Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 18:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
17/11/2024
Cô nằm xuống, tiếp tục ngủ, khi sắp chìm vào giấc ngủ, dường như cô nghe thấy bên ngoài có tiếng xe. Lòng cô hơi loạn, cảm thấy có lẽ anh đi rồi, dù sao thì cô cũng là một người vô cùng phiền phức. Có lẽ để người khác chăm sóc cho cô là cách tốt nhất
Nhưng chỉ cần nghĩ đến xung quanh đều là tiếng chân người đi đi lại lại, còn có tiếng người lạ xì xào, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, tay bất giác run lên.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Đương nhiên Cố Tự Bắc không đi ra ngoài, tiếng xe là của Trình Mộ lái tới. Anh không để họ ở lại quá lâu nên bảo họ sau khi đưa đồ đến thì lập tức rời đi, vội vã đến mức khiến Trình Mộ tò mò sắp phát điên luôn rồi.
Rốt cuộc thì ai đang sống ở đây? Khiến anh quan tâm đến vậy. Thậm chí còn lố hơn cả trước kia, người dọn chỉ được dọn dẹp trong hai tiếng buổi chiều, còn cách ngày đến. Họ còn nói chỉ dọn tầng một. Không được phép lên tầng.
Mặc dù cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng anh ấy vẫn nghĩ việc dọn dẹp tầng trên là do chính tay thiếu gia cao quý của họ phụ trách.
Căn cứ vào những đồ mà thiếu gia cần thì anh ấy nghĩ trên tầng là một người phụ nữ có thai.
Trình Mộ sắp tò mò điên luôn rồi, người trên tầng có phải mang thai con của thiếu gia không, còn nữa rốt cuộc người đó là ai.
Vì sao thiếu gia không để lộ ra ngoài? Anh là đang định kim ốc tàng kiều sao?
Chú thích: 金屋 [Kim ốc] : nhà làm bằng vàng. 藏 [tàng] : chứa
Trình Mộc dò hỏi: "Thiếu gia, anh không định tìm người chăm sóc vị trên kia sao? Anh là đàn ông liệu…"
Cố Tự Bắc ngẩng đầu nhìn anh ấy nói: "Cậu có thể trở về, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói."
Trình Mộ bị Cố Tự Bắc cảnh cáo, hiểu biết của anh ấy về tầm quan trọng của người trong kia được nâng lên tầm cao mới.
Dù sao cũng hiếm khi Cố Tự Bắc nói chuyện với anh ấy nghiêm túc như vậy.
“Tôi hiểu rồi.” Anh ấy ngẩng đầu nhìn căn phòng trên lầu bị rèm phủ kín.
Sau khi Trình Mộc rời đi, Cố Tự Bắc cũng đi lên lầu.
Việc đầu tiên là vào phòng cô xem thì phát hiện cô lại ngủ rồi. Anh bất lực, chỉ đành nhân lúc cô ngủ bôi thuốc cho cô, đến gần mới thấy cô đang đổ mồ hôi lạnh.
Anh đứng một lúc rồi đi lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
Chiếc khăn vừa chạm vào trán cô thì cô lập tức tỉnh dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh một lúc, sau đó cô ôm đầu, giọng nói yếu ớt: “Anh đi đi được không? Tôi không cần người khác đến chăm sóc, tôi có thể tự mình chăm sóc bản thân."
Cô thực sự không muốn người khác nhìn thấy mình như thế này! Cô biết nhìn mình rất kinh khủng, nhưng cô thực sự không còn động lực để ý đến bản thân mình. Cô không thể về nhà, hết sạch hy vọng, cô không muốn gặp hay nói chuyện với bất kỳ ai! Không muốn để tâm đến ai hết! Cô tình nguyện nói chuyện với Cố Tự Bắc chỉ bởi vì chính mình gọi anh đến đây.
Đôi mắt cô đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, mái tóc đẫm mồ hôi rối bù và dính lên trán.
Cố Tự Bắc không ngờ lời nói của anh thực sự khiến cô sợ hãi. Cô im lặng hồi lâu mới nói: "Xin lỗi."
Miệng anh khẽ động đậy, phải một lúc sau anh mới nói: "Tôi sẽ luôn ở đây."
Nhưng chỉ cần nghĩ đến xung quanh đều là tiếng chân người đi đi lại lại, còn có tiếng người lạ xì xào, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, tay bất giác run lên.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Đương nhiên Cố Tự Bắc không đi ra ngoài, tiếng xe là của Trình Mộ lái tới. Anh không để họ ở lại quá lâu nên bảo họ sau khi đưa đồ đến thì lập tức rời đi, vội vã đến mức khiến Trình Mộ tò mò sắp phát điên luôn rồi.
Rốt cuộc thì ai đang sống ở đây? Khiến anh quan tâm đến vậy. Thậm chí còn lố hơn cả trước kia, người dọn chỉ được dọn dẹp trong hai tiếng buổi chiều, còn cách ngày đến. Họ còn nói chỉ dọn tầng một. Không được phép lên tầng.
Mặc dù cảm thấy không có khả năng lắm, nhưng anh ấy vẫn nghĩ việc dọn dẹp tầng trên là do chính tay thiếu gia cao quý của họ phụ trách.
Căn cứ vào những đồ mà thiếu gia cần thì anh ấy nghĩ trên tầng là một người phụ nữ có thai.
Trình Mộ sắp tò mò điên luôn rồi, người trên tầng có phải mang thai con của thiếu gia không, còn nữa rốt cuộc người đó là ai.
Vì sao thiếu gia không để lộ ra ngoài? Anh là đang định kim ốc tàng kiều sao?
Chú thích: 金屋 [Kim ốc] : nhà làm bằng vàng. 藏 [tàng] : chứa
Trình Mộc dò hỏi: "Thiếu gia, anh không định tìm người chăm sóc vị trên kia sao? Anh là đàn ông liệu…"
Cố Tự Bắc ngẩng đầu nhìn anh ấy nói: "Cậu có thể trở về, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói."
Trình Mộ bị Cố Tự Bắc cảnh cáo, hiểu biết của anh ấy về tầm quan trọng của người trong kia được nâng lên tầm cao mới.
Dù sao cũng hiếm khi Cố Tự Bắc nói chuyện với anh ấy nghiêm túc như vậy.
“Tôi hiểu rồi.” Anh ấy ngẩng đầu nhìn căn phòng trên lầu bị rèm phủ kín.
Sau khi Trình Mộc rời đi, Cố Tự Bắc cũng đi lên lầu.
Việc đầu tiên là vào phòng cô xem thì phát hiện cô lại ngủ rồi. Anh bất lực, chỉ đành nhân lúc cô ngủ bôi thuốc cho cô, đến gần mới thấy cô đang đổ mồ hôi lạnh.
Anh đứng một lúc rồi đi lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
Chiếc khăn vừa chạm vào trán cô thì cô lập tức tỉnh dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh một lúc, sau đó cô ôm đầu, giọng nói yếu ớt: “Anh đi đi được không? Tôi không cần người khác đến chăm sóc, tôi có thể tự mình chăm sóc bản thân."
Cô thực sự không muốn người khác nhìn thấy mình như thế này! Cô biết nhìn mình rất kinh khủng, nhưng cô thực sự không còn động lực để ý đến bản thân mình. Cô không thể về nhà, hết sạch hy vọng, cô không muốn gặp hay nói chuyện với bất kỳ ai! Không muốn để tâm đến ai hết! Cô tình nguyện nói chuyện với Cố Tự Bắc chỉ bởi vì chính mình gọi anh đến đây.
Đôi mắt cô đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, mái tóc đẫm mồ hôi rối bù và dính lên trán.
Cố Tự Bắc không ngờ lời nói của anh thực sự khiến cô sợ hãi. Cô im lặng hồi lâu mới nói: "Xin lỗi."
Miệng anh khẽ động đậy, phải một lúc sau anh mới nói: "Tôi sẽ luôn ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.