
Ti Nguy Lâu thấy ngột ngạt trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của Ti Du, nói nhỏ: “Tôi sai rồi, đừng giận nữa mà.”
Ti Du bị chăn bông trùm lên mặt, tiện tay gạt luôn tay của Ti Nguy Lâu ra. Cậu trở mình, quay lưng lại với Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu nói: “Tôi mang cho cậu một thứ nhỏ nhỏ đến, có muốn xem không?” Ti Du từ chối đáp lời.
Ti Nguy Lâu đứng dậy, nhưng ngay sau đó Ti Du lại cảm thấy chiếc giường như trũng xuống, là cậu đã ngồi xuống rồi.
“Là tôi nghĩ sai rồi.” Ti Nguy Lâu giải thích: “Tôi nghĩ cái đó là cậu mua cho người khác, cố tình chọc giận tôi.”
Ti Du sụt sịt, mắt đã mở ra nhưng vẫn chưa chịu quay đầu lại.
Ti Nguy Lâu đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Tôi đã từng nói với cậu rồi mà, tôi không thích cậu ở chung với người khác, tôi sẽ ghen, sẽ tức giận.”
“Hôm nay, khi cậu giúp người ta chọn vòng tay, tôi thực sự ghen rồi đấy.”
“Tôi nhất thời không phản ứng được. Cậu đừng giận tôi mà, tôi sợ lắm.”
Ti Du: “Cậu…..cậu sợ cái gì?”
Giọng của cậu vừa trầm vừa khàn, mang theo cả âm mũi dày.
“Sợ cậu giận tôi, sợ cậu không thèm để ý đến tôi nữa.”
Ti Du nghẹn ngào: “Rõ ràng là cậu không để ý đến tôi trước, còn không nói chuyện với tôi nữa.”
Ti Nguy Lâu cười khổ: “Tôi không giỏi ăn nói.”
Ti Du đột nhiên ngồi dậy, xoay người, mắt đỏ bừng nhìn Ti Nguy Lâu: “Cậu, cậu còn không giỏi ăn nói?”
“Chịu nhìn tôi rồi à?” Ti Nguy Lâu cười.
Ti Du: “……….”
Cậu cau mày, chuẩn bị nằm xuống lần nữa.
Ti Nguy Lâu vội vàng nắm lấy chăn bông, ôm cả người cả chăn vào lòng.
Ti Du: “!”
“Cậu làm gì vậy!”
Cậu gắng sức cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Ti Nguy Lâu, nhưng đến bây giờ cậu mới biết, sức của Ti Nguy Lâu mạnh như thế nào.
Thì ra trước đây tất cả đều là giả, chỉ cần Ti Nguy Lâu thực sự muốn ôm thì Ti Du căn bản chẳng cách nào thoát ra được.
Ti Nguy Lâu vỗ nhẹ vào lưng cậu, thì thầm: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà.”
“Cậu bỏ tôi ra mau lên, không bỏ là tôi cắn đấy.” Ti Du nhất thời nói.
Ti Nguy Lâu giật mình, Ti Du lập tức tận dụng không gian thoát ra khỏi vòng tay cậu, ngồi ở đầu giường bên kia trong bộ đồ ngủ, mái tóc dài xõa ngang vai khiến khuôn mặt cậu trông càng nhỏ hơn.
“Chậc.” Ti Nguy Lâu cầm chăn trong tay, nói: “Sao giường này lại to thế nhỉ?”
Ti Du tức giận: “Cậu mau cút ra ngoài đi, tôi sắp đi ngủ rồi!”
Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nói: "Tôi mang cho cậu một vật thứ, có muốn không?”
“Không, ra ngoài!” Ti Du lần này thật sự không vui rồi, không dễ dỗ một chút nào.
Ti Nguy Lâu cũng không tiếp tục khiêu khích cậu nữa, quay người lấy hộp giấy trên chiếc bàn cạnh đầu giường mà cậu vừa mới đi mua về.
Cậu đưa tay vào túi giấy, cẩn thận lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ hình tam giác từ trong đó.
Cậu đưa bánh kem cho Ti Du, nói: “Nào, ăn gì đó ngọt ngọt đi.”
“Tôi bây giờ đang giận lắm.” Cậu cầm lấy chiếc bánh, nhưng lại chẳng cần mặt mũi gì mà nói tiếp: “Không phải ăn miếng bánh là có thể hết giận đâu.”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu gật đầu, nói: “Có muốn xem ảo thuật không?”
Ti Du ngước mắt lên nhìn: “Cậu biết?”
“Biết chứ.” Ti Nguy Lâu vừa cười vừa nhìn cậu: “Nếu như tôi biểu diễn hay thì cậu đừng giận tôi nữa, được không?”
Ti Du mở hộp bánh, lấy nĩa xúc một miếng ăn rồi nói: “Phải xem biểu hiện của cậu, nhưng vòng tay thì đừng có nghĩ đến nữa.”
Ti Nguy Lâu do dự, sau đó thở dài, cam chịu nói: "Được thôi.”
Tất cả là do cậu tự làm, không cứu vãn được rồi.
Ti Nguy Lâu lấy từ trong túi ra một bộ tú lơ khơ, tráo kĩ sau đó trải dàn ra, hướng mặt có chữ về phía Ti Du, nói: “Chọn một lá mà cậu thích nhất rồi giấu đi, đừng để tôi nhìn thấy.”
Ti Du cầm chiếc bánh nhỏ, dịch dịch về phía trước rồ ngồi xuống trước mặt Ti Nguy Lâu.
Lần này thì khoảng cách đã gần rồi, Ti Nguy Lâu chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm trọn cả người vào lòng.
Ti Du chọn một lá K cơ, rút ra đặt vào giữa ngực mình, ngước mắt lên nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu gộp tất cả những quân bài còn lại lại, cười nói với Ti Du: “Giấu lá bài đó đi, chỗ nào cũng được hết.”
Ti Du liền nhét tấm bài vào dưới gối của mình.
“Giấu kĩ chưa hả bạn nhỏ?” Ti Nguy Lâu vừa cười, hỏi.
Ti Du trừng mắt nhìn cậu: “Không thấy đâu.”
Ti Nguy Lâu không nhịn được cười, nói tiếp: “Được rồi, vậy bây giờ cậu giúp tôi tráo những lá bài trong tay này.”
Ti Du liền quay người lại, đặt miếng bánh lên trên bàn đầu giường trước, sau đó mới quay ra, cầm lấy xấp bài tráo hai lần, rồi lại đưa cho Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu lại lần nữa dàn bộ bài ra, nhưng lần này lại là lật úp mặt sau lên, cậu nói: “Chọn thêm lá nữa đi.”
“Sao mà phiền thế.” Ti Du bĩu môi nhưng vẫn vươn tay ra lấy một lá.
Ti Nguy Lâu cười khúc khích, nói: “Lật lại xem xem.”
“Cậu cũng xem được à?” Ti Du hỏi lại.
Ti Nguy Lâu lại không nhịn được cười: “Hình như là tôi nhìn thấy cậu giấu bài đi mà nhỉ?”
Ti Du: “…….Cậu nói được xem hay không là xong rồi!”
Nếu không thì câu hỏi của cậu rõ ràng là có vẻ gì đó rất ngu ngốc “chậm hiểu”.
Ti Nguy Lâu bật cười thành tiếng: “Tôi có thể xem được.”
Ti Du bĩu môi, lật tấm bài lại.
Khoảnh khắc nhìn rõ lá bài, cậu gần như ngơ người luôn rồi.
Bởi vì lá bài này, vẫn là lá K cơ đó.
“Vãi!” Ti Du kinh ngạc nhìn Ti Nguy Lâu.
Trong phòng ngủ không mở đèn lớn, chỉ có ánh đèn ngủ vàng lờ mờ, còn có ánh đèn neon hắt vào từ bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng trong phòng không chói cũng không mờ, đủ để Ti Nguy Lâu có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của Ti Du.
Đối diện với cặp mắt hơi mở to vì kinh ngạc của Ti Du, tim của Ti Nguy Lâu lại càng đập nhanh hơn.
Cậu đưa tay xoa đầu Ti Du và nói: "Đừng nói tục như vậy.”
“Không đúng, cậu làm sao mà làm được vậy?!” Ti Du lại quay người, dịch cái gối sang một bên. Nhưng khi lật chiếc gối ra, thứ cậu nhìn thấy không phải là lá bài mình bỏ vào, mà là một chiếc hộp nhỏ, mỏng.
“Đây là cái gì?” Ti Du cầm chiếc hộp, nhìn về phía Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cười, đáp: “Mở ra xem đi.”
Ti Du không hiểu, vừa mở hộp lại vừa nhìn cậu.
Bên trong hộp là máy chơi game Switch hoàn toàn mới, lại còn được lắp ráp xong rồi nữa chứ.
Ti Du: “!”
Cậu lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ti Nguy Lâu, kinh ngạc nói: “Cậu mua lúc nào thế! Mua cho tôi à?”
Ti Nguy Lâu đáp: “Là món quà tặng cậu sau trận đấu đấy, thích không?”
“Thích chứ!” Ti Du bật cười.
Nước mắt của cậu thực ra đã ngừng rơi từ lúc nào không biết, nhưng giọng cậu bây giờ thì vẫn còn có chút trầm.
Nhìn thấy cậu cười, Ti Nguy Lâu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Những phụ kiện khác đều ở trong nhà. Tôi không biết mấy trò chơi trước cậu hay mua những gì, nên không có mua cái mới cho cậu.”
Ánh mắt của Ti Du chuyển từ máy chơi game sang nhìn Ti Nguy Lâu.
Nụ cười trên mặt Ti Du dần dần tắt đi, mặt cậu căng lại, nhớ lại chuyện hồi nãy mình còn tức giận với Ti Nguy Lâu.
“Sao thế?” Ti Nguy Lâu cười, hỏi.
Ti Du mím môi, nói: “Cậu đừng tưởng như vậy là tôi sẽ không giận cậu nữa.”
Ti Nguy Lâu gật đầu: “Cái này vốn dĩ cũng không phải là dùng để đền bù cho cậu.”
Ti Du liếc nhìn cậu, khịt mũi, thì thào nói: “Cậu mua cho Bùi Khuynh Thừa, cũng mua cho tôi luôn.”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu mỉm cười và gật đầu.
Ti Du cúi đầu nhìn xuống máy chơi game, nói tiếp: “Của cậu còn là màu vàng, của cậu ta là tím vàng.”
Ti Nguy Lâu sửng sốt một lúc rồi cười thành tiếng, nói: “Đúng rồi, của tôi đúng là tốt hơn cậu ta.”
“Vậy mà cậu còn không thèm?” Ti Du trừng mắt Ti Nguy Lâu lập tức đáp lại: “Tôi muốn chứ, thế cậu có bằng lòng đưa cho tôi không?”
Ti Du yên tĩnh một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Ở trong túi, cậu tự mình lục đi.”
Ti Nguy Lâu lập tức đứng dậy, bước tới, lấy ra từ trong túi hai cái hộp giống y hệt nhau.
Cậu mở hộp ra nhìn một cái, sau đó lấy đi cái của mình.
Hai chiếc vòng tay có kiểu dáng không giống nhau, chất liệu cũng khác, ngoại trừ bề ngoài nhìn đều là đến từ cùng một hãng ra thì chẳng nhìn ra còn điểm tương đồng nào nữa cả.
Chỉ là............
“Chậc.” Ti Nguy Lâu quay đầu lại nhìn Ti Du.
Ti Du vốn dĩ đang nhìn lén cậu, vừa thấy bị nhìn lại thì lập tức cứng họng nói: “Không thích thì trả lại cho tôi.”
“Không phải.” Ti Nguy Lâu cầm chiếc vòng tay, đứng bên giường, cụp mắt xuống nhìn Ti Du: “Tôi vẫn còn giận, phải làm sao đây?”
Ti Du thấy có chút chột dạ.
Thực ra là cậu nhìn thấy một chiếc vòng tay khá đẹp, nghĩ rằng nó hợp với Ti Nguy Lâu nên mới mua.
Chỉ là không ngờ đến, Ti Nguy Lâu lại để ý tới như vậy.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, trong trường hợp biết rõ rằng Bùi Khuynh Thừa cũng thích cậu, Ti Du còn mua hai chiếc vòng tay của cùng một hãng, Ti Nguy Lâu sau khi nhận được thì chắc chắn là không vui rồi.
Hơn nữa không chỉ là Ti Nguy Lâu, Bùi Khuynh thừa cũng sẽ không vui.
Ti Du nhìn chiếc hộp trong tay Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu vậy mà đã lấy cái của mình ra rồi, vậy chắc cậu nên trả lại cái của Bùi Khuynh Thừa, đổi thành hãng khác thì vẫn hơn.
Như vậy chắc hai người họ sẽ không đến nỗi giận nữa đâu nhỉ.
Đây cũng là lần đầu tiên Ti Du đối mặt với tình huống như thế này, cậu không thích lợi dụng người khác để làm gì.
Cũng giống như trước đây Lộc Minh đối xử với cậu tốt, Ti Du liền tặng cho cậu ta một đôi giày thể thao, cũng chỉ là thuận theo thôi. Bây giờ Bùi Khuynh Thừa và Ti Nguy Lâu cũng đối tốt với cậu, thì cậu chuẩn bị quà để đáp lại.
Có điều không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ti Du xoa xoa máy chơi game trên tay, sau khi suy nghĩ kĩ lại, cậu cảm thấy hình như mình đã làm gì đó sai sai.
Hơn nữa lúc mua, Triệu Diên cũng đã nhẹ nhàng nhắc nhở cậu, chỉ là Ti Du không quan tâm đến mà thôi.
Cũng may là Ti Nguy Lâu không biết trong đầu Ti Du đang nghĩ cái gì, không thì chắc bị tức chết mất. Cậu lại lần nữa ngồi xuống bên giường, nói: “Tôi vẫn còn đang giận, Ti Du.”
Ti Du nhìn cậu, cọc cằn đáp lại: “Thế phải làm sao?”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu chằm chằm, sau đó duỗi tay ra, nói: “Cậu giúp tôi đeo vòng vào, tôi sẽ không giận nữa.”
Chỉ thế thôi?
Dễ dỗ như vậy à?
Ti Du hoài nghi nhìn cậu, đưa tay ra giúp cậu đeo vòng vào.
Chiếc vòng tay vàng hoàng kim, mỏng, phong cách đơn giản thanh lịch, là kiểu dáng mới được thiết kế riêng dành cho đàn ông.
Đeo vòng lên tay của Ti Nguy Lâu xong, Ti Du bỗng nhiên cảm thấy cảnh này còn đẹp hơn cả ảnh chụp của người mẫu.
Ti Nguy Lâu nhìn chiếc vòng trên tay, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Cậu đá đôi dép lê ra, nằm xuống giường cạnh Ti Du.
Ti Du sửng sốt: “Cậu có phải là hơi được đằng chân lên đằng đầu rồi không?”
Ti Nguy Lâu thế mà lại nhìn nghiêng cười cậu: “Chỉ nằm một lúc thôi.”
Cứ nằm như vậy rồi nhìn người ta cười, thật là phạm quy quá rồi.
Ti Du bị nhìn chằm chằm đến nóng cả mặt, quay đầu đi một cách thiếu tự nhiên.
“Vậy chỉ được nằm một tí thôi.” Ti Du cất chiếc máy chơi game vào hộp rồi đặt ở đầu giường.
Cậu cầm lấy chiếc bánh nhỏ vừa để trên tủ đầu giường, lại ăn thêm vài miếng nữa.
Thế nhưng cũng chỉ ăn được một nửa, chỗ còn lại không ăn nổi nữa rồi.
Ti Nguy Lâu vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cậu, thấy vậy thì lập tức ngồi dậy, nói: “Ăn không hết thì đưa tôi ăn cho.”
“Cậu ăn?”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu cầm lấy chiếc bánh.
Ti Du nói tiếp: “Dĩa này tôi đã dùng qua rồi, sao cậu không dùng tay bốc luôn đi?”
Ti Nguy Lâu trực tiếp cầm lấy cái dĩa từ trong tay Ti Du, muốn cười mà không cười, nhìn cậu đáp: “Dùng dĩa cậu vừa dùng này.”
Nói rồi cậu xúc từng dĩa từng dĩa một, ăn.
Ti Du đối mắt với Ti Nguy Lâu một lúc, sau đó nhanh như chớp thu lại ánh mắt ấy về.
“Tôi đi đánh răng.” Cậu nói xong liền chạy vào phòng tắm.
Ti Nguy Lâu nhìn vào phòng tắm đang sáng đèn, khẽ cười một cái.
Ti Du…..chắc là cũng có chút cảm giác với cậu chứ nhỉ?
Đợi Ti Du đánh răng xong bước ra, Ti Nguy Lâu đã ăn hết chỗ bánh đó rồi.
“Tôi cũng đi đánh răng.” Ti Nguy Lâu nói.
Ti Du gật đầu: “Ồ. Thế tôi đi ngủ đây.”
Ti Nguy Lâu lại xoa xoa tóc cậu: “Đi đi, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Còn bản thân mình thì sau đó lại tự chui vào chăn.
Cậu nằm nghiêng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những giọt nước mắt không cần tiền cứ như vậy mà rơi xuống, chẳng bao lâu đã thấm đẫm một phần gối.
Cậu khịt khịt mũi, sắp tức chết mất thôi.
Cái thá gì chứ!
Cậu đã suy nghĩ quá nhiều về nó.
Ti Nguy Lâu thật là một tên khốn ngu ngốc.
Bên ngoài phòng khách có âm thanh sột soạt, sau đó là tiếng mở cửa, Ti Nguy Lâu bước ra rồi.
Đợi cho đến khi không còn âm thanh gì nữa, Ti Du mới ngồi dậy, nhìn ra ngoài.
Quả thực là người đã đi rồi.
Ti Du nghiến răng, vừa tức giận lại vừa thấy ấm ức trong căn phòng trống chỉ có một mình.
Vậy mà lại cứ như vậy mà đi sao.
Càng đừng nói đến việc thích, cậu ta chỉ là cái rắm thôi.
Ti Du lấy tờ giấy trên đầu giường lau lau mặt.
“Không nghĩ về điều đấy nữa, thích làm gì thì làm đi!”
Ti Du lại về giường nằm, cảm thấy ngủ vẫn sẽ yên tâm hơn chút.
Nhưng sau khi nằm xuống, cậu lại chẳng cách nào ngủ được, nước mắt vẫn cứ liên tục chảy ra, mũi cũng nghẹt luôn rồi.
Cậu lăn qua lăn lại, không biết là qua bao lâu rồi, cậu ngồi dậy, chuẩn bị làm hai ván Vương Giả.
Cậu vừa mở được trò chơi lên, cửa phòng đã bị người ta mở từ bên ngoài vào.
Ti Du lập tức tắt điện thoại đi, nằm xuống, quấn mình trong chăn bông.
Cậu nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ cửa.
Sau đó, một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ.
Ti Du mím môi, không nhúc nhích cũng chẳng lên tiếng.
Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng bước vào trong phòng ngủ rồi đến bên giường, cúi thấp người xuống nhìn Ti Du.
Hàng mi dài của Ti Du vẫn còn đang đẫm lệ, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi cũng ửng đỏ.
Tròng mắt khẽ run dưới lớp da, trông thật đáng thương.
Ti Nguy Lâu khẽ thở dài, sau đó đưa tay lên, nhẹ nhàng giúp cậu chỉnh lại lọn tóc đang rũ xuống.
“Tiểu Du.” Ti Nguy Lâu gọi cậu bằng một giọng rất nhỏ.
Không biết là vì sao, Ti Du lại càng cảm thấy ấm ức hơn, nước mắt lại cứ trào ra.
Ti Nguy Lâu cau mày, đưa tay lên giúp cậu lau đi những giọt nước mắt ấy.
Nhưng Ti Du đã ấm ức rồi, lại càng không thể nhịn được mà khóc, lau đi một giọt thì còn biết bao nhiêu giọt khác đang chờ để tuôn ra.
Ti Nguy Lâu thấy ngột ngạt trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt của Ti Du, nói nhỏ: “Tôi sai rồi, đừng giận nữa mà.”
Ti Du bị chăn bông trùm lên mặt, tiện tay gạt luôn tay của Ti Nguy Lâu ra. Cậu trở mình, quay lưng lại với Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu nói: “Tôi mang cho cậu một thứ nhỏ nhỏ đến, có muốn xem không?” Ti Du từ chối đáp lời.
Ti Nguy Lâu đứng dậy, nhưng ngay sau đó Ti Du lại cảm thấy chiếc giường như trũng xuống, là cậu đã ngồi xuống rồi.
“Là tôi nghĩ sai rồi.” Ti Nguy Lâu giải thích: “Tôi nghĩ cái đó là cậu mua cho người khác, cố tình chọc giận tôi.”
Ti Du sụt sịt, mắt đã mở ra nhưng vẫn chưa chịu quay đầu lại.
Ti Nguy Lâu đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Tôi đã từng nói với cậu rồi mà, tôi không thích cậu ở chung với người khác, tôi sẽ ghen, sẽ tức giận.”
“Hôm nay, khi cậu giúp người ta chọn vòng tay, tôi thực sự ghen rồi đấy.”
“Tôi nhất thời không phản ứng được. Cậu đừng giận tôi mà, tôi sợ lắm.”
Ti Du: “Cậu…..cậu sợ cái gì?”
Giọng của cậu vừa trầm vừa khàn, mang theo cả âm mũi dày.
“Sợ cậu giận tôi, sợ cậu không thèm để ý đến tôi nữa.”
Ti Du nghẹn ngào: “Rõ ràng là cậu không để ý đến tôi trước, còn không nói chuyện với tôi nữa.”
Ti Nguy Lâu cười khổ: “Tôi không giỏi ăn nói.”
Ti Du đột nhiên ngồi dậy, xoay người, mắt đỏ bừng nhìn Ti Nguy Lâu: “Cậu, cậu còn không giỏi ăn nói?”
“Chịu nhìn tôi rồi à?” Ti Nguy Lâu cười.
Ti Du: “……….”
Cậu cau mày, chuẩn bị nằm xuống lần nữa.
Ti Nguy Lâu vội vàng nắm lấy chăn bông, ôm cả người cả chăn vào lòng.
Ti Du: “!”
“Cậu làm gì vậy!”
Cậu gắng sức cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Ti Nguy Lâu, nhưng đến bây giờ cậu mới biết, sức của Ti Nguy Lâu mạnh như thế nào.
Thì ra trước đây tất cả đều là giả, chỉ cần Ti Nguy Lâu thực sự muốn ôm thì Ti Du căn bản chẳng cách nào thoát ra được.
Ti Nguy Lâu vỗ nhẹ vào lưng cậu, thì thầm: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà.”
“Cậu bỏ tôi ra mau lên, không bỏ là tôi cắn đấy.” Ti Du nhất thời nói.
Ti Nguy Lâu giật mình, Ti Du lập tức tận dụng không gian thoát ra khỏi vòng tay cậu, ngồi ở đầu giường bên kia trong bộ đồ ngủ, mái tóc dài xõa ngang vai khiến khuôn mặt cậu trông càng nhỏ hơn.
“Chậc.” Ti Nguy Lâu cầm chăn trong tay, nói: “Sao giường này lại to thế nhỉ?”
Ti Du tức giận: “Cậu mau cút ra ngoài đi, tôi sắp đi ngủ rồi!”
Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nói: "Tôi mang cho cậu một vật thứ, có muốn không?”
“Không, ra ngoài!” Ti Du lần này thật sự không vui rồi, không dễ dỗ một chút nào.
Ti Nguy Lâu cũng không tiếp tục khiêu khích cậu nữa, quay người lấy hộp giấy trên chiếc bàn cạnh đầu giường mà cậu vừa mới đi mua về.
Cậu đưa tay vào túi giấy, cẩn thận lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ hình tam giác từ trong đó.
Cậu đưa bánh kem cho Ti Du, nói: “Nào, ăn gì đó ngọt ngọt đi.”
“Tôi bây giờ đang giận lắm.” Cậu cầm lấy chiếc bánh, nhưng lại chẳng cần mặt mũi gì mà nói tiếp: “Không phải ăn miếng bánh là có thể hết giận đâu.”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu gật đầu, nói: “Có muốn xem ảo thuật không?”
Ti Du ngước mắt lên nhìn: “Cậu biết?”
“Biết chứ.” Ti Nguy Lâu vừa cười vừa nhìn cậu: “Nếu như tôi biểu diễn hay thì cậu đừng giận tôi nữa, được không?”
Ti Du mở hộp bánh, lấy nĩa xúc một miếng ăn rồi nói: “Phải xem biểu hiện của cậu, nhưng vòng tay thì đừng có nghĩ đến nữa.”
Ti Nguy Lâu do dự, sau đó thở dài, cam chịu nói: "Được thôi.”
Tất cả là do cậu tự làm, không cứu vãn được rồi.
Ti Nguy Lâu lấy từ trong túi ra một bộ tú lơ khơ, tráo kĩ sau đó trải dàn ra, hướng mặt có chữ về phía Ti Du, nói: “Chọn một lá mà cậu thích nhất rồi giấu đi, đừng để tôi nhìn thấy.”
Ti Du cầm chiếc bánh nhỏ, dịch dịch về phía trước rồ ngồi xuống trước mặt Ti Nguy Lâu.
Lần này thì khoảng cách đã gần rồi, Ti Nguy Lâu chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm trọn cả người vào lòng.
Ti Du chọn một lá K cơ, rút ra đặt vào giữa ngực mình, ngước mắt lên nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu gộp tất cả những quân bài còn lại lại, cười nói với Ti Du: “Giấu lá bài đó đi, chỗ nào cũng được hết.”
Ti Du liền nhét tấm bài vào dưới gối của mình.
“Giấu kĩ chưa hả bạn nhỏ?” Ti Nguy Lâu vừa cười, hỏi.
Ti Du trừng mắt nhìn cậu: “Không thấy đâu.”
Ti Nguy Lâu không nhịn được cười, nói tiếp: “Được rồi, vậy bây giờ cậu giúp tôi tráo những lá bài trong tay này.”
Ti Du liền quay người lại, đặt miếng bánh lên trên bàn đầu giường trước, sau đó mới quay ra, cầm lấy xấp bài tráo hai lần, rồi lại đưa cho Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu lại lần nữa dàn bộ bài ra, nhưng lần này lại là lật úp mặt sau lên, cậu nói: “Chọn thêm lá nữa đi.”
“Sao mà phiền thế.” Ti Du bĩu môi nhưng vẫn vươn tay ra lấy một lá.
Ti Nguy Lâu cười khúc khích, nói: “Lật lại xem xem.”
“Cậu cũng xem được à?” Ti Du hỏi lại.
Ti Nguy Lâu lại không nhịn được cười: “Hình như là tôi nhìn thấy cậu giấu bài đi mà nhỉ?”
Ti Du: “…….Cậu nói được xem hay không là xong rồi!”
Nếu không thì câu hỏi của cậu rõ ràng là có vẻ gì đó rất ngu ngốc “chậm hiểu”.
Ti Nguy Lâu bật cười thành tiếng: “Tôi có thể xem được.”
Ti Du bĩu môi, lật tấm bài lại.
Khoảnh khắc nhìn rõ lá bài, cậu gần như ngơ người luôn rồi.
Bởi vì lá bài này, vẫn là lá K cơ đó.
“Vãi!” Ti Du kinh ngạc nhìn Ti Nguy Lâu.
Trong phòng ngủ không mở đèn lớn, chỉ có ánh đèn ngủ vàng lờ mờ, còn có ánh đèn neon hắt vào từ bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng trong phòng không chói cũng không mờ, đủ để Ti Nguy Lâu có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của Ti Du.
Đối diện với cặp mắt hơi mở to vì kinh ngạc của Ti Du, tim của Ti Nguy Lâu lại càng đập nhanh hơn.
Cậu đưa tay xoa đầu Ti Du và nói: "Đừng nói tục như vậy.”
“Không đúng, cậu làm sao mà làm được vậy?!” Ti Du lại quay người, dịch cái gối sang một bên. Nhưng khi lật chiếc gối ra, thứ cậu nhìn thấy không phải là lá bài mình bỏ vào, mà là một chiếc hộp nhỏ, mỏng.
“Đây là cái gì?” Ti Du cầm chiếc hộp, nhìn về phía Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cười, đáp: “Mở ra xem đi.”
Ti Du không hiểu, vừa mở hộp lại vừa nhìn cậu.
Bên trong hộp là máy chơi game Switch hoàn toàn mới, lại còn được lắp ráp xong rồi nữa chứ.
Ti Du: “!”
Cậu lập tức ngẩng đầu lên nhìn Ti Nguy Lâu, kinh ngạc nói: “Cậu mua lúc nào thế! Mua cho tôi à?”
Ti Nguy Lâu đáp: “Là món quà tặng cậu sau trận đấu đấy, thích không?”
“Thích chứ!” Ti Du bật cười.
Nước mắt của cậu thực ra đã ngừng rơi từ lúc nào không biết, nhưng giọng cậu bây giờ thì vẫn còn có chút trầm.
Nhìn thấy cậu cười, Ti Nguy Lâu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà nói: “Những phụ kiện khác đều ở trong nhà. Tôi không biết mấy trò chơi trước cậu hay mua những gì, nên không có mua cái mới cho cậu.”
Ánh mắt của Ti Du chuyển từ máy chơi game sang nhìn Ti Nguy Lâu.
Nụ cười trên mặt Ti Du dần dần tắt đi, mặt cậu căng lại, nhớ lại chuyện hồi nãy mình còn tức giận với Ti Nguy Lâu.
“Sao thế?” Ti Nguy Lâu cười, hỏi.
Ti Du mím môi, nói: “Cậu đừng tưởng như vậy là tôi sẽ không giận cậu nữa.”
Ti Nguy Lâu gật đầu: “Cái này vốn dĩ cũng không phải là dùng để đền bù cho cậu.”
Ti Du liếc nhìn cậu, khịt mũi, thì thào nói: “Cậu mua cho Bùi Khuynh Thừa, cũng mua cho tôi luôn.”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu mỉm cười và gật đầu.
Ti Du cúi đầu nhìn xuống máy chơi game, nói tiếp: “Của cậu còn là màu vàng, của cậu ta là tím vàng.”
Ti Nguy Lâu sửng sốt một lúc rồi cười thành tiếng, nói: “Đúng rồi, của tôi đúng là tốt hơn cậu ta.”
“Vậy mà cậu còn không thèm?” Ti Du trừng mắt Ti Nguy Lâu lập tức đáp lại: “Tôi muốn chứ, thế cậu có bằng lòng đưa cho tôi không?”
Ti Du yên tĩnh một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Ở trong túi, cậu tự mình lục đi.”
Ti Nguy Lâu lập tức đứng dậy, bước tới, lấy ra từ trong túi hai cái hộp giống y hệt nhau.
Cậu mở hộp ra nhìn một cái, sau đó lấy đi cái của mình.
Hai chiếc vòng tay có kiểu dáng không giống nhau, chất liệu cũng khác, ngoại trừ bề ngoài nhìn đều là đến từ cùng một hãng ra thì chẳng nhìn ra còn điểm tương đồng nào nữa cả.
Chỉ là............
“Chậc.” Ti Nguy Lâu quay đầu lại nhìn Ti Du.
Ti Du vốn dĩ đang nhìn lén cậu, vừa thấy bị nhìn lại thì lập tức cứng họng nói: “Không thích thì trả lại cho tôi.”
“Không phải.” Ti Nguy Lâu cầm chiếc vòng tay, đứng bên giường, cụp mắt xuống nhìn Ti Du: “Tôi vẫn còn giận, phải làm sao đây?”
Ti Du thấy có chút chột dạ.
Thực ra là cậu nhìn thấy một chiếc vòng tay khá đẹp, nghĩ rằng nó hợp với Ti Nguy Lâu nên mới mua.
Chỉ là không ngờ đến, Ti Nguy Lâu lại để ý tới như vậy.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, trong trường hợp biết rõ rằng Bùi Khuynh Thừa cũng thích cậu, Ti Du còn mua hai chiếc vòng tay của cùng một hãng, Ti Nguy Lâu sau khi nhận được thì chắc chắn là không vui rồi.
Hơn nữa không chỉ là Ti Nguy Lâu, Bùi Khuynh thừa cũng sẽ không vui.
Ti Du nhìn chiếc hộp trong tay Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu vậy mà đã lấy cái của mình ra rồi, vậy chắc cậu nên trả lại cái của Bùi Khuynh Thừa, đổi thành hãng khác thì vẫn hơn.
Như vậy chắc hai người họ sẽ không đến nỗi giận nữa đâu nhỉ.
Đây cũng là lần đầu tiên Ti Du đối mặt với tình huống như thế này, cậu không thích lợi dụng người khác để làm gì.
Cũng giống như trước đây Lộc Minh đối xử với cậu tốt, Ti Du liền tặng cho cậu ta một đôi giày thể thao, cũng chỉ là thuận theo thôi. Bây giờ Bùi Khuynh Thừa và Ti Nguy Lâu cũng đối tốt với cậu, thì cậu chuẩn bị quà để đáp lại.
Có điều không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ti Du xoa xoa máy chơi game trên tay, sau khi suy nghĩ kĩ lại, cậu cảm thấy hình như mình đã làm gì đó sai sai.
Hơn nữa lúc mua, Triệu Diên cũng đã nhẹ nhàng nhắc nhở cậu, chỉ là Ti Du không quan tâm đến mà thôi.
Cũng may là Ti Nguy Lâu không biết trong đầu Ti Du đang nghĩ cái gì, không thì chắc bị tức chết mất. Cậu lại lần nữa ngồi xuống bên giường, nói: “Tôi vẫn còn đang giận, Ti Du.”
Ti Du nhìn cậu, cọc cằn đáp lại: “Thế phải làm sao?”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu chằm chằm, sau đó duỗi tay ra, nói: “Cậu giúp tôi đeo vòng vào, tôi sẽ không giận nữa.”
Chỉ thế thôi?
Dễ dỗ như vậy à?
Ti Du hoài nghi nhìn cậu, đưa tay ra giúp cậu đeo vòng vào.
Chiếc vòng tay vàng hoàng kim, mỏng, phong cách đơn giản thanh lịch, là kiểu dáng mới được thiết kế riêng dành cho đàn ông.
Đeo vòng lên tay của Ti Nguy Lâu xong, Ti Du bỗng nhiên cảm thấy cảnh này còn đẹp hơn cả ảnh chụp của người mẫu.
Ti Nguy Lâu nhìn chiếc vòng trên tay, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Cậu đá đôi dép lê ra, nằm xuống giường cạnh Ti Du.
Ti Du sửng sốt: “Cậu có phải là hơi được đằng chân lên đằng đầu rồi không?”
Ti Nguy Lâu thế mà lại nhìn nghiêng cười cậu: “Chỉ nằm một lúc thôi.”
Cứ nằm như vậy rồi nhìn người ta cười, thật là phạm quy quá rồi.
Ti Du bị nhìn chằm chằm đến nóng cả mặt, quay đầu đi một cách thiếu tự nhiên.
“Vậy chỉ được nằm một tí thôi.” Ti Du cất chiếc máy chơi game vào hộp rồi đặt ở đầu giường.
Cậu cầm lấy chiếc bánh nhỏ vừa để trên tủ đầu giường, lại ăn thêm vài miếng nữa.
Thế nhưng cũng chỉ ăn được một nửa, chỗ còn lại không ăn nổi nữa rồi.
Ti Nguy Lâu vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cậu, thấy vậy thì lập tức ngồi dậy, nói: “Ăn không hết thì đưa tôi ăn cho.”
“Cậu ăn?”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu cầm lấy chiếc bánh.
Ti Du nói tiếp: “Dĩa này tôi đã dùng qua rồi, sao cậu không dùng tay bốc luôn đi?”
Ti Nguy Lâu trực tiếp cầm lấy cái dĩa từ trong tay Ti Du, muốn cười mà không cười, nhìn cậu đáp: “Dùng dĩa cậu vừa dùng này.”
Nói rồi cậu xúc từng dĩa từng dĩa một, ăn.
Ti Du đối mắt với Ti Nguy Lâu một lúc, sau đó nhanh như chớp thu lại ánh mắt ấy về.
“Tôi đi đánh răng.” Cậu nói xong liền chạy vào phòng tắm.
Ti Nguy Lâu nhìn vào phòng tắm đang sáng đèn, khẽ cười một cái.
Ti Du…..chắc là cũng có chút cảm giác với cậu chứ nhỉ?
Đợi Ti Du đánh răng xong bước ra, Ti Nguy Lâu đã ăn hết chỗ bánh đó rồi.
“Tôi cũng đi đánh răng.” Ti Nguy Lâu nói.
Ti Du gật đầu: “Ồ. Thế tôi đi ngủ đây.”
Ti Nguy Lâu lại xoa xoa tóc cậu: “Đi đi, ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.