Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 12:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
15/11/2024
Kiếp trước Úc Tinh Ngữ học nghệ thuật, vẽ tranh rất đẹp. Cô là con một trong gia đình, rất được bố mẹ yêu chiều.
Cô ấy rất yêu gia đình mình, nếu thực sự cô ấy chết trong vụ tai nạn xe hơi đó thì cũng không sao, nhưng không phải vậy.
Cô tỉnh dậy trong bệnh viện và phát hiện ra mình là một đứa bé. Cô tận mắt chứng kiến kẻ thù của nhà họ Úc mua chuộc ý tá tráo đổi cô với Trần Dao.
Sau đó hệ thống nói với cô bằng giọng cực kỳ sầu não rằng để cô xuyên không đến sớm quá, lẽ ra là xuyên không đến trước khi kết hôn.
Hệ thống nói cho cô biết, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở về thế giới ban đầu.
Vì thế cô luôn coi mọi người ở đây đều là người giấy.
Nhà họ Trần trọng nam khinh nữ, Trần Kinh Dược hồi nhỏ rất thích bắt nạt cô, Úc Tinh Ngữ đều không thèm để tâm đến anh ấy, nhưng tên nhãi ranh này rất ngứa đòn, luôn tìm đủ mọi cách bắt nạt cô.
Dù đây là thế giới ảo nhưng nỗi đau là thật. Có một lần Trần Kinh Dược đẩy ngã cô trước mặt bọn trẻ, tối đến Úc Tinh Ngữ chạy qua phòng anh ấy, nhân lúc anh ấy đang ngủ đánh anh ấy một trận.
Từ đó trở đi, Trần Kinh Dược chỉ cần nhìn thấy cô thì sẽ vòng đi đường khác.
Lúc đầu anh ấy gọi cô là con quỷ con, nhưng chỉ cần anh ấy lắm mồm, thì ngày hôm sau sẽ phát hiện đồ chơi của anh ấy bằng một cách thần kỳ nào đó đều bị hỏng.
Anh ấy mách lẻo với vợ chồng Trần Đằng.
Trần Đằng tát thẳng vào mặt một cô bé hai tuổi, khuôn mặt Úc Tinh Ngữ sưng tấy lên, nhưng cô bé vẫn ngoan cố nắm chặt tay, ngậm miệng không nói, dọa cho Trần Kinh Dược đang đứng bên cạnh ngây cả người.
Anh ấy vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn biến chất, biết nếu mình mách lẻo đứa nhỏ kia sẽ bị đánh rất đau, nó có chút sợ hãi. Anh ấy tự biết nếu lúc đó mẹ nó không ngăn bố lại, bố sẽ đánh chết đứa nhỏ mất.
Trần Kinh Dược nhíu mày rồi ngồi dậy, cảm thấy hơi đau đầu. Anh ấy nhìn máy tính trước mặt, đột nhiên bật cười.
Tự nhiên lại mơ đến chuyện hồi nhỏ.
Anh ấy lớn hơn Úc Tinh Ngữ ba tuổi, lúc đó mới năm tuổi. Hồi nhỏ anh ấy rất được chiều, được ông bà nội coi như bảo bối, đương nhiên anh ấy sẽ cho rằng trong cái nhà này mình là to nhất. Tự nhiên sẽ thích bắt nạt những người yếu thế hơn mình như Úc Tinh Ngữ.
Cô không để tâm đến người khác nhưng nếu như họ gây sự với cô, cô sẽ không để yên cho họ.
Cô có nhiều cách để trả thù.
Lúc đầu Trần Kinh Dược bị cô phản kích thì không dám đến gần cô, dần dần lại cảm thấy cô đáng yêu, sau đấy lại phát hiện có một cô em gái cũng hay, bắt đầu cố gắng gây chú ý với cô.
Nhưng cô là kiểu người chuyện mình mình làm, không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, đương nhiên cũng không để tâm đến anh ấy. Cô càng phớt lờ anh ấy, anh ấy càng để tâm đến cô em gái này.
Đáng tiếc…
Nghĩ đến chuyện trước kia, Trần Kinh Dược vừa hổ thẹn vừa hoài niệm, nhìn quyển lịch trên bàn, thế mà cô đã rời đi được năm, sáu ngày rồi, anh ấy cũng không biết giờ cô có ổn không.
Lê Tuyền cũng vì tìm cô khắp nơi không thấy mà mất ăn mất ngủ, chỉ lo nhỡ đâu cô xảy ra chuyện gì. Lê Tuyền nói nhìn cô gầy đi rất nhiều, nếu không phải là bụng nhô ra, thì thật sự không ai nghĩ là cô đang mang thai.
Trần Kinh Dược cũng vô cùng lo lắng.
Anh ấy chưa từng liên lạc với Cố Tự Bắc, nhưng hai ngày nay cũng đi tìm số điện thoại của anh, thử nhờ anh đi tìm Úc Tinh Ngữ xem sao.
Đáng ra là nên nhờ nhà họ Úc.
Nhưng khi lần đầu tiên Úc Tinh Ngữ trở về nhà họ Úc, bà Úc đã không nỡ để Trần Dao đi, muốn hai gia đình qua lại như họ hàng. Không biết Úc Tinh Ngữ phản cảm hay gì mà sau đó gần như không hề về nhà họ Úc nữa.
Trần Dao vẫn coi mình như đại tiểu thư nhà họ Úc tự nhiên ra vào nhà họ Úc.
Có lẽ nhà họ Úc không biết chuyện gì đang xảy ra với Úc Tinh Ngữ.
Vì vậy, vẫn phải tìm Cố Tự Bắc.
Dù hai người đã ly hôn nhưng đứa con vẫn là của anh.
Cô ấy rất yêu gia đình mình, nếu thực sự cô ấy chết trong vụ tai nạn xe hơi đó thì cũng không sao, nhưng không phải vậy.
Cô tỉnh dậy trong bệnh viện và phát hiện ra mình là một đứa bé. Cô tận mắt chứng kiến kẻ thù của nhà họ Úc mua chuộc ý tá tráo đổi cô với Trần Dao.
Sau đó hệ thống nói với cô bằng giọng cực kỳ sầu não rằng để cô xuyên không đến sớm quá, lẽ ra là xuyên không đến trước khi kết hôn.
Hệ thống nói cho cô biết, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở về thế giới ban đầu.
Vì thế cô luôn coi mọi người ở đây đều là người giấy.
Nhà họ Trần trọng nam khinh nữ, Trần Kinh Dược hồi nhỏ rất thích bắt nạt cô, Úc Tinh Ngữ đều không thèm để tâm đến anh ấy, nhưng tên nhãi ranh này rất ngứa đòn, luôn tìm đủ mọi cách bắt nạt cô.
Dù đây là thế giới ảo nhưng nỗi đau là thật. Có một lần Trần Kinh Dược đẩy ngã cô trước mặt bọn trẻ, tối đến Úc Tinh Ngữ chạy qua phòng anh ấy, nhân lúc anh ấy đang ngủ đánh anh ấy một trận.
Từ đó trở đi, Trần Kinh Dược chỉ cần nhìn thấy cô thì sẽ vòng đi đường khác.
Lúc đầu anh ấy gọi cô là con quỷ con, nhưng chỉ cần anh ấy lắm mồm, thì ngày hôm sau sẽ phát hiện đồ chơi của anh ấy bằng một cách thần kỳ nào đó đều bị hỏng.
Anh ấy mách lẻo với vợ chồng Trần Đằng.
Trần Đằng tát thẳng vào mặt một cô bé hai tuổi, khuôn mặt Úc Tinh Ngữ sưng tấy lên, nhưng cô bé vẫn ngoan cố nắm chặt tay, ngậm miệng không nói, dọa cho Trần Kinh Dược đang đứng bên cạnh ngây cả người.
Anh ấy vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn biến chất, biết nếu mình mách lẻo đứa nhỏ kia sẽ bị đánh rất đau, nó có chút sợ hãi. Anh ấy tự biết nếu lúc đó mẹ nó không ngăn bố lại, bố sẽ đánh chết đứa nhỏ mất.
Trần Kinh Dược nhíu mày rồi ngồi dậy, cảm thấy hơi đau đầu. Anh ấy nhìn máy tính trước mặt, đột nhiên bật cười.
Tự nhiên lại mơ đến chuyện hồi nhỏ.
Anh ấy lớn hơn Úc Tinh Ngữ ba tuổi, lúc đó mới năm tuổi. Hồi nhỏ anh ấy rất được chiều, được ông bà nội coi như bảo bối, đương nhiên anh ấy sẽ cho rằng trong cái nhà này mình là to nhất. Tự nhiên sẽ thích bắt nạt những người yếu thế hơn mình như Úc Tinh Ngữ.
Cô không để tâm đến người khác nhưng nếu như họ gây sự với cô, cô sẽ không để yên cho họ.
Cô có nhiều cách để trả thù.
Lúc đầu Trần Kinh Dược bị cô phản kích thì không dám đến gần cô, dần dần lại cảm thấy cô đáng yêu, sau đấy lại phát hiện có một cô em gái cũng hay, bắt đầu cố gắng gây chú ý với cô.
Nhưng cô là kiểu người chuyện mình mình làm, không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, đương nhiên cũng không để tâm đến anh ấy. Cô càng phớt lờ anh ấy, anh ấy càng để tâm đến cô em gái này.
Đáng tiếc…
Nghĩ đến chuyện trước kia, Trần Kinh Dược vừa hổ thẹn vừa hoài niệm, nhìn quyển lịch trên bàn, thế mà cô đã rời đi được năm, sáu ngày rồi, anh ấy cũng không biết giờ cô có ổn không.
Lê Tuyền cũng vì tìm cô khắp nơi không thấy mà mất ăn mất ngủ, chỉ lo nhỡ đâu cô xảy ra chuyện gì. Lê Tuyền nói nhìn cô gầy đi rất nhiều, nếu không phải là bụng nhô ra, thì thật sự không ai nghĩ là cô đang mang thai.
Trần Kinh Dược cũng vô cùng lo lắng.
Anh ấy chưa từng liên lạc với Cố Tự Bắc, nhưng hai ngày nay cũng đi tìm số điện thoại của anh, thử nhờ anh đi tìm Úc Tinh Ngữ xem sao.
Đáng ra là nên nhờ nhà họ Úc.
Nhưng khi lần đầu tiên Úc Tinh Ngữ trở về nhà họ Úc, bà Úc đã không nỡ để Trần Dao đi, muốn hai gia đình qua lại như họ hàng. Không biết Úc Tinh Ngữ phản cảm hay gì mà sau đó gần như không hề về nhà họ Úc nữa.
Trần Dao vẫn coi mình như đại tiểu thư nhà họ Úc tự nhiên ra vào nhà họ Úc.
Có lẽ nhà họ Úc không biết chuyện gì đang xảy ra với Úc Tinh Ngữ.
Vì vậy, vẫn phải tìm Cố Tự Bắc.
Dù hai người đã ly hôn nhưng đứa con vẫn là của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.