Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 28:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
20/11/2024
Ngày hôm sau, bọn họ làm xong thủ tục xuất viện và trở lại biệt thự lúc trước.
Nơi này vẫn như trước khi cô sinh, không có gì khác biệt.
Cố Tự Bắc cũng không thuê người tới giúp đỡ, tất cả đều như cũ.
Thế nhưng, dù sao cũng có chút không giống, đó là có thêm một bé con. Úc Tinh Ngữ chủ động nói với anh: "Nếu không, tôi bảo người ta đến chăm sóc con bé nhé? Anh không cần vất vả như vậy đâu.”
Hôm nay cô mặc áo liền mũ màu hồng nhạt, lúc ra cửa vẫn thích che kín mình.
Nhìn dáng vẻ này của cô, ánh mắt Cố Tự Bắc sâu thẳm: "Chờ em khỏe hơn rồi nói sau.”
Úc Tinh Ngữ không cảm thấy vấn đề của mình rất lớn: "Tôi thì có vấn đề gì chứ?”
Cô bé đang ngủ say trong lòng.
Bạn nhỏ ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, ôi, thật sự là đáng yêu mà.
Cố Tự Bắc cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, nói một câu: "Ừm, em không có vấn đề gì.”
Úc Tinh Ngữ cảm thấy người này thật đáng ghét, rõ ràng là nói vấn đề của cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không phản bác lại anh.
Bởi vì Cố Tự Bắc đã đưa đứa bé vào phòng anh.
Cô do dự một chút, đi theo anh vào phòng.
Cố Tự Bắc biết cô đi theo phía sau, nhưng anh không nói lời nào, đặt cô nhóc vào giường, đắp chăn cho cô bé xong mới quay đầu nói với cô: "Không sao, tôi tự có chừng mực."
“Không làm trễ nãi công việc của anh chứ?” Úc Tinh Ngữ nhìn chằm chằm bé con.
Trước khi bọn họ trở về, trong nhà đã được người dọn dẹp qua, hiện tại thoạt nhìn không nhiễm một hạt bụi.
Cố Tự Bắc nhìn ánh mắt cô, muốn cười nhưng lại không dám cười.
“Tạm ổn.”
Nói xong anh vẫn tiết lộ một ít: "Biệt thự bên cạnh, có người ở cả ngày, tôi cần về sẽ gọi người, cô không cần lo lắng vì tôi mệt đâu.”
Giọng nói Úc Tinh Ngữ hơi nhỏ: "Tôi không lo lắng.”
Nếu có người bỗng nhiên cô cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Cố Tự Bắc định xuống dưới lầu xem thử và nói với cô: “Em ở lại đây trông Úc Tiểu Mễ đi, tôi xuống lầu xem thử. Nếu cơ thể em có gì khó chịu, có thể nói với tôi, ở nhà tôi không nhất thiết phải lo lắng đâu.”
Úc Tinh Ngữ không hiểu tại sao anh lại để Úc Tiểu Mễ trong phòng, cô thấy buồn bực. Nhưng vừa nghĩ cô cũng sẽ không cần chăm sóc đứa nhỏ, lại cảm thấy, anh sắp xếp như vậy thật ra là tốt nhất.
Nhưng vẫn có hơi buồn bực.
Cố Tự Bắc đưa đứa bé cho cô trông rồi đi xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Úc Tiểu Mễ ngủ rất say, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, trông rất giống một con heo con.
Có thể là để tiện cho bạn nhỏ ngủ, nên Cố Tự Bắc không kéo rèm cửa sổ ra. Môi trường như vậy khiến Úc Tinh Ngữ cảm thấy rất là thoải mái, nương theo bóng tối, cô có thể trắng trợn quan sát bạn nhỏ.
Bàn tay nhỏ bé của cô bé rất thích động đậy, vừa rồi rõ ràng Cố Tự Bắc nhét vào trong chăn, không biết cô bé đã lấy tay ra từ lúc nào.
Úc Tinh Ngữ giúp cô bé bỏ bàn tay nhỏ bé vào. Lúc này bạn nhỏ mở mắt, bình tĩnh nhìn cô.
Úc Tinh Ngữ thấy nhiều bạn nhỏ cười với cô, cho nên cũng cho rằng bạn nhỏ sẽ không khóc với cô. Cô vươn tay, vẫy tay và nói với giọng rất nhẹ: "Úc Tiểu Mễ, chúng ta về nhà thôi!”
Bạn nhỏ mở to hai mắt nhìn cô một hồi lâu, sau đó giống như đang nói chuyện, bỗng khóc òa lên.
Úc Tinh Ngữ lập tức sợ ngây người!
Nơi này vẫn như trước khi cô sinh, không có gì khác biệt.
Cố Tự Bắc cũng không thuê người tới giúp đỡ, tất cả đều như cũ.
Thế nhưng, dù sao cũng có chút không giống, đó là có thêm một bé con. Úc Tinh Ngữ chủ động nói với anh: "Nếu không, tôi bảo người ta đến chăm sóc con bé nhé? Anh không cần vất vả như vậy đâu.”
Hôm nay cô mặc áo liền mũ màu hồng nhạt, lúc ra cửa vẫn thích che kín mình.
Nhìn dáng vẻ này của cô, ánh mắt Cố Tự Bắc sâu thẳm: "Chờ em khỏe hơn rồi nói sau.”
Úc Tinh Ngữ không cảm thấy vấn đề của mình rất lớn: "Tôi thì có vấn đề gì chứ?”
Cô bé đang ngủ say trong lòng.
Bạn nhỏ ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, ôi, thật sự là đáng yêu mà.
Cố Tự Bắc cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, nói một câu: "Ừm, em không có vấn đề gì.”
Úc Tinh Ngữ cảm thấy người này thật đáng ghét, rõ ràng là nói vấn đề của cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không phản bác lại anh.
Bởi vì Cố Tự Bắc đã đưa đứa bé vào phòng anh.
Cô do dự một chút, đi theo anh vào phòng.
Cố Tự Bắc biết cô đi theo phía sau, nhưng anh không nói lời nào, đặt cô nhóc vào giường, đắp chăn cho cô bé xong mới quay đầu nói với cô: "Không sao, tôi tự có chừng mực."
“Không làm trễ nãi công việc của anh chứ?” Úc Tinh Ngữ nhìn chằm chằm bé con.
Trước khi bọn họ trở về, trong nhà đã được người dọn dẹp qua, hiện tại thoạt nhìn không nhiễm một hạt bụi.
Cố Tự Bắc nhìn ánh mắt cô, muốn cười nhưng lại không dám cười.
“Tạm ổn.”
Nói xong anh vẫn tiết lộ một ít: "Biệt thự bên cạnh, có người ở cả ngày, tôi cần về sẽ gọi người, cô không cần lo lắng vì tôi mệt đâu.”
Giọng nói Úc Tinh Ngữ hơi nhỏ: "Tôi không lo lắng.”
Nếu có người bỗng nhiên cô cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Cố Tự Bắc định xuống dưới lầu xem thử và nói với cô: “Em ở lại đây trông Úc Tiểu Mễ đi, tôi xuống lầu xem thử. Nếu cơ thể em có gì khó chịu, có thể nói với tôi, ở nhà tôi không nhất thiết phải lo lắng đâu.”
Úc Tinh Ngữ không hiểu tại sao anh lại để Úc Tiểu Mễ trong phòng, cô thấy buồn bực. Nhưng vừa nghĩ cô cũng sẽ không cần chăm sóc đứa nhỏ, lại cảm thấy, anh sắp xếp như vậy thật ra là tốt nhất.
Nhưng vẫn có hơi buồn bực.
Cố Tự Bắc đưa đứa bé cho cô trông rồi đi xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Úc Tiểu Mễ ngủ rất say, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, trông rất giống một con heo con.
Có thể là để tiện cho bạn nhỏ ngủ, nên Cố Tự Bắc không kéo rèm cửa sổ ra. Môi trường như vậy khiến Úc Tinh Ngữ cảm thấy rất là thoải mái, nương theo bóng tối, cô có thể trắng trợn quan sát bạn nhỏ.
Bàn tay nhỏ bé của cô bé rất thích động đậy, vừa rồi rõ ràng Cố Tự Bắc nhét vào trong chăn, không biết cô bé đã lấy tay ra từ lúc nào.
Úc Tinh Ngữ giúp cô bé bỏ bàn tay nhỏ bé vào. Lúc này bạn nhỏ mở mắt, bình tĩnh nhìn cô.
Úc Tinh Ngữ thấy nhiều bạn nhỏ cười với cô, cho nên cũng cho rằng bạn nhỏ sẽ không khóc với cô. Cô vươn tay, vẫy tay và nói với giọng rất nhẹ: "Úc Tiểu Mễ, chúng ta về nhà thôi!”
Bạn nhỏ mở to hai mắt nhìn cô một hồi lâu, sau đó giống như đang nói chuyện, bỗng khóc òa lên.
Úc Tinh Ngữ lập tức sợ ngây người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.