Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 32:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
22/11/2024
Lúc cô mang thai, một lần Cố Tự Bắc nhìn thấy người nhà Úc gọi điện cho cô, anh không cẩn thận mà nghe thấy vài câu, Úc Tinh Ngữ nói chuyện thật là không khách sáo tẹo nào.
“Trần Dao là do mấy người nuôi lớn, không phải tôi, tôi với mọi người chả có tình cảm gì hết.”
“Đừng có như thế, cho dù Trần Dao đi rồi, tôi cũng sẽ không về.”
“Tôi có việc bận rồi, không nói nữa, cứ như vậy đi.”
...
Cố Tự Bắc quá vui mừng, trong thế giới của cô, còn tiếp nhận sự tham dự của anh, cô còn cho anh cơ hội được chăm sóc cho hai mẹ con cô.
Dáng vẻ ngủ vì mệt của cô, mặc dù Cố Tự Bắc vẫn muốn để cô ấy ngủ thêm, nhưng vẫn là gọi cô ấy tỉnh.
Vốn dĩ Úc Tinh Ngữ ngủ không sâu, cộng thêm việc gặp ác mộng, mơ thấy xung quanh có rất nhiều người đang bao vây cô, hỏi cô tại sao lại sinh đứa bé này?
Hỏi cô sao lại ngốc như thế, không biết chăm sóc đứa bé.
Có những lời mang ác ý, có những lời chỉ đơn thuần là hỏi thăm, thậm chí là mang ý quan tâm.
Nhưng mà cô đều không thích.
Cố Tự Bắc vỗ vào vai cô, cô từ trong mộng tỉnh dậy. Cô mở đôi mắt mông lung nhìn anh.
Mặt của cô so với lúc mới kết hôn bé đi nhiều rồi, lúc nhìn về phía anh, đôi mắt đẹp và trong trẻo.
Khóe miệng của Cố Tự Bắc hơi cong lên: “Đừng ngủ nữa, đi xuống dưới ăn trước đi, một lúc nữa tôi sẽ ôm con đến phòng của em, hai người cùng nhau nghỉ ngơi.”
Vừa mới quay lại anh đã bế bé con về phòng của con bé, muốn để Úc Tinh Ngữ nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mà cô lại đi qua theo.
Cố Tự Bắc hơi kinh ngạc, đồng thời, từ tận đáy lòng quả thật là rất vui mừng.
Vốn dĩ anh đã nghĩ việc tiếp nhận đứa bé, cô sẽ cần thêm thời gian, nhưng rõ ràng cô thích cục cưng nhiều hơn là anh nghĩ. Chỉ là mới đầu mới rời đi đã cố ý hạ quyết tâm.
Trước kia anh cứ cảm thấy là cô đang nhìn trộm cục cưng, thậm chí là muốn giơ tay ra ôm con bé, lúc đó anh cảm thấy có lẽ cảm nhận sai, dù sao một giây sau là cô trở lại đúng dáng vẻ thờ ơ với khuôn mặt lạnh lùng.
Dựa vào dáng vẻ bây giờ có thể thấy, đó không phải là cảm nhận sai. Cô đã bỏ được trở ngại ở trong lòng, dám dũng cảm bày tỏ tình cảm của bản thân.
Cô không muốn rời đi nữa, đối với Cố Tự Bắc mà nói thì là niềm vui to lớn nhất.
Anh không yêu cầu cô phải học được cách chăm sóc cục cưng.
Cô chăm sóc tốt bản thân là được rồi.
Úc Tinh Ngữ không nhúc nhích, cô ngồi trên ghế, tay ôm đầu, dụi dụi mắt cho tỉnh, mới do dự hỏi: “Người ở dưới lầu... đi chưa?”
Hôm nay anh không muốn tự mình nấu nướng, nên mắc bệnh lười, gọi đầu bếp đến làm. Hơn nữa cô cũng nói có thể gọi người đến chăm sóc, nói lại những hai lần. Quả thật anh cũng muốn thăm dò xem cô có thể chấp nhận chuyện trong nhà có người lạ hay không.
Hiển nhiên là không.
Vì vậy gọi bảo mẫu qua, rõ ràng là không thực hiện được. Anh không hi vọng ngày nào cô cũng chỉ nằm ở trong phòng, cũng không hy vọng cô cô đơn ở trong nhà.
“Đi rồi, tôi chỉ bảo anh ta qua nấu cơm thôi.”
“Oh, vâng.” Người đi thật rồi, Úc Tinh Ngữ mới chịu xuống ăn cơm.
Lúc đi ra, cô hơi lo lắng liệu để cho đứa trẻ ở một mình trong phòng có ổn hay không.
“Để cục cưng ngủ một mình trong phòng liệu có chuyện gì hay không?”
“Trần Dao là do mấy người nuôi lớn, không phải tôi, tôi với mọi người chả có tình cảm gì hết.”
“Đừng có như thế, cho dù Trần Dao đi rồi, tôi cũng sẽ không về.”
“Tôi có việc bận rồi, không nói nữa, cứ như vậy đi.”
...
Cố Tự Bắc quá vui mừng, trong thế giới của cô, còn tiếp nhận sự tham dự của anh, cô còn cho anh cơ hội được chăm sóc cho hai mẹ con cô.
Dáng vẻ ngủ vì mệt của cô, mặc dù Cố Tự Bắc vẫn muốn để cô ấy ngủ thêm, nhưng vẫn là gọi cô ấy tỉnh.
Vốn dĩ Úc Tinh Ngữ ngủ không sâu, cộng thêm việc gặp ác mộng, mơ thấy xung quanh có rất nhiều người đang bao vây cô, hỏi cô tại sao lại sinh đứa bé này?
Hỏi cô sao lại ngốc như thế, không biết chăm sóc đứa bé.
Có những lời mang ác ý, có những lời chỉ đơn thuần là hỏi thăm, thậm chí là mang ý quan tâm.
Nhưng mà cô đều không thích.
Cố Tự Bắc vỗ vào vai cô, cô từ trong mộng tỉnh dậy. Cô mở đôi mắt mông lung nhìn anh.
Mặt của cô so với lúc mới kết hôn bé đi nhiều rồi, lúc nhìn về phía anh, đôi mắt đẹp và trong trẻo.
Khóe miệng của Cố Tự Bắc hơi cong lên: “Đừng ngủ nữa, đi xuống dưới ăn trước đi, một lúc nữa tôi sẽ ôm con đến phòng của em, hai người cùng nhau nghỉ ngơi.”
Vừa mới quay lại anh đã bế bé con về phòng của con bé, muốn để Úc Tinh Ngữ nghỉ ngơi thật tốt, nhưng mà cô lại đi qua theo.
Cố Tự Bắc hơi kinh ngạc, đồng thời, từ tận đáy lòng quả thật là rất vui mừng.
Vốn dĩ anh đã nghĩ việc tiếp nhận đứa bé, cô sẽ cần thêm thời gian, nhưng rõ ràng cô thích cục cưng nhiều hơn là anh nghĩ. Chỉ là mới đầu mới rời đi đã cố ý hạ quyết tâm.
Trước kia anh cứ cảm thấy là cô đang nhìn trộm cục cưng, thậm chí là muốn giơ tay ra ôm con bé, lúc đó anh cảm thấy có lẽ cảm nhận sai, dù sao một giây sau là cô trở lại đúng dáng vẻ thờ ơ với khuôn mặt lạnh lùng.
Dựa vào dáng vẻ bây giờ có thể thấy, đó không phải là cảm nhận sai. Cô đã bỏ được trở ngại ở trong lòng, dám dũng cảm bày tỏ tình cảm của bản thân.
Cô không muốn rời đi nữa, đối với Cố Tự Bắc mà nói thì là niềm vui to lớn nhất.
Anh không yêu cầu cô phải học được cách chăm sóc cục cưng.
Cô chăm sóc tốt bản thân là được rồi.
Úc Tinh Ngữ không nhúc nhích, cô ngồi trên ghế, tay ôm đầu, dụi dụi mắt cho tỉnh, mới do dự hỏi: “Người ở dưới lầu... đi chưa?”
Hôm nay anh không muốn tự mình nấu nướng, nên mắc bệnh lười, gọi đầu bếp đến làm. Hơn nữa cô cũng nói có thể gọi người đến chăm sóc, nói lại những hai lần. Quả thật anh cũng muốn thăm dò xem cô có thể chấp nhận chuyện trong nhà có người lạ hay không.
Hiển nhiên là không.
Vì vậy gọi bảo mẫu qua, rõ ràng là không thực hiện được. Anh không hi vọng ngày nào cô cũng chỉ nằm ở trong phòng, cũng không hy vọng cô cô đơn ở trong nhà.
“Đi rồi, tôi chỉ bảo anh ta qua nấu cơm thôi.”
“Oh, vâng.” Người đi thật rồi, Úc Tinh Ngữ mới chịu xuống ăn cơm.
Lúc đi ra, cô hơi lo lắng liệu để cho đứa trẻ ở một mình trong phòng có ổn hay không.
“Để cục cưng ngủ một mình trong phòng liệu có chuyện gì hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.