Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 23:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
19/11/2024
Cô sẽ không nghĩ đến cái chết, bởi vì tự tử cũng cần dũng khí. Cô muốn tìm một nơi nào đó, để bản thân từ từ lụi tàn. Còn đứa bé, để lại cho Cố Tự Bắc, anh nhất định sẽ là vai trò của một người ba.
Chỉ là không biết, liệu anh có giống như kết cục trong truyện, ở bên Trần Dao hay không.
Cô thật sự không thích Trần Dao.
Kỳ thật Úc Tinh Ngữ là một người giỏi che giấu. Nếu không phải Trần Dao tìm đến cô hôm đó, có lẽ cô có thể giả vờ làm một cô con gái ngoan ngoãn ở nhà họ Úc. Nhưng Trần Dao tìm đến cô và nói: “Úc Tinh Ngữ, sao cô lại may mắn như vậy? Ba mẹ nuôi đứng về phía cô. Trần Kinh Dược cũng đứng về phía cô. Thế giới này rộng lớn như vậy, tại sao không có chỗ cho tôi chứ?”
Sau đó, Úc Tinh Ngữ nghĩ rằng cuối cùng mình cũng phải rời đi, không cần lãng phí tình cảm của người khác, nên cô không muốn tiếp xúc với Trần Kinh Dược và nhà họ Úc nữa.
Úc Tinh Ngữ không muốn Cố Tự Bắc ở bên Trần Dao. Nhưng nghĩ lại, dường như anh ở bên ai cũng chẳng khác gì. Dù sao sau này anh chắc chắn sẽ tái hôn và sinh một đứa con khác.
Đứa bé thật đáng thương.
Hình như cô bé tên là Úc Tiểu Mễ. Úc Tinh Ngữ lờ mờ nghe người chăm sóc nói. Người chăm sóc còn khen đứa bé xinh đẹp, trắng trẻo ngoan ngoãn. Nhưng Úc Tinh Ngữ chỉ gật đầu qua loa.
Khi Úc Tinh Ngữ đến nhìn em bé, bé đã tỉnh, mặc một bộ đồ màu hồng. Tóc cô bé hơi vàng, đôi mắt đen láy như viên bi.
Úc Tinh Ngữ không biết liệu bé có nhận ra mình không. Nhưng cô cố gắng nhìn nó. Đôi tay nhỏ của cô bé nắm nắm, có một tay ở trong tay áo, cô bé cố gắng đưa ra nhưng bị cản lại.
Úc Tiểu Mễ là một đứa bé rất xinh đẹp, nhưng mẹ của bé lại không cần bé. Thật đáng thương!
Úc Tinh Ngữ cảm thấy tay bé mềm mại, trắng trẻo. Cô do dự một lúc, rồi đặt ngón tay vào lòng bàn tay bé.
Đứa bé nắm ngay lấy tay cô, mặc dù không nắm chặt nhưng cũng nhẹ nhàng nắm. Cảm giác mềm mại, hơn nữa trên người bé còn có mùi sữa.
Úc Tinh Ngữ cảm thấy trong lòng có gì đó xẹt qua, rất mềm mại. Cô hơi sợ hãi, hoảng loạn rút tay lại. Sau đó đứa bé bắt đầu đạp chân lung tung, cười với cô.
Đôi môi hồng hồng mở ra, khiến Úc Tinh Ngữ nhớ đến cảm giác ấm áp của hoa nở vào mùa xuân.
Cảm xúc của cô bỗng dưng không kìm nén được, cô cảm thấy mình thật xấu xa! Sao cô lại muốn rời bỏ bé chứ?
Nhưng cô không chăm sóc được bản thân, sao có thể chăm sóc được một đứa trẻ đây? Thà để lại cho Cố Tự Bắc!
Úc Tinh Ngữ đặt tay trên giường của bé, nước mắt chảy xuống, đôi chân vô lực. Dường như đứa bé cảm nhận được mẹ buồn thì khóc òa lên.
Úc Tinh Ngữ hoảng loạn, quay đầu lại thì thấy Cố Tự Bắc đứng ở cửa. Đôi mắt đen láy của anh nhìn hai mẹ con, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Cô vội đứng dậy.
Cố Tự Bắc đến bế đứa bé dỗ dành, hỏi: “Em định ra ngoài à?”
Úc Tinh Ngữ lau nước mắt, giả vờ không có chuyện gì.
“Không.”
Đứa bé được ba dỗ dành một lúc thì không khóc nữa. Bây giờ người đàn ông này chăm con còn giỏi hơn nhiều bà mẹ. Đối với anh, chuyện ba không biết chăm con là điều không thể.
Cố Tự Bắc nói: “Hôm nay trời đẹp, em có thể xuống dưới đi dạo. Nếu em không dám tự xuống, anh sẽ bế con cùng xuống với em.”
Chỉ là không biết, liệu anh có giống như kết cục trong truyện, ở bên Trần Dao hay không.
Cô thật sự không thích Trần Dao.
Kỳ thật Úc Tinh Ngữ là một người giỏi che giấu. Nếu không phải Trần Dao tìm đến cô hôm đó, có lẽ cô có thể giả vờ làm một cô con gái ngoan ngoãn ở nhà họ Úc. Nhưng Trần Dao tìm đến cô và nói: “Úc Tinh Ngữ, sao cô lại may mắn như vậy? Ba mẹ nuôi đứng về phía cô. Trần Kinh Dược cũng đứng về phía cô. Thế giới này rộng lớn như vậy, tại sao không có chỗ cho tôi chứ?”
Sau đó, Úc Tinh Ngữ nghĩ rằng cuối cùng mình cũng phải rời đi, không cần lãng phí tình cảm của người khác, nên cô không muốn tiếp xúc với Trần Kinh Dược và nhà họ Úc nữa.
Úc Tinh Ngữ không muốn Cố Tự Bắc ở bên Trần Dao. Nhưng nghĩ lại, dường như anh ở bên ai cũng chẳng khác gì. Dù sao sau này anh chắc chắn sẽ tái hôn và sinh một đứa con khác.
Đứa bé thật đáng thương.
Hình như cô bé tên là Úc Tiểu Mễ. Úc Tinh Ngữ lờ mờ nghe người chăm sóc nói. Người chăm sóc còn khen đứa bé xinh đẹp, trắng trẻo ngoan ngoãn. Nhưng Úc Tinh Ngữ chỉ gật đầu qua loa.
Khi Úc Tinh Ngữ đến nhìn em bé, bé đã tỉnh, mặc một bộ đồ màu hồng. Tóc cô bé hơi vàng, đôi mắt đen láy như viên bi.
Úc Tinh Ngữ không biết liệu bé có nhận ra mình không. Nhưng cô cố gắng nhìn nó. Đôi tay nhỏ của cô bé nắm nắm, có một tay ở trong tay áo, cô bé cố gắng đưa ra nhưng bị cản lại.
Úc Tiểu Mễ là một đứa bé rất xinh đẹp, nhưng mẹ của bé lại không cần bé. Thật đáng thương!
Úc Tinh Ngữ cảm thấy tay bé mềm mại, trắng trẻo. Cô do dự một lúc, rồi đặt ngón tay vào lòng bàn tay bé.
Đứa bé nắm ngay lấy tay cô, mặc dù không nắm chặt nhưng cũng nhẹ nhàng nắm. Cảm giác mềm mại, hơn nữa trên người bé còn có mùi sữa.
Úc Tinh Ngữ cảm thấy trong lòng có gì đó xẹt qua, rất mềm mại. Cô hơi sợ hãi, hoảng loạn rút tay lại. Sau đó đứa bé bắt đầu đạp chân lung tung, cười với cô.
Đôi môi hồng hồng mở ra, khiến Úc Tinh Ngữ nhớ đến cảm giác ấm áp của hoa nở vào mùa xuân.
Cảm xúc của cô bỗng dưng không kìm nén được, cô cảm thấy mình thật xấu xa! Sao cô lại muốn rời bỏ bé chứ?
Nhưng cô không chăm sóc được bản thân, sao có thể chăm sóc được một đứa trẻ đây? Thà để lại cho Cố Tự Bắc!
Úc Tinh Ngữ đặt tay trên giường của bé, nước mắt chảy xuống, đôi chân vô lực. Dường như đứa bé cảm nhận được mẹ buồn thì khóc òa lên.
Úc Tinh Ngữ hoảng loạn, quay đầu lại thì thấy Cố Tự Bắc đứng ở cửa. Đôi mắt đen láy của anh nhìn hai mẹ con, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Cô vội đứng dậy.
Cố Tự Bắc đến bế đứa bé dỗ dành, hỏi: “Em định ra ngoài à?”
Úc Tinh Ngữ lau nước mắt, giả vờ không có chuyện gì.
“Không.”
Đứa bé được ba dỗ dành một lúc thì không khóc nữa. Bây giờ người đàn ông này chăm con còn giỏi hơn nhiều bà mẹ. Đối với anh, chuyện ba không biết chăm con là điều không thể.
Cố Tự Bắc nói: “Hôm nay trời đẹp, em có thể xuống dưới đi dạo. Nếu em không dám tự xuống, anh sẽ bế con cùng xuống với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.