Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 14:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
16/11/2024
Úc Tinh Ngữ khóc xong tâm trạng vẫn đang không tốt, ngồi ở ghế sau, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt nước mắt nơi khóe mắt vừa được Cố Tự Bắc lau đi giờ lại bắt đầu chảy ra.
Tâm trạng của anh cũng rất hỗn loạn. Hôm nay có kết quả khám thai, đứa bé khỏe mạnh, bác sĩ kê thêm thuốc bổ cho cô.
Vì Úc Tinh Ngữ quá gầy nên anh bị bác sĩ trách móc, cho rằng anh đối xử tệ bạc với vợ mình.
Cố Tự Bắc chỉ có thể nghe mắng.
Anh nghĩ tình trạng của cô hơi nghiêm trọng.
Anh lái xe với tâm trạng rối bời. Nhìn hai ngày nay cô đã chịu ăn uống, anh tưởng rằng tình trạng của cô đã khá hơn, nhưng hóa ra tình trạng của Úc Tinh Ngữ lại ngày càng tệ hơn.
Cô như vậy thực sự không phù hợp để mang thai.
Nhưng bây giờ cái thai đã rất lớn rồi.
Làm sao cô chịu gặp bác sĩ tâm lý?
Khi chờ đèn giao thông, Cố Tự Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ và tình cờ nhìn thấy một sư thầy mặc áo cà sa ở công viên đối diện, hơn nữa dưới chân ông chính là hai con mèo vừa đánh nhau ở bệnh viện.
Anh hơi choáng váng.
Nhìn lại Úc Tinh Ngữ ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, khóe mắt cô vẫn rơm rớm nước mắt, lông mi đen tuyền rủ xuống, góc nghiêng khuôn mặt lộ ra vẻ gầy gò yếu đuối, nhưng đã tốt hơn mấy hôm trước rất nhiều.
Sau khi trở về nhà cô lại ngủ thêm một lúc, dường như tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều. Bởi vì bên cạnh có trường tiểu học, mới sáng sớm đã rất ồn ào, Cố Tự Bắc không chịu nổi, sáng hôm sau khi Úc Tinh Ngữ ăn sáng, anh nói chuyện này lại với cô.
Anh đưa ra hai lý do.
"Ở đây ồn ào quá, nếu em thích có thể tìm khu dân cư gần trường tiểu học."
“Cơ sở y tế ở đây không tốt, tôi sợ có chuyện gì đó xảy ra, tôi không kịp xử lý được.”
Trong đầu Úc Tinh Ngữ tự động bổ sung điều thứ ba: Ở đây anh không thể làm việc.
Nhưng đây là chỗ mà cô chọn bừa. Cô không phản đối việc thay đổi địa điểm. Cô chỉ có một yêu cầu.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi không muốn quay lại thành phố C. Anh đừng nói cho ai biết tôi ở đâu. Ngoài ra, ở nhà tôi cũng không cần ai chăm sóc. Nếu anh có chuyện cần làm thì cứ làm."
Cố Tự Bắc không muốn nói chuyện này với cô nữa.
Mở bản đồ ra, anh chọn ra một vài thành phố có nền kinh tế ổn một chút để cô chọn: “Em muốn đi đâu?”
Kiếp trước nhà của Úc Tinh Ngữ là ở một thành phố ven biển, vì vậy khi Cố Tự Bắc yêu cầu cô lựa chọn, cô đã chọn một thành phố gần biển.
Trong vòng hai ngày, họ chuyển đến đó.
Đó là một biệt thự sân vườn nhỏ trong một tiểu khu.
Đêm đầu tiên họ đến, em họ Lục Cẩm gọi điện đến, giọng điệu có chút bất mãn: “Anh trai, anh đang làm cái quái gì vậy? Anh đã trốn lâu như vậy mà cứ im thin thít thế? Hay là áp lực quá muốn nghỉ hưu rồi? Bây giờ các sếp ở công ty khác đang tóm em, bắt em phải giao anh ra!”
Cố Tự Bắc biết anh ấy đang nói quá lên thôi nên chỉ cười, anh đặt tay lên lan can, nhìn ánh đèn ban công đã tắt rồi nói: “Có lẽ, chắc vậy, tình hình là mấy tháng này sẽ không đi đâu được. Mấy dự án đang dở dang tôi sẽ làm rồi nộp lên nốt, mấy tháng sắp tới tôi sẽ không nhận dự án nước ngoài, còn lại các cậu có thể phụ trách.”
Ở đầu bên kia Lục Cẩm la hét ầm ĩ: “Anh trai, anh muốn nghỉ hưu hay muốn làm hoà thượng đi tu giống lão lục nhà họ Trịnh vậy?”
Cố Tự Bắc thấp giọng nói: "Bên này có việc không đi đâu được."
"Chuyện gì nghiêm trọng vậy!"
Cố Tự Bắc không kể gì, chỉ nói: "Không phải không có tôi thì công ty không thể hoạt động được. Các cậu gắng đi. Chuyện thật sự cần tôi giải quyết thì tôi sẽ giải quyết."
Lục Cẩm mồm như cái loa, tình trạng Úc Tinh Ngữ không ổn định, nếu như có người nhà họ Cố đến, cô xảy ra chuyện gì thì người mệt mỏi vẫn sẽ là anh.
Cố Tự Bắc không muốn mạo hiểm như vậy.
Tâm trạng của anh cũng rất hỗn loạn. Hôm nay có kết quả khám thai, đứa bé khỏe mạnh, bác sĩ kê thêm thuốc bổ cho cô.
Vì Úc Tinh Ngữ quá gầy nên anh bị bác sĩ trách móc, cho rằng anh đối xử tệ bạc với vợ mình.
Cố Tự Bắc chỉ có thể nghe mắng.
Anh nghĩ tình trạng của cô hơi nghiêm trọng.
Anh lái xe với tâm trạng rối bời. Nhìn hai ngày nay cô đã chịu ăn uống, anh tưởng rằng tình trạng của cô đã khá hơn, nhưng hóa ra tình trạng của Úc Tinh Ngữ lại ngày càng tệ hơn.
Cô như vậy thực sự không phù hợp để mang thai.
Nhưng bây giờ cái thai đã rất lớn rồi.
Làm sao cô chịu gặp bác sĩ tâm lý?
Khi chờ đèn giao thông, Cố Tự Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ và tình cờ nhìn thấy một sư thầy mặc áo cà sa ở công viên đối diện, hơn nữa dưới chân ông chính là hai con mèo vừa đánh nhau ở bệnh viện.
Anh hơi choáng váng.
Nhìn lại Úc Tinh Ngữ ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, khóe mắt cô vẫn rơm rớm nước mắt, lông mi đen tuyền rủ xuống, góc nghiêng khuôn mặt lộ ra vẻ gầy gò yếu đuối, nhưng đã tốt hơn mấy hôm trước rất nhiều.
Sau khi trở về nhà cô lại ngủ thêm một lúc, dường như tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều. Bởi vì bên cạnh có trường tiểu học, mới sáng sớm đã rất ồn ào, Cố Tự Bắc không chịu nổi, sáng hôm sau khi Úc Tinh Ngữ ăn sáng, anh nói chuyện này lại với cô.
Anh đưa ra hai lý do.
"Ở đây ồn ào quá, nếu em thích có thể tìm khu dân cư gần trường tiểu học."
“Cơ sở y tế ở đây không tốt, tôi sợ có chuyện gì đó xảy ra, tôi không kịp xử lý được.”
Trong đầu Úc Tinh Ngữ tự động bổ sung điều thứ ba: Ở đây anh không thể làm việc.
Nhưng đây là chỗ mà cô chọn bừa. Cô không phản đối việc thay đổi địa điểm. Cô chỉ có một yêu cầu.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi không muốn quay lại thành phố C. Anh đừng nói cho ai biết tôi ở đâu. Ngoài ra, ở nhà tôi cũng không cần ai chăm sóc. Nếu anh có chuyện cần làm thì cứ làm."
Cố Tự Bắc không muốn nói chuyện này với cô nữa.
Mở bản đồ ra, anh chọn ra một vài thành phố có nền kinh tế ổn một chút để cô chọn: “Em muốn đi đâu?”
Kiếp trước nhà của Úc Tinh Ngữ là ở một thành phố ven biển, vì vậy khi Cố Tự Bắc yêu cầu cô lựa chọn, cô đã chọn một thành phố gần biển.
Trong vòng hai ngày, họ chuyển đến đó.
Đó là một biệt thự sân vườn nhỏ trong một tiểu khu.
Đêm đầu tiên họ đến, em họ Lục Cẩm gọi điện đến, giọng điệu có chút bất mãn: “Anh trai, anh đang làm cái quái gì vậy? Anh đã trốn lâu như vậy mà cứ im thin thít thế? Hay là áp lực quá muốn nghỉ hưu rồi? Bây giờ các sếp ở công ty khác đang tóm em, bắt em phải giao anh ra!”
Cố Tự Bắc biết anh ấy đang nói quá lên thôi nên chỉ cười, anh đặt tay lên lan can, nhìn ánh đèn ban công đã tắt rồi nói: “Có lẽ, chắc vậy, tình hình là mấy tháng này sẽ không đi đâu được. Mấy dự án đang dở dang tôi sẽ làm rồi nộp lên nốt, mấy tháng sắp tới tôi sẽ không nhận dự án nước ngoài, còn lại các cậu có thể phụ trách.”
Ở đầu bên kia Lục Cẩm la hét ầm ĩ: “Anh trai, anh muốn nghỉ hưu hay muốn làm hoà thượng đi tu giống lão lục nhà họ Trịnh vậy?”
Cố Tự Bắc thấp giọng nói: "Bên này có việc không đi đâu được."
"Chuyện gì nghiêm trọng vậy!"
Cố Tự Bắc không kể gì, chỉ nói: "Không phải không có tôi thì công ty không thể hoạt động được. Các cậu gắng đi. Chuyện thật sự cần tôi giải quyết thì tôi sẽ giải quyết."
Lục Cẩm mồm như cái loa, tình trạng Úc Tinh Ngữ không ổn định, nếu như có người nhà họ Cố đến, cô xảy ra chuyện gì thì người mệt mỏi vẫn sẽ là anh.
Cố Tự Bắc không muốn mạo hiểm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.