Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 16:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
16/11/2024
Tâm trí của Cố Tự Bắc chợt nhớ đến nhà sư mà anh nhìn thấy bên ngoài bệnh viện ngày hôm đó. Anh vốn tưởng rằng Úc Tinh Ngữ đang bị ảo giác, nhưng sau đó khi nhìn thấy hai con mèo, trực giác của anh cho thấy người đó chính là nhà sư mà Úc Tinh Ngữ đã nhắc đến.
Anh luôn tin vào khoa học, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy nên nhất thời không tiếp nhận được.
Chắc hẳn Úc Tinh Ngữ có bí mật gì đó mà anh không biết.
Cố Tự Bắc nói: "Nếu tôi đi, em có thể tự chăm sóc bản thân được không? Hay có tình nguyện để người khác chăm sóc không?"
Úc Tinh Ngữ không nói gì.
Đối với anh, đây là sự ngầm từ chối của cô.
Anh hỏi cô: “Em ở một mình bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, em thấy em sống sót được đến ngày để đưa con cho tôi không?”
Úc Tinh Ngữ ghét cái cách mà anh bình thản nói chuyện với cô, nếu không phải vì đứa bé trong bụng, cô đã đá anh ra ngoài từ lâu rồi, sao có thể lắm lời vậy chứ?
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa nên nằm xuống, kéo chăn trùm lên người: “Tôi muốn đi ngủ rồi.”
Đây là một lời nhắc nhở rằng anh có thể ra ngoài rồi.
Cố Tự Bắc nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô rồi hỏi: “Em không uống nước à?”
“Tí nữa tôi uống.”
Cố Tự Bắc đặt cốc nước lên đầu giường, ngồi bên cạnh một lúc, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói chuyện này với em chỉ là để thể hiện thái độ của mình thôi, nếu em không muốn tái hôn thì tôi cũng không phản đối.”
Cô không trả lời.
Cố Tự Bắc đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, đèn không tắt.
Úc Tinh Ngữ ngồi dậy, nhìn cốc nước, liếm đôi môi khô khốc rồi cuối cùng quyết định không uống mà đi ngủ.
Bởi vì từng bị lừa rồi, nên cô không hề tin lời sư thầy nói. Kết hôn với Cố Tự Bắc chỉ là để cho đúng với nhịp truyện, vốn dĩ Úc Tinh Ngữ đã không có tý ý chí nào để tiếp tục cuộc sống, chỉ đợi sinh con ra, cô sẽ tìm đến một nơi không người để sống, còn tái hôn, là chuyện không thể.
Để Cố Tự Bắc ở đây chăm sóc cô thực sự là làm khó anh rồi.
Vì vậy mấy ngày sau đó, Úc Tinh Ngữ đã thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ đối với Cố Tự Bắc. Không tiếp xúc, không ăn uống hẳn hoi, phớt lờ anh.
Trước đây khi anh nói chuyện với cô, cô vẫn chịu hưởng ứng anh vài câu, hiện giờ Úc Tinh Ngữ coi anh như người vô hình.
Bởi vì hiện tại chỉ có anh mới có thể chăm sóc cô, để chăm sóc tốt cho cô, anh không chỉ lên mạng tìm hiểu trước rất nhiều kiến thức về chăm sóc bà bầu, thậm chí còn đi hỏi ý kiến của những chuyên gia giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì. Cô rất kén ăn, rất nhiều món trước kia thích ăn giờ đều không ăn được nữa, Cố Tự Bắc phải tìm cách điều chỉnh các món ăn cho cô theo các nhóm chất dinh dưỡng cần thiết. Nhưng cô gái này không hề niệm tình anh.
Cô ăn càng ngày càng ít.
Hơn nữa ở những giai đoạn sau của thai kỳ sẽ xuất hiện vết rạn, mặc dù những vết rạn không quá rõ nhưng Cố Tự Bắc vẫn muốn bôi dầu và kem trước cho cô, anh muốn giúp nhưng cô không cho. Kết quả là mấy hôm sau Cố Tự Bắc phát hiện thuốc vẫn đặt nguyên vị trí cũ chưa hề được động vào.
Anh luôn tin vào khoa học, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy nên nhất thời không tiếp nhận được.
Chắc hẳn Úc Tinh Ngữ có bí mật gì đó mà anh không biết.
Cố Tự Bắc nói: "Nếu tôi đi, em có thể tự chăm sóc bản thân được không? Hay có tình nguyện để người khác chăm sóc không?"
Úc Tinh Ngữ không nói gì.
Đối với anh, đây là sự ngầm từ chối của cô.
Anh hỏi cô: “Em ở một mình bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, em thấy em sống sót được đến ngày để đưa con cho tôi không?”
Úc Tinh Ngữ ghét cái cách mà anh bình thản nói chuyện với cô, nếu không phải vì đứa bé trong bụng, cô đã đá anh ra ngoài từ lâu rồi, sao có thể lắm lời vậy chứ?
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa nên nằm xuống, kéo chăn trùm lên người: “Tôi muốn đi ngủ rồi.”
Đây là một lời nhắc nhở rằng anh có thể ra ngoài rồi.
Cố Tự Bắc nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô rồi hỏi: “Em không uống nước à?”
“Tí nữa tôi uống.”
Cố Tự Bắc đặt cốc nước lên đầu giường, ngồi bên cạnh một lúc, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói chuyện này với em chỉ là để thể hiện thái độ của mình thôi, nếu em không muốn tái hôn thì tôi cũng không phản đối.”
Cô không trả lời.
Cố Tự Bắc đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, đèn không tắt.
Úc Tinh Ngữ ngồi dậy, nhìn cốc nước, liếm đôi môi khô khốc rồi cuối cùng quyết định không uống mà đi ngủ.
Bởi vì từng bị lừa rồi, nên cô không hề tin lời sư thầy nói. Kết hôn với Cố Tự Bắc chỉ là để cho đúng với nhịp truyện, vốn dĩ Úc Tinh Ngữ đã không có tý ý chí nào để tiếp tục cuộc sống, chỉ đợi sinh con ra, cô sẽ tìm đến một nơi không người để sống, còn tái hôn, là chuyện không thể.
Để Cố Tự Bắc ở đây chăm sóc cô thực sự là làm khó anh rồi.
Vì vậy mấy ngày sau đó, Úc Tinh Ngữ đã thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ đối với Cố Tự Bắc. Không tiếp xúc, không ăn uống hẳn hoi, phớt lờ anh.
Trước đây khi anh nói chuyện với cô, cô vẫn chịu hưởng ứng anh vài câu, hiện giờ Úc Tinh Ngữ coi anh như người vô hình.
Bởi vì hiện tại chỉ có anh mới có thể chăm sóc cô, để chăm sóc tốt cho cô, anh không chỉ lên mạng tìm hiểu trước rất nhiều kiến thức về chăm sóc bà bầu, thậm chí còn đi hỏi ý kiến của những chuyên gia giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì. Cô rất kén ăn, rất nhiều món trước kia thích ăn giờ đều không ăn được nữa, Cố Tự Bắc phải tìm cách điều chỉnh các món ăn cho cô theo các nhóm chất dinh dưỡng cần thiết. Nhưng cô gái này không hề niệm tình anh.
Cô ăn càng ngày càng ít.
Hơn nữa ở những giai đoạn sau của thai kỳ sẽ xuất hiện vết rạn, mặc dù những vết rạn không quá rõ nhưng Cố Tự Bắc vẫn muốn bôi dầu và kem trước cho cô, anh muốn giúp nhưng cô không cho. Kết quả là mấy hôm sau Cố Tự Bắc phát hiện thuốc vẫn đặt nguyên vị trí cũ chưa hề được động vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.