Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 26:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
20/11/2024
Nếu như người anh gặp không phải là cô, chắc là anh không cần phải vất vả như vậy, anh sẽ tiếp tục bận rộn với công việc, chỉ bảo công việc ở trung tâm thương mại, vợ con nhờ người khác chăm sóc, bản thân anh chỉ cần thỉnh thoảng ôm con, dỗ dành vợ là được rồi. Hoàn toàn không cần phải chịu khổ như vậy.
Cục cưng thay tã giấy xong là ngủ trong lòng ba, hơi thở đều đặn tỏa ra toàn mùi sữa, gương mặt đang ngủ của cục thịt nhỏ tràn đầy thỏa mãn.
Trước đây, Cố Tự Bắc không cảm thấy trẻ con đáng yêu, nhưng chăm sóc lâu rồi, anh lại cảm thấy Úc Tiểu Mễ rất đáng yêu, ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ là gào khóc, sau đó tiếp tục ăn, tiếp tục ngủ, chẳng cần phải suy nghĩ cái gì, chỉ cần lớn lên khỏe mạnh là được rồi.
Anh chỉnh lại tấm thảm nhỏ màu hồng nhạt bọc cô bé lại, đặt cô bé lên giường, đắp chăn cho cô bé.
Thấy bàn tay nhỏ bé của cô bé lại chạy ra ngoài chăn, anh bỏ bàn tay nhỏ bé vào, cúi đầu nhìn thoáng qua cục cưng, lúc này mới đứng lên.
Quay người lại, anh thấy Úc Tinh Ngữ đang nhìn cục cưng.
Thấy anh nhìn qua, cô lập tức dời ánh mắt đi.
Cố Tự Bắc nói: "Muốn nhìn cục cưng thì nhìn cho đã đi, không cần trốn tránh đâu.”
Bị nói trúng tâm tư, Úc Tinh Ngữ hơi bối rối. Cô cãi lại: “Cục cưng của tôi, tôi có thể nhìn thấy con bất cứ khi nào tôi muốn."
Cố Tự Bắc mỉm cười, khẳng định lời của cô: "Ừm đúng rồi, cục cưng của em, em muốn nhìn thì nhìn.”
Úc Thiến Ngữ không hiểu anh đang cười cái gì, cô muốn hỏi, cuối cùng lại không hỏi.
Một lát sau, cô mới cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi anh đứng ở cửa bao lâu thế?"
Giọng nói của cô rất nhỏ, nếu không phải khả năng nghe của Cố Tự Bắc không tệ lắm, vả lại nếu coi như đứng gần cô, hoàn toàn không nghe rõ cô đang nói cái gì.
Anh nhướng mày, mấy ngày nay khó có được tâm trạng tốt như bây giờ.
“Rất lâu.”
Rất lâu là bao lâu?
Úc Tinh Ngữ muốn hỏi rõ ràng, nhưng hỏi rõ thì hình như không cần thiết.
Cô ngồi xuống bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã tối. Nhân viên ở đây mang cơm đến cho họ.
Cố Tự Bắc đi lấy cơm tới, đặt trên bàn ăn hình tròn bên cạnh.
Lúc cúi đầu mở hộp cơm ra, anh khẽ cười nói: "Lúc em bắt đầu khóc, tôi đã ở đây rồi.”
“Ồ.”
Úc Tinh Ngữ hơi bất an, nhìn thoáng qua anh.
Người đàn ông đang khom lưng tháo đôi đũa dùng một lần. Độ đẹp trai của người đàn ông này tuyệt đối là ông trời thưởng cơm ăn, ngoại trừ trông đẹp trai ra thì tỉ lệ dáng người cũng rất đẹp, cánh tay mơ hồ có thể thấy được cơ bắp. Không hổ là nam chính mà tác giả trong tiểu thuyết thiên vị.
Hình ảnh cơ thể hơi nghiêng người khom lưng, cũng rất đẹp mắt, vừa có chút tao nhã, vừa có chút gợi cảm.
Vì anh đã nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của mình mà Úc Tinh Ngữ cảm thấy bất an, cô càng lo lắng Cố Tự Bắc có biết tại sao cô khóc hay không.
Cô muốn anh chủ động mở miệng, nhưng người đàn ông này lại không nói gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, gọi cô qua ăn cơm.
“Lại đây ăn cơm đi.”
Úc Tinh Ngữ không đi qua, vẫn đang lo lắng ngồi ở bên giường. Cô cảm thấy Cố Tự Bắc là người thông minh như vậy, không thể không biết suy nghĩ của cô.
Anh không thảo luận chuyện này với cô, nên cô không biết suy nghĩ của anh, cô cảm thấy rất căng thẳng.
“Không ăn sao?” Thấy cô không nhúc nhích, anh thúc giục: “Tôi bưng qua cho em nhé?
Cục cưng thay tã giấy xong là ngủ trong lòng ba, hơi thở đều đặn tỏa ra toàn mùi sữa, gương mặt đang ngủ của cục thịt nhỏ tràn đầy thỏa mãn.
Trước đây, Cố Tự Bắc không cảm thấy trẻ con đáng yêu, nhưng chăm sóc lâu rồi, anh lại cảm thấy Úc Tiểu Mễ rất đáng yêu, ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ là gào khóc, sau đó tiếp tục ăn, tiếp tục ngủ, chẳng cần phải suy nghĩ cái gì, chỉ cần lớn lên khỏe mạnh là được rồi.
Anh chỉnh lại tấm thảm nhỏ màu hồng nhạt bọc cô bé lại, đặt cô bé lên giường, đắp chăn cho cô bé.
Thấy bàn tay nhỏ bé của cô bé lại chạy ra ngoài chăn, anh bỏ bàn tay nhỏ bé vào, cúi đầu nhìn thoáng qua cục cưng, lúc này mới đứng lên.
Quay người lại, anh thấy Úc Tinh Ngữ đang nhìn cục cưng.
Thấy anh nhìn qua, cô lập tức dời ánh mắt đi.
Cố Tự Bắc nói: "Muốn nhìn cục cưng thì nhìn cho đã đi, không cần trốn tránh đâu.”
Bị nói trúng tâm tư, Úc Tinh Ngữ hơi bối rối. Cô cãi lại: “Cục cưng của tôi, tôi có thể nhìn thấy con bất cứ khi nào tôi muốn."
Cố Tự Bắc mỉm cười, khẳng định lời của cô: "Ừm đúng rồi, cục cưng của em, em muốn nhìn thì nhìn.”
Úc Thiến Ngữ không hiểu anh đang cười cái gì, cô muốn hỏi, cuối cùng lại không hỏi.
Một lát sau, cô mới cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi anh đứng ở cửa bao lâu thế?"
Giọng nói của cô rất nhỏ, nếu không phải khả năng nghe của Cố Tự Bắc không tệ lắm, vả lại nếu coi như đứng gần cô, hoàn toàn không nghe rõ cô đang nói cái gì.
Anh nhướng mày, mấy ngày nay khó có được tâm trạng tốt như bây giờ.
“Rất lâu.”
Rất lâu là bao lâu?
Úc Tinh Ngữ muốn hỏi rõ ràng, nhưng hỏi rõ thì hình như không cần thiết.
Cô ngồi xuống bên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã tối. Nhân viên ở đây mang cơm đến cho họ.
Cố Tự Bắc đi lấy cơm tới, đặt trên bàn ăn hình tròn bên cạnh.
Lúc cúi đầu mở hộp cơm ra, anh khẽ cười nói: "Lúc em bắt đầu khóc, tôi đã ở đây rồi.”
“Ồ.”
Úc Tinh Ngữ hơi bất an, nhìn thoáng qua anh.
Người đàn ông đang khom lưng tháo đôi đũa dùng một lần. Độ đẹp trai của người đàn ông này tuyệt đối là ông trời thưởng cơm ăn, ngoại trừ trông đẹp trai ra thì tỉ lệ dáng người cũng rất đẹp, cánh tay mơ hồ có thể thấy được cơ bắp. Không hổ là nam chính mà tác giả trong tiểu thuyết thiên vị.
Hình ảnh cơ thể hơi nghiêng người khom lưng, cũng rất đẹp mắt, vừa có chút tao nhã, vừa có chút gợi cảm.
Vì anh đã nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của mình mà Úc Tinh Ngữ cảm thấy bất an, cô càng lo lắng Cố Tự Bắc có biết tại sao cô khóc hay không.
Cô muốn anh chủ động mở miệng, nhưng người đàn ông này lại không nói gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, gọi cô qua ăn cơm.
“Lại đây ăn cơm đi.”
Úc Tinh Ngữ không đi qua, vẫn đang lo lắng ngồi ở bên giường. Cô cảm thấy Cố Tự Bắc là người thông minh như vậy, không thể không biết suy nghĩ của cô.
Anh không thảo luận chuyện này với cô, nên cô không biết suy nghĩ của anh, cô cảm thấy rất căng thẳng.
“Không ăn sao?” Thấy cô không nhúc nhích, anh thúc giục: “Tôi bưng qua cho em nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.