Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 10:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
14/11/2024
Trình Mộ quét mắt một lượt căn phòng, bên trong đèn vẫn sáng, không biết người ở trong là ai, rốt cuộc nhìn trông như thế nào. Nhưng để thiếu gia nhìn chúng, chắc cũng không tệ nhỉ?
Dù có tệ đến đâu thì chắc vẫn tốt hơn người trước đó.
Người trước… Gia thế tuy tốt nhưng dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, tất nhiên sẽ không bằng được những thiên kim thấu tình đạt lý kia. Thiếu gia cần một người con gái mạnh vì gạo bạo vì tiền, còn người phụ nữ kia, lại là kiểu nếu có thể nói một câu nhất định không nói hai câu.
“Vâng, thiếu gia.” Mặc dù người nhà thường xuyên hỏi thăm tin tức của anh, nhưng Trình Mộ cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Thiếu gia chắc chắn có lý do khi không muốn gia đình mình biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Anh ấy và những người khác nhanh chóng rời đi.
Trình Mộ liếc nhìn bộ quần áo mới toanh đặt trên ghế sô pha, cảm thấy trực giác của mình khá chính xác. Khi Cố Tự Bắc bảo anh ấy mang quần áo đến cho mình, tiện lấy mấy bộ quần áo nữ đúng là vừa hay có ích.
Anh lấy ga giường và chăn vào phòng.
Úc Tinh Ngữ không còn ngồi trên sofa nữa, cô ngoan ngoãn xỏ giày đứng bên cửa sổ nhìn con hẻm phía dưới. Trời mưa nên ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống đất. Trên đường thỉnh thoảng có người cầm ô đi lướt qua.
Cố Tự Bắc nhìn cô một cái rồi cúi đầu trải chăn cho cô.
Úc Tinh Ngữ nghe thấy tiếng động phía sau thì quay đầu lại, cô hơi ngạc nhiên khi thấy Cố Tự Bắc có thể trải ga trải giường thẳng như vậy. Nhưng cô không hỏi gì cả.
Đợi anh trải ga xong thì cô có thể nằm xuống giường đi ngủ rồi.
Cố Tự Bắc đắp chăn cho cô, thấy cô có vẻ rất mệt mỏi nên anh chỉ nói: "Tối nay tôi ngủ trên sofa, có việc gì thì gọi tôi."
"Vâng."
Anh tắt đèn trong phòng rồi bật một chiếc đèn ngủ cảm biến cho cô. Chẳng mấy chốc anh đã đi ra ngoài, căn phòng yên tĩnh một lúc rồi đèn cũng tắt.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng thở đều đều.
Bên ngoài phòng khách, Cố Tự Bắc nhíu mày thành chữ "Xuyên".
Anh cảm thấy tình trạng hiện tại của Úc Tinh Ngữ rất không ổn, nhưng lại không biết phải hỏi ai.
Trong suốt một năm kết hôn, dường như cô không có ai thân thiết. Ngay cả nhà họ Úc cũng hiếm khi về thăm. Người thân nhất có lẽ là Lê Tuyền.
Liệu cô ấy có biết tình hình của cô không?
Nhưng Cố Tự Bắc lại không có thông tin liên lạc của Lê Tuyền.
Nửa tỉnh nửa mê cả đêm, Cố Tự Bắc nghĩ nửa đêm cô sẽ tỉnh dậy, trằn trọc trong phòng nhưng cô không dậy, cho nên anh cũng không vào quấy rầy cô.
Sáng hôm sau, khi Cố Tự Bắc tỉnh dậy, cô vẫn còn đang ngủ, anh tìm trên bản đồ chợ gần đó, sau đó lấy chìa khóa đi mua đồ.
Cô gái này không muốn ăn đồ ăn ngoài nên anh đành phải tự mình nấu.
Rất may, khi đi du học ở Đức, anh đã tự nấu ăn vì không ăn quen đồ ăn ở đó.
Trước kia anh chỉ đi siêu thị, hôm nay là lần đầu tiên đi chợ nên không quen với sự ồn ào náo nhiệt ở đây. Anh mua xong đồ ăn và xoong nồi thì quay về.
Úc Tinh Ngữ bị mùi đồ ăn đánh thức, ý nghĩ đầu tiên của cô không phải đồ ăn thơm vậy mà là trong nhà có thêm người. Tên Cố Tự Bắc này mười ngón tay không động vào nước, sao có thể nấu cơm được chứ. Có phải anh đi rồi nên sai người đến chăm sóc cô không.
Cô lập tức ngồi dậy, chân trần chạy vào bếp, đập vào mắt là người đàn ông đeo tạp dề đang cau mày nhìn cô: “Có dép cơ mà?”
Lúc này thần kinh đang căng thẳng của Úc Tinh Ngữ mới thả lỏng, cô quay người bỏ chạy, đi vào đi dép.
Dù có tệ đến đâu thì chắc vẫn tốt hơn người trước đó.
Người trước… Gia thế tuy tốt nhưng dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, tất nhiên sẽ không bằng được những thiên kim thấu tình đạt lý kia. Thiếu gia cần một người con gái mạnh vì gạo bạo vì tiền, còn người phụ nữ kia, lại là kiểu nếu có thể nói một câu nhất định không nói hai câu.
“Vâng, thiếu gia.” Mặc dù người nhà thường xuyên hỏi thăm tin tức của anh, nhưng Trình Mộ cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Thiếu gia chắc chắn có lý do khi không muốn gia đình mình biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Anh ấy và những người khác nhanh chóng rời đi.
Trình Mộ liếc nhìn bộ quần áo mới toanh đặt trên ghế sô pha, cảm thấy trực giác của mình khá chính xác. Khi Cố Tự Bắc bảo anh ấy mang quần áo đến cho mình, tiện lấy mấy bộ quần áo nữ đúng là vừa hay có ích.
Anh lấy ga giường và chăn vào phòng.
Úc Tinh Ngữ không còn ngồi trên sofa nữa, cô ngoan ngoãn xỏ giày đứng bên cửa sổ nhìn con hẻm phía dưới. Trời mưa nên ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống đất. Trên đường thỉnh thoảng có người cầm ô đi lướt qua.
Cố Tự Bắc nhìn cô một cái rồi cúi đầu trải chăn cho cô.
Úc Tinh Ngữ nghe thấy tiếng động phía sau thì quay đầu lại, cô hơi ngạc nhiên khi thấy Cố Tự Bắc có thể trải ga trải giường thẳng như vậy. Nhưng cô không hỏi gì cả.
Đợi anh trải ga xong thì cô có thể nằm xuống giường đi ngủ rồi.
Cố Tự Bắc đắp chăn cho cô, thấy cô có vẻ rất mệt mỏi nên anh chỉ nói: "Tối nay tôi ngủ trên sofa, có việc gì thì gọi tôi."
"Vâng."
Anh tắt đèn trong phòng rồi bật một chiếc đèn ngủ cảm biến cho cô. Chẳng mấy chốc anh đã đi ra ngoài, căn phòng yên tĩnh một lúc rồi đèn cũng tắt.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng thở đều đều.
Bên ngoài phòng khách, Cố Tự Bắc nhíu mày thành chữ "Xuyên".
Anh cảm thấy tình trạng hiện tại của Úc Tinh Ngữ rất không ổn, nhưng lại không biết phải hỏi ai.
Trong suốt một năm kết hôn, dường như cô không có ai thân thiết. Ngay cả nhà họ Úc cũng hiếm khi về thăm. Người thân nhất có lẽ là Lê Tuyền.
Liệu cô ấy có biết tình hình của cô không?
Nhưng Cố Tự Bắc lại không có thông tin liên lạc của Lê Tuyền.
Nửa tỉnh nửa mê cả đêm, Cố Tự Bắc nghĩ nửa đêm cô sẽ tỉnh dậy, trằn trọc trong phòng nhưng cô không dậy, cho nên anh cũng không vào quấy rầy cô.
Sáng hôm sau, khi Cố Tự Bắc tỉnh dậy, cô vẫn còn đang ngủ, anh tìm trên bản đồ chợ gần đó, sau đó lấy chìa khóa đi mua đồ.
Cô gái này không muốn ăn đồ ăn ngoài nên anh đành phải tự mình nấu.
Rất may, khi đi du học ở Đức, anh đã tự nấu ăn vì không ăn quen đồ ăn ở đó.
Trước kia anh chỉ đi siêu thị, hôm nay là lần đầu tiên đi chợ nên không quen với sự ồn ào náo nhiệt ở đây. Anh mua xong đồ ăn và xoong nồi thì quay về.
Úc Tinh Ngữ bị mùi đồ ăn đánh thức, ý nghĩ đầu tiên của cô không phải đồ ăn thơm vậy mà là trong nhà có thêm người. Tên Cố Tự Bắc này mười ngón tay không động vào nước, sao có thể nấu cơm được chứ. Có phải anh đi rồi nên sai người đến chăm sóc cô không.
Cô lập tức ngồi dậy, chân trần chạy vào bếp, đập vào mắt là người đàn ông đeo tạp dề đang cau mày nhìn cô: “Có dép cơ mà?”
Lúc này thần kinh đang căng thẳng của Úc Tinh Ngữ mới thả lỏng, cô quay người bỏ chạy, đi vào đi dép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.