Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 9:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
14/11/2024
Cô ăn rất chậm, sau khi ăn được một nửa, tay vẫn cầm thìa hỏi anh: "Được chưa?"
Cố Tự Bắc nhìn cô rồi hỏi: "Ăn là nhiệm vụ của em à? Còn phải hỏi tôi sao?"
Cố Tự Bắc mà Úc Tinh Ngữ quen là kiểu con nhà người ta, lịch thiệp hơi thiên hướng cấm dục, lạnh lùng. Anh rất ít khi nổi nóng.
Nhưng hiện tại giọng điệu của anh hơi lo lắng, như thể đang rất giận cô.
Úc Tinh Ngữ im lặng hồi lâu mới lí nhí một câu: “Tôi không ăn được nữa.”
Rồi đi về phòng.
Cô không hề động vào phần cơm bên cạnh.
Đến giờ Cố Tự Bắc cũng hơi đói, cầm đũa lên giải quyết suất cơm bên cạnh. Những động tác, lễ nghi cơ bản của anh do được rèn từ nhỏ nên rất tốt, nhưng vẫn không thể giữ được bình tĩnh. Anh ra ngoài lúc nào cũng sẽ lo trước lo sau, lúc đến sợ mình không đi đâu được, nên trước đó đã kêu người qua đây, giờ bên đó đã đến rồi. Dù sau đó Úc Tinh Ngữ có làm gì, thì đồ cần cho tối nay vẫn phải đầy đủ.
Anh vào phòng tắm nhìn qua một lượt, chẳng có thứ gì.
Anh để trợ lý đi mua những đồ dùng cần thiết trước, rồi tiếp tục giải quyết nốt bữa ăn.
Ăn xong, anh dọn gọn bàn, vào phòng ngủ thì thấy Úc Tinh Ngữ đang nằm cuộn tròn như con nhộng ở trên giường, lông mày nhíu lại, nhìn vô cùng không thoải mái.
Cố Tự Bắc cau mày, bế cô khỏi giường, đặt cô lên chiếc ghế bên cạnh.
Cả người Úc Tinh Ngữ bấp bênh tựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, lông mi run lên nhìn anh. Cô thấy ánh đèn trong phòng hơi gắt.
Cố Tự Bắc lột chiếc bọc trên giường xuống rồi hỏi cô: “Em định ngủ thế này?
Cô nói: "Tôi dễ tính."
Cố Tự Bắc bật cười.
“Em dễ tính sao?” Cô gái này mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, khi dọn dẹp lúc nào cũng phải xếp đồ thành hàng thành lối. Khi hai người mới kết hôn anh cũng không ít lần thấy chứng bệnh này của cô.
Đúng thật là dễ tính.
Cô chỉ muốn về nhà! Giờ không thể về nhà, quan tâm đến mấy chuyện này cũng chẳng có ích gì.
Ném tấm bọc giường trong suốt vào thùng rác, anh đi xem vali của cô. Giờ là mùa xuân, vẫn chưa đến tiết Thanh minh, thời tiết lúc nào cũng có thể trở lạnh, thế mà cô đem có hai bộ quần áo như thế này?
Anh không nghĩ cô sẽ tự mình ra ngoài mua quần áo.
Cố Tự Bắc lấy quần áo của cô ra, ném lên giường.
"Người giao đồ không nhanh như vậy đâu, em hãy đặt nó xuống lưng trước. Nếu em muốn nghỉ ngơi thì cứ nằm trên giường."
Úc Tinh Ngữ cực kỳ phản kháng: "Không."
Cô sợ quần áo bị nhăn.
Cố Tự Bắc nhìn cô co chân ngồi trên ghế, tự nhiên bực bội vô cớ, càng bực mình người giao đồ quá chậm.
Lúc này người đã tới.
Cố Tự Bắc bước ra ngoài mở cửa.
Trình Mộ dẫn người đem đồ vào.
Lúc người ngoài đang dọn đồ vào nhà, anh ấy mới hỏi vài câu: “Thiếu gia, người nhà hỏi anh khi nào về.”
Trình Mộ là con trai của giúp việc nhà họ Cố. Khi mẹ của anh ấy bị đột quỵ, nhà họ Cố không chỉ giúp đỡ chi trả viện phí mà còn chu cấp cho Trình Mộ học hết đại học.
Trình Mộ là bạn từ hồi còn nhỏ với Cố Tự Bắc. Mặc dù Cố Tự Bắc có tính thiếu gia, nhưng rất ôn hoà với mọi người nên Trình Mộ tình nguyện theo anh, khi tốt nghiệp đại học xong thì theo anh làm việc luôn.
Mấy tháng trước Cố Tự Bắc đều ở nước ngoài, cũng gần đây mới có hạng mục lớn, rồi anh đột nhiên về nước khiến Trình Mộ hơi bất ngờ. Hơn nữa đồ anh ấy mua hộ, cũng toàn là đồ của con gái.
Thiếu gia đây là, có người yêu mới rồi sao?
"Hiện tại không có thời gian."
Anh cũng dặn dò Trình Mộ: “Đừng nói cho gia đình tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở bên này.”
Cố Tự Bắc nhìn cô rồi hỏi: "Ăn là nhiệm vụ của em à? Còn phải hỏi tôi sao?"
Cố Tự Bắc mà Úc Tinh Ngữ quen là kiểu con nhà người ta, lịch thiệp hơi thiên hướng cấm dục, lạnh lùng. Anh rất ít khi nổi nóng.
Nhưng hiện tại giọng điệu của anh hơi lo lắng, như thể đang rất giận cô.
Úc Tinh Ngữ im lặng hồi lâu mới lí nhí một câu: “Tôi không ăn được nữa.”
Rồi đi về phòng.
Cô không hề động vào phần cơm bên cạnh.
Đến giờ Cố Tự Bắc cũng hơi đói, cầm đũa lên giải quyết suất cơm bên cạnh. Những động tác, lễ nghi cơ bản của anh do được rèn từ nhỏ nên rất tốt, nhưng vẫn không thể giữ được bình tĩnh. Anh ra ngoài lúc nào cũng sẽ lo trước lo sau, lúc đến sợ mình không đi đâu được, nên trước đó đã kêu người qua đây, giờ bên đó đã đến rồi. Dù sau đó Úc Tinh Ngữ có làm gì, thì đồ cần cho tối nay vẫn phải đầy đủ.
Anh vào phòng tắm nhìn qua một lượt, chẳng có thứ gì.
Anh để trợ lý đi mua những đồ dùng cần thiết trước, rồi tiếp tục giải quyết nốt bữa ăn.
Ăn xong, anh dọn gọn bàn, vào phòng ngủ thì thấy Úc Tinh Ngữ đang nằm cuộn tròn như con nhộng ở trên giường, lông mày nhíu lại, nhìn vô cùng không thoải mái.
Cố Tự Bắc cau mày, bế cô khỏi giường, đặt cô lên chiếc ghế bên cạnh.
Cả người Úc Tinh Ngữ bấp bênh tựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền mở ra, lông mi run lên nhìn anh. Cô thấy ánh đèn trong phòng hơi gắt.
Cố Tự Bắc lột chiếc bọc trên giường xuống rồi hỏi cô: “Em định ngủ thế này?
Cô nói: "Tôi dễ tính."
Cố Tự Bắc bật cười.
“Em dễ tính sao?” Cô gái này mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, khi dọn dẹp lúc nào cũng phải xếp đồ thành hàng thành lối. Khi hai người mới kết hôn anh cũng không ít lần thấy chứng bệnh này của cô.
Đúng thật là dễ tính.
Cô chỉ muốn về nhà! Giờ không thể về nhà, quan tâm đến mấy chuyện này cũng chẳng có ích gì.
Ném tấm bọc giường trong suốt vào thùng rác, anh đi xem vali của cô. Giờ là mùa xuân, vẫn chưa đến tiết Thanh minh, thời tiết lúc nào cũng có thể trở lạnh, thế mà cô đem có hai bộ quần áo như thế này?
Anh không nghĩ cô sẽ tự mình ra ngoài mua quần áo.
Cố Tự Bắc lấy quần áo của cô ra, ném lên giường.
"Người giao đồ không nhanh như vậy đâu, em hãy đặt nó xuống lưng trước. Nếu em muốn nghỉ ngơi thì cứ nằm trên giường."
Úc Tinh Ngữ cực kỳ phản kháng: "Không."
Cô sợ quần áo bị nhăn.
Cố Tự Bắc nhìn cô co chân ngồi trên ghế, tự nhiên bực bội vô cớ, càng bực mình người giao đồ quá chậm.
Lúc này người đã tới.
Cố Tự Bắc bước ra ngoài mở cửa.
Trình Mộ dẫn người đem đồ vào.
Lúc người ngoài đang dọn đồ vào nhà, anh ấy mới hỏi vài câu: “Thiếu gia, người nhà hỏi anh khi nào về.”
Trình Mộ là con trai của giúp việc nhà họ Cố. Khi mẹ của anh ấy bị đột quỵ, nhà họ Cố không chỉ giúp đỡ chi trả viện phí mà còn chu cấp cho Trình Mộ học hết đại học.
Trình Mộ là bạn từ hồi còn nhỏ với Cố Tự Bắc. Mặc dù Cố Tự Bắc có tính thiếu gia, nhưng rất ôn hoà với mọi người nên Trình Mộ tình nguyện theo anh, khi tốt nghiệp đại học xong thì theo anh làm việc luôn.
Mấy tháng trước Cố Tự Bắc đều ở nước ngoài, cũng gần đây mới có hạng mục lớn, rồi anh đột nhiên về nước khiến Trình Mộ hơi bất ngờ. Hơn nữa đồ anh ấy mua hộ, cũng toàn là đồ của con gái.
Thiếu gia đây là, có người yêu mới rồi sao?
"Hiện tại không có thời gian."
Anh cũng dặn dò Trình Mộ: “Đừng nói cho gia đình tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở bên này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.