Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 17:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
17/11/2024
Trước đó vẫn còn dặn dò cô phải bôi thuốc mỗi tối, nhưng cô còn chẳng thèm để ý.
Anh đặt cốc nước ấm lên kệ giường, cầm cả lọ dầu và kem, đi thẳng đến chỗ cô ngồi xuống, nhất định phải bôi cho cô.
Úc Tinh Ngữ còn đang dựa vào giường ngơ ngẩn, thấy anh bước tới, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt cảnh giác: “Này, này, anh làm gì thế.”
Cố Tự Bắc mở nắp kem bôi rạn, cụp mi xuống nói: “Em không tự bôi thì để tôi.”
Người này khí thế át người khiến Úc Tinh Ngữ hơi hoảng sợ, mặt toát lên vẻ phản kháng: “Không cần, chỉ tốn tiền thôi.”
Cố Tự Bắc: “Không bôi sau này sinh con xong bụng sẽ rất xấu, phụ nữ bọn em không phải đều thích đẹp sao?
Hơi thở của anh có mùi lạnh lẽo, nhưng vì quá gần nên Úc Tinh Ngữ cảm thấy khó chịu.
Hơi thở của anh mát lạnh, nhưng vì anh tiến đến quá gần khiến Úc Tinh Ngữ cảm thấy khó chịu.
"Chẳng sao cả."
Đột nhiên Cố Tự Bắc cười lớn.
Thực ra từ trước đến nay tính cách của Úc Tinh Ngữ đều rất kỳ cục, những người phụ nữ anh gặp cũng đều thích túi xách trang sức, nhưng cô thì không. Thứ cô thích chỉ là đọc sách vẽ tranh, cô có thể ngồi cả ngày chỉ để vẽ tranh. Chỉ khi cần ra ngoài cô mới makeup lên một chút, đồ make up của cô luôn được xếp vô cùng ngăn nắp, thương hiệu cũng quanh đi quẩn lại vài hãng, số lượng cũng rất ít.
Cô không thiếu tiền, còn có một tài khoản riêng, luôn kiếm tiền bằng cách nhận đơn đặt hàng vẽ tranh. trước kia khi còn đi học Trần Kinh Dược đều đi ra ngoài làm thêm, phần lớn tiền làm thêm đều chuyển đến thẻ của cô, nhưng cô không động đến một đồng. Sau đó nhà họ Úc vì muốn bồi thường cho cô, cũng cho cô tiền. Sau khi kết hôn Cố Tự Bắc cũng đưa thẻ cho cô thoải mái quẹt, nhưng cuộc sống của cô vẫn vậy, không đến mức tiết kiệm nhưng luôn vô cùng đơn giản.
Bây giờ nhìn lại, Cố Tự Bắc nhận ra dù người khác có đối xử tốt với cô thế nào thì dường như cô vẫn thờ ơ như vậy. Người phụ nữ bề ngoài trông ngoan ngoãn, luôn phục tùng này thực chất lại lạnh lùng hơn bất kỳ ai.
Anh dúi lọ dầu dưỡng thai vào tay cô rồi nói: “Nếu em không muốn tôi giúp thì cứ tự mình làm đi. Tôi sẽ trông chừng em, đến khi nào em bôi xong thì tôi mới ra ngoài.”
Cô ngước mắt lên, nhướng mày nhìn anh: “Anh nhất thiết phải làm thế không?”
Cố Tự Bắc nói: “Tôi có thể không như thế nữa, nhưng nếu em cứ cố tình giận dỗi tôi, tôi sẽ cho người đến, ba tầng trong ngoài đều là người trông chừng em.”
Cô nói: "Tùy anh."
Tuỳ anh, sao cũng được.
Cố Tự Bắc luôn cảm giác mình đã rất kiên định rồi, nhưng giờ vẫn bị cô chọc cho tức điên. Không còn bình tĩnh nữa, anh cứ thế đạp cửa đi ra ngoài.
Úc Tinh Ngữ cứ thế nhìn anh rời đi, trong lòng không hề có chút dao động nào.
Anh đặt cốc nước ấm lên kệ giường, cầm cả lọ dầu và kem, đi thẳng đến chỗ cô ngồi xuống, nhất định phải bôi cho cô.
Úc Tinh Ngữ còn đang dựa vào giường ngơ ngẩn, thấy anh bước tới, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt cảnh giác: “Này, này, anh làm gì thế.”
Cố Tự Bắc mở nắp kem bôi rạn, cụp mi xuống nói: “Em không tự bôi thì để tôi.”
Người này khí thế át người khiến Úc Tinh Ngữ hơi hoảng sợ, mặt toát lên vẻ phản kháng: “Không cần, chỉ tốn tiền thôi.”
Cố Tự Bắc: “Không bôi sau này sinh con xong bụng sẽ rất xấu, phụ nữ bọn em không phải đều thích đẹp sao?
Hơi thở của anh có mùi lạnh lẽo, nhưng vì quá gần nên Úc Tinh Ngữ cảm thấy khó chịu.
Hơi thở của anh mát lạnh, nhưng vì anh tiến đến quá gần khiến Úc Tinh Ngữ cảm thấy khó chịu.
"Chẳng sao cả."
Đột nhiên Cố Tự Bắc cười lớn.
Thực ra từ trước đến nay tính cách của Úc Tinh Ngữ đều rất kỳ cục, những người phụ nữ anh gặp cũng đều thích túi xách trang sức, nhưng cô thì không. Thứ cô thích chỉ là đọc sách vẽ tranh, cô có thể ngồi cả ngày chỉ để vẽ tranh. Chỉ khi cần ra ngoài cô mới makeup lên một chút, đồ make up của cô luôn được xếp vô cùng ngăn nắp, thương hiệu cũng quanh đi quẩn lại vài hãng, số lượng cũng rất ít.
Cô không thiếu tiền, còn có một tài khoản riêng, luôn kiếm tiền bằng cách nhận đơn đặt hàng vẽ tranh. trước kia khi còn đi học Trần Kinh Dược đều đi ra ngoài làm thêm, phần lớn tiền làm thêm đều chuyển đến thẻ của cô, nhưng cô không động đến một đồng. Sau đó nhà họ Úc vì muốn bồi thường cho cô, cũng cho cô tiền. Sau khi kết hôn Cố Tự Bắc cũng đưa thẻ cho cô thoải mái quẹt, nhưng cuộc sống của cô vẫn vậy, không đến mức tiết kiệm nhưng luôn vô cùng đơn giản.
Bây giờ nhìn lại, Cố Tự Bắc nhận ra dù người khác có đối xử tốt với cô thế nào thì dường như cô vẫn thờ ơ như vậy. Người phụ nữ bề ngoài trông ngoan ngoãn, luôn phục tùng này thực chất lại lạnh lùng hơn bất kỳ ai.
Anh dúi lọ dầu dưỡng thai vào tay cô rồi nói: “Nếu em không muốn tôi giúp thì cứ tự mình làm đi. Tôi sẽ trông chừng em, đến khi nào em bôi xong thì tôi mới ra ngoài.”
Cô ngước mắt lên, nhướng mày nhìn anh: “Anh nhất thiết phải làm thế không?”
Cố Tự Bắc nói: “Tôi có thể không như thế nữa, nhưng nếu em cứ cố tình giận dỗi tôi, tôi sẽ cho người đến, ba tầng trong ngoài đều là người trông chừng em.”
Cô nói: "Tùy anh."
Tuỳ anh, sao cũng được.
Cố Tự Bắc luôn cảm giác mình đã rất kiên định rồi, nhưng giờ vẫn bị cô chọc cho tức điên. Không còn bình tĩnh nữa, anh cứ thế đạp cửa đi ra ngoài.
Úc Tinh Ngữ cứ thế nhìn anh rời đi, trong lòng không hề có chút dao động nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.