Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 27:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
20/11/2024
Úc Tinh Ngữ nhấn móng tay vào một ngón tay khác trong thịt, hít sâu một hơi, do dự một hồi lâu, mới lấy hết can đảm hỏi: "Anh không hỏi tôi vì sao lại khóc à?"
Anh rất phối hợp: "Tại sao?”
Nhưng anh rất bình tĩnh, đặt hộp cơm vào tay cô, thái độ dịu dàng.
“Ăn đi.”
Thái độ quá bình tĩnh của anh khiến Úc Tinh Ngữ không biết mở miệng như thế nào.
Cô cầm đũa, nhìn anh bất động.
Đối diện với đôi mắt đen nhánh của cô, Cố Tự Bắc thấy hơi buồn cười. Cô cũng sẽ có lúc lo lắng bất an như vậy sao?
Anh muốn cô ăn cơm đúng giờ, nên thuận theo lời cô nói: "Tôi biết, em muốn đi.”
Anh biết! Đúng là anh đã biết! Nhưng anh biết mà anh lại không nói!
Úc Tinh Ngữ hơi tức giận.
Thế nhưng, thế nhưng hình như cô tức giận thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô nhìn cơm trong tay không muốn ăn, cứ như vậy để nguội.
Cố Tự Bắc nhìn cô không ăn cơm, biết cô đang chờ anh trả lời, anh bất đắc dĩ kéo môi, giọng nói chắc chắn: "Em không thể đi được, em đi đâu Úc Tiểu Mễ sẽ ở đó. Cho dù em có muốn hay không, em đều sẽ nhìn thấy chúng tôi.”
Anh dừng một chút, giọng nói chứa đựng vài phần ý nghĩa sâu sắc: "Về phần làm sao tôi tìm được em, em tự nghĩ đi.”
"Tôi đã trả lời nghi vấn của em rồi, em có thể ăn cơm đàng hoàng được chưa?" Giọng nói của anh hơi bất đắc dĩ, nhưng rất dịu dàng.
Những lời anh nói với cô bây giờ, đều rất dịu dàng. Trước đây anh không phải như vậy.
Cô đi đâu anh cũng dẫn Úc Tiểu Mễ theo sao?
Úc Thiến Ngữ cảm thấy anh đang hù dọa cô, nhưng rõ ràng anh có bản lĩnh như vậy. Anh muốn tìm được cô rất đơn giản!
Cô không muốn để ý đến anh nữa, vùi đầu ăn cơm, sau khi ăn được vài miếng, ngẩng đầu nhìn thấy anh vẫn còn ở đây, cô cảm thấy anh khá phiền, tại sao còn chưa đi.
Anh không chỉ không đi, mà còn lên tiếng hỏi cô: "Ở cũng gần một tháng rồi, ngày mai có muốn về nhà không? Tôi không muốn ngày nào cũng nhìn thấy tóc em trên mặt đất.”
Cô không muốn để ý đến anh, nhưng cuối cùng vẫn không kiên nhẫn nói một tiếng: “Ừ.”
Sau đó cô đuổi người: "Tôi muốn ăn cơm, anh có thể ra ngoài không?”
Cố Tự Bắc cũng phối hợp, đi ra ngoài, trước khi rời đi còn chu đáo ở bên ngoài đóng cửa lại.
Úc Tinh Ngữ ở bên giường lùa cơm ăn từng chút một, ăn được một tí, cô lập tức nhớ bạn nhỏ, cô nhìn sang.
Cô bé vừa thấy cô là tỉnh, đang cười với cô, giống như mặt trời nhỏ.
Rõ ràng miệng không mở nhiều, nhưng Úc Tinh Ngữ cảm giác cô bé đang cười, đôi mắt cong cong, giống như vầng trăng lưỡi liềm nhỏ.
Ban nãy lúc Cố Tự Bắc ôm cô bé, cô bé không cười. Chỉ cười với cô, thật đáng ghét!
Nhưng Úc Tinh Ngữ vẫn không nhịn được đặt hộp cơm trên tủ đầu giường, vươn tay, nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái vào bàn tay nhỏ bé của bạn nhỏ.
Cô bé lập tức cười càng vui hơn, miệng càng nhếch lên, đôi mắt càng cong hơn, bàn tay nhỏ bé còn có thể nhúc nhích.
Cô bé thật xinh đẹp, khuôn mặt rất trắng, môi phấn hồng, đôi mắt đen nhánh giống như quả nho, trông rất đẹp mắt, trong đó còn có cả ngôi sao.
Úc Tinh Ngữ không thể hiểu, tại sao cô đã giày vò bản thân như thế mà cô bé này vẫn có sức sống mãnh liệt và ra đời bình an như vậy.
Úc Tinh Ngữ tựa đầu vào giường nhỏ bên cạnh, gối đầu, nhìn cô bé rất lâu.
Lúc Cố Tự Bắc đẩy cửa đi vào thi tay của cô đã tê rần.
Anh rất phối hợp: "Tại sao?”
Nhưng anh rất bình tĩnh, đặt hộp cơm vào tay cô, thái độ dịu dàng.
“Ăn đi.”
Thái độ quá bình tĩnh của anh khiến Úc Tinh Ngữ không biết mở miệng như thế nào.
Cô cầm đũa, nhìn anh bất động.
Đối diện với đôi mắt đen nhánh của cô, Cố Tự Bắc thấy hơi buồn cười. Cô cũng sẽ có lúc lo lắng bất an như vậy sao?
Anh muốn cô ăn cơm đúng giờ, nên thuận theo lời cô nói: "Tôi biết, em muốn đi.”
Anh biết! Đúng là anh đã biết! Nhưng anh biết mà anh lại không nói!
Úc Tinh Ngữ hơi tức giận.
Thế nhưng, thế nhưng hình như cô tức giận thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô nhìn cơm trong tay không muốn ăn, cứ như vậy để nguội.
Cố Tự Bắc nhìn cô không ăn cơm, biết cô đang chờ anh trả lời, anh bất đắc dĩ kéo môi, giọng nói chắc chắn: "Em không thể đi được, em đi đâu Úc Tiểu Mễ sẽ ở đó. Cho dù em có muốn hay không, em đều sẽ nhìn thấy chúng tôi.”
Anh dừng một chút, giọng nói chứa đựng vài phần ý nghĩa sâu sắc: "Về phần làm sao tôi tìm được em, em tự nghĩ đi.”
"Tôi đã trả lời nghi vấn của em rồi, em có thể ăn cơm đàng hoàng được chưa?" Giọng nói của anh hơi bất đắc dĩ, nhưng rất dịu dàng.
Những lời anh nói với cô bây giờ, đều rất dịu dàng. Trước đây anh không phải như vậy.
Cô đi đâu anh cũng dẫn Úc Tiểu Mễ theo sao?
Úc Thiến Ngữ cảm thấy anh đang hù dọa cô, nhưng rõ ràng anh có bản lĩnh như vậy. Anh muốn tìm được cô rất đơn giản!
Cô không muốn để ý đến anh nữa, vùi đầu ăn cơm, sau khi ăn được vài miếng, ngẩng đầu nhìn thấy anh vẫn còn ở đây, cô cảm thấy anh khá phiền, tại sao còn chưa đi.
Anh không chỉ không đi, mà còn lên tiếng hỏi cô: "Ở cũng gần một tháng rồi, ngày mai có muốn về nhà không? Tôi không muốn ngày nào cũng nhìn thấy tóc em trên mặt đất.”
Cô không muốn để ý đến anh, nhưng cuối cùng vẫn không kiên nhẫn nói một tiếng: “Ừ.”
Sau đó cô đuổi người: "Tôi muốn ăn cơm, anh có thể ra ngoài không?”
Cố Tự Bắc cũng phối hợp, đi ra ngoài, trước khi rời đi còn chu đáo ở bên ngoài đóng cửa lại.
Úc Tinh Ngữ ở bên giường lùa cơm ăn từng chút một, ăn được một tí, cô lập tức nhớ bạn nhỏ, cô nhìn sang.
Cô bé vừa thấy cô là tỉnh, đang cười với cô, giống như mặt trời nhỏ.
Rõ ràng miệng không mở nhiều, nhưng Úc Tinh Ngữ cảm giác cô bé đang cười, đôi mắt cong cong, giống như vầng trăng lưỡi liềm nhỏ.
Ban nãy lúc Cố Tự Bắc ôm cô bé, cô bé không cười. Chỉ cười với cô, thật đáng ghét!
Nhưng Úc Tinh Ngữ vẫn không nhịn được đặt hộp cơm trên tủ đầu giường, vươn tay, nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái vào bàn tay nhỏ bé của bạn nhỏ.
Cô bé lập tức cười càng vui hơn, miệng càng nhếch lên, đôi mắt càng cong hơn, bàn tay nhỏ bé còn có thể nhúc nhích.
Cô bé thật xinh đẹp, khuôn mặt rất trắng, môi phấn hồng, đôi mắt đen nhánh giống như quả nho, trông rất đẹp mắt, trong đó còn có cả ngôi sao.
Úc Tinh Ngữ không thể hiểu, tại sao cô đã giày vò bản thân như thế mà cô bé này vẫn có sức sống mãnh liệt và ra đời bình an như vậy.
Úc Tinh Ngữ tựa đầu vào giường nhỏ bên cạnh, gối đầu, nhìn cô bé rất lâu.
Lúc Cố Tự Bắc đẩy cửa đi vào thi tay của cô đã tê rần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.