Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 13:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
15/11/2024
Công ty riêng của Trần Kinh Dược tuy hoạt động khá tốt nhưng về mặt tìm người vẫn không bằng Cố Tự Bắc.
Có người vào tìm anh ấy có việc, nhưng anh ấy không để họ vào mà ấn điện thoại gọi cho Cố Tự Bắc.
Điện thoại vừa kết nối, anh liền nói: "Xin chào, tôi là Trần Kinh Dược."
Cuối cùng hôm nay Cố Tự Bắc cũng dỗ được Úc Tinh Ngữ ra ngoài. Cô mặc một chiếc áo hoodie màu hồng, che kín người.
Cô vừa mới ra khỏi bệnh viện, dưới hiên có một con mèo màu cam và một con mèo trắng lông dài đang đánh nhau, lông mèo bay tứ tung, cô ngắm chúng một cách chăm chú.
Cô có vẻ rất yêu thích mèo. Trước đây, có mèo hoang thường chạy vào vườn của biệt thự nhà họ. Cô tắm rửa cho con mèo lem luốc và hàng ngày đều cho nó ăn đúng giờ. Sau đó, nó được nuôi béo tròn, còn đưa cả bạn bè mình đến.
Nhưng những con mèo đột nhiên không đến nữa.
Nghe nói thời gian đó có lãnh đạo đến kiểm tra khu nhà, mấy con mèo hoang đó đều bị xử lý rồi.
Đợt đó chủ nhà cũng đòi thay cả người quản lý.
Không biết sau này cô có biết không.
Điện thoại reo, là số lạ của thành phố C. Anh đi ra xa hơn một chút để nghe điện thoại.
Úc Tinh Ngữ ngồi trên ghế và nhìn lũ mèo đánh nhau.
Dường như hai con mèo muốn giết nhau, chúng đánh nhau rất ác liệt.
Úc Tinh Ngữ sợ chúng đánh thương đối phương nên bẻ một cành cây gần đó ném qua, hai con mèo ngước lên nhìn cô rồi lập tức chạy đi mất.
Phía sau có người, Úc Tinh Ngữ tưởng là Cố Tự Bắc, quay đầu lại phát hiện là một sư thầy mặc áo cà sa.
Trông ông ấy rất già và trên cổ đeo trên cổ một chuỗi tràng hạt.
Theo bản năng Úc Tinh Ngữ đưa mắt tìm Cố Tự Bắc nhưng anh đang nghe điện thoại nên không nhìn về phía này.
"Thí chủ hình như có khúc mắc trong lòng."
Úc Tinh Ngữ nhìn khuôn mặt tươi cười của vị sư già, đột nhiên hoảng sợ. Cô muốn gọi Cố Tự Bắc, nhưng lại không thể.
"Ông…"
Sư thầy nói tiếp: "Thí chủ, nhân kiếp trước, quả kiếp này, quá khứ đã là quá khứ, cô phải sống tốt và ăn uống đầy đủ!"
"Cô phải chăm sóc bản thân thật tốt thì mới có thể gặp những người cô muốn gặp."
Giọng của sư thầy khàn khàn.
Úc Tinh Ngữ kích động muốn hỏi: "Ý ông là gì?"
Sư thầy không trả lời mà quay lưng đi mất.
Cô muốn đuổi theo nhưng dường như chân cô bị cái gì đó giữ lại.
Cô muốn hỏi ý ông là gì, nhưng ông chỉ nói vu vơ vài câu, cũng không nói cho cô biết kết quả.
Nước mắt của Úc Tinh Ngữ ngay lập tức rơi xuống.
"Dừng lại, ông nói cho tôi biết ý ông là gì?"
“Ông lừa tôi đúng không!"
Cố Tự Bắc nghe thấy tiếng động thì quay lại, vươn tay ra nắm lấy tay cô: "Sao vậy?"
Úc Tinh Ngữ ngấn nước mắt nhìn anh, ánh mắt cầu khẩn: “Giúp tôi đuổi theo sự thầy, hỏi ông ấy ý ông ấy là gì?”
Cố Tự Bắc nhìn về phía trước, cau mày.
Trước mặt anh chẳng có ai cả.
Cô đang bị ảo giác.
Anh ta nói: "Trước mặt tôi không có sư thầy nào cả."
"Người xuất gia không bao giờ nói dối."
"Cô gái à, hãy sống tốt và ăn uống tử tế nhé."
Có một giọng nói vang lên, Úc Tinh Ngữ rơm rớm nước mắt nhìn về phía trước, sư thầy đã đi mất.
Cố Tự Bắc bắt đầu suy nghĩ có nên hẹn gặp bác sĩ tâm lý cho cô hay không. Tình trạng của cô hình như ngày càng tệ hơn.
Người phụ nữ trong vòng tay anh đang nức nở, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.
Cố Ngữ Bắc vòng tay qua eo cô, nhìn cô trông có khí sắc hơn mấy ngày trước rất nhiều: "Trần Kinh Dược vừa gọi điện cho tôi."
Úc Tinh Ngữ không nói gì, nước mắt không ngừng rơi, hai tay cô vô thức ôm lấy eo anh, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay anh.
Trong điện thoại, Trần Kinh Dược hỏi anh có biết Úc Tinh Ngữ mang thai hay không, khi anh nói cô đang ở chỗ anh, đầu dây bên kia liền thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tự Bắc chưa từng tiếp xúc với Trần Kinh Dược, nhưng anh biết cô có một người anh trai không cùng máu mủ như vậy.
Trần Kinh Dược thở phào nhẹ nhõm khi biết cô ở đây, đồng thời nhờ anh chăm sóc cô thật tốt, có việc gì cứ nói với anh ấy.
Cố Tự Bắc không thiếu tiền, đương nhiên không cần giúp đỡ gì, nhưng anh vẫn đồng ý.
Có người vào tìm anh ấy có việc, nhưng anh ấy không để họ vào mà ấn điện thoại gọi cho Cố Tự Bắc.
Điện thoại vừa kết nối, anh liền nói: "Xin chào, tôi là Trần Kinh Dược."
Cuối cùng hôm nay Cố Tự Bắc cũng dỗ được Úc Tinh Ngữ ra ngoài. Cô mặc một chiếc áo hoodie màu hồng, che kín người.
Cô vừa mới ra khỏi bệnh viện, dưới hiên có một con mèo màu cam và một con mèo trắng lông dài đang đánh nhau, lông mèo bay tứ tung, cô ngắm chúng một cách chăm chú.
Cô có vẻ rất yêu thích mèo. Trước đây, có mèo hoang thường chạy vào vườn của biệt thự nhà họ. Cô tắm rửa cho con mèo lem luốc và hàng ngày đều cho nó ăn đúng giờ. Sau đó, nó được nuôi béo tròn, còn đưa cả bạn bè mình đến.
Nhưng những con mèo đột nhiên không đến nữa.
Nghe nói thời gian đó có lãnh đạo đến kiểm tra khu nhà, mấy con mèo hoang đó đều bị xử lý rồi.
Đợt đó chủ nhà cũng đòi thay cả người quản lý.
Không biết sau này cô có biết không.
Điện thoại reo, là số lạ của thành phố C. Anh đi ra xa hơn một chút để nghe điện thoại.
Úc Tinh Ngữ ngồi trên ghế và nhìn lũ mèo đánh nhau.
Dường như hai con mèo muốn giết nhau, chúng đánh nhau rất ác liệt.
Úc Tinh Ngữ sợ chúng đánh thương đối phương nên bẻ một cành cây gần đó ném qua, hai con mèo ngước lên nhìn cô rồi lập tức chạy đi mất.
Phía sau có người, Úc Tinh Ngữ tưởng là Cố Tự Bắc, quay đầu lại phát hiện là một sư thầy mặc áo cà sa.
Trông ông ấy rất già và trên cổ đeo trên cổ một chuỗi tràng hạt.
Theo bản năng Úc Tinh Ngữ đưa mắt tìm Cố Tự Bắc nhưng anh đang nghe điện thoại nên không nhìn về phía này.
"Thí chủ hình như có khúc mắc trong lòng."
Úc Tinh Ngữ nhìn khuôn mặt tươi cười của vị sư già, đột nhiên hoảng sợ. Cô muốn gọi Cố Tự Bắc, nhưng lại không thể.
"Ông…"
Sư thầy nói tiếp: "Thí chủ, nhân kiếp trước, quả kiếp này, quá khứ đã là quá khứ, cô phải sống tốt và ăn uống đầy đủ!"
"Cô phải chăm sóc bản thân thật tốt thì mới có thể gặp những người cô muốn gặp."
Giọng của sư thầy khàn khàn.
Úc Tinh Ngữ kích động muốn hỏi: "Ý ông là gì?"
Sư thầy không trả lời mà quay lưng đi mất.
Cô muốn đuổi theo nhưng dường như chân cô bị cái gì đó giữ lại.
Cô muốn hỏi ý ông là gì, nhưng ông chỉ nói vu vơ vài câu, cũng không nói cho cô biết kết quả.
Nước mắt của Úc Tinh Ngữ ngay lập tức rơi xuống.
"Dừng lại, ông nói cho tôi biết ý ông là gì?"
“Ông lừa tôi đúng không!"
Cố Tự Bắc nghe thấy tiếng động thì quay lại, vươn tay ra nắm lấy tay cô: "Sao vậy?"
Úc Tinh Ngữ ngấn nước mắt nhìn anh, ánh mắt cầu khẩn: “Giúp tôi đuổi theo sự thầy, hỏi ông ấy ý ông ấy là gì?”
Cố Tự Bắc nhìn về phía trước, cau mày.
Trước mặt anh chẳng có ai cả.
Cô đang bị ảo giác.
Anh ta nói: "Trước mặt tôi không có sư thầy nào cả."
"Người xuất gia không bao giờ nói dối."
"Cô gái à, hãy sống tốt và ăn uống tử tế nhé."
Có một giọng nói vang lên, Úc Tinh Ngữ rơm rớm nước mắt nhìn về phía trước, sư thầy đã đi mất.
Cố Tự Bắc bắt đầu suy nghĩ có nên hẹn gặp bác sĩ tâm lý cho cô hay không. Tình trạng của cô hình như ngày càng tệ hơn.
Người phụ nữ trong vòng tay anh đang nức nở, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.
Cố Ngữ Bắc vòng tay qua eo cô, nhìn cô trông có khí sắc hơn mấy ngày trước rất nhiều: "Trần Kinh Dược vừa gọi điện cho tôi."
Úc Tinh Ngữ không nói gì, nước mắt không ngừng rơi, hai tay cô vô thức ôm lấy eo anh, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay anh.
Trong điện thoại, Trần Kinh Dược hỏi anh có biết Úc Tinh Ngữ mang thai hay không, khi anh nói cô đang ở chỗ anh, đầu dây bên kia liền thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tự Bắc chưa từng tiếp xúc với Trần Kinh Dược, nhưng anh biết cô có một người anh trai không cùng máu mủ như vậy.
Trần Kinh Dược thở phào nhẹ nhõm khi biết cô ở đây, đồng thời nhờ anh chăm sóc cô thật tốt, có việc gì cứ nói với anh ấy.
Cố Tự Bắc không thiếu tiền, đương nhiên không cần giúp đỡ gì, nhưng anh vẫn đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.